Bình Cửu

Chương 78

Trước Sau
Thấy Thần Cảnh nói phóng đại như vậy, Bình Cửu cũng hơi bất đắc dĩ, nói: “Bệ hạ đến rồi, ta nói thế nào đi nữa cũng không an tâm bằng ngươi thấy tận mắt đúng không?”

Nghe Bình Cửu nói vậy, Thần Cảnh chợt lộ ra vẻ bối rối, ngồi xổm xuống nói lắp ba lắp bắp: “Nhưng, nhưng trẫm, trẫm… Ta không dám!”

Thần Cảnh cúi thấp đầu ngồi lên ghế, chống hai tay lên bàn, mặt có phần ủ rũ: “Ta không mời mà tới, Thất ca chắc sẽ không thích ta, gặp cũng không muốn gặp ta! Ta mà dám đi thì ta đã gõ cửa nhà ngươi từ lâu rồi, cần gì tìm người đến cho mất công đúng không? Ngươi không biết huynh ấy mà giận lên thì kinh khủng đến cỡ nào đâu.”

Bình Cửu nghĩ một lát rồi nói: “Kinh khủng đến cỡ nào?”

Thần Cảnh cúi đầu thấp hơn nữa: “Rất kinh khủng.”

Bình Cửu thấy hơi mắc cười, lắc đầu, nói: “Không đến nỗi chứ. Nhà ta cách đây không xa, ngươi theo ta về trước. Nếu Thần Dục trút giận với ngươi, ta sẽ chắn trước mặt giúp ngươi.”

Thần Cảnh nghe vậy thì dường như hơi có phần bị thuyết phục. Từ đó cho thấy tên này rất muốn gặp Thần Dục, nhưng lại không dám gặp mặt trực tiếp. Thần Cảnh không chắc chắn lắm gãi đầu, nói: “Vậy được không?”

Bình Cửu chợt nhớ đến vẻ mặt hồi sáng của Thần Dục trước khi mình đi, vì khúc nhạc đệm ấy mà tâm tình ngài bây giờ chắc không tốt lắm đâu. Bình Cửu chưa nói ra ý muốn nói đã đổi ý, thay đổi lời nói: “Ạch, có thể, có thể được thôi.”

Câu nói này của Bình Cửu không có chút tự tin nào, nhưng quay đầu thấy ánh mắt trông mong của Thần Cảnh, Bình Cửu tằng hắng một cái cho qua, nói: “Ừ, ngươi đi theo ta trước đi, cùng lắm thì ta với ngươi tùy cơ ứng biến.”

Thần Cảnh im lặng suy nghĩ một lát, bỗng ngẩng đầu lên: “Ta thấy ngươi nói đúng.”

Thần Cảnh đứng lên, cất bước dài ra cửa, luôn tiện bảo bề tôi không được đi theo, sau đó vẫy tay với Bình Cửu: “Đi thôi, ta đã chuẩn bị xong, mặc kệ thế nào, ta cũng muốn gặp Thất ca một lần.”

Bình Cửu đi ra theo, đi trước dẫn đường. Họ rẽ qua một góc đường, Thần Cảnh đến gần hỏi Bình Cửu: “Thế, Thất ca của ta có khỏe không?”

Bình Cửu vừa đi vừa nói: “Vẫn khỏe.”

Thần Cảnh lập tức đi nhanh mấy bước, nói: “Còn cứu được không?”

Bình Cửu buồn bực nhìn Thần Cảnh, nói: “Sao, ai nói không thể cứu được, Thái y viện à?”

Thần Cảnh há miệng, thấy vẻ mặt Bình Cửu như thường, thì khép miệng lại, chỉ nói: “Thế, thế thì tốt, thế thì tốt.”

Bình Cửu thấy có vẻ như tên này còn chuyện gì chưa nói hết, hỏi: “Sao vậy?”

Thần Cảnh buồn bực đi trước, nói một câu không đầu không đuôi: “Không có gì, chỉ là… Lúc hoàng huynh đi, sức khỏe huynh ấy rất yếu, ta cứ tưởng… Hoàng huynh làm việc luôn có tính toán trước, nhưng lần này huynh ấy chẳng bàn giao gì lại cho ta… Ta, ta ta… Giờ ta còn không biết huynh ấy còn sống hay đã chết nữa.”

Bình Cửu dẫn Thần Cảnh lại rẽ qua một góc đường nữa, nói: “Sắp đến rồi. “

Thần Cảnh vốn đang than vãn, nghe Bình Cửu nói vậy, cả người lập tức thấy căng thẳng. Thần Cảnh nhìn cánh cửa cổng bằng gỗ cách đó không xa, nói với Bình Cửu: “Vậy à, ngươi đi vào trước. Ngươi vào nói với Thất ca là ta đến rồi trước, để huynh ấy chuẩn bị tâm lý, khi nào huynh ấy bớt giận ta mới vào, được không?”

Bình Cửu nói: “Được đó, vậy ngươi ở đây chờ ta.”

Sau đó Bình Cửu đi tới trước cửa một mình, đẩy cửa ra, đã thấy Thần Dục chạy ra đây từ khi nào, đang ngồi trên ghế đá trong sân.

Ánh mặt trời ấm áp, thấy Thần Dục nhìn về chỗ mình, Bình Cửu đóng cửa lại không để ngài thấy người ở ngoài, nói: “Lúc ta đi, có ai đến khám bệnh không?”

Thần Dục nhấp miếng trà, giọng hững hờ: “Có một người, ta kêu người đó về rồi.”

Bình Cửu thấy vẻ mặt Thần Dục bình thường, không thấy giận như hồi sáng, hắn ngồi lên chỗ đối diện Thần Dục, rót cho mình một chén trà, thuận miệng hỏi: “Vậy sao? Ngươi nói với người ta thế nào?”

Thần Dục nói: “Ta kêu người đó đi được bao xa thì cứ cút đi bao xa, đừng đến nữa.”

Bình Cửu sặc nước trà, ho khan mấy cái, bất đắc dĩ nói: “Chưa hết giận à?”



Thần Dục nói: “Uống trà cho bớt nóng.” Ngài nhấp nháp miếng trà, bỏ chén trà xuống, nói: “Chắc, trà này của ngươi có khác gì cỏ đâu.”

Bình Cửu: “… “

Bình Cửu nắm tay che lên miệng, ho khan một tiếng nữa rồi nói: “Khụ ừm, đúng rồi, sao sánh được bằng trong cung. Có chuyện này…”

Bình Cửu còn chưa nói hết lời, Thần Dục đã bước qua, kéo cái tay đang nắm hờ che miệng của Bình Cửu, nói: “Ngươi biết ta không có ý đó.”

Bình Cửu hơi ngạc nhiên nhìn sang, thấy Thần Dục mím môi mỏng, ánh mắt đầy lo lắng: “Không cho phép ngươi nhắc mấy chuyện đó với ta nữa.”

Bình Cửu: “… Ách, ngươi đang nói chuyện nào?”

Thần Dục ủ rũ, nhìn qua chỗ khác: “Trong cung.”

Bình Cửu nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đệ đệ ngươi tính sao?”

Ánh mắt Thần Dục bỗng nhìn lại phía này, ngài hơi nhướng mày, vẻ mặt cũng trở nên khó coi: “Ai?”

Bình Cửu nói: “… thì người đang làm hoàng đế bây giờ đó.”

Thấy Thần Dục im lặng rất lâu, Bình Cửu đứng lên: “Ta ra gọi hắn vào.”

Tay Bình Cửu còn chưa rút ra đã bị nắm chặt thêm. Thần Dục thở dài, ánh mắt càng sâu, nhìn Bình Cửu nói: “Không phải ta gọi hắn tới.”

Sự tin tưởng giữa hai người mỏng như một tờ giấy, quan hệ giữa họ mới dịu lại chẳng bao lâu, Thần Dục không thể chấp nhận được nó lại rơi vào tình cảnh khó giải quyết như trước chỉ vì một chuyện cỏn con.

Bình Cửu bị ngài nắm chặt tay, mới nhận ra ngài đang giải thích với mình. Có điều, cho tới bây giờ, hai người đi đến mức này cũng đã hiểu rõ lòng nhau. Nếu gặp phải chuyện như vậy, giải thích cũng chẳng có ích gì, dựa hết vào suy nghĩ của Bình Cửu.

Nếu Bình Cửu tin thì chuyện đó là thật, nếu Bình Cửu không tin thì nó là thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa.

Về phần Bình Cửu, mọi chuyện phát triển ra, cuối cùng sự thật thế nào, hắn không muốn tìm hiểu thêm nữa.

Không phải hắn đang sống một cuộc sống đến bước nào hay bước đó ư.

Bình Cửu vỗ vai ngài thay lời an ủi, nói: “Ta biết, ngươi đừng nghĩ nhiều, Thần Cảnh ở cửa rồi kìa, ta ra gọi hắn vào.”

Thần Dục vẫn nắm chặt lấy tay Bình Cửu không buông, ngài ngẩng đầu nhìn Bình Cửu một cái, ánh mắt đè nén sự tức giận và không cam lòng: “Ta suy nghĩ nhiều cái gì. Ngươi và ta đến được như hôm nay đâu phải dễ, tên vô liêm sỉ đó lại đây gây rối làm gì!”

Bình Cửu thở dài: “Vậy ngươi hết giận thì ta mới ra gọi hắn sau. Đệ đệ ngươi đúng là hiểu rất rõ tính tình của ngươi.”

Thần Dục nhìn chằm chằm Bình Cửu một hồi, rồi nói: “Ngươi không giận à?”

Bình Cửu xòe hai tay ra: “Không có thật mà, ta giận gì chứ.”

Tay Thần Dục hơi buông lỏng ra, ngài nhìn ra cửa một cái, cảm xúc nóng giận nhịn nãy giờ bỗng tăng vọt: “Ở cửa?”

Bình Cửu thấy Thần Dục xoay người đi ra cửa, hắn thầm mặc niệm một giây đồng hồ thay Thần Cảnh, sau đó ngồi xuống chuyên tâm uống trà.

Sau lưng vang lên tiếng mở cửa, sau đó là tiếng Thần Cảnh lắp ba lắp bắp gọi một tiếng: “Thất, Thất, Thất ca.”

Thần Dục đè giọng trầm xuống nói: “Cút ra đây nói chuyện.”

Thần Cảnh chạy vào như một làn khói, ngồi xuống ghế đá, cạnh Bình Cửu, cười với Bình Cửu nhưng vẻ mặt đầy đau khổ: “Sao còn giận dữ vậy?”

Bình Cửu chỉ có thể nhún vai, ra vẻ mình cũng không giúp được gì.



Thần Dục lại nói: “Ngươi ngồi đó làm gì, theo ta vào nhà.”

Thần Cảnh rút cổ lại, đi từ từ theo Thần Dục vào nhà.

Bình Cửu ở ngoài uống trà. Cảnh xuân lan tỏa dưới ánh mặt trời, ngày cả cành đào cũng như dính những hạt bụi vàng.

Tiếng nói trong phòng không cao không thấp, thỉnh thoảng nghe được vài câu. Đầu tiên nghe Thần Cảnh nói, hoàng huynh, đệ không muốn ngồi trên vị trí này chút nào, đệ chưa biết hết tên mấy người trong triều, hơn nữa ai có tinh tường cũng nhìn ra đệ không hợp làm hoàng đế.

Không biết Thần Dục nói gì, lời nói của Thần Cảnh như cuống lên, huynh đừng dạy đệ mà, đệ vốn không muốn học những thứ này, huynh biết đệ không thích mấy thứ này mà, đệ không được thật mà, chừng nào huynh về.

Lần này Thần Dục gắt lên, ngươi câm miệng cho ta.

Bình Cửu bỏ chén trà xuống, lau miệng một cái, cảm thấy nghe lén người ta nói chuyện không phải hành vi của người quân tử. Nhưng thính giác của hắn quá nhạy, ngồi gần như vậy muốn không nghe cũng khó.

Bình Cửu từ từ xoay người, nghĩ thầm, vẫn nên để không gian riêng tư cho hai huynh đệ nhà người ta nói chuyện.

Sau đó nhảy lên nóc nhà, nhảy mấy cái đã mất hút.

Hoàng hôn Bình Cửu mới về.

Hắn ôm một con gà nướng trong lòng, tay cầm hai bình rượu mới mua, đạp nóc nhà nhảy xuống. Hắn vừa nhảy xuống đã thấy Thần Dục ngồi một mình trong sân, dáng vẻ mạnh mẽ, ánh mặt trời chiếu dài cái bóng của ngài.

Nhưng không biết vì sao, có lẽ là do ánh mặt trời lúc xế chiều, tự nhiên lại cảm thấy bóng lưng ngài có mấy phần cô đơn.

Ngay cả cây đào kia thỉnh thoảng rơi mấy cánh hoa, cũng không thấy tươi vui nữa.

Bình Cửu nhảy xuống đất, đặt bình rượu xuống, nhìn chung quanh một vòng và hỏi: “Đệ đệ ngươi đâu, về rồi à?”

Thần Dục nghe tiếng ngước mắt nhìn.

Bình Cửu nhìn bàn tay gầy gò trên bàn của Thần Dục, chợt nhớ về ánh nến đỏ ấm áp rất lâu về trước.

Hắn đã từng nhìn thấy một đôi tay như vậy từ bao giờ. Xương ngón tay rõ ràng, thon dài. Hắn không nhớ rõ mặt người, chỉ nhớ cổ tay có thêu một bên đuôi và cánh chim Hạc, vải lụa màu sáng và những đường thêu ẩn màu xám đen.

Bình Cửu dừng dòng suy nghĩ, ngước nhìn thì thấy Thần Dục cũng đang nhìn hắn. Trong đôi mắt ấy như có một ngọn lửa đang cháy rực, nó tiến sâu vào người Bình Cửu, giọng nói của ngài hơi khàn khàn: “Ta cứ tưởng ngươi đi rồi.”

Bình Cửu giơ bình rượu và gà nướng lên khoe, nói: “Không có, đem theo mấy đồng tiền sao đi đâu được?”

Thần Dục khép mắt lại một lát, rồi mở ra, nói tiếp: “Ta không biết.”

Bình Cửu đặt bình rượu lên bàn, nói: “Đúng là ta không có ý ở Gia Khang lâu, ngươi có dự định gì không?”

Thần Dục dời tầm mắt vào mặt Bình Cửu, vẻ mặt không mấy sáng sủa, nói: “Ngươi nói vậy là sao?”

Vẻ mặt Bình Cửu hững hờ, nói: “Ý ta là, nếu ngươi tạm thời chưa muốn về thì cũng có thể đi cùng ta.”

Bàn tay đặt trên bàn Thần Dục run run, nhìn Bình Cửu đầy ngạc nhiên, nói: “Ngươi nghĩ vậy thật à?”

“Đúng.” Bình Cửu nhìn Thần Dục, thở dài một hơi, nói: “Cuộc đời ta chẳng trôi chảy, muốn làm gì cũng không làm được, nên giờ cũng không muốn cưỡng cầu nữa. Bản thân ta không muốn bị ràng buộc, cũng không muốn ràng buộc ngươi. Vì vậy, đường ở dưới chân ngươi, ngươi hãy đi theo ý mình đi.”

Thần Dục nói: “Suốt đời này ta không hối hận. Ta không hối hận đăng cơ, cũng chưa từng hối hận đã thoái vị. Nếu nói chuyện duy nhất ta hối hận… “

Thần Dục ngước mắt, ánh mắt như sáng như ánh đèn, nói: “Dù sao chăng nữa, ta cũng sẽ không đứng trước mặt ngươi thế này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau