Chương 52
52. Lá phong
Đồng Ngôn đưa chị về rồi nhấn thang máy lên lầu.
Bước vào tiền sảnh, vị quản gia già đưa cho hắn túi giấy nâu - đó là bức ảnh được phát hành chính thức trong sự kiện Tuần lễ thú cưng mà Free tham gia vừa qua.
Phòng khách không sáng đèn, không gian tối om chỉ còn lại góc huyền quan. Đặt túi giấy sang một bên, Đồng Ngôn thay giày rồi ôm đống tài liệu vào ngực. “Chú ơi?” hắn thò đầu ra ngoài.
Cách đó không xa có tiếng động nhỏ. Sè sẽ bước tới, Đồng Ngôn thấy Yên Hồi Nam đang tựa vào gối chợp mắt. Anh vẫn mặc sơ mi, e trong lúc chờ đã mệt quá muốn nghỉ một lúc.
Đồng Ngôn đặt giấy tờ lên bàn, Free chẳng biết từ đâu liền chạy ào tới. Hắn lật đật suỵt một tiếng nhưng nó ngó lơ, còn ngoạm bức ảnh trên cùng của mình và Jasmine rồi ngoắc đít bỏ chạy.
Yên Hồi Nam ngủ rồi, đương thở từng nhịp đều đều. Ánh sáng lạnh rơi bên gò má anh, và nửa còn lại phải ở cảnh tranh tối tranh sáng vì sống mũi quá cao.
Đồng Ngôn kéo chăn đắp cho anh, đoạn ngồi xuống thảm ngắm anh thật kỹ. Kỳ thật hắn chẳng nghĩ gì nhiều, lúc hoàn hồn thì tay đã chạm tới chóp mũi Yên Hồi Nam. Như chơi cầu trượt, hắn vuốt đến vuốt đi từ hàng mày xuống mà không biết mệt.
Yên Hồi Nam bắt cái tay hư hỏng nọ. Anh mở mắt, giọng hơi khàn vì vừa tỉnh lại: “Chơi vui lắm sao?”
Đồng Ngôn giật đánh thót. Hắn tròn mắt, tim trễ một nhịp: “... Chú giả bộ ngủ.”
Yên Hồi Nam hôn tay hắn, lười nhác bảo: “Cứ tưởng sẽ được bạn nhỏ hôn, nên anh mời chờ thêm một lát.”
“Vậy em tắm trước rồi ra ngoài với chú,“ Đồng Ngôn nhẹ giọng.
“Không gấp,“ Yên Hồi Nam ngồi dậy, chuyển ánh nhìn từ dưới lên thành từ trên xuống. “Hôm nay trên xe em lại muốn cắn môi phải không?” Kiểu uy nghiêm gia trưởng, đó là chưa kể cách họ nhìn nhau.
Đồng Ngôn cúi đầu, im lặng thay cho thừa nhận.
Yên Hồi Nam đưa tay nâng cằm hắn, vói ngón trỏ và ngón giữa vào đôi môi dưới ánh nhìn tránh né của bạn nhỏ. Anh chơi bằng một kiểu cách gợi tình, đầy tính dục.
“Ưmm...” mắt đo đỏ, Đồng Ngôn buộc phải mở miệng nghênh đón sự bạo tàn của anh. Yên Hồi Nam đè lên mặt lưỡi ướt, ép hắn phải nuốt khan như con thú nhỏ lâm vào đường cùng.
Yên Hồi Nam tay đầy nước bọt, chơi thoả thuê đến khi bạn nhỏ khóc thút thít.
Hình phạt kết thúc, Đồng Ngôn bỗng dưng trỗi dậy không ngồi yên chờ chết như trước mà chủ động cắn đầu ngón tay rồi mút mạnh vào sâu. Hắn bắt chước khoảnh-khắc đó, làm trán Yên Hồi Nam căng ra suýt mở thành đầu hàng.
Đồng Ngôn bị đè lên sofa, chân đá phải mép bàn làm giấy tờ rơi lả tả.
Yên Hồi Nam rút tay ra, ấn dấu ướt át này lên má hắn. Những nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão rớt rơi bên thuỳ tai và cần cổ, anh hôn hắn một cách si mê. Đã quá lâu họ chưa thân mật, ngọn lửa nhục dục bùng lên trong cảnh tối mờ vô hình trung nhấn chìm lý trí vốn đương chênh vênh bên bờ vực thẳm.
Đồng Ngôn thở dốc ngoảnh đi, mắt va phải mảnh giấy nhắn sắp rơi xuống. Hắn cau mày, có điều gì ở nó đã khiến hắn phân tâm trong tình huống lẽ ra phải tập trung. “Uncle... uncle,“ hắn đẩy anh lùi lại. Và bất chấp cái nhìn thiêu đốt đó, Đồng Ngôn ngồi bật dậy nhặt tờ giấy viết tay nọ. Hắn giơ lên trước mắt anh, hỏi gằn từng chữ: “Ai viết cái này vậy, bác quản gia ư?”
Hừm, xem đi, cách hầu kết cộm lên cho thấy anh đang bất mãn như thế nào đấy. Yên Hồi Nam cố nén khó chịu, nhìn sang.
Đồng Ngôn chẳng biết tại sao kích động chạy ra ngoài, có vẻ như muốn xuống lầu.
“Quay lại đây,“ anh nhíu mày, vỗ sáng chiếc đèn bên cạnh. “Cái đó không phải ông ta viết. Nội dung có vấn đề gì à?”
Đồng Ngôn chạy vội trở lại, nhìn anh: “Không phải nội dung, là chữ, là nét chữ và cách viết! Chú có biết ai viết không, việc này đối với em rất quan trọng.”
Đó là chữ viết tay của Văn Phong, nội dung đại khái là thuật lại lời dặn của quản gia. Anh vẫn để nó ở huyền quan, thứ vô nghĩa này có gì đáng quan trọng cơ chứ?
“Bạn anh,“ Yên Hồi Nam trả lời. “Cái người ở tầng dưới ấy.”
“Vậy anh ta có bạn qua thư không?” Đồng Ngôn ngồi xuống, tay đặt lên chân anh. “Họ đã hẹn gặp nhau ở London ba năm trước nhưng, sau cùng thì người bạn qua thư này đã thất hứa.”
“Bạn qua thư, củaem?” Yên Hồi Nam lặp lại, vẻ khó chịu.
“Không phải em, là chị em! Lần này chị ấy đến London cốt để gặp người bạn đó,“ không biết nên nói thế nào, Đồng Ngôn đành kể vắn tắt cho Yên Hồi Nam những gì Đồng Cẩn đã nói với mình, cũng như tiền căn hậu quả của chuyện này. “Em từng xem mấy lá thư của người đó. Rất lạ, tuy viết bằng tiếng Trung nhưng cách chấm câu của tiếng Anh. Tờ giấy này cũng vậy,“ hắn sẽ không nhớ lầm. “Và mỗi lần gửi thư cho chị, anh ta đều sẽ gửi kèm lá phong; trong phòng chị có rất nhiều rất nhiều, còn dùng làm bookmark nữa.”
Có một lần uống quá chén, Văn Phong đã hé lộ cho anh biết tại sao biểu tượng của A Letter là lá phong. Gã ợ một hơi dài, giọng man mác buồn: “Vì mùa nào cũng có lá phong. Giống như tôi vậy, ngày ngày chờ trông một...”
Về phần “chờ trông một” gì, Yên Hồi Nam không nghe rõ và chỉ cho là gã tức cảnh sinh tình sau khi thấm rượu. Anh nghĩ ngợi, “Em nói địa chỉ gửi thư của người nọ là đường Notting Hill? Nhà cha mẹ của Văn Phong quả thật ở đấy, Notting Hill.”
Đồng Ngôn hồ hởi: “Là anh ta rồi!”
“Hơn nữa,“ hắn nghiêng người nói với anh như đang thầm thì chuyện bí mật. “Thật ra đầu năm nay chị có gửi em một trang web, nói là do một người bạn tạo ra, và em có thể thoả thích làm thơ trên đó. Em vẫn luôn có linh cảm rằng nó được tạo ra bởi người bạn qua thư này, dù sao anh ta cũng đang ở Anh mà.”
Yên Hồi Nam sững lại, cân nhắc xem có nên nói Đồng Ngôn biết chuyện mình đã đang giấu kín hay không. Anh lấp lửng nước đôi: “Nó tên là A Letter, nhỉ?”
Đồng Ngôn chưng hửng: “Sao chú biết?!”
“Trang web này do Văn Phong lập. Anh vẫn luôn đinh ninh đây là một phút bồng bột của nó, hiện tại xem ra nó làm vì cô Đồng.”
Những mảnh ghép nối liền tạo nên bức tranh đầy đủ về câu chuyện tình yêu lãng mạn. Khi chuẩn bị gặp nhau ở ba năm trước, Văn Phong đã gửi một lá thư kèm với chiếc vòng cổ hồng ngọc máu bồ câu. Gã rất mong chờ ngày họ hội ngộ ở London; song, thứ gã chờ được lại chính là phong thư cuối cùng của Đồng Cẩn. Cô nói trong thư mình sắp kết hôn; và từ đó đại dương trở thành trở ngại lớn nhất cuộc đời họ.
Văn Phong chưa bao giờ hồi âm lá thư ấy; khi gửi bức cuối cùng, gã đã chúc cô sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn, và đính kèm một đường dẫn. Trang web này mang dáng dấp của những phong thư họ trao tay qua nhiều năm, được gã tạo ra nhằm sưu tầm những bài thơ yêu thích của Đồng Cẩn.
Ba năm thấm thoát trôi mau, tình cảm cũ kỹ chẳng những không phủ bụi mà còn trinh nguyên tươi mới như thuở đầu. Yên Hồi Nam rốt cục nghiệm ra vì sao Văn Phong cố chấp với trang web này như vậy, thậm chí không tiếc trả giá bằng tiền bạc và sức lực. Gã muốn cho nàng thơ của mình một nơi có thể kiếm tìm, cũng như cho mình một miền đất thoả sức tưởng tượng về cô. Dẫu biển người mênh mông nhưng gã vẫn đặt hy vọng vào biển người. Ở A Letter, mọi người đều không phải cô nhưng, mọi người đều rất giống cô.
Ôi, gã ngây thơ một cách đáng tội nghiệp. Yên Hồi Nam lắc đầu cười, tôi cũng chả khá hơn cậu chút nào.
Anh sực nhớ đến tên Twitter của Đồng Cẩn, Leaf, âu có lẽ tình cảm của họ khắc ghi ở rất nhiều nơi mà chính họ cũng không biết. “Anh từng nghe Văn Phong nhắc đến viên hồng ngọc máu bồ câu,“ Yên Hồi Nam nói. “Cha nó là một nhà địa chất. Có lần cùng cha đến Miến Điện, nơi nổi tiếng về đá quý, nó tình cờ nhặt được và đi theo một thợ thủ công lành nghề ở địa phương để chế tạo một chiếc vòng cổ. Anh cứ ngỡ sau bao nhiêu nỗ lực, nó sẽ được tặng cho bà Văn.”
Đồng Ngôn đứng phắt dậy, lắc cánh tay Yên Hồi Nam: “Chú có thể gọi cho anh ta không, em sẽ xuống nói cho chị biết tin này!” hắn bỗng khựng lại. “Nhưng mà... anh ta đã kết hôn chưa?”
“Không, nó chẳng yêu ai cả.” Yên Hồi Nam cũng đứng dậy. “Hôm nay là giao thừa, Văn Phong hẳn đang ở cùng cha mẹ nó. Để anh xuống lầu với em trước.”
Còn hai tiếng nữa là bước sang năm mới.
Đồng Ngôn vòng tới vòng lui trong thang máy ở hai giây đi xuống. Yên Hồi Nam giúp hắn quẹt thẻ mở cửa, khoá điện tử vang lên nhưng không đánh tiếng cạch... Cửa không khoá ư?
Đồng Ngôn xông vào: “Chị ơi!”
Phòng khách sáng choang. Những chiếc vali ngổn ngang nằm lăn ra đất, với cơ man là túi thuốc đông y dùng cho một tuần được bọc kín trong túi zip.
Một gã đàn ông lạ mặt đang kéo tay Đồng Cẩn, chiếc vòng cổ hồng ngọc loé ánh rực rỡ trong tay cô.
Đồng Ngôn phá vỡ sự kinh ngạc ngắn ngủi của bốn người: “Anh là ai, buông chị tôi ra!”
Trong chớp nhoáng khi Đồng Ngôn lao tới, Yên Hồi Nam đã giữ hắn lại. “Sao cậu về rồi?” anh nhìn Văn Phong, nhắc khéo. “Đừng làm cô Đồng sợ.”
Văn Phong mặt tái mét, áo khoác nâu bạc màu toát ra cảm giác phong trần. Nghe được Yên Hồi Nam nói, gã cứng ngắc buông tay ra lùi lại một bước: “Cô Đồng... Anh xin lỗi, là anh quá hấp tấp.”
Đồng Cẩn như vừa tỉnh lại. Cô vuốt ngực thở ra, gương mặt ửng hồng cách muộn màng. “Không sao... Anh vẫn khoẻ chứ?” Thật khó có thể tưởng tượng cuộc gặp gỡ họ chờ mong bấy lâu lại diễn ra ở khung cảnh này, cùng với lời thoại gượng gạo hệt như trong những thước phim cũ.
Văn Phong liếm môi, nuốt khan: “A-anh... nhận được tin mình có thư ở Quận Hồ, nên đã phóng xe về, quay lại Notting Hill nhận thư. Xin lỗi, anh bất ngờ quá, quên mất cô Đồng cũng ở đây.” Gã dừng lại một chút. “Cũng không ngờ rằng em... là cô Đồng.”
Màn hội ngộ tạm dừng ở đấy, Văn Phong đi chỉnh lý lại bản thân.
Đồng Ngôn ngồi cùng chị trong phòng khách, kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Yên Hồi Nam cho cô nghe.
Yên Hồi Nam thì khoanh tay, liếc nhìn thằng bạn chí cốt vẫn còn bàng hoàng vì chuyện vừa rồi. “Cậu phải cảm ơn Ngôn Ngôn, chính em ấy là người luôn thuyết phục cô Đồng đến London gặp cậu.”
“Cảm ơn, tôi đương nhiên phải cảm ơn chứ!” Văn Phong thấp giọng, khó nén được vui mừng. “Tôi cũng phải cảm ơn thầy bói của mẹ nữa,“ mối lương duyên đến vào thời khắc cuối cùng của năm, gã suýt thì khóc rống. “Gypsy woman chuẩn đét!”
Yên Hồi Nam nhìn gã, thấy ghét không chịu được. Nhưng gì thì gì, đã là anh em, anh vẫn chọn nói thật với Văn Phong: “Cô Đồng vẫn chưa kết hôn. Người đính hôn với cô ấy ở ba năm trước là tôi, nhưng những chuyện này tôi cũng mới biết trong năm nay thôi.”
“Gì, vụ cưới hỏi mà cha sắp đặt cho cậu là đây đó hả?” Văn Phong nhăn mặt, hoá ra tên đầu sỏ nằm ngay bên cạnh mình. “Hừ, may cho cậu, từ chối là quyết định đúng đắn đấy!”
Yên Hồi Nam nhìn gã, ý là cậu tốt nhất nên biết mình đang nói chuyện với ai. Anh tiết lộ một thông tin đáng tin cậy và đủ gây sốc: “Đừng có mừng vội, trong nước cậu vẫn còn tình địch đấy.”
“Ai, nổ họ tên ra.” Văn Phong ngồi thẳng dậy.
“Cậu tự đi mà hỏi.” Yên Hồi Nam vỗ vai gã, không kháy một câu quả không phải anh. “Cố lên nhé, tôi ở đây chờ cậu tình nguyện nhảy vào phần mộ hôn nhân.”
Lời tác giả:
Ngôn Ngôn: Bạn của chồng sắp cưới của mình trở thành anh rể!
Về hồng ngọc: Người dân Miến Điện tin rằng hồng ngọc tượng trưng cho lòng dũng cảm và nghị lực phi thường, có thể chữa bách bệnh và là biểu tượng thiêng liêng. Khi Nữ hoàng Anh kết hôn, người Myanmar đã trao cho ngài chiếc vương miện khảm 96 viên hồng ngọc, và điều đáng kinh ngạc hơn là Nữ hoàng cũng hưởng thọ 96 tuổi.
Đồng Ngôn đưa chị về rồi nhấn thang máy lên lầu.
Bước vào tiền sảnh, vị quản gia già đưa cho hắn túi giấy nâu - đó là bức ảnh được phát hành chính thức trong sự kiện Tuần lễ thú cưng mà Free tham gia vừa qua.
Phòng khách không sáng đèn, không gian tối om chỉ còn lại góc huyền quan. Đặt túi giấy sang một bên, Đồng Ngôn thay giày rồi ôm đống tài liệu vào ngực. “Chú ơi?” hắn thò đầu ra ngoài.
Cách đó không xa có tiếng động nhỏ. Sè sẽ bước tới, Đồng Ngôn thấy Yên Hồi Nam đang tựa vào gối chợp mắt. Anh vẫn mặc sơ mi, e trong lúc chờ đã mệt quá muốn nghỉ một lúc.
Đồng Ngôn đặt giấy tờ lên bàn, Free chẳng biết từ đâu liền chạy ào tới. Hắn lật đật suỵt một tiếng nhưng nó ngó lơ, còn ngoạm bức ảnh trên cùng của mình và Jasmine rồi ngoắc đít bỏ chạy.
Yên Hồi Nam ngủ rồi, đương thở từng nhịp đều đều. Ánh sáng lạnh rơi bên gò má anh, và nửa còn lại phải ở cảnh tranh tối tranh sáng vì sống mũi quá cao.
Đồng Ngôn kéo chăn đắp cho anh, đoạn ngồi xuống thảm ngắm anh thật kỹ. Kỳ thật hắn chẳng nghĩ gì nhiều, lúc hoàn hồn thì tay đã chạm tới chóp mũi Yên Hồi Nam. Như chơi cầu trượt, hắn vuốt đến vuốt đi từ hàng mày xuống mà không biết mệt.
Yên Hồi Nam bắt cái tay hư hỏng nọ. Anh mở mắt, giọng hơi khàn vì vừa tỉnh lại: “Chơi vui lắm sao?”
Đồng Ngôn giật đánh thót. Hắn tròn mắt, tim trễ một nhịp: “... Chú giả bộ ngủ.”
Yên Hồi Nam hôn tay hắn, lười nhác bảo: “Cứ tưởng sẽ được bạn nhỏ hôn, nên anh mời chờ thêm một lát.”
“Vậy em tắm trước rồi ra ngoài với chú,“ Đồng Ngôn nhẹ giọng.
“Không gấp,“ Yên Hồi Nam ngồi dậy, chuyển ánh nhìn từ dưới lên thành từ trên xuống. “Hôm nay trên xe em lại muốn cắn môi phải không?” Kiểu uy nghiêm gia trưởng, đó là chưa kể cách họ nhìn nhau.
Đồng Ngôn cúi đầu, im lặng thay cho thừa nhận.
Yên Hồi Nam đưa tay nâng cằm hắn, vói ngón trỏ và ngón giữa vào đôi môi dưới ánh nhìn tránh né của bạn nhỏ. Anh chơi bằng một kiểu cách gợi tình, đầy tính dục.
“Ưmm...” mắt đo đỏ, Đồng Ngôn buộc phải mở miệng nghênh đón sự bạo tàn của anh. Yên Hồi Nam đè lên mặt lưỡi ướt, ép hắn phải nuốt khan như con thú nhỏ lâm vào đường cùng.
Yên Hồi Nam tay đầy nước bọt, chơi thoả thuê đến khi bạn nhỏ khóc thút thít.
Hình phạt kết thúc, Đồng Ngôn bỗng dưng trỗi dậy không ngồi yên chờ chết như trước mà chủ động cắn đầu ngón tay rồi mút mạnh vào sâu. Hắn bắt chước khoảnh-khắc đó, làm trán Yên Hồi Nam căng ra suýt mở thành đầu hàng.
Đồng Ngôn bị đè lên sofa, chân đá phải mép bàn làm giấy tờ rơi lả tả.
Yên Hồi Nam rút tay ra, ấn dấu ướt át này lên má hắn. Những nụ hôn cuồng nhiệt như vũ bão rớt rơi bên thuỳ tai và cần cổ, anh hôn hắn một cách si mê. Đã quá lâu họ chưa thân mật, ngọn lửa nhục dục bùng lên trong cảnh tối mờ vô hình trung nhấn chìm lý trí vốn đương chênh vênh bên bờ vực thẳm.
Đồng Ngôn thở dốc ngoảnh đi, mắt va phải mảnh giấy nhắn sắp rơi xuống. Hắn cau mày, có điều gì ở nó đã khiến hắn phân tâm trong tình huống lẽ ra phải tập trung. “Uncle... uncle,“ hắn đẩy anh lùi lại. Và bất chấp cái nhìn thiêu đốt đó, Đồng Ngôn ngồi bật dậy nhặt tờ giấy viết tay nọ. Hắn giơ lên trước mắt anh, hỏi gằn từng chữ: “Ai viết cái này vậy, bác quản gia ư?”
Hừm, xem đi, cách hầu kết cộm lên cho thấy anh đang bất mãn như thế nào đấy. Yên Hồi Nam cố nén khó chịu, nhìn sang.
Đồng Ngôn chẳng biết tại sao kích động chạy ra ngoài, có vẻ như muốn xuống lầu.
“Quay lại đây,“ anh nhíu mày, vỗ sáng chiếc đèn bên cạnh. “Cái đó không phải ông ta viết. Nội dung có vấn đề gì à?”
Đồng Ngôn chạy vội trở lại, nhìn anh: “Không phải nội dung, là chữ, là nét chữ và cách viết! Chú có biết ai viết không, việc này đối với em rất quan trọng.”
Đó là chữ viết tay của Văn Phong, nội dung đại khái là thuật lại lời dặn của quản gia. Anh vẫn để nó ở huyền quan, thứ vô nghĩa này có gì đáng quan trọng cơ chứ?
“Bạn anh,“ Yên Hồi Nam trả lời. “Cái người ở tầng dưới ấy.”
“Vậy anh ta có bạn qua thư không?” Đồng Ngôn ngồi xuống, tay đặt lên chân anh. “Họ đã hẹn gặp nhau ở London ba năm trước nhưng, sau cùng thì người bạn qua thư này đã thất hứa.”
“Bạn qua thư, củaem?” Yên Hồi Nam lặp lại, vẻ khó chịu.
“Không phải em, là chị em! Lần này chị ấy đến London cốt để gặp người bạn đó,“ không biết nên nói thế nào, Đồng Ngôn đành kể vắn tắt cho Yên Hồi Nam những gì Đồng Cẩn đã nói với mình, cũng như tiền căn hậu quả của chuyện này. “Em từng xem mấy lá thư của người đó. Rất lạ, tuy viết bằng tiếng Trung nhưng cách chấm câu của tiếng Anh. Tờ giấy này cũng vậy,“ hắn sẽ không nhớ lầm. “Và mỗi lần gửi thư cho chị, anh ta đều sẽ gửi kèm lá phong; trong phòng chị có rất nhiều rất nhiều, còn dùng làm bookmark nữa.”
Có một lần uống quá chén, Văn Phong đã hé lộ cho anh biết tại sao biểu tượng của A Letter là lá phong. Gã ợ một hơi dài, giọng man mác buồn: “Vì mùa nào cũng có lá phong. Giống như tôi vậy, ngày ngày chờ trông một...”
Về phần “chờ trông một” gì, Yên Hồi Nam không nghe rõ và chỉ cho là gã tức cảnh sinh tình sau khi thấm rượu. Anh nghĩ ngợi, “Em nói địa chỉ gửi thư của người nọ là đường Notting Hill? Nhà cha mẹ của Văn Phong quả thật ở đấy, Notting Hill.”
Đồng Ngôn hồ hởi: “Là anh ta rồi!”
“Hơn nữa,“ hắn nghiêng người nói với anh như đang thầm thì chuyện bí mật. “Thật ra đầu năm nay chị có gửi em một trang web, nói là do một người bạn tạo ra, và em có thể thoả thích làm thơ trên đó. Em vẫn luôn có linh cảm rằng nó được tạo ra bởi người bạn qua thư này, dù sao anh ta cũng đang ở Anh mà.”
Yên Hồi Nam sững lại, cân nhắc xem có nên nói Đồng Ngôn biết chuyện mình đã đang giấu kín hay không. Anh lấp lửng nước đôi: “Nó tên là A Letter, nhỉ?”
Đồng Ngôn chưng hửng: “Sao chú biết?!”
“Trang web này do Văn Phong lập. Anh vẫn luôn đinh ninh đây là một phút bồng bột của nó, hiện tại xem ra nó làm vì cô Đồng.”
Những mảnh ghép nối liền tạo nên bức tranh đầy đủ về câu chuyện tình yêu lãng mạn. Khi chuẩn bị gặp nhau ở ba năm trước, Văn Phong đã gửi một lá thư kèm với chiếc vòng cổ hồng ngọc máu bồ câu. Gã rất mong chờ ngày họ hội ngộ ở London; song, thứ gã chờ được lại chính là phong thư cuối cùng của Đồng Cẩn. Cô nói trong thư mình sắp kết hôn; và từ đó đại dương trở thành trở ngại lớn nhất cuộc đời họ.
Văn Phong chưa bao giờ hồi âm lá thư ấy; khi gửi bức cuối cùng, gã đã chúc cô sẽ có một cuộc hôn nhân viên mãn, và đính kèm một đường dẫn. Trang web này mang dáng dấp của những phong thư họ trao tay qua nhiều năm, được gã tạo ra nhằm sưu tầm những bài thơ yêu thích của Đồng Cẩn.
Ba năm thấm thoát trôi mau, tình cảm cũ kỹ chẳng những không phủ bụi mà còn trinh nguyên tươi mới như thuở đầu. Yên Hồi Nam rốt cục nghiệm ra vì sao Văn Phong cố chấp với trang web này như vậy, thậm chí không tiếc trả giá bằng tiền bạc và sức lực. Gã muốn cho nàng thơ của mình một nơi có thể kiếm tìm, cũng như cho mình một miền đất thoả sức tưởng tượng về cô. Dẫu biển người mênh mông nhưng gã vẫn đặt hy vọng vào biển người. Ở A Letter, mọi người đều không phải cô nhưng, mọi người đều rất giống cô.
Ôi, gã ngây thơ một cách đáng tội nghiệp. Yên Hồi Nam lắc đầu cười, tôi cũng chả khá hơn cậu chút nào.
Anh sực nhớ đến tên Twitter của Đồng Cẩn, Leaf, âu có lẽ tình cảm của họ khắc ghi ở rất nhiều nơi mà chính họ cũng không biết. “Anh từng nghe Văn Phong nhắc đến viên hồng ngọc máu bồ câu,“ Yên Hồi Nam nói. “Cha nó là một nhà địa chất. Có lần cùng cha đến Miến Điện, nơi nổi tiếng về đá quý, nó tình cờ nhặt được và đi theo một thợ thủ công lành nghề ở địa phương để chế tạo một chiếc vòng cổ. Anh cứ ngỡ sau bao nhiêu nỗ lực, nó sẽ được tặng cho bà Văn.”
Đồng Ngôn đứng phắt dậy, lắc cánh tay Yên Hồi Nam: “Chú có thể gọi cho anh ta không, em sẽ xuống nói cho chị biết tin này!” hắn bỗng khựng lại. “Nhưng mà... anh ta đã kết hôn chưa?”
“Không, nó chẳng yêu ai cả.” Yên Hồi Nam cũng đứng dậy. “Hôm nay là giao thừa, Văn Phong hẳn đang ở cùng cha mẹ nó. Để anh xuống lầu với em trước.”
Còn hai tiếng nữa là bước sang năm mới.
Đồng Ngôn vòng tới vòng lui trong thang máy ở hai giây đi xuống. Yên Hồi Nam giúp hắn quẹt thẻ mở cửa, khoá điện tử vang lên nhưng không đánh tiếng cạch... Cửa không khoá ư?
Đồng Ngôn xông vào: “Chị ơi!”
Phòng khách sáng choang. Những chiếc vali ngổn ngang nằm lăn ra đất, với cơ man là túi thuốc đông y dùng cho một tuần được bọc kín trong túi zip.
Một gã đàn ông lạ mặt đang kéo tay Đồng Cẩn, chiếc vòng cổ hồng ngọc loé ánh rực rỡ trong tay cô.
Đồng Ngôn phá vỡ sự kinh ngạc ngắn ngủi của bốn người: “Anh là ai, buông chị tôi ra!”
Trong chớp nhoáng khi Đồng Ngôn lao tới, Yên Hồi Nam đã giữ hắn lại. “Sao cậu về rồi?” anh nhìn Văn Phong, nhắc khéo. “Đừng làm cô Đồng sợ.”
Văn Phong mặt tái mét, áo khoác nâu bạc màu toát ra cảm giác phong trần. Nghe được Yên Hồi Nam nói, gã cứng ngắc buông tay ra lùi lại một bước: “Cô Đồng... Anh xin lỗi, là anh quá hấp tấp.”
Đồng Cẩn như vừa tỉnh lại. Cô vuốt ngực thở ra, gương mặt ửng hồng cách muộn màng. “Không sao... Anh vẫn khoẻ chứ?” Thật khó có thể tưởng tượng cuộc gặp gỡ họ chờ mong bấy lâu lại diễn ra ở khung cảnh này, cùng với lời thoại gượng gạo hệt như trong những thước phim cũ.
Văn Phong liếm môi, nuốt khan: “A-anh... nhận được tin mình có thư ở Quận Hồ, nên đã phóng xe về, quay lại Notting Hill nhận thư. Xin lỗi, anh bất ngờ quá, quên mất cô Đồng cũng ở đây.” Gã dừng lại một chút. “Cũng không ngờ rằng em... là cô Đồng.”
Màn hội ngộ tạm dừng ở đấy, Văn Phong đi chỉnh lý lại bản thân.
Đồng Ngôn ngồi cùng chị trong phòng khách, kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Yên Hồi Nam cho cô nghe.
Yên Hồi Nam thì khoanh tay, liếc nhìn thằng bạn chí cốt vẫn còn bàng hoàng vì chuyện vừa rồi. “Cậu phải cảm ơn Ngôn Ngôn, chính em ấy là người luôn thuyết phục cô Đồng đến London gặp cậu.”
“Cảm ơn, tôi đương nhiên phải cảm ơn chứ!” Văn Phong thấp giọng, khó nén được vui mừng. “Tôi cũng phải cảm ơn thầy bói của mẹ nữa,“ mối lương duyên đến vào thời khắc cuối cùng của năm, gã suýt thì khóc rống. “Gypsy woman chuẩn đét!”
Yên Hồi Nam nhìn gã, thấy ghét không chịu được. Nhưng gì thì gì, đã là anh em, anh vẫn chọn nói thật với Văn Phong: “Cô Đồng vẫn chưa kết hôn. Người đính hôn với cô ấy ở ba năm trước là tôi, nhưng những chuyện này tôi cũng mới biết trong năm nay thôi.”
“Gì, vụ cưới hỏi mà cha sắp đặt cho cậu là đây đó hả?” Văn Phong nhăn mặt, hoá ra tên đầu sỏ nằm ngay bên cạnh mình. “Hừ, may cho cậu, từ chối là quyết định đúng đắn đấy!”
Yên Hồi Nam nhìn gã, ý là cậu tốt nhất nên biết mình đang nói chuyện với ai. Anh tiết lộ một thông tin đáng tin cậy và đủ gây sốc: “Đừng có mừng vội, trong nước cậu vẫn còn tình địch đấy.”
“Ai, nổ họ tên ra.” Văn Phong ngồi thẳng dậy.
“Cậu tự đi mà hỏi.” Yên Hồi Nam vỗ vai gã, không kháy một câu quả không phải anh. “Cố lên nhé, tôi ở đây chờ cậu tình nguyện nhảy vào phần mộ hôn nhân.”
Lời tác giả:
Ngôn Ngôn: Bạn của chồng sắp cưới của mình trở thành anh rể!
Về hồng ngọc: Người dân Miến Điện tin rằng hồng ngọc tượng trưng cho lòng dũng cảm và nghị lực phi thường, có thể chữa bách bệnh và là biểu tượng thiêng liêng. Khi Nữ hoàng Anh kết hôn, người Myanmar đã trao cho ngài chiếc vương miện khảm 96 viên hồng ngọc, và điều đáng kinh ngạc hơn là Nữ hoàng cũng hưởng thọ 96 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất