Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 67: Đi học một mình

Trước Sau
Lâm Hân bị đánh thức bởi tiếng kêu "meo meo" của Tiểu Bố.

Móng vuốt đầy lông tơ của Tiểu Bố vỗ vỗ vào đầu cậu, Lâm Hân ngơ ngác mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt mèo lấp lánh.

"Meo meo ~~~" Tiểu Bố ngồi xổm trên gối, vẫy vẫy đuôi, không ngừng kêu lên.

Em trai nhanh rời giường , nếu không sẽ trễ học đó.

Lâm Hân đột nhiên liền tỉnh táo, bò ra khỏi chăn bông, phát hiện ra chỉ còn mình và một con mèo trên giường, người đàn ông dằn vặt cậu trong phòng tắm lúc tối qua đã không thấy đâu.

Cậu nhanh chóng nhìn đồng hồ  trên thiết bị nhận dạng.

Bây giờ là sáu giờ bốn mươi.

Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm.

Lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, còn một tiếng 20 phút nữa.

"Meo meo, meo meo ~" Tiểu Bố  kêu lên, cọ cọ đầu gối của cậu.

Lâm Hân cúi đầu xuống - nhìn vào nơi Tiểu Bố cọ - cậu liền đỏ mặt .

Cơ thể của Omega rất mềm mại, chỉ va chạm một chút đã bầm tím. Tối qua cậu còn quỳ trên bàn rửa mặt bị anh trai đè ra làm chuyện đó , lúc này cả hai đầu gối đều đã hơi tím xanh —

Trên người của cậu còn có rất nhiều dấu vết, đều là do người đàn ông để lại.

Tiểu Bố tuy là mèo nhưng lại là mèo đột biến, chỉ số thông minh trên 6 - 7 tuổi, đã sống hai mươi năm, rất thông minh ,được nó "Quan tâm", Lâm Hân xấu hổ đến cả người đều nóng lên.

Cậu lấy chăn bông bao bọc chính mình, xoa đầu Tiểu Bố . " Tôi không sao ... đừng lo lắng."

"Meo?" Tiểu Bố nghiêng đầu.

“Cám ơn đã đánh thức tôi?” Lâm Hân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của nó, “ Cậu đi tìm ông nội Bạch trước đi, tôi một lát nữa sẽ xuống lầu sau .”

“Meo meo ~” Tiểu Bố chậm rãi xoay người, chậm rãi nhảy ra khỏi giường bước ba bước liền nhìn lại,  xác nhận rằng Lâm Hân không có gì liền rời khỏi phòng ngủ.

Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm buông chăn bông ra, khuôn mặt  trở nên xoắn xuýt .

Tối hôm qua tắm xong đã mệt đến mức treo mình trên người huấn luyện, mặc anh hầu hạ ,sau đó làm sao trở về giường, ngủ thiếp đi lúc nào đều không nhớ rõ .

Ngủ đến rạng sáng, huấn luyện viên rời giường đi từ lúc nào cũng không biết.

Nếu không phải nhờ có Tiểu Bố đánh thức, cậu có thể sẽ ngủ đến trưa.

Lâm Hân vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng của mình, xuống giường tìm hộp thuốc trong tủ phòng ngủ, cầm bình xịt đi vào phòng tắm soi gương, mạnh mẽ xịt vào vết tích trên người.

Vùng cổ, ngực, lưng, bụng dưới, eo dưới, đầu gối, đùi và mặt trong...

tác dụng của thuốc xịt rất nhanh, sau khi xịt xong thì các vết thâm đều mờ đi.

Cậu xoa xoa đầu gối để thuốc thẩm thấu vào da và loại bỏ vết thâm tốt hơn.

Mười phút sau, Lâm Hân tắm rửa xong, lấy đồng phục học sinh mới ra rồi mặc vào .

Bộ quân phục màu đen với áo sơ mi trắng, cà vạt bạc, viền vàng ở viền cổ và cổ tay áo, băng đeo tay biểu tượng của quân đội Vấn Thiên ? Huy hiệu của đế quốc Huyền Võ, thắt lưng bằng bạc, mang ủng cưỡi ngựa bóng lưỡng, đầu đội mũ lính, cả người đều toát ra khí thế oai hùng hiên ngang.

“Chào buổi sáng, phu nhân.” Bạch Húc đứng dưới cầu thang, hiền từ mà nhìn cậu bé mặc đồng phục trên người vội vàng đi xuống.

“Chào buổi sáng, ông nội Bạch.” Lâm Hân xin lỗi, “Con không ở nhà ăn sáng.”

Thời gian không đủ, chỉ có thể gấp rút lên đường.

“Phu nhân đừng lo lắng, buổi sáng trước khi nguyên soái đi ra ngoài, dặn dò tôi phải đưa phu nhân đến trường đại học.” Bạch Húc nói.

"Nhưng ..." Lâm Hân do dự.

Mai Lâm mang theo hai hộp cách nhiệt đi tới. “Phu nhân, đây là bữa sáng và bữa trưa tôi làm cho ngài. Ngài có thể ăn sáng từ từ trên xe mà không lo bị chậm trễ.”

Lông mày Lâm Hân dãn ra, cầm lấy hộp cách nhiệt , cảm kích nói , “Cảm ơn dì Mai. ”

Mai Lâm mỉm cười dịu dàng.

Nguyên soái cũng do bà chăm sóc lớn lên, cũng từng xảy ra chuyện đi học muộn như hôm nay, bà và Bạch quản gia đều có kinh nghiệm phong phú, có thể dễ dàng xử lý.

Xe huyền phù đã đậu sẵn ở bãi đất trống bên ngoài lâu đài, sau khi Lâm Hân ngồi vào, quản gia Bạch liền ngồi vào ghế lái.

“Ông nội Bạch, ông không để xe

lái tự động sao?” Lâm Hân tò mò hỏi.

Bạch Húc bình tĩnh nói: "Tự động lái quá chậm, tôi tự lái theo cách thủ công còn nhanh hơn."

Lâm Hân : ?

Năm phút sau, cậu ngậm bánh bao ngọt nhân trứng sữa do Mai Lâm làm trong miệng, sững sờ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.

Nhanh quá!

Vừa nhanh vừa vững vàng !

Chỉ mất năm phút đã lái xe ra khỏi trang viên và bay về phía thành phố.

Với nụ cười tự tin trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Húc, ông linh hoạt điều khiển bảng điều khiển bằng các ngón tay, tránh mọi chướng ngại vật và vượt qua xe cộ, giống như một ngọn đèn chiếu sáng xuyên qua kênh dẫn không khí.

Sau khi Lâm Hân ăn xong bữa sáng mà Mai Lâm đã làm, chiếc xe lơ lửng cũng tiến vào khu vực học viện Vấn Thiên .

7:40, đến cổng trường .



Bạch Húc giảm tốc độ, rơi xuống mặt đất, hỏi thăm bảo vệ một chút, sau đó đã có thể lái xe vào cửa một cách dễ dàng.

“Ông nội Bạch quen biết người bảo vệ kia sao?” Lâm Hân kinh ngạc hỏi. Bảo vệ thấy người lái xe là ông nội của quản gia, không những không ngăn cản mà còn kính cẩn để ông đi vào.

“Ừ.” Bạch Húc lái xe xuống Đường Học Viện một cách quen thuộc, “Tôi từng đưa Nguyên soái và lão gia đến trường.”

 Lâm Hân chớp mắt.

Lão gia trong miệng ông nội Bạch là cha của anh trai cậu.

“Đến.” Bạch Húc đậu chiếc xe huyền phù ở tầng dưới của Khoa người máy đang dạy, “Buổi chiều tan học, tôi sẽ đến đón phu nhân về.”

“Cảm ơn ông nội Bạch.” Lâm Hân nói.

“Mau đi đi.” Bạch Húc cười nói.

Cửa xe tự động mở ra, Lâm Hân xuống xe, sửa sang đồng phục cho chỉnh tề, vẫy tay tạm biệt Bạch Húc , ngẩng cao đầu sải bước vào trong lớp học.

Đến thời điểm này, 80% học sinh lớp A01 đã vào lớp , một số cầm sách giáo khoa xem trước, một số tổ chức ghi chép, một số bật lên file điện tử, tìm kiếm đề, học sinh các lớp chính khóa sẽ không để lãng phí bất kỳ giây phút nào.

Lân Hân sau bước vào lớp học, màn hình điện tử ở cửa kêu "bíp"- một tiếng và ghi lại thời gian điểm danh của cậu ấy.

Tiếng "Bíp" đã thu hút sự chú ý của vài người, Alpha ngồi ở hàng ghế đầu nhìn thấy Lâm Hân, hai mắt sáng ngời.

"Lâm đồng học, chào buổi sáng  ..."

Khi hắn vừa mới chào xong thì các bạn học khác cũng ngẩng đầu lên, đồng loạt nhìn Lâm Hân  với đôi mắt nóng bỏng.

"Chào buổi sáng! Phá quân!"

"Chào buổi sáng, Lâm đồng học!"

"Sớm, sớm, Tiểu Lâm~"

"Oa oa oa , Tiểu Phá Quân mặc đồng phục quân trang thật là đẹp mắt !"

"Còn không phải sao? Đồng phục học sinh tất cả đều cùng một kiểu. Tôi mặc vào thì lại trở nên thô to , cậu ấy mặc vào thì lại rất suất khí. Cái eo nhỏ đó, a— "

" Bốp ! "

" Ối ! Tại sao lại đánh tôi? "

" Quên mất khóa học vật lộn ngày hôm qua? Vẫn muốn bị nguyên soái đánh cho ra máu phải không ?"

 ''A--''

''Xin đừng đề cập đến nó !!!''

''Thật mất thể diện  !!''

Các bạn học quá mức nhiệt tình, Lâm Hân đã có chút quen với nó sau ngày hôm qua.

“Chào buổi sáng, mọi người.” Cậu điềm tĩnh chào mọi người, tìm chỗ ngồi, lấy sách giáo khoa và bài tập về nhà trong túi ra.

Nam Alpha ngồi bên tay trái Lâm Hân quan tâm hỏi: “Cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Hân cầm bút , nhìn về phía đối phương .

Nam Alpha này tên là Lỗ Đế, 18 tuổi, quê ở Chương Dương Tinh, thích chơi bóng rổ, cha mẹ đều là công chức, ở nhà còn có một em gái là Omega, 7 tuổi và mới bắt đầu học tiểu học.

Nếu như muốn hỏi Lâm Hân tại sao lại biết nhiều như vậy?

Bởi vì Lỗ đồng học là một người nói nhiều .

Sáng sớm hôm qua -- tan học , vừa đi vừa nói - Cái gì cũng nói .

"Tôi rất khỏe, cảm ơn cậu." Lâm Hân trả lời.

Lỗ Đế tỉ mỉ quan sát, xác nhận Lâm Hân không bị ảnh hưởng bởi khóa vật lộn ngày hôm qua hắn liền giơ lên ngón tay cái về phía Lâm Hân :" Cậu thật ngưu!"

Nếu đổi thành mình bị huấn luyện viên Lăng đe dọa ép bức như vậy, đã sớm không chịu nổi, sẽ lưu lại một bóng ma trong lòng ,ít nhất mười ngày nữa tháng mới có thể khôi phục, nhưng Lâm đồng học bị dọa như vậy mà ngày hôm sau đã có thể đến lớp!

Sức chịu đựng này thực sự rất lợi hại !

Tổ tiên của Lỗ Đế là người Đông Bắc đã từng sinh sống ở Lam Tinh. Dù đã di cư đến các thiên hà khác trong hàng nghìn năm qua, nhưng vẫn giữ được giọng nói độc đáo của tổ tiên mình.

" Huấn luyện viên Lăng thật là tặc, cứ như vậy -- thình lình , muốn tới chỉnh người, kết quả thầy ấy lại bị cho cho một kiếm , haha ,tôi nghe nói bây giờ thầy ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện đây!"

Lâm Hân nắm chặt bút. “Thầy ấy… bị thương nặng lắm sao!"

Hôm qua vội vàng về nhà, quên mất hỏi thăm thương tích của huấn luyện viên Lăng .

Lỗ Đế lắc đầu: “Không nặng.”

Lâm Hân im lặng, quyết định sẽ đến thăm huấn luyện viên Lăng vào buổi trưa.

 ***********

Lớp học văn hóa buổi sáng rất nhiều , học liên tục 4 buổi.

Cơ giáp quân dự bị phải học rất nhiều kiến ​​thức, lý thuyết về tinh thần lực, cơ sở của cơ giáp tư duy cộng hưởng, chủng loại và đặc tính của quái vật ngoài hành tinh, sự phân bố của các tinh vực , sự nguy hiểm của không gian vũ trụ , v.v., không có trí nhớ và thiên phú , căn bản sẽ không thể hiểu được .

Buổi trưa, Lâm Hân không có về biệt thự nghỉ ngơi, mà là trực tiếp ngồi ở trong phòng học ăn cơm.

Khi cậu lấy hộp cơm cách nhiệt ra khỏi vòng không gian và bày ra bốn món khác nhau , còn một số bạn học chưa rời đi đã ngửi thấy mùi hương, ứa nước miếng.

Tôi đi!



Nhà của Lâm đồng học quá hào đi!

Thịt dị thú sắc hương vị đầy đủ hấp dẫn dụ người chảy nước miếng!

Lỗ Đế cầm một bịch dinh dưỡng cao, ăn vào liền cảm thấy vô vị.

Lâm Hân uống một ngụm canh, cảm thấy bên cạnh có một ánh mắt nóng rực bỏng rát, quay đầu thắc mắc nhìn vẻ mặt thèm thuồng muốn chảy nước miếng của Lỗ Đế , do dự rồi đẩy hộp thịt dị thú tới trước mặt hắn.

" -- Cùng ăn?"

Khuôn mặt của Lỗ Đế đỏ bừng, nào có không biết ngại mà nhận lấy, xua tay: "Không cần, không cần, tôi ăn dinh dưỡng cao là đủ rồi."

Thấy hắn thái độ kiên quyết, Lâm  Hân cũng không miễn cưỡng, cầm lại hộp thịt dị thú, yên tĩnh ăn.

Tốc độ ăn của cậu không nhanh không chậm, cậu sống trong lâu đài thời gian này, vô tình học được một số cách cư xử trên bàn ăn, hành động ăn uống phi thường tao nhã, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, rất dễ nhìn.

Lỗ Đế kìm nén trái tim đang đập ầm ầm của mình, khó khăn thu lại ánh mắt của mình.

A ~~

Tiểu nam O thật đáng yêu!

Tiếc là số lượng Omega nam quá khan hiếm, không có cơ hội kiếm được một nam O nào để xiêu lòng.

Lâm Hân không biết suy nghĩ của bạn cùng lớp , ăn cơm trưa xong liền thu thập hộp cách nhiệt và nhét lại vào vòng không gian.

Lỗ Đế hút dinh dưỡng cao xong liền ném vỏ vào thùng rác trong phòng học, thấy Lâm Hân chuẩn bị rời lớp học liền đi theo. "A , Lâm đồng học, chờ đã."

Lâm Hân dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.

Lỗ Đế cào cào đầu trọc và hỏi: "Cậu định đến thăm giáo viên Lăng à? Tôi với cậu - cùng đi!"

"Ầm!" - Quả bóng rơi xuống chân hắn và tạo ra một tiếng vang dội.

“Thật không tiện ha~” Đường Tuyết Phi bước tới, chân đạp lên quả bóng ,nhíu mày nói :" Cậu có phải là quên mất rồi không?"

"Quên mất cái gì?" Lỗ Đế đầu đầy nghi hoặc.

Đường Tuyết Phi chế nhạo: "

Ngày hôm qua là ai đã nói với tôi là muốn so xem ai đá bóng giỏi hơn? Người thua sẽ bao người thắng ăn dinh dưỡng cao nữa tháng ."

Lỗ Đế trố mắt : "Tôi không phải là ... Chỉ đùa giỡn thôi sao? ”

" Đùa à? ”Đường Tuyết Phi bĩu môi,“ Không có vấn đề gì! Ngược lại cậu cùng tôi chơi đá bóng đi!"

Trong mắt cô hiện lên một tia lạnh lẽo.

Hừ! Có chủ ý với Phá Quân? Không có cửa!

CP thật của cô , ai dám phá! ! !

Lỗ Đế phớt lờ cô trực tiếp bỏ đi liền bị túm cổ áo phía sau kéo lại.

“Cậu có là cháu trai rùa à?” Đường Tuyết Phi khiêu kích hắn.

Lỗ Đế ngay lập tức bị lừa. “Đá thì đá, ai sợ ai?”

Đường Tuyết Phi lộ một nụ cười thành công và nói với Lâm Hân : “Lâm đồng học à tôi mang Lỗ Đế đi đây.”

Cô đá quả bóng dưới chân, nắm cổ áo của Lỗ Đế trong tay, kéo người từng bước rời khỏi lớp học.

"Này! Đại tiểu thư Đường à , trước tiên buông tôi ra đã Ahhh—"

Lâm Hân đứng ở cửa lớp nhìn hai người đã đi xa, nghi hoặc.

"Tích tích --" Không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, âm thanh thông báo của thiết bị nhận dạng vang lên , có thông tin mới.

Cậu lập tức mở ra.

[Lý Diệu : Em đã ăn trưa chưa?]

Khóe miệng của Lâm Hân không tự chủ được mà nâng lên.

 [Lâm Hân : Em đã ăn rồi.]

[Lý Diệu : Buổi chiều có những lớp nào? ]

[Lâm Hân : Lớp thao túng cơ giáp .]

 [Lý Diệu : Ừm, nhớ nghỉ trưa , bồi dưỡng đầy tinh thần.]

 [Lâm Hân : Em biết rồi, anh hai.]

[Lý Diệu: Cơ thể có khó chịu chỗ nào không? ]

Lâm Hân nhìn chằm chằm vào những lời này - Nhớ tới vụ vận động trong phòng tắm lúc tối hôm qua , da mặt mỏng, đỏ.

“Chào cậu ,Phá Quân .” Một người bạn cùng lớp khác chào hỏi cậu ở hành lang.

Lâm Hân đè nén xấu hổ trong lòng, gật đầu với bạn học, ấn mũ quân trang, hy vọng vành mũ sẽ chặn được màu đỏ trên mặt.

[Lâm Hân : Không có chỗ nào thấy khó chịu ,anh hai ... Em đi thăm huấn luyện viên Lăng đây. ]

Không đợi Lý Diệu trả lời, cậu đã tắt giao diện liên lạc, vành tai đỏ bừng phản bội vẻ bình tĩnh của Lâm Hân .

Bệnh viện ở trong khuôn viên trường,

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau