Chương 22: Hôn
"Ngô Tà, không biết tại sao, hôm nay lúc cậu rạch tay mình, tôi cảm giác như nhát dao đó đang rạch vào tim mình."
———
Lư Trung, Lưu Nhị, Tiểu Hồ sau khi bị phế tay liền được đưa đến phòng khám quen để băng bó. Gân tay được lấy ra nhuốm đầy máu đưa đến phòng khách cho nhóm chưỡng quỹ tiếp tục chiêm ngưỡng, đồng thời nhắc nhở bọn họ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chu Năng gãy mấy cái xương sườn được đưa đến bệnh viện nối xương, tôi nói chị Nha tạm thời thay mặt lão quản lý đường khẩu. Nhưng tôi cũng biết đường khẩu của lão còn quá nhiều chuyện phức tạp, mà chị Nha cũng có công việc phải giải quyết, e là chị sẽ không lo hết được.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, anh vẫn không nói câu nào, cả người dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không biết có thể nhìn thấy cái gì.
Phải từ từ thu hồi đường khẩu của Chu Năng lại để Muộn Du Bình quản lý.
Muộn Du Bình không thể mãi đi sau tôi, anh cần có sự nghiệp của riêng mình. Tôi phải để anh sống thật vui vẻ sung túc.
Thậm chí tôi còn nghĩ nếu sau này tôi chết sẽ đem việc làm ăn của mình giao lại cho anh, anh nhất định sẽ khiến số sản nghiệp này không bao giờ lụi tàn, cũng đỡ cho anh phải canh mộ cho tôi gì đó, tôi nghĩ tới bộ dáng thảm hại của anh liền cảm thấy rất sợ.
Xử lý xong mọi thứ cũng là lúc quá giờ cơm trưa, tôi dẫn những người còn lại đến Lâu Ngoại ăn uống. Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay ít nhiều đã khiến bọn họ bị đả kích, nên mặc dù đồ ăn trên bàn đều vô cùng tươi ngon nhưng mọi người lại không hề nhiệt tình ăn uống, cũng không ai mời rượu tôi và Muộn Du Bình. Điều này cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi còn sợ lát nữa về nhà Muộn Du Bình lại ói đầy ra.
Nếu muốn nhìn bộ dáng say xỉn của anh, tôi vẫn nên về nhà khui một chai rượu chát là được, ha ha ha.
Trong tiệc rượu, tôi chính thức giới thiệu Muộn Du Bình với tất cả các chưỡng quỹ, không ngờ những người từng theo chú Ba trước kia vừa nghe cái tên "Trương Khởi Linh" liền phản ứng cực mạnh, ai cũng rối rít hỏi tôi Trương Khởi Linh này có phải là "người câm Trương" nổi danh hay không. Lúc nhận được câu trả lời của tôi ai cũng mặt mày hớn hở, nhao nhao nói đời này có thể đổ đấu với người câm Trương cũng coi như không uổng một kiếp. Sau đó cũng bày tỏ sự bội phục với tôi vì có thể đưa nhân vật truyền kỳ này về đây, bọn họ còn nói nhất định sẽ phục tùng tôi, tôi kêu bọn họ đi Đông bọn họ sẽ không đi Tây, tôi kêu bọn họ bắt chó bọn họ sẽ không bắt gà, trên mặt người nào người nấy đều hiện lên chữ phát tài to rồi, trong lúc nhất thời bầu không khí ảm đạm liền bị quét sạch. Tôi nhìn vẻ mặt tràn trề hy vọng của bọn họ, trong lòng thẩm thán phục Muộn Du Bình ở thế hệ trước hoá ra lại là một thần thoại đổ đấu như vậy.
Ăn uống xong xuôi, Vương Minh chở chúng tôi về nhà.
Tôi và Muộn Du Bình ngồi ở ghế sau, tôi thấy anh vẫn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài: "Tiểu Ca anh thích nhìn cảnh vật sao? Là vì ở Thanh Đồng môn quá tối phải không, không mấy vài hôm nữa tôi dẫn anh ra ngoài chơi? Anh muốn đi biển không? Còn Bàn Tử với Tiểu Hoa anh có nhớ không? Tôi dẫn anh đến Bắc Kinh tìm họ nhé?"
Muộn Du Bình nghe vậy quay lại nhìn tôi, không nói lời nào.
Anh nhìn tôi ba phút, tôi bị nhìn đến có chút sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Anh......anh nhìn tôi làm gì? Anh không muốn đi Bắc Kinh à? Không đi thăm Bàn Tử....."
Tôi còn chưa nói hết anh đã nắm lấy tay trái của tôi đưa tới trước mắt quan sát.
Tôi......
Một hồi tôi mới nói: "Tiểu Ca, anh có thể, buông lỏng tay được không, anh nắm tôi đau quá."
Muộn Du Bình nghe vậy liền buông tay, nhưng rồi lại đưa hai tay cầm tay tôi nói: "Ngô Tà, không biết tại sao, hôm nay lúc cậu rạch tay mình, tôi cảm giác như nhát dao đó đang rạch vào tim mình."
"Hả?...." Tôi cứng họng.
"Sau này cậu đừng tổn thương bản thân nữa được không."
"Tiểu Tam gia! Ngài nhìn xem, ngài bị thương khiến Trương Tiểu Ca đau lòng thành như vậy! Có thể thấy Trương Tiểu Ca thật lòng thật dạ với cậu, hai người đúng là trời sinh một cặp. Sau này Trương Tiểu Ca và ngài chính là một cặp ngọc sáng, là đôi chim cu khắn khít, nhất định sẽ trở thành giai thoại trong giới đổ đấu chúng ta....."
Vương Minh lái xe nhưng cũng không quên nói lời bậy bạ chọc người tức giận.
"Cậu câm miệng cho ông!" Tôi nhìn cậu ta càng nói càng hăng liền vội vàng cắt lời cậu ta.
Chim cu em gái cậu! Ông đây với Muộn Du Bình giống vợ chồng chỗ nào!
"Tiểu Ca....Tiểu Ca....buông tay." Muộn Du Bình vẫn nắm tay tôi không buông, tôi bắt đầu cảm thấy lỗ tai nóng lên, liền nhẹ giọng nói với anh.
Muộn Du Bình cẩn thận cầm tay tôi "Vẫn còn chảy chút máu." Anh nhẹ giọng nói.
Tôi cho rằng anh định buông tay mình ra nên không để tâm lắm, chỉ cần lát về nhà băng bó là được rồi, ai ngờ anh cầm tay tôi lên liếm vào miệng vết thương, liếm vào miệng vết thương, liếm vào miệng vết thương!
Tôi nhìn đầu lưỡi hồng nhạt chạm vào da thịt, chỗ vết thương cảm thấy ấm ướt, đầu tôi ong một tiếng, nhất thời bộ não ngưng hoạt động, không nghĩ được gì!
"Tiểu Ca....Tiểu Ca...." Tôi lắp bắp: "Anh không cần.....Tôi còn chưa rửa tay đó." Tôi cảm nhận được âm thanh của mình đã bắt đầu run rẫy.
Vương Mình lái xe phía trước nghe thấy giọng điều kỳ quái của tôi liền quay đầu liếc nhìn, cái nhìn khiến tay lái cậu ta chệch choạch, đầu xe đột ngột nghiêng sang trái, xém chút nữa đụng vào xe bên cạnh. Tôi và Muộn Du Bình cũng bị đụng u đầu, tôi chôn mặt vào ngực anh, lập tức liền ngửi thấy hơi thở ấm áp. Bởi vì anh mặc quần áo nên lẫn trong hơi thở có cả mùi nước giặt, còn có mùi vị quen thuộc của chính tôi, có cả mùi hương không rõ thuộc về anh.
Tôi mặt đỏ tim đập vẫy khỏi ngực Muộn Du Bình, gần như là thở hồng hộc nhìn Vương Minh.
Vương Minh điều chỉnh tay lái, nhưng tôi thấy cậu ta vẫn thông qua kính chiếu hậu quan sát chúng tôi.
"Cậu lo lái xe đi, nhìn trộm cái gì!" Tôi không nhịn được lớn tiếng mắng Vương Minh.
Vương Minh bị tôi mắng một tiếng liền giật mình, vội vàng nói: "Tôi nhìn lén hồi nào, tôi không thấy gì hết! Tiểu Tam gia và Trương Tiểu Ca cứ tiếp tục, cứ, cứ coi tôi như không khí là được! Tôi là không khí trong suốt!"
Tôi..........
"Tôi giúp cậu tiêu độc, lát về nhà để tôi liếm thêm một chút được không?"
Tôi cảm nhận rõ ràng chiếc xe run lên.
"Tôi là không khí tôi là không khí tôi không biết gì, tôi cũng không nghe thấy gì......" Vương Minh ngồi ở trước tâm niệm.
Ông trời ơi.
"Buông tay buông tay!" Tôi vừa nhỏ giọng nói vừa rút tay ra khỏi tay Muộn Du Bình, anh cũng sợ làm tôi đau nên lập tức buông tay.
"Cậu tức giận?"
"Tôi không tức giận." Tôi nghiến răng nói.
"Nhưng tôi nghe được tiếng cậu nghiến răng, không phải tức giận thì là gì?" Muộn Du Bình nói: "Cậu không thích tôi liếm cậu?"
"Không phải không thích anh liếm mà là tôi không thích làm vậy trước mặt người khác!" Tôi không nghĩ gì mà buộc miệng nói ra.
Chiếc xe lập tức thắng gấp, tôi mở miệng mắng: "Vương Minh cậu làm gì đó! Cậu mà run tay một lần nữa thì tiền thưởng năm nay không còn đâu!"
"Tiểu Tam gia." Vương Minh phàn nàn nhìn tôi: "Cậu đừng cắt tiền thưởng của tôi, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai. Bất luận là việc Tiểu Ca liếm tay cậu hay là việc về nhà liếm gì đó tôi cũng sẽ không nói......"
Tôi.....
Tới nơi hai chúng tôi xuống xe, Vương Minh cũng nhanh chóng cút xéo, tôi và Muộn Du Bình đi qua vườn hoa, vào thang máy về tới nhà.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa, nói với Muộn Du Bình: "Lát nữa tôi đưa chìa khóa dự phòng cho anh." Lúc tôi chuẩn bị bật đèn thì lại bị Muộn Du Bình đè tay xuống, anh lấy trong túi ra một vật màu trắng đưa tới trước mặt tôi: "Cậu xem."
Tôi định thần nhìn lại, cái này không phải viên Định Khôn châu kia à? Viên ngọc này quý giá lắm đó. Chỉ cần nhìn cũng đủ thấy viên châu này là thứ có giá trị. Trước đó tôi bảo Muộn Du Bình giữ lại, không ngờ anh lại tùy tiện nhét nó vào túi áo, lại còn lấy ra để soi sáng.
"Cậu thích viên châu này?" Muộn Du Bình thấy tôi nhìn hạt châu đến ngẩn người liền hỏi.
Tiền mà, dĩ nhiên là thích. Tôi gật đầu.
"Hạt châu này quả thật không tệ, tôi đoán lúc Hạ Châu được hạ táng đã ngậm nó, viên châu này có thể khiến thi thể của nàng ta ngàn năm không mục rửa." Muộn Du Bình nhìn tôi nói: "Nếu cậu thích, sau này cậu chết tôi sẽ đặt hạt châu này vào miệng cậu. Vậy sau này tôi thủ mộ cho cậu có thể mở quan tài ra nhìn cậu một chút."
Tôi.......
Tôi còn sống mà, anh cần gì phòng hờ sớm như vậy, thật là xui xẻo! Với lại vừa nghĩ tới hạt châu này đã được bánh tông ngàn năm ngậm xong lại tới phiên tôi, chỉ nghĩ vậy thôi mà ông đây đã muốn ói rồi!
"Hay là thôi đi, anh đừng đem thứ bánh tông ngậm đưa cho ông đây ngậm."
"Đến lúc đó cậu cũng thành bánh tông rồi còn chê bánh tông làm gì."
"Anh nói vậy là sao?" Tôi không vui nói.
Muộn Du Bình nắm tay tôi: "Cho dù cậu có thành bánh tông tôi cũng muốn ngày ngày nhìn mặt cậu." Nói xong khóe miệng anh còn cong cong, cười như không cười nhìn tôi.
Nương theo ánh sáng phát ra từ viên ngọc, tôi thấy trong mắt anh lờ mờ có bóng dáng của mình. Tôi từng nói anh cười lên rất đẹp. Trái tim nhỏ của tôi lại bắt đầu đập thình thịch.
"Anh thật sự muốn ở cạnh tôi?"
"Đúng vậy, tôi nhất định phải ở cạnh cậu."
"Nhưng nếu tôi kết hôn với người khác thì anh sẽ không thể ở cùng tôi nữa."
Muộn Du Bình nghe vậy cả người đều ngẩn ra, qua hồi lâu mới nói: "Vậy, cậu có thể đừng kết hôn không."
"Tôi không kết hôn, cũng chưa có người yêu."
"Người yêu?". "Người yêu là gì? Rất quan trọng sao?"
"Người yêu rất quan trọng." Tôi nói: "Bởi vì hai người yêu nhau không chỉ muốn mãi mãi ở cạnh nhau, mà bọn họ còn phải......."
"Còn phải cái gì....." Muộn Du Bình còn chưa dứt lời tôi đã dùng môi mình chặn miệng anh.
Hết chương 22.
Nay up trễ 10p, sorry mọi người ????
———
Lư Trung, Lưu Nhị, Tiểu Hồ sau khi bị phế tay liền được đưa đến phòng khám quen để băng bó. Gân tay được lấy ra nhuốm đầy máu đưa đến phòng khách cho nhóm chưỡng quỹ tiếp tục chiêm ngưỡng, đồng thời nhắc nhở bọn họ nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Chu Năng gãy mấy cái xương sườn được đưa đến bệnh viện nối xương, tôi nói chị Nha tạm thời thay mặt lão quản lý đường khẩu. Nhưng tôi cũng biết đường khẩu của lão còn quá nhiều chuyện phức tạp, mà chị Nha cũng có công việc phải giải quyết, e là chị sẽ không lo hết được.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, anh vẫn không nói câu nào, cả người dựa vào cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không biết có thể nhìn thấy cái gì.
Phải từ từ thu hồi đường khẩu của Chu Năng lại để Muộn Du Bình quản lý.
Muộn Du Bình không thể mãi đi sau tôi, anh cần có sự nghiệp của riêng mình. Tôi phải để anh sống thật vui vẻ sung túc.
Thậm chí tôi còn nghĩ nếu sau này tôi chết sẽ đem việc làm ăn của mình giao lại cho anh, anh nhất định sẽ khiến số sản nghiệp này không bao giờ lụi tàn, cũng đỡ cho anh phải canh mộ cho tôi gì đó, tôi nghĩ tới bộ dáng thảm hại của anh liền cảm thấy rất sợ.
Xử lý xong mọi thứ cũng là lúc quá giờ cơm trưa, tôi dẫn những người còn lại đến Lâu Ngoại ăn uống. Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay ít nhiều đã khiến bọn họ bị đả kích, nên mặc dù đồ ăn trên bàn đều vô cùng tươi ngon nhưng mọi người lại không hề nhiệt tình ăn uống, cũng không ai mời rượu tôi và Muộn Du Bình. Điều này cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi còn sợ lát nữa về nhà Muộn Du Bình lại ói đầy ra.
Nếu muốn nhìn bộ dáng say xỉn của anh, tôi vẫn nên về nhà khui một chai rượu chát là được, ha ha ha.
Trong tiệc rượu, tôi chính thức giới thiệu Muộn Du Bình với tất cả các chưỡng quỹ, không ngờ những người từng theo chú Ba trước kia vừa nghe cái tên "Trương Khởi Linh" liền phản ứng cực mạnh, ai cũng rối rít hỏi tôi Trương Khởi Linh này có phải là "người câm Trương" nổi danh hay không. Lúc nhận được câu trả lời của tôi ai cũng mặt mày hớn hở, nhao nhao nói đời này có thể đổ đấu với người câm Trương cũng coi như không uổng một kiếp. Sau đó cũng bày tỏ sự bội phục với tôi vì có thể đưa nhân vật truyền kỳ này về đây, bọn họ còn nói nhất định sẽ phục tùng tôi, tôi kêu bọn họ đi Đông bọn họ sẽ không đi Tây, tôi kêu bọn họ bắt chó bọn họ sẽ không bắt gà, trên mặt người nào người nấy đều hiện lên chữ phát tài to rồi, trong lúc nhất thời bầu không khí ảm đạm liền bị quét sạch. Tôi nhìn vẻ mặt tràn trề hy vọng của bọn họ, trong lòng thẩm thán phục Muộn Du Bình ở thế hệ trước hoá ra lại là một thần thoại đổ đấu như vậy.
Ăn uống xong xuôi, Vương Minh chở chúng tôi về nhà.
Tôi và Muộn Du Bình ngồi ở ghế sau, tôi thấy anh vẫn ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài: "Tiểu Ca anh thích nhìn cảnh vật sao? Là vì ở Thanh Đồng môn quá tối phải không, không mấy vài hôm nữa tôi dẫn anh ra ngoài chơi? Anh muốn đi biển không? Còn Bàn Tử với Tiểu Hoa anh có nhớ không? Tôi dẫn anh đến Bắc Kinh tìm họ nhé?"
Muộn Du Bình nghe vậy quay lại nhìn tôi, không nói lời nào.
Anh nhìn tôi ba phút, tôi bị nhìn đến có chút sợ hãi, lắp ba lắp bắp nói: "Anh......anh nhìn tôi làm gì? Anh không muốn đi Bắc Kinh à? Không đi thăm Bàn Tử....."
Tôi còn chưa nói hết anh đã nắm lấy tay trái của tôi đưa tới trước mắt quan sát.
Tôi......
Một hồi tôi mới nói: "Tiểu Ca, anh có thể, buông lỏng tay được không, anh nắm tôi đau quá."
Muộn Du Bình nghe vậy liền buông tay, nhưng rồi lại đưa hai tay cầm tay tôi nói: "Ngô Tà, không biết tại sao, hôm nay lúc cậu rạch tay mình, tôi cảm giác như nhát dao đó đang rạch vào tim mình."
"Hả?...." Tôi cứng họng.
"Sau này cậu đừng tổn thương bản thân nữa được không."
"Tiểu Tam gia! Ngài nhìn xem, ngài bị thương khiến Trương Tiểu Ca đau lòng thành như vậy! Có thể thấy Trương Tiểu Ca thật lòng thật dạ với cậu, hai người đúng là trời sinh một cặp. Sau này Trương Tiểu Ca và ngài chính là một cặp ngọc sáng, là đôi chim cu khắn khít, nhất định sẽ trở thành giai thoại trong giới đổ đấu chúng ta....."
Vương Minh lái xe nhưng cũng không quên nói lời bậy bạ chọc người tức giận.
"Cậu câm miệng cho ông!" Tôi nhìn cậu ta càng nói càng hăng liền vội vàng cắt lời cậu ta.
Chim cu em gái cậu! Ông đây với Muộn Du Bình giống vợ chồng chỗ nào!
"Tiểu Ca....Tiểu Ca....buông tay." Muộn Du Bình vẫn nắm tay tôi không buông, tôi bắt đầu cảm thấy lỗ tai nóng lên, liền nhẹ giọng nói với anh.
Muộn Du Bình cẩn thận cầm tay tôi "Vẫn còn chảy chút máu." Anh nhẹ giọng nói.
Tôi cho rằng anh định buông tay mình ra nên không để tâm lắm, chỉ cần lát về nhà băng bó là được rồi, ai ngờ anh cầm tay tôi lên liếm vào miệng vết thương, liếm vào miệng vết thương, liếm vào miệng vết thương!
Tôi nhìn đầu lưỡi hồng nhạt chạm vào da thịt, chỗ vết thương cảm thấy ấm ướt, đầu tôi ong một tiếng, nhất thời bộ não ngưng hoạt động, không nghĩ được gì!
"Tiểu Ca....Tiểu Ca...." Tôi lắp bắp: "Anh không cần.....Tôi còn chưa rửa tay đó." Tôi cảm nhận được âm thanh của mình đã bắt đầu run rẫy.
Vương Mình lái xe phía trước nghe thấy giọng điều kỳ quái của tôi liền quay đầu liếc nhìn, cái nhìn khiến tay lái cậu ta chệch choạch, đầu xe đột ngột nghiêng sang trái, xém chút nữa đụng vào xe bên cạnh. Tôi và Muộn Du Bình cũng bị đụng u đầu, tôi chôn mặt vào ngực anh, lập tức liền ngửi thấy hơi thở ấm áp. Bởi vì anh mặc quần áo nên lẫn trong hơi thở có cả mùi nước giặt, còn có mùi vị quen thuộc của chính tôi, có cả mùi hương không rõ thuộc về anh.
Tôi mặt đỏ tim đập vẫy khỏi ngực Muộn Du Bình, gần như là thở hồng hộc nhìn Vương Minh.
Vương Minh điều chỉnh tay lái, nhưng tôi thấy cậu ta vẫn thông qua kính chiếu hậu quan sát chúng tôi.
"Cậu lo lái xe đi, nhìn trộm cái gì!" Tôi không nhịn được lớn tiếng mắng Vương Minh.
Vương Minh bị tôi mắng một tiếng liền giật mình, vội vàng nói: "Tôi nhìn lén hồi nào, tôi không thấy gì hết! Tiểu Tam gia và Trương Tiểu Ca cứ tiếp tục, cứ, cứ coi tôi như không khí là được! Tôi là không khí trong suốt!"
Tôi..........
"Tôi giúp cậu tiêu độc, lát về nhà để tôi liếm thêm một chút được không?"
Tôi cảm nhận rõ ràng chiếc xe run lên.
"Tôi là không khí tôi là không khí tôi không biết gì, tôi cũng không nghe thấy gì......" Vương Minh ngồi ở trước tâm niệm.
Ông trời ơi.
"Buông tay buông tay!" Tôi vừa nhỏ giọng nói vừa rút tay ra khỏi tay Muộn Du Bình, anh cũng sợ làm tôi đau nên lập tức buông tay.
"Cậu tức giận?"
"Tôi không tức giận." Tôi nghiến răng nói.
"Nhưng tôi nghe được tiếng cậu nghiến răng, không phải tức giận thì là gì?" Muộn Du Bình nói: "Cậu không thích tôi liếm cậu?"
"Không phải không thích anh liếm mà là tôi không thích làm vậy trước mặt người khác!" Tôi không nghĩ gì mà buộc miệng nói ra.
Chiếc xe lập tức thắng gấp, tôi mở miệng mắng: "Vương Minh cậu làm gì đó! Cậu mà run tay một lần nữa thì tiền thưởng năm nay không còn đâu!"
"Tiểu Tam gia." Vương Minh phàn nàn nhìn tôi: "Cậu đừng cắt tiền thưởng của tôi, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai. Bất luận là việc Tiểu Ca liếm tay cậu hay là việc về nhà liếm gì đó tôi cũng sẽ không nói......"
Tôi.....
Tới nơi hai chúng tôi xuống xe, Vương Minh cũng nhanh chóng cút xéo, tôi và Muộn Du Bình đi qua vườn hoa, vào thang máy về tới nhà.
Tôi lấy chìa khóa mở cửa, nói với Muộn Du Bình: "Lát nữa tôi đưa chìa khóa dự phòng cho anh." Lúc tôi chuẩn bị bật đèn thì lại bị Muộn Du Bình đè tay xuống, anh lấy trong túi ra một vật màu trắng đưa tới trước mặt tôi: "Cậu xem."
Tôi định thần nhìn lại, cái này không phải viên Định Khôn châu kia à? Viên ngọc này quý giá lắm đó. Chỉ cần nhìn cũng đủ thấy viên châu này là thứ có giá trị. Trước đó tôi bảo Muộn Du Bình giữ lại, không ngờ anh lại tùy tiện nhét nó vào túi áo, lại còn lấy ra để soi sáng.
"Cậu thích viên châu này?" Muộn Du Bình thấy tôi nhìn hạt châu đến ngẩn người liền hỏi.
Tiền mà, dĩ nhiên là thích. Tôi gật đầu.
"Hạt châu này quả thật không tệ, tôi đoán lúc Hạ Châu được hạ táng đã ngậm nó, viên châu này có thể khiến thi thể của nàng ta ngàn năm không mục rửa." Muộn Du Bình nhìn tôi nói: "Nếu cậu thích, sau này cậu chết tôi sẽ đặt hạt châu này vào miệng cậu. Vậy sau này tôi thủ mộ cho cậu có thể mở quan tài ra nhìn cậu một chút."
Tôi.......
Tôi còn sống mà, anh cần gì phòng hờ sớm như vậy, thật là xui xẻo! Với lại vừa nghĩ tới hạt châu này đã được bánh tông ngàn năm ngậm xong lại tới phiên tôi, chỉ nghĩ vậy thôi mà ông đây đã muốn ói rồi!
"Hay là thôi đi, anh đừng đem thứ bánh tông ngậm đưa cho ông đây ngậm."
"Đến lúc đó cậu cũng thành bánh tông rồi còn chê bánh tông làm gì."
"Anh nói vậy là sao?" Tôi không vui nói.
Muộn Du Bình nắm tay tôi: "Cho dù cậu có thành bánh tông tôi cũng muốn ngày ngày nhìn mặt cậu." Nói xong khóe miệng anh còn cong cong, cười như không cười nhìn tôi.
Nương theo ánh sáng phát ra từ viên ngọc, tôi thấy trong mắt anh lờ mờ có bóng dáng của mình. Tôi từng nói anh cười lên rất đẹp. Trái tim nhỏ của tôi lại bắt đầu đập thình thịch.
"Anh thật sự muốn ở cạnh tôi?"
"Đúng vậy, tôi nhất định phải ở cạnh cậu."
"Nhưng nếu tôi kết hôn với người khác thì anh sẽ không thể ở cùng tôi nữa."
Muộn Du Bình nghe vậy cả người đều ngẩn ra, qua hồi lâu mới nói: "Vậy, cậu có thể đừng kết hôn không."
"Tôi không kết hôn, cũng chưa có người yêu."
"Người yêu?". "Người yêu là gì? Rất quan trọng sao?"
"Người yêu rất quan trọng." Tôi nói: "Bởi vì hai người yêu nhau không chỉ muốn mãi mãi ở cạnh nhau, mà bọn họ còn phải......."
"Còn phải cái gì....." Muộn Du Bình còn chưa dứt lời tôi đã dùng môi mình chặn miệng anh.
Hết chương 22.
Nay up trễ 10p, sorry mọi người ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất