Chương 7
Sáng hôm sau, khi Tưởng Kế Bình tỉnh dậy thì Hứa Tích đã tới lớp luyện thi, hắn đến gặp bác sĩ tâm lý, kể lại phỏng đoán của bản thân về những gì Hứa Tích đã từng phải trải qua trong quá khứ một cách tế nhị, bác sĩ nói, “Thế này khó mà kết luận được, chi bằng anh dẫn cậu nhà tới đây tâm sự với tôi, bảo cậu bé là tôi muốn thảo luận về tình trạng của anh là được.”
Tưởng Kế Bình nghĩ đến việc tâm trạng hắn đã suy sụp như thế nào trong quá trình điều trị, cảm giác ấy thật sự không hề thoải mái, nên sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chỉ nói, “Để tôi quan sát thằng bé thêm một thời gian nữa đi.”
Hứa Tích lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, thấy Tưởng Kế Bình không hỏi han gì thêm, bấy giờ cậu mới yên tâm.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Hứa Tích cũng lên năm ba trung học, tuy Tưởng Kế Bình không gây áp lực gì cho cậu, song Hứa Tích vẫn học hành rất nỗ lực, các thầy cô giáo ở trường đều biết ba cậu là giáo sư đại học, Hứa Tích cảm thấy bản thân không thể khiến ba mất mặt được.
Cuối kỳ, Hứa Tích bị cảm do học hành quá sức, đâm ra khi làm bài kiểm tra cũng lúc lên lúc xuống, hôm Tưởng Kế Bình tới trường cậu để họp phụ huynh, chỉ vừa mới đến trước cửa sau của lớp, hắn đã nghe thấy tiếng hai đứa nhóc nào đó nói chuyện, “Hứa Tích, bài vật lý lần này cậu được bao điểm?” “Uầy, kém vậy á! Không phải ba cậu là giáo sư môn vật lý sao?”
Tưởng Kế Bình bước vào lớp, Hứa Tích đang cúi đầu ngồi tại chỗ, hai nhóc con kia thấy hắn lại gần thì vội vàng chạy biến, Tưởng Kế Bình dứt khoát cầm cặp sách Hứa Tích lên, “Đi thôi.”
Hứa Tích khó hiểu: “Dạ? Đi đâu ạ? Sắp đến giờ họp rồi mà.”
“Không họp, hôm nay đưa con ra nước ngoài chơi.” Giọng Tưởng Kế Bình không hề nhỏ, đám nhóc xung quanh đều hướng mắt về phía hắn, bởi chung quy mấy ngày này là thời điểm gia đình tạo áp lực rất lớn cho học sinh, cái gọi là “du lịch” ấy, căn bản không tồn tại. Hắn nói xong thì xách cặp của Hứa Tích ra ngoài, vẻ mặt cậu mờ mịt, cũng đành phải đi theo. Tưởng Kế Bình bắt taxi lái thẳng tới sân bay, Hứa Tích ngồi trong xe một lát, sau khi phát hiện xe đang thật sự đi về hướng sân bay, cậu bèn quay đầu lại, bấy giờ Tưởng Kế Bình đang cười nhẹ, ngồi quan sát phản ứng của cậu.
“Ba, rốt cục thì chúng ta đi đâu thế ạ…”
Tưởng Kế Bình mở túi đựng laptop, lấy một tấm thiệp mời đưa cho cậu, “Bên Pháp chuẩn bị mở hội thảo học thuật, chúng ta qua đó mấy ngày, nếu được ba sẽ dẫn con tới tham quan viện bảo tàng Louvre.”
Hứa Tích nghĩ Tưởng Kế Bình đang an ủi mình vì điểm thi không tốt, lòng càng thêm áy náy, Tưởng Kế Bình nhìn cậu, “Đi ra ngoài mở mang tầm mắt, mới xác định rõ được bản thân nỗ lực vì điều gì.”
Hứa Tích ngơ ngác gật đầu, Tưởng Kế Bình nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Thi cử, học hành đều là vì chính mình, con tự đặt ra yêu cầu cho bản thân, chuyện này rất tốt, nhưng ngược lại, ba không muốn con có gánh nặng tâm lý chỉ vì ba là giáo sư đại học.”
Hứa Tích im lặng không đáp, trong một lần nói chuyện phiếm, Trình Văn đã từng kể rằng Tưởng Nhất Phàm giỏi khoa học tự nhiên từ bé, hồi tiểu học còn từng đạt giải môn toán, Tưởng Kế Bình kỳ vọng rất cao vào cậu ta, cũng đã sớm dạy vỡ lòng môn vật lý cho đối phương, thái độ của hắn với Tưởng Nhất Phàm cực kỳ nghiêm khắc, chuyện không làm được bài không cho ăn cơm, hay không làm được bài không cho đi chơi diễn ra như cơm bữa.
Hứa Tích cảm thấy hẳn là Tưởng Kế Bình không đánh giá cao năng lực của cậu, nên đã từ bỏ kỳ vọng, nếu Tưởng Nhất Phàm là viên ngọc bích mà Tưởng Kế Bình đã dày công đẽo gọt trong nhiều năm, vậy có lẽ cậu chỉ là một cục đá chẳng có chút đặc tính nào, không đủ tư cách nhận được sự kỳ vọng của đối phương.
Tưởng Kế Bình tự thấy bản thân đã nói rất rõ, nào biết Hứa Tích lại suy nghĩ vòng vèo rắc rối đến vậy, hắn thấy tâm trạng cậu không quá tươi tỉnh, cũng chỉ nghĩ là do cậu còn bận tâm về thành tích.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tích ngồi máy bay, nên khi máy bay cất cánh, cậu co ro rúc người vào ghế, đã vậy Tưởng Kế Bình kế bên còn thuận miệng bảo cậu, “Thật ra con người vẫn chưa hoàn toàn giải thích được nguyên lý hoạt động của máy bay trên không trung…” làm Hứa Tích nghe mà càng thêm căng thẳng, hai tay cậu siết chặt lấy tay vịn, bấy giờ Tưởng Kế Bình mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vội vàng ngồi đọc luận văn do những người đến tham dự hội thảo gửi tới cho cậu nghe, thành công ru ngủ Hứa Tích.
Tưởng Kế Bình hạ thấp lưng ghế Hứa Tích, lại đắp thêm cho cậu một tấm chăn mỏng. Hứa Tích ngủ không được thoải mái cho lắm, vừa cau yeutruyen.net mày vừa bĩu môi, trông có vẻ cực kỳ tủi thân. Tưởng Kế Bình gạt tóc mái bên má cậu ra, sau đó cúi người hôn lên trán cậu. Làm xong động tác này, ngay cả Tưởng Kế Bình cũng không khỏi sửng sốt, bởi dáng vẻ làm cha của hắn ngày xưa không hề như thế, tuy rằng hắn rất yêu thương cậu con trai thông minh hoạt bát, nhưng Tưởng Kế Bình vẫn cảm thấy làm cha là phải tạo dựng uy tín. Kể từ khi Tưởng Nhất Phàm bắt đầu hiểu chuyện, dường như hai cha con hắn không còn tiếp xúc thân mật thường xuyên nữa, bây giờ nghĩ lại, Tưởng Kế Bình chỉ thấy bản thân khi đó ngu ngốc đến đáng thương.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại: Thật may vì có Hứa Tích, nhờ cậu mà hắn mới hạ quyết tâm đồng ý điều trị, để giờ đây có thể bình tĩnh hồi tưởng lại những ký ức về vợ con quá cố.
Hứa Tích là đứa con thất lạc mà hắn đã thành công tìm về, nhưng dường như mọi thứ không chỉ dừng lại ở thân phận con trai. Tưởng Kế Bình tìm thấy sự yên bình ở cậu, nếu nói Hứa Tích là người đã cứu vớt hắn khỏi vực sâu khổ đau thì cũng không quá lời chút nào. Đôi khi Tưởng Kế Bình cảm thấy thật may mắn, may mắn vì huyết thống đã gắn kết bọn họ lại với nhau, may mắn vì gia đình ôm nhầm cậu dứt khoát từ bỏ, thậm chí may mắn vì Hứa Tích chưa thể tự lập, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, không cách nào rời khỏi hắn. Tưởng Kế Bình không biết loại suy nghĩ này đã yên lặng phá đất chui lên từ khi nào, rồi lại được cảm xúc bất an cùng tăm tối nơi đáy lòng hắn nuôi dưỡng tẩm bổ, để nó mạnh mẽ sinh trưởng, đến nỗi đã hoàn toàn cắm sâu rễ, chiếm cứ một phần trong trái tim hắn. Tưởng Kế Bình nhủ thầm, đây hoàn toàn không phải suy nghĩ nên có của một người làm cha đủ tư cách, đáng lý ra hắn nên hy vọng cậu có thể tự do bay lượn khắp nơi, chứ không phải yeutruyen.net bị trói buộc bên cạnh mình.
Song những tâm tư nơi đáy lòng hắn lại phát ra âm thanh: Thế nhưng ngoài thằng bé ra, mi chẳng còn gì nữa.
“Ba ơi…”
Tưởng Kế Bình bừng tỉnh, Hứa Tích đang nghiêng người lo lắng nhìn hắn: “Ba mơ thấy ác mộng ạ?”
Tưởng Kế Bình thở hổn hển, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra bản thân vừa mơ thấy cái gì, hắn chợt nhận ra bản thân vẫn luôn siết chặt tay Hứa Tích trong lúc ngủ, bèn vội thả lỏng đầu ngón tay, bấy giờ mới phát hiện trên tay Hứa Tích đã bị hằn ra những vết trắng bệch.
“Xin lỗi… Có đau không?”
Hứa Tích lắc đầu, Tưởng Kế Bình vươn bàn tay ẩm ướt sờ mặt cậu, hắn không biết tại sao bản thân lại làm vậy, chỉ là vô thức muốn chạm vào cậu, nên cứ thế hành động, song Tưởng Kế Bình chợt hồi tưởng lại biểu cảm vừa hoảng sợ vừa đề phòng của Hứa Tích, hắn giật mình rút tay lại.
“Ba?”
Tưởng Kế Bình vuốt mặt, hỏi cậu: “Đã đói bụng chưa?”
Hứa Tích thiếp đi một lúc đúng là có hơi đói bụng thật, Tưởng Kế Bình bèn gọi một phần đồ ăn trên máy bay cho cậu, Hứa Tích không tập trung ăn cho lắm, vẫn luôn ngó mắt nhìn hắn. Tưởng Kế Bình cúi đầu cắt một lát bánh mì nhỏ cho Hứa Tích, lại quét thêm bơ, ngẩng đầu lên mới thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, hắn cười khổ, “Xin lỗi, lại khiến con phải lo rồi, ba không sao.”
Tưởng Kế Bình hỏi tiếp viên hàng không một ly rượu, đối phương bèn đưa cho hắn một cốc đá lạnh cùng một bình rượu nhỏ. Hứa Tích nhìn bình rượu chỉ to bằng lòng bàn tay thì thấy rất mới mẻ, Tưởng Kế Bình rót rỗng bình, trông bộ dạng cứ nhìn chằm chằm vào tay mình của cậu thì cười, “Con cũng thích mấy cái bình nhỏ như thế này à?” Hắn nhìn bình rượu trong tay, hơi cô đơn lên tiếng, “Nhất Phàm cũng thích, lần nào ba đi công tác về cũng phải lấy cho thằng bé mấy cái.”
Tưởng Kế Bình đưa bình nhỏ cho Hứa Tích, cậu cầm bình, mặt mũi căng thẳng quan sát biểu cảm của Tưởng Kế Bình, hắn nhấp một hớp rượu, mỉm cười với cậu, “Đừng sợ, ba đã ổn hơn nhiều rồi.”
Hứa Tích thấy hắn không giống đang giả vờ thì nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Kế Bình cụp mắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, “Thật may vì con ở đây, ba mới có thể hạ quyết tâm.”
Hứa Tích cảm thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp, Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Nếu thấy không vui, thấy tủi thân, con hãy nói với ba, ba cũng muốn trở thành chỗ dựa cho con.”
Hứa Tích không biết hắn nói thế là có ý gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lời. Hứa Tích nhớ lại khoảng thời gian mình vừa mới về bên Tưởng Kế Bình một năm trước, khi ấy bản thân vẫn luôn mong ngóng mau mau thành niên để có thể sống một mình, nhưng hiện giờ cậu đã hoàn toàn không thể tưởng tượng được bản thân sẽ sống thế nào nếu không có Tưởng Kế Bình nữa.
Máy bay đi rất êm, Hứa Tích cũng dần dần quen với việc phi hành. Tưởng Kế Bình lấy tablet để cậu đọc qua thông tin về viện bảo tàng, cũng như xem xem bản thân thấy hứng thú với cuộc triển lãm nào, từ đó lên lịch trình cho mấy ngày tiếp theo. Hứa Tích phát hiện Tưởng Kế Bình rất am hiểu về phương diện nghệ thuật, bất cứ tác phẩm tiêu biểu của thời kỳ nào hắn cũng có thể đưa ra vài lời bình, không biết có phải do ảnh hưởng từ người vợ quá cố là Thẩm Thiến hay không.
Có vài người ra đi, in hằn trên người hắn những dấu vết không thể xóa nhòa, nhưng thật may mắn, vì dường như Tưởng Kế Bình đã không còn cảm thấy quá đau buồn về những ký ức mà cố nhân để lại cho hắn nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích tới một khách sạn. Hứa Tích bị lệch múi giờ nghiêm trọng, đâm ra trong lúc Tưởng Kế Bình ngày nào cũng comple giày da để đi dự hội thảo, cậu lại nằm lì trong khách sạn, ngủ đến mức đồng hồ sinh học rối loạn.
Có một đêm, Hứa Tích bị đánh thức bởi âm thanh từ bên kia tường, cậu lật người, muốn ngủ tiếp, nhưng âm thanh kia lại vang lên mỗi lúc một dày đặc, còn đan xen tiếng kêu mơ hồ. Hứa Tích miễn cưỡng mở mắt ra, chợt ý thức được tiếng động này là gì, lập tức cơn buồn ngủ của cậu bay biến sạch, mặt cũng hơi nóng lên. Tuy rằng cơ thể cậu có chỗ khó xử, nhưng dục vọng của nam sinh đến tuổi trưởng thành thì Hứa Tích vẫn có, chỉ là không mãnh liệt đến mức khiến cậu muốn nếm thử cảm giác thủ dâm. Có lẽ là do cách giáo dục của bà ngoại, nên cậu có hơi kháng cự việc chạm vào dương vật của bản thân, cậu trốn tránh không muốn nghĩ đến bộ phận sinh dục nữ của mình, cũng sợ hãi bộ phận sinh dục nam sẽ không phát dục trọn vẹn, cảm xúc rối rắm dồn nén trong lòng, nhanh chóng xua tan chút hưng phấn tuổi dậy thì. Tiếng động cách vách vang lên một hồi cũng chấm dứt, căn phòng bỗng yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của Tưởng Kế Bình. Xuyên qua tấm màn, nương theo ánh sáng mờ nhạt, Hứa Tích nhìn cha mình đang say ngủ trên chiếc giường phía đối diện, bỗng nhiên cậu rất muốn biết, nếu Tưởng Kế Bình cũng tỉnh, cũng nghe được những âm thanh mà cậu nghe, vậy người nọ sẽ có phản ứng như thế nào. Hắn sẽ đỏ mặt ư? Hay sẽ xấu hổ hắng giọng? Hay…
Hứa Tích cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ suốt cả đêm, cậu mơ thấy rất nhiều thứ, khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Hứa Tích chỉ cảm thấy cả người rã rời. Bấy giờ Tưởng Kế Bình đang ở dưới sảnh làm thủ tục trả phòng, hắn gọi cậu xuống ăn sáng. Hội thảo học thuật của Tưởng Kế Bình đã kết thúc vào hôm qua, hắn đặt phòng ở một khách sạn khác trong trung tâm thành phố, gần các địa điểm tham quan hơn, hôm nay cả hai sẽ chuyển đến đó.
Hứa Tích rửa mặt rồi ra khỏi phòng, bất ngờ chạm mặt với hai nhân vật chính của bức đông cung sống cách vách. Hai người kia đi ra ngoài rồi còn đụng tay đụng chân, khiến Hứa Tích không khỏi liếc nhìn một cái, nhìn xong mới ngạc nhiên phát hiện cả hai đều là đàn ông, một người trong đó nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu, trong lúc vẫn đang hôn môi với người còn lại đã nháy mắt với Hứa Tích mấy lần, Hứa Tích không có thời gian để ngẫm xem bản thân có cảm giác gì với chuyện này, bởi cậu đã vội vàng xoay người chạy đi hệt như đang trốn.
Hứa Tích ngồi trong nhà hàng, ngước mắt thấy hai người cách vách kia chọn một chỗ đối diện chéo với bàn cậu, vừa nói vừa cười nhìn cậu, khiến Hứa Tích rất khó chịu. Bọn họ gọi phục vụ lấy một cây bút, sau đó viết viết vẽ vẽ lên giấy ăn, cười cười đi về hướng này. Chuông báo động trong lòng Hứa Tích liên tục vang lên, cậu vô thức rụt người vào ghế, song hai người họ chỉ để lại cho cậu tờ giấy ăn có ghi chữ, rồi cười khúc khích rời đi.
Hứa Tích không hiểu những gì ghi trên giấy, nhưng những hình vẽ bậy bạ bên cạnh lại vô cùng lộ liễu, bỗng nhoáng một cái, tờ giấy ăn đã bị cầm lên. Hứa Tích ngẩng đầu, thấy Tưởng Kế Bình đang nhìn chữ viết và hình vẽ trên giấy, sau đó đi về phía hai người kia, cậu không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn, chỉ thấy cả hai kẻ đó đều im lặng, Tưởng Kế Bình cầm tờ giấy, bước về phía thùng rác, nhìn chằm chằm bọn họ rồi ném nó vào trong.
Khi quay lại chỗ, lần đầu tiên Tưởng Kế Bình quan sát Hứa Tích dưới góc nhìn của một người bình thường chứ không phải ba cậu, Hứa Tích da trắng, đường nét thanh tú, lại thêm tuổi tác mới mười lăm mười sáu, chỉ cần cậu yên tĩnh ngồi đó thôi, đã trông y hệt một bức họa.
Hứa Tích thấy vẻ mặt Tưởng Kế Bình sầm xuống, hắn kéo ghế ngồi, dùng lưng chặn lại tầm mắt của hai kẻ kia.
Tưởng Kế Bình nghĩ đến việc tâm trạng hắn đã suy sụp như thế nào trong quá trình điều trị, cảm giác ấy thật sự không hề thoải mái, nên sau khi suy nghĩ một hồi, hắn chỉ nói, “Để tôi quan sát thằng bé thêm một thời gian nữa đi.”
Hứa Tích lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, thấy Tưởng Kế Bình không hỏi han gì thêm, bấy giờ cậu mới yên tâm.
Kỳ nghỉ hè kết thúc, Hứa Tích cũng lên năm ba trung học, tuy Tưởng Kế Bình không gây áp lực gì cho cậu, song Hứa Tích vẫn học hành rất nỗ lực, các thầy cô giáo ở trường đều biết ba cậu là giáo sư đại học, Hứa Tích cảm thấy bản thân không thể khiến ba mất mặt được.
Cuối kỳ, Hứa Tích bị cảm do học hành quá sức, đâm ra khi làm bài kiểm tra cũng lúc lên lúc xuống, hôm Tưởng Kế Bình tới trường cậu để họp phụ huynh, chỉ vừa mới đến trước cửa sau của lớp, hắn đã nghe thấy tiếng hai đứa nhóc nào đó nói chuyện, “Hứa Tích, bài vật lý lần này cậu được bao điểm?” “Uầy, kém vậy á! Không phải ba cậu là giáo sư môn vật lý sao?”
Tưởng Kế Bình bước vào lớp, Hứa Tích đang cúi đầu ngồi tại chỗ, hai nhóc con kia thấy hắn lại gần thì vội vàng chạy biến, Tưởng Kế Bình dứt khoát cầm cặp sách Hứa Tích lên, “Đi thôi.”
Hứa Tích khó hiểu: “Dạ? Đi đâu ạ? Sắp đến giờ họp rồi mà.”
“Không họp, hôm nay đưa con ra nước ngoài chơi.” Giọng Tưởng Kế Bình không hề nhỏ, đám nhóc xung quanh đều hướng mắt về phía hắn, bởi chung quy mấy ngày này là thời điểm gia đình tạo áp lực rất lớn cho học sinh, cái gọi là “du lịch” ấy, căn bản không tồn tại. Hắn nói xong thì xách cặp của Hứa Tích ra ngoài, vẻ mặt cậu mờ mịt, cũng đành phải đi theo. Tưởng Kế Bình bắt taxi lái thẳng tới sân bay, Hứa Tích ngồi trong xe một lát, sau khi phát hiện xe đang thật sự đi về hướng sân bay, cậu bèn quay đầu lại, bấy giờ Tưởng Kế Bình đang cười nhẹ, ngồi quan sát phản ứng của cậu.
“Ba, rốt cục thì chúng ta đi đâu thế ạ…”
Tưởng Kế Bình mở túi đựng laptop, lấy một tấm thiệp mời đưa cho cậu, “Bên Pháp chuẩn bị mở hội thảo học thuật, chúng ta qua đó mấy ngày, nếu được ba sẽ dẫn con tới tham quan viện bảo tàng Louvre.”
Hứa Tích nghĩ Tưởng Kế Bình đang an ủi mình vì điểm thi không tốt, lòng càng thêm áy náy, Tưởng Kế Bình nhìn cậu, “Đi ra ngoài mở mang tầm mắt, mới xác định rõ được bản thân nỗ lực vì điều gì.”
Hứa Tích ngơ ngác gật đầu, Tưởng Kế Bình nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Thi cử, học hành đều là vì chính mình, con tự đặt ra yêu cầu cho bản thân, chuyện này rất tốt, nhưng ngược lại, ba không muốn con có gánh nặng tâm lý chỉ vì ba là giáo sư đại học.”
Hứa Tích im lặng không đáp, trong một lần nói chuyện phiếm, Trình Văn đã từng kể rằng Tưởng Nhất Phàm giỏi khoa học tự nhiên từ bé, hồi tiểu học còn từng đạt giải môn toán, Tưởng Kế Bình kỳ vọng rất cao vào cậu ta, cũng đã sớm dạy vỡ lòng môn vật lý cho đối phương, thái độ của hắn với Tưởng Nhất Phàm cực kỳ nghiêm khắc, chuyện không làm được bài không cho ăn cơm, hay không làm được bài không cho đi chơi diễn ra như cơm bữa.
Hứa Tích cảm thấy hẳn là Tưởng Kế Bình không đánh giá cao năng lực của cậu, nên đã từ bỏ kỳ vọng, nếu Tưởng Nhất Phàm là viên ngọc bích mà Tưởng Kế Bình đã dày công đẽo gọt trong nhiều năm, vậy có lẽ cậu chỉ là một cục đá chẳng có chút đặc tính nào, không đủ tư cách nhận được sự kỳ vọng của đối phương.
Tưởng Kế Bình tự thấy bản thân đã nói rất rõ, nào biết Hứa Tích lại suy nghĩ vòng vèo rắc rối đến vậy, hắn thấy tâm trạng cậu không quá tươi tỉnh, cũng chỉ nghĩ là do cậu còn bận tâm về thành tích.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tích ngồi máy bay, nên khi máy bay cất cánh, cậu co ro rúc người vào ghế, đã vậy Tưởng Kế Bình kế bên còn thuận miệng bảo cậu, “Thật ra con người vẫn chưa hoàn toàn giải thích được nguyên lý hoạt động của máy bay trên không trung…” làm Hứa Tích nghe mà càng thêm căng thẳng, hai tay cậu siết chặt lấy tay vịn, bấy giờ Tưởng Kế Bình mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vội vàng ngồi đọc luận văn do những người đến tham dự hội thảo gửi tới cho cậu nghe, thành công ru ngủ Hứa Tích.
Tưởng Kế Bình hạ thấp lưng ghế Hứa Tích, lại đắp thêm cho cậu một tấm chăn mỏng. Hứa Tích ngủ không được thoải mái cho lắm, vừa cau yeutruyen.net mày vừa bĩu môi, trông có vẻ cực kỳ tủi thân. Tưởng Kế Bình gạt tóc mái bên má cậu ra, sau đó cúi người hôn lên trán cậu. Làm xong động tác này, ngay cả Tưởng Kế Bình cũng không khỏi sửng sốt, bởi dáng vẻ làm cha của hắn ngày xưa không hề như thế, tuy rằng hắn rất yêu thương cậu con trai thông minh hoạt bát, nhưng Tưởng Kế Bình vẫn cảm thấy làm cha là phải tạo dựng uy tín. Kể từ khi Tưởng Nhất Phàm bắt đầu hiểu chuyện, dường như hai cha con hắn không còn tiếp xúc thân mật thường xuyên nữa, bây giờ nghĩ lại, Tưởng Kế Bình chỉ thấy bản thân khi đó ngu ngốc đến đáng thương.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại: Thật may vì có Hứa Tích, nhờ cậu mà hắn mới hạ quyết tâm đồng ý điều trị, để giờ đây có thể bình tĩnh hồi tưởng lại những ký ức về vợ con quá cố.
Hứa Tích là đứa con thất lạc mà hắn đã thành công tìm về, nhưng dường như mọi thứ không chỉ dừng lại ở thân phận con trai. Tưởng Kế Bình tìm thấy sự yên bình ở cậu, nếu nói Hứa Tích là người đã cứu vớt hắn khỏi vực sâu khổ đau thì cũng không quá lời chút nào. Đôi khi Tưởng Kế Bình cảm thấy thật may mắn, may mắn vì huyết thống đã gắn kết bọn họ lại với nhau, may mắn vì gia đình ôm nhầm cậu dứt khoát từ bỏ, thậm chí may mắn vì Hứa Tích chưa thể tự lập, chỉ có thể dựa dẫm vào hắn, không cách nào rời khỏi hắn. Tưởng Kế Bình không biết loại suy nghĩ này đã yên lặng phá đất chui lên từ khi nào, rồi lại được cảm xúc bất an cùng tăm tối nơi đáy lòng hắn nuôi dưỡng tẩm bổ, để nó mạnh mẽ sinh trưởng, đến nỗi đã hoàn toàn cắm sâu rễ, chiếm cứ một phần trong trái tim hắn. Tưởng Kế Bình nhủ thầm, đây hoàn toàn không phải suy nghĩ nên có của một người làm cha đủ tư cách, đáng lý ra hắn nên hy vọng cậu có thể tự do bay lượn khắp nơi, chứ không phải yeutruyen.net bị trói buộc bên cạnh mình.
Song những tâm tư nơi đáy lòng hắn lại phát ra âm thanh: Thế nhưng ngoài thằng bé ra, mi chẳng còn gì nữa.
“Ba ơi…”
Tưởng Kế Bình bừng tỉnh, Hứa Tích đang nghiêng người lo lắng nhìn hắn: “Ba mơ thấy ác mộng ạ?”
Tưởng Kế Bình thở hổn hển, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra bản thân vừa mơ thấy cái gì, hắn chợt nhận ra bản thân vẫn luôn siết chặt tay Hứa Tích trong lúc ngủ, bèn vội thả lỏng đầu ngón tay, bấy giờ mới phát hiện trên tay Hứa Tích đã bị hằn ra những vết trắng bệch.
“Xin lỗi… Có đau không?”
Hứa Tích lắc đầu, Tưởng Kế Bình vươn bàn tay ẩm ướt sờ mặt cậu, hắn không biết tại sao bản thân lại làm vậy, chỉ là vô thức muốn chạm vào cậu, nên cứ thế hành động, song Tưởng Kế Bình chợt hồi tưởng lại biểu cảm vừa hoảng sợ vừa đề phòng của Hứa Tích, hắn giật mình rút tay lại.
“Ba?”
Tưởng Kế Bình vuốt mặt, hỏi cậu: “Đã đói bụng chưa?”
Hứa Tích thiếp đi một lúc đúng là có hơi đói bụng thật, Tưởng Kế Bình bèn gọi một phần đồ ăn trên máy bay cho cậu, Hứa Tích không tập trung ăn cho lắm, vẫn luôn ngó mắt nhìn hắn. Tưởng Kế Bình cúi đầu cắt một lát bánh mì nhỏ cho Hứa Tích, lại quét thêm bơ, ngẩng đầu lên mới thấy dáng vẻ lo lắng của cậu, hắn cười khổ, “Xin lỗi, lại khiến con phải lo rồi, ba không sao.”
Tưởng Kế Bình hỏi tiếp viên hàng không một ly rượu, đối phương bèn đưa cho hắn một cốc đá lạnh cùng một bình rượu nhỏ. Hứa Tích nhìn bình rượu chỉ to bằng lòng bàn tay thì thấy rất mới mẻ, Tưởng Kế Bình rót rỗng bình, trông bộ dạng cứ nhìn chằm chằm vào tay mình của cậu thì cười, “Con cũng thích mấy cái bình nhỏ như thế này à?” Hắn nhìn bình rượu trong tay, hơi cô đơn lên tiếng, “Nhất Phàm cũng thích, lần nào ba đi công tác về cũng phải lấy cho thằng bé mấy cái.”
Tưởng Kế Bình đưa bình nhỏ cho Hứa Tích, cậu cầm bình, mặt mũi căng thẳng quan sát biểu cảm của Tưởng Kế Bình, hắn nhấp một hớp rượu, mỉm cười với cậu, “Đừng sợ, ba đã ổn hơn nhiều rồi.”
Hứa Tích thấy hắn không giống đang giả vờ thì nhẹ nhàng thở ra, Tưởng Kế Bình cụp mắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, “Thật may vì con ở đây, ba mới có thể hạ quyết tâm.”
Hứa Tích cảm thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp, Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Nếu thấy không vui, thấy tủi thân, con hãy nói với ba, ba cũng muốn trở thành chỗ dựa cho con.”
Hứa Tích không biết hắn nói thế là có ý gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp lời. Hứa Tích nhớ lại khoảng thời gian mình vừa mới về bên Tưởng Kế Bình một năm trước, khi ấy bản thân vẫn luôn mong ngóng mau mau thành niên để có thể sống một mình, nhưng hiện giờ cậu đã hoàn toàn không thể tưởng tượng được bản thân sẽ sống thế nào nếu không có Tưởng Kế Bình nữa.
Máy bay đi rất êm, Hứa Tích cũng dần dần quen với việc phi hành. Tưởng Kế Bình lấy tablet để cậu đọc qua thông tin về viện bảo tàng, cũng như xem xem bản thân thấy hứng thú với cuộc triển lãm nào, từ đó lên lịch trình cho mấy ngày tiếp theo. Hứa Tích phát hiện Tưởng Kế Bình rất am hiểu về phương diện nghệ thuật, bất cứ tác phẩm tiêu biểu của thời kỳ nào hắn cũng có thể đưa ra vài lời bình, không biết có phải do ảnh hưởng từ người vợ quá cố là Thẩm Thiến hay không.
Có vài người ra đi, in hằn trên người hắn những dấu vết không thể xóa nhòa, nhưng thật may mắn, vì dường như Tưởng Kế Bình đã không còn cảm thấy quá đau buồn về những ký ức mà cố nhân để lại cho hắn nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích tới một khách sạn. Hứa Tích bị lệch múi giờ nghiêm trọng, đâm ra trong lúc Tưởng Kế Bình ngày nào cũng comple giày da để đi dự hội thảo, cậu lại nằm lì trong khách sạn, ngủ đến mức đồng hồ sinh học rối loạn.
Có một đêm, Hứa Tích bị đánh thức bởi âm thanh từ bên kia tường, cậu lật người, muốn ngủ tiếp, nhưng âm thanh kia lại vang lên mỗi lúc một dày đặc, còn đan xen tiếng kêu mơ hồ. Hứa Tích miễn cưỡng mở mắt ra, chợt ý thức được tiếng động này là gì, lập tức cơn buồn ngủ của cậu bay biến sạch, mặt cũng hơi nóng lên. Tuy rằng cơ thể cậu có chỗ khó xử, nhưng dục vọng của nam sinh đến tuổi trưởng thành thì Hứa Tích vẫn có, chỉ là không mãnh liệt đến mức khiến cậu muốn nếm thử cảm giác thủ dâm. Có lẽ là do cách giáo dục của bà ngoại, nên cậu có hơi kháng cự việc chạm vào dương vật của bản thân, cậu trốn tránh không muốn nghĩ đến bộ phận sinh dục nữ của mình, cũng sợ hãi bộ phận sinh dục nam sẽ không phát dục trọn vẹn, cảm xúc rối rắm dồn nén trong lòng, nhanh chóng xua tan chút hưng phấn tuổi dậy thì. Tiếng động cách vách vang lên một hồi cũng chấm dứt, căn phòng bỗng yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của Tưởng Kế Bình. Xuyên qua tấm màn, nương theo ánh sáng mờ nhạt, Hứa Tích nhìn cha mình đang say ngủ trên chiếc giường phía đối diện, bỗng nhiên cậu rất muốn biết, nếu Tưởng Kế Bình cũng tỉnh, cũng nghe được những âm thanh mà cậu nghe, vậy người nọ sẽ có phản ứng như thế nào. Hắn sẽ đỏ mặt ư? Hay sẽ xấu hổ hắng giọng? Hay…
Hứa Tích cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ suốt cả đêm, cậu mơ thấy rất nhiều thứ, khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Hứa Tích chỉ cảm thấy cả người rã rời. Bấy giờ Tưởng Kế Bình đang ở dưới sảnh làm thủ tục trả phòng, hắn gọi cậu xuống ăn sáng. Hội thảo học thuật của Tưởng Kế Bình đã kết thúc vào hôm qua, hắn đặt phòng ở một khách sạn khác trong trung tâm thành phố, gần các địa điểm tham quan hơn, hôm nay cả hai sẽ chuyển đến đó.
Hứa Tích rửa mặt rồi ra khỏi phòng, bất ngờ chạm mặt với hai nhân vật chính của bức đông cung sống cách vách. Hai người kia đi ra ngoài rồi còn đụng tay đụng chân, khiến Hứa Tích không khỏi liếc nhìn một cái, nhìn xong mới ngạc nhiên phát hiện cả hai đều là đàn ông, một người trong đó nhận ra ánh mắt chăm chú của cậu, trong lúc vẫn đang hôn môi với người còn lại đã nháy mắt với Hứa Tích mấy lần, Hứa Tích không có thời gian để ngẫm xem bản thân có cảm giác gì với chuyện này, bởi cậu đã vội vàng xoay người chạy đi hệt như đang trốn.
Hứa Tích ngồi trong nhà hàng, ngước mắt thấy hai người cách vách kia chọn một chỗ đối diện chéo với bàn cậu, vừa nói vừa cười nhìn cậu, khiến Hứa Tích rất khó chịu. Bọn họ gọi phục vụ lấy một cây bút, sau đó viết viết vẽ vẽ lên giấy ăn, cười cười đi về hướng này. Chuông báo động trong lòng Hứa Tích liên tục vang lên, cậu vô thức rụt người vào ghế, song hai người họ chỉ để lại cho cậu tờ giấy ăn có ghi chữ, rồi cười khúc khích rời đi.
Hứa Tích không hiểu những gì ghi trên giấy, nhưng những hình vẽ bậy bạ bên cạnh lại vô cùng lộ liễu, bỗng nhoáng một cái, tờ giấy ăn đã bị cầm lên. Hứa Tích ngẩng đầu, thấy Tưởng Kế Bình đang nhìn chữ viết và hình vẽ trên giấy, sau đó đi về phía hai người kia, cậu không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt hắn, chỉ thấy cả hai kẻ đó đều im lặng, Tưởng Kế Bình cầm tờ giấy, bước về phía thùng rác, nhìn chằm chằm bọn họ rồi ném nó vào trong.
Khi quay lại chỗ, lần đầu tiên Tưởng Kế Bình quan sát Hứa Tích dưới góc nhìn của một người bình thường chứ không phải ba cậu, Hứa Tích da trắng, đường nét thanh tú, lại thêm tuổi tác mới mười lăm mười sáu, chỉ cần cậu yên tĩnh ngồi đó thôi, đã trông y hệt một bức họa.
Hứa Tích thấy vẻ mặt Tưởng Kế Bình sầm xuống, hắn kéo ghế ngồi, dùng lưng chặn lại tầm mắt của hai kẻ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất