Chương 33
33. Bày mưu lập kế
Sương mù buổi sớm ngập bên ngoài khung cửa, như muốn đưa thành phố trở lại dáng vẻ của những năm 1900. Nhưng Yên Hồi Nam chẳng đâu thưởng thức phong cảnh qua dấu vết của công nghiệp hoá. Anh nói thẳng vào trọng điểm: “Mr. Hagen mời tôi đến đây hẳn không phải vì bữa tối đâu nhỉ?”
“Anh cứ đùa,“ Hagen làm động tác mời, mặt đối mặt ngồi xuống sofa. “Mới có mười giờ. Tôi vẫn chưa đủ tư cách để lãng phí một ngày của vị thương nhân tài ba là anh đây.”
Trên bàn là một ván tàn cuộc, với hai quân Tượng và hai quân Vua đen trắng.
Yên Hồi Nam cười nhạt: “Nếu ngài Hagen muốn bàn chuyện hợp tác, vậy bữa tối nên do tôi mời mới phải.”
Hagen trông như một kẻ bên lề xã hội của những tác phẩm điện ảnh nghệ thuật, với lớp vỏ đầy những câu chuyện dễ khơi dậy lòng đồng cảm và niềm khát khao khám phá. Gã dựa vào bản mặt này để tung hoành Phố Tài chính nhưng, ai tiếp xúc rồi cũng biết gã chẳng ngoan hiền chất phác như bề ngoài. Phải nói Hagen đích thị là bằng chứng sống cho khẩu Phật tâm xà(1).
(1) Bản gốc là “con hổ biết cười” (笑面虎), ý chỉ khẩu Phật tâm xà/ miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm.
“Nghe nói công ty của anh đổi tên. TSI, nghĩa là gì vậy?”
“The Summer Isle,“ Yên Hồi Nam nói. “Có một bài thơ tên After the Winter.”
“Nó có vẻ không giống phong cách của anh,“ Hagen chống cằm, nghịch quân Vua đứng vò võ một mình.
“Hiển nhiên,“ anh cúi nhìn ván cờ. Xem như tàn cuộc rồi, hơn mười nước là có thể giải quyết. Quân trắng đi trước, hai Tượng chiếu hết Vua đen. Nhưng mười nước này thực ra là bức bách từng bước, dễ xúc phạm người ta và rước hoạ vào thân. Người trước đó ngồi ở vị trí của anh tuồng như cũng có những cân nhắc tương tự, mười bước hay bỏ ván để đổi lấy một hợp đồng, quá dễ chọn.
Hagen nói: “Hôm qua tôi cùng chủ tịch NEWTime chơi cờ đến tận khuya, đáng tiếc không định được ai thắng ai thua. À, anh ta đã đồng ý với điều kiện hợp tác của tôi trước khi về.”
NEWTime là một công ty phát triển phần mềm ở London, giá trị thị trường và giá trị nội tại(2) của nó thua xa Tian trong nước. Nhưng là sân nhà, danh tiếng NEWTime ở Phố Tài chính hẳn cao hơn Viện nghiên cứu. Mặt khác, Hagen làm giàu từ các sản phẩm điện tử và từ việc mua lại các công ty công nghệ mới nổi trong những năm gần đây. Mà tham vọng chỉ có càng lúc càng lớn, chứ không thể càng ngày càng nhỏ. Gã đang muốn ăn miếng bánh công nghệ số, cụ thể là mảng Internet. Suy cho cùng đây là một ngành công nghiệp mới dành cho thế hệ trẻ, đòi hỏi những sáng tạo và tư duy độc đáo. Đó cũng là lý do vì sao Yên Hồi Nam từ chối lời mời thịnh tình của lão Edward mà chuyển sang tay phù thuỷ trẻ Hagen.
(2) Bản gốc là “Hàm lượng vàng” (含金量/ gold content), với nghĩa bóng là giá trị thực/ giá trị nội tại của một cổ phiếu.
Yên Hồi Nam cười, mới bấy nhiêu mà đã muốn doạ anh ư. “Xét từ góc độ mua lại, NEWTime quả là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Kìa, TSI bằng lòng từ bỏ sao?” Hagen nhướng mày. “Mr. Yan này, anh biết không, ở Phố Tài chính, làm bạn với Hagen tôi đây sung sướng hơn nhiều khi làm kẻ thù đó.”
Yên Hồi Nam nhìn bàn cờ, hỏi: “Khi chơi, anh muốn gặp một kỳ phùng địch thủ hay chỉ chăm chăm vào kết quả thắng thua?”
Hagen trả lời, sau một đỗi trầm ngâm: “Tôi đương nhiên mong mình thắng.”
“Vậy e là hôm nay anh phải thất vọng,“ Yên Hồi Nam chặn đường Vua đen và dùng ba quân trắng ép nó vào góc. Ván cờ tới đây xem như đã phân thắng bại. Anh không đi nước cuối cùng, đây chính là sự tôn trọng mà anh dành cho đối thủ của mình.
Hagen cau mày, đôi mắt xanh lạnh lùng như suối băng.
“Khi hợp tác với NEWTime, giá trị mà nó có thể tạo ra cho anh như tàn cuộc của một cuộc đua. Nhưng khi hợp tác với tôi, tôi sẵn sàng trở thành hai quân Tượng để giúp anh đạt được những lợi ích to hơn.” Yên Hồi Nam nhìn gã, nhớ đến cách Đồng Ngôn nhận xét về mình. “Tôi đã quen với thắng lợi. Và nếu tối qua anh quyết định rồi thì sáng nay, anh đã không mời tôi đến.” Đó là sự tự tin của một “kẻ thắng cuộc cuối cùng trong quy tắc“.
Hagen nheo mắt: “Tôi cho rằng người Trung Quốc thường ẩn nhẫn nhượng bộ. Nhưng đến anh thì sao khác vậy nhỉ?”
“Đó là chuẩn mực xã hội và phép tắc xã giao của chúng tôi. Nhưng có điều anh không biết, rằng trong kinh doanh, chúng tôi sẽ luôn tranh thủ vì từng li từng tí lợi nhuận.”
“Vậy anh có thể cho tôi những gì?” Hagen nhún vai.
“Sau khi ký hợp đồng, miễn là phát triển và tiếp thị phần mềm của TSI, tôi hứa sẽ cho anh dịch vụ nâng cấp vĩnh viễn và duy trì độ ổn định tương đối.”
Gã hất Vua đen đi. “Ít hơn những gì tôi muốn nhiều lắm đấy,“ Hagen bật cười, để lại hai quân Tượng đang vây quanh Vua trắng. “Nhưng tôi tin anh sẽ mang lại cho tôi còn nhiều hơn thế nữa.”
Yên Hồi Nam như đã đoán trước, rút bản hợp đồng mà Chang hì hục sửa trắng đêm từ trong cặp ra. Phải, chính nó, chiếc cặp có treo lủng lẳng con thỏ số hai.
Hagen nhìn con thỏ nỉ, đoạn đứng dậy lấy phong thư nâu trên kệ. Gã đẩy nó về phía Yên Hồi Nam.
Anh không mở ra, ngược lại còn đùa: “Nếu hôm nay chọn làm kẻ thù của anh, anh sẽ dùng nó để chống lại tôi à?”
Hagen lắc đầu, đãi giọng mập mờ: “Quá low, giới kinh doanh chúng tôi sẽ không dùng những cách chơi đê hèn như vậy. Nhưng nếu anh từ chối tôi... Tôi đây cũng chẳng ngại kiếm thêm ít tiền từ báo lá cải.”
Yên Hồi Nam từ tốn, nói như tán gẫu với gã: “À, tôi vừa mua một căn hộ ở Tây Zone 1 cho vị hôn phu của mình, tiếc thay khoá cửa điện tử không an toàn bằng nhãn hiệu công ty anh. Hôm nay tôi đến cũng vì muốn tìm một cái mới thay thế nó.”
Hagen sửng sốt. Hoá ra lời đồn ở Phố Tài chính là thật, chàng trai kia quả là người nhà của Yên Hồi Nam. Gã tự giác lùi một bước, nở nụ cười mỉm lịch sự: “Không thành vấn đề. Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký đưa anh đi chọn. Đây xem như là thành ý của tôi khi chính thức hợp tác với TSI của anh.”
“Vậy tôi không khách sáo nhé,“ anh nghiêng người, đẩy phong thư nguyên vẹn về phía gã. “Mr. Hagen nếu đã chịu nhượng bộ, tôi đương nhiên sẽ có cân nhắc. Về nó, mong anh hãy giữ thay tôi trước.”
Free trông khá hơn hai ngày trước rất nhiều, đã được tắm rửa và cắt lông tỉ mẩn. Đồng Ngôn ngồi xuống vùi mặt vào bộ lông mềm, ngửi mùi dầu gội thơm mát.
Cô nhân viên dặn dò một số điều khi nuôi Cocker. Hắn cẩn thận ghi nhớ và nói: “Vui lòng chọn giúp tôi những vật dụng cần thiết cho một chú chó nhé.”
Cô ta lấy làm ngờ ngợ: “Vị khách đưa Free tới đây đã chọn và trả phí rồi, thưa anh. Vui lòng để lại địa chỉ, có rất nhiều thứ và chúng tôi sẽ sắp xếp cho người giao đến tận nhà. Ngoài ra, vị khách nọ cũng đã đăng ký dịch vụ khám định kỳ và cắt lông, anh có thể mang Free tới bất cứ lúc nào.”
“À... được rồi,“ Đồng Ngôn sửng sốt. Hắn nhìn Free âu yếm sau khi cô nhân viên trở về với công tác. “Uncle tốt thật, nhỉ?”
Free thè lưỡi cười toe toét.
Hắn để lại địa chỉ ở quầy lễ tân trước khi đưa Free về nhà; cùng lúc đó Hyman, đại diện cho cả Aisa, gọi điện thoại tới. Vốn đã không gì có thể qua mặt được họ, hai người tỏ rõ sự bất mãn với hành vi đánh lẻ đến London, còn vừa doạ vừa ăn vạ ép hắn phải mời một bữa ra trò.
“Tôi chờ hai cậu ở cổng siêu thị người Hoa trong mười phút. Đến muộn thì mất lượt nhé.”
Free bỗng rầm rừ, sau khi hắn cúp điện thoại.
Cạnh siêu thị là một cửa hàng nhỏ bán Burrito nhân thịt hầm. Đồng Ngôn xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngửi được mùi thơm khó tránh khỏi thấy đói. Hắn chưa từng nuôi chó mèo, rất lo Free sẽ nhào ra ngoài nên lúc nào cũng nắm chặt dây. Nhưng nó ngoan, chỉ đi lòng vòng quanh chân hắn, với ánh mắt thèm thuồng dán vào cửa tiệm.
Đồng Ngôn bèn mua một phần Burrito nhân thịt lợn cùng với tỏi gà om.
Một người một chó đứng ven đường, xung quanh không có ghế đá. Hắn ngồi trên lan can hơi thấp và xé tỏi gà thành từng miếng nhỏ, rồi cho vào hộp bìa cứng đẩy tới trước mặt Free. “Ăn đi này.”
Free hít hít ngửi ngửi và nhìn hắn với cặp mặt ướt. Nó sủa gâu, vẻ thắc thỏm cực. Đồng Ngôn nhìn mà đau lòng không chịu được. Hắn xoa đầu Free và nói cách nghiêm túc: “Anh sẽ không bỏ em đâu. Chú và anh đã nhận nuôi em. Cả ba chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Free như hiểu rồi, đặt hai chân trước lên đầu gối Đồng Ngôn.
Nhận được lời khẳng định, nó nhanh chóng lao vào cái tỏi gà và ríu rít bên chân Đồng Ngôn cách thân mật.
Aisa đứng tít đằng xa hét toáng lên, mọi người trong bán kính cây số đều phải dừng bước.
Đồng Ngôn bịt mắt Free lại, nhủ bụng anh có lỗi với em lắm lắm.
“Đây là bé bi của ai thế, của Mr. Yan à?” Aisa hỏi.
“Chính xác thì cả hai chúng tôi cùng nuôi nó,“ hắn ngẩng đầu nhìn Dương Doanh đang đi cùng Hyman đằng xa.
Aisa bảo: “Yang hình như sợ chó hay sao ấy.”
“Vậy cậu và Hyman đứng đây trông nó đi, để tôi cùng Dương Doanh vào siêu thị mua được rồi. À, tên nó là Free nhé,“ hắn bắt chước Yên Hồi Nam mà giở giọng phụ huynh. “Đừng bắt nạt Free đó.”
Cả hai hiện đã có những tiến triển đáng kể, hắn cũng coi Dương Doanh như một thành viên mới của nhóm nhỏ này. “Cậu thích ăn gì? Ở phương Nam hình như chuộng cá, món hấp được không?”
Dương Doanh cúi đầu: “Sao cũng được ạ. Em không kén ăn.”
Đồng Ngôn đi vào hàng rau củ chọn ớt. Và để cậu thoải mái hơn, hắn thậm chí còn chủ động nhắc đến Aisa: “Cậu ăn cay được không? Aisa ăn cay giỏi lắm. Cô ấy ăn nhẵn hộp Bơ Đáy Nồi(3) tôi mang từ trong nước sang đây, Hyman cản không kịp.”
(3) Bơ Đáy Nồi (牛油锅底): Là một món khá nổi tiếng ở Tứ Xuyên, với nguyên liệu chính gồm bơ, (rất nhiều) ớt, tiêu xanh, gạo nếp đã lên men/ đường phèn.
Khác với sao cũng được, lần này Dương Doanh cho một câu trả lời cụ thể hơn: “Em ăn được một chút ạ.”
Hmm, trông cậu không hứng thú mấy nhỉ. Đồng Ngôn im lặng.
Khi đến lượt thanh toán, Dương Doanh, người luôn tò tò theo sau, bỗng lao tới trước giành trả với hai gò má đỏ bừng. Đồng Ngôn lấy làm quái quái nhưng thôi, cũng cho qua; bốn người một chó tung tăng cùng mang đồ ăn về nhà. Hyman chạy đua với Free; Aisa thì tinh quái đi tới và đưa mắt nhìn hắn. Rồi một, hai, ba, cả hai chạy theo Hyman mà bỏ lại Dương Doanh.
Vật dụng cần thiết cho một chú chó đã được chuyển đến, hiện đang có hai thùng giấy lớn chất chồng trước cửa. Hyman đập hộp một món đồ chơi kêu kít kít, nhìn Free mà cảm thán: “Nói thật, cưng chọn được gia đình tốt lắm đấy.”
“Có bình nước nữa cơ. Cậu chu đáo quá rồi, Tong ạ.” Aisa đưa hướng dẫn lắp ráp cho Dương Doanh, nũng nịu. “Chị không hiểu. Em giúp chị đi nào.”
Đồng Ngôn ngập ngừng giải thích, để rồi nhận lại cơn mưa lời khen từ họ.
Mỗi người giúp một tay nên chẳng chốc đã dựng cho Free góc ổ nhỏ trong phòng khách, cũng vô hình trung làm tăng thêm sự ấm cúng cho căn hộ một phòng ngủ này. Chiếc khăn choàng của bà lão nay trở thành tấm đệm mềm, còn con gấu Phantom cũng trở thành bạn đồng hành trong ổ của nó. Vậy là kể từ hôm nay, Free chính thức có cho mình một mái ấm và gia đình mới rồi.
Đồng Ngôn lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh gửi cho Yên Hồi Nam.
No taboos: [Hình ảnh] Free nói cảm ơn uncle.
Yên Hồi Nam bẵng đi thật lâu mới hồi âm.
Uncle: Uncle nói không cần khách sáo.
Đồng Ngôn tủm tỉm thay quần áo đi vào bếp.
Chừng một lúc thì Aisa bước tới, nhìn chằm chằm dấu hôn trên gáy hắn. “Cậu làm tình với Mr. Yan rồi hử,“ cô hỏi thẳng, người nước ngoài nói chung và người Anh nói riêng chưa từng cho rằng đây là một chủ đề tế nhị.
Đồng Ngôn hơi nghẹn: “Vẫn chưa.”
“Tôi cũng vậy,“ cô thoáng nhìn Dương Doanh, người đang bị Hyman kéo đi chiêm ngưỡng bộ sưu tập đĩa than của Đồng Ngôn. “Mặc dù chưa xác nhận mối quan hệ nhưng tôi mê cậu ấy thật rồi, mê điếu đổ luôn đó. Cậu biết không, lúc hôn nhau tôi vốn là người chủ động, thế mà cậu ấy tự nhiên xin lỗi tôi! He's so cute, I'm gonna die! Cậu ấy giống như thiên thần vậy.”
Đồng Ngôn mừng cho cô, bằng cách làm một món xào cay khiến cả phòng thi nhau hắt hơi.
Vòm không đổ màu chạng vạng, họ lần lượt chào tạm biệt và tranh thủ về nhà trước khi trời tối.
Reng reng, điện thoại Đồng Ngôn đổ chuông. Hắn vừa đóng cửa sổ vừa bấm kết nối video, và trên màn hình nghiêng là một đôi mắt hạnh dịu dàng hơi sưng. Đồng Cẩn vừa khóc.
Lời tác giả:
Vai phụ của tôi vừa manly vừa lịch thiệp, biết người ta đã có gia đình là lập tức rút lui!
Sương mù buổi sớm ngập bên ngoài khung cửa, như muốn đưa thành phố trở lại dáng vẻ của những năm 1900. Nhưng Yên Hồi Nam chẳng đâu thưởng thức phong cảnh qua dấu vết của công nghiệp hoá. Anh nói thẳng vào trọng điểm: “Mr. Hagen mời tôi đến đây hẳn không phải vì bữa tối đâu nhỉ?”
“Anh cứ đùa,“ Hagen làm động tác mời, mặt đối mặt ngồi xuống sofa. “Mới có mười giờ. Tôi vẫn chưa đủ tư cách để lãng phí một ngày của vị thương nhân tài ba là anh đây.”
Trên bàn là một ván tàn cuộc, với hai quân Tượng và hai quân Vua đen trắng.
Yên Hồi Nam cười nhạt: “Nếu ngài Hagen muốn bàn chuyện hợp tác, vậy bữa tối nên do tôi mời mới phải.”
Hagen trông như một kẻ bên lề xã hội của những tác phẩm điện ảnh nghệ thuật, với lớp vỏ đầy những câu chuyện dễ khơi dậy lòng đồng cảm và niềm khát khao khám phá. Gã dựa vào bản mặt này để tung hoành Phố Tài chính nhưng, ai tiếp xúc rồi cũng biết gã chẳng ngoan hiền chất phác như bề ngoài. Phải nói Hagen đích thị là bằng chứng sống cho khẩu Phật tâm xà(1).
(1) Bản gốc là “con hổ biết cười” (笑面虎), ý chỉ khẩu Phật tâm xà/ miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm.
“Nghe nói công ty của anh đổi tên. TSI, nghĩa là gì vậy?”
“The Summer Isle,“ Yên Hồi Nam nói. “Có một bài thơ tên After the Winter.”
“Nó có vẻ không giống phong cách của anh,“ Hagen chống cằm, nghịch quân Vua đứng vò võ một mình.
“Hiển nhiên,“ anh cúi nhìn ván cờ. Xem như tàn cuộc rồi, hơn mười nước là có thể giải quyết. Quân trắng đi trước, hai Tượng chiếu hết Vua đen. Nhưng mười nước này thực ra là bức bách từng bước, dễ xúc phạm người ta và rước hoạ vào thân. Người trước đó ngồi ở vị trí của anh tuồng như cũng có những cân nhắc tương tự, mười bước hay bỏ ván để đổi lấy một hợp đồng, quá dễ chọn.
Hagen nói: “Hôm qua tôi cùng chủ tịch NEWTime chơi cờ đến tận khuya, đáng tiếc không định được ai thắng ai thua. À, anh ta đã đồng ý với điều kiện hợp tác của tôi trước khi về.”
NEWTime là một công ty phát triển phần mềm ở London, giá trị thị trường và giá trị nội tại(2) của nó thua xa Tian trong nước. Nhưng là sân nhà, danh tiếng NEWTime ở Phố Tài chính hẳn cao hơn Viện nghiên cứu. Mặt khác, Hagen làm giàu từ các sản phẩm điện tử và từ việc mua lại các công ty công nghệ mới nổi trong những năm gần đây. Mà tham vọng chỉ có càng lúc càng lớn, chứ không thể càng ngày càng nhỏ. Gã đang muốn ăn miếng bánh công nghệ số, cụ thể là mảng Internet. Suy cho cùng đây là một ngành công nghiệp mới dành cho thế hệ trẻ, đòi hỏi những sáng tạo và tư duy độc đáo. Đó cũng là lý do vì sao Yên Hồi Nam từ chối lời mời thịnh tình của lão Edward mà chuyển sang tay phù thuỷ trẻ Hagen.
(2) Bản gốc là “Hàm lượng vàng” (含金量/ gold content), với nghĩa bóng là giá trị thực/ giá trị nội tại của một cổ phiếu.
Yên Hồi Nam cười, mới bấy nhiêu mà đã muốn doạ anh ư. “Xét từ góc độ mua lại, NEWTime quả là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Kìa, TSI bằng lòng từ bỏ sao?” Hagen nhướng mày. “Mr. Yan này, anh biết không, ở Phố Tài chính, làm bạn với Hagen tôi đây sung sướng hơn nhiều khi làm kẻ thù đó.”
Yên Hồi Nam nhìn bàn cờ, hỏi: “Khi chơi, anh muốn gặp một kỳ phùng địch thủ hay chỉ chăm chăm vào kết quả thắng thua?”
Hagen trả lời, sau một đỗi trầm ngâm: “Tôi đương nhiên mong mình thắng.”
“Vậy e là hôm nay anh phải thất vọng,“ Yên Hồi Nam chặn đường Vua đen và dùng ba quân trắng ép nó vào góc. Ván cờ tới đây xem như đã phân thắng bại. Anh không đi nước cuối cùng, đây chính là sự tôn trọng mà anh dành cho đối thủ của mình.
Hagen cau mày, đôi mắt xanh lạnh lùng như suối băng.
“Khi hợp tác với NEWTime, giá trị mà nó có thể tạo ra cho anh như tàn cuộc của một cuộc đua. Nhưng khi hợp tác với tôi, tôi sẵn sàng trở thành hai quân Tượng để giúp anh đạt được những lợi ích to hơn.” Yên Hồi Nam nhìn gã, nhớ đến cách Đồng Ngôn nhận xét về mình. “Tôi đã quen với thắng lợi. Và nếu tối qua anh quyết định rồi thì sáng nay, anh đã không mời tôi đến.” Đó là sự tự tin của một “kẻ thắng cuộc cuối cùng trong quy tắc“.
Hagen nheo mắt: “Tôi cho rằng người Trung Quốc thường ẩn nhẫn nhượng bộ. Nhưng đến anh thì sao khác vậy nhỉ?”
“Đó là chuẩn mực xã hội và phép tắc xã giao của chúng tôi. Nhưng có điều anh không biết, rằng trong kinh doanh, chúng tôi sẽ luôn tranh thủ vì từng li từng tí lợi nhuận.”
“Vậy anh có thể cho tôi những gì?” Hagen nhún vai.
“Sau khi ký hợp đồng, miễn là phát triển và tiếp thị phần mềm của TSI, tôi hứa sẽ cho anh dịch vụ nâng cấp vĩnh viễn và duy trì độ ổn định tương đối.”
Gã hất Vua đen đi. “Ít hơn những gì tôi muốn nhiều lắm đấy,“ Hagen bật cười, để lại hai quân Tượng đang vây quanh Vua trắng. “Nhưng tôi tin anh sẽ mang lại cho tôi còn nhiều hơn thế nữa.”
Yên Hồi Nam như đã đoán trước, rút bản hợp đồng mà Chang hì hục sửa trắng đêm từ trong cặp ra. Phải, chính nó, chiếc cặp có treo lủng lẳng con thỏ số hai.
Hagen nhìn con thỏ nỉ, đoạn đứng dậy lấy phong thư nâu trên kệ. Gã đẩy nó về phía Yên Hồi Nam.
Anh không mở ra, ngược lại còn đùa: “Nếu hôm nay chọn làm kẻ thù của anh, anh sẽ dùng nó để chống lại tôi à?”
Hagen lắc đầu, đãi giọng mập mờ: “Quá low, giới kinh doanh chúng tôi sẽ không dùng những cách chơi đê hèn như vậy. Nhưng nếu anh từ chối tôi... Tôi đây cũng chẳng ngại kiếm thêm ít tiền từ báo lá cải.”
Yên Hồi Nam từ tốn, nói như tán gẫu với gã: “À, tôi vừa mua một căn hộ ở Tây Zone 1 cho vị hôn phu của mình, tiếc thay khoá cửa điện tử không an toàn bằng nhãn hiệu công ty anh. Hôm nay tôi đến cũng vì muốn tìm một cái mới thay thế nó.”
Hagen sửng sốt. Hoá ra lời đồn ở Phố Tài chính là thật, chàng trai kia quả là người nhà của Yên Hồi Nam. Gã tự giác lùi một bước, nở nụ cười mỉm lịch sự: “Không thành vấn đề. Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký đưa anh đi chọn. Đây xem như là thành ý của tôi khi chính thức hợp tác với TSI của anh.”
“Vậy tôi không khách sáo nhé,“ anh nghiêng người, đẩy phong thư nguyên vẹn về phía gã. “Mr. Hagen nếu đã chịu nhượng bộ, tôi đương nhiên sẽ có cân nhắc. Về nó, mong anh hãy giữ thay tôi trước.”
Free trông khá hơn hai ngày trước rất nhiều, đã được tắm rửa và cắt lông tỉ mẩn. Đồng Ngôn ngồi xuống vùi mặt vào bộ lông mềm, ngửi mùi dầu gội thơm mát.
Cô nhân viên dặn dò một số điều khi nuôi Cocker. Hắn cẩn thận ghi nhớ và nói: “Vui lòng chọn giúp tôi những vật dụng cần thiết cho một chú chó nhé.”
Cô ta lấy làm ngờ ngợ: “Vị khách đưa Free tới đây đã chọn và trả phí rồi, thưa anh. Vui lòng để lại địa chỉ, có rất nhiều thứ và chúng tôi sẽ sắp xếp cho người giao đến tận nhà. Ngoài ra, vị khách nọ cũng đã đăng ký dịch vụ khám định kỳ và cắt lông, anh có thể mang Free tới bất cứ lúc nào.”
“À... được rồi,“ Đồng Ngôn sửng sốt. Hắn nhìn Free âu yếm sau khi cô nhân viên trở về với công tác. “Uncle tốt thật, nhỉ?”
Free thè lưỡi cười toe toét.
Hắn để lại địa chỉ ở quầy lễ tân trước khi đưa Free về nhà; cùng lúc đó Hyman, đại diện cho cả Aisa, gọi điện thoại tới. Vốn đã không gì có thể qua mặt được họ, hai người tỏ rõ sự bất mãn với hành vi đánh lẻ đến London, còn vừa doạ vừa ăn vạ ép hắn phải mời một bữa ra trò.
“Tôi chờ hai cậu ở cổng siêu thị người Hoa trong mười phút. Đến muộn thì mất lượt nhé.”
Free bỗng rầm rừ, sau khi hắn cúp điện thoại.
Cạnh siêu thị là một cửa hàng nhỏ bán Burrito nhân thịt hầm. Đồng Ngôn xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì, ngửi được mùi thơm khó tránh khỏi thấy đói. Hắn chưa từng nuôi chó mèo, rất lo Free sẽ nhào ra ngoài nên lúc nào cũng nắm chặt dây. Nhưng nó ngoan, chỉ đi lòng vòng quanh chân hắn, với ánh mắt thèm thuồng dán vào cửa tiệm.
Đồng Ngôn bèn mua một phần Burrito nhân thịt lợn cùng với tỏi gà om.
Một người một chó đứng ven đường, xung quanh không có ghế đá. Hắn ngồi trên lan can hơi thấp và xé tỏi gà thành từng miếng nhỏ, rồi cho vào hộp bìa cứng đẩy tới trước mặt Free. “Ăn đi này.”
Free hít hít ngửi ngửi và nhìn hắn với cặp mặt ướt. Nó sủa gâu, vẻ thắc thỏm cực. Đồng Ngôn nhìn mà đau lòng không chịu được. Hắn xoa đầu Free và nói cách nghiêm túc: “Anh sẽ không bỏ em đâu. Chú và anh đã nhận nuôi em. Cả ba chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Free như hiểu rồi, đặt hai chân trước lên đầu gối Đồng Ngôn.
Nhận được lời khẳng định, nó nhanh chóng lao vào cái tỏi gà và ríu rít bên chân Đồng Ngôn cách thân mật.
Aisa đứng tít đằng xa hét toáng lên, mọi người trong bán kính cây số đều phải dừng bước.
Đồng Ngôn bịt mắt Free lại, nhủ bụng anh có lỗi với em lắm lắm.
“Đây là bé bi của ai thế, của Mr. Yan à?” Aisa hỏi.
“Chính xác thì cả hai chúng tôi cùng nuôi nó,“ hắn ngẩng đầu nhìn Dương Doanh đang đi cùng Hyman đằng xa.
Aisa bảo: “Yang hình như sợ chó hay sao ấy.”
“Vậy cậu và Hyman đứng đây trông nó đi, để tôi cùng Dương Doanh vào siêu thị mua được rồi. À, tên nó là Free nhé,“ hắn bắt chước Yên Hồi Nam mà giở giọng phụ huynh. “Đừng bắt nạt Free đó.”
Cả hai hiện đã có những tiến triển đáng kể, hắn cũng coi Dương Doanh như một thành viên mới của nhóm nhỏ này. “Cậu thích ăn gì? Ở phương Nam hình như chuộng cá, món hấp được không?”
Dương Doanh cúi đầu: “Sao cũng được ạ. Em không kén ăn.”
Đồng Ngôn đi vào hàng rau củ chọn ớt. Và để cậu thoải mái hơn, hắn thậm chí còn chủ động nhắc đến Aisa: “Cậu ăn cay được không? Aisa ăn cay giỏi lắm. Cô ấy ăn nhẵn hộp Bơ Đáy Nồi(3) tôi mang từ trong nước sang đây, Hyman cản không kịp.”
(3) Bơ Đáy Nồi (牛油锅底): Là một món khá nổi tiếng ở Tứ Xuyên, với nguyên liệu chính gồm bơ, (rất nhiều) ớt, tiêu xanh, gạo nếp đã lên men/ đường phèn.
Khác với sao cũng được, lần này Dương Doanh cho một câu trả lời cụ thể hơn: “Em ăn được một chút ạ.”
Hmm, trông cậu không hứng thú mấy nhỉ. Đồng Ngôn im lặng.
Khi đến lượt thanh toán, Dương Doanh, người luôn tò tò theo sau, bỗng lao tới trước giành trả với hai gò má đỏ bừng. Đồng Ngôn lấy làm quái quái nhưng thôi, cũng cho qua; bốn người một chó tung tăng cùng mang đồ ăn về nhà. Hyman chạy đua với Free; Aisa thì tinh quái đi tới và đưa mắt nhìn hắn. Rồi một, hai, ba, cả hai chạy theo Hyman mà bỏ lại Dương Doanh.
Vật dụng cần thiết cho một chú chó đã được chuyển đến, hiện đang có hai thùng giấy lớn chất chồng trước cửa. Hyman đập hộp một món đồ chơi kêu kít kít, nhìn Free mà cảm thán: “Nói thật, cưng chọn được gia đình tốt lắm đấy.”
“Có bình nước nữa cơ. Cậu chu đáo quá rồi, Tong ạ.” Aisa đưa hướng dẫn lắp ráp cho Dương Doanh, nũng nịu. “Chị không hiểu. Em giúp chị đi nào.”
Đồng Ngôn ngập ngừng giải thích, để rồi nhận lại cơn mưa lời khen từ họ.
Mỗi người giúp một tay nên chẳng chốc đã dựng cho Free góc ổ nhỏ trong phòng khách, cũng vô hình trung làm tăng thêm sự ấm cúng cho căn hộ một phòng ngủ này. Chiếc khăn choàng của bà lão nay trở thành tấm đệm mềm, còn con gấu Phantom cũng trở thành bạn đồng hành trong ổ của nó. Vậy là kể từ hôm nay, Free chính thức có cho mình một mái ấm và gia đình mới rồi.
Đồng Ngôn lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh gửi cho Yên Hồi Nam.
No taboos: [Hình ảnh] Free nói cảm ơn uncle.
Yên Hồi Nam bẵng đi thật lâu mới hồi âm.
Uncle: Uncle nói không cần khách sáo.
Đồng Ngôn tủm tỉm thay quần áo đi vào bếp.
Chừng một lúc thì Aisa bước tới, nhìn chằm chằm dấu hôn trên gáy hắn. “Cậu làm tình với Mr. Yan rồi hử,“ cô hỏi thẳng, người nước ngoài nói chung và người Anh nói riêng chưa từng cho rằng đây là một chủ đề tế nhị.
Đồng Ngôn hơi nghẹn: “Vẫn chưa.”
“Tôi cũng vậy,“ cô thoáng nhìn Dương Doanh, người đang bị Hyman kéo đi chiêm ngưỡng bộ sưu tập đĩa than của Đồng Ngôn. “Mặc dù chưa xác nhận mối quan hệ nhưng tôi mê cậu ấy thật rồi, mê điếu đổ luôn đó. Cậu biết không, lúc hôn nhau tôi vốn là người chủ động, thế mà cậu ấy tự nhiên xin lỗi tôi! He's so cute, I'm gonna die! Cậu ấy giống như thiên thần vậy.”
Đồng Ngôn mừng cho cô, bằng cách làm một món xào cay khiến cả phòng thi nhau hắt hơi.
Vòm không đổ màu chạng vạng, họ lần lượt chào tạm biệt và tranh thủ về nhà trước khi trời tối.
Reng reng, điện thoại Đồng Ngôn đổ chuông. Hắn vừa đóng cửa sổ vừa bấm kết nối video, và trên màn hình nghiêng là một đôi mắt hạnh dịu dàng hơi sưng. Đồng Cẩn vừa khóc.
Lời tác giả:
Vai phụ của tôi vừa manly vừa lịch thiệp, biết người ta đã có gia đình là lập tức rút lui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất