Biển Khát

Chương 24

Trước Sau
24. Hoàng hôn trên đồi Calton

Đó là một giấc ngủ dài.

Tỉnh dậy đã vào giữa trưa, Đồng Ngôn nghe thấy tiếng mở đồ sột soạt.

Chăn bên cạnh đã lạnh. Hắn trở mình nheo mắt, tung tấm rèm dày lên. Nắng vàng khô khốc rọi vào làm sáng bừng một góc phòng.

Yên Hồi Nam đã thay quần áo mới, đang dỡ bữa trưa mà Chang đưa đến.

Đồng Ngôn ngồi dậy, rùng mình kéo thảm lông quấn kín người.

Yên Hồi Nam đã phát hiện trên giường phải có ít nhất ba chiếc thảm lông, chẳng qua màu sắc quá giống nhau, là hoạ tiết tartan của Scotland, nên anh mới bỏ qua nó trong bầu không khí hừng hực tối qua.

“Morning,“ Đồng Ngôn vươn vai.

“Ngoan,“ anh mở hộp trong tay ra, mùi thơm toả khắp phòng. “Anh tắt đồng hồ báo thức của em rồi. Mình có một tiếng rưỡi cho bữa sáng.”

Đồng Ngôn thưa vâng, lê bước vào phòng tắm.

Chủ nhà đã giải thích tường tận về một số vấn đề liên quan đến hệ thống sưởi, Đồng Ngôn cũng gọi thợ xuống bảo trì một lần. Nhưng đường ống trong toàn bộ khu chung cư đã quá cũ, việc cải tạo quy mô lớn cần sự chấp thuận của cộng đồng. Có điều không đủ kinh phí thì cộng đồng cũng lực bất tòng tâm. Mà trong cái rủi có cái may, tình trạng nóng lên trên diện rộng là hiện tượng bình thường khi tuyết rơi, ít nhiều khắc phục được phần nào.

Yên Hồi Nam nghiêng đầu nhìn vào phòng tắm, đôi chân trần nõn nà của hắn đặt trên sàn cùng những chiếc tua rua của thảm lông. “Ngôn Ngôn mang tất vào nào.”

Đồng Ngôn ậm ừ, kéo lê thảm lông đến đáy tủ tìm tất.

Đó là một đôi tất da cừu màu đỏ và xanh lá cây có hoạ tiết ông già Noel. Hắn cúi xuống mang vào, vừa chạy lon ton trở lại đảo bếp vừa giải thích: “Đừng có cười em. Ở Anh mưa nhiều, không khí lạnh ẩm ướt. Lần đầu tiên tới đây em đã bị chàm rồi. Sau khi dọn ra khỏi ký túc xá sinh viên, tất cả đồ đạc trong nhà đều được thay bằng vải nhung hoặc da cừu.”

Thảo nào em chồng hết chăn lên như thỏ con xây tổ.

Dùng xong các món đóng gói, Yên Hồi Nam mở túi cuối cùng ra. Hửm, sao ngoài túi lại ướt?

Nhà hàng này sẽ tặng kem viên tuỳ theo lượng đặt mua, trong hộp đang đựng hai viên macarons màu sắc tươi sáng đầy hấp dẫn. Sự chú ý của Đồng Ngôn vốn không đặt ở đó. Hắn chỉ đánh mắt nhìn sang, khi nhận ra anh có ý dọn đi. “Ice cream balls?”

“Xin lỗi,“ Yên Hồi Nam chuyển hộp sang bên tay mình. “Anh quên nhắc trợ lý.” Anh cảm thấy có lỗi vì đã phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này vào ngay ngày hôm sau khi mối quan hệ của họ vừa tăng tiến trở nên thân mật hơn.

“Không sao đâu,“ hắn cười nhẹ. “Cũng đã lâu rồi em chưa ăn.”

Nhưng vẫn là lỗi nơi anh. Yên Hồi Nam nhíu mày, có vẻ không bằng lòng cho sự bất cẩn của mình. “Anh có thể biết tại sao không?”

Đồng Ngôn cắn một miếng bánh burrito. “Hmm... Nên nói thế nào nhỉ,“ hắn cụp mi xuống. “Vì sức khoẻ của mẹ không tốt nên hai chị em em rất hay bệnh vặt. Thực ra em vẫn ổn; nhưng Đồng Cẩn thể hàn, hàng năm khi đông tới, chị ấy phải uống rất nhiều bát thuốc sắc đắng nghét. Trong thời điểm nóng nhất của mùa hè, chị ấy cũng không được phép ăn kem hoặc dùng thức uống lạnh.” Giống như cội cây mỏng manh được bảo hộ trong lồng thuỷ tinh, chị là bản sao tuyệt nhất của mẹ.

“Có lần bác Tú đi chợ mua kem về; cũng là tình cờ Đồng Cẩn đang ở nhà, em đã phát hiện chị ấy cứ lén nhìn mình mãi.” Đứa trẻ sẽ không hiểu “cũng vì tốt cho con” treo ngay cửa miệng của người lớn, nó chỉ biết lấy làm bất công khi luôn bị phân biệt đối xử. “Em không muốn chị ấy cứ nhìn mình và thầm hâm mộ, em muốn hai chị em em phải cùng được đối xử bình đẳng. Nên em giả vờ đau bụng, khóc lóc nói rằng kem tệ lắm, sau này con sẽ không ăn nữa.” Hắn phì cười, nhận ra mình hồi nhỏ quá đỗi ngây thơ.

Kết quả của lần ấy là Đồng Sĩ Hoa đang đi công tắc cũng phải trích chút thời gian dặn quản gia đưa hắn đến bệnh viện khám sức khoẻ toàn diện. Kể từ trò hề đó, kem đã trở thành mặt hàng cấm tiệt trong gia đình họ.

Nếu anh nhớ không lầm thì phu nhân của ngài Đồng đã qua đời hai ngày sau khi hạ sinh Đồng Ngôn. Trong hành trình trưởng thành của hắn, nhân vật đại diện cho tính nữ duy chỉ còn Đồng Cẩn. Họ là chị em, cũng là bạn đồng hành cùng động viên nhau trôi qua kiếp này.

Yên Hồi Nam đẩy chiếc hộp trở lại giữa, “Không cần giả vờ như em ghét nó.”



Đồng Ngôn sửng sốt. Đã nhiều năm trôi qua, chuyện ăn uống đối với hắn chỉ còn là sự lựa chọn, không đáng để gọi thích hoặc ghét. Có lẽ hắn thích đó. Có lẽ hắn ghét đó. Cũng có lẽ sau ngần ấy năm tự tẩy não mình, hắn đã hình thành một phản ứng có điều kiện, tự động tránh xa những vật cho-là-ghét. Hẳn ông trời cũng chẳng ngờ năm hắn hai mươi còn nghe được lời này từ Yên Hồi Nam.

Thú thật thì, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy ai nói với mình như vầy.

Anh động viên: “Em có thể ăn kem, có thể đi ra ngoài quy tắc. Em có thể muốn làm gì thì làm.”

Đúng là gừng càng già càng cay, đàn ông càng trải càng làm say lòng người.

“Muốn làm gì thì làm,“ hắn lặp lại.

“Ừ,“ anh gật đầu. “Mình đã nói với nhau, hãy thuận theo những gì trái tim mách bảo.”

Đồng Ngôn liền vỗ bồm bộp con ghế bên cạnh: “Vậy chú ăn nhanh đi.”

À, sợ muộn giờ học. Yên Hồi Nam gật đầu.

Đồng Ngôn nhấp môi nước trái cây. Hắn nói, khi tai mình đã đỏ: “Em muốn kiss chú lắm rồi.”

Vội vã đến thư viện trước khi giáo sư vào lớp, Đồng Ngôn ngồi xuống chỗ Hyman giữ cho.

Tim hắn vẫn còn đập thình thịch đây này. Yên Hồi Nam hôn quá cháy, đã thế còn ưa cắn môi. Hắn phải lấy khăn giấy che lại một chặp.

Họ là nhóm thứ hai báo cáo tiến độ nghiên cứu, trong thời gian rỗi, Đồng Ngôn sẽ thường nghiêng người nhìn đi chỗ khác, nhìn một Yên Hồi Nam ngồi trên ghế sắt cách không xa qua cửa kính. Anh cao ráo điển trai, vận áo khoác dáng dài vào là nổi bần bật giữa đám đông ngay. Anh trông như một vị giáo sư có tuổi đời sâu dày đang làm việc tại trường.

Yên Hồi Nam đang nghe điện thoại, không biết cảm được gì mà cũng nhìn thoáng qua hắn.

Bất chấp khoảng cách, Đồng Ngôn vẫn có ảo giác mình bị bắt quả tang. Hắn ngồi thẳng dậy trước cái nhìn xét nét của Hyman.

“Này này này, tôi để ý cậu lâu lắm rồi đấy. Tong à, sao hôm nay trông cậu khang khác thế nhờ?” Hyman lại gần, quét mắt săm soi từng góc khuôn mặt hắn. Đoạn cậu lùi lại chỉ vào môi Đồng Ngôn, “Đây! Ở đây! Sao môi cậu hôm nay sưng to vậy?”

“Không. Cậu nhìn lầm rồi,“ hắn ngoảnh phắt đi.

“No, sao lầm được! Luận văn của Aisa có nói môi cậu thiên mỏng, giống thỏ ấy. Giờ cậu nhìn lại mình đi, hai bờ môi đều dày như nhau. Cậu bị con cua nào kẹp hả?” Hyman nói một tràng.

“Cứ cho là vậy,“ sự mãnh liệt của Yên Hồi Nam thật ra không khác mấy so với việc bị càng cua kẹp.

Hắn nhờ Hyman mang giáo trình về, nói chốc nữa tôi bận hẹn hò rồi. Gã trai thẳng này rốt cục cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra ở môi hắn.

“Cậu không đi tìm Aisa hả, chiều nay khoa Văn có tiết đó?” Đồng Ngôn hỏi.

“Tôi trốn, về nhà luôn.” Hyman tặc lưỡi. “Hôm nay là tiết của Mr. Derian, thể nào nhỏ cũng tạo nét.”

Đồng Ngôn gật gù, hỏi: “Nhắc mới nhớ, sao tối qua Aisa không mời Dương Doanh đi Lễ hội Đuốc?”

Hyman đẩy cửa kính ra: “Ai biết đâu. Nhưng nghe nói cậu tân sinh viên đó chăm lắm, gần như không có thời gian dành riêng cho nhỏ. Họ chưa đâu vào đâu cả.”

Yên Hồi Nam đã gác điện thoại, đang ngồi chờ Đồng Ngôn tan học. Nhiều sinh viên cầm máy tính đi ngang qua rồi mà còn ngoái đầu nhìn anh.

Hyman đi tới đẩy xe, nói đùa với Đồng Ngôn: “Nhưng may là cậu ta không đi. Chứ nhìn cái vẻ Aisa si mê bạn trai cậu, đoán chừng mất hơn nửa cơ hội rồi.” Cậu nhớ lại những gì Aisa đã nói. “Nhỏ mô tả Mr. Yan trông như kiểu đàn ông trong phim Hong Kong thế kỷ trước. Tôi thấy hôm nay giống thật này.”

Hai cô nàng người Anh đi phía trước đang thì thầm thảo luận về Yên Hồi Nam. Đồng Ngôn nghe rõ mồn một, bèn thấp giọng lặp lại: “Họ đang khen chú nam tính, gợi cảm kìa. Giống kiểu đàn ông trong những bộ phim cũ của Hong Kong.”



Yên Hồi Nam dĩ nhiên hiểu. Nhưng anh chỉ nghe được nửa câu đầu, nửa câu sau thì họ đã đi mất.

Hyman xách túi, khi ngang qua chào họ một tiếng.

Anh kéo Đồng Ngôn vào lòng. Nghĩ đến những chiếc đĩa CD trong phòng hắn, anh hỏi: “Nếu bây giờ cho em một vé LNER, em có bằng lòng đi cùng anh không?”

“Chú về sớm hơn dự định à?” Đồng Ngôn hỏi ngay.

Yên Hồi Nam vuốt tay hắn: “Có một tin tốt và một tin xấu. Em muốn nghe cái nào trước?”

“Tin tốt trước đi.”

“Tin tốt là cuộc đàm phán hợp tác xuyên quốc gia diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng hơn anh mong đợi. Trọng tâm công việc trong sáu tháng tới sẽ ở London, như vậy anh có thể đến thăm em thường xuyên rồi.”

Đồng Ngôn nắm tay anh lắc lắc, cười nhẹ. Đoạn hắn hỏi: “Còn tin xấu?”

Yên Hồi Nam cũng ít khi bồi hồi như vầy. “Tin xấu là, anh không thể ở cùng em đến ngày mai được. Có một số việc cần anh phải về London xử lý trực tiếp. Trợ lý đã đặt vé, chuyến bay sẽ khởi hành sau hai giờ nữa.”

Vào mùa đông ở Edinburgh, ta có thể nhìn thấy mặt trời lặn khoảng lúc bốn giờ. Đồng Ngôn thử nhẩm tính thời gian. “Em cũng có một tin tốt và một tin xấu. Chú muốn nghe cái nào trước?”

“Tin xấu.”

“Tin xấu là em không thể đi cùng chú. Em còn phải chạy deadline.”

Yên Hồi Nam lấy làm tiêng tiếc. “Tin tốt thì sao?”

Đồng Ngôn liền kéo anh dậy, rảo bước: “Tin tốt là nếu bây giờ đi theo em, chú còn có thể tận hưởng hoàng hôn của hôm nay đó.”

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, rất nhiều du khách tản bộ lên đồi Calton chờ hoàng hôn. Những nuối tiếc mà Đồng Ngôn nhắc vào buổi sáng sau đêm mưa nọ xem như đã được bù đắp.

Mặt trời lặn dần trên đỉnh lâu đài. Nó như viên ngọc đêm màu cam, toả ra từng luồng ấm áp.

“Dưới lâu đài Edinburgh là một ngọn núi lửa đã tắt,“ hắn nói. “Nó có lịch sử hơn bảy trăm triệu năm và đã ngủ yên. Nó là biểu tượng của thành phố này.” Nó vừa ngăn cách cái cũ cái mới, vừa minh chứng cho mới và cũ có thể cùng tồn tại. Đó là lý do vì sao Đồng Ngôn đem lòng yêu Scotland.

Họ đi lên bãi cỏ và bắt gặp chiếc ô tô kiểu cũ chạy ngang qua trên đỉnh đồi. Nó khiến họ có một thoáng ngờ rằng liệu thời gian có thực sự đã trôi qua không.

Trên sườn đồi với tầm nhìn tuyệt đẹp có đôi đồng tính nữ mặc váy cưới truyền thống. Họ chăm chút cho nhau trong lúc chờ hoàng hôn, nhằm chụp một bức ảnh đẹp lưu giữ tình yêu của họ.

Vòm không trong xanh dần được nhuộm bởi sắc cam cháy rực rỡ. Loáng cái toàn bầu trời nồng như ly rượu vang đỏ, đậm màu máu của thiên nhiên.

Yên Hồi Nam vòng tay qua vai hắn, sưởi ấm con tim hai người.

Cặp đôi mới cưới nhảy cẫng lên reo hò. Voan trắng trên lúp họ loang sắc hồng hạnh phúc. Rồi họ trao nhau cái hôn kiểu Pháp.

Nhiếp ảnh gia quay phóng sự giả mình là linh mục, đọc những lời thề nguyện một cách đầy ngẫu hứng: “Do you want to... become your wife? For better, for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish, until death do us part.”

Trước lời nguyện thề của hai cô dâu, và trong bóng tịch dương trên đồi Calton, Yên Hồi Nam nhìn Đồng Ngôn. Mắt anh nóng như màu máu đỏ.

Đây là lần đầu tiên anh làm một việc ngớ ngẩn tới vậy. Anh thầm nói với lòng rằng yes, i do.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau