Chương 38: Dám đến bám lấy vợ tôi
“Không có gì, hình như cô không phải người ở đây nhỉ?” - Dược Nhiên nhìn cô hỏi.
“Tinh mắt đấy, tôi từ thành phố Bóng Tối đến.” - Hạ Y cười nói.
“Ra vậy, cô ở gần đây không?” - Dược Nhiên.
“Cách một đoạn ngắn thôi.” - Hạ Y trả lời rồi đứng dậy cầm con sói bông.
“Cần tôi đưa về không?” - Dược Nhiên quan tâm.
“Không đâu, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi giờ này chắc không ai đến mua nữa, cảm ơn vì hôm nay tặng tôi bé nhóc này nhé.” - Hạ Y dơ con thú bông lên rồi rời đi.
[Dược Nhiên nhìn cô nàng đầy cá tính này thì có chút rung động, anh cười nhìn bóng lưng cô rời đi không hiểu sao lại có chút muốn bảo vệ.]
[Hạ Y rời khỏi tiệm bánh cô nhấc bước hướng về phía nhà Phó Quân nhưng tâm trạng vẫn không tốt lắm.]
[Bỗng có tiếng động nhỏ bên trong góc tối phát ra, tiếng kêu đau đớn của một chú cún nhỏ đang bị hai người đàn ông tàn nhẫn dẵm lên chân.]
[Hạ Y vốn định không quan tâm nhưng rồi vẫn động lòng thương mà tiến lại giúp chú cún. Cô đứng từ ngoài đầu đường nói vọng vào trong góc.]
“Biến thái cũng có mức độ thôi chứ?”
[Hai người đàn ông nghe có tiếng nói lúc đầu có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn ra là một cô gái thì cười lớn rồi cuối người cầm con chó nhỏ lên khiêu khích Hạ Y.]
[Hạ Y chỉ cười lạnh rồi tiến gần lại chỗ bọn họ, cô không nói không rằng đá ngay vào chỗ hiểm tên đang cầm chú cún rồi ôm lấy chú cún con mà quay người bỏ chạy. Hạ Y một tay ôm lấy con thú bông tương đối to, tay còn lại thì ôm chú cún nên việc chạy có chút khó khăn, phía sau hai tên kia vẫn điên cuồng đuổi theo.]
[Hạ Y đang nghĩ có nên đừng lại một chọi hai không thì điện thoại bỗng đổ chuông, Hạ Y lại rơi vào thế khó, cô quyết định buông con gấu bông rồi lấy điện thoại ra nghe máy. Người gọi tới là Phó Quân, Hạ Y không nghe được anh nói cái gì cả, cô chỉ vội nói rằng đang bị hai tên dở hơi rượt theo ở cách nhà một đoạn rồi điện thoại sập nguồn.]
[Cô không nghĩ gì nhiều chỉ vội ôm con cún nhỏ rồi tiếp tục chạy, cô không hiểu tại sao lúc cô đi thì thấy không xa nhưng bây giờ chạy mãi vẫn chưa thấy nhà đâu.]
[Hạ Y quyết định không chạy nữa, cô đứng ngay lại mặt đối mặt với bọn họ. Cả ba đều thở không ra hơi, hai tên kia còn khen Hạ Y chạy tốt.]
[Sau khi ổn định Hạ Y liền nói rằng sẽ mua lại con cún này và hỏi họ giá bao nhiêu, nhưng hai tên kia được nước lấn tới, họ đòi ba vạn mới chịu thả cho cô đi.]
[Hạ Y cũng đâu có ngốc, cô cố tình kéo dài thời gian chỉ mong Phó Quân có thể kịp tới ứng cứu. Hạ Y lại thương lượng có thể giảm bớt còn một vạn thôi không thì hai tên kia liền cười nắc nẻ.]
“Em gái, em tới địa bàn tụi anh cướp đồ còn đánh người của bọn anh mà chỉ đưa có một vạn thôi à?” - tên cầm đầu lên tiếng.
“Tôi là thấy các anh ức hiếp một con cún thế này thật sự rất tồi nên mới ra tay nặng chút thôi mà, anh xem có thể bỏ qua không? Tôi đưa các anh hai vạn, thế nào?” - Hạ Y thương lượng.
“Hahaha, cô em thật biết đùa. Bọn anh không thích thương lượng ở đây đâu, về chỗ bọn anh đi biết đâu có thể nói chuyện được đấy.” - hắn ta giở giọng lưu manh.
“Được, muốn về chứ gì?” - Giọng Phó Quân từ sau lưng Hạ Y.
[Hạ Y quay người thấy Phó Quân thì thở phào rồi nghênh mặt với hai tên côn đồ trước mặt.]
“Thế nào, chúng ta đi thương lượng thôi nhỉ?” - Hạ Y kênh giọng.
[Hai tên côn đồ nhìn thấy Phó Quân tới thì sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống nắm lấy góc áo khoác của Hạ Y van xin]
[Hạ Y giật mình lùi lại nhưng hai tên này nắm chặt không buông, Phó Quân một chân đạp tay bọn hắn khỏi người Hạ Y.]
[Mặc cho bọn họ cầu xin thảm thiết Phó Quân vô tình nhấc máy gọi cho ai đó.]
“Trung đội trưởng Tô, địa phận cậu vẫn còn hai con kí sinh trùng chưa loại trừ à? Dám đến bám lấy vợ tôi, cho cậu năm phút tới đây giải quyết đấy.” - Phó Quân lạnh giọng nói rồi liếc nhìn hai người đàn ông đang mếu máo cầu xin.
[Người bên đầu dây bên kia đang ngủ nhưng rồi cũng bật nhanh dậy mà chạy tới chỗ Phó Quân.]
“Phó Quân à, xin lỗi nhé tôi không biết ở đây lại còn hai tên du côn này.” - Tô Khảnh cười cười nói.
“Còn có lần sau sẽ cho cậu tới biên giới làm việc.” - Phó Quân nói rồi quay sang Hạ Y.
“Cô gái này là vợ cậu sao, chào nhé.” - Tô Khảnh bắt tay Hạ Y.
[Hạ Y vừa đưa tay ra muốn bắt lại thì Phó Quân đã gạt tay cậu ta ra rồi nắm tay Hạ Y quay về, Tô Khảnh cười khổ rồi cũng tiếp tục trở về ngủ.]
[Phó Quân nắm lấy bàn tay của Hạ Y, thấy tay cô còn lạnh hơn cả lớp tuyết dưới chân thì không khỏi đau lòng. Hạ Y chợt nhớ ra con thú bông liền nhờ anh ẵm hộ chú cún rồi một mình chạy lại chỗ lúc nãy tìm kiếm.]
“Tinh mắt đấy, tôi từ thành phố Bóng Tối đến.” - Hạ Y cười nói.
“Ra vậy, cô ở gần đây không?” - Dược Nhiên.
“Cách một đoạn ngắn thôi.” - Hạ Y trả lời rồi đứng dậy cầm con sói bông.
“Cần tôi đưa về không?” - Dược Nhiên quan tâm.
“Không đâu, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi giờ này chắc không ai đến mua nữa, cảm ơn vì hôm nay tặng tôi bé nhóc này nhé.” - Hạ Y dơ con thú bông lên rồi rời đi.
[Dược Nhiên nhìn cô nàng đầy cá tính này thì có chút rung động, anh cười nhìn bóng lưng cô rời đi không hiểu sao lại có chút muốn bảo vệ.]
[Hạ Y rời khỏi tiệm bánh cô nhấc bước hướng về phía nhà Phó Quân nhưng tâm trạng vẫn không tốt lắm.]
[Bỗng có tiếng động nhỏ bên trong góc tối phát ra, tiếng kêu đau đớn của một chú cún nhỏ đang bị hai người đàn ông tàn nhẫn dẵm lên chân.]
[Hạ Y vốn định không quan tâm nhưng rồi vẫn động lòng thương mà tiến lại giúp chú cún. Cô đứng từ ngoài đầu đường nói vọng vào trong góc.]
“Biến thái cũng có mức độ thôi chứ?”
[Hai người đàn ông nghe có tiếng nói lúc đầu có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn ra là một cô gái thì cười lớn rồi cuối người cầm con chó nhỏ lên khiêu khích Hạ Y.]
[Hạ Y chỉ cười lạnh rồi tiến gần lại chỗ bọn họ, cô không nói không rằng đá ngay vào chỗ hiểm tên đang cầm chú cún rồi ôm lấy chú cún con mà quay người bỏ chạy. Hạ Y một tay ôm lấy con thú bông tương đối to, tay còn lại thì ôm chú cún nên việc chạy có chút khó khăn, phía sau hai tên kia vẫn điên cuồng đuổi theo.]
[Hạ Y đang nghĩ có nên đừng lại một chọi hai không thì điện thoại bỗng đổ chuông, Hạ Y lại rơi vào thế khó, cô quyết định buông con gấu bông rồi lấy điện thoại ra nghe máy. Người gọi tới là Phó Quân, Hạ Y không nghe được anh nói cái gì cả, cô chỉ vội nói rằng đang bị hai tên dở hơi rượt theo ở cách nhà một đoạn rồi điện thoại sập nguồn.]
[Cô không nghĩ gì nhiều chỉ vội ôm con cún nhỏ rồi tiếp tục chạy, cô không hiểu tại sao lúc cô đi thì thấy không xa nhưng bây giờ chạy mãi vẫn chưa thấy nhà đâu.]
[Hạ Y quyết định không chạy nữa, cô đứng ngay lại mặt đối mặt với bọn họ. Cả ba đều thở không ra hơi, hai tên kia còn khen Hạ Y chạy tốt.]
[Sau khi ổn định Hạ Y liền nói rằng sẽ mua lại con cún này và hỏi họ giá bao nhiêu, nhưng hai tên kia được nước lấn tới, họ đòi ba vạn mới chịu thả cho cô đi.]
[Hạ Y cũng đâu có ngốc, cô cố tình kéo dài thời gian chỉ mong Phó Quân có thể kịp tới ứng cứu. Hạ Y lại thương lượng có thể giảm bớt còn một vạn thôi không thì hai tên kia liền cười nắc nẻ.]
“Em gái, em tới địa bàn tụi anh cướp đồ còn đánh người của bọn anh mà chỉ đưa có một vạn thôi à?” - tên cầm đầu lên tiếng.
“Tôi là thấy các anh ức hiếp một con cún thế này thật sự rất tồi nên mới ra tay nặng chút thôi mà, anh xem có thể bỏ qua không? Tôi đưa các anh hai vạn, thế nào?” - Hạ Y thương lượng.
“Hahaha, cô em thật biết đùa. Bọn anh không thích thương lượng ở đây đâu, về chỗ bọn anh đi biết đâu có thể nói chuyện được đấy.” - hắn ta giở giọng lưu manh.
“Được, muốn về chứ gì?” - Giọng Phó Quân từ sau lưng Hạ Y.
[Hạ Y quay người thấy Phó Quân thì thở phào rồi nghênh mặt với hai tên côn đồ trước mặt.]
“Thế nào, chúng ta đi thương lượng thôi nhỉ?” - Hạ Y kênh giọng.
[Hai tên côn đồ nhìn thấy Phó Quân tới thì sợ xanh mặt, vội vàng quỳ xuống nắm lấy góc áo khoác của Hạ Y van xin]
[Hạ Y giật mình lùi lại nhưng hai tên này nắm chặt không buông, Phó Quân một chân đạp tay bọn hắn khỏi người Hạ Y.]
[Mặc cho bọn họ cầu xin thảm thiết Phó Quân vô tình nhấc máy gọi cho ai đó.]
“Trung đội trưởng Tô, địa phận cậu vẫn còn hai con kí sinh trùng chưa loại trừ à? Dám đến bám lấy vợ tôi, cho cậu năm phút tới đây giải quyết đấy.” - Phó Quân lạnh giọng nói rồi liếc nhìn hai người đàn ông đang mếu máo cầu xin.
[Người bên đầu dây bên kia đang ngủ nhưng rồi cũng bật nhanh dậy mà chạy tới chỗ Phó Quân.]
“Phó Quân à, xin lỗi nhé tôi không biết ở đây lại còn hai tên du côn này.” - Tô Khảnh cười cười nói.
“Còn có lần sau sẽ cho cậu tới biên giới làm việc.” - Phó Quân nói rồi quay sang Hạ Y.
“Cô gái này là vợ cậu sao, chào nhé.” - Tô Khảnh bắt tay Hạ Y.
[Hạ Y vừa đưa tay ra muốn bắt lại thì Phó Quân đã gạt tay cậu ta ra rồi nắm tay Hạ Y quay về, Tô Khảnh cười khổ rồi cũng tiếp tục trở về ngủ.]
[Phó Quân nắm lấy bàn tay của Hạ Y, thấy tay cô còn lạnh hơn cả lớp tuyết dưới chân thì không khỏi đau lòng. Hạ Y chợt nhớ ra con thú bông liền nhờ anh ẵm hộ chú cún rồi một mình chạy lại chỗ lúc nãy tìm kiếm.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất