Chương 39: Tiểu Tam gia oai phong
"Tiểu Tam gia, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp. Tối nay tôi nhất định phải tự tay lột nó xuống, chúng ta chơi hạ khắc thượng có được không"
———
Tôi vô cùng oai phong lẫm liệt lướt qua đám tiểu nhị đang đứng thẳng tắp như hàng cây ven đường, hành động thu hút vô số ánh mắt của các cụ ông cụ bà, thiếu nam thiếu nữ, lúc đi ngang cô y tá, tôi cố ý đi chậm lại một chút.
Em gái y tá!
Đôi mắt trợn to của mấy người thấy rõ chưa! Cái tên mặt mày đen đúa tóc tai rối bời mông nở hoa mà các người từng thấy thật sự không phải con người thật của ông đây, bộ dạng đẹp trai ngời ngời như này mới thật sự là tôi nè! Tối nay về nhà các người nhất định phải ôm tim rơi lệ vì đã lạnh nhạt một đại soái ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở như tôi đó nha!
Quả nhiên vừa nhìn thấy tôi, mặt em gái y tá liền hồng lên, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Tôi đang mừng thầm trong lòng, đúng lúc lại nghe thấy những lời các cô nói về tôi.
"Wow! Tiểu thụ đẹp trai thiệt sự!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tôi còn tưởng tiểu công mắt mù, hóa ra chải chuốt lại nhìn cũng không tệ lắm!"
"Nhìn cậu ấy đi đầu kìa, hình như là ông chủ của tiểu công đó!"
"Hì hì hì hì hì, tui thích hạ khắc thượng nhất! Tiểu công thật lợi hại, làm ông chủ đến mức không rời giường được luôn!"
"Ha ha ha ha ha, đúng đúng, tiểu công lợi hại nhất, tôi thích dáng vẻ lạnh lùng của ảnh, ảnh là đẹp trai nhất........."
Tôi..........
Tiểu công mắt mù là cái gì, làm tôi không xuống giường được là cái gì! ĐM! Tiểu thụ là cái lông gì! Cả đám các người mới là thụ!
Tôi ôm một bụng tức giận ra khỏi bệnh viện.
Tiểu thụ.......tiểu thụ.......ông đây cực kỳ không thích cái danh xưng này gán lên người mình! Đều tại Muộn Du Bình không biết nặng nhẹ làm tôi đến nổi phải vào bệnh viện, tại anh mà tôi mới bị đám bọn họ cười nhạo! Trở về có cái lông mà tôi cho anh cơ hội chạm vào người tôi!
Tôi ngồi trên xe, tức tối nghĩ. Muộn Du Bình cũng lên xe, ngồi phía sau.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không phải nói sẽ ngồi đằng trước à, bây giờ anh dính lấy tôi là muốn làm cái gì?
Muộn Du Bình cười cười nhìn tôi, giúp tôi cài chắt đai an toàn, sau đó nói: "Tiểu Tam gia, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp. Tối nay tôi nhất định phải tự tay lột nó xuống, chúng ta chơi hạ khắc thượng (*) có được không, tiểu Tam gia uy mãnh?"
(*): thụ có địa vị xã hội cao hơn công
Tôi.......
"Tôi không nghe thấy gì hết, tiểu Tam gia, đại Trương ca, hai người cứ tiếp tục, tôi là không khí, là không khí!!" Vương Minh ngồi trên ghế tài xế lại bắt đầu niệm chú.
Tôi........
Muộn Du Bình nói xong mấy lời biến thái, liền đưa tay bóp eo tôi một cái, sau đó xoay người bước xuống xe, trở vào xe ngồi bên cạnh Vương Minh, nói: "Lái xe."
Tôi ngồi một mình ở đằng sau, sờ thử vào chỗ vừa bị anh bóp, có hơi đau. Lấy hiểu biết của tôi về anh mà nói, mới nãy trăm phần trăm là anh phát tình, mới ra tay đã không biết nặng nhẹ, nói không chừng giờ eo tôi đã bầm mất rồi.
Tôi yên lặng ngồi sờ mặt mình, nhưng trong lòng toàn là biểu cảm "bò nội" (*). Lúc nãy tôi mới vừa thề với lòng sau này sẽ không cho anh đụng vào mình nữa, nhưng nhìn thái độ khi nãy của anh, nhìn động tác kia của anh, tối nay anh không đụng vào tôi mới là lạ! Tôi phải làm thế nào mới có thể bảo toàn tính mạng trước đại cầm thú vừa biến thái vừa thô bạo đây, cầu anh tha cho tôi đi mà!
(*): ????
Lúc này chị Nha và các anh em theo sau cũng đã lên xe, Vương Minh đạp ga, một hàng dài gồm bảy chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện.
Xe từ bệnh viện chạy ra đường lớn, tôi nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là tám giờ ba mươi lăm phút, Vương Minh, cậu có thể chạy đến đường Thanh Niên vào lúc chín giờ không?"
"Chỉ cần không kẹt xe thì có thể." Vương Minh vừa lái xe vừa nói: "Xem tình hình thì không kẹt, mà có kẹt cũng không sao, không thấy chúng ta tới, những tên côn đồ cắc ké kia sẽ không đánh nhau đâu."
"Tiểu Ca, nãy giờ anh quan sát kính chiếu hậu có nhìn thấy người khả nghi đi theo chúng ta hay không." Tôi hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chậm rãi lắc đầu, nói: "Tạm thời thì không, ở đây quá nhiều xe, không nhìn ra gì cả."
"Ờ." Tôi thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, sau đó nhanh chóng bẻ mười khớp tay. Nói không chừng lát nữa sẽ phải lấy cứng chọi cứng đánh nhau, cũng lâu rồi tôi không đánh nhau với ai, thân thể và tay chân không còn linh hoạt như trước, nhưng dù gì cũng phải khởi động tay chân, giãn gân giản cốt một chút mới được.
"Tiểu Tam gia, đại Trương ca, sắp tới đường Thanh Niên." Vương Minh nói.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn về trước.
Né khỏi cái ót của Muộn Du Bình, tôi nhìn thấy ngã tư đường phía trước, từ xa nhìn tới liền trông thấy có mười mấy tên côn đồ đang lởn vởn ở đó.
Lúc này Muộn Du Bình cũng động, tôi thấy anh lấy từ chỗ ngồi ra một bao vải dài, quan sát kĩ một chút, là một thanh đao bén nhọn rất đẹp.
Đây không phải thanh Tú Xuân đao được đại thái giám Uông Trực triều Đông Hán sống ở thời nhà Minh từng dùng mà Long Ngũ xem như bảo bối đây sao? Trước kia tôi từng thấy Long Ngũ treo thanh đao này ở chính sảnh đường khẩu, xem như chi bảo trấn trạch! Nó đúng là bảo bối của gã! Làm thế nào mà lão già kia lại vui vẻ đồng ý, cho anh mượn vậy?
Muộn Du Bình rút đao ra khỏi vỏ, nâng lên trước mặt quan sát mấy giây, xong lại bỏ nó lại vào vỏ đao, đeo lên lưng như đeo Hắc Kim Cổ đao.
"Tiểu Ca, Hắc Kim Cổ đao đâu?" Tôi hỏi.
Muộn Du Bình nghe tôi hỏi, thân thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn tôi, nói: "Tôi không nhớ."
Hắc Kim Cổ đao, hóa ra mất rồi........tôi còn nghĩ sao lần này anh về mà lại không mang theo nó. Cũng không sao, thanh đao đó trước kia đã dính quá nhiều máu rồi, mất thì cứ mất đi, coi như giải thoát hoàn toàn cho Muộn Du Bình khỏi những ràng buộc nặng nề trước kia.
Bây giờ anh ấy ở bên tôi là tốt lắm rồi.
Tôi đang suy nghĩ, xe đã chạy qua giao lộ, vượt qua đám côn đồ cắc ké kia.
Sau lưng liền vang lên tiếng "Giết!", quay đầu nhìn lại, đám côn đồ sau lưng lập tức lao vào ẩu đả với một đám côn đồ khác. Số người tham gia hỗn chiến rất đông, ước chừng có tới bốn mươi, năm mươi người, trong nháy mắt xe cộ trên đường đã bị trận hỗn chiến này chặn đứng, xe cộ tới lui đều bị kẹt, chị Nha và người của chị cũng vừa vặn bị tách khỏi chúng tôi.
Vương Minh vẫn bình tĩnh lái xe.
Tôi nhìn khung cảnh hỗn chiến ngày một xa, không khỏi bật cười: "Vương Minh, đây là cậu sắp xếp à? Quy mô cũng lớn quá ha!"
Vương Minh cười xoà đáp: "Không có không có, tiểu Tam gia quá khen, nên là vậy nên là vậy."
Xe chạy khỏi khu vực đông đúc, rẽ vào khu biệt thự đang mở đường. Nơi này chỉ cách đường Thanh Niên có mấy con phố, nhưng khung cảnh lại vô cùng vắng vẻ, xung quanh toàn là biệt thự chưa được dỡ hết, nhìn cứ như một tòa thành quỷ đứng sừng sững giữa đường, biệt thự hai bên vừa sâu vừa hẹp, đường dẫn vào cũng rất nhỏ, ban ngày trừ mấy ông lão dẫn chó đi dạo thì nửa bóng người cũng không có.
Vương Minh tiếp tục lái xe, tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mắt thấy chúng tôi sắp ra khỏi khu biệt thự bỏ hoang, qua con đường này, người sẽ đông hơn, có khi nào tên Tiếu Tuấn kia sẽ không đến hay không!
Nếu không đến thì phiền to, chúng tôi không chỉ bày binh bố trận tỉ mỉ ở đây chờ bọn họ, còn phái chị Nha đưa người đến hang ổ của hắn, lỡ đâu vừa ập vào hang ổ lại thấy bọn họ đang tụ tập đánh mạt chược thì sao! Người phụ nữ đáng sợ kia dễ dàng kích động lắm, có khi nào sẽ diệt sạch cả nhà người ta không trời!
Rất nhanh xe đã chạy đến cuối đường, chân mày tôi càng nhíu chặt.
Rốt cuộc chúng tôi cũng rời khỏi khu biệt thự, quẹo một cái, đường xá trước mắt đã thông thoáng hơn, đường xá rộng rãi, người đi đường cũng nhiều.
Tôi cau mày nói: "Chúng ta cược sai rồi, Tiếu Tuấn sẽ không tới, mau gọi điện cho chị Nha....."
Tôi còn chưa nói hết, đột nhiên có hai chiếc xe SUV lao tới, đầu xe thắng gấp đâm thẳng vào chúng tôi!
"Vương Minh! Đụng con mẹ nó!" Tôi lớn tiếng kêu.
Dù sao tránh cũng không được, ông đây không tin ông không đụng thắng bọn mày!
Vương Minh đáp một tiếng "Ừ", xe chúng tôi vận hết mã lực lao tới hai chiếc xe kia!
Tôi kéo căng dây an toàn, cả người đột nhiên ngửa về sau, lập tức liền nghe thấy "Đùng" một tiếng vang thật lớn, xe tôi và xe đám người kia đâm sầm vào nhau! Ba xe vừa va chạm túi khí bảo vệ liền bung ra, ngực tôi bị đai an toàn siết tới máu huyết cuồn cuộn.
Tôi ngọ nguậy lú đầu ra khỏi túi khí quan sát, xe tôi đụng thẳng vào hai chiếc xe kia, phần đầu hai chiếc xe rất tồi tệ, cũng may không ngửi thấy mùi xăng, tạm thời sẽ không phát nổ. Mà một chiếc xe khác ngược lại không bị đụng trúng đang đậu bên cạnh xe tôi.
Vương Minh vẫn còn chôn đầu trong túi khí không nhúc nhích, Muộn Du Bình đã mở cửa xe, lưng đeo thanh Tú Xuân đao, đằng đằng sát khí bước ra ngoài.
"Vương Minh, Vương Minh!" Tôi sợ Vương Minh xảy ra chuyện, bèn nhanh tay luống cuống cởi đai an toàn, chồm lên trước đỡ cậu ta.
Vương Minh lắc lư hai cái, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Tam gia, tôi chóng mặt quá......" Tôi thấy cậu ta vẫn còn chưa chết liền vội vàng cầm sẵn gậy sắt xuống xe.
Xuống xe rồi mới phát hiện, sau khi va chạm với xe chúng tôi, khung xe của bọn người kia bị đụng đến biến dạng, cả bọn bị kẹt trong xe không thể động đậy, kính xe bể, mảnh vỡ văng đầy đám người, máu me đầm đìa rất khó coi.
Tôi đi tới thò đầu nhìn vào, người bị kẹt trong xe đã bị thương, đang dùng sắc mặt khó coi nhìn tôi.
Tôi vung gậy sắt định đập bọn họ.
Người trong xe ngay lập tức hét ầm lên.
Tôi hạ tay, gậy sắt đập thật mạnh vào thân xe!
Tôi nhìn đám người trong xe sợ đến co thành một cục, hài lòng tạo ra một cái hố trên thân xe, sau đó mới chuyển sang chiếc xe khác.
Bên phía chiếc xe kia, Muộn Du Bình đeo Tú Xuân đao, đứng thẳng, tiến về phía năm đại hán đã bước xuống xe từ lúc nào.
Hết chương 39.
———
Tôi vô cùng oai phong lẫm liệt lướt qua đám tiểu nhị đang đứng thẳng tắp như hàng cây ven đường, hành động thu hút vô số ánh mắt của các cụ ông cụ bà, thiếu nam thiếu nữ, lúc đi ngang cô y tá, tôi cố ý đi chậm lại một chút.
Em gái y tá!
Đôi mắt trợn to của mấy người thấy rõ chưa! Cái tên mặt mày đen đúa tóc tai rối bời mông nở hoa mà các người từng thấy thật sự không phải con người thật của ông đây, bộ dạng đẹp trai ngời ngời như này mới thật sự là tôi nè! Tối nay về nhà các người nhất định phải ôm tim rơi lệ vì đã lạnh nhạt một đại soái ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở như tôi đó nha!
Quả nhiên vừa nhìn thấy tôi, mặt em gái y tá liền hồng lên, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Tôi đang mừng thầm trong lòng, đúng lúc lại nghe thấy những lời các cô nói về tôi.
"Wow! Tiểu thụ đẹp trai thiệt sự!"
"Đúng vậy đúng vậy! Tôi còn tưởng tiểu công mắt mù, hóa ra chải chuốt lại nhìn cũng không tệ lắm!"
"Nhìn cậu ấy đi đầu kìa, hình như là ông chủ của tiểu công đó!"
"Hì hì hì hì hì, tui thích hạ khắc thượng nhất! Tiểu công thật lợi hại, làm ông chủ đến mức không rời giường được luôn!"
"Ha ha ha ha ha, đúng đúng, tiểu công lợi hại nhất, tôi thích dáng vẻ lạnh lùng của ảnh, ảnh là đẹp trai nhất........."
Tôi..........
Tiểu công mắt mù là cái gì, làm tôi không xuống giường được là cái gì! ĐM! Tiểu thụ là cái lông gì! Cả đám các người mới là thụ!
Tôi ôm một bụng tức giận ra khỏi bệnh viện.
Tiểu thụ.......tiểu thụ.......ông đây cực kỳ không thích cái danh xưng này gán lên người mình! Đều tại Muộn Du Bình không biết nặng nhẹ làm tôi đến nổi phải vào bệnh viện, tại anh mà tôi mới bị đám bọn họ cười nhạo! Trở về có cái lông mà tôi cho anh cơ hội chạm vào người tôi!
Tôi ngồi trên xe, tức tối nghĩ. Muộn Du Bình cũng lên xe, ngồi phía sau.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không phải nói sẽ ngồi đằng trước à, bây giờ anh dính lấy tôi là muốn làm cái gì?
Muộn Du Bình cười cười nhìn tôi, giúp tôi cài chắt đai an toàn, sau đó nói: "Tiểu Tam gia, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp. Tối nay tôi nhất định phải tự tay lột nó xuống, chúng ta chơi hạ khắc thượng (*) có được không, tiểu Tam gia uy mãnh?"
(*): thụ có địa vị xã hội cao hơn công
Tôi.......
"Tôi không nghe thấy gì hết, tiểu Tam gia, đại Trương ca, hai người cứ tiếp tục, tôi là không khí, là không khí!!" Vương Minh ngồi trên ghế tài xế lại bắt đầu niệm chú.
Tôi........
Muộn Du Bình nói xong mấy lời biến thái, liền đưa tay bóp eo tôi một cái, sau đó xoay người bước xuống xe, trở vào xe ngồi bên cạnh Vương Minh, nói: "Lái xe."
Tôi ngồi một mình ở đằng sau, sờ thử vào chỗ vừa bị anh bóp, có hơi đau. Lấy hiểu biết của tôi về anh mà nói, mới nãy trăm phần trăm là anh phát tình, mới ra tay đã không biết nặng nhẹ, nói không chừng giờ eo tôi đã bầm mất rồi.
Tôi yên lặng ngồi sờ mặt mình, nhưng trong lòng toàn là biểu cảm "bò nội" (*). Lúc nãy tôi mới vừa thề với lòng sau này sẽ không cho anh đụng vào mình nữa, nhưng nhìn thái độ khi nãy của anh, nhìn động tác kia của anh, tối nay anh không đụng vào tôi mới là lạ! Tôi phải làm thế nào mới có thể bảo toàn tính mạng trước đại cầm thú vừa biến thái vừa thô bạo đây, cầu anh tha cho tôi đi mà!
(*): ????
Lúc này chị Nha và các anh em theo sau cũng đã lên xe, Vương Minh đạp ga, một hàng dài gồm bảy chiếc xe nối đuôi nhau rời khỏi bệnh viện.
Xe từ bệnh viện chạy ra đường lớn, tôi nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ là tám giờ ba mươi lăm phút, Vương Minh, cậu có thể chạy đến đường Thanh Niên vào lúc chín giờ không?"
"Chỉ cần không kẹt xe thì có thể." Vương Minh vừa lái xe vừa nói: "Xem tình hình thì không kẹt, mà có kẹt cũng không sao, không thấy chúng ta tới, những tên côn đồ cắc ké kia sẽ không đánh nhau đâu."
"Tiểu Ca, nãy giờ anh quan sát kính chiếu hậu có nhìn thấy người khả nghi đi theo chúng ta hay không." Tôi hỏi Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, chậm rãi lắc đầu, nói: "Tạm thời thì không, ở đây quá nhiều xe, không nhìn ra gì cả."
"Ờ." Tôi thả lỏng cơ thể dựa vào ghế, sau đó nhanh chóng bẻ mười khớp tay. Nói không chừng lát nữa sẽ phải lấy cứng chọi cứng đánh nhau, cũng lâu rồi tôi không đánh nhau với ai, thân thể và tay chân không còn linh hoạt như trước, nhưng dù gì cũng phải khởi động tay chân, giãn gân giản cốt một chút mới được.
"Tiểu Tam gia, đại Trương ca, sắp tới đường Thanh Niên." Vương Minh nói.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn về trước.
Né khỏi cái ót của Muộn Du Bình, tôi nhìn thấy ngã tư đường phía trước, từ xa nhìn tới liền trông thấy có mười mấy tên côn đồ đang lởn vởn ở đó.
Lúc này Muộn Du Bình cũng động, tôi thấy anh lấy từ chỗ ngồi ra một bao vải dài, quan sát kĩ một chút, là một thanh đao bén nhọn rất đẹp.
Đây không phải thanh Tú Xuân đao được đại thái giám Uông Trực triều Đông Hán sống ở thời nhà Minh từng dùng mà Long Ngũ xem như bảo bối đây sao? Trước kia tôi từng thấy Long Ngũ treo thanh đao này ở chính sảnh đường khẩu, xem như chi bảo trấn trạch! Nó đúng là bảo bối của gã! Làm thế nào mà lão già kia lại vui vẻ đồng ý, cho anh mượn vậy?
Muộn Du Bình rút đao ra khỏi vỏ, nâng lên trước mặt quan sát mấy giây, xong lại bỏ nó lại vào vỏ đao, đeo lên lưng như đeo Hắc Kim Cổ đao.
"Tiểu Ca, Hắc Kim Cổ đao đâu?" Tôi hỏi.
Muộn Du Bình nghe tôi hỏi, thân thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn tôi, nói: "Tôi không nhớ."
Hắc Kim Cổ đao, hóa ra mất rồi........tôi còn nghĩ sao lần này anh về mà lại không mang theo nó. Cũng không sao, thanh đao đó trước kia đã dính quá nhiều máu rồi, mất thì cứ mất đi, coi như giải thoát hoàn toàn cho Muộn Du Bình khỏi những ràng buộc nặng nề trước kia.
Bây giờ anh ấy ở bên tôi là tốt lắm rồi.
Tôi đang suy nghĩ, xe đã chạy qua giao lộ, vượt qua đám côn đồ cắc ké kia.
Sau lưng liền vang lên tiếng "Giết!", quay đầu nhìn lại, đám côn đồ sau lưng lập tức lao vào ẩu đả với một đám côn đồ khác. Số người tham gia hỗn chiến rất đông, ước chừng có tới bốn mươi, năm mươi người, trong nháy mắt xe cộ trên đường đã bị trận hỗn chiến này chặn đứng, xe cộ tới lui đều bị kẹt, chị Nha và người của chị cũng vừa vặn bị tách khỏi chúng tôi.
Vương Minh vẫn bình tĩnh lái xe.
Tôi nhìn khung cảnh hỗn chiến ngày một xa, không khỏi bật cười: "Vương Minh, đây là cậu sắp xếp à? Quy mô cũng lớn quá ha!"
Vương Minh cười xoà đáp: "Không có không có, tiểu Tam gia quá khen, nên là vậy nên là vậy."
Xe chạy khỏi khu vực đông đúc, rẽ vào khu biệt thự đang mở đường. Nơi này chỉ cách đường Thanh Niên có mấy con phố, nhưng khung cảnh lại vô cùng vắng vẻ, xung quanh toàn là biệt thự chưa được dỡ hết, nhìn cứ như một tòa thành quỷ đứng sừng sững giữa đường, biệt thự hai bên vừa sâu vừa hẹp, đường dẫn vào cũng rất nhỏ, ban ngày trừ mấy ông lão dẫn chó đi dạo thì nửa bóng người cũng không có.
Vương Minh tiếp tục lái xe, tôi nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Mắt thấy chúng tôi sắp ra khỏi khu biệt thự bỏ hoang, qua con đường này, người sẽ đông hơn, có khi nào tên Tiếu Tuấn kia sẽ không đến hay không!
Nếu không đến thì phiền to, chúng tôi không chỉ bày binh bố trận tỉ mỉ ở đây chờ bọn họ, còn phái chị Nha đưa người đến hang ổ của hắn, lỡ đâu vừa ập vào hang ổ lại thấy bọn họ đang tụ tập đánh mạt chược thì sao! Người phụ nữ đáng sợ kia dễ dàng kích động lắm, có khi nào sẽ diệt sạch cả nhà người ta không trời!
Rất nhanh xe đã chạy đến cuối đường, chân mày tôi càng nhíu chặt.
Rốt cuộc chúng tôi cũng rời khỏi khu biệt thự, quẹo một cái, đường xá trước mắt đã thông thoáng hơn, đường xá rộng rãi, người đi đường cũng nhiều.
Tôi cau mày nói: "Chúng ta cược sai rồi, Tiếu Tuấn sẽ không tới, mau gọi điện cho chị Nha....."
Tôi còn chưa nói hết, đột nhiên có hai chiếc xe SUV lao tới, đầu xe thắng gấp đâm thẳng vào chúng tôi!
"Vương Minh! Đụng con mẹ nó!" Tôi lớn tiếng kêu.
Dù sao tránh cũng không được, ông đây không tin ông không đụng thắng bọn mày!
Vương Minh đáp một tiếng "Ừ", xe chúng tôi vận hết mã lực lao tới hai chiếc xe kia!
Tôi kéo căng dây an toàn, cả người đột nhiên ngửa về sau, lập tức liền nghe thấy "Đùng" một tiếng vang thật lớn, xe tôi và xe đám người kia đâm sầm vào nhau! Ba xe vừa va chạm túi khí bảo vệ liền bung ra, ngực tôi bị đai an toàn siết tới máu huyết cuồn cuộn.
Tôi ngọ nguậy lú đầu ra khỏi túi khí quan sát, xe tôi đụng thẳng vào hai chiếc xe kia, phần đầu hai chiếc xe rất tồi tệ, cũng may không ngửi thấy mùi xăng, tạm thời sẽ không phát nổ. Mà một chiếc xe khác ngược lại không bị đụng trúng đang đậu bên cạnh xe tôi.
Vương Minh vẫn còn chôn đầu trong túi khí không nhúc nhích, Muộn Du Bình đã mở cửa xe, lưng đeo thanh Tú Xuân đao, đằng đằng sát khí bước ra ngoài.
"Vương Minh, Vương Minh!" Tôi sợ Vương Minh xảy ra chuyện, bèn nhanh tay luống cuống cởi đai an toàn, chồm lên trước đỡ cậu ta.
Vương Minh lắc lư hai cái, rốt cuộc ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Tam gia, tôi chóng mặt quá......" Tôi thấy cậu ta vẫn còn chưa chết liền vội vàng cầm sẵn gậy sắt xuống xe.
Xuống xe rồi mới phát hiện, sau khi va chạm với xe chúng tôi, khung xe của bọn người kia bị đụng đến biến dạng, cả bọn bị kẹt trong xe không thể động đậy, kính xe bể, mảnh vỡ văng đầy đám người, máu me đầm đìa rất khó coi.
Tôi đi tới thò đầu nhìn vào, người bị kẹt trong xe đã bị thương, đang dùng sắc mặt khó coi nhìn tôi.
Tôi vung gậy sắt định đập bọn họ.
Người trong xe ngay lập tức hét ầm lên.
Tôi hạ tay, gậy sắt đập thật mạnh vào thân xe!
Tôi nhìn đám người trong xe sợ đến co thành một cục, hài lòng tạo ra một cái hố trên thân xe, sau đó mới chuyển sang chiếc xe khác.
Bên phía chiếc xe kia, Muộn Du Bình đeo Tú Xuân đao, đứng thẳng, tiến về phía năm đại hán đã bước xuống xe từ lúc nào.
Hết chương 39.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất