Chương 8
Toái Toái Cửu Thập Tam | Phù
Tửu lượng của hoàng đế vẫn luôn không tệ, hóng gió trên đường rượu cũng tan không ít. Ta không so được với hắn, lúc này men rượu xông lên, choáng đầu hai chân như nhũn ra. Mấy bước cuối cùng chân cũng không thể tự bước đi, hoàng đế thấy ta say như thế lập tức bế ta lên.
Rượu sẽ làm cho đầu óc người ta không còn thanh tỉnh, nếu bình thường ta chắc chắn không để cho hắn bế ta đi. Sau khi hắn đặt ta lên giường ta tự giác cởi bỏ quần áo, hắn cũng không ngăn ta chỉ tới lúc ta nhào tới muốn hôn hắn, hắn vuốt mũi ta một cái nói: "Con mèo nhỏ say khướt."
Ta đúng là say, cười hì hì rồi meo một tiếng. Trương Khởi Linh nhẹ nhếch khóe miệng nói: "Ngày mai tỉnh xem em nhận tội với cô như thế nào."
"Nhận tội... hì hì... thần tặng mình cho hoàng thượng..." Ta ôm Trương Khởi Linh, tự dưng nước mắt rơi xuống nói thầm: "chỉ là... đồ vật thần muốn... hoàng thượng không nguyện ý cho thần..."
Trong lúc mơ màng ta nghe thấy Trương Khởi Linh hỏi ta muốn gì, ta cười ngu nói: "Thần... muốn tấm chân tình của hoàng thượng... nhưng đế vương vô tình... thần không dám... không dám... lại sợ có người nói thần... lấy sắc hầu quân... hại nước..." Nói xong, ta đã ngủ thiếp đi.
Uống nhiều rượu không phải chuyện tốt, hôm sau tỉnh lại đầu ta đau như muốn nứt ra. Hôm qua rời khỏi bữa tiệc như thế nào đã quên sạch sẽ, cũng không biết có làm mất lễ nghi.
Trương Khởi Linh đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn chưa đứng dậy mà tựa ở đầu giường cầm thứ gì đó ngắm nghía. Ta nhìn thì phát hiện thứ trong tay hắn chính là túi tiền hôm qua ta tặng cho hắn. Ban ngày nhìn vào nó mới thấy, đường may của chiếc túi quá xấu. Giải Vũ Thần nói không sai, người khác nếu tặng chúc thọ hoàng đế thứ này chắc sẽ bị bạo quân chém đầu cả nhà mất.
"Tỉnh rồi." Trương Khởi Linh thấy ta tỉnh, không biết nhớ ra cái gì khóe môi hơi nhếch lên, ta ngắm tới ngây người. Hắn vươn người tới, vén sợi tóc rủ xuống trước mắt ta, bóp nhè nhẹ mặt ta nói: "Còn nhớ tối qua đã nói gì với cô không."
Tim ta đập mạnh, hôm qua nói gì ta đã chẳng còn nhớ, nghe giọng điệu của hắn cũng không biết đang giận hay vui. Chẳng lẽ ta đã nói lời gì chọc giận hắn rồi? Ta vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nói: "Xin hoàng thượng trách tội, tối hôm qua thần nói bừa, đều là lời nói vô ý, về sau nhất định sẽ thận trọng hơn, không nói bậy nữa."
Sau khi nói xong ta cúi đầu trên giường không dám ngẩng lên, sau một hồi lâu hoàng đế mới nói: "Dậy."
Ta trộm ngẩng lên, phát hiện sắc mặt hắn u ám, càng xác định tối qua đã nói mấy lời vô liêm sỉ, trong lòng sợ run ăn sáng với hắn. Hắn còn chẳng để ta gắp thức ắn cho, tự mình ăn.
Hoàng đế chưa từng lạnh nhạt với ta như vậy, cả ngày cũng không mở miệng nói một câu. Ta ở bên hắn như ngồi bàn chông, cũng chẳng dám mở miệng nói câu nào.
Hầu bên người hoàng đế ba năm, hôm nay ta rốt cuộc đã rõ vì sao người bên cạnh hắn đều cách hắn xa tám trượng. Hóa ra trước kia hắn tức giận chỉ là đùa giỡn, hiện tại uy nghiêm lên, tuyệt không phải điều mà ta có thể thừa nhận.
Nhịn cả một ngày, hoàng đế rốt cục phất tay cho ta hồi phủ, lúc ngồi lên kiệu chân ta như nhũn ra suýt nữa ngã xuống. Trương tổng quản tới tiễn ta, hoảng hồn tiến lên đỡ ta nói: "Vương gia cẩn thận, nếu đụng phải đầu hoàng thượng sẽ lo lắng."
Ta miễn cưỡng cười, không nói. Trương tổng quản lại tiếp: "Lão nô không dám phỏng đoán thánh ý, chỉ là hôm qua thọ yến hoàng thượng uống nhiều hơn bình thường, cho nên lão nô nghĩ có lẽ hôm nay rượu chưa tỉnh thân thể còn khó chịu, sắc mặt mới kém như vậy. Vương gia cứ yên tâm trở về đừng có suy nghĩ nhiều, không chừng ngày mai hoàng thượng lại triệu vương gia vào cung.
"Trương tổng quản có lòng."
Ta ngồi vào chỗ mới phát hiện mồ hôi lạnh của mình đã thấm vào áo trong, đôi tay vẫn run rẩy ngay cả việc cầm khăn lau mồ hôi cũng không làm được.
Trước kia Giải Vũ Thần vẫn luôn nói đùa với ta, nói mỗi lần hoàng đế tức giận cung nhân đều ngóng trông cậu mau mau tiến cung, đều nói là cậu tới hoàng đế lập tức vui vẻ, cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn chút.
Nếu nói trong lòng ta không có ý nghĩ đó thì quả thật là gạt người, đế vương độc sủng luôn khiến người ta mê muội, cho dù ta có liên tục khuyên bảo chính mình đế vương vô tình cũng khó thoát khỏi dụ hoặc của sự đối xử đặc biệt này.
Hóa ra hoàng đế vui vẻ hay không cũng không phải bởi vì ta. Ân huệ quân ban như mưa, còn uy quyền của quân thì như sấm. Ta chỉ biết tới mưa, bất thình lình sấm chớp bổ xuống ta mới giật mình phát giác mình và người khác cũng như nhau.
Sau khi tới, trời đổ tuyết nhẹ. Cả thể xác và tinh thần của ta đều mệt, nói thân thể khó chịu rồi tránh vào phòng không chịu ra. Lúc ta cởi quần áo nhìn thấy kỳ lân vàng đeo trên cổ sửng sốt hồi lâu, rồi mới chậm rãi nhớ ra đây là thứ hoàng đế tự tay đeo lên cho ta.
Mới qua có một đêm, ta có cảm giác cảnh còn người mất. Khó trách chú hai thường nói với ta, sự sủng ái của đế vương như là hoa trong gương trăng trong nước, bảo ta hãy luôn tỉnh táo.
Trương Phùng Chi bảo ta đừng nghĩ nhiều, nhưng thái độ lạnh nhạt của hoàng đế kéo dài hơn một tháng, vẫn luôn không triệu ta vào cung. Ta cáo ốm không vào triều hắn cũng mặc kệ ta, giống như hắn đã hoàn toàn lãng quên ta.
Việc không bình thường này lập tức truyền khắp triều đình, cứ mỗi lần ta cáo ốm hoàng thượng đều ngày ngày phái thái y tới bắt mạch cho ta. Lần này không chỉ không phái thái y, ngay cả việc ban thưởng liên tiếp cũng dừng hắn, sao có thể không khiến người ta nghĩ ngợi nhiều.
Giải Vũ Thần tới thăm ta, thấy ta thực sự nằm trên giường thì có chút giật mình nói: "Ta cứ tưởng cậu giận hoàng thượng mới giả bệnh ở nhà, sao lại bệnh thật?" Nói xong hắn lấy khăn tay trong tay nha hoàn vắt khô đắp lên trán ta.
Ta ấm ức nói: "Ta nào dám giận hoàng thượng, cậu xem trọng tôi quá. Khụ khụ. Thời tiết lạnh như vậy ta cảm không phải việc bình thường à?"
Giải Vũ Thần sờ tay của ta, phát hiện lòng bàn tay ta nóng hôi hổi, liền nói: "Lần trước cậu bị trật chân, hoàng thượng tự mình xuất cung tới thăm. Hiện tại sốt nặng như vậy hoàng thượng không phái người tới xem?"
Ta không muốn nói chuyện hoàng thượng với y, lại đột nhiên cảm thấy không đúng. Vì sao y cảm thấy ta giận hoàng thượng? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết, vội vàng hỏi y vì sao hôm nay tới tìm ta, vì sao nói ta tức giận."
Giải Vũ Thần không muốn nói, để ta nghỉ ngơi. Ta không chịu thả hắn đi, chết sống bắt lấy hắn, ho khan càng nặng hơn. Thấy ta như thế, hắn chẳng thể làm gì khác: "Sớm biết cậu không rõ ta đã chẳng tới làm gì, khiến cho tâm bệnh cậu nặng hơn."
"Cậu nếu không muốn tâm bệnh ta nặng thêm thì mau nói, lằng nhà lằng nhằng."
Hóa ra vài ngày trước, chú ba chống đối hoàng đế trên triều. Hoàng đế giận dữ sai người vả miệng ông ngay trước mặt văn võ bá quan. Chú ba bị thị vệ ấn xuống tát hai mươi cái bạt tai.
So với việc phạt roi, hai mươi bạt tai không tính là nặng. Nhưng đối với võ tướng như chú ba, việc bạt tai này không phải trách phạt mà là làm nhục.
Hoàng đế mặc dù có chút hung bạo nhưng không ngu ngốc, trong việc quốc gia đại sự luôn nghiêm túc. Hành động mượn cớ làm nhục hạ thần như vậy lần đầu có, mọi người đều suy đoán có phải việc này liên quan tới ta không.
Giải Vũ Thần nói xong hình như có chút khó hiểu, hỏi ta: "Hôm chúc thọ hoàng thượng không phải vẫn rất vui vẻ à? Chẳng lẽ cậu làm gì chọc giận hoàng thượng?"
Ta thở dài nói: "Hôm đó ta say ngất, nói gì làm gì cũng đều quên hết. Sáng hôm sau hoàng thượng hỏi ta có nhớ rõ đêm đó đã nói gì với hắn, sau đó thì... Ta thật sự không nhớ rõ."
Giải Vũ Thận khuyên ta tiến cung một lần, giải thích rõ với hoàng đế. Chẳng lẽ còn đợi hoàng đế tự mình tới tìm ta, nói không chừng hoàng đế vẫn đang đợi ta chủ động tiến cung. Làm thần tử phải biết tiến thối, nếu cần tiến một bước thì phải tiến vài bước.
Tửu lượng của hoàng đế vẫn luôn không tệ, hóng gió trên đường rượu cũng tan không ít. Ta không so được với hắn, lúc này men rượu xông lên, choáng đầu hai chân như nhũn ra. Mấy bước cuối cùng chân cũng không thể tự bước đi, hoàng đế thấy ta say như thế lập tức bế ta lên.
Rượu sẽ làm cho đầu óc người ta không còn thanh tỉnh, nếu bình thường ta chắc chắn không để cho hắn bế ta đi. Sau khi hắn đặt ta lên giường ta tự giác cởi bỏ quần áo, hắn cũng không ngăn ta chỉ tới lúc ta nhào tới muốn hôn hắn, hắn vuốt mũi ta một cái nói: "Con mèo nhỏ say khướt."
Ta đúng là say, cười hì hì rồi meo một tiếng. Trương Khởi Linh nhẹ nhếch khóe miệng nói: "Ngày mai tỉnh xem em nhận tội với cô như thế nào."
"Nhận tội... hì hì... thần tặng mình cho hoàng thượng..." Ta ôm Trương Khởi Linh, tự dưng nước mắt rơi xuống nói thầm: "chỉ là... đồ vật thần muốn... hoàng thượng không nguyện ý cho thần..."
Trong lúc mơ màng ta nghe thấy Trương Khởi Linh hỏi ta muốn gì, ta cười ngu nói: "Thần... muốn tấm chân tình của hoàng thượng... nhưng đế vương vô tình... thần không dám... không dám... lại sợ có người nói thần... lấy sắc hầu quân... hại nước..." Nói xong, ta đã ngủ thiếp đi.
Uống nhiều rượu không phải chuyện tốt, hôm sau tỉnh lại đầu ta đau như muốn nứt ra. Hôm qua rời khỏi bữa tiệc như thế nào đã quên sạch sẽ, cũng không biết có làm mất lễ nghi.
Trương Khởi Linh đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn chưa đứng dậy mà tựa ở đầu giường cầm thứ gì đó ngắm nghía. Ta nhìn thì phát hiện thứ trong tay hắn chính là túi tiền hôm qua ta tặng cho hắn. Ban ngày nhìn vào nó mới thấy, đường may của chiếc túi quá xấu. Giải Vũ Thần nói không sai, người khác nếu tặng chúc thọ hoàng đế thứ này chắc sẽ bị bạo quân chém đầu cả nhà mất.
"Tỉnh rồi." Trương Khởi Linh thấy ta tỉnh, không biết nhớ ra cái gì khóe môi hơi nhếch lên, ta ngắm tới ngây người. Hắn vươn người tới, vén sợi tóc rủ xuống trước mắt ta, bóp nhè nhẹ mặt ta nói: "Còn nhớ tối qua đã nói gì với cô không."
Tim ta đập mạnh, hôm qua nói gì ta đã chẳng còn nhớ, nghe giọng điệu của hắn cũng không biết đang giận hay vui. Chẳng lẽ ta đã nói lời gì chọc giận hắn rồi? Ta vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nói: "Xin hoàng thượng trách tội, tối hôm qua thần nói bừa, đều là lời nói vô ý, về sau nhất định sẽ thận trọng hơn, không nói bậy nữa."
Sau khi nói xong ta cúi đầu trên giường không dám ngẩng lên, sau một hồi lâu hoàng đế mới nói: "Dậy."
Ta trộm ngẩng lên, phát hiện sắc mặt hắn u ám, càng xác định tối qua đã nói mấy lời vô liêm sỉ, trong lòng sợ run ăn sáng với hắn. Hắn còn chẳng để ta gắp thức ắn cho, tự mình ăn.
Hoàng đế chưa từng lạnh nhạt với ta như vậy, cả ngày cũng không mở miệng nói một câu. Ta ở bên hắn như ngồi bàn chông, cũng chẳng dám mở miệng nói câu nào.
Hầu bên người hoàng đế ba năm, hôm nay ta rốt cuộc đã rõ vì sao người bên cạnh hắn đều cách hắn xa tám trượng. Hóa ra trước kia hắn tức giận chỉ là đùa giỡn, hiện tại uy nghiêm lên, tuyệt không phải điều mà ta có thể thừa nhận.
Nhịn cả một ngày, hoàng đế rốt cục phất tay cho ta hồi phủ, lúc ngồi lên kiệu chân ta như nhũn ra suýt nữa ngã xuống. Trương tổng quản tới tiễn ta, hoảng hồn tiến lên đỡ ta nói: "Vương gia cẩn thận, nếu đụng phải đầu hoàng thượng sẽ lo lắng."
Ta miễn cưỡng cười, không nói. Trương tổng quản lại tiếp: "Lão nô không dám phỏng đoán thánh ý, chỉ là hôm qua thọ yến hoàng thượng uống nhiều hơn bình thường, cho nên lão nô nghĩ có lẽ hôm nay rượu chưa tỉnh thân thể còn khó chịu, sắc mặt mới kém như vậy. Vương gia cứ yên tâm trở về đừng có suy nghĩ nhiều, không chừng ngày mai hoàng thượng lại triệu vương gia vào cung.
"Trương tổng quản có lòng."
Ta ngồi vào chỗ mới phát hiện mồ hôi lạnh của mình đã thấm vào áo trong, đôi tay vẫn run rẩy ngay cả việc cầm khăn lau mồ hôi cũng không làm được.
Trước kia Giải Vũ Thần vẫn luôn nói đùa với ta, nói mỗi lần hoàng đế tức giận cung nhân đều ngóng trông cậu mau mau tiến cung, đều nói là cậu tới hoàng đế lập tức vui vẻ, cuộc sống của mọi người cũng tốt hơn chút.
Nếu nói trong lòng ta không có ý nghĩ đó thì quả thật là gạt người, đế vương độc sủng luôn khiến người ta mê muội, cho dù ta có liên tục khuyên bảo chính mình đế vương vô tình cũng khó thoát khỏi dụ hoặc của sự đối xử đặc biệt này.
Hóa ra hoàng đế vui vẻ hay không cũng không phải bởi vì ta. Ân huệ quân ban như mưa, còn uy quyền của quân thì như sấm. Ta chỉ biết tới mưa, bất thình lình sấm chớp bổ xuống ta mới giật mình phát giác mình và người khác cũng như nhau.
Sau khi tới, trời đổ tuyết nhẹ. Cả thể xác và tinh thần của ta đều mệt, nói thân thể khó chịu rồi tránh vào phòng không chịu ra. Lúc ta cởi quần áo nhìn thấy kỳ lân vàng đeo trên cổ sửng sốt hồi lâu, rồi mới chậm rãi nhớ ra đây là thứ hoàng đế tự tay đeo lên cho ta.
Mới qua có một đêm, ta có cảm giác cảnh còn người mất. Khó trách chú hai thường nói với ta, sự sủng ái của đế vương như là hoa trong gương trăng trong nước, bảo ta hãy luôn tỉnh táo.
Trương Phùng Chi bảo ta đừng nghĩ nhiều, nhưng thái độ lạnh nhạt của hoàng đế kéo dài hơn một tháng, vẫn luôn không triệu ta vào cung. Ta cáo ốm không vào triều hắn cũng mặc kệ ta, giống như hắn đã hoàn toàn lãng quên ta.
Việc không bình thường này lập tức truyền khắp triều đình, cứ mỗi lần ta cáo ốm hoàng thượng đều ngày ngày phái thái y tới bắt mạch cho ta. Lần này không chỉ không phái thái y, ngay cả việc ban thưởng liên tiếp cũng dừng hắn, sao có thể không khiến người ta nghĩ ngợi nhiều.
Giải Vũ Thần tới thăm ta, thấy ta thực sự nằm trên giường thì có chút giật mình nói: "Ta cứ tưởng cậu giận hoàng thượng mới giả bệnh ở nhà, sao lại bệnh thật?" Nói xong hắn lấy khăn tay trong tay nha hoàn vắt khô đắp lên trán ta.
Ta ấm ức nói: "Ta nào dám giận hoàng thượng, cậu xem trọng tôi quá. Khụ khụ. Thời tiết lạnh như vậy ta cảm không phải việc bình thường à?"
Giải Vũ Thần sờ tay của ta, phát hiện lòng bàn tay ta nóng hôi hổi, liền nói: "Lần trước cậu bị trật chân, hoàng thượng tự mình xuất cung tới thăm. Hiện tại sốt nặng như vậy hoàng thượng không phái người tới xem?"
Ta không muốn nói chuyện hoàng thượng với y, lại đột nhiên cảm thấy không đúng. Vì sao y cảm thấy ta giận hoàng thượng? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết, vội vàng hỏi y vì sao hôm nay tới tìm ta, vì sao nói ta tức giận."
Giải Vũ Thần không muốn nói, để ta nghỉ ngơi. Ta không chịu thả hắn đi, chết sống bắt lấy hắn, ho khan càng nặng hơn. Thấy ta như thế, hắn chẳng thể làm gì khác: "Sớm biết cậu không rõ ta đã chẳng tới làm gì, khiến cho tâm bệnh cậu nặng hơn."
"Cậu nếu không muốn tâm bệnh ta nặng thêm thì mau nói, lằng nhà lằng nhằng."
Hóa ra vài ngày trước, chú ba chống đối hoàng đế trên triều. Hoàng đế giận dữ sai người vả miệng ông ngay trước mặt văn võ bá quan. Chú ba bị thị vệ ấn xuống tát hai mươi cái bạt tai.
So với việc phạt roi, hai mươi bạt tai không tính là nặng. Nhưng đối với võ tướng như chú ba, việc bạt tai này không phải trách phạt mà là làm nhục.
Hoàng đế mặc dù có chút hung bạo nhưng không ngu ngốc, trong việc quốc gia đại sự luôn nghiêm túc. Hành động mượn cớ làm nhục hạ thần như vậy lần đầu có, mọi người đều suy đoán có phải việc này liên quan tới ta không.
Giải Vũ Thần nói xong hình như có chút khó hiểu, hỏi ta: "Hôm chúc thọ hoàng thượng không phải vẫn rất vui vẻ à? Chẳng lẽ cậu làm gì chọc giận hoàng thượng?"
Ta thở dài nói: "Hôm đó ta say ngất, nói gì làm gì cũng đều quên hết. Sáng hôm sau hoàng thượng hỏi ta có nhớ rõ đêm đó đã nói gì với hắn, sau đó thì... Ta thật sự không nhớ rõ."
Giải Vũ Thận khuyên ta tiến cung một lần, giải thích rõ với hoàng đế. Chẳng lẽ còn đợi hoàng đế tự mình tới tìm ta, nói không chừng hoàng đế vẫn đang đợi ta chủ động tiến cung. Làm thần tử phải biết tiến thối, nếu cần tiến một bước thì phải tiến vài bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất