Chương 58
58. Good news
Yên Hồi Nam không đưa Đồng Ngôn về mà đến thẳng biệt thự riêng của mình.
Nhiều năm hiểu lầm kết thúc trong kịch tính, Đồng Ngôn chừng như đã cạn kiệt mọi tâm huyết, ngủ li bì một ngày một đêm, tỉnh rồi thấy thế giới đảo điên như bước vào hành tinh mới. Phòng ngủ với rèm che dày và khung cảnh xa lạ, hình như đây là lần đầu tiên hắn ngủ trong phòng ngủ chính của biệt thự? Đồng Ngôn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, vừa hơi động đậy Yên Hồi Nam đã ôm lại.
“... Mấy giờ rồi?” giọng hơi khàn, mắt còn nhói, hắn vẫn đang mơ mơ màng màng.
Yên Hồi Nam sờ trán hắn. “Giữa trưa rồi em.”
Hắn lại gặp được mẹ trong mơ, ôi, một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại; tưởng mình đã ngủ rất lâu nhưng hoá ra mới chỉ mấy tiếng thôi ư. Đồng Ngôn nhắm mắt lại, nghĩ.
“Bác Cầm hầm canh cho em, có đói bụng không? Em dậy ăn một chút đi, nay đã là trưa hôm sau rồi.” Yên Hồi Nam nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
“Hả,“ hắn giật mình ngồi dậy. “Hôm nay phải đi gặp cha mẹ chú mà?” Đồng Ngôn toan đứng lên sửa soạn thì bị Yên Hồi Nam giữ cổ tay, kéo lại vào lòng.
“Họ ở Tô Châu đón năm mới, không có ý định về đây.” Yên Hồi Nam dối hắn, thực ra họ phải đến tự lâu rồi, nhưng nhận được cuộc gọi của con trai ngày mồng một nên đành hoãn chuyến - đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua họ chịu nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh. Anh kể vắn tắt về chuyện đã xảy ra với gia đình Đồng Ngôn; Yên Chúng mặt mày hình sự nghe điện thoại, ấy vậy vừa cúp máy đã chạy vội xuống hầm khui chai rượu ngon, ăn mừng vì thằng con trai rốt cục chịu nhượng bộ; Lâm Nhân thì lòng đau như cắt, soạn một tin nhắn dài gửi qua khi Đồng Ngôn say ngủ.
Đồng Ngôn bèn rướn tới đầu giường lấy điện thoại, trên màn hình khoá cơ man là thông báo. Hắn bấm thẳng vào ứng dụng tin nhắn, lục tìm số “Cô Lâm” và y như rằng, đọc được một đoạn văn dài ưu thương. Hắn đọc rất chậm, cuối tin bà còn viết: Ngôn Ngôn, trên thế giới này có vô vàn người thương con. Cuộc đời con còn rất dài, sau này cũng có thể xem cô như mẹ mình, con nhé.
Đồng Ngôn ngơ ngác ôm điện thoại, nép mình trong lòng Yên Hồi Nam. Hắn lén lút ngửi hõm vai anh và mất rất lâu mới soạn xong tin nhắn trả lời.
Đồng Ngôn được Yên Hồi Nam đưa đến nghĩa trang gặp mẹ trước khi chính thức về Anh. Suốt chặng đường đi hắn chẳng nói gì, tay ôm bó cúc trắng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn ghi tạc con đường này vào đầu.
Yên Hồi Nam niết tay hắn, vết thương nơi lòng bàn tay đã kết vảy. “Đây là lần đầu tiên em gặp mẹ, hẳn có rất nhiều điều muốn nói. Anh ở đây chờ em nhé.”
Đứng nơi mình từng trú mưa, Đồng Ngôn gật đầu rồi hít một hơi bước vào nghĩa trang. Những u nhọt tồn đọng trong lòng nay bắt đầu tan ra, vỡ vụn và trôi theo các giác quan. Hắn đếm bằng mắt, rằng đi qua năm cây bách và bước lên bảy bậc thang sẽ đến mộ mẹ. Hắn phủi những chiếc lá con con xuống, đứng lặng trước di ảnh của bà. Viên ngọc trên thuỳ tai đung đưa theo những cú gập người, hôm nay hắn cố tình đeo nó để bà có thể trông thấy toàn bộ con người hắn.
Hắn soạn ra một bản thảo trong đầu, nào phải nói gì, nào phải làm gì; nhưng một giây trước khi đứng ở đây, hắn vẫn ngỡ mình sẽ gào khóc tức tưởi, như cách Yên Hồi Nam nói, rằng sẽ trút bỏ mọi đớn đau và tủi nhục vào giây phút gặp bà. Song, hắn chỉ đứng lặng người nghe gió thổi, cảm tưởng bàn tay dịu dàng của mẹ đương vuốt tóc mình. Hắn ngồi xuống sắp bó hoa ra, dùng sự im lặng để tỏ bày thương yêu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn mẹ, sau một đỗi rất lâu. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt mà mình không dám nhớ, hoá ra khi cười, hắn rất giống bà.
Đồng Ngôn bèn mím môi cười cho bà xem. “Cảm ơn mẹ vì đã đưa con đến thế giới này,“ hắn đưa mắt nhìn ra ngoài nghĩa trang. “Con đã tìm được hạnh phúc của mình, mẹ ạ.”
Yên Hồi Nam đứng dưới mái hiên, nhìn một Đồng Ngôn áo bông tròn xoe chạy nhanh về phía anh như vừa trút được gánh nặng. “Em đã nói gì với mẹ?” Yên Hồi Nam hôn lên tóc hắn.
“Không nói cho chú biết đâu,“ Đồng Ngôn nháy mắt.
“Vậy thôi,“ Yên Hồi Nam ra chiều buồn dữ lắm, còn khăng khăng muốn củng cố địa vị của mình. “Em có nhắc đến anh trước mặt mẹ không? Bà ấy liệu có giận vì anh đã bắt cóc cục cưng là em đây không?”
Đồng Ngôn gật đầu, lườm anh: “Mẹ em hiền lắm, bà nhất định không có giận đâu.”
Yên Hồi Nam nhếch môi: “Vậy anh đây phải thương em hơn, đối xử với em tốt hơn rồi. Ngôn Ngôn của chúng ta bây giờ đã có thêm nguồn lực mới.”
Đồng Ngôn hất cằm. “Đúng vậy. Mẹ nói nếu chú ăn hiếp em, bà sẽ tới cho chú gặp ác mộng.”
“Không dám, không dám.” Yên Hồi Nam giơ hai tay đầu hàng.
Xe chầm chậm rời khỏi nghĩa trang, Đồng Ngôn nhìn khung cảnh xa dần ngoài cửa sổ một lúc thì lấy điện thoại trong túi ra. Nhóm sinh viên đang chat chit sôi nổi, sau buổi diễn tốt nghiệp, đoàn kịch chẳng xa mặt cách lòng mà chừng như mối quan hệ còn tốt hơn, mỗi ngày đều nói huyên thiên đủ chuyện trên trời dưới đất; thỉnh thoảng Đồng Ngôn cũng online đế vào một câu.
Giáo sư Derian nói về mong muốn có sự góp mặt của các sinh viên trong nhóm, cũng như lấy làm tiêng tiếc khi hắn sắp phải nghỉ học một tuần.
Là sinh viên ngoại hệ duy nhất, Đồng Ngôn hẳn nhiên không có tư cách trả lời. Hắn vừa định cất điện thoại giáo sư đã gửi đến một tin nhắn riêng: Khi nào em về, Tong?
Đồng Ngôn hồi âm: Ngày mai, thưa thầy.
Derian: Vậy đến văn phòng gặp tôi nhé. Tôi có cho em một tin tốt đây.
Đèn đỏ chín mươi giây. Yên Hồi Nam dừng xe quay lại nhìn hắn: “Tối nay em phải về à?”
Đồng Ngôn thưa vâng; nghĩ đến chuyện anh chăn đơn gối chiếc, bèn đề nghị. “Hay chú đến nhà em luôn, Văn Phong cũng đang ở đấy.”
Không nhắc thì thôi chứ nhắc tới Văn Phong, Yên Hồi Nam không biết nói sao cho đành. Đồng Cẩn truyền dịch trong viện ba ngày, trong khoảng thời gian này, anh bạn cùng trường họ Tôn cũng mượn cớ đến đây thăm hỏi. Khéo làm sao Đồng Sĩ Hoa không có mặt, gã lộ nguyên hình hùng hổ doạ nạt trời nổi gió rồi, coi chừng tôi cho tập đoàn họ Văn của anh phá sản đấy, liệu hồn đi.
Nhưng điều gã không biết là khối tài sản của nhà Văn đã vượt xa gã, vốn dĩ cũng chẳng có cửa làm tình địch của người ta.
Vừa lúc, cái ngữ điêu ngoa độc đoán này bị Đồng Sĩ Hoa nghe được. Ông tức tối chạy đi gọi điện cho ngài Tôn và từ chối mọi khả năng có thể về chuyện kết hôn giữa hai nhà. Gã nghe mà mắt trừng lớn như hạt đậu, bị ông chửi sa sả từ trên đầu xuống.
“Cha em thật ra cũng mềm lòng rồi. Sau khi chị xuất viện, cha đã chủ động mời Văn Phong đến nhà.” Văn Phong từ nhỏ được nhận nền giáo dục kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, trong đầu làm gì có nhiều luật lệ phép tắc; cái gã giỏi nhất, cũng nhớ kỹ nhất, là “nam tử hán đại trượng phu, phải biết co được giãn được1“. Không xem đó là câu mời lơi, gã tung tăng vui vẻ dọn vào nhà vợ (chưa cưới) mình sống.
(1) Đại trượng phu co được giãn được: Câu nói của Lý Bảo Gia thời nhà Thanh (Trung Hoa) ý chỉ đấng mày râu cần có kiến thức, kinh nghiệm để ứng phó với mọi thay đổi thay vì quá cứng nhắc.
“Anh không đi,“ Yên Hồi Nam bảo. “Mai anh đưa em ra sân bay.”
Thoạt đầu, họ tính cùng nhau trở lại London đón Free trước rồi mới đưa Đồng Ngôn về Edinburgh. Nhưng Tian thủ đô có việc đột xuất cần xử lý, Yên Hồi Nam trong khoảng thời gian này bắt buộc phải ở lại. Trông cái mặt hớn ha hớn hở của Văn Phong, e rằng không có ý định về Anh ngay, vì vậy chỉ đành để Đồng Ngôn một mình về Edinburgh rồi dặn Chang đưa Free trở lại sau.
Đồng Ngôn vốn quen tự lập, chẳng cho rằng đây là việc gì to tát; ngược lại lắm lúc Yên Hồi Nam cứ coi hắn như đứa nhỏ. Ví dụ có lần nhân viên hải sản đến giao hàng, Đồng Ngôn đang đọc sách trong phòng khách vừa đứng dậy, Yên Hồi Nam đã từ tầng hai đi xuống dặn: “Bạn nhỏ không được mở cửa cho người lạ, phải gọi người lớn nghe chưa?”
Lần khác là, trong những hôm ở biệt phủ này, Yên Hồi Nam sợ hắn “sống lại” cảm giác đau đớn trong bệnh viện nên đã mang tới rất nhiều sách và DVD. Nó chất thành đống trong phòng khách, có cả phim hoạt hình đầy đủ các phần của Disney.
Kỳ thật vốn đã yêu rất nhiều nhưng chú luôn nghĩ làm cách nào để thể hiện tình cảm của mình nhiều hơn nữa. Những giây đèn đỏ cuối cùng, Đồng Ngôn biết anh sẽ lại tự trách nên khi đếm ngược năm giây về không, hắn cúi người và thách thức giới hạn dài nhất của dây an toàn, thơm cái chóc lên môi anh.
Đó là một ngày Bắc Kinh đầy sương và chuyến bay bị hoãn hai giờ đồng hồ.
Đến Edinburgh thì gần đầu giờ chiều, Đồng Ngôn không kịp nghỉ đã phải thả hành lý chạy vội đến trường.
Văn phòng của giáo sư Derian trống không, tất cả các giảng viên đã được mời tham gia một cuộc họp nhỏ. Đồng Ngôn thấy hơi nóng, bèn kéo khoá tháo khăn quàng cổ xuống.
Trên bàn làm việc trước mặt có một tượng điêu khắc hình cơ thể phụ nữ, với những đường cong mềm mại. Đồng Ngôn không nhận ra đó là nữ thần Hy Lạp nào.
Hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, mắt va phải màn hình máy tính chưa kịp tắt. Một nửa trang word với bài thơ còn dở dang của giáo sư Derian, viết cho Salome; và nửa còn lại là bức sơn dầu về Salome của Wilde dành tặng cho Vua Herod trong The dance of the seven veils.
Xuống địa ngục, bảy lớp voan
Một lớp trời, một lớp cửa
Nhảy múa đi, trút bỏ hết trinh nguyên của ta
Nhảy múa đi, tận dụng hình hài xinh đẹp của ta
Lối xuống địa ngục, trước cung điện
Hận thù tước đi tình yêu, Thần đoạ Ma.
Thơ của giáo sư Derian rất đặc biệt, yêu và ghét tột độ, thể như đang nhảy múa trên miệng vực. Nó trái ngược hoàn toàn với hình tượng của ông, và mặc dầu phong cách này cũng bị nhiều thi nhân chỉ trích. Đồng Ngôn nhớ như in lần đầu tiên Aisa kéo mình đến học tiết của giáo sư, trước khi vào bài giảng, Derian đã trích dẫn lời của nhà thơ Joseph Brodsky.
“Poetry is a tremendous school of insecurity and uncertainty. You never know whether what you've done is any good, still less whether you'll be able to do anything good tomorrow. If this doesn't destroy you, insecurity and uncertainty in the end become your intimate friends and you almost attribute to them an intelligence all their own.”
Đồng Ngôn thực sự đã học được rất nhiều điều từ ông.
Cửa văn phòng mở ra, giáo sư Derian thấy hắn thì sửng sốt, cười đùa: “Tôi chờ ở đây cả ngày, còn tưởng em không tới. Trông em có vẻ nhàn nhã phết.”
Nhận ra mình đang nhìn chòng chọc vào màn hình máy tính của thầy cách bất lịch sự, Đồng Ngôn đứng dậy đáp lại cũng bằng một câu pha trò: “Chuyến bay bị delay. Em đã phải chạy rất nhanh tới đây vì sợ lỡ mất tin vui thầy nói đấy ạ.”
“Thế à,“ Derian vươn tay ôm, vỗ nhẹ vào lưng hắn. “Tong, tôi rất xin lỗi về hành vi đặt điều kiện của mình lần trước. Mong em thứ tha cho. Dù sao đối với một nhân tài mới lên như em, ai cũng muốn trở thành giáo sư đầu tiên hướng dẫn em trên con đường này.”
“Không sao đâu ạ.”
“No,“ Derian cười nhẹ. “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, tôi vừa mới xin nghỉ thay em bên khoa Thương mại rồi.”
“Xin nghỉ?” Đồng Ngôn thảng thốt.
“Hội giao lưu sắp bắt đầu, tuần sau tôi sẽ đưa em đến London.” Derian nói. “Không phải với tư cách là học trò của tôi, mà với tư cách là một nhà thơ.”
“Em tưởng mình vẫn chưa...” Đồng Ngôn sửng sốt.
Derian lắc đầu. “Tôi cũng vừa mới hay thôi. Giám khảo của cuộc thi mà em đạt quán quân trên web văn học năm ngoái là Mr. Lawrence, chính ngài chỉ đích danh tên em và muốn gặp em.”
Niềm vui được thần tượng công nhận ập đến và choán đầy đầu, đến nỗi hắn không nhận ra trong mắt Derian đang cồn lền một điều gì rất khác.
“Good boy,“ Derian khen hắn như cách Yên Hồi Nam từng làm. “Tôi nghĩ em cần một người giới thiệu. Về nhà thu xếp đi, chuẩn bị cùng tôi đến gặp ngài Lawrence.”
“Chỉ em và tôi,“ Derian cười.
Lời tác giả:
The dance of the seven veils, Fortunino Matania, 1961.
Phiên bản Hy Lạp cổ của The dance of the seven veils là: Người yêu của Ishtar, nữ thần Tình Yêu, bị giết; nàng bèn xuống địa ngục cứu chàng. Dưới sự cai trị nghiêm ngặt của Nữ thần Địa ngục, Ishtar phải đi qua từng tầng trời và tiến vào từng tầng cửa, sau đó cởi từng tầng voan, để rồi cuối cùng mất đi thần tính, đi lên con đường chết.
Nội dung bài thơ của giáo sư Derian là sự kết hợp giữa phiên bản Hy Lạp cổ của truyền thuyết The dance of the seven veils và phiên bản vũ điệu Salome của Oscar Wilde.
Yên Hồi Nam không đưa Đồng Ngôn về mà đến thẳng biệt thự riêng của mình.
Nhiều năm hiểu lầm kết thúc trong kịch tính, Đồng Ngôn chừng như đã cạn kiệt mọi tâm huyết, ngủ li bì một ngày một đêm, tỉnh rồi thấy thế giới đảo điên như bước vào hành tinh mới. Phòng ngủ với rèm che dày và khung cảnh xa lạ, hình như đây là lần đầu tiên hắn ngủ trong phòng ngủ chính của biệt thự? Đồng Ngôn ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, vừa hơi động đậy Yên Hồi Nam đã ôm lại.
“... Mấy giờ rồi?” giọng hơi khàn, mắt còn nhói, hắn vẫn đang mơ mơ màng màng.
Yên Hồi Nam sờ trán hắn. “Giữa trưa rồi em.”
Hắn lại gặp được mẹ trong mơ, ôi, một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại; tưởng mình đã ngủ rất lâu nhưng hoá ra mới chỉ mấy tiếng thôi ư. Đồng Ngôn nhắm mắt lại, nghĩ.
“Bác Cầm hầm canh cho em, có đói bụng không? Em dậy ăn một chút đi, nay đã là trưa hôm sau rồi.” Yên Hồi Nam nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
“Hả,“ hắn giật mình ngồi dậy. “Hôm nay phải đi gặp cha mẹ chú mà?” Đồng Ngôn toan đứng lên sửa soạn thì bị Yên Hồi Nam giữ cổ tay, kéo lại vào lòng.
“Họ ở Tô Châu đón năm mới, không có ý định về đây.” Yên Hồi Nam dối hắn, thực ra họ phải đến tự lâu rồi, nhưng nhận được cuộc gọi của con trai ngày mồng một nên đành hoãn chuyến - đó cũng là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua họ chịu nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh. Anh kể vắn tắt về chuyện đã xảy ra với gia đình Đồng Ngôn; Yên Chúng mặt mày hình sự nghe điện thoại, ấy vậy vừa cúp máy đã chạy vội xuống hầm khui chai rượu ngon, ăn mừng vì thằng con trai rốt cục chịu nhượng bộ; Lâm Nhân thì lòng đau như cắt, soạn một tin nhắn dài gửi qua khi Đồng Ngôn say ngủ.
Đồng Ngôn bèn rướn tới đầu giường lấy điện thoại, trên màn hình khoá cơ man là thông báo. Hắn bấm thẳng vào ứng dụng tin nhắn, lục tìm số “Cô Lâm” và y như rằng, đọc được một đoạn văn dài ưu thương. Hắn đọc rất chậm, cuối tin bà còn viết: Ngôn Ngôn, trên thế giới này có vô vàn người thương con. Cuộc đời con còn rất dài, sau này cũng có thể xem cô như mẹ mình, con nhé.
Đồng Ngôn ngơ ngác ôm điện thoại, nép mình trong lòng Yên Hồi Nam. Hắn lén lút ngửi hõm vai anh và mất rất lâu mới soạn xong tin nhắn trả lời.
Đồng Ngôn được Yên Hồi Nam đưa đến nghĩa trang gặp mẹ trước khi chính thức về Anh. Suốt chặng đường đi hắn chẳng nói gì, tay ôm bó cúc trắng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn ghi tạc con đường này vào đầu.
Yên Hồi Nam niết tay hắn, vết thương nơi lòng bàn tay đã kết vảy. “Đây là lần đầu tiên em gặp mẹ, hẳn có rất nhiều điều muốn nói. Anh ở đây chờ em nhé.”
Đứng nơi mình từng trú mưa, Đồng Ngôn gật đầu rồi hít một hơi bước vào nghĩa trang. Những u nhọt tồn đọng trong lòng nay bắt đầu tan ra, vỡ vụn và trôi theo các giác quan. Hắn đếm bằng mắt, rằng đi qua năm cây bách và bước lên bảy bậc thang sẽ đến mộ mẹ. Hắn phủi những chiếc lá con con xuống, đứng lặng trước di ảnh của bà. Viên ngọc trên thuỳ tai đung đưa theo những cú gập người, hôm nay hắn cố tình đeo nó để bà có thể trông thấy toàn bộ con người hắn.
Hắn soạn ra một bản thảo trong đầu, nào phải nói gì, nào phải làm gì; nhưng một giây trước khi đứng ở đây, hắn vẫn ngỡ mình sẽ gào khóc tức tưởi, như cách Yên Hồi Nam nói, rằng sẽ trút bỏ mọi đớn đau và tủi nhục vào giây phút gặp bà. Song, hắn chỉ đứng lặng người nghe gió thổi, cảm tưởng bàn tay dịu dàng của mẹ đương vuốt tóc mình. Hắn ngồi xuống sắp bó hoa ra, dùng sự im lặng để tỏ bày thương yêu.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn mẹ, sau một đỗi rất lâu. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt mà mình không dám nhớ, hoá ra khi cười, hắn rất giống bà.
Đồng Ngôn bèn mím môi cười cho bà xem. “Cảm ơn mẹ vì đã đưa con đến thế giới này,“ hắn đưa mắt nhìn ra ngoài nghĩa trang. “Con đã tìm được hạnh phúc của mình, mẹ ạ.”
Yên Hồi Nam đứng dưới mái hiên, nhìn một Đồng Ngôn áo bông tròn xoe chạy nhanh về phía anh như vừa trút được gánh nặng. “Em đã nói gì với mẹ?” Yên Hồi Nam hôn lên tóc hắn.
“Không nói cho chú biết đâu,“ Đồng Ngôn nháy mắt.
“Vậy thôi,“ Yên Hồi Nam ra chiều buồn dữ lắm, còn khăng khăng muốn củng cố địa vị của mình. “Em có nhắc đến anh trước mặt mẹ không? Bà ấy liệu có giận vì anh đã bắt cóc cục cưng là em đây không?”
Đồng Ngôn gật đầu, lườm anh: “Mẹ em hiền lắm, bà nhất định không có giận đâu.”
Yên Hồi Nam nhếch môi: “Vậy anh đây phải thương em hơn, đối xử với em tốt hơn rồi. Ngôn Ngôn của chúng ta bây giờ đã có thêm nguồn lực mới.”
Đồng Ngôn hất cằm. “Đúng vậy. Mẹ nói nếu chú ăn hiếp em, bà sẽ tới cho chú gặp ác mộng.”
“Không dám, không dám.” Yên Hồi Nam giơ hai tay đầu hàng.
Xe chầm chậm rời khỏi nghĩa trang, Đồng Ngôn nhìn khung cảnh xa dần ngoài cửa sổ một lúc thì lấy điện thoại trong túi ra. Nhóm sinh viên đang chat chit sôi nổi, sau buổi diễn tốt nghiệp, đoàn kịch chẳng xa mặt cách lòng mà chừng như mối quan hệ còn tốt hơn, mỗi ngày đều nói huyên thiên đủ chuyện trên trời dưới đất; thỉnh thoảng Đồng Ngôn cũng online đế vào một câu.
Giáo sư Derian nói về mong muốn có sự góp mặt của các sinh viên trong nhóm, cũng như lấy làm tiêng tiếc khi hắn sắp phải nghỉ học một tuần.
Là sinh viên ngoại hệ duy nhất, Đồng Ngôn hẳn nhiên không có tư cách trả lời. Hắn vừa định cất điện thoại giáo sư đã gửi đến một tin nhắn riêng: Khi nào em về, Tong?
Đồng Ngôn hồi âm: Ngày mai, thưa thầy.
Derian: Vậy đến văn phòng gặp tôi nhé. Tôi có cho em một tin tốt đây.
Đèn đỏ chín mươi giây. Yên Hồi Nam dừng xe quay lại nhìn hắn: “Tối nay em phải về à?”
Đồng Ngôn thưa vâng; nghĩ đến chuyện anh chăn đơn gối chiếc, bèn đề nghị. “Hay chú đến nhà em luôn, Văn Phong cũng đang ở đấy.”
Không nhắc thì thôi chứ nhắc tới Văn Phong, Yên Hồi Nam không biết nói sao cho đành. Đồng Cẩn truyền dịch trong viện ba ngày, trong khoảng thời gian này, anh bạn cùng trường họ Tôn cũng mượn cớ đến đây thăm hỏi. Khéo làm sao Đồng Sĩ Hoa không có mặt, gã lộ nguyên hình hùng hổ doạ nạt trời nổi gió rồi, coi chừng tôi cho tập đoàn họ Văn của anh phá sản đấy, liệu hồn đi.
Nhưng điều gã không biết là khối tài sản của nhà Văn đã vượt xa gã, vốn dĩ cũng chẳng có cửa làm tình địch của người ta.
Vừa lúc, cái ngữ điêu ngoa độc đoán này bị Đồng Sĩ Hoa nghe được. Ông tức tối chạy đi gọi điện cho ngài Tôn và từ chối mọi khả năng có thể về chuyện kết hôn giữa hai nhà. Gã nghe mà mắt trừng lớn như hạt đậu, bị ông chửi sa sả từ trên đầu xuống.
“Cha em thật ra cũng mềm lòng rồi. Sau khi chị xuất viện, cha đã chủ động mời Văn Phong đến nhà.” Văn Phong từ nhỏ được nhận nền giáo dục kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, trong đầu làm gì có nhiều luật lệ phép tắc; cái gã giỏi nhất, cũng nhớ kỹ nhất, là “nam tử hán đại trượng phu, phải biết co được giãn được1“. Không xem đó là câu mời lơi, gã tung tăng vui vẻ dọn vào nhà vợ (chưa cưới) mình sống.
(1) Đại trượng phu co được giãn được: Câu nói của Lý Bảo Gia thời nhà Thanh (Trung Hoa) ý chỉ đấng mày râu cần có kiến thức, kinh nghiệm để ứng phó với mọi thay đổi thay vì quá cứng nhắc.
“Anh không đi,“ Yên Hồi Nam bảo. “Mai anh đưa em ra sân bay.”
Thoạt đầu, họ tính cùng nhau trở lại London đón Free trước rồi mới đưa Đồng Ngôn về Edinburgh. Nhưng Tian thủ đô có việc đột xuất cần xử lý, Yên Hồi Nam trong khoảng thời gian này bắt buộc phải ở lại. Trông cái mặt hớn ha hớn hở của Văn Phong, e rằng không có ý định về Anh ngay, vì vậy chỉ đành để Đồng Ngôn một mình về Edinburgh rồi dặn Chang đưa Free trở lại sau.
Đồng Ngôn vốn quen tự lập, chẳng cho rằng đây là việc gì to tát; ngược lại lắm lúc Yên Hồi Nam cứ coi hắn như đứa nhỏ. Ví dụ có lần nhân viên hải sản đến giao hàng, Đồng Ngôn đang đọc sách trong phòng khách vừa đứng dậy, Yên Hồi Nam đã từ tầng hai đi xuống dặn: “Bạn nhỏ không được mở cửa cho người lạ, phải gọi người lớn nghe chưa?”
Lần khác là, trong những hôm ở biệt phủ này, Yên Hồi Nam sợ hắn “sống lại” cảm giác đau đớn trong bệnh viện nên đã mang tới rất nhiều sách và DVD. Nó chất thành đống trong phòng khách, có cả phim hoạt hình đầy đủ các phần của Disney.
Kỳ thật vốn đã yêu rất nhiều nhưng chú luôn nghĩ làm cách nào để thể hiện tình cảm của mình nhiều hơn nữa. Những giây đèn đỏ cuối cùng, Đồng Ngôn biết anh sẽ lại tự trách nên khi đếm ngược năm giây về không, hắn cúi người và thách thức giới hạn dài nhất của dây an toàn, thơm cái chóc lên môi anh.
Đó là một ngày Bắc Kinh đầy sương và chuyến bay bị hoãn hai giờ đồng hồ.
Đến Edinburgh thì gần đầu giờ chiều, Đồng Ngôn không kịp nghỉ đã phải thả hành lý chạy vội đến trường.
Văn phòng của giáo sư Derian trống không, tất cả các giảng viên đã được mời tham gia một cuộc họp nhỏ. Đồng Ngôn thấy hơi nóng, bèn kéo khoá tháo khăn quàng cổ xuống.
Trên bàn làm việc trước mặt có một tượng điêu khắc hình cơ thể phụ nữ, với những đường cong mềm mại. Đồng Ngôn không nhận ra đó là nữ thần Hy Lạp nào.
Hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, mắt va phải màn hình máy tính chưa kịp tắt. Một nửa trang word với bài thơ còn dở dang của giáo sư Derian, viết cho Salome; và nửa còn lại là bức sơn dầu về Salome của Wilde dành tặng cho Vua Herod trong The dance of the seven veils.
Xuống địa ngục, bảy lớp voan
Một lớp trời, một lớp cửa
Nhảy múa đi, trút bỏ hết trinh nguyên của ta
Nhảy múa đi, tận dụng hình hài xinh đẹp của ta
Lối xuống địa ngục, trước cung điện
Hận thù tước đi tình yêu, Thần đoạ Ma.
Thơ của giáo sư Derian rất đặc biệt, yêu và ghét tột độ, thể như đang nhảy múa trên miệng vực. Nó trái ngược hoàn toàn với hình tượng của ông, và mặc dầu phong cách này cũng bị nhiều thi nhân chỉ trích. Đồng Ngôn nhớ như in lần đầu tiên Aisa kéo mình đến học tiết của giáo sư, trước khi vào bài giảng, Derian đã trích dẫn lời của nhà thơ Joseph Brodsky.
“Poetry is a tremendous school of insecurity and uncertainty. You never know whether what you've done is any good, still less whether you'll be able to do anything good tomorrow. If this doesn't destroy you, insecurity and uncertainty in the end become your intimate friends and you almost attribute to them an intelligence all their own.”
Đồng Ngôn thực sự đã học được rất nhiều điều từ ông.
Cửa văn phòng mở ra, giáo sư Derian thấy hắn thì sửng sốt, cười đùa: “Tôi chờ ở đây cả ngày, còn tưởng em không tới. Trông em có vẻ nhàn nhã phết.”
Nhận ra mình đang nhìn chòng chọc vào màn hình máy tính của thầy cách bất lịch sự, Đồng Ngôn đứng dậy đáp lại cũng bằng một câu pha trò: “Chuyến bay bị delay. Em đã phải chạy rất nhanh tới đây vì sợ lỡ mất tin vui thầy nói đấy ạ.”
“Thế à,“ Derian vươn tay ôm, vỗ nhẹ vào lưng hắn. “Tong, tôi rất xin lỗi về hành vi đặt điều kiện của mình lần trước. Mong em thứ tha cho. Dù sao đối với một nhân tài mới lên như em, ai cũng muốn trở thành giáo sư đầu tiên hướng dẫn em trên con đường này.”
“Không sao đâu ạ.”
“No,“ Derian cười nhẹ. “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, tôi vừa mới xin nghỉ thay em bên khoa Thương mại rồi.”
“Xin nghỉ?” Đồng Ngôn thảng thốt.
“Hội giao lưu sắp bắt đầu, tuần sau tôi sẽ đưa em đến London.” Derian nói. “Không phải với tư cách là học trò của tôi, mà với tư cách là một nhà thơ.”
“Em tưởng mình vẫn chưa...” Đồng Ngôn sửng sốt.
Derian lắc đầu. “Tôi cũng vừa mới hay thôi. Giám khảo của cuộc thi mà em đạt quán quân trên web văn học năm ngoái là Mr. Lawrence, chính ngài chỉ đích danh tên em và muốn gặp em.”
Niềm vui được thần tượng công nhận ập đến và choán đầy đầu, đến nỗi hắn không nhận ra trong mắt Derian đang cồn lền một điều gì rất khác.
“Good boy,“ Derian khen hắn như cách Yên Hồi Nam từng làm. “Tôi nghĩ em cần một người giới thiệu. Về nhà thu xếp đi, chuẩn bị cùng tôi đến gặp ngài Lawrence.”
“Chỉ em và tôi,“ Derian cười.
Lời tác giả:
The dance of the seven veils, Fortunino Matania, 1961.
Phiên bản Hy Lạp cổ của The dance of the seven veils là: Người yêu của Ishtar, nữ thần Tình Yêu, bị giết; nàng bèn xuống địa ngục cứu chàng. Dưới sự cai trị nghiêm ngặt của Nữ thần Địa ngục, Ishtar phải đi qua từng tầng trời và tiến vào từng tầng cửa, sau đó cởi từng tầng voan, để rồi cuối cùng mất đi thần tính, đi lên con đường chết.
Nội dung bài thơ của giáo sư Derian là sự kết hợp giữa phiên bản Hy Lạp cổ của truyền thuyết The dance of the seven veils và phiên bản vũ điệu Salome của Oscar Wilde.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất