Chương 66
Ta họ Tống, tên Thục Dao. Cái tên này cũng không phải do phụ thân ta đặt, mà nó bắt nguồn từ bà nội ta. Sinh ra là con gái, bà hi vọng ta hiền lương thục đức, cũng hi vọng ta có được một cuộc đời bình an hạnh phúc.
Là con gái thứ hai của tả thừa tướng Tống Thụy Hoa, từ nhỏ, ta đã biết, nhà họ Tống là dòng họ nổi tiếng, lại thêm thế lực trong triều của phụ thân vững chắc, chồng tương lai của ta có lẽ không chỉ vì yêu mới cưới ta.
Lần đầu gặp gỡ Thất hoàng tử, ta khoảng mười bốn tuổi. Hôm ấy vì người của nhà thượng thư bệnh nặng, mẫu thân dẫn ta ngồi xe ngựa đi ngang một con đường ở kinh đô, đến đường lớn thì bị thị vệ ngăn lại. Hai bên đường phố có rất đông dân thường đứng xem, tiếng bàn luận văng vẳng không dứt. Mẫu thân hỏi phu xe mới biết, hôm nay là ngày Thất hoàng tử thắng trận về kinh. Đường lớn bị quân lính và dân chúng đứng xem ngăn lại, nếu không muốn chờ thì chỉ có thể đi đường vòng.
Từ nhỏ đến giờ ta rất ít ra ngoài, chưa từng gặp ai hống hách như vậy. Ý mẫu thân là muốn đi vòng, nhưng nghe ta năn nỉ quá nên đồng ý ở lại chờ xem. Có điều bà cứ dặn ta không được ló đầu ra để người ta thấy mặt, vậy sẽ làm mất thân phận. Thế là dù ta còn nhỏ và tính hay tò mò, ta cũng chỉ đành lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở tấm mành. Vừa nhìn qua khe hở tấm mành ta đã thấy một người.
Chỉ nhìn qua khe hở, thế giới trở nên nhỏ bé, nhưng người đó lại đúng dịp xuất hiện trước mắt ta, chỉ một thoáng thôi. Ta thấy một chàng thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, lệ khí nhiễm phải khi quanh năm ở biên cương của chàng còn chưa tan hết. Chàng mặc một bộ chiến bào màu đỏ, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng rất oai phong. Theo sau chàng là đội quân Diễm Hoàng hùng mạnh.
Một giây đó, câu nói trời đất tan hoang trong phút chốc, đối với ta cũng chỉ vậy thôi.
Sau lần ấy, thỉnh thoảng nhớ đến người nọ, mới hiểu được tâm sự con gái là gì. Đó vừa là tim đập thình thịch, cũng có một loại chua xót khó nói nên lời. Ta không thể nói ra, cũng không có người để nói, lắm lúc nhớ chàng, ta lại buồn rồi khóc thầm một mình.
Sau đó mẫu thân thấy ta ngày nào cũng buồn lo uất ức, hỏi thăm, mới biết tâm sự của ta. Rồi sau đó, mẫu thân kể cho phụ thân nghe, phụ thân thuở nhỏ rất thương ta, bèn tự mình đến nói với ta.
Ông nói Thất hoàng tử được phong làm Thụy Vương, ngài đã nắm chắc quyền chỉ huy quân đội, nhưng thời gian ở lại kinh thành có hạn, mối quan hệ giao thiệp và gốc gác cũng không ổn. Tuy nhiên, người nọ rất thông mình, phụ thân cũng có ý nương nhờ vào, kết thân là cách ổn thỏa nhất. Nếu ta cũng yêu Thụy Vương, thì còn gì vui hơn.
Sau đó phụ thân còn nói, vốn dĩ với dòng dõi của ta, làm Thụy Vương phi mới đúng, nhưng Thất hoàng tử Thần Dục đã được hoàng thượng chỉ định đối tượng kết hôn từ nhỏ, vị trí vương phi đã có người ngồi rồi, nếu ta qua đó, nhiều nhất chỉ được làm Trắc Vương phi thôi. Trắc phi chính là thiếp, ta đường đường xuất thân là dòng chính Tống thị, tuy là con gái, phụ thân vẫn sợ ta làm thiếp sẽ chịu oan ức.
Có điều ta đâu nghĩ nhiều như vậy, nghe phụ thân nói xong, toàn thân ta vui sướng đến nghẹt thở, loại cảm giác đó đúng là như đang nằm mơ.
Sau đó, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Ngày hôn lễ ấy, khi khăn voan được vén lên, ta ngây người nhìn người đàn ông ta chỉ có duyên gặp mặt một lần. Ánh mắt chàng nhìn ta hững hờ, đến khi ngón tay kia sờ lên mặt ta một cách dịu dàng, mũi ta chợt có phần chua xót.
Ta biết con gái phải rụt rè chừng mực, nhưng càng nghĩ có ngày ta có thể thuộc về chàng, có được chàng, thậm chí còn kết tóc se duyên với chàng, chỉ nghĩ thế thôi, đã làm ta không tài nào kiềm chế được. Ta khi ấy chẳng nghĩ gì đến Vương phi hay Trắc phi, lợi dụng quyền lực gì đó, ta chỉ mong cho tình yêu của ta và chàng sẽ kéo dài, dù làm thiếp, ta cũng vui vẻ chịu đựng.
Người được chọn làm Vương phi của Thụy Vương là con gái út của một vị đại tướng quân đương triều. Tuy nàng sinh ra trong gia đình võ tướng, nhưng sức yếu nhiều bệnh. Thụy Vương đối xử với ta rất có lễ, cũng luôn đối xử có lễ có phép với nàng. Sau khi ta vào phủ được hai năm thì người phụ nữ này chết vì khó sinh, đứa con mới sinh không đủ tháng cũng chết sớm. Thụy Vương sắp xếp lễ tang cho nàng và đứa con mới sinh của nàng, cả phủ mặc đồ tang và ăn chay bảy ngày. Sau bảy ngày, chàng vẫn là Thụy Vương uy quyền.
Vừa vào phủ thì ta đã biết, người đàn ông này không xem trọng tình yêu nam nữ, chàng chỉ nghĩ cho triều chính. Nhưng vậy thì có sao đâu, Vương phi mất rồi, phủ Thụy Vương to lớn này chỉ có một mình ta. Dù vô số khuê tú trong kinh liên tiếp lấy lòng, Thụy Vương cũng không có ý cưới thêm. Dần dần có rất nhiều lời đồn được truyền ra, nhưng ta cũng đã hết lòng rồi, là thê là thiếp có làm được gì chứ?
Bây giờ nhớ lại, cuộc đời hạnh phúc của Tống Thục Dao ta có lẽ cũng chỉ có mấy năm qua.
Sau năm đó, có một lần Thụy Vương phụng chỉ ra ngoài, sau khi trở về, mọi thứ đã có một thay đổi nho nhỏ.
Lúc đầu ta không nhận ra, chỉ nghĩ do chàng bận nhiều việc công vụ quá, nên từ đó rất ít đến chỗ ta. Nhưng có một ngày, nửa đêm, chàng bỗng đẩy cửa vào phòng ta, ôm ngang lấy ta, ngồi vào bàn, cởi đồ ta ra.
Khi đó, chàng hôn ta rất thô bạo, cào cấu lấy cơ thể ta rất mạnh, ta gần như bị doạ sợ, bị đau đến chảy nước mắt, sau đó tinh thần từ từ ổn lại. Ta có phần ham muốn làm thêm bước nữa với chàng, nhưng đến bước cuối cùng, chàng dừng lại.
Đến giờ ta vẫn nhớ đêm hôm ấy. Đôi mắt ngưng trọng, gần như u ám của Thần Dục nhìn chằm chằm vào thân thể ta từ trên cao. Khi đó ta mới rõ ràng nhận ra có một điều gì đó đã thay đổi thật rồi. Sau đó là một khoảng lặng, im lặng đến khó chịu, vẻ mặt chàng khó coi xoay người, sau đó không nói tiếng nào mà bước khỏi phòng ta.
Chỉ để lại ta ngồi trên bàn một mình, trần truồng, giận dữ và xấu hổ nhìn ánh trăng sáng trưng soi bóng dưới đất. Đêm hôm ấy, đối với chúng ta mà nói, nó như một đường ranh giới, chia cắt quá khứ và tương lai.
Từ hôm ấy, Thần Dục vẫn đối xử với ta như thường, nhưng sao ta không nhận ra sự xa cách lạnh nhạt từ chàng chứ, bởi vì chàng không còn chạm vào ta nữa.
Ta nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác rằng đừng lo lắng và cũng đừng tham lam. Bản chất đàn ông thường trăng hoa và ham của lạ, huống chi chàng ưu tú như vậy. Ta nên biết đủ. Chỉ đáng tiếc thân thể ta không tốt, chưa kịp sinh cho chàng một đứa con. Huống chi, xưa nay Thụy Vương giữ mình trong sạch, áp lời đồn rất tốt, lại thêm danh tiếng chỉ yêu chiều một mình ta vang xa, ta đã trở thành đối tượng ghen ghét của tất cả nữ giới ở kinh thành, ta còn gì chưa hài lòng nữa?
Nhưng ta lừa được người khác, chứ sao lừa được chính mình?
Mấy năm sau, khi thấy tận mắt người đàn ông đứng bên Thần Dục kia, niềm tin vững vàng mà ta vẫn giữ bao năm sụp đổ như núi lỡ.
Khi đó ta mới biết, hóa ra người đàn ông như Thần Dục, trong ánh mắt chàng khi nhìn về một người cũng có thể chứa đựng tình yêu như bao người bình thường khác.
Chẳng phải chàng không có cái gọi là thất tình lục dục ư?
Không, chàng có, chỉ là chàng không cho người khác.
Nhận thức này gần như đánh nát vỏ bọc sống yên phận chấp nhận hiện thực nhiều năm như vậy của ta và dưới lớp vỏ bọc này là hố đen sâu thẳm khiến người ta tuyệt vọng, sau khi trái tim đã giá lạnh, ta gần như bật cười.
Khi đó ta mới hiểu, thái độ kính trọng lễ độ của chàng đối với ta từ trước, phụ nữ khắp thiên hạ hâm mộ nghĩ chàng chỉ yêu chiều một mình ta, hóa ra chỉ là một trò hề giả dối.
Ta bắt đầu như phát điên, nhớ lại cái đêm Thần Dục mất khống chế mà xé rách y phục của ta một cách thô bạo ấy. Đó là lần ta ở gần chàng nhất, cũng là lần ta cách chàng xa nhất. Trước đêm đó, chàng là Thụy Vương của thiên hạ này, cũng là Thụy Vương của ta. Sau đêm đó, chàng đã hoàn toàn xa cách ta.
Sau đó, cuộc phân tranh của triều đình ngày càng gay gắt. Thụy Vương cắt cứ một phương, muốn đón ta đến một nơi xa để lánh nạn, trên đường gặp lại chàng, cũng là lần đầu tiên thấy rõ mặt người đàn ông bên cạnh chàng.
Người mà Thần Dục xem trọng, tự nhiên có chỗ hơn người của hắn. Không sai, đây là một người đàn ông vừa nhìn sơ đã người nọ là một người rất xuất sắc, dù là tướng mạo hay khí chất, hoặc chỉ là một ánh mắt, cũng đủ khiến người khác nhớ thương. Hắn có ý giấu tài, nhưng đứng ở đó vẫn như không khí hơi lành lạnh của mùa thu, càng giống như một thanh kiếm tốt, dù đứng lặng yên vẫn không hề tầm thường.
Một người đàn ông cho dù đứng bên cạnh Thần Dục, người ngang tài ngang sức với mình, nhưng nhìn từ đầu đến chân đến chân, người đàn ông này lại khác hẳn với Thần Dục. Người nọ không có chấp niệm, không có ham muốn phức tạp. Một người sống phóng khoáng, tự do, đi con đường trái người với con đường quyền lực. Nhưng người nọ không hiểu, điểm khác biết này khi sống chung với Thụy Vương chính là điểm trí mạng nhất.
Bởi vì loại người này sẽ mãi mãi không biết suy nghĩ của Thụy Vương.
Cả đời Thụy Vương chỉ tính toán để nắm được ngôi vị hoàng đế, cho dù yêu một người đàn ông thì đã sao?
Ta sống chung với Thụy Vương lâu như vậy nên sau khi hiểu rõ ta cũng không còn sốt ruột nữa. Người như Thần Dục, khi bước đi trên con đường này, dù là tình yêu cũng chỉ là một chướng ngại vật lớn chắn đường mà thôi. Ta biết, không ai có thể ngăn được chàng.
Mà sự thực thì sao?
Ta đã đoán đúng.
Sau cuộc chiến trên sông đó, trong cung chỉ để lại một thanh kiếm.
Thần Dục leo lên ngôi vị hoàng đế, ta chính là tần phi có địa vị cao nhất trong hậu cung.
Hoàng đế không muốn gặp ta thì sao nào? Ta nghĩ thầm, người còn sống thì ta muốn gặp thì có thể gặp, muốn chạm cũng có cơ hội chạm được, nhưng Thần Dục thì sao?
Mỗi khi nghĩ tới đó, lòng ta lại dâng lên một cảm giác rất sung sướng.
Nhiều năm qua, ta không hạnh phúc, người hại ta không hạnh phúc là chàng, còn đau đớn hơn ta.
Buồn cười là, hoàng cung to lớn, nhưng ngoảnh đầu lại…
Ngay cả chỗ để ta hận chàng cũng không có.
Là con gái thứ hai của tả thừa tướng Tống Thụy Hoa, từ nhỏ, ta đã biết, nhà họ Tống là dòng họ nổi tiếng, lại thêm thế lực trong triều của phụ thân vững chắc, chồng tương lai của ta có lẽ không chỉ vì yêu mới cưới ta.
Lần đầu gặp gỡ Thất hoàng tử, ta khoảng mười bốn tuổi. Hôm ấy vì người của nhà thượng thư bệnh nặng, mẫu thân dẫn ta ngồi xe ngựa đi ngang một con đường ở kinh đô, đến đường lớn thì bị thị vệ ngăn lại. Hai bên đường phố có rất đông dân thường đứng xem, tiếng bàn luận văng vẳng không dứt. Mẫu thân hỏi phu xe mới biết, hôm nay là ngày Thất hoàng tử thắng trận về kinh. Đường lớn bị quân lính và dân chúng đứng xem ngăn lại, nếu không muốn chờ thì chỉ có thể đi đường vòng.
Từ nhỏ đến giờ ta rất ít ra ngoài, chưa từng gặp ai hống hách như vậy. Ý mẫu thân là muốn đi vòng, nhưng nghe ta năn nỉ quá nên đồng ý ở lại chờ xem. Có điều bà cứ dặn ta không được ló đầu ra để người ta thấy mặt, vậy sẽ làm mất thân phận. Thế là dù ta còn nhỏ và tính hay tò mò, ta cũng chỉ đành lặng lẽ nhìn ra ngoài qua khe hở tấm mành. Vừa nhìn qua khe hở tấm mành ta đã thấy một người.
Chỉ nhìn qua khe hở, thế giới trở nên nhỏ bé, nhưng người đó lại đúng dịp xuất hiện trước mắt ta, chỉ một thoáng thôi. Ta thấy một chàng thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, lệ khí nhiễm phải khi quanh năm ở biên cương của chàng còn chưa tan hết. Chàng mặc một bộ chiến bào màu đỏ, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng rất oai phong. Theo sau chàng là đội quân Diễm Hoàng hùng mạnh.
Một giây đó, câu nói trời đất tan hoang trong phút chốc, đối với ta cũng chỉ vậy thôi.
Sau lần ấy, thỉnh thoảng nhớ đến người nọ, mới hiểu được tâm sự con gái là gì. Đó vừa là tim đập thình thịch, cũng có một loại chua xót khó nói nên lời. Ta không thể nói ra, cũng không có người để nói, lắm lúc nhớ chàng, ta lại buồn rồi khóc thầm một mình.
Sau đó mẫu thân thấy ta ngày nào cũng buồn lo uất ức, hỏi thăm, mới biết tâm sự của ta. Rồi sau đó, mẫu thân kể cho phụ thân nghe, phụ thân thuở nhỏ rất thương ta, bèn tự mình đến nói với ta.
Ông nói Thất hoàng tử được phong làm Thụy Vương, ngài đã nắm chắc quyền chỉ huy quân đội, nhưng thời gian ở lại kinh thành có hạn, mối quan hệ giao thiệp và gốc gác cũng không ổn. Tuy nhiên, người nọ rất thông mình, phụ thân cũng có ý nương nhờ vào, kết thân là cách ổn thỏa nhất. Nếu ta cũng yêu Thụy Vương, thì còn gì vui hơn.
Sau đó phụ thân còn nói, vốn dĩ với dòng dõi của ta, làm Thụy Vương phi mới đúng, nhưng Thất hoàng tử Thần Dục đã được hoàng thượng chỉ định đối tượng kết hôn từ nhỏ, vị trí vương phi đã có người ngồi rồi, nếu ta qua đó, nhiều nhất chỉ được làm Trắc Vương phi thôi. Trắc phi chính là thiếp, ta đường đường xuất thân là dòng chính Tống thị, tuy là con gái, phụ thân vẫn sợ ta làm thiếp sẽ chịu oan ức.
Có điều ta đâu nghĩ nhiều như vậy, nghe phụ thân nói xong, toàn thân ta vui sướng đến nghẹt thở, loại cảm giác đó đúng là như đang nằm mơ.
Sau đó, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Ngày hôn lễ ấy, khi khăn voan được vén lên, ta ngây người nhìn người đàn ông ta chỉ có duyên gặp mặt một lần. Ánh mắt chàng nhìn ta hững hờ, đến khi ngón tay kia sờ lên mặt ta một cách dịu dàng, mũi ta chợt có phần chua xót.
Ta biết con gái phải rụt rè chừng mực, nhưng càng nghĩ có ngày ta có thể thuộc về chàng, có được chàng, thậm chí còn kết tóc se duyên với chàng, chỉ nghĩ thế thôi, đã làm ta không tài nào kiềm chế được. Ta khi ấy chẳng nghĩ gì đến Vương phi hay Trắc phi, lợi dụng quyền lực gì đó, ta chỉ mong cho tình yêu của ta và chàng sẽ kéo dài, dù làm thiếp, ta cũng vui vẻ chịu đựng.
Người được chọn làm Vương phi của Thụy Vương là con gái út của một vị đại tướng quân đương triều. Tuy nàng sinh ra trong gia đình võ tướng, nhưng sức yếu nhiều bệnh. Thụy Vương đối xử với ta rất có lễ, cũng luôn đối xử có lễ có phép với nàng. Sau khi ta vào phủ được hai năm thì người phụ nữ này chết vì khó sinh, đứa con mới sinh không đủ tháng cũng chết sớm. Thụy Vương sắp xếp lễ tang cho nàng và đứa con mới sinh của nàng, cả phủ mặc đồ tang và ăn chay bảy ngày. Sau bảy ngày, chàng vẫn là Thụy Vương uy quyền.
Vừa vào phủ thì ta đã biết, người đàn ông này không xem trọng tình yêu nam nữ, chàng chỉ nghĩ cho triều chính. Nhưng vậy thì có sao đâu, Vương phi mất rồi, phủ Thụy Vương to lớn này chỉ có một mình ta. Dù vô số khuê tú trong kinh liên tiếp lấy lòng, Thụy Vương cũng không có ý cưới thêm. Dần dần có rất nhiều lời đồn được truyền ra, nhưng ta cũng đã hết lòng rồi, là thê là thiếp có làm được gì chứ?
Bây giờ nhớ lại, cuộc đời hạnh phúc của Tống Thục Dao ta có lẽ cũng chỉ có mấy năm qua.
Sau năm đó, có một lần Thụy Vương phụng chỉ ra ngoài, sau khi trở về, mọi thứ đã có một thay đổi nho nhỏ.
Lúc đầu ta không nhận ra, chỉ nghĩ do chàng bận nhiều việc công vụ quá, nên từ đó rất ít đến chỗ ta. Nhưng có một ngày, nửa đêm, chàng bỗng đẩy cửa vào phòng ta, ôm ngang lấy ta, ngồi vào bàn, cởi đồ ta ra.
Khi đó, chàng hôn ta rất thô bạo, cào cấu lấy cơ thể ta rất mạnh, ta gần như bị doạ sợ, bị đau đến chảy nước mắt, sau đó tinh thần từ từ ổn lại. Ta có phần ham muốn làm thêm bước nữa với chàng, nhưng đến bước cuối cùng, chàng dừng lại.
Đến giờ ta vẫn nhớ đêm hôm ấy. Đôi mắt ngưng trọng, gần như u ám của Thần Dục nhìn chằm chằm vào thân thể ta từ trên cao. Khi đó ta mới rõ ràng nhận ra có một điều gì đó đã thay đổi thật rồi. Sau đó là một khoảng lặng, im lặng đến khó chịu, vẻ mặt chàng khó coi xoay người, sau đó không nói tiếng nào mà bước khỏi phòng ta.
Chỉ để lại ta ngồi trên bàn một mình, trần truồng, giận dữ và xấu hổ nhìn ánh trăng sáng trưng soi bóng dưới đất. Đêm hôm ấy, đối với chúng ta mà nói, nó như một đường ranh giới, chia cắt quá khứ và tương lai.
Từ hôm ấy, Thần Dục vẫn đối xử với ta như thường, nhưng sao ta không nhận ra sự xa cách lạnh nhạt từ chàng chứ, bởi vì chàng không còn chạm vào ta nữa.
Ta nhắc nhở bản thân hết lần này đến lần khác rằng đừng lo lắng và cũng đừng tham lam. Bản chất đàn ông thường trăng hoa và ham của lạ, huống chi chàng ưu tú như vậy. Ta nên biết đủ. Chỉ đáng tiếc thân thể ta không tốt, chưa kịp sinh cho chàng một đứa con. Huống chi, xưa nay Thụy Vương giữ mình trong sạch, áp lời đồn rất tốt, lại thêm danh tiếng chỉ yêu chiều một mình ta vang xa, ta đã trở thành đối tượng ghen ghét của tất cả nữ giới ở kinh thành, ta còn gì chưa hài lòng nữa?
Nhưng ta lừa được người khác, chứ sao lừa được chính mình?
Mấy năm sau, khi thấy tận mắt người đàn ông đứng bên Thần Dục kia, niềm tin vững vàng mà ta vẫn giữ bao năm sụp đổ như núi lỡ.
Khi đó ta mới biết, hóa ra người đàn ông như Thần Dục, trong ánh mắt chàng khi nhìn về một người cũng có thể chứa đựng tình yêu như bao người bình thường khác.
Chẳng phải chàng không có cái gọi là thất tình lục dục ư?
Không, chàng có, chỉ là chàng không cho người khác.
Nhận thức này gần như đánh nát vỏ bọc sống yên phận chấp nhận hiện thực nhiều năm như vậy của ta và dưới lớp vỏ bọc này là hố đen sâu thẳm khiến người ta tuyệt vọng, sau khi trái tim đã giá lạnh, ta gần như bật cười.
Khi đó ta mới hiểu, thái độ kính trọng lễ độ của chàng đối với ta từ trước, phụ nữ khắp thiên hạ hâm mộ nghĩ chàng chỉ yêu chiều một mình ta, hóa ra chỉ là một trò hề giả dối.
Ta bắt đầu như phát điên, nhớ lại cái đêm Thần Dục mất khống chế mà xé rách y phục của ta một cách thô bạo ấy. Đó là lần ta ở gần chàng nhất, cũng là lần ta cách chàng xa nhất. Trước đêm đó, chàng là Thụy Vương của thiên hạ này, cũng là Thụy Vương của ta. Sau đêm đó, chàng đã hoàn toàn xa cách ta.
Sau đó, cuộc phân tranh của triều đình ngày càng gay gắt. Thụy Vương cắt cứ một phương, muốn đón ta đến một nơi xa để lánh nạn, trên đường gặp lại chàng, cũng là lần đầu tiên thấy rõ mặt người đàn ông bên cạnh chàng.
Người mà Thần Dục xem trọng, tự nhiên có chỗ hơn người của hắn. Không sai, đây là một người đàn ông vừa nhìn sơ đã người nọ là một người rất xuất sắc, dù là tướng mạo hay khí chất, hoặc chỉ là một ánh mắt, cũng đủ khiến người khác nhớ thương. Hắn có ý giấu tài, nhưng đứng ở đó vẫn như không khí hơi lành lạnh của mùa thu, càng giống như một thanh kiếm tốt, dù đứng lặng yên vẫn không hề tầm thường.
Một người đàn ông cho dù đứng bên cạnh Thần Dục, người ngang tài ngang sức với mình, nhưng nhìn từ đầu đến chân đến chân, người đàn ông này lại khác hẳn với Thần Dục. Người nọ không có chấp niệm, không có ham muốn phức tạp. Một người sống phóng khoáng, tự do, đi con đường trái người với con đường quyền lực. Nhưng người nọ không hiểu, điểm khác biết này khi sống chung với Thụy Vương chính là điểm trí mạng nhất.
Bởi vì loại người này sẽ mãi mãi không biết suy nghĩ của Thụy Vương.
Cả đời Thụy Vương chỉ tính toán để nắm được ngôi vị hoàng đế, cho dù yêu một người đàn ông thì đã sao?
Ta sống chung với Thụy Vương lâu như vậy nên sau khi hiểu rõ ta cũng không còn sốt ruột nữa. Người như Thần Dục, khi bước đi trên con đường này, dù là tình yêu cũng chỉ là một chướng ngại vật lớn chắn đường mà thôi. Ta biết, không ai có thể ngăn được chàng.
Mà sự thực thì sao?
Ta đã đoán đúng.
Sau cuộc chiến trên sông đó, trong cung chỉ để lại một thanh kiếm.
Thần Dục leo lên ngôi vị hoàng đế, ta chính là tần phi có địa vị cao nhất trong hậu cung.
Hoàng đế không muốn gặp ta thì sao nào? Ta nghĩ thầm, người còn sống thì ta muốn gặp thì có thể gặp, muốn chạm cũng có cơ hội chạm được, nhưng Thần Dục thì sao?
Mỗi khi nghĩ tới đó, lòng ta lại dâng lên một cảm giác rất sung sướng.
Nhiều năm qua, ta không hạnh phúc, người hại ta không hạnh phúc là chàng, còn đau đớn hơn ta.
Buồn cười là, hoàng cung to lớn, nhưng ngoảnh đầu lại…
Ngay cả chỗ để ta hận chàng cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất