Bình Sinh Tương Kiến Tức Mi Khai
Chương 6: Muốn hận, thì hận bản thân mình sinh không hợp thời đi
Ba Trát không biết tại sao Lục Trầm lại thả hắn đi. Nhưng hắn cũng lười nghĩ nhiều như vậy, trở về triệu tập hết những người sống trong sơn trại, tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ quyết đánh đến cùng, nhất định phải chiến một trận ngươi chết ta sống với Lục Trầm.
Cưỡi lên chiến mã, mang theo trường đao, chạy như bay đến thẳng lãnh địa của Lục Trầm.
Tuy rằng Lục Trầm quản lý quân binh rất nghiêm khắc, bộ hạ cũng không hề hoảng loạn khi gặp trường hợp này. Khổ nỗi quân Ba Trát lại rặt một đám tử sĩ, mỗi người đều phô bày tiềm lực của mình ra mà phát huy tới cực hạn. Cho dù bị chặt đứt một tay vẫn như trước dũng mãnh tiến lên, mỗi một tên như có thể lấy một địch mười. Ba Trát dẫn đầu đám quân lính, hắn biết rằng chỉ cần chính mình không ngã xuống, những người này cũng sẽ không bao giờ đầu hàng. Lúc trước hắn luôn nghe được những lời đồn, rằng quân đội Lục Trầm hổ lang chi sư* như thế nào, đáng sợ như thế nào.
*Hung bạo như hổ, kỉ luật như sói (Sư đoàn Hổ Lang)
Nhưng lần này, chính mình đánh với đối phương cũng thấy chỉ đến thế mà thôi! Hắn cảm thấy thiệt thòi cho cái đầu của đại thủ lĩnh, còn chưa giao đấu mà đã hoảng sợ tự sát xin hàng!
Những tiếng xé gió sắc bén quanh quẩn trên đỉnh núi, Ba Trát chém ngã hai nhóm thị vệ cuối cùng bên ngoài địch doanh, hắn giơ cao đại đao, hướng về phía quân mình quát lên: "Bắt sống Lục Trầm!"
Bắt sống Lục Trầm! Bắt sống Lục Trầm!
Nhất hô bá ứng.
Quân đội Ba Trát lại một lần nữa sục sôi ý chí chiến đấu.
Đúng vậy, Ba Trát nắm chặt trường đao trong tay, hắn nhất định phải bắt được Lục Trầm, bắt hắn phải quỳ xuống nhận tội trước mộ phần đại thủ lĩnh. Sau đó chặt đứt đầu hắn lô, tế lên đại thủ lĩnh.
"Tướng quân! Đại doanh đã bị công phá!" Lâm Trọng Phủ lo lắng nói.
Lục Trầm bình tĩnh địa nói: "Ừ, vậy thì chúng ta đi trốn thôi."
Cuối cùng Ba Trát vẫn không bắt được Lục Trầm, nhưng hắn lại chiếm được cả Lãng Từ sơn.
Sau đó, hắn càng đánh càng tợn, từng bước một ép sát binh Lục Trầm.
Trận chiến hai bên kéo dài nửa năm.
Quân Ba Trát bách chiến bách thắng, dù hắn đã chiếm được tất cả lãnh địa của Lục Trầm, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi không thôi.
Bộ hạ khuyên hắn nghỉ ngơi lấy sức trước rồi đuổi theo cũng không muộn, song Ba Trát lại không muốn buông tha Lục Trầm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lục Trầm, nhớ rõ cái thái độ lạnh lùng cao ngạo kia. Người nọ bắt chính mình quỳ trước mặt hắn, giọng điệu lạnh như băng rồi lại bỡn cợt, dạy bảo hắn cứ như đang dạy dỗ cháu trai vậy. Cuối cùng Lục Trầm bắt hắn rồi lại thả đi —— chắc chắn vô cùng xem thường hắn, ngay cả giết cũng không giết!
Mỗi khi nhớ lại, Ba Trát như tinh lực dâng trào, hắn nhất định phải bắt được người này, phải để hắn quỳ gối trước mặt chính mình mà cầu xin tha thứ!
Trong khoảng thời gian nửa năm đó, Ba Trát chỉ nhìn thấy Lục Trầm đúng một lần. Điểm kỳ quái chính là nghe nói trước giờ Lục Trầm đánh giặc luôn xung phong đi đầu. Vậy mà nửa năm này, tướng quân lãnh binh đều là bộ hạ của Lục Trầm.
Có lần, Ba Trát đại phá quân địch chỉ trong một canh giờ. Lục Trầm còn không kịp chạy trốn. Ba Trát cưỡi ngựa, người dẫn đầu tiên phong lại rời bỏ vị trí địch doanh, hắn nhất định phải bắt sống Lục Trầm.
Cách đó không xa, thân ảnh một người khoác áo lông đen tuyền, cưỡi một con ngựa cao to cũng một màu đen tương đồng, còn không phải Lục Trầm thì là ai!
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Ba Trát phóng trường thương thẳng đến phía Lục Trầm.
Độ chính xác của trường thương đương nhiên không được tốt. Lục Trầm ghìm ngựa, quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Lại là ánh mắt như vậy, ngay cả một chút hốt hoảng bỏ chạy cũng không có. Ngược lại, cái ngày mà Ba Trát quỳ dưới đất, ánh mắt Lục Trầm nhìn hắn lại giống như đúc —— cái nhìn sắc nhọn tựa chim ưng.
Cảnh này khiến Ba Trát không khỏi cả kinh, hắn theo bản năng nghĩ: "Chẳng lẽ ta lại trúng kế?"
Rất nhanh, hắn phát hiện quả thực bản thân lo lắng nhiều rồi. Quân đội của Lục Trầm vẫn như cũ nhanh chóng rút lui mà không hề chống cự.
Đại quân gầm rú, các tướng sĩ trên chiến trường thoải mái mà cười to. Bên hông mỗi người bọn họ đều có đầu của quân địch treo lơ lửng, là đầu của cái đám đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong truyền thuyết. Hiện giờ, bọn họ cảm thấy chính mình là chiến sĩ dũng mãnh nhất thiên hạ này. Đi theo thủ lĩnh, chiếm giữ đông nam, sau đó sẽ một ngày được làm chủ thiên hạ...
Màn đêm dần buông xuống, bên trong quân doanh nổi lên lửa trại. Lục Trầm đào tẩu quá mức vội vàng, ngay cả rượu ngon cùng nữ nhân cũng không kịp mang đi. Vì thế tất cả chiến binh Hằng Sơn bộ đều có rượu uống, có vài người còn đi tranh đoạt nữ nhân.
Lúc này, Ba Trát vẫn đứng trên gò núi ngẩn người. Hắn vừa tức giận lại vừa khó hiểu.
Rõ ràng là chính hắn đã thắng.
Hắn hẳn phải nên vui vẻ mới đúng.
Thế nhưng vẫn không cam tâm.
Không cam tâm tên kia đã đến nước này rồi mà vẫn còn cao ngạo như thế!
Bộ dáng của Lục Trầm luôn luôn hiện lên trong đầu hắn——
Mặc dù chạy trối chết suốt nửa năm, đầu tóc lại không một chút hỗn độn, hơn nữa y phục vô cùng sạch sẽ, ngay cả ánh mắt cũng vẫn kiêu ngạo khinh thường như trước đây.
Trong nháy mắt, Ba Trát lại kích động mãnh liệt—— hắn nhất định phải chinh phục được người này, khiến cho y phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi!
Rốt cuộc, Lục Trầm trong nửa năm không địch lại được, liền lui về doanh trại của nhạc phụ hắn cầu trợ giúp.
Đông Nam Vương Phù Trấn Viễn tự mình xuất chinh.
Kết quả không địch lại được Ba Trát, chính mình cũng thân mang trọng thương, đại bại.
Phù Trấn Viễn nằm trên giường bệnh lo lắng, Hằng Sơn bộ nhỏ yếu chỉ trong nửa năm đã bành trướng đến tận đây, gần như đã hình thành cục diện có thể chống lại chính mình! Không được, không thể để bọn chúng tiếp tục phát triển tiếp nữa, nhất định phải dẫn quân tiêu diệt mới được.
Có điều nên phái người nào làm tướng bây giờ? Con rể Lục Trầm đánh nửa năm đều bại, phỏng chừng đã bị đánh đến sợ. Bản thân lại đang bị thương, đi đường cũng thành vấn đề. Mà chư tướng ban đầu đi theo Lục Trầm tác chiến trong nửa năm này, ai có thể trông cậy vào không thương thì cũng vong.
Tỉ mỉ cân nhắc một lúc, vậy mà lại không thể cử ra một ai!
Phù Trấn Viễn phun ra một ngụm máu tươi—— Đông Nam nguy thay!
Lúc này chúng ta sẽ chuyển màn ảnh quay lại phần mở đầu câu chuyện, tại hoàng cung Đại Chính.
Có điều cảnh còn người mất, hoàng đế giờ đây đã là thúc thúc của Lục Trầm - Lí Hạp.
"Tâu bệ hạ, Đông Nam đại loạn!"
Cộp, cộp, cộp, Lí Hạp gõ ngón tay xuống mặt bàn, lông mày nhăn lại.
Sang năm hắn đã định trước sẽ dụng binh tại Mạc Bắc. Hắn đã trù tính trước mọi chuyện trong năm năm, tiền dùng trong quân sự, thu nhập từ thuế, huấn luyện quân đội... Tất cả sự tình đã được lên kế hoạch ngay từ lúc bắt đầu, bất động thanh sắc mà chuẩn bị. Vất vả bao nhiêu để vạn sự sẵn sàng.
Bây giờ, hắn chuẩn bị điều động hai mươi vạn tinh binh Mạc Bắc đã như tiễn rời cung, án binh bất động chờ thời cơ——
Đông Nam lại đại loạn!
Loại cảm giác này tựa như bị người đâm một đao sau lưng vậy.
Lí Hạp chán ghét loại cảm giác này đến tột cùng. Cung đình tranh đấu nhiều năm khiến cho hắn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ, tại sao Đông Nam sớm không loạn muộn không loạn, lại cố tình ngay lúc hắn đã tập kết xong Mạc Bắc quân, chuẩn bị hành động thì đột nhiên liền đại loạn?
Rất nhanh, hắn chợt nhớ tới một người —— Lí Hạc Tùng.
Nhớ tới cái tên này, hắn kinh hoảng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, khi ấy nó mới chỉ có mười tuổi, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đứa bé im lặng không thích nói chuyện. Thẳng đến một ngày, đứa nhỏ này tìm được hắn, đưa cho hắn một phong huyết chiếu đã sớm chuẩn bị tốt, yêu cầu hắn hai năm sau phát binh, thậm chí ngay cả tuyến đường dấy binh đều nói hết cho hắn.
Khi đó, Lí Hạp mới bừng tỉnh đại ngộ, đứa nhỏ này tưởng chừng như chất phác trong sáng, lại là một nhân tài trong việc tranh đấu chính trị, đem chính mình và Lưu Hoài Đức đều đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lí Hạp lúc ấy cảm thấy đứa nhỏ này đáng sợ vô cùng, tuyệt không thể lưu.
Thế nhưng trong một khắc cuối cùng nhìn thấy Lí Hạc Tùng, Lí Hạp lại không muốn giết nó.
Ít nhất hắn không muốn tự tay làm chuyện đó.
Bởi vì tướng mạo đứa bé ấy rất giống người nọ.
Vì thế, hắn liền đưa thằng bé đến vùng Đông Nam hoang vu hẻo lánh. Nơi đó vẫn chưa được khai hóa, phần đông là các bộ lạc, còn hiện hữu nhiều loại bệnh tật nguy hiểm. Ban đầu tặng đi mười tên sứ giả thì có bảy người đều nhiễm bệnh mà chết. Lí Hạc Tùng từ nhỏ thân thể gầy yếu, đoán trước cũng...
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chưa đến nửa năm, người lúc trước phái đi giám thị đã mang theo thi thể Lí Hạc Tùng trở lại, nói là mới vừa tới đã bị nhiễm bệnh sốt rét, không thể điều trị liền bỏ mình.
Còn cái xác thảm thương vô cùng kia, Lí Hạp chỉ liếc mắt cũng không dám nhìn.
Con của người ấy, vẫn là bị hắn hại chết, chết còn rất thê thảm.
Mẫu tử giống hệt nhau, đều là người thông minh cơ trí, lại không trường mệnh. Muốn hận, thì hận mình sinh không hợp thời đi.
Lí Hạp thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mạch suy nghĩ trở lại, Lí Hạp lại bắt đầu nghĩ về đại loạn Đông Nam. Chỉ là Lí Hạc Tùng đã chết, hắn cũng tìm không ra ở Đông Nam lại có ai thật sự muốn đối nghịch với hắn, chẳng lẽ lần này... thật sự chỉ là trùng hợp?
Cưỡi lên chiến mã, mang theo trường đao, chạy như bay đến thẳng lãnh địa của Lục Trầm.
Tuy rằng Lục Trầm quản lý quân binh rất nghiêm khắc, bộ hạ cũng không hề hoảng loạn khi gặp trường hợp này. Khổ nỗi quân Ba Trát lại rặt một đám tử sĩ, mỗi người đều phô bày tiềm lực của mình ra mà phát huy tới cực hạn. Cho dù bị chặt đứt một tay vẫn như trước dũng mãnh tiến lên, mỗi một tên như có thể lấy một địch mười. Ba Trát dẫn đầu đám quân lính, hắn biết rằng chỉ cần chính mình không ngã xuống, những người này cũng sẽ không bao giờ đầu hàng. Lúc trước hắn luôn nghe được những lời đồn, rằng quân đội Lục Trầm hổ lang chi sư* như thế nào, đáng sợ như thế nào.
*Hung bạo như hổ, kỉ luật như sói (Sư đoàn Hổ Lang)
Nhưng lần này, chính mình đánh với đối phương cũng thấy chỉ đến thế mà thôi! Hắn cảm thấy thiệt thòi cho cái đầu của đại thủ lĩnh, còn chưa giao đấu mà đã hoảng sợ tự sát xin hàng!
Những tiếng xé gió sắc bén quanh quẩn trên đỉnh núi, Ba Trát chém ngã hai nhóm thị vệ cuối cùng bên ngoài địch doanh, hắn giơ cao đại đao, hướng về phía quân mình quát lên: "Bắt sống Lục Trầm!"
Bắt sống Lục Trầm! Bắt sống Lục Trầm!
Nhất hô bá ứng.
Quân đội Ba Trát lại một lần nữa sục sôi ý chí chiến đấu.
Đúng vậy, Ba Trát nắm chặt trường đao trong tay, hắn nhất định phải bắt được Lục Trầm, bắt hắn phải quỳ xuống nhận tội trước mộ phần đại thủ lĩnh. Sau đó chặt đứt đầu hắn lô, tế lên đại thủ lĩnh.
"Tướng quân! Đại doanh đã bị công phá!" Lâm Trọng Phủ lo lắng nói.
Lục Trầm bình tĩnh địa nói: "Ừ, vậy thì chúng ta đi trốn thôi."
Cuối cùng Ba Trát vẫn không bắt được Lục Trầm, nhưng hắn lại chiếm được cả Lãng Từ sơn.
Sau đó, hắn càng đánh càng tợn, từng bước một ép sát binh Lục Trầm.
Trận chiến hai bên kéo dài nửa năm.
Quân Ba Trát bách chiến bách thắng, dù hắn đã chiếm được tất cả lãnh địa của Lục Trầm, nhưng vẫn kiên trì theo đuổi không thôi.
Bộ hạ khuyên hắn nghỉ ngơi lấy sức trước rồi đuổi theo cũng không muộn, song Ba Trát lại không muốn buông tha Lục Trầm như vậy.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lục Trầm, nhớ rõ cái thái độ lạnh lùng cao ngạo kia. Người nọ bắt chính mình quỳ trước mặt hắn, giọng điệu lạnh như băng rồi lại bỡn cợt, dạy bảo hắn cứ như đang dạy dỗ cháu trai vậy. Cuối cùng Lục Trầm bắt hắn rồi lại thả đi —— chắc chắn vô cùng xem thường hắn, ngay cả giết cũng không giết!
Mỗi khi nhớ lại, Ba Trát như tinh lực dâng trào, hắn nhất định phải bắt được người này, phải để hắn quỳ gối trước mặt chính mình mà cầu xin tha thứ!
Trong khoảng thời gian nửa năm đó, Ba Trát chỉ nhìn thấy Lục Trầm đúng một lần. Điểm kỳ quái chính là nghe nói trước giờ Lục Trầm đánh giặc luôn xung phong đi đầu. Vậy mà nửa năm này, tướng quân lãnh binh đều là bộ hạ của Lục Trầm.
Có lần, Ba Trát đại phá quân địch chỉ trong một canh giờ. Lục Trầm còn không kịp chạy trốn. Ba Trát cưỡi ngựa, người dẫn đầu tiên phong lại rời bỏ vị trí địch doanh, hắn nhất định phải bắt sống Lục Trầm.
Cách đó không xa, thân ảnh một người khoác áo lông đen tuyền, cưỡi một con ngựa cao to cũng một màu đen tương đồng, còn không phải Lục Trầm thì là ai!
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Ba Trát phóng trường thương thẳng đến phía Lục Trầm.
Độ chính xác của trường thương đương nhiên không được tốt. Lục Trầm ghìm ngựa, quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn hắn.
Lại là ánh mắt như vậy, ngay cả một chút hốt hoảng bỏ chạy cũng không có. Ngược lại, cái ngày mà Ba Trát quỳ dưới đất, ánh mắt Lục Trầm nhìn hắn lại giống như đúc —— cái nhìn sắc nhọn tựa chim ưng.
Cảnh này khiến Ba Trát không khỏi cả kinh, hắn theo bản năng nghĩ: "Chẳng lẽ ta lại trúng kế?"
Rất nhanh, hắn phát hiện quả thực bản thân lo lắng nhiều rồi. Quân đội của Lục Trầm vẫn như cũ nhanh chóng rút lui mà không hề chống cự.
Đại quân gầm rú, các tướng sĩ trên chiến trường thoải mái mà cười to. Bên hông mỗi người bọn họ đều có đầu của quân địch treo lơ lửng, là đầu của cái đám đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trong truyền thuyết. Hiện giờ, bọn họ cảm thấy chính mình là chiến sĩ dũng mãnh nhất thiên hạ này. Đi theo thủ lĩnh, chiếm giữ đông nam, sau đó sẽ một ngày được làm chủ thiên hạ...
Màn đêm dần buông xuống, bên trong quân doanh nổi lên lửa trại. Lục Trầm đào tẩu quá mức vội vàng, ngay cả rượu ngon cùng nữ nhân cũng không kịp mang đi. Vì thế tất cả chiến binh Hằng Sơn bộ đều có rượu uống, có vài người còn đi tranh đoạt nữ nhân.
Lúc này, Ba Trát vẫn đứng trên gò núi ngẩn người. Hắn vừa tức giận lại vừa khó hiểu.
Rõ ràng là chính hắn đã thắng.
Hắn hẳn phải nên vui vẻ mới đúng.
Thế nhưng vẫn không cam tâm.
Không cam tâm tên kia đã đến nước này rồi mà vẫn còn cao ngạo như thế!
Bộ dáng của Lục Trầm luôn luôn hiện lên trong đầu hắn——
Mặc dù chạy trối chết suốt nửa năm, đầu tóc lại không một chút hỗn độn, hơn nữa y phục vô cùng sạch sẽ, ngay cả ánh mắt cũng vẫn kiêu ngạo khinh thường như trước đây.
Trong nháy mắt, Ba Trát lại kích động mãnh liệt—— hắn nhất định phải chinh phục được người này, khiến cho y phải khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi!
Rốt cuộc, Lục Trầm trong nửa năm không địch lại được, liền lui về doanh trại của nhạc phụ hắn cầu trợ giúp.
Đông Nam Vương Phù Trấn Viễn tự mình xuất chinh.
Kết quả không địch lại được Ba Trát, chính mình cũng thân mang trọng thương, đại bại.
Phù Trấn Viễn nằm trên giường bệnh lo lắng, Hằng Sơn bộ nhỏ yếu chỉ trong nửa năm đã bành trướng đến tận đây, gần như đã hình thành cục diện có thể chống lại chính mình! Không được, không thể để bọn chúng tiếp tục phát triển tiếp nữa, nhất định phải dẫn quân tiêu diệt mới được.
Có điều nên phái người nào làm tướng bây giờ? Con rể Lục Trầm đánh nửa năm đều bại, phỏng chừng đã bị đánh đến sợ. Bản thân lại đang bị thương, đi đường cũng thành vấn đề. Mà chư tướng ban đầu đi theo Lục Trầm tác chiến trong nửa năm này, ai có thể trông cậy vào không thương thì cũng vong.
Tỉ mỉ cân nhắc một lúc, vậy mà lại không thể cử ra một ai!
Phù Trấn Viễn phun ra một ngụm máu tươi—— Đông Nam nguy thay!
Lúc này chúng ta sẽ chuyển màn ảnh quay lại phần mở đầu câu chuyện, tại hoàng cung Đại Chính.
Có điều cảnh còn người mất, hoàng đế giờ đây đã là thúc thúc của Lục Trầm - Lí Hạp.
"Tâu bệ hạ, Đông Nam đại loạn!"
Cộp, cộp, cộp, Lí Hạp gõ ngón tay xuống mặt bàn, lông mày nhăn lại.
Sang năm hắn đã định trước sẽ dụng binh tại Mạc Bắc. Hắn đã trù tính trước mọi chuyện trong năm năm, tiền dùng trong quân sự, thu nhập từ thuế, huấn luyện quân đội... Tất cả sự tình đã được lên kế hoạch ngay từ lúc bắt đầu, bất động thanh sắc mà chuẩn bị. Vất vả bao nhiêu để vạn sự sẵn sàng.
Bây giờ, hắn chuẩn bị điều động hai mươi vạn tinh binh Mạc Bắc đã như tiễn rời cung, án binh bất động chờ thời cơ——
Đông Nam lại đại loạn!
Loại cảm giác này tựa như bị người đâm một đao sau lưng vậy.
Lí Hạp chán ghét loại cảm giác này đến tột cùng. Cung đình tranh đấu nhiều năm khiến cho hắn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ, tại sao Đông Nam sớm không loạn muộn không loạn, lại cố tình ngay lúc hắn đã tập kết xong Mạc Bắc quân, chuẩn bị hành động thì đột nhiên liền đại loạn?
Rất nhanh, hắn chợt nhớ tới một người —— Lí Hạc Tùng.
Nhớ tới cái tên này, hắn kinh hoảng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, khi ấy nó mới chỉ có mười tuổi, nhìn thế nào cũng thấy đây là một đứa bé im lặng không thích nói chuyện. Thẳng đến một ngày, đứa nhỏ này tìm được hắn, đưa cho hắn một phong huyết chiếu đã sớm chuẩn bị tốt, yêu cầu hắn hai năm sau phát binh, thậm chí ngay cả tuyến đường dấy binh đều nói hết cho hắn.
Khi đó, Lí Hạp mới bừng tỉnh đại ngộ, đứa nhỏ này tưởng chừng như chất phác trong sáng, lại là một nhân tài trong việc tranh đấu chính trị, đem chính mình và Lưu Hoài Đức đều đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lí Hạp lúc ấy cảm thấy đứa nhỏ này đáng sợ vô cùng, tuyệt không thể lưu.
Thế nhưng trong một khắc cuối cùng nhìn thấy Lí Hạc Tùng, Lí Hạp lại không muốn giết nó.
Ít nhất hắn không muốn tự tay làm chuyện đó.
Bởi vì tướng mạo đứa bé ấy rất giống người nọ.
Vì thế, hắn liền đưa thằng bé đến vùng Đông Nam hoang vu hẻo lánh. Nơi đó vẫn chưa được khai hóa, phần đông là các bộ lạc, còn hiện hữu nhiều loại bệnh tật nguy hiểm. Ban đầu tặng đi mười tên sứ giả thì có bảy người đều nhiễm bệnh mà chết. Lí Hạc Tùng từ nhỏ thân thể gầy yếu, đoán trước cũng...
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chưa đến nửa năm, người lúc trước phái đi giám thị đã mang theo thi thể Lí Hạc Tùng trở lại, nói là mới vừa tới đã bị nhiễm bệnh sốt rét, không thể điều trị liền bỏ mình.
Còn cái xác thảm thương vô cùng kia, Lí Hạp chỉ liếc mắt cũng không dám nhìn.
Con của người ấy, vẫn là bị hắn hại chết, chết còn rất thê thảm.
Mẫu tử giống hệt nhau, đều là người thông minh cơ trí, lại không trường mệnh. Muốn hận, thì hận mình sinh không hợp thời đi.
Lí Hạp thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Mạch suy nghĩ trở lại, Lí Hạp lại bắt đầu nghĩ về đại loạn Đông Nam. Chỉ là Lí Hạc Tùng đã chết, hắn cũng tìm không ra ở Đông Nam lại có ai thật sự muốn đối nghịch với hắn, chẳng lẽ lần này... thật sự chỉ là trùng hợp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất