Chương 76
Thần Dục thì không làm thêm động tác nào nữa.
Ngài bắt được quần áo do Bình Cửu ném tới, giơ tay lên, từ từ lần lượt mặc chúng lên người, buộc hờ vạt áo ngoài lại.
Môi lưỡi Thần Dục vẫn còn hơi ngưa ngứa.
Nụ hôn chóng vánh vừa rồi đã gợi lên một chút chấn động ở chỗ sâu linh hồn ngài.
Ngài nheo mắt lại nhìn Bình Cửu, có một giọng nói kề sát bên tai Thần Dục và lẩm bẩm một mình, nó nói.
Ta rất muốn ăn hắn.
Dùng hàm răng cắn nát xương hắn, uống máu ăn thịt hắn, không chừa giọt nào.
Bình Cửu đứng một bên khác, hắn tiện tay xếp lại đống quần áo còn lại. Hắn vốn không giỏi sắp xếp, đồ trong phòng để khá bừa. Dù sao cũng sống một mình, làm sao để bản thân thoải mái là được rồi.
Gấp kỹ quần áo xong, Bình Cửu đứng thẳng lưng lên. Thần Dục đứng một bên, mặc đồ vẫn khá chỉnh tề. Có điều biểu hiện của ngài không được tự nhiên lắm, Bình Cửu cũng nhìn ngài: “Mặc đồ vải thô thoải mái không?”
Tiếng nói Bình Cửu cất lên, giọng nói âm u kia “Bụp” một tiếng, như bong bóng càng bay càng cao rồi vỡ tan.
Vẻ mặt Thần Dục vẫn không thay đổi, thu lại cảm xúc trong đáy mắt, nói: “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Thần Dục nắm lấy vạt áo, sau đó cúi đầu kề mặt lên vải trong tay.
Ngài lắng sự chấn động trong lòng xuống, sau đó lấy hơi, nói thấp giọng: “Trên đầy đều là mùi của ngươi.”
Cảm giác muốn cắn xé lại nổi lên.
Càng mãnh liệt, càng không thể khống chế hơn lúc nãy.
Bình Cửu đứng ở đó với vài bộ quần áo trong tay, trông hắn cũng hờ hững, nhàn nhã như những vật được bày trí trong phòng kia.
Nhưng Bình Cửu chỉ đứng nhìn Thần Dục một hồi, khẽ cau mày suy tư, dường như hiểu điều gì, lại dường như đã hiểu thông suốt điều gì.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại khiến người ta nghĩ thời gian đã trôi qua rất lâu. Sự im lặng luôn vô tình kéo dài không gian và thời gian.
Một lát sau, Bình Cửu xoay người, kéo tủ quần áo ra, cầm quần áo trong tay ném vào. Vẻ mặt hắn hững hờ, như cố ý dời tầm mắt từ đỉnh đầu xuống chân Thần Dục, đánh giá một phen và nói: “Ngươi đến đây tay không, có thứ gì ngươi đang dùng không phải của ta.”
Sau đó đóng cửa tủ lại nghe một tiếng “Két”.
Ánh nến mờ ảo khiến cả phòng càng rộng hơn, còn Bình Cửu đứng dưới mái ngói thấp bé, quay lưng về Thần Dục, dáng người thẳng tắp, trừ đôi mắt như hai ngọn đèn trên thuyền chài giữa đêm tối.
Nó rất xa, đến nỗi không nghe được âm thanh nó đang cháy.
Nhưng nó là ánh sáng duy nhất.
Trong thân thể Thần Dục bỗng bay lên một cảm giác khô nóng.
Đúng, chính là như vậy.
Luôn là như vậy.
Câu nói của Bình Cửu có thể khiến dục vọng tối tăm nhất của Thần Dục chìm xuống, đồng thời dâng lên cảm giác nóng bỏng nhất.
Không ai biết, có lúc, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt, một nụ cười không có ý nghĩa cũng đã Thần Dục bó tay chịu trói trước Bình Cửu.
Đây là trận thua thê thảm duy nhất cuộc đời của Thần Dục, điều buồn cười là, người thắng cuộc lại chẳng hay chẳng biết gì đối với tất cả những thứ này.
Thần Dục vẫn giữ dáng vẻ chút xâm lược lúc nãy, ánh mắt cứ như hai cái móc câu treo lên người Bình Cửu.
Thậm chí ngài không thể tự kiểm soát bản thân nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đang suy tư.
Bình Cửu.
Ta rất muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục.
———- đường phân cách ——–
Bình Cửu tỉnh lại lúc rạng sáng.
Hắn tỉnh táo mở mắt ra, dời tầm mắt sang, nhìn xuống bức tường tối đen và ẩm ướt.
Căn nhà này vốn được Bình Cửu dùng ít tiền để dành mua hồi tháng trước, giá không mắc. Trong đó chỉ có một vài dụng cụ gia đình. Kết cấu nhà cũng khá cũ, trên mặt tường có vài vết rạn nứt cũng rất bình thường.
Bình Cửu ngửa mặt nằm trên giường, tay trái đặt bừa lên mép giường, tay phải chẳng biết bị người nọ nắm chặt tự bao giờ.
Không chỉ là bị nắm tay, giường vốn không lớn, Thần Dục nằm nghiêng quay mặt với Bình Cửu, tay phải ngài nắm lấy tay phải Bình Cửu, khoác lên cổ mình, sau đó cả cánh tay phải đặt lên cánh tay phải của Bình Cửu.
Ngay cả tư thế ngủ cũng như đang chiếm địa bàn, một tư thế với mong muốn kiểm soát rất mạnh. Mà địa bàn bị chiếm này lại là cánh tay của Bình Cửu.
Thần Dục ngủ rất say, mỗi lần thở đều lướt nhẹ lên cổ tay Bình Cửu.
Bình Cửu giật tay phải mình lại, nhưng nhận ra rằng nếu mình muốn rút nó ra mà không đánh thức Thần Dục thì hơi khó.
Hắn chỉ đành thở dài, giảm sức, không cố rút ra nữa.
Nguyên nhân ngủ cùng một cái giường là vì Bình Cửu chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một bộ đệm chăn gối.
Còn về phần một người ngủ dưới đất hay sao đó, họ là hai người đàn ông trưởng thành, tuy quan hệ giữa họ hơi đặc biệt chút, nhưng không đến nỗi làm mất chuyện lạ đời như vậy.
Có điều, Bình Cửu nghĩ thêm chút nữa, sao có người bảo khó ngủ mà?
Tất nhiên câu hỏi này này không được ai trả lời.
Bình Cửu không nghĩ ra một số việc, ví dụ như, Thần Dục cuối cùng muốn gì từ hắn, rồi ví dụ như, cũng là chuyện quan trọng nhất, tại sao ngài phải nhường vị trí kia.
Trời mới biết, làm hoàng đế không phải trò đùa, nhường ròi thì không lên lại được. Huống chi còn công bố băng hà trước toàn dân, đúng là chặn hết đường.
Một mực, còn đều là chính hắn tự tay xử lý trên, đổi thành người khác, ai có cái này năng lực?
Không còn đường thật ư?
Nhớ lại ngày ấy, Y Nhĩ Viễn nói đầu óc Thần Dục không bình thường, Bình Cửu nghĩ lại cũng cảm thấy không phải hoàn toàn không có lý.
Trạng thái tinh thần của Thần Dục có chút vấn đề, đồng thời, vấn đề này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe ngài.
Bằng không, nên giải thích tất cả những thứ này thế nào đây?
Thần Dục có phương pháp riêng của mình. Ngài rất mạnh mẽ, đồng thời dù trong giai đoạn khó khăn nhất cũng biết làm sao cắn răng nín thở không buông ra. Nếu bàn về quan tâm để thể diện, có thể Thần Dục là người quan tâm đến thể diện nhất thiên hạ. Ngài cố chấp, thói quen đấu tranh đã hằn sâu trong xương, bị đao kiếm chém vào người cũng không chớp mắt lấy một cái. Ngài là loại người dù có chết cũng phải chết một cách thể diện.
Nhưng Bình Cửu luôn có cách cạy miệng ngài ra, đặc biệt là trong một số trường hợp khó nói trước đây.
Có lẽ dáng vẻ xấu xí của mình sẽ khiến Bình Cửu nhìn lại, vì vậy, tình cờ yếu thế cũng trở thành điều đương nhiên.
Bình Cửu đang suy nghĩ tại sao thái độ của Thần Dục đối với mình khác khác biệt như vậy, xưa nay chưa từng có ai to gan dám động thủ trên đầu thái tuế như vậy. Bình Cửu được xem là trường hợp ngoại lệ từ xưa đến nay, dù sao chăng nữa, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Bằng không, ngài nên hận Bình Cửu hơn mới phải chứ?
Ngay từ nhiều năm trước, Bình Cửu đã khám phá được phần lớn nhược điểm của Thần Dục, Cơ thể Thần Dục nhạy cảm hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ, nhưng ngài đã quen chịu đựng ở ranh giới cực hạn và được thể chịu được bị người khác kiểm soát, nên mới cố nén không lộ ra phản ứng.
Nhưng Thần Dục càng như vậy, Bình Cửu càng muốn ép ngài mở miệng.
Nghe tiếng thở dốc trầm thấp khàn khàn của ngài mỗi lúc bị hắn vuốt ve và hôn mạnh lấy, rồi nghe tiếng rên rỉ chống cự vô nghĩa của ngài.
Thật ra lúc hai người mới chạm vào nhau, Bình Cửu đã nhận ra điều đó. Theo tự nhiên, Thần Dục vốn đã cảm thấy thích đàn ông, nhưng ngài vẫn không nghĩ tới điều này trước đây, hoặc là nói, chưa gặp phải người thích hợp.
Mà trong quá trình biến Thần Dục từ một thợ săn cứng cõi thành con mồi, Bình Cửu đã mở ra cánh cửa này không để lộ dấu vết.
Từ xưa, Bình Cửu chỉ cho rằng mình chỉ là một khách qua đường không quan trọng trong cuộc đời Thần Dục, mà bản thân hắn không mong mỏi. Tình huống tốt nhất của hai người nên là không gặp nhau một thời gian dài, đúng sai đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng giờ có vẻ như, ít ra Thần Dục có một câu không sai.
Tuy lúc Thần Dục nói cũng không phải ý này, nhưng Bình Cửu vẫn nhận ra một vấn đề khác từ nó.
Thần Dục nói, trên bộ quần áo này đều là mùi của ngươi.
Bởi vì có mùi của ngươi, nên mặc quần áo rách rưới ta cũng cảm thấy không tệ lắm. Tất nhiên Bình Cửu hiểu rõ ý trong lời Thần Dục.
Nhưng Thần Dục không nhận ra, trong lời của ngài còn chứa một ý khác.
Bình Cửu thì lại nhận ra.
Như vậy, đầu đuôi câu chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Bình Cửu là người đầu tiên bước vào cánh cửa của Thần Dục, nhìn lại năm năm, thế giới trong cánh cửa ấy vẫn chỉ có một mình hắn.
Mà trong cánh cửa kia, dù Thần Dục còn chưa có khái niệm này, giờ phút này, Bình Cửu cũng không thể không thừa nhận, trong đó đầy ấp hơi thở của hắn, đầy nến nỗi không thể chứa một thứ gì khác
Nó thuần khiết và mạnh mẽ, dù sóng gió ngoài cửa có lớn hơn nữa cũng bị cánh cửa ấy ngăn lại.
Một giây đó, Bình Cửu rất hy vọng Thần Dục vẫn giết hắn.
Bởi vì cuộc sống rất đơn giản, nó có thể bị cắt đứt chỉ bằng một vết cắt.
Mà một khi dính đến cảm tình, vậy thì thật khó khăn.
Nếu tình yêu là một cuộc chiến tranh, thì Bình Cửu còn không muốn thắng.
Đó là vì hắn không muốn nợ ngài.
Ngài bắt được quần áo do Bình Cửu ném tới, giơ tay lên, từ từ lần lượt mặc chúng lên người, buộc hờ vạt áo ngoài lại.
Môi lưỡi Thần Dục vẫn còn hơi ngưa ngứa.
Nụ hôn chóng vánh vừa rồi đã gợi lên một chút chấn động ở chỗ sâu linh hồn ngài.
Ngài nheo mắt lại nhìn Bình Cửu, có một giọng nói kề sát bên tai Thần Dục và lẩm bẩm một mình, nó nói.
Ta rất muốn ăn hắn.
Dùng hàm răng cắn nát xương hắn, uống máu ăn thịt hắn, không chừa giọt nào.
Bình Cửu đứng một bên khác, hắn tiện tay xếp lại đống quần áo còn lại. Hắn vốn không giỏi sắp xếp, đồ trong phòng để khá bừa. Dù sao cũng sống một mình, làm sao để bản thân thoải mái là được rồi.
Gấp kỹ quần áo xong, Bình Cửu đứng thẳng lưng lên. Thần Dục đứng một bên, mặc đồ vẫn khá chỉnh tề. Có điều biểu hiện của ngài không được tự nhiên lắm, Bình Cửu cũng nhìn ngài: “Mặc đồ vải thô thoải mái không?”
Tiếng nói Bình Cửu cất lên, giọng nói âm u kia “Bụp” một tiếng, như bong bóng càng bay càng cao rồi vỡ tan.
Vẻ mặt Thần Dục vẫn không thay đổi, thu lại cảm xúc trong đáy mắt, nói: “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Thần Dục nắm lấy vạt áo, sau đó cúi đầu kề mặt lên vải trong tay.
Ngài lắng sự chấn động trong lòng xuống, sau đó lấy hơi, nói thấp giọng: “Trên đầy đều là mùi của ngươi.”
Cảm giác muốn cắn xé lại nổi lên.
Càng mãnh liệt, càng không thể khống chế hơn lúc nãy.
Bình Cửu đứng ở đó với vài bộ quần áo trong tay, trông hắn cũng hờ hững, nhàn nhã như những vật được bày trí trong phòng kia.
Nhưng Bình Cửu chỉ đứng nhìn Thần Dục một hồi, khẽ cau mày suy tư, dường như hiểu điều gì, lại dường như đã hiểu thông suốt điều gì.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại khiến người ta nghĩ thời gian đã trôi qua rất lâu. Sự im lặng luôn vô tình kéo dài không gian và thời gian.
Một lát sau, Bình Cửu xoay người, kéo tủ quần áo ra, cầm quần áo trong tay ném vào. Vẻ mặt hắn hững hờ, như cố ý dời tầm mắt từ đỉnh đầu xuống chân Thần Dục, đánh giá một phen và nói: “Ngươi đến đây tay không, có thứ gì ngươi đang dùng không phải của ta.”
Sau đó đóng cửa tủ lại nghe một tiếng “Két”.
Ánh nến mờ ảo khiến cả phòng càng rộng hơn, còn Bình Cửu đứng dưới mái ngói thấp bé, quay lưng về Thần Dục, dáng người thẳng tắp, trừ đôi mắt như hai ngọn đèn trên thuyền chài giữa đêm tối.
Nó rất xa, đến nỗi không nghe được âm thanh nó đang cháy.
Nhưng nó là ánh sáng duy nhất.
Trong thân thể Thần Dục bỗng bay lên một cảm giác khô nóng.
Đúng, chính là như vậy.
Luôn là như vậy.
Câu nói của Bình Cửu có thể khiến dục vọng tối tăm nhất của Thần Dục chìm xuống, đồng thời dâng lên cảm giác nóng bỏng nhất.
Không ai biết, có lúc, chỉ vẻn vẹn một ánh mắt, một nụ cười không có ý nghĩa cũng đã Thần Dục bó tay chịu trói trước Bình Cửu.
Đây là trận thua thê thảm duy nhất cuộc đời của Thần Dục, điều buồn cười là, người thắng cuộc lại chẳng hay chẳng biết gì đối với tất cả những thứ này.
Thần Dục vẫn giữ dáng vẻ chút xâm lược lúc nãy, ánh mắt cứ như hai cái móc câu treo lên người Bình Cửu.
Thậm chí ngài không thể tự kiểm soát bản thân nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đang suy tư.
Bình Cửu.
Ta rất muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục.
———- đường phân cách ——–
Bình Cửu tỉnh lại lúc rạng sáng.
Hắn tỉnh táo mở mắt ra, dời tầm mắt sang, nhìn xuống bức tường tối đen và ẩm ướt.
Căn nhà này vốn được Bình Cửu dùng ít tiền để dành mua hồi tháng trước, giá không mắc. Trong đó chỉ có một vài dụng cụ gia đình. Kết cấu nhà cũng khá cũ, trên mặt tường có vài vết rạn nứt cũng rất bình thường.
Bình Cửu ngửa mặt nằm trên giường, tay trái đặt bừa lên mép giường, tay phải chẳng biết bị người nọ nắm chặt tự bao giờ.
Không chỉ là bị nắm tay, giường vốn không lớn, Thần Dục nằm nghiêng quay mặt với Bình Cửu, tay phải ngài nắm lấy tay phải Bình Cửu, khoác lên cổ mình, sau đó cả cánh tay phải đặt lên cánh tay phải của Bình Cửu.
Ngay cả tư thế ngủ cũng như đang chiếm địa bàn, một tư thế với mong muốn kiểm soát rất mạnh. Mà địa bàn bị chiếm này lại là cánh tay của Bình Cửu.
Thần Dục ngủ rất say, mỗi lần thở đều lướt nhẹ lên cổ tay Bình Cửu.
Bình Cửu giật tay phải mình lại, nhưng nhận ra rằng nếu mình muốn rút nó ra mà không đánh thức Thần Dục thì hơi khó.
Hắn chỉ đành thở dài, giảm sức, không cố rút ra nữa.
Nguyên nhân ngủ cùng một cái giường là vì Bình Cửu chỉ có một cái giường, cũng chỉ có một bộ đệm chăn gối.
Còn về phần một người ngủ dưới đất hay sao đó, họ là hai người đàn ông trưởng thành, tuy quan hệ giữa họ hơi đặc biệt chút, nhưng không đến nỗi làm mất chuyện lạ đời như vậy.
Có điều, Bình Cửu nghĩ thêm chút nữa, sao có người bảo khó ngủ mà?
Tất nhiên câu hỏi này này không được ai trả lời.
Bình Cửu không nghĩ ra một số việc, ví dụ như, Thần Dục cuối cùng muốn gì từ hắn, rồi ví dụ như, cũng là chuyện quan trọng nhất, tại sao ngài phải nhường vị trí kia.
Trời mới biết, làm hoàng đế không phải trò đùa, nhường ròi thì không lên lại được. Huống chi còn công bố băng hà trước toàn dân, đúng là chặn hết đường.
Một mực, còn đều là chính hắn tự tay xử lý trên, đổi thành người khác, ai có cái này năng lực?
Không còn đường thật ư?
Nhớ lại ngày ấy, Y Nhĩ Viễn nói đầu óc Thần Dục không bình thường, Bình Cửu nghĩ lại cũng cảm thấy không phải hoàn toàn không có lý.
Trạng thái tinh thần của Thần Dục có chút vấn đề, đồng thời, vấn đề này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe ngài.
Bằng không, nên giải thích tất cả những thứ này thế nào đây?
Thần Dục có phương pháp riêng của mình. Ngài rất mạnh mẽ, đồng thời dù trong giai đoạn khó khăn nhất cũng biết làm sao cắn răng nín thở không buông ra. Nếu bàn về quan tâm để thể diện, có thể Thần Dục là người quan tâm đến thể diện nhất thiên hạ. Ngài cố chấp, thói quen đấu tranh đã hằn sâu trong xương, bị đao kiếm chém vào người cũng không chớp mắt lấy một cái. Ngài là loại người dù có chết cũng phải chết một cách thể diện.
Nhưng Bình Cửu luôn có cách cạy miệng ngài ra, đặc biệt là trong một số trường hợp khó nói trước đây.
Có lẽ dáng vẻ xấu xí của mình sẽ khiến Bình Cửu nhìn lại, vì vậy, tình cờ yếu thế cũng trở thành điều đương nhiên.
Bình Cửu đang suy nghĩ tại sao thái độ của Thần Dục đối với mình khác khác biệt như vậy, xưa nay chưa từng có ai to gan dám động thủ trên đầu thái tuế như vậy. Bình Cửu được xem là trường hợp ngoại lệ từ xưa đến nay, dù sao chăng nữa, chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.
Bằng không, ngài nên hận Bình Cửu hơn mới phải chứ?
Ngay từ nhiều năm trước, Bình Cửu đã khám phá được phần lớn nhược điểm của Thần Dục, Cơ thể Thần Dục nhạy cảm hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ, nhưng ngài đã quen chịu đựng ở ranh giới cực hạn và được thể chịu được bị người khác kiểm soát, nên mới cố nén không lộ ra phản ứng.
Nhưng Thần Dục càng như vậy, Bình Cửu càng muốn ép ngài mở miệng.
Nghe tiếng thở dốc trầm thấp khàn khàn của ngài mỗi lúc bị hắn vuốt ve và hôn mạnh lấy, rồi nghe tiếng rên rỉ chống cự vô nghĩa của ngài.
Thật ra lúc hai người mới chạm vào nhau, Bình Cửu đã nhận ra điều đó. Theo tự nhiên, Thần Dục vốn đã cảm thấy thích đàn ông, nhưng ngài vẫn không nghĩ tới điều này trước đây, hoặc là nói, chưa gặp phải người thích hợp.
Mà trong quá trình biến Thần Dục từ một thợ săn cứng cõi thành con mồi, Bình Cửu đã mở ra cánh cửa này không để lộ dấu vết.
Từ xưa, Bình Cửu chỉ cho rằng mình chỉ là một khách qua đường không quan trọng trong cuộc đời Thần Dục, mà bản thân hắn không mong mỏi. Tình huống tốt nhất của hai người nên là không gặp nhau một thời gian dài, đúng sai đã không còn quan trọng nữa.
Nhưng giờ có vẻ như, ít ra Thần Dục có một câu không sai.
Tuy lúc Thần Dục nói cũng không phải ý này, nhưng Bình Cửu vẫn nhận ra một vấn đề khác từ nó.
Thần Dục nói, trên bộ quần áo này đều là mùi của ngươi.
Bởi vì có mùi của ngươi, nên mặc quần áo rách rưới ta cũng cảm thấy không tệ lắm. Tất nhiên Bình Cửu hiểu rõ ý trong lời Thần Dục.
Nhưng Thần Dục không nhận ra, trong lời của ngài còn chứa một ý khác.
Bình Cửu thì lại nhận ra.
Như vậy, đầu đuôi câu chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Bình Cửu là người đầu tiên bước vào cánh cửa của Thần Dục, nhìn lại năm năm, thế giới trong cánh cửa ấy vẫn chỉ có một mình hắn.
Mà trong cánh cửa kia, dù Thần Dục còn chưa có khái niệm này, giờ phút này, Bình Cửu cũng không thể không thừa nhận, trong đó đầy ấp hơi thở của hắn, đầy nến nỗi không thể chứa một thứ gì khác
Nó thuần khiết và mạnh mẽ, dù sóng gió ngoài cửa có lớn hơn nữa cũng bị cánh cửa ấy ngăn lại.
Một giây đó, Bình Cửu rất hy vọng Thần Dục vẫn giết hắn.
Bởi vì cuộc sống rất đơn giản, nó có thể bị cắt đứt chỉ bằng một vết cắt.
Mà một khi dính đến cảm tình, vậy thì thật khó khăn.
Nếu tình yêu là một cuộc chiến tranh, thì Bình Cửu còn không muốn thắng.
Đó là vì hắn không muốn nợ ngài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất