Chương 23
23. Con thỏ số hai (Uncut)
“Ngôn Ngôn, em...” Yên Hồi Nam ít khi có lúc chết máy như vậy. Đồng Ngôn tuy chạm khẽ nhưng đã đủ làm hơi thở anh chững lại. Như không thể tin được, anh lặp lại lần nữa. “Em hôn anh.”
Đồng Ngôn cũng vừa tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, tim hãy còn đập vội. Hắn không khỏi bật cười khi nghe được lời anh nói. Hắn gật đầu, vẻ lưu manh trêu trai nhà lành: “Ừ, đúng rồi. Nhưng chú yên chí đi, em sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Hắn không nhận ra lời mình vừa thốt đã bắn theo một tín hiệu nguy hiểm, và khoảnh khắc khi được thả nó đã làm nổ tung bầu không khí đương rất nhạy cảm này.
Đôi bàn tay lướt qua viên ngọc xanh trên thuỳ tai đến với chiếc gáy non mềm. Đồng Ngôn chỉ kịp nhìn vệt sơn đỏ trên má anh trước khi chính thức trầm mình trong đôi môi ướt át nọ.
Yên Hồi Nam giữ hắn lại và đòi một nụ hôn sâu theo nghĩa truyền thống.
Những vệt xanh xanh đo đỏ ở hai bên má lem nhem rồi hoà quyện vào nhau. Tiếng nức nở mỏng manh của Đồng Ngôn bị lấp bởi âm thanh ầm ĩ. Yên Hồi Nam rút lưỡi về cắn mạnh vào môi dưới của hắn. Họ nhìn nhau, lưu luyến khôn tả.
Môi tê dại. Hắn còn chưa nếm được vị nụ hôn đầu đâu đấy.
Có người ngoảnh lại nhìn, ồ, chàng ta lấy tay che mặt ngã vào lòng của gã đàn ông bên cạnh rồi.
Hắn ngửi thấy hương nước hoa và mùi da thuộc. Hắn nghe thấy tiếng tim anh đập, vồn vã như mình.
Mân mê thuỳ tai đã đỏ của hắn, anh thấy Đồng Ngôn cúi đầu và ồm ồm nói: “Về nhà đi.”
Yên Hồi Nam bật cười: “Em muốn về nhà như vậy sao?”
Hắn đặt tay lên ngực anh, ngoảnh mặt đi mà đầu vẫn cúi xuống. “Chú dữ quá,“ hắn phàn nàn và rồi mạnh dạn thừa nhận. “Nhưng hình như em cũng thích.”
Việc hắn cố tình hay vô ý đã chẳng quan trọng, vì sẽ có người mê như điếu đổ sự ngây thơ của hắn.
Yên Hồi Nam hít sâu, lòng đã bùng lên một ngọn lửa. Trong bóng tối nó gần như cháy trụi những dục vọng trần tục nhất.
Tiếng cồng chiêng dần nhỏ đi. Đội diễu hành sẽ cầm đuốc đi dạo quanh thành phố cổ này để gửi lời chúc phúc đến mọi cư dân.
Anh nhẹ nhàng kéo hắn dậy. Đồng Ngôn giờ đi chuếnh choáng như con rối vô hồn mất kiểm soát.
Họ băng ngang qua đội cầm đuốc. Những ham muốn bên trong họ đang trên đà mãnh liệt hơn, nhịp tim đồng điệu được truyền qua cái nắm tay thít chặt. Yên Hồi Nam là mồi lửa. Đồng Ngôn là cây đuốc. Hắn không thể chống cự bất kỳ ngọn lửa nào muốn dâng trào.
Họ thoát khỏi sự nhốn nháo, chạy ngược lại hướng đám đông để lao về phía thinh lặng. Bao hối hả và phồn hoa tuồng như đến từ một thế kỷ khác. Thành thị mà hắn sống ba năm này, những con phố cổ kính và hàng tá toà nhà suy tàn, bỗng trở nên xa lạ.
Vạt áo kéo thành một bóng đen dài, hắn dang rộng đôi tay cảm nhận làn gió. Hắn thấy được mình tự do. Hắn nhớ đến lời Yên Hồi Nam nói, vậy liệu em có muốn đồng hoá tôi không?
Hắn nên nói thế nào cơ? Nói thể xác này sống trong khuôn phép nhưng linh hồn bên trong đã bị quy tắc ruồng bỏ? Hắn không thể. Nên hắn lựa chọn khoá môi anh. Một sự cám dỗ thuần tuý, để chờ đợi lời hồi đáp của Yên Hồi Nam.
Sự thật đã không làm hắn thất vọng.
Kẻ chiến thắng trong quy tắc sẽ đưa hắn đi vào bên-ngoài-quy-tắc.
Nhận thức này làm hắn rạo rực hơn bao giờ hết.
Hắn thở hổn hển đứng trong góc, giữa tường và anh, mò mẫm tìm chìa khoá. Họ như đôi tình nhân tuổi mới lớn hoang đàng đến tận khuya mới về nhà. Ngượng ngập và rất ư ngọt ngào.
Yên Hồi Nam véo cằm hắn, ý bảo nhả ra.
Đồng Ngôn không hề biết mình lại cắn môi đến bật máu.
Cửa kính tiền sảnh mở ra đánh tiếng trầm đục. Hắn đột nhiên muốn thử những cách cầm máu khác. Hắn ôm ghì Yên Hồi Nam và tìm kiếm môi anh.
Hắn rơi vào cơn mộng mị khi đi lên cầu thang xoắn ốc ba tầng. Hắn là “chàng tiên cá” vừa mới sinh ra đôi chân nhưng cơn đau do mảnh kính vỡ lại được truyền đến từ hai bờ môi quấn quýt.
Đường cập bến gập ghềnh trắc trở. Đến tầng cuối cùng, Yên Hồi Nam rốt cục rủ lòng thương bế hắn lên theo cách bồng những đứa trẻ. Phải, anh thừa nhận lý trí mình đang rút đi và thế chỗ cho những điều khác. Anh suồng sã liếm máu trên môi hắn và đưa lưỡi vào, ép Đồng Ngôn bật ra tiếng rên bùi tai.
Vách chắn cuối cùng đã mở toang. Một cơn gió lớn ùa vào thổi bay rèm trắng. Triều dâng.
Động tác ngã xuống giường đã làm đổ lọ tinh dầu hương biển trên chiếc bàn tròn nhỏ. Nó được nâng lên bởi đôi tay hoảng hốt của ai đấy nhưng người nọ chẳng đoái hoài gì đến chất lỏng đang trào ra.
Gió nổi lên. Phòng chìm trong hơi thở của biển.
Áo khoác len của Đồng Ngôn rơi xuống, điềm báo cho một cơn sóng dữ khác.
Hắn sặc mùi ho sù sụ. Mắt hắn ướt rượt. Hắn xin lỗi và tiến tới giúp Yên Hồi Nam lau vết máu.
Anh kéo phăng tay hắn ra sau lưng, cúi đầu hôn tới tấp. Mắt anh nhìn sâu vào hắn, dữ dội mà dịu êm.
Thình thịch, thình thịch. Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng vẫn rất bối rối trước những cung bậc cảm xúc vừa quen vừa lạ này.
Yên Hồi Nam đè tay hắn lên cao, hôn lần lượt từ trán đến gò má và cuối cùng dừng lại ở thuỳ tai đính viên lam ngọc. Môi anh miết. Lưỡi anh mân mê lỗ khuyên. Anh thủng thẳng nhìn nó chuyển màu đỏ thẫm.
“Lần đầu tiên thấy em đeo nó, anh đã muốn biết cảm giác hôn em sẽ như thế nào,“ anh nói thẳng toẹt.
Đồng Ngôn đặt tay lên hông anh. Mắt Yên Hồi Nam đầy gọi mời dưới những tia sáng hắt vào ngoài cửa sổ.
Yên Hồi Nam cúi nhìn hắn. Anh dịu dàng ra lệnh, như một vị bề trên: “Bé ngoan, để anh nhìn xem nào.”
Một lời không đầu không cuối nhưng Đồng Ngôn đã rất tài tình khi vẫn bắt được tín hiệu của anh. Hắn nằm giữa chăn gối đã phơi nắng, bờ mi dài phủ thành bóng rẻ quạt. Hắn cởi từng chiếc cúc theo thứ tự từ trên xuống dưới đến khi đường màu xanh nước biển quanh eo lộ ra.
Đó là phút giây họ nghe thấy tiếng biển gầm rú. Âm thanh đó gần như xộc thẳng vào mặt họ. Đồng Ngôn muộn màng nhận ra rằng đây mới chính là nơi bí mật nhất trên cơ thể mình.
Đây là con người thật của hắn, là bản chất mà hắn chưa từng giấu giếm trước Yên Hồi Nam.
“Good boy,“ anh khen.
Giam eo hắn trong vòng tay rộng, Yên Hồi Nam như muốn thiêu đốt cả da thịt Đồng Ngôn. Anh không để Đồng Ngôn có bất cứ giây nào hối hận. Anh cởi áo khoác ra, những đường cơ săn lại dưới lớp sơ mi tinh mịn. Anh sà xuống với đại dương của mình.
Gương mặt hắn quá nhỏ, dù chỉ nắm cằm và hôn môi anh cũng đã che đi non nửa sự tuyệt vời của nó.
Một khi ý nghĩ kiểm soát này nảy mầm, nó sẽ lập tức ăn mòn phong thái lịch lãm còn sót của anh như liều thuốc độc nhất. Anh cắn môi Đồng Ngôn không chút nề hà, khắc sâu khoảnh khắc này bằng dòng máu đỏ của hai người, và cũng đồng thời nhắc nhở thói quen xấu này của em đã tới lúc cần bỏ rồi đấy.
Đồng Ngôn thấy mình tan thành bọt nước. Không bia không rượu nhưng đã say bí tỉ.
Yên Hồi Nam hết dỗ lại khen. Anh quả là một người tình đủ tư cách, luôn xin phép bằng mắt trước mỗi va chạm. Nhưng anh không biết rồi, rằng tất cả vẫn đang bất công khi Đồng Ngôn lẳng lặng nằm, lẳng lặng nghe, và lẳng lặng tận hưởng từng chút một trải nghiệm mới này bằng hết sự ngây ngô mình có.
Cửa sổ vẫn mở. Hai đầu ngực hắn phồng lên trong gió đêm khô khốc. Yên Hồi Nam ngậm vào, làm ướt chúng bằng khoang miệng nóng rẫy. Anh rê lưỡi ve vuốt chúng.
Đồng Ngôn bật ra tiếng than thở rồi cắn môi.
Yên Hồi Nam giữ cằm hắn, đưa ngón cái vào miệng Đồng Ngôn. Anh bắt đầu khuấy đảo một miền đất mới, “Cắn vào tay anh này.”
Hắn tròn mắt, tai đỏ hoe. Hắn cố mở miệng sao cho không chạm lưỡi vào tay anh.
Những chiếc hôn đầy gợi dục rơi xuống eo và bụng. Hơi thở nóng rực khiến Đồng Ngôn giãy giụa nói câu khước từ. Hắn cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình rồi. Yên Hồi Nam cũng vậy. Và lần này anh không đưa ra tín hiệu mà thẳng thừng cởi cúc quần jean của Đồng Ngôn, giải thoát cho cái đại diện của dục vọng đàn ông.
Hắn từng cho rằng mình là một người lãnh cảm. Hắn đọc bao sách vở, xem bao video có hình ảnh tính dục từ góc độ nghệ thuật và triết học nhưng số lần thủ dâm vẫn đếm trên đầu ngón tay. Đối với hắn, dục vọng có thể được bộc lộ trên nhiều cách khác nhau và làm tình chỉ là một trong những lựa chọn. Nhưng nực cười thay hắn đánh giá cao về bản thân quá rồi. Hắn không tài nào tin được mình dễ dàng bị khơi dậy ham muốn nhục thể chỉ bằng một Yên Hồi Nam.
“Ngôn Ngôn trông thật dễ thương.”
Tim giật đánh thót, nhất là khi Yên Hồi Nam day cắn thuỳ tai hắn. Cái sự bất định này, cái cảm giác chênh vênh này đã lên tới hồi đỉnh điểm. Hắn muốn ngưng ngay việc anh bóc tách mình nên rướn người tới hôn ríu rít. Hắn đã rất giỏi trong những chiếc hôn sâu, biết chủ động cuốn lấy lưỡi Yên Hồi Nam. Và như những siren trong thần thoại Hy Lạp, hắn kéo gã thuỷ thủ của riêng mình xuống nước và phạm tội hành hung ở vùng biển này.
Biết mình không thể để lại dấu tích trên người Đồng Ngôn, Yên Hồi Nam dựa vào đôi môi bù lại hết thảy khát khao chiếm đoạt. Anh hôn thật mạnh, và vói lòng bàn tay vào giữa hai chân hắn để mà nắn bóp đùi trong theo cách mình mường tượng vô số lần. Đồng Ngôn rên lên từng tiếng giữa những nụ hôn hung hãn. Hắn kẹp chặt cặp đùi đầy đặn của mình, cho anh thấy một khe hở tự nhiên chỉ vừa đủ một bàn tay hoặc một hình-trụ-khác.
Yên Hồi Nam cởi quần hắn ra, cưng nựng cặp mông vểnh yêu kiều. Và bằng hết sự thành kính, anh ôm, anh hôn Đồng Ngôn. Anh ấn trán hắn vào hõm vai mình bằng thái độ không cho phép em chần chừ.
“Uncle, ch-chờ một chút, chờ đã...” Đồng Ngôn hơi hoảng rồi. Hắn nằm trong lòng anh giãy nảy, chân nọ cọ chân kia.
“Ngoan, yên nào,“ anh cũng không mấy dễ chịu đâu. Yên Hồi Nam véo gáy hắn. Anh dỗ dành hắn như một bậc cha chú đi trước nhưng cũng hết sức quyết liệt.
Em cũng biết thẹn đấy được không, khi chú cứ dỗ dành em mãi. Đồng Ngôn thôi giãy giụa mà cuộn mình trong vòng tay anh. Hắn tìm được bến đỗ đời mình rồi.
Yên Hồi Nam cắn khuyên tai hắn, lời hứa hẹn sắt son tựa ngàn cân: “Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Mồ hôi chảy dọc sống lưng, Đồng Ngôn cảm nhận được vết chai mỏng trên những ngón tay giữ sự cương cứng của mình. Đây là biểu tượng cho thân phận và tuổi tác của Yên Hồi Nam. Mỗi lần anh vuốt dọc từ đầu xuống, những vết chai mỏng sẽ cọ lên lỗ chuông đang rất nhạy cảm và tạo ra chất dịch trong suốt.
Tiếng cồng chiêng ngày càng gần dãy nhà này, tầng dưới có rất đông người tham dự Lễ hội Đuốc. Ánh lửa đổ bóng lên các toà ngoài phố và phủ gam màu đỏ nồng lên con dân xứ Scot.
Hắn đã sững người khi đạt cực khoái. Yên Hồi Nam luôn xoa gáy hắn trong quá trình này. Anh gây tê da đầu hắn. Anh đóng băng cơ thể hắn rồi. Ngoại trừ thở theo bản năng hắn chẳng thể làm gì được nữa. Hắn thậm chí tin rằng mình đã phân ly và thấy giường biến thành tế đàn, thấy cả mình đã hy sinh như thế nào.
Hắn quá non trẻ so với gã đàn ông sõi đời Yên Hồi Nam. Hắn ra vừa nhanh vừa ngắt quãng, làm ướt chiếc sơ mi đắt đỏ của anh.
Sóng cạn dần thấm vào bờ cát. Đồng Ngôn đổ mồ hôi ướt đẫm tóc.
Yên Hồi Nam ôm hắn không buông, còn gãi vào mắt ngựa(1) của hắn. Anh chỉ khẽ cúi nhìn Đồng Ngôn khi nghe được tiếng nức nở.
(1) Mắt ngựa (马眼): là từ mượn từ tác phẩm Kim Bình Mai (hồi thứ năm mươi) chỉ lỗ tiểu nằm ở đỉnh quy đầu, cửa ra của nước tiểu và tinh dịch.
Chất dịch trắng đục bao quanh đường cong màu biển, cụ thể hoá những trừu tượng.
“Sóng của em đang chảy ra,“ anh nói.
“Gì cơ?” Đồng Ngôn nghe không rõ.
Yên Hồi Nam đến gần hắn, đầu ngón tay lướt qua đường xăm và chất dịch. Cách anh phô bày hầu kết, một biểu tượng khác của đàn ông, gợi cảm không sao tả xiết. Hắn co chân lên, đầu gối chạm vào sự nóng rực đang chịu dồn nén của anh. Rồi hắn đưa tay mơn trớn vùng bụng của Yên Hồi Nam, nơi có những đường cơ săn mịn. Hắn biết mình kém trong khoản này nên quyết định thương thảo trước: “Đây là lần đầu tiên của em. Và thú thật em không giỏi lắm... Một lát nữa chú có thể nhẹ nhàng hơn không?” Nói đoạn, hắn giữ lại đôi tay đang lần mò khám phá.
Đây là một câu trả lời ngoài dự đoán. Yên Hồi Nam anh đây dù muốn cũng không định làm cầm thú ngay lúc này. Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, anh vốn là người đầu tiên nhìn thấy hình xăm của Đồng Ngôn mà.
Điên thật rồi. Yên Hồi Nam cúi xuống hôn lên đỉnh trụ, ép mình phải bình tĩnh. “Em sợ à,“ anh nằm xuống nhìn đôi môi đỏ ấy.
Đồng Ngôn nghiêng đầu. “Có một chút,“ hắn nói. Đoạn nhìn anh, “Chú ở trên giường trông khác quá, dữ lắm.”
“Ngoan, hôm nay thế thôi.” Yên Hồi Nam xoa đầu hắn. Anh nói thêm, khi đọc được thất vọng trong mắt bạn nhỏ. “Nếu không chuẩn bị gì, em sẽ đau đấy.”
Đồng Ngôn hỏi chú cần gì. Yên Hồi Nam bèn thầm thì vào tai hắn, và cuối câu là một thứ hắn không tài liên tưởng đến được.
Thuỳ tai đỏ như gấc càng làm nổi bật sắc xanh ngọt của chiếc khuyên. Đồng Ngôn hỏi, khe khẽ: “Chú chuẩn bị cái đó làm gì?”
Yên Hồi Nam nhướng mày, ý theo em thì thế nào. Anh trách: “Môi em cứ chảy máu mãi.”
Đồng Ngôn chột dạ liếm môi. Ơ mà này, bất quá em chỉ đầu têu, chứ chú mới là kẻ đồng loã xấu bụng đấy.
Lễ hội Đuốc chính thức bế mạc. Mọi người lần lượt về nhà, thỉnh thoảng lại có tiếng cười râm ran từ dưới lầu vọng lên. Đồng Ngôn còn dư âm từ cơn sóng vừa rồi, người mệt lả.
Yên Hồi Nam ra đóng cửa sổ lại, rồi ôm hắn vào phòng tắm vệ sinh cơ bản.
Gia chủ quả có guu thẩm mỹ tao nhã, bằng chứng là bồn tắm kiểu phong cách chân rồng cổ điển. Anh mở vòi và điều chỉnh nhiệt độ nước sau khi đã đặt Đồng Ngôn ngồi bên bồn rửa mặt. Hắn giờ đang ngẩn ngơ nhìn gạch lát màu xanh lá mạ bên dưới.
Cơn lo âu tuồng như đã buông bỏ hắn, và sự thoải mái sau khi phóng ra đã giúp Đồng Ngôn có được nhận thức mới. Hoá ra ngoài việc dầm mưa và hút thuốc, làm tình cũng là cách chống lại lo lắng. Đây là điều mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được khi tự buông thả.
Đương buồn ngủ thì tiếng nước ngừng lại, có thứ gì đó bị bóp mạnh đánh tiếng rít rít.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, thấy anh đang từ trong túi lưới lấy vịt cao su ra. Anh xếp bốn con có kích cỡ khác nhau thành hàng xuống nước.
Yên Hồi Nam nhìn hắn, mắt hấp háy cười. Anh nhướng mi: “Nước được rồi đấy. Bé ngoan xuống đây đi.”
Cách gọi “bé ngoan” này khiến hắn cảm tưởng mình thật ra còn nhỏ lắm.
Đồng Ngôn đỏ mặt, cởi áo khoác bước vào bồn. Bốn con vịt cao su tá hoả chạy đi khắp nơi. Yên Hồi Nam bèn ngồi ở mép và đẩy những chú vịt nhỏ đến cho hắn.
Đây là thứ hắn tậu được từ buổi bán hàng từ thiện của một tổ chức cứu trợ gia đình đơn thân. Đồng Ngôn gửi vào đấy vài suất; sau khi nhận được tiền quyên góp, người mẹ đã giữ tay và ép hắn chọn quà trên quầy hàng. Hắn lướt qua những món đồ có giá trị và lấy chiếc túi đựng vịt cao su trẻ em rẻ nhất.
Kể từ đó nó đã hiện diện trong phòng tắm như một vật trang trí đính kèm.
Yên Hồi Nam nghe hắn lý luận mà vẫn giữ khư khư ấn tượng đáng yêu ban đầu. Anh thậm chí còn muốn xếp chúng theo thứ tự trên bậu cửa sổ sau khi Đồng Ngôn đã tắm xong.
Nghĩ đến con thỏ nỉ mua ở chợ phiên, hắn trêu Yên Hồi Nam: “Chú quên bẵng con thỏ rồi à?” Hắn từ chối cái ôm của anh và bước ra ngoài quấn khăn tắm thay áo ngủ.
Độ chừng một lúc thì cửa phòng mở ra, có cánh tay ai gầy gò mang đến chiếc áo choàng tắm lớn hơn.
Yên Hồi Nam tắm xong cũng là khi Đồng Ngôn đã thay bộ đồ ngủ bằng lụa mềm, đang nằm trên giường ôm con thỏ nỉ.
Áo khoác da được treo trên mắc áo. Yên Hồi Nam đứng nhắn tin cho Chang, bảo ngày mai cậu mang một bộ đồ mới đến địa chỉ này.
Đồng Ngôn nhìn anh mà sực nhớ một chuyện, vội tìm điện thoại của mình dưới chăn. Vào ngày đầu tiên của mùa đông, họ cần chỉnh đồng hồ lùi lại một giờ so với giờ bình thường. Trước đây, nhóm ba người họ cũng sẽ canh thời gian và chỉnh đồng hồ như mọi người ở nước Anh, đây đã là một quy tắc bất thành văn. Có điều không ngờ năm nay Đồng Ngôn chỉ còn một mình.
Sau khi điều chỉnh từ một giờ sáng theo quy ước giờ mùa hè về 0 giờ sáng giờ mùa đông, tháng Mười một cũng đến. Trong một giờ thêm vào đó, họ đã vượt quá giới hạn.
Đồng Ngôn tắt điện thoại, chui vào chăn. Hai chiếc gối đặt cạnh nhau và ở giữa nhét con thỏ nỉ màu trắng.
Tấm đệm kế bên lún xuống. Nguồn nhiệt càng ngày càng gần. Và trước khi nhắm mắt, hắn thấy Yên Hồi Nam lấy con thỏ đi và đặt lên trán mình một nụ hôn.
Hắn khẽ hừ, mơ mơ màng màng hỏi vấn đề mải canh cánh trong lòng: “Chú đặt tên cho nó là gì vậy?”
Yên Hồi Nam đặt con thỏ nỉ lên tủ đầu giường, nói: “Con thỏ số hai.”
Đồng Ngôn lầm bà lầm bầm, hẳn vào giấc rồi. “Sao lại là số hai...”
Yên Hồi Nam ôm hắn vào lòng sưởi ấm, dịu dàng: “Vì em là con thỏ số một của anh.”
Editor: Không có H nhất, chỉ có H hơn
“Ngôn Ngôn, em...” Yên Hồi Nam ít khi có lúc chết máy như vậy. Đồng Ngôn tuy chạm khẽ nhưng đã đủ làm hơi thở anh chững lại. Như không thể tin được, anh lặp lại lần nữa. “Em hôn anh.”
Đồng Ngôn cũng vừa tỉnh lại từ trạng thái trống rỗng, tim hãy còn đập vội. Hắn không khỏi bật cười khi nghe được lời anh nói. Hắn gật đầu, vẻ lưu manh trêu trai nhà lành: “Ừ, đúng rồi. Nhưng chú yên chí đi, em sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Hắn không nhận ra lời mình vừa thốt đã bắn theo một tín hiệu nguy hiểm, và khoảnh khắc khi được thả nó đã làm nổ tung bầu không khí đương rất nhạy cảm này.
Đôi bàn tay lướt qua viên ngọc xanh trên thuỳ tai đến với chiếc gáy non mềm. Đồng Ngôn chỉ kịp nhìn vệt sơn đỏ trên má anh trước khi chính thức trầm mình trong đôi môi ướt át nọ.
Yên Hồi Nam giữ hắn lại và đòi một nụ hôn sâu theo nghĩa truyền thống.
Những vệt xanh xanh đo đỏ ở hai bên má lem nhem rồi hoà quyện vào nhau. Tiếng nức nở mỏng manh của Đồng Ngôn bị lấp bởi âm thanh ầm ĩ. Yên Hồi Nam rút lưỡi về cắn mạnh vào môi dưới của hắn. Họ nhìn nhau, lưu luyến khôn tả.
Môi tê dại. Hắn còn chưa nếm được vị nụ hôn đầu đâu đấy.
Có người ngoảnh lại nhìn, ồ, chàng ta lấy tay che mặt ngã vào lòng của gã đàn ông bên cạnh rồi.
Hắn ngửi thấy hương nước hoa và mùi da thuộc. Hắn nghe thấy tiếng tim anh đập, vồn vã như mình.
Mân mê thuỳ tai đã đỏ của hắn, anh thấy Đồng Ngôn cúi đầu và ồm ồm nói: “Về nhà đi.”
Yên Hồi Nam bật cười: “Em muốn về nhà như vậy sao?”
Hắn đặt tay lên ngực anh, ngoảnh mặt đi mà đầu vẫn cúi xuống. “Chú dữ quá,“ hắn phàn nàn và rồi mạnh dạn thừa nhận. “Nhưng hình như em cũng thích.”
Việc hắn cố tình hay vô ý đã chẳng quan trọng, vì sẽ có người mê như điếu đổ sự ngây thơ của hắn.
Yên Hồi Nam hít sâu, lòng đã bùng lên một ngọn lửa. Trong bóng tối nó gần như cháy trụi những dục vọng trần tục nhất.
Tiếng cồng chiêng dần nhỏ đi. Đội diễu hành sẽ cầm đuốc đi dạo quanh thành phố cổ này để gửi lời chúc phúc đến mọi cư dân.
Anh nhẹ nhàng kéo hắn dậy. Đồng Ngôn giờ đi chuếnh choáng như con rối vô hồn mất kiểm soát.
Họ băng ngang qua đội cầm đuốc. Những ham muốn bên trong họ đang trên đà mãnh liệt hơn, nhịp tim đồng điệu được truyền qua cái nắm tay thít chặt. Yên Hồi Nam là mồi lửa. Đồng Ngôn là cây đuốc. Hắn không thể chống cự bất kỳ ngọn lửa nào muốn dâng trào.
Họ thoát khỏi sự nhốn nháo, chạy ngược lại hướng đám đông để lao về phía thinh lặng. Bao hối hả và phồn hoa tuồng như đến từ một thế kỷ khác. Thành thị mà hắn sống ba năm này, những con phố cổ kính và hàng tá toà nhà suy tàn, bỗng trở nên xa lạ.
Vạt áo kéo thành một bóng đen dài, hắn dang rộng đôi tay cảm nhận làn gió. Hắn thấy được mình tự do. Hắn nhớ đến lời Yên Hồi Nam nói, vậy liệu em có muốn đồng hoá tôi không?
Hắn nên nói thế nào cơ? Nói thể xác này sống trong khuôn phép nhưng linh hồn bên trong đã bị quy tắc ruồng bỏ? Hắn không thể. Nên hắn lựa chọn khoá môi anh. Một sự cám dỗ thuần tuý, để chờ đợi lời hồi đáp của Yên Hồi Nam.
Sự thật đã không làm hắn thất vọng.
Kẻ chiến thắng trong quy tắc sẽ đưa hắn đi vào bên-ngoài-quy-tắc.
Nhận thức này làm hắn rạo rực hơn bao giờ hết.
Hắn thở hổn hển đứng trong góc, giữa tường và anh, mò mẫm tìm chìa khoá. Họ như đôi tình nhân tuổi mới lớn hoang đàng đến tận khuya mới về nhà. Ngượng ngập và rất ư ngọt ngào.
Yên Hồi Nam véo cằm hắn, ý bảo nhả ra.
Đồng Ngôn không hề biết mình lại cắn môi đến bật máu.
Cửa kính tiền sảnh mở ra đánh tiếng trầm đục. Hắn đột nhiên muốn thử những cách cầm máu khác. Hắn ôm ghì Yên Hồi Nam và tìm kiếm môi anh.
Hắn rơi vào cơn mộng mị khi đi lên cầu thang xoắn ốc ba tầng. Hắn là “chàng tiên cá” vừa mới sinh ra đôi chân nhưng cơn đau do mảnh kính vỡ lại được truyền đến từ hai bờ môi quấn quýt.
Đường cập bến gập ghềnh trắc trở. Đến tầng cuối cùng, Yên Hồi Nam rốt cục rủ lòng thương bế hắn lên theo cách bồng những đứa trẻ. Phải, anh thừa nhận lý trí mình đang rút đi và thế chỗ cho những điều khác. Anh suồng sã liếm máu trên môi hắn và đưa lưỡi vào, ép Đồng Ngôn bật ra tiếng rên bùi tai.
Vách chắn cuối cùng đã mở toang. Một cơn gió lớn ùa vào thổi bay rèm trắng. Triều dâng.
Động tác ngã xuống giường đã làm đổ lọ tinh dầu hương biển trên chiếc bàn tròn nhỏ. Nó được nâng lên bởi đôi tay hoảng hốt của ai đấy nhưng người nọ chẳng đoái hoài gì đến chất lỏng đang trào ra.
Gió nổi lên. Phòng chìm trong hơi thở của biển.
Áo khoác len của Đồng Ngôn rơi xuống, điềm báo cho một cơn sóng dữ khác.
Hắn sặc mùi ho sù sụ. Mắt hắn ướt rượt. Hắn xin lỗi và tiến tới giúp Yên Hồi Nam lau vết máu.
Anh kéo phăng tay hắn ra sau lưng, cúi đầu hôn tới tấp. Mắt anh nhìn sâu vào hắn, dữ dội mà dịu êm.
Thình thịch, thình thịch. Hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng vẫn rất bối rối trước những cung bậc cảm xúc vừa quen vừa lạ này.
Yên Hồi Nam đè tay hắn lên cao, hôn lần lượt từ trán đến gò má và cuối cùng dừng lại ở thuỳ tai đính viên lam ngọc. Môi anh miết. Lưỡi anh mân mê lỗ khuyên. Anh thủng thẳng nhìn nó chuyển màu đỏ thẫm.
“Lần đầu tiên thấy em đeo nó, anh đã muốn biết cảm giác hôn em sẽ như thế nào,“ anh nói thẳng toẹt.
Đồng Ngôn đặt tay lên hông anh. Mắt Yên Hồi Nam đầy gọi mời dưới những tia sáng hắt vào ngoài cửa sổ.
Yên Hồi Nam cúi nhìn hắn. Anh dịu dàng ra lệnh, như một vị bề trên: “Bé ngoan, để anh nhìn xem nào.”
Một lời không đầu không cuối nhưng Đồng Ngôn đã rất tài tình khi vẫn bắt được tín hiệu của anh. Hắn nằm giữa chăn gối đã phơi nắng, bờ mi dài phủ thành bóng rẻ quạt. Hắn cởi từng chiếc cúc theo thứ tự từ trên xuống dưới đến khi đường màu xanh nước biển quanh eo lộ ra.
Đó là phút giây họ nghe thấy tiếng biển gầm rú. Âm thanh đó gần như xộc thẳng vào mặt họ. Đồng Ngôn muộn màng nhận ra rằng đây mới chính là nơi bí mật nhất trên cơ thể mình.
Đây là con người thật của hắn, là bản chất mà hắn chưa từng giấu giếm trước Yên Hồi Nam.
“Good boy,“ anh khen.
Giam eo hắn trong vòng tay rộng, Yên Hồi Nam như muốn thiêu đốt cả da thịt Đồng Ngôn. Anh không để Đồng Ngôn có bất cứ giây nào hối hận. Anh cởi áo khoác ra, những đường cơ săn lại dưới lớp sơ mi tinh mịn. Anh sà xuống với đại dương của mình.
Gương mặt hắn quá nhỏ, dù chỉ nắm cằm và hôn môi anh cũng đã che đi non nửa sự tuyệt vời của nó.
Một khi ý nghĩ kiểm soát này nảy mầm, nó sẽ lập tức ăn mòn phong thái lịch lãm còn sót của anh như liều thuốc độc nhất. Anh cắn môi Đồng Ngôn không chút nề hà, khắc sâu khoảnh khắc này bằng dòng máu đỏ của hai người, và cũng đồng thời nhắc nhở thói quen xấu này của em đã tới lúc cần bỏ rồi đấy.
Đồng Ngôn thấy mình tan thành bọt nước. Không bia không rượu nhưng đã say bí tỉ.
Yên Hồi Nam hết dỗ lại khen. Anh quả là một người tình đủ tư cách, luôn xin phép bằng mắt trước mỗi va chạm. Nhưng anh không biết rồi, rằng tất cả vẫn đang bất công khi Đồng Ngôn lẳng lặng nằm, lẳng lặng nghe, và lẳng lặng tận hưởng từng chút một trải nghiệm mới này bằng hết sự ngây ngô mình có.
Cửa sổ vẫn mở. Hai đầu ngực hắn phồng lên trong gió đêm khô khốc. Yên Hồi Nam ngậm vào, làm ướt chúng bằng khoang miệng nóng rẫy. Anh rê lưỡi ve vuốt chúng.
Đồng Ngôn bật ra tiếng than thở rồi cắn môi.
Yên Hồi Nam giữ cằm hắn, đưa ngón cái vào miệng Đồng Ngôn. Anh bắt đầu khuấy đảo một miền đất mới, “Cắn vào tay anh này.”
Hắn tròn mắt, tai đỏ hoe. Hắn cố mở miệng sao cho không chạm lưỡi vào tay anh.
Những chiếc hôn đầy gợi dục rơi xuống eo và bụng. Hơi thở nóng rực khiến Đồng Ngôn giãy giụa nói câu khước từ. Hắn cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình rồi. Yên Hồi Nam cũng vậy. Và lần này anh không đưa ra tín hiệu mà thẳng thừng cởi cúc quần jean của Đồng Ngôn, giải thoát cho cái đại diện của dục vọng đàn ông.
Hắn từng cho rằng mình là một người lãnh cảm. Hắn đọc bao sách vở, xem bao video có hình ảnh tính dục từ góc độ nghệ thuật và triết học nhưng số lần thủ dâm vẫn đếm trên đầu ngón tay. Đối với hắn, dục vọng có thể được bộc lộ trên nhiều cách khác nhau và làm tình chỉ là một trong những lựa chọn. Nhưng nực cười thay hắn đánh giá cao về bản thân quá rồi. Hắn không tài nào tin được mình dễ dàng bị khơi dậy ham muốn nhục thể chỉ bằng một Yên Hồi Nam.
“Ngôn Ngôn trông thật dễ thương.”
Tim giật đánh thót, nhất là khi Yên Hồi Nam day cắn thuỳ tai hắn. Cái sự bất định này, cái cảm giác chênh vênh này đã lên tới hồi đỉnh điểm. Hắn muốn ngưng ngay việc anh bóc tách mình nên rướn người tới hôn ríu rít. Hắn đã rất giỏi trong những chiếc hôn sâu, biết chủ động cuốn lấy lưỡi Yên Hồi Nam. Và như những siren trong thần thoại Hy Lạp, hắn kéo gã thuỷ thủ của riêng mình xuống nước và phạm tội hành hung ở vùng biển này.
Biết mình không thể để lại dấu tích trên người Đồng Ngôn, Yên Hồi Nam dựa vào đôi môi bù lại hết thảy khát khao chiếm đoạt. Anh hôn thật mạnh, và vói lòng bàn tay vào giữa hai chân hắn để mà nắn bóp đùi trong theo cách mình mường tượng vô số lần. Đồng Ngôn rên lên từng tiếng giữa những nụ hôn hung hãn. Hắn kẹp chặt cặp đùi đầy đặn của mình, cho anh thấy một khe hở tự nhiên chỉ vừa đủ một bàn tay hoặc một hình-trụ-khác.
Yên Hồi Nam cởi quần hắn ra, cưng nựng cặp mông vểnh yêu kiều. Và bằng hết sự thành kính, anh ôm, anh hôn Đồng Ngôn. Anh ấn trán hắn vào hõm vai mình bằng thái độ không cho phép em chần chừ.
“Uncle, ch-chờ một chút, chờ đã...” Đồng Ngôn hơi hoảng rồi. Hắn nằm trong lòng anh giãy nảy, chân nọ cọ chân kia.
“Ngoan, yên nào,“ anh cũng không mấy dễ chịu đâu. Yên Hồi Nam véo gáy hắn. Anh dỗ dành hắn như một bậc cha chú đi trước nhưng cũng hết sức quyết liệt.
Em cũng biết thẹn đấy được không, khi chú cứ dỗ dành em mãi. Đồng Ngôn thôi giãy giụa mà cuộn mình trong vòng tay anh. Hắn tìm được bến đỗ đời mình rồi.
Yên Hồi Nam cắn khuyên tai hắn, lời hứa hẹn sắt son tựa ngàn cân: “Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Mồ hôi chảy dọc sống lưng, Đồng Ngôn cảm nhận được vết chai mỏng trên những ngón tay giữ sự cương cứng của mình. Đây là biểu tượng cho thân phận và tuổi tác của Yên Hồi Nam. Mỗi lần anh vuốt dọc từ đầu xuống, những vết chai mỏng sẽ cọ lên lỗ chuông đang rất nhạy cảm và tạo ra chất dịch trong suốt.
Tiếng cồng chiêng ngày càng gần dãy nhà này, tầng dưới có rất đông người tham dự Lễ hội Đuốc. Ánh lửa đổ bóng lên các toà ngoài phố và phủ gam màu đỏ nồng lên con dân xứ Scot.
Hắn đã sững người khi đạt cực khoái. Yên Hồi Nam luôn xoa gáy hắn trong quá trình này. Anh gây tê da đầu hắn. Anh đóng băng cơ thể hắn rồi. Ngoại trừ thở theo bản năng hắn chẳng thể làm gì được nữa. Hắn thậm chí tin rằng mình đã phân ly và thấy giường biến thành tế đàn, thấy cả mình đã hy sinh như thế nào.
Hắn quá non trẻ so với gã đàn ông sõi đời Yên Hồi Nam. Hắn ra vừa nhanh vừa ngắt quãng, làm ướt chiếc sơ mi đắt đỏ của anh.
Sóng cạn dần thấm vào bờ cát. Đồng Ngôn đổ mồ hôi ướt đẫm tóc.
Yên Hồi Nam ôm hắn không buông, còn gãi vào mắt ngựa(1) của hắn. Anh chỉ khẽ cúi nhìn Đồng Ngôn khi nghe được tiếng nức nở.
(1) Mắt ngựa (马眼): là từ mượn từ tác phẩm Kim Bình Mai (hồi thứ năm mươi) chỉ lỗ tiểu nằm ở đỉnh quy đầu, cửa ra của nước tiểu và tinh dịch.
Chất dịch trắng đục bao quanh đường cong màu biển, cụ thể hoá những trừu tượng.
“Sóng của em đang chảy ra,“ anh nói.
“Gì cơ?” Đồng Ngôn nghe không rõ.
Yên Hồi Nam đến gần hắn, đầu ngón tay lướt qua đường xăm và chất dịch. Cách anh phô bày hầu kết, một biểu tượng khác của đàn ông, gợi cảm không sao tả xiết. Hắn co chân lên, đầu gối chạm vào sự nóng rực đang chịu dồn nén của anh. Rồi hắn đưa tay mơn trớn vùng bụng của Yên Hồi Nam, nơi có những đường cơ săn mịn. Hắn biết mình kém trong khoản này nên quyết định thương thảo trước: “Đây là lần đầu tiên của em. Và thú thật em không giỏi lắm... Một lát nữa chú có thể nhẹ nhàng hơn không?” Nói đoạn, hắn giữ lại đôi tay đang lần mò khám phá.
Đây là một câu trả lời ngoài dự đoán. Yên Hồi Nam anh đây dù muốn cũng không định làm cầm thú ngay lúc này. Nghĩ kỹ thì cũng phải thôi, anh vốn là người đầu tiên nhìn thấy hình xăm của Đồng Ngôn mà.
Điên thật rồi. Yên Hồi Nam cúi xuống hôn lên đỉnh trụ, ép mình phải bình tĩnh. “Em sợ à,“ anh nằm xuống nhìn đôi môi đỏ ấy.
Đồng Ngôn nghiêng đầu. “Có một chút,“ hắn nói. Đoạn nhìn anh, “Chú ở trên giường trông khác quá, dữ lắm.”
“Ngoan, hôm nay thế thôi.” Yên Hồi Nam xoa đầu hắn. Anh nói thêm, khi đọc được thất vọng trong mắt bạn nhỏ. “Nếu không chuẩn bị gì, em sẽ đau đấy.”
Đồng Ngôn hỏi chú cần gì. Yên Hồi Nam bèn thầm thì vào tai hắn, và cuối câu là một thứ hắn không tài liên tưởng đến được.
Thuỳ tai đỏ như gấc càng làm nổi bật sắc xanh ngọt của chiếc khuyên. Đồng Ngôn hỏi, khe khẽ: “Chú chuẩn bị cái đó làm gì?”
Yên Hồi Nam nhướng mày, ý theo em thì thế nào. Anh trách: “Môi em cứ chảy máu mãi.”
Đồng Ngôn chột dạ liếm môi. Ơ mà này, bất quá em chỉ đầu têu, chứ chú mới là kẻ đồng loã xấu bụng đấy.
Lễ hội Đuốc chính thức bế mạc. Mọi người lần lượt về nhà, thỉnh thoảng lại có tiếng cười râm ran từ dưới lầu vọng lên. Đồng Ngôn còn dư âm từ cơn sóng vừa rồi, người mệt lả.
Yên Hồi Nam ra đóng cửa sổ lại, rồi ôm hắn vào phòng tắm vệ sinh cơ bản.
Gia chủ quả có guu thẩm mỹ tao nhã, bằng chứng là bồn tắm kiểu phong cách chân rồng cổ điển. Anh mở vòi và điều chỉnh nhiệt độ nước sau khi đã đặt Đồng Ngôn ngồi bên bồn rửa mặt. Hắn giờ đang ngẩn ngơ nhìn gạch lát màu xanh lá mạ bên dưới.
Cơn lo âu tuồng như đã buông bỏ hắn, và sự thoải mái sau khi phóng ra đã giúp Đồng Ngôn có được nhận thức mới. Hoá ra ngoài việc dầm mưa và hút thuốc, làm tình cũng là cách chống lại lo lắng. Đây là điều mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng được khi tự buông thả.
Đương buồn ngủ thì tiếng nước ngừng lại, có thứ gì đó bị bóp mạnh đánh tiếng rít rít.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, thấy anh đang từ trong túi lưới lấy vịt cao su ra. Anh xếp bốn con có kích cỡ khác nhau thành hàng xuống nước.
Yên Hồi Nam nhìn hắn, mắt hấp háy cười. Anh nhướng mi: “Nước được rồi đấy. Bé ngoan xuống đây đi.”
Cách gọi “bé ngoan” này khiến hắn cảm tưởng mình thật ra còn nhỏ lắm.
Đồng Ngôn đỏ mặt, cởi áo khoác bước vào bồn. Bốn con vịt cao su tá hoả chạy đi khắp nơi. Yên Hồi Nam bèn ngồi ở mép và đẩy những chú vịt nhỏ đến cho hắn.
Đây là thứ hắn tậu được từ buổi bán hàng từ thiện của một tổ chức cứu trợ gia đình đơn thân. Đồng Ngôn gửi vào đấy vài suất; sau khi nhận được tiền quyên góp, người mẹ đã giữ tay và ép hắn chọn quà trên quầy hàng. Hắn lướt qua những món đồ có giá trị và lấy chiếc túi đựng vịt cao su trẻ em rẻ nhất.
Kể từ đó nó đã hiện diện trong phòng tắm như một vật trang trí đính kèm.
Yên Hồi Nam nghe hắn lý luận mà vẫn giữ khư khư ấn tượng đáng yêu ban đầu. Anh thậm chí còn muốn xếp chúng theo thứ tự trên bậu cửa sổ sau khi Đồng Ngôn đã tắm xong.
Nghĩ đến con thỏ nỉ mua ở chợ phiên, hắn trêu Yên Hồi Nam: “Chú quên bẵng con thỏ rồi à?” Hắn từ chối cái ôm của anh và bước ra ngoài quấn khăn tắm thay áo ngủ.
Độ chừng một lúc thì cửa phòng mở ra, có cánh tay ai gầy gò mang đến chiếc áo choàng tắm lớn hơn.
Yên Hồi Nam tắm xong cũng là khi Đồng Ngôn đã thay bộ đồ ngủ bằng lụa mềm, đang nằm trên giường ôm con thỏ nỉ.
Áo khoác da được treo trên mắc áo. Yên Hồi Nam đứng nhắn tin cho Chang, bảo ngày mai cậu mang một bộ đồ mới đến địa chỉ này.
Đồng Ngôn nhìn anh mà sực nhớ một chuyện, vội tìm điện thoại của mình dưới chăn. Vào ngày đầu tiên của mùa đông, họ cần chỉnh đồng hồ lùi lại một giờ so với giờ bình thường. Trước đây, nhóm ba người họ cũng sẽ canh thời gian và chỉnh đồng hồ như mọi người ở nước Anh, đây đã là một quy tắc bất thành văn. Có điều không ngờ năm nay Đồng Ngôn chỉ còn một mình.
Sau khi điều chỉnh từ một giờ sáng theo quy ước giờ mùa hè về 0 giờ sáng giờ mùa đông, tháng Mười một cũng đến. Trong một giờ thêm vào đó, họ đã vượt quá giới hạn.
Đồng Ngôn tắt điện thoại, chui vào chăn. Hai chiếc gối đặt cạnh nhau và ở giữa nhét con thỏ nỉ màu trắng.
Tấm đệm kế bên lún xuống. Nguồn nhiệt càng ngày càng gần. Và trước khi nhắm mắt, hắn thấy Yên Hồi Nam lấy con thỏ đi và đặt lên trán mình một nụ hôn.
Hắn khẽ hừ, mơ mơ màng màng hỏi vấn đề mải canh cánh trong lòng: “Chú đặt tên cho nó là gì vậy?”
Yên Hồi Nam đặt con thỏ nỉ lên tủ đầu giường, nói: “Con thỏ số hai.”
Đồng Ngôn lầm bà lầm bầm, hẳn vào giấc rồi. “Sao lại là số hai...”
Yên Hồi Nam ôm hắn vào lòng sưởi ấm, dịu dàng: “Vì em là con thỏ số một của anh.”
Editor: Không có H nhất, chỉ có H hơn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất