Chương 50: quẩn quanh nơi nấm mộ
[Khi anh được đưa về thành phố Ánh Sáng, mẹ anh chỉ ôm thi hài con trai lần cuối rồi tiến hành chôn cất. Ba anh bình thường lạnh nhạt với anh nhưng giờ phút này khoé mắt cũng đỏ ửng.]
[Người đến viếng tang rất đông, ai cũng thắc mắc Hạ Y là gì của Phó Quân, tại sao cô lại có mặt ở đây lại còn được bà Phó yêu thương như vậy.]
[Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hạ Y làm cho Kiều Như sững sờ, cô vậy mà được Phó Quân cầu hôn rồi sao. Kiều Như không khỏi ghen tị nhưng cũng mặc kệ.]
[Trên giấy chứng tử của Phó Quân chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ "tên người chết: Phó Quân, năm sinh: 1980, năm mất:2009, hưởng dương 29 tuổi, cùng bức ảnh của anh,... nhìn anh nghiêm túc lại đẹp đến lạ, Hạ Y lòng chua xót đưa tờ giấy cho mẹ anh.
[Bà Phó coi cô như con gái trong nhà, ôm cô mà vỗ về an ủi. Bà sờ mái tóc đen của cô, mới chỉ mấy ngày mà tóc cô đã có dấu hiệu bạc đi rất nhiều.
[Nhìn cô lại vì anh mà đau khổ như vậy, Như An than khổ với bà Phó
"Con thật muốn đem cái kỉ niệm của bọn họ đi vứt, để chị Hạ Y không còn phải sống thế này nữa"
[Sau tang lễ, mọi thứ lại trở về như thường. Chim vẫn hót, lá vẫn xanh, mọi người quay về làm việc, Hạ Y nán lại với anh thêm vài ngày.]
[Anh được chôn cất ở nghĩa trang vùng ngoại ô, từ nhà hai người có thể mờ mịt nhìn thấy được.
[Đã hai ngày sau khi tang lễ được diễn ra, hôm nào cô cũng đến mộ anh từ rất sớm rồi tối muộn mới trở về nhà
[Hôm đó trời không có nắng, Hạ Y lại theo thường lệ đến thăm anh, cô mang theo bó hoa đến đặt trên mộ anh
[Đôi mắt anh vẫn đang cười với cô, vẫn nụ cười đó nhưng bây giờ cô không còn có thể cười đáp lại anh được nữa.
"Ngày đó em có ngoảnh đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy anh nữa, lúc đó em còn nghĩ có phải là anh từ bỏ rồi hay không. Nhưng bây giờ em mới biết là anh dù chỉ một giây một phút cũng chưa từng quên em đi"
[Hạ Y ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào lớp gạch được xây thành nơi anh nằm, cô vô thức nói ra suy nghĩ của mình, như thể đang tâm sự với anh.]
[Bốn bề yên tĩnh, Hạ Y lại tiếp tục hỏi anh nhiều câu hỏi khác, mặc dù biết rõ anh sẽ không đáp lời cô.]
"Anh tính nằm ở đây luôn mà không về nhà của chúng ta à?" - Hạ Y chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ xinh trên ngọn đồi."Được rồi, em về nhà chờ ngày anh quay về tìm em, em muốn nghe anh gọi em là tiểu ngốc"
[Nói xong cô lau nước mắt, hôn lên ảnh anh rồi quay người trở về nhà.
[Căn nhà vẫn như cũ, chỉ là giờ đây thiếu chút hơi ấm của anh. Hạ Y nhìn thật lâu vào gian phòng bếp, nơi đó có anh từng vì cô mà sắn tay áo đi rửa bát. Vì cô thích nghe nhạc mà thiết kế rất nhiều loa, vì biết cô thích căn nhà này mà dày công mua lại nó.
[Bước chân nặng nề của Hạ Y tiến vào phòng ngủ. Mấy năm nay cô chưa từng thật sự xem kĩ căn nhà này.
[Trong phòng ngủ có một chiếc hộp đen nhỏ nằm im lặng ở góc phòng, không khó để nhìn thấy nhưng lần trước cô thật sự không thấy nó, có lẽ là Phó Quân đã nhân lúc cô không ở đây mà đặt nó vào trong.]
[ôm chiếc hộp trong lòng, Hạ Y cảm thấy như anh chỉ vừa mới ở đây ngày hôm qua. Mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc điện thoại di động mới tinh, một cặp nhẫn cưới sáng lấp lánh.
[Hạ Y lại đau lòng mà khóc, cô cởi chiếc nhẫn trên tay ra, đeo vào chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị. Giờ phút này cô chính thức trở thành vợ anh, không trên danh nghĩa, cũng không trên giấy tờ nhưng có cô và anh biết được họ chính là vợ chồng.
[Nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, cô cầm chiếc điện thoại bên trong lên, vậy mà không có mật khẩu. Cô mở di động ra xem, ảnh nền điện thoại là hình cô, bên trong album cũng toàn là hình cô.]
[Trong danh bạ chỉ có duy nhất số của cô, vào trong kho video lại chỉ xuất hiện một đoạn video ngắn.[Hạ Y lòng hồi hộp mở đoạn video ra, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc
của anh. Một màn màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bên trong có người, một thân ảnh cao lớn.
[Đây là đoạn video mà anh chúc sinh nhật cô, là chúc trước cho cô. Hạ Y bật cười rồi lại khóc, anh thật biết cách làm đau người khác.
[Hạ Y lắng nghe không xót chữ nào, cô cứ nghe đi nghe lại, nghe đến mức thuộc lòng lời anh nói.
[Anh từ bao giờ đã chuẩn bị sẵn mấy thứ này? Hạ Y không còn sức để suy nghĩ nữa, cô ôm chiếc điện thoại chìm vào giấc ngủ.]
[Đêm nay cô lại có thể ngủ ngon một chút, ít nhất cô còn có thể mở video ra xem bóng anh ngồi đối diện.]
[Người đến viếng tang rất đông, ai cũng thắc mắc Hạ Y là gì của Phó Quân, tại sao cô lại có mặt ở đây lại còn được bà Phó yêu thương như vậy.]
[Chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hạ Y làm cho Kiều Như sững sờ, cô vậy mà được Phó Quân cầu hôn rồi sao. Kiều Như không khỏi ghen tị nhưng cũng mặc kệ.]
[Trên giấy chứng tử của Phó Quân chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ "tên người chết: Phó Quân, năm sinh: 1980, năm mất:2009, hưởng dương 29 tuổi, cùng bức ảnh của anh,... nhìn anh nghiêm túc lại đẹp đến lạ, Hạ Y lòng chua xót đưa tờ giấy cho mẹ anh.
[Bà Phó coi cô như con gái trong nhà, ôm cô mà vỗ về an ủi. Bà sờ mái tóc đen của cô, mới chỉ mấy ngày mà tóc cô đã có dấu hiệu bạc đi rất nhiều.
[Nhìn cô lại vì anh mà đau khổ như vậy, Như An than khổ với bà Phó
"Con thật muốn đem cái kỉ niệm của bọn họ đi vứt, để chị Hạ Y không còn phải sống thế này nữa"
[Sau tang lễ, mọi thứ lại trở về như thường. Chim vẫn hót, lá vẫn xanh, mọi người quay về làm việc, Hạ Y nán lại với anh thêm vài ngày.]
[Anh được chôn cất ở nghĩa trang vùng ngoại ô, từ nhà hai người có thể mờ mịt nhìn thấy được.
[Đã hai ngày sau khi tang lễ được diễn ra, hôm nào cô cũng đến mộ anh từ rất sớm rồi tối muộn mới trở về nhà
[Hôm đó trời không có nắng, Hạ Y lại theo thường lệ đến thăm anh, cô mang theo bó hoa đến đặt trên mộ anh
[Đôi mắt anh vẫn đang cười với cô, vẫn nụ cười đó nhưng bây giờ cô không còn có thể cười đáp lại anh được nữa.
"Ngày đó em có ngoảnh đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy anh nữa, lúc đó em còn nghĩ có phải là anh từ bỏ rồi hay không. Nhưng bây giờ em mới biết là anh dù chỉ một giây một phút cũng chưa từng quên em đi"
[Hạ Y ngồi bên cạnh anh, tựa đầu vào lớp gạch được xây thành nơi anh nằm, cô vô thức nói ra suy nghĩ của mình, như thể đang tâm sự với anh.]
[Bốn bề yên tĩnh, Hạ Y lại tiếp tục hỏi anh nhiều câu hỏi khác, mặc dù biết rõ anh sẽ không đáp lời cô.]
"Anh tính nằm ở đây luôn mà không về nhà của chúng ta à?" - Hạ Y chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ xinh trên ngọn đồi."Được rồi, em về nhà chờ ngày anh quay về tìm em, em muốn nghe anh gọi em là tiểu ngốc"
[Nói xong cô lau nước mắt, hôn lên ảnh anh rồi quay người trở về nhà.
[Căn nhà vẫn như cũ, chỉ là giờ đây thiếu chút hơi ấm của anh. Hạ Y nhìn thật lâu vào gian phòng bếp, nơi đó có anh từng vì cô mà sắn tay áo đi rửa bát. Vì cô thích nghe nhạc mà thiết kế rất nhiều loa, vì biết cô thích căn nhà này mà dày công mua lại nó.
[Bước chân nặng nề của Hạ Y tiến vào phòng ngủ. Mấy năm nay cô chưa từng thật sự xem kĩ căn nhà này.
[Trong phòng ngủ có một chiếc hộp đen nhỏ nằm im lặng ở góc phòng, không khó để nhìn thấy nhưng lần trước cô thật sự không thấy nó, có lẽ là Phó Quân đã nhân lúc cô không ở đây mà đặt nó vào trong.]
[ôm chiếc hộp trong lòng, Hạ Y cảm thấy như anh chỉ vừa mới ở đây ngày hôm qua. Mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc điện thoại di động mới tinh, một cặp nhẫn cưới sáng lấp lánh.
[Hạ Y lại đau lòng mà khóc, cô cởi chiếc nhẫn trên tay ra, đeo vào chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị. Giờ phút này cô chính thức trở thành vợ anh, không trên danh nghĩa, cũng không trên giấy tờ nhưng có cô và anh biết được họ chính là vợ chồng.
[Nhìn chiếc nhẫn hồi lâu, cô cầm chiếc điện thoại bên trong lên, vậy mà không có mật khẩu. Cô mở di động ra xem, ảnh nền điện thoại là hình cô, bên trong album cũng toàn là hình cô.]
[Trong danh bạ chỉ có duy nhất số của cô, vào trong kho video lại chỉ xuất hiện một đoạn video ngắn.[Hạ Y lòng hồi hộp mở đoạn video ra, bên trong vang lên giọng nói quen thuộc
của anh. Một màn màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bên trong có người, một thân ảnh cao lớn.
[Đây là đoạn video mà anh chúc sinh nhật cô, là chúc trước cho cô. Hạ Y bật cười rồi lại khóc, anh thật biết cách làm đau người khác.
[Hạ Y lắng nghe không xót chữ nào, cô cứ nghe đi nghe lại, nghe đến mức thuộc lòng lời anh nói.
[Anh từ bao giờ đã chuẩn bị sẵn mấy thứ này? Hạ Y không còn sức để suy nghĩ nữa, cô ôm chiếc điện thoại chìm vào giấc ngủ.]
[Đêm nay cô lại có thể ngủ ngon một chút, ít nhất cô còn có thể mở video ra xem bóng anh ngồi đối diện.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất