Chương 14: Lo lắng của an cẩn
"Thích sao?" Norman đối diện ánh mắt chờ mong của tiểu nhân ngư, dò hỏi.
An Cẩn nghe hiểu, đang muốn gật đầu, y liền nhớ đến mình hiện tại là một con nhân ngư, sao có thể hiểu được ngôn ngữ nhân loại.
Vì thế y khống chế xúc động muốn gật đầu, chậm rãi đưa bàn tay về phía trưởng hộ vệ.
Đồng thời đánh giá biểu cảm của Norman, chỉ chờ Norman lộ ra cảm xúc không vui, y liền rút tay về.
Norman nhìn trưởng hộ vệ: "Đưa cho y".
Trưởng hộ vệ đem thú hạch nhẹ nhàng đặt vào tay tiểu nhân ngư, vừa chạm phải, thân thể của hắn hơi đơ lại, lo sợ nhân ngư một vuốt trảo đến hắn.
Nhưng mà, tiểu nhân ngư vẫn luôn ngoan ngoãn tùy ý bệ hạ ôm, chờ hắn đem thú hạch đưa tới, tiểu nhân ngư còn cho hắn một cái mỉm cười.
Trưởng hộ vệ lập tức ngây dại, trái tim sắt đá của bản thân phanh phanh phanh nhảy loạn.
Tiểu nhân ngư của bệ hạ cũng quá ngoan rồi! Còn đẹp như vậy!
Mày Norman khẽ nhíu, tiểu nhân ngư sẽ không cho rằng thú hạch là trưởng hộ vệ đưa, cho nên mới cười với trưởng hộ vệ chứ?
Hắn nhìn trưởng hộ vệ: "Lui ra đi".
Trưởng hộ vệ nhìn tiểu nhân ngư, vạn phần không muốn mà rời khỏi biệt thự.
An Cẩn lặng lẽ vận hành dị năng hệ thủy xem xét, lập tức cảm thấy năng lượng ẩn chứa trong thú hạch.
Năng lượng cùng với tinh hạch của zombie giống nhau như đúc.
Y cầm thú hạch mà hai mắt cong cong, gấp không chờ nổi mà muốn dùng thú hạch thăng cấp dị năng.
Nhưng hiện tại không được, sau khi năng lượng tinh hạch bị hấp thu, sẽ không phát sinh biến hóa rõ ràng, chờ đến thời điểm nhất định mới có thể thăng cấp.
Y thật vui vẻ, vây đuôi không tự giác vung vẩy lên xuống.
Đây là tinh hạch cấp 2, đủ làm dị năng hệ thủy của y lên tới cấp 1, còn có thể có năng lượng dư thừa, tốt quá đi!!!
Honad thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu nhân ngư, nhịn không được vì tiểu nhân ngư mà bất bình: "Bệ hạ, ngài quá không có trách nhiệm rồi, ngài khẳng định không có mua trang sức cho An An, chỉ thú hạch thôi liền khiến cho y vui vẻ như vậy!"
"Thần cùng ngài nói qua rồi mà, nhân ngư thích đồ vật sáng lấp lánh! Thú hạch này còn chưa đủ sáng đâu."
Norman sửa đúng: "Y không thích trang sức".
Honad: "Bệ hạ, ngài không cần vì ngài sơ ý mà lấy cớ! Ngài căn bản không phải nuôi sủng vật, chỉ là nuôi sinh vật 'làm thư hoãn tề' ".
Norman nhìn về phía tiểu nhân ngư, liền thấy một cái mỉm cười.
Biểu tình của hắn nhu hòa xuống, sủng vật biết bảo hộ chủ lại ngoan ngoãn, hắn thích.
Hắn nhẹ nhàng đem tiểu nhân ngư để vào xe lăn cho nhân ngư, đẩy lên xe huyền phù.
Honad đứng ở cửa: "Trung tâm hộ lý có gian hàng dành cho nhân ngư, ngài nhất định phải mua nhiều thứ cho tiểu nhân ngư đấy, nếu không, thần đi cùng ngài nhé?"
Norman nhắc nhở: "Tiên sinh Honad, toàn bộ hành tinh Obis đều biết ngươi là bác sĩ tư nhân của ta."
Nghe vậy Honad mới từ bỏ cái ý tưởng này, nhìn theo phía xe huyền phù rời đi.
An Cẩn đánh giá xe huyền phù, có chút nghi hoặc.
Y còn tưởng rằng Norman ôm y ra khỏi phòng là vì muốn gội đầu cho y, nhưng hiện tại rõ ràng là muốn ra cửa.
Y nhìn về phía Norman đang ngồi đối diện.
Norman hẹn trước phòng của trung tâm hộ lý, ngón tay ở trí não khẽ chạm.
Trong bàn tay trống rỗng của hắn xuất hiện một viên con nhộng, sau đó hai ngón tay khẽ nhéo, bao con nhộng văng ra, biến thành một miếng mỏng, giống như là mặt nạ.
Norman thuần thục mà đeo mặt nạ lên trên mặt, thực nhanh liền thay đổi một khuôn mặt.
Chính là khuôn mặt bình thường mà lần đầu tiên An Cẩn nhìn thấy hồi còn ở hội bán đấu giá.
Y kinh ngạc mà đánh giá mặt nạ của Norman, hoàn toàn nhìn không ra đã từng động tay động chân.
Mặt nạ thế giới này quá lợi hại!
Norman chú ý tới ánh mắt của y: "Không nhận ra ta sao?"
An Cẩn chớp chớp mắt, nghĩ rằng nếu là nhân ngư khác, sẽ không nhận ra dễ dàng hay sao?
Y vươn ra ngón tay, chỉ vào mặt của Norman, kinh ngạc mà thở nhẹ một tiếng.
Thanh âm của y mềm mại, có điểm manh.
Norman nhìn đôi mắt khẽ nhếch của y, tự hỏi trong chớp mắt, tay sờ hướng một bên má, ngón tay khẽ chạm vào sau, mặt nạ bắn ra, lại co thành viên con nhộng, lộ ra hình dạng nguyên bản.
"Ta là Norman - chủ nhân của ngươi".
Hắn nói xong, lại đem mặt nạ mang lên.
An Cẩn thu tay lại, đôi mắt cong cong, cho Norman một cái mỉm cười.
Norman thấy y nhận ra, vừa lòng.
Trầm mặc trong chớp mắt, hắn bắt chước câu nói của những chủ nhân khác từng xem qua, khen ngợi: "Thật thông minh".
An Cẩn nhìn khuôn mặt Norman nghiêm túc tuấn tú, khóe miệng hơi mím.
Nếu không phải y có thể nghe hiểu, y căn bản nhìn không ra người đàn ông đang khích lệ mình.
Y nghĩ, chủ nhân thật là một con người nghiêm túc.
Không bao lâu, xe huyền phù đáp xuống ở trước một tòa nhà cao tầng.
Nhân viên phục vụ ở cửa khom người nghênh đón, khi nhìn thấy An Cẩn, trong mắt lộ ra khiếp sợ, lại thực nhanh thu ánh mắt lại.
"Tiên sinh, phòng ngài yêu cầu chính là phòng số 7, mời đi theo ta".
Norman đẩy xe lăn hướng bên trong.
An Cẩn ngửa đầu nhìn kiến trúc cao lớn, phía trên treo một cái biến tên bảy màu, thấy rất rõ ràng: Trung tâm hộ lý sủng vật.
An Cẩn:"....."
Tốt thôi, hiện tại y đúng thật là sủng vật.
An Cẩn bị đưa đến một căn phòng có màu xanh là chủ đạo, một nửa phòng bị hồ nước chiếm cứ, bên bờ hồ để một cái giường nước, bên cạnh đứng hai người phục vụ.
Hai người phục vụ nhìn thấy An Cẩn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt phát ra ánh sáng chói lóa.
"Tiên, tiên sinh, có yêu cầu tiêm thuốc thư giãn cho y không?"
Norman: "Không cần" Hắn bế tiểu nhân ngư lên, trực tiếp đặt y trên giường nước.
An Cẩn vẻ mặt mờ mịt, làm gì vậy?
Tay Norman đặt trên vai của y, thoáng dùng sức về phía sau.
An Cẩn chớp chớp mắt, theo sức lực của hắn nằm xuống, cổ vừa lúc nằm ở gối lót mềm mại, tóc được nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nâng lên.
An Cẩn nháy mắt có ảo giác đang ở vào tiệm cắt tóc.
Người phục vụ thấy y ngoan ngoãn nằm, nhịn không được thở nhẹ: "Trời ơi, y ngoan quá".
Norman tránh ra một bên: "Gội sạch sẽ cộng thêm bảo dưỡng, bảo đảm nhẹ nhàng, không cần làm đứt tóc".
"Vâng thưa tiên sinh", người phục vụ nói," Phòng bên cạnh là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân, ngài có thể đi qua đó chờ đợi".
Norman gật đầu, chuẩn bị đi phòng nghỉ xử lý một chút sự kiện về thú Atoll.
An Cẩn thấy hắn đi ra ngoài, theo bản năng muốn đứng dậy, cái đuôi hướng về phía trước nhếch lên.
Cảm thấy tóc bị lôi kéo, y lại vội vàng lui về sau, cái đuôi ngã xuống ở trên giường nước.
"A" Người phục vụ khẩn trương mà kêu một tiếng.
Norman nghe được động tĩnh quay đầu lại, cùng ánh mắt khẩn trương của tiểu nhân ngư đối diện.
Thật nhát gan.
Norman nghĩ thầm, nhưng mà thấy bộ dáng ỷ lại của tiểu nhân ngư, trong lòng lại đột nhiên có chút vui vẻ.
Hắn nói với người phục vụ: "Ta chờ ở chỗ này".
Người phục vụ lập tức cầm cho hắn một cái ghế dựa, đặt ở gần giường nước, hâm mộ nói: "Quan hệ của ngài và nhân ngư thật tốt".
Norman ngồi xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Người phục vụ trở lại bên giường nước, nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm, trong lòng yêu thích.
Trong hai người phục vụ, công tác chủ yếu của hắn là bảo đảm nhân ngư không lộn xộn, để đồng nghiệp tẩy rửa.
Nhưng tiểu nhân ngư này, hoàn toàn không cần dùng đến hắn.
Tóc An Cẩn được mát xa mềm nhẹ, y cảm giác rất thoải mái, nhưng mà ánh mắt của người phục vụ bên cạnh, làm y hơi khó chịu.
Y nằm như vậy, thân trên không có tóc che đậy, hoàn toàn lộ ra, người phục vụ vẫn luôn nhìn y.
Y bắt lấy thú hạch, đôi tay yên lặng ôm ngực, nhưng ôm hai giây, y lại cảm thấy một khối trống rỗng ở rốn.
Y xấu hổ mà nhấp môi, không ngừng mặc niệm "mình là sủng vật ", đôi mắt không tự giác chờ mong mà nhìn về phía Norman.
Norman sắc mặt nghiêm túc mà nhìn hình ảnh giả thuyết, ngón tay thường thường thao tác vài cái.
Hắn xem những thông tin liên quan đến thú Atoll có trên mạng, cùng những bàn tán về việc bạo động tinh thần của hắn, hạ mệnh lệnh cho bộ thông tin khống chế bình luận, không để người đục nước béo cò để xảy ra khủng hoảng, cũng tuyên bố hắn không có việc gì.
Sau đó trả lời những câu hỏi thăm từ mọi nơi gửi đến.
Trả lời xong, hắn giương mắt nhìn về phía tiểu nhân ngư, vừa lúc chạm đến đôi mắt xanh lam xinh đẹp.
Cũng không biết tiểu nhân ngư nhìn hắn bao lâu.
Lần đầu tiên hắn mang tiểu nhân ngư ra ngoài, đột nhiên phát hiện tiểu nhân ngư có vẻ có chút dính người.
An Cẩn cùng tầm mắt Norman đối diện, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng kêu a.
Tuy rằng là một phát âm vô nghĩa, nhưng thanh âm của y lại mềm lại ngọt, như vậy nhẹ nhàng một kêu tiếng, nghe được tâm đều mềm.
Ánh mắt người phục vụ xem An Cẩn càng nhiệt liệt.
An Cẩn biết ở trong mắt người khác, y chỉ là một con sủng vật, xem y như vậy, cũng là vì yêu thích.
Nhưng y bị xem đến da đầu tê dại, mặc dù có chút không lễ phép, vẫn là không nhịn không được trừng mắt nhìn người phục vụ một cái.
Ngay sau đó, y nhìn về phía Norman, duỗi tay về phía Norman.
Norman nhàn nhạt mà nhìn về phía người phục vụ: "Đừng luôn nhìn y như vậy".
Người phục vụ vội vàng rời tầm mắt: "Trân thành xin lỗi quý khách".
Norman đến gần, nhẹ niết tay tiểu nhân ngư, đem cổ tay y thả lại chỗ cũ: " Nhẹ nhàng chút, y không muốn công kích ngươi".
An Cẩn:"....."
Tuy rằng là cái hiểu lầm, nhưng làm người phục vụ rời đi ánh mắt, mục đích đã đạt được.
Sau hơn nửa giờ, An Cẩn bảo dưỡng tóc xong.
Norman bế ngang y lên, y lập tức đem tóc kéo đến đằng trước, lòng bàn tay sờ sờ, rất mềm mại, đôi mắt nhịn không được cong cong.
Norman đem y thả lại xe lăn, đẩy y đi ra ngoài.
Khi đi qua phòng số 3, trong phòng đi ra một người trẻ tuổi tóc vàng.
Người trẻ tuổi nhìn thấy An Cẩn, đôi mắt nhất thời phát sáng, tầm mắt đảo qua màu tóc, đồng tử, cái đuôi của An Cẩn, sau đó nhìn về phía Norman: "Đường tiên sinh?"
Viện nghiên cứu khoa học sau khi kết thúc bán đấu giá, cũng sẽ phát ra thông cáo: Nhân ngư thuần sắc với cái giá trên trời 205 tỷ đã được Đường Lẫm mua được.
Cho tới hiện tại, nhiệt độ tin tức này ở Tinh Võng vẫn là luôn cao không giảm, không ít dân chúng mỗi ngày ở Tinh Võng tuyên bố "Đường ba ba, làm chúng ta xem cái nhân ngư thuần sắc điiii".
Đương nhiên, từ trước đến nay vẫn chưa nhận được phản hồi, Đường Lẫm cả người lẫn cá đều không thấy đâu.
Norman mặt không biểu tình ừ một tiếng.
Đường Lẫm là thân phận giả bên ngoài của hắn, để dùng trong thời gian bị viện nghiên cứu khoa học xếp vào sổ đen, như vậy hắn vẫn có thể tiếp tục tham gia bán đấu giá nhân ngư.
"Gặp được ngươi thật là quá tuyệt vời, người trẻ tuổi vui vẻ mười phần, chỉ vào An Cẩn, Ta có một cái nhân ngư trung cấp, ta ra 10 tỷ, mua quyền giao phối nhân ngư của ngươi. Nhân ngư bọn chúng sinh ra, nếu là cao cấp, ta lại cho ngươi 10 tỷ, quyền bán đấu giá con non thuộc về ta, nếu là trung cấp, bán xong chúng ta chia đều, ngươi thấy thế nào?"
Nhân ngư con non yêu cầu chăm sóc tỉ mỉ, bởi vậy pháp luật Obis quy định, tất cả con non nhân ngư cần thiết giao cho viện nghiên cứu khoa học nuôi nấng.
Con non sau khi thành niên, chủ nhân cha mẹ của con non có được quyền bán đấu giá con non đó, cũng có thể dùng tiền bán đấu giá thấp mua lại.
Đương nhiên, trước khi bán đấu giá, cần thiết đem nhân ngư từ viện nghiên cứu khoa học về, trấn an một đoạn thời gian rồi mới bán đấu giá.
Toàn bộ người của hành tinh Obis, một người nhiều nhất chỉ có thể có được một con nhân ngư.
Norman lạnh giọng cự tuyệt: "Chẳng ra gì".
Hắn đẩy tiểu nhân ngư đi về phía trước, người trẻ tuổi vội vàng ngăn lại: "Chẳng lẽ ngươi ngại giá cả quá thấp sao? Ngươi có thể nói giá mà bản thân muốn".
Norman mặt không biểu tình: "Ta không thiếu tiền".
Người trẻ tuổi sửng sốt.
Norman vòng qua người trẻ tuổi tiếp tục đi phía trước, đẩy tiểu nhân ngư đi đến khu mua bán.
An Cẩn ngốc ngốc ngồi ở xe lăn, người trẻ tuổi nói gì y nghe hiểu hơn phân nửa, y xác định thời điểm người nọ chỉ vào y, đã nói hai chữ giao phối .
Y đột nhiên có loại dự cảm rất rất không tốt, chủ nhân sẽ không làm y đi lai giống chứ?
Y biết Norman vừa mới từ chối, thế về sau thì sao?
Thở sâu thoáng bình tĩnh lại, nhưng mà y càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nhân ngư ở thế giới này sẽ bị bán đấu giá, nhân loại đối với nhân ngư lại tốt quá mức, từ đó cũng chỉ ra, nhân ngư rất quý giá.
Nếu đã quý giá, vậy khẳng định càng nhiều càng tốt.
Đến nỗi nhiều như thế nào, trừ bỏ còn sống còn có thể thế nào?!
An Cẩn cảm thấy cực kỳ không ổn, y không muốn bị bắt cùng một cái cá xa lạ lái xe(*), càng không muốn bị bắt làm ba ba.
Y nắm chặt thú hạch, phải tìm cách tăng thực lực nhanh chóng, vạn nhất bị cưỡng bách, còn có thể phản kháng.
Y ngẩng đầu nhỏ nhìn nhìn Norman.
Còn phải làm chủ nhân ý thức được, y rất có ích!
Cũng càng có loại tác dụng lớn hơn nữa!
----------------------------------------------------------------
(*) lái xe: là cách nói khác của việc lăn giường
An Cẩn nghe hiểu, đang muốn gật đầu, y liền nhớ đến mình hiện tại là một con nhân ngư, sao có thể hiểu được ngôn ngữ nhân loại.
Vì thế y khống chế xúc động muốn gật đầu, chậm rãi đưa bàn tay về phía trưởng hộ vệ.
Đồng thời đánh giá biểu cảm của Norman, chỉ chờ Norman lộ ra cảm xúc không vui, y liền rút tay về.
Norman nhìn trưởng hộ vệ: "Đưa cho y".
Trưởng hộ vệ đem thú hạch nhẹ nhàng đặt vào tay tiểu nhân ngư, vừa chạm phải, thân thể của hắn hơi đơ lại, lo sợ nhân ngư một vuốt trảo đến hắn.
Nhưng mà, tiểu nhân ngư vẫn luôn ngoan ngoãn tùy ý bệ hạ ôm, chờ hắn đem thú hạch đưa tới, tiểu nhân ngư còn cho hắn một cái mỉm cười.
Trưởng hộ vệ lập tức ngây dại, trái tim sắt đá của bản thân phanh phanh phanh nhảy loạn.
Tiểu nhân ngư của bệ hạ cũng quá ngoan rồi! Còn đẹp như vậy!
Mày Norman khẽ nhíu, tiểu nhân ngư sẽ không cho rằng thú hạch là trưởng hộ vệ đưa, cho nên mới cười với trưởng hộ vệ chứ?
Hắn nhìn trưởng hộ vệ: "Lui ra đi".
Trưởng hộ vệ nhìn tiểu nhân ngư, vạn phần không muốn mà rời khỏi biệt thự.
An Cẩn lặng lẽ vận hành dị năng hệ thủy xem xét, lập tức cảm thấy năng lượng ẩn chứa trong thú hạch.
Năng lượng cùng với tinh hạch của zombie giống nhau như đúc.
Y cầm thú hạch mà hai mắt cong cong, gấp không chờ nổi mà muốn dùng thú hạch thăng cấp dị năng.
Nhưng hiện tại không được, sau khi năng lượng tinh hạch bị hấp thu, sẽ không phát sinh biến hóa rõ ràng, chờ đến thời điểm nhất định mới có thể thăng cấp.
Y thật vui vẻ, vây đuôi không tự giác vung vẩy lên xuống.
Đây là tinh hạch cấp 2, đủ làm dị năng hệ thủy của y lên tới cấp 1, còn có thể có năng lượng dư thừa, tốt quá đi!!!
Honad thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu nhân ngư, nhịn không được vì tiểu nhân ngư mà bất bình: "Bệ hạ, ngài quá không có trách nhiệm rồi, ngài khẳng định không có mua trang sức cho An An, chỉ thú hạch thôi liền khiến cho y vui vẻ như vậy!"
"Thần cùng ngài nói qua rồi mà, nhân ngư thích đồ vật sáng lấp lánh! Thú hạch này còn chưa đủ sáng đâu."
Norman sửa đúng: "Y không thích trang sức".
Honad: "Bệ hạ, ngài không cần vì ngài sơ ý mà lấy cớ! Ngài căn bản không phải nuôi sủng vật, chỉ là nuôi sinh vật 'làm thư hoãn tề' ".
Norman nhìn về phía tiểu nhân ngư, liền thấy một cái mỉm cười.
Biểu tình của hắn nhu hòa xuống, sủng vật biết bảo hộ chủ lại ngoan ngoãn, hắn thích.
Hắn nhẹ nhàng đem tiểu nhân ngư để vào xe lăn cho nhân ngư, đẩy lên xe huyền phù.
Honad đứng ở cửa: "Trung tâm hộ lý có gian hàng dành cho nhân ngư, ngài nhất định phải mua nhiều thứ cho tiểu nhân ngư đấy, nếu không, thần đi cùng ngài nhé?"
Norman nhắc nhở: "Tiên sinh Honad, toàn bộ hành tinh Obis đều biết ngươi là bác sĩ tư nhân của ta."
Nghe vậy Honad mới từ bỏ cái ý tưởng này, nhìn theo phía xe huyền phù rời đi.
An Cẩn đánh giá xe huyền phù, có chút nghi hoặc.
Y còn tưởng rằng Norman ôm y ra khỏi phòng là vì muốn gội đầu cho y, nhưng hiện tại rõ ràng là muốn ra cửa.
Y nhìn về phía Norman đang ngồi đối diện.
Norman hẹn trước phòng của trung tâm hộ lý, ngón tay ở trí não khẽ chạm.
Trong bàn tay trống rỗng của hắn xuất hiện một viên con nhộng, sau đó hai ngón tay khẽ nhéo, bao con nhộng văng ra, biến thành một miếng mỏng, giống như là mặt nạ.
Norman thuần thục mà đeo mặt nạ lên trên mặt, thực nhanh liền thay đổi một khuôn mặt.
Chính là khuôn mặt bình thường mà lần đầu tiên An Cẩn nhìn thấy hồi còn ở hội bán đấu giá.
Y kinh ngạc mà đánh giá mặt nạ của Norman, hoàn toàn nhìn không ra đã từng động tay động chân.
Mặt nạ thế giới này quá lợi hại!
Norman chú ý tới ánh mắt của y: "Không nhận ra ta sao?"
An Cẩn chớp chớp mắt, nghĩ rằng nếu là nhân ngư khác, sẽ không nhận ra dễ dàng hay sao?
Y vươn ra ngón tay, chỉ vào mặt của Norman, kinh ngạc mà thở nhẹ một tiếng.
Thanh âm của y mềm mại, có điểm manh.
Norman nhìn đôi mắt khẽ nhếch của y, tự hỏi trong chớp mắt, tay sờ hướng một bên má, ngón tay khẽ chạm vào sau, mặt nạ bắn ra, lại co thành viên con nhộng, lộ ra hình dạng nguyên bản.
"Ta là Norman - chủ nhân của ngươi".
Hắn nói xong, lại đem mặt nạ mang lên.
An Cẩn thu tay lại, đôi mắt cong cong, cho Norman một cái mỉm cười.
Norman thấy y nhận ra, vừa lòng.
Trầm mặc trong chớp mắt, hắn bắt chước câu nói của những chủ nhân khác từng xem qua, khen ngợi: "Thật thông minh".
An Cẩn nhìn khuôn mặt Norman nghiêm túc tuấn tú, khóe miệng hơi mím.
Nếu không phải y có thể nghe hiểu, y căn bản nhìn không ra người đàn ông đang khích lệ mình.
Y nghĩ, chủ nhân thật là một con người nghiêm túc.
Không bao lâu, xe huyền phù đáp xuống ở trước một tòa nhà cao tầng.
Nhân viên phục vụ ở cửa khom người nghênh đón, khi nhìn thấy An Cẩn, trong mắt lộ ra khiếp sợ, lại thực nhanh thu ánh mắt lại.
"Tiên sinh, phòng ngài yêu cầu chính là phòng số 7, mời đi theo ta".
Norman đẩy xe lăn hướng bên trong.
An Cẩn ngửa đầu nhìn kiến trúc cao lớn, phía trên treo một cái biến tên bảy màu, thấy rất rõ ràng: Trung tâm hộ lý sủng vật.
An Cẩn:"....."
Tốt thôi, hiện tại y đúng thật là sủng vật.
An Cẩn bị đưa đến một căn phòng có màu xanh là chủ đạo, một nửa phòng bị hồ nước chiếm cứ, bên bờ hồ để một cái giường nước, bên cạnh đứng hai người phục vụ.
Hai người phục vụ nhìn thấy An Cẩn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt phát ra ánh sáng chói lóa.
"Tiên, tiên sinh, có yêu cầu tiêm thuốc thư giãn cho y không?"
Norman: "Không cần" Hắn bế tiểu nhân ngư lên, trực tiếp đặt y trên giường nước.
An Cẩn vẻ mặt mờ mịt, làm gì vậy?
Tay Norman đặt trên vai của y, thoáng dùng sức về phía sau.
An Cẩn chớp chớp mắt, theo sức lực của hắn nằm xuống, cổ vừa lúc nằm ở gối lót mềm mại, tóc được nhân viên phục vụ nhẹ nhàng nâng lên.
An Cẩn nháy mắt có ảo giác đang ở vào tiệm cắt tóc.
Người phục vụ thấy y ngoan ngoãn nằm, nhịn không được thở nhẹ: "Trời ơi, y ngoan quá".
Norman tránh ra một bên: "Gội sạch sẽ cộng thêm bảo dưỡng, bảo đảm nhẹ nhàng, không cần làm đứt tóc".
"Vâng thưa tiên sinh", người phục vụ nói," Phòng bên cạnh là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân, ngài có thể đi qua đó chờ đợi".
Norman gật đầu, chuẩn bị đi phòng nghỉ xử lý một chút sự kiện về thú Atoll.
An Cẩn thấy hắn đi ra ngoài, theo bản năng muốn đứng dậy, cái đuôi hướng về phía trước nhếch lên.
Cảm thấy tóc bị lôi kéo, y lại vội vàng lui về sau, cái đuôi ngã xuống ở trên giường nước.
"A" Người phục vụ khẩn trương mà kêu một tiếng.
Norman nghe được động tĩnh quay đầu lại, cùng ánh mắt khẩn trương của tiểu nhân ngư đối diện.
Thật nhát gan.
Norman nghĩ thầm, nhưng mà thấy bộ dáng ỷ lại của tiểu nhân ngư, trong lòng lại đột nhiên có chút vui vẻ.
Hắn nói với người phục vụ: "Ta chờ ở chỗ này".
Người phục vụ lập tức cầm cho hắn một cái ghế dựa, đặt ở gần giường nước, hâm mộ nói: "Quan hệ của ngài và nhân ngư thật tốt".
Norman ngồi xuống, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Người phục vụ trở lại bên giường nước, nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn nằm, trong lòng yêu thích.
Trong hai người phục vụ, công tác chủ yếu của hắn là bảo đảm nhân ngư không lộn xộn, để đồng nghiệp tẩy rửa.
Nhưng tiểu nhân ngư này, hoàn toàn không cần dùng đến hắn.
Tóc An Cẩn được mát xa mềm nhẹ, y cảm giác rất thoải mái, nhưng mà ánh mắt của người phục vụ bên cạnh, làm y hơi khó chịu.
Y nằm như vậy, thân trên không có tóc che đậy, hoàn toàn lộ ra, người phục vụ vẫn luôn nhìn y.
Y bắt lấy thú hạch, đôi tay yên lặng ôm ngực, nhưng ôm hai giây, y lại cảm thấy một khối trống rỗng ở rốn.
Y xấu hổ mà nhấp môi, không ngừng mặc niệm "mình là sủng vật ", đôi mắt không tự giác chờ mong mà nhìn về phía Norman.
Norman sắc mặt nghiêm túc mà nhìn hình ảnh giả thuyết, ngón tay thường thường thao tác vài cái.
Hắn xem những thông tin liên quan đến thú Atoll có trên mạng, cùng những bàn tán về việc bạo động tinh thần của hắn, hạ mệnh lệnh cho bộ thông tin khống chế bình luận, không để người đục nước béo cò để xảy ra khủng hoảng, cũng tuyên bố hắn không có việc gì.
Sau đó trả lời những câu hỏi thăm từ mọi nơi gửi đến.
Trả lời xong, hắn giương mắt nhìn về phía tiểu nhân ngư, vừa lúc chạm đến đôi mắt xanh lam xinh đẹp.
Cũng không biết tiểu nhân ngư nhìn hắn bao lâu.
Lần đầu tiên hắn mang tiểu nhân ngư ra ngoài, đột nhiên phát hiện tiểu nhân ngư có vẻ có chút dính người.
An Cẩn cùng tầm mắt Norman đối diện, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng kêu a.
Tuy rằng là một phát âm vô nghĩa, nhưng thanh âm của y lại mềm lại ngọt, như vậy nhẹ nhàng một kêu tiếng, nghe được tâm đều mềm.
Ánh mắt người phục vụ xem An Cẩn càng nhiệt liệt.
An Cẩn biết ở trong mắt người khác, y chỉ là một con sủng vật, xem y như vậy, cũng là vì yêu thích.
Nhưng y bị xem đến da đầu tê dại, mặc dù có chút không lễ phép, vẫn là không nhịn không được trừng mắt nhìn người phục vụ một cái.
Ngay sau đó, y nhìn về phía Norman, duỗi tay về phía Norman.
Norman nhàn nhạt mà nhìn về phía người phục vụ: "Đừng luôn nhìn y như vậy".
Người phục vụ vội vàng rời tầm mắt: "Trân thành xin lỗi quý khách".
Norman đến gần, nhẹ niết tay tiểu nhân ngư, đem cổ tay y thả lại chỗ cũ: " Nhẹ nhàng chút, y không muốn công kích ngươi".
An Cẩn:"....."
Tuy rằng là cái hiểu lầm, nhưng làm người phục vụ rời đi ánh mắt, mục đích đã đạt được.
Sau hơn nửa giờ, An Cẩn bảo dưỡng tóc xong.
Norman bế ngang y lên, y lập tức đem tóc kéo đến đằng trước, lòng bàn tay sờ sờ, rất mềm mại, đôi mắt nhịn không được cong cong.
Norman đem y thả lại xe lăn, đẩy y đi ra ngoài.
Khi đi qua phòng số 3, trong phòng đi ra một người trẻ tuổi tóc vàng.
Người trẻ tuổi nhìn thấy An Cẩn, đôi mắt nhất thời phát sáng, tầm mắt đảo qua màu tóc, đồng tử, cái đuôi của An Cẩn, sau đó nhìn về phía Norman: "Đường tiên sinh?"
Viện nghiên cứu khoa học sau khi kết thúc bán đấu giá, cũng sẽ phát ra thông cáo: Nhân ngư thuần sắc với cái giá trên trời 205 tỷ đã được Đường Lẫm mua được.
Cho tới hiện tại, nhiệt độ tin tức này ở Tinh Võng vẫn là luôn cao không giảm, không ít dân chúng mỗi ngày ở Tinh Võng tuyên bố "Đường ba ba, làm chúng ta xem cái nhân ngư thuần sắc điiii".
Đương nhiên, từ trước đến nay vẫn chưa nhận được phản hồi, Đường Lẫm cả người lẫn cá đều không thấy đâu.
Norman mặt không biểu tình ừ một tiếng.
Đường Lẫm là thân phận giả bên ngoài của hắn, để dùng trong thời gian bị viện nghiên cứu khoa học xếp vào sổ đen, như vậy hắn vẫn có thể tiếp tục tham gia bán đấu giá nhân ngư.
"Gặp được ngươi thật là quá tuyệt vời, người trẻ tuổi vui vẻ mười phần, chỉ vào An Cẩn, Ta có một cái nhân ngư trung cấp, ta ra 10 tỷ, mua quyền giao phối nhân ngư của ngươi. Nhân ngư bọn chúng sinh ra, nếu là cao cấp, ta lại cho ngươi 10 tỷ, quyền bán đấu giá con non thuộc về ta, nếu là trung cấp, bán xong chúng ta chia đều, ngươi thấy thế nào?"
Nhân ngư con non yêu cầu chăm sóc tỉ mỉ, bởi vậy pháp luật Obis quy định, tất cả con non nhân ngư cần thiết giao cho viện nghiên cứu khoa học nuôi nấng.
Con non sau khi thành niên, chủ nhân cha mẹ của con non có được quyền bán đấu giá con non đó, cũng có thể dùng tiền bán đấu giá thấp mua lại.
Đương nhiên, trước khi bán đấu giá, cần thiết đem nhân ngư từ viện nghiên cứu khoa học về, trấn an một đoạn thời gian rồi mới bán đấu giá.
Toàn bộ người của hành tinh Obis, một người nhiều nhất chỉ có thể có được một con nhân ngư.
Norman lạnh giọng cự tuyệt: "Chẳng ra gì".
Hắn đẩy tiểu nhân ngư đi về phía trước, người trẻ tuổi vội vàng ngăn lại: "Chẳng lẽ ngươi ngại giá cả quá thấp sao? Ngươi có thể nói giá mà bản thân muốn".
Norman mặt không biểu tình: "Ta không thiếu tiền".
Người trẻ tuổi sửng sốt.
Norman vòng qua người trẻ tuổi tiếp tục đi phía trước, đẩy tiểu nhân ngư đi đến khu mua bán.
An Cẩn ngốc ngốc ngồi ở xe lăn, người trẻ tuổi nói gì y nghe hiểu hơn phân nửa, y xác định thời điểm người nọ chỉ vào y, đã nói hai chữ giao phối .
Y đột nhiên có loại dự cảm rất rất không tốt, chủ nhân sẽ không làm y đi lai giống chứ?
Y biết Norman vừa mới từ chối, thế về sau thì sao?
Thở sâu thoáng bình tĩnh lại, nhưng mà y càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Nhân ngư ở thế giới này sẽ bị bán đấu giá, nhân loại đối với nhân ngư lại tốt quá mức, từ đó cũng chỉ ra, nhân ngư rất quý giá.
Nếu đã quý giá, vậy khẳng định càng nhiều càng tốt.
Đến nỗi nhiều như thế nào, trừ bỏ còn sống còn có thể thế nào?!
An Cẩn cảm thấy cực kỳ không ổn, y không muốn bị bắt cùng một cái cá xa lạ lái xe(*), càng không muốn bị bắt làm ba ba.
Y nắm chặt thú hạch, phải tìm cách tăng thực lực nhanh chóng, vạn nhất bị cưỡng bách, còn có thể phản kháng.
Y ngẩng đầu nhỏ nhìn nhìn Norman.
Còn phải làm chủ nhân ý thức được, y rất có ích!
Cũng càng có loại tác dụng lớn hơn nữa!
----------------------------------------------------------------
(*) lái xe: là cách nói khác của việc lăn giường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất