Chương 10
Khi Hứa Tích tỉnh dậy, trời đã tối. Cậu phát hiện bản thân đang nằm trên giường ba, còn đối phương thì ngồi ở mép giường, dùng tablet đọc gì đó. Hứa Tích ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ khiến cậu còn hơi mơ màng, nhưng chợt nhớ tới trạng thái bất thường của cơ thể, Hứa Tích lập tức luống cuống tay chân muốn trèo xuống. Tưởng Kế Bình vội vàng thả tablet, ôm siết lấy cậu, Hứa Tích cảm thấy thân dưới lại trào ra chất lỏng, cậu sợ hãi khép chặt chân lại, đồng thời giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Tưởng Kế Bình.
“Hứa Tích… Hứa Tích! Đừng sợ, ba biết hết rồi…”
Động tác của Hứa Tích đột ngột khựng lại, Tưởng Kế Bình vuốt ve sống lưng cậu, cảm thấy nhịp tim cậu đập nhanh đến mức khiến hắn đau lòng.
Tưởng Kế Bình thở dài: “Chuyện lớn như thế sao lại không nói với ba? Con sợ ba sẽ ghét con, hay sợ ba không cần con nữa?” Hắn nghe thấy tiếng sịt mũi vang lên từ bả vai, Hứa Tích bặm môi dưới, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Tưởng Kế Bình buông tay ra, hắn nâng mặt cậu lên, “Đừng khóc, ba không thích nhất là nhìn con khóc.”
Hứa Tích muốn kìm nén tiếng thút thít của mình, nhưng cuối cùng lại khóc càng tợn hơn, suýt thì khóc đến khó thở, Tưởng Kế Bình đành phải ôm cậu vào lòng, “Vậy cứ khóc đi, khóc ra được sẽ thoải mái hơn.”
Hứa Tích siết chặt vạt áo trước của Tưởng Kế Bình, khàn giọng nức nở như một đứa trẻ. Tưởng Kế Bình không biết dỗ dành, cũng không biết phải nói gì, hắn chỉ có thể ôm Hứa Tích, liên tục vỗ về sau lưng cậu. Nhưng bấy nhiêu cũng đã khiến Hứa Tích thấy đủ, cậu cảm thấy bao nhiêu cảm xúc dồn nén suốt những ngày qua chợt đổ xô như thác lũ, đến chính cậu cũng không tài nào kiểm soát nổi.
Tưởng Kế Bình thở dài: “Con mới đến ở với ba chưa được bao yeutruyen.net lâu mà đã khóc rất nhiều, sao ba cứ luôn khiến con thấy tủi thân thế này…”
Hứa Tích cọ vào lồng ngực Tưởng Kế Bình, cậu lắc đầu khụt khịt lên tiếng: “Không phải thế, xin lỗi ba… là con không tốt… con…”
Tưởng Kế Bình hôn lên tóc cậu: “Con không có lỗi, con rất tốt…”
Qua một lúc lâu, Tưởng Kế Bình thấy tiếng khóc trong lòng mình chậm rãi bình ổn, một tay hắn ôm Hứa Tích, một tay rút khăn giấy trên đầu giường, cúi đầu lau mặt cho cậu, “Sáng hôm nay lăn lộn kiểu gì mà cả người bùn đất, trên người còn bầm tím vài chỗ?”
Hứa Tích nghẹt mũi, ồm ồm đáp lời: “Trong lớp có hai thằng… thằng ngốc, vẫn luôn gây sự với con, bị con đánh.”
“Con không sao chứ?” Tưởng Kế Bình thấy nhóc con như bé thỏ trắng nhà mình lộ ra dáng vẻ hung ác như cún thì rất mới lạ.
“Không, hai tên kia vừa nhìn đã biết chưa bao giờ đánh nhau.” Giọng điệu Hứa Tích còn có chút đắc ý nho nhỏ.
“Thế con từng đánh rồi à?”
Hứa Tích ngẩng đầu, thấy Tưởng Kế Bình đang nhướng mày nhìn mình, cậu không khỏi chột dạ, ấp úng nói, “Cũng… cũng chưa đánh bao giờ…”
Tưởng Kế Bình hệt như thể vừa thấy một đôi tai cún đang diễu võ dương oai dỏng cao, thoắt cái đã ủ rũ cụp xuống, hắn không nhịn được cười, “Không có mắng con, là đang lo con bị bắt nạt thôi.”
Tưởng Kế Bình thấy cậu thả lỏng, bèn hắng giọng: “Lúc nãy con ngủ, ba có mua cái này cho con…”
Hứa Tích thấy Tưởng Kế Bình lôi ra một bịch băng vệ sinh, xấu hổ đến mức tai đỏ ửng, Tưởng Kế Bình cũng ngượng ngập nói: “… Đây là lần đầu con hành kinh sao?”
Hứa Tích chưa nghe thấy từ này bao giờ, cậu ngơ ngác nhìn hắn, Tưởng Kế Bình sờ mũi, đổi sang cách diễn đạt khác: “Là lần đầu tiên bị thế này à?”
Hứa Tích cúi đầu ngầm thừa nhận, Tưởng Kế Bình nói: “Bây giờ vẫn đang nghỉ thì không sao, đến lúc con vào học rồi thì dùng cái này không tiện lắm, tốt nhất là đổi sang tampon[1]… Sau này trưa nào ba cũng sẽ tới đón con về ăn cơm, lúc hành kinh có thể thay ở nhà, rồi cố chịu đến khi tan học là được. Không biết chu kỳ của con có theo quy luật không, tới đó ba sẽ gọi cho nhà trường, nói là cơ thể con không khỏe, lúc xin nghỉ cũng dễ hơn. Mấy thứ này không cần mang tùy thân, bị ai thấy được lại khó giải thích…”
[1]Tampon: Băng vệ sinh dạng ống.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Mới một chốc mà Tưởng Kế Bình đã suy xét đến rất nhiều thứ, Hứa Tích cực kỳ không quen thảo luận về đề tài này, mắt cứ nhìn hết chỗ này sang chỗ khác.
Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Sau này có chuyện gì liên quan đến cơ thể cũng không cho phép giấu diếm ba nữa, được không? Đợi thêm vài hôm ba sẽ đưa con đến chỗ chú Trình làm kiểm tra tổng quát… Đừng sợ, chú Trình không phải người ngoài, ba đã chào hỏi chú ấy trước rồi, chúng ta đi vào buổi tối, mượn máy móc bên bệnh viện tư, sẽ không có ai khác, cũng sẽ không giữ lại bất cứ hồ sơ thông tin gì, con thấy đã ổn chưa?”
Hứa Tích có hơi lưỡng lự, Tưởng Kế Bình không biết làm sao để hóa giải nghi ngờ trong lòng cậu, hắn nâng mặt Hứa Tích lên, cùng cậu chạm trán, nhìn thẳng vào hai mắt cậu, “Tin ba, được không?”
Hứa Tích nhìn đôi con ngươi gần trong gang tấc của Tưởng Kế Bình, tròng đen của đối phương đang phản chiếu ảnh ngược của chính cậu. Hứa Tích gật đầu, Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng thở ra, thấp thoáng nét cười, hắn ngồi dậy, “Có đói bụng không?” Hứa Tích đã ngủ từ sau đầu giờ chiều đến tận nửa đêm, dạ dày đúng là hơi trống thật. Tưởng Kế Bình đứng dậy đi làm bữa khuya cho cậu, Hứa Tích cũng vào phòng bếp theo hắn, Tưởng Kế Bình để cậu ngồi chờ, Hứa Tích bèn ngồi vào bàn ăn, nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương, nhất thời không ai nói gì, nước trong nồi nổi bọt lăn tăn, trong không khí ngập tràn mùi thức ăn. Tưởng Kế Bình không hay nói chuyện, tính cách trầm mặc này của hắn đã từng khiến Hứa Tích cảm thấy bất an, khiến cậu không biết rốt cục hắn đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ cậu đã quen với hình thức ở chung yên tĩnh này, bởi có lẽ cậu đã hiểu rõ từng nhất cử nhất động của hắn. Tưởng Kế Bình không giỏi diễn đạt, cách hắn thể hiện mọi thứ luôn luôn giản dị và bình thường đến mức vụng về, nhưng chính nhờ cách thức ấy, lại khiến Hứa Tích lúc nào cũng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cả hai chia nhau một nồi mì nước, Tưởng Kế Bình thu dọn chén bát, trong lúc hắn đang định về phòng, Hứa Tích lên tiếng: “Ba, con có thể vào phòng ba một lát không?” Tưởng Kế Bình quay đầu hỏi, “Cơ thể khó chịu sao?” Hứa Tích lắc đầu, Tưởng Kế Bình lại hỏi, “Không ngủ được phải không? Lại đây.”
Cả hai ôm tablet, cùng nhau dựa người lên đầu giường, Tưởng Kế Bình đang đọc tài liệu, còn Hứa Tích thì ngồi vẽ tranh. Hứa Tích cứ nghĩ Tưởng Kế Bình sẽ mở lời hỏi han về cơ thể cậu, nhưng đối phương lại không nói gì cả, chỉ yên lặng ở bên cậu, lúc được lúc không mà quay sang xem cậu vẽ, khen cậu vẽ đẹp, còn dặn cậu vẽ xong nhớ gửi cho hắn. Rạng sáng, Tưởng Kế Bình không gắng gượng được nữa, ngủ thiếp đi, Hứa Tích dùng tablet của cậu lén chụp cho Tưởng Kế Bình một tấm, sau đó nằm xuống, nhích gần lại cổ Tưởng Kế Bình, nhắm mắt ngủ.
Lần hành kinh đầu tiên của Hứa Tích kết thúc rất nhanh, Trình Văn hẹn thời gian với người quen bên bệnh viện tư. Sau khi biết Trình Văn cũng biết tình trạng cơ thể mình, Hứa Tích vô cùng mất tự nhiên, trong suốt quá trình làm kiểm tra, Tưởng Kế Bình vẫn luôn ở bên cậu, cộng thêm thái độ của Trình Văn cũng cực kỳ chuyên nghiệp, bấy giờ Hứa Tích mới dần dần trút bỏ vẻ đề phòng.
Kết thúc kiểm tra, Tưởng Kế Bình mời Trình Văn ăn khuya tại một quán ăn phụ cận bệnh viện. Cả ba ngồi vào phòng, Trình Văn đưa báo cáo xét nghiệm cùng hồ sơ cho Tưởng Kế Bình, “Các chỉ số của Hứa Tích đều bình thường, nhưng hai bộ phận sinh dục đều đang phát triển, không biết sau này sẽ yeutruyen.net có gì thay đổi, hiện giờ cứ quan sát thêm, định kỳ làm kiểm tra, còn nữa…” Trình Văn suy nghĩ, “Về việc… giữ hay bỏ… không biết ý hai người thế nào.”
Tưởng Kế Bình lật báo cáo: “Làm phẫu thuật sẽ có rủi ro đúng không? Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, cứ để như thế này không phải là lựa chọn tốt nhất sao?”
Trình Văn nhìn Hứa Tích: “Nhưng chuyện này cũng phải để Hứa Tích quyết định chứ? Bất kể thằng bé muốn làm nam hay nữ, một trong hai bộ phận sinh dục cũng không thể giữ lại được đúng không, bằng không sau này bàn chuyện cưới xin…”
Tưởng Kế Bình ngắt lời y: “Còn chưa tới lúc đó, tôi không muốn thằng bé khi không lại phải chịu rủi ro. Rồi đến khi làm phẫu thuật, thằng bé sẽ bị cả đám người bu vào nghiên cứu cấu tạo cơ thể, nếu bọn họ mà tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông thì sao?”
Trình Văn nhìn Hứa Tích co rụt người ngồi bên cạnh: “Được rồi được rồi, cậu đừng dọa thằng bé. Cậu nói cũng có lý, hiện giờ thằng bé rất khỏe mạnh, có thể không động đến dao kéo thì dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng quyền quyết định sau này, là thuộc về Hứa Tích.”
Tưởng Kế Bình không hé răng, Hứa Tích ở bên cạnh nhận ra hắn có hơi không vui, cậu chủ động lên tiếng: “Chú Trình, cháu cứ như bây giờ cũng không sao…”
Trình Văn chau mày: “Cháu đừng để ý đến ba cháu…”
Tưởng Kế Bình đột ngột đứng dậy, cốc ly trên bàn bị động tác của hắn làm cho va đập vào nhau, vang lên âm thanh leng keng. Tưởng Kế Bình nói với Trình Văn, “Cậu ra ngoài với tôi.”
Trình Văn đứng dậy đi cùng Tưởng Kế Bình, hai người đóng cửa, đứng ngoài hành lang, y cũng hơi khó chịu: “Cậu nổi cơn gì đấy? Tôi nói lý với cậu…”
“Cậu quản ít thôi! Tôi mới là ba thằng bé!” Tưởng Kế Bình hít khí, hắn không khống chế được âm lượng, khiến vài khách hàng đi ngang qua tò mò nhìn sang hai người.
Trình Văn không thể hiểu nổi mà nhìn hắn, không biết tại sao đang yên đang lành hắn lại nổi cơn, y nói: “Cậu cáu giận, chứng tỏ cậu cũng biết bản thân đuối lý, hôm nay tôi không thèm tranh cãi với cậu, nhưng chuyện này của Hứa Tích, tôi chắc chắc phải can thiệp.”
Trình Văn dứt lời bèn quay lại phòng ăn, y cầm vật dụng tùy thân, nói với Hứa Tích: “Ấy, chú mệt quá, ngày mai còn phải trực ban, về trước nhé.”
Hứa Tích loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người tranh chấp hồi nãy, còn không đợi cậu kịp hỏi cho ra nhẽ, Trình Văn đã quay người đi thẳng.
Tưởng Kế Bình đứng bên ngoài chốc lát mới về phòng. Hứa Tích thấy hắn lại chau mày, bèn duỗi tay chạm lên mi tâm hắn. Nét mặt Tưởng Kế Bình lập tức dịu xuống, hắn nâng tay nắm lấy tay cậu, tự nhiên đặt lên môi hôn một cái. Hứa Tích có hơi nóng mặt, mấy ngày qua dường như những hành động tiếp xúc cơ thể giữa cậu và Tưởng Kế Bình bỗng xảy ra rất nhiều, cậu không quá quen, nhưng cũng không thấy phản cảm. Cậu không biết có phải cặp cha con nào cũng sẽ tương tác như thế hay không, nhưng cảm giác thân mật này khiến cậu vừa ấm áp, vừa an tâm.
Cả hai ăn xong bữa khuya, về tới nhà. Tưởng Kế Bình đổi giày, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo Hứa Tích: “Chút nữa thử dùng tampon đi, tranh thủ thời gian tập làm quen.”
“Hứa Tích… Hứa Tích! Đừng sợ, ba biết hết rồi…”
Động tác của Hứa Tích đột ngột khựng lại, Tưởng Kế Bình vuốt ve sống lưng cậu, cảm thấy nhịp tim cậu đập nhanh đến mức khiến hắn đau lòng.
Tưởng Kế Bình thở dài: “Chuyện lớn như thế sao lại không nói với ba? Con sợ ba sẽ ghét con, hay sợ ba không cần con nữa?” Hắn nghe thấy tiếng sịt mũi vang lên từ bả vai, Hứa Tích bặm môi dưới, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Tưởng Kế Bình buông tay ra, hắn nâng mặt cậu lên, “Đừng khóc, ba không thích nhất là nhìn con khóc.”
Hứa Tích muốn kìm nén tiếng thút thít của mình, nhưng cuối cùng lại khóc càng tợn hơn, suýt thì khóc đến khó thở, Tưởng Kế Bình đành phải ôm cậu vào lòng, “Vậy cứ khóc đi, khóc ra được sẽ thoải mái hơn.”
Hứa Tích siết chặt vạt áo trước của Tưởng Kế Bình, khàn giọng nức nở như một đứa trẻ. Tưởng Kế Bình không biết dỗ dành, cũng không biết phải nói gì, hắn chỉ có thể ôm Hứa Tích, liên tục vỗ về sau lưng cậu. Nhưng bấy nhiêu cũng đã khiến Hứa Tích thấy đủ, cậu cảm thấy bao nhiêu cảm xúc dồn nén suốt những ngày qua chợt đổ xô như thác lũ, đến chính cậu cũng không tài nào kiểm soát nổi.
Tưởng Kế Bình thở dài: “Con mới đến ở với ba chưa được bao yeutruyen.net lâu mà đã khóc rất nhiều, sao ba cứ luôn khiến con thấy tủi thân thế này…”
Hứa Tích cọ vào lồng ngực Tưởng Kế Bình, cậu lắc đầu khụt khịt lên tiếng: “Không phải thế, xin lỗi ba… là con không tốt… con…”
Tưởng Kế Bình hôn lên tóc cậu: “Con không có lỗi, con rất tốt…”
Qua một lúc lâu, Tưởng Kế Bình thấy tiếng khóc trong lòng mình chậm rãi bình ổn, một tay hắn ôm Hứa Tích, một tay rút khăn giấy trên đầu giường, cúi đầu lau mặt cho cậu, “Sáng hôm nay lăn lộn kiểu gì mà cả người bùn đất, trên người còn bầm tím vài chỗ?”
Hứa Tích nghẹt mũi, ồm ồm đáp lời: “Trong lớp có hai thằng… thằng ngốc, vẫn luôn gây sự với con, bị con đánh.”
“Con không sao chứ?” Tưởng Kế Bình thấy nhóc con như bé thỏ trắng nhà mình lộ ra dáng vẻ hung ác như cún thì rất mới lạ.
“Không, hai tên kia vừa nhìn đã biết chưa bao giờ đánh nhau.” Giọng điệu Hứa Tích còn có chút đắc ý nho nhỏ.
“Thế con từng đánh rồi à?”
Hứa Tích ngẩng đầu, thấy Tưởng Kế Bình đang nhướng mày nhìn mình, cậu không khỏi chột dạ, ấp úng nói, “Cũng… cũng chưa đánh bao giờ…”
Tưởng Kế Bình hệt như thể vừa thấy một đôi tai cún đang diễu võ dương oai dỏng cao, thoắt cái đã ủ rũ cụp xuống, hắn không nhịn được cười, “Không có mắng con, là đang lo con bị bắt nạt thôi.”
Tưởng Kế Bình thấy cậu thả lỏng, bèn hắng giọng: “Lúc nãy con ngủ, ba có mua cái này cho con…”
Hứa Tích thấy Tưởng Kế Bình lôi ra một bịch băng vệ sinh, xấu hổ đến mức tai đỏ ửng, Tưởng Kế Bình cũng ngượng ngập nói: “… Đây là lần đầu con hành kinh sao?”
Hứa Tích chưa nghe thấy từ này bao giờ, cậu ngơ ngác nhìn hắn, Tưởng Kế Bình sờ mũi, đổi sang cách diễn đạt khác: “Là lần đầu tiên bị thế này à?”
Hứa Tích cúi đầu ngầm thừa nhận, Tưởng Kế Bình nói: “Bây giờ vẫn đang nghỉ thì không sao, đến lúc con vào học rồi thì dùng cái này không tiện lắm, tốt nhất là đổi sang tampon[1]… Sau này trưa nào ba cũng sẽ tới đón con về ăn cơm, lúc hành kinh có thể thay ở nhà, rồi cố chịu đến khi tan học là được. Không biết chu kỳ của con có theo quy luật không, tới đó ba sẽ gọi cho nhà trường, nói là cơ thể con không khỏe, lúc xin nghỉ cũng dễ hơn. Mấy thứ này không cần mang tùy thân, bị ai thấy được lại khó giải thích…”
[1]Tampon: Băng vệ sinh dạng ống.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Mới một chốc mà Tưởng Kế Bình đã suy xét đến rất nhiều thứ, Hứa Tích cực kỳ không quen thảo luận về đề tài này, mắt cứ nhìn hết chỗ này sang chỗ khác.
Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Sau này có chuyện gì liên quan đến cơ thể cũng không cho phép giấu diếm ba nữa, được không? Đợi thêm vài hôm ba sẽ đưa con đến chỗ chú Trình làm kiểm tra tổng quát… Đừng sợ, chú Trình không phải người ngoài, ba đã chào hỏi chú ấy trước rồi, chúng ta đi vào buổi tối, mượn máy móc bên bệnh viện tư, sẽ không có ai khác, cũng sẽ không giữ lại bất cứ hồ sơ thông tin gì, con thấy đã ổn chưa?”
Hứa Tích có hơi lưỡng lự, Tưởng Kế Bình không biết làm sao để hóa giải nghi ngờ trong lòng cậu, hắn nâng mặt Hứa Tích lên, cùng cậu chạm trán, nhìn thẳng vào hai mắt cậu, “Tin ba, được không?”
Hứa Tích nhìn đôi con ngươi gần trong gang tấc của Tưởng Kế Bình, tròng đen của đối phương đang phản chiếu ảnh ngược của chính cậu. Hứa Tích gật đầu, Tưởng Kế Bình nhẹ nhàng thở ra, thấp thoáng nét cười, hắn ngồi dậy, “Có đói bụng không?” Hứa Tích đã ngủ từ sau đầu giờ chiều đến tận nửa đêm, dạ dày đúng là hơi trống thật. Tưởng Kế Bình đứng dậy đi làm bữa khuya cho cậu, Hứa Tích cũng vào phòng bếp theo hắn, Tưởng Kế Bình để cậu ngồi chờ, Hứa Tích bèn ngồi vào bàn ăn, nhìn bóng lưng bận rộn của đối phương, nhất thời không ai nói gì, nước trong nồi nổi bọt lăn tăn, trong không khí ngập tràn mùi thức ăn. Tưởng Kế Bình không hay nói chuyện, tính cách trầm mặc này của hắn đã từng khiến Hứa Tích cảm thấy bất an, khiến cậu không biết rốt cục hắn đang nghĩ gì, nhưng hiện giờ cậu đã quen với hình thức ở chung yên tĩnh này, bởi có lẽ cậu đã hiểu rõ từng nhất cử nhất động của hắn. Tưởng Kế Bình không giỏi diễn đạt, cách hắn thể hiện mọi thứ luôn luôn giản dị và bình thường đến mức vụng về, nhưng chính nhờ cách thức ấy, lại khiến Hứa Tích lúc nào cũng cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cả hai chia nhau một nồi mì nước, Tưởng Kế Bình thu dọn chén bát, trong lúc hắn đang định về phòng, Hứa Tích lên tiếng: “Ba, con có thể vào phòng ba một lát không?” Tưởng Kế Bình quay đầu hỏi, “Cơ thể khó chịu sao?” Hứa Tích lắc đầu, Tưởng Kế Bình lại hỏi, “Không ngủ được phải không? Lại đây.”
Cả hai ôm tablet, cùng nhau dựa người lên đầu giường, Tưởng Kế Bình đang đọc tài liệu, còn Hứa Tích thì ngồi vẽ tranh. Hứa Tích cứ nghĩ Tưởng Kế Bình sẽ mở lời hỏi han về cơ thể cậu, nhưng đối phương lại không nói gì cả, chỉ yên lặng ở bên cậu, lúc được lúc không mà quay sang xem cậu vẽ, khen cậu vẽ đẹp, còn dặn cậu vẽ xong nhớ gửi cho hắn. Rạng sáng, Tưởng Kế Bình không gắng gượng được nữa, ngủ thiếp đi, Hứa Tích dùng tablet của cậu lén chụp cho Tưởng Kế Bình một tấm, sau đó nằm xuống, nhích gần lại cổ Tưởng Kế Bình, nhắm mắt ngủ.
Lần hành kinh đầu tiên của Hứa Tích kết thúc rất nhanh, Trình Văn hẹn thời gian với người quen bên bệnh viện tư. Sau khi biết Trình Văn cũng biết tình trạng cơ thể mình, Hứa Tích vô cùng mất tự nhiên, trong suốt quá trình làm kiểm tra, Tưởng Kế Bình vẫn luôn ở bên cậu, cộng thêm thái độ của Trình Văn cũng cực kỳ chuyên nghiệp, bấy giờ Hứa Tích mới dần dần trút bỏ vẻ đề phòng.
Kết thúc kiểm tra, Tưởng Kế Bình mời Trình Văn ăn khuya tại một quán ăn phụ cận bệnh viện. Cả ba ngồi vào phòng, Trình Văn đưa báo cáo xét nghiệm cùng hồ sơ cho Tưởng Kế Bình, “Các chỉ số của Hứa Tích đều bình thường, nhưng hai bộ phận sinh dục đều đang phát triển, không biết sau này sẽ yeutruyen.net có gì thay đổi, hiện giờ cứ quan sát thêm, định kỳ làm kiểm tra, còn nữa…” Trình Văn suy nghĩ, “Về việc… giữ hay bỏ… không biết ý hai người thế nào.”
Tưởng Kế Bình lật báo cáo: “Làm phẫu thuật sẽ có rủi ro đúng không? Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe, cứ để như thế này không phải là lựa chọn tốt nhất sao?”
Trình Văn nhìn Hứa Tích: “Nhưng chuyện này cũng phải để Hứa Tích quyết định chứ? Bất kể thằng bé muốn làm nam hay nữ, một trong hai bộ phận sinh dục cũng không thể giữ lại được đúng không, bằng không sau này bàn chuyện cưới xin…”
Tưởng Kế Bình ngắt lời y: “Còn chưa tới lúc đó, tôi không muốn thằng bé khi không lại phải chịu rủi ro. Rồi đến khi làm phẫu thuật, thằng bé sẽ bị cả đám người bu vào nghiên cứu cấu tạo cơ thể, nếu bọn họ mà tiết lộ chuyện này cho giới truyền thông thì sao?”
Trình Văn nhìn Hứa Tích co rụt người ngồi bên cạnh: “Được rồi được rồi, cậu đừng dọa thằng bé. Cậu nói cũng có lý, hiện giờ thằng bé rất khỏe mạnh, có thể không động đến dao kéo thì dĩ nhiên là tốt nhất. Nhưng quyền quyết định sau này, là thuộc về Hứa Tích.”
Tưởng Kế Bình không hé răng, Hứa Tích ở bên cạnh nhận ra hắn có hơi không vui, cậu chủ động lên tiếng: “Chú Trình, cháu cứ như bây giờ cũng không sao…”
Trình Văn chau mày: “Cháu đừng để ý đến ba cháu…”
Tưởng Kế Bình đột ngột đứng dậy, cốc ly trên bàn bị động tác của hắn làm cho va đập vào nhau, vang lên âm thanh leng keng. Tưởng Kế Bình nói với Trình Văn, “Cậu ra ngoài với tôi.”
Trình Văn đứng dậy đi cùng Tưởng Kế Bình, hai người đóng cửa, đứng ngoài hành lang, y cũng hơi khó chịu: “Cậu nổi cơn gì đấy? Tôi nói lý với cậu…”
“Cậu quản ít thôi! Tôi mới là ba thằng bé!” Tưởng Kế Bình hít khí, hắn không khống chế được âm lượng, khiến vài khách hàng đi ngang qua tò mò nhìn sang hai người.
Trình Văn không thể hiểu nổi mà nhìn hắn, không biết tại sao đang yên đang lành hắn lại nổi cơn, y nói: “Cậu cáu giận, chứng tỏ cậu cũng biết bản thân đuối lý, hôm nay tôi không thèm tranh cãi với cậu, nhưng chuyện này của Hứa Tích, tôi chắc chắc phải can thiệp.”
Trình Văn dứt lời bèn quay lại phòng ăn, y cầm vật dụng tùy thân, nói với Hứa Tích: “Ấy, chú mệt quá, ngày mai còn phải trực ban, về trước nhé.”
Hứa Tích loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người tranh chấp hồi nãy, còn không đợi cậu kịp hỏi cho ra nhẽ, Trình Văn đã quay người đi thẳng.
Tưởng Kế Bình đứng bên ngoài chốc lát mới về phòng. Hứa Tích thấy hắn lại chau mày, bèn duỗi tay chạm lên mi tâm hắn. Nét mặt Tưởng Kế Bình lập tức dịu xuống, hắn nâng tay nắm lấy tay cậu, tự nhiên đặt lên môi hôn một cái. Hứa Tích có hơi nóng mặt, mấy ngày qua dường như những hành động tiếp xúc cơ thể giữa cậu và Tưởng Kế Bình bỗng xảy ra rất nhiều, cậu không quá quen, nhưng cũng không thấy phản cảm. Cậu không biết có phải cặp cha con nào cũng sẽ tương tác như thế hay không, nhưng cảm giác thân mật này khiến cậu vừa ấm áp, vừa an tâm.
Cả hai ăn xong bữa khuya, về tới nhà. Tưởng Kế Bình đổi giày, ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo Hứa Tích: “Chút nữa thử dùng tampon đi, tranh thủ thời gian tập làm quen.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất