[Bình Tà] Hóa Ra Anh Không Phải Gay
Chương 13
Vì để cổ vũ mọi người vận động rèn luyện nhiều một chút, lần này công đoàn không những tổ chức thi đấu cầu lông mà còn thuê sân trước ba tuần cho mọi người luyện tập, hy vọng mọi người có thể tiến bộ vượt bậc trong mấy tuần ngắn ngủi này.
Không biết cuối tuần Trương Khởi Linh bận gì mà khi Ngô Tà hỏi hắn cuối tuần có muốn đi luyện cầu không, Trương Khởi Linh không lên tiếng, chắc ý hắn là không đồng ý đừng hỏi lại.
Ngô Tà lôi vợt đánh cầu hồi đại học từ dưới gầm giường ra, lau đi lớp bụi thật dày, sau đó tới cửa hàng dụng cụ thể thao đan lại mặt lưới, thay đai hút mồ hôi chỗ tay cầm.
Lúc cậu luyện cầu thì A Ninh cũng tới, cô hẹn với một đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật. Người đàn ông này thân hình cao ráo, nổi bật trong đám đông, còn cao hơn Ngô Tà mấy centimet, hơn nữa nhìn dáng người là biết đây là người thường xuyên vận động.
Ngô Tà không biết Trương Khởi Linh đánh cầu tới trình độ nào, nếu Trương Khởi Linh là cao thủ, vậy cậu không nên cản trở. Nhưng lỡ đâu Trương Khởi Linh đánh không tốt, vậy thì cậu phải trở tay cho kịp, không thể để thua quá thảm, đề phòng cho sau này Trương Khởi Linh không duy trì được hình tượng cao cao tại thượng của hắn.
Vác trên vai gánh nặng cứu vớt hình tượng của Trương Khởi Linh, tuần nào Ngô Tà cũng đúng giờ đi tập. Đừng tưởng bình thường mọi người chỉ ngồi ăn chờ béo, cao thủ luôn ở dân gian, quả thật không ít đồng nghiệp đánh cầu rất giỏi, hỏi ra thì toàn lăn lộn qua câu lạc bộ này đội tuyển kia. Đồng nghiệp hợp tác với A Ninh xuất thân từ đội tuyển trường, đánh vừa nhanh chuẩn lại vừa hung, góc độ còn xảo quyệt, không dễ tiếp cầu.
Ngô Tà đổ mồ hôi thay bản thân và Trương Khởi Linh.
Tới hôm thi đấu, mọi người đều vô cùng hăng hái, hơn nữa không ít đồng nghiệp còn nghe nói sếp to của bên kinh doanh muốn tới tham gia nên vẻ mặt mong chờ không khác gì thấy UFO trên mây. Dưới sự tra hỏi của mọi người, A Ninh mới nói trước giờ Trương Khởi Linh chưa từng tham gia hoạt động giải trí nào của công ty, lần này tham gia đấu cầu lông là lần phá lệ đầu tiên.
Trận đấu sắp bắt đầu rồi nhưng Trương Khởi Linh thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Bốn người của sân đấu kế bên đã bắt đầu khởi động, tiếng cầu chạm vợt quanh quẩn trên không trung.
Trọng tài kêu chờ năm phút, năm phút sau còn không tới thì coi như bỏ quyền thi đấu.
Ngô Tà gửi tin nhắn.
Một lát sau, Trương Khởi Linh trả lời: Đang đỗ xe dưới lầu.
Gần như hơn nửa số người trên khán đài nhìn về phía cửa vào sân, như fan ngóng trông idol lên sân khấu.
Trương Khởi Linh không để mọi người chờ lâu, lúc hắn đẩy cửa vào, Ngô Tà chỉ nghe bốn phía vang lên tiếng hít sâu.
Người vẫn luôn mặc đồ tây phẳng phiu như hắn đột nhiên thay đổi từ đầu tới chân. Trương Khởi Linh đội mũ thể thao, trên người mặc áo thể thao màu trắng viền đen và quần short đen, dưới chân là một đôi giày thể thao cũng màu đen nốt. Trên người hắn còn đeo một cái túi cầu lông chuyên nghiệp, bao cổ tay trên cổ tay trắng tinh, nhưng vẫn không khiến người ta cảm thấy làn da bên cạnh bao tay bị sạm đi.
Nhìn như hình mẫu quán quân thế giới ấy.
Trương Khởi Linh tới bên cạnh Ngô Tà, tùy ý đặt túi xuống đất, lấy vợt ra rồi nói: "Vừa đi mua vợt nên hơi trễ."
Ngô Tà tưởng mình sắp lăn đùng ra mất, Trương Khởi Linh vừa mới đi mua dụng cụ quần áo mới từ đầu tới chân thật luôn? Ngô Tà biết trong tủ quần áo của Trương Khởi Linh không có đồ thể thao, nhưng thật sự không hiểu nổi sao người này cái gì cũng không có mà còn muốn tới đấu góp vui làm gì, hơn nữa còn khoác tạm lên người full set trang bị chuyên nghiệp như thế.
Ngô Tà không biết nói sao, dứt khoát chỉ vào cây vợt kiểu mới của năm nay trị giá hai mươi tờ ông Mao trong tay Trương Khởi Linh, nói: "Vợt này tốt đó."
Ha ha...
Không có gì, đừng thua khó coi quá là được.
Hai bên khởi động trước, đánh qua đánh lại mười mấy lượt, cục diện căn bản nằm trong tay Ngô Tà. Đối phương có vẻ thành thạo, Trương Khởi Linh chỉ tiếp một quả cầu rất đơn giản. Ngô Tà thở ra một hơi, xem ra hắn từng đánh cầu, không phải loại tay mơ tới cả cầu cũng không biết đỡ.
Phát cầu lên, hai bên cười cười nói nói, cầu bay qua bay lại, không dùng bao nhiêu lực.
Ngô Tà sợ đối phương đột nhiên đánh ra phía sau cứu không kịp, liền dồn lực đánh phủ đầu trước, ai ngờ không may ra ngoài. Trương Khởi Linh không chạm cầu.
1 – 3, Ngô Tà một mình tiếp cầu, Trương Khởi Linh làm khán giả đứng bên cạnh xem.
Đổi phát bóng, tới lượt Trương Khởi Linh.
Ngô Tà nhỏ giọng nói: "Phát bóng đánh đường chéo, đánh qua chỗ đối phương là được."
Trương Khởi Linh liếc Ngô Tà, bình tĩnh phát một quả cầu vô cùng quy củ. Ngô Tà khẽ thở ra.
Nhưng còn chưa kịp thở hết một hơi, đối phương đã phát một quả cầu cao bay thẳng ra sau. Ngô Tà quay về chậm nửa nhịp, không thể dùng hết sức khiến cầu bay ra sân sau của đối phương, chất lượng phản cầu rất thấp, chỉ được một quả cầu cao vừa phải, vô cùng thích hợp phản chiến.
Ngô Tà phải nhanh chóng quay về phòng thủ.
May mà đối phương thấy cơ hội tốt, kích động nên dùng sức hơi quá, cầu văng trúng lưới.
2 – 3, gỡ về một điểm.
Trương Khởi Linh tiếp tục phát bóng, vẫn quy củ như trước.
Hiển nhiên đối phương cũng không dùng toàn lực, cầu đánh về đều để lại chỗ hở, có mấy quả vốn có thể ghi điểm, nhưng lại dừng ngay trước lưới.
Điểm số chênh lệch không lớn, chênh lệch hai ba điểm vẫn có thể khống chế được. Nhưng người sáng suốt nhìn là biết ngay những vị đồng nghiệp đó đang nương tay, không muốn chèn ép sếp lớn của bên kinh doanh ác quá, khéo làm người ta mất mặt.
Thua ván đầu không có gì bất ngờ lắm..
Ngô Tà đành phải an ủi Trương Khởi Linh: "Đánh không tồi, chúng ta tiếp tục ổn định tiếp cầu là được."
Trương Khởi Linh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Tà, hỏi: "Mệt sao?"
Ngô Tà dùng tay quạt quạt, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn dài trên trán trên cổ cậu, cậu miễn cưỡng cười cười: "Tàm tạm thôi, không mệt lắm."
Không mệt mới là lạ, chơi kiểu này là một chọi hai, phải quan sát cả sân đấu, chạy qua chạy lại trái phải trước sau, mà đó là đối thủ còn nương tay cho, không thì cậu nằm xuống đất luôn mất.
Trương Khởi Linh giống như không phát hiện ra Ngô Tà đang chật vật, lại hỏi: "Đánh phối hợp không?"
Ngô Tà thiếu chút nữa là đảo mắt, cố lắm mới nhịn được: "Anh muốn phối hợp thế nào? Chia trái phải hay chia trước sau? Anh... anh rành kiểu tiếp cầu nào?"
Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Cậu tiêu hao nhiều thể lực như thế, phụ trách đánh cầu bỏ nhỏ phía trước."
Ngô Tà ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại thầm chửi bậy, nếu không phải mình mệt sống mệt chết suy xét cho hắn thì hắn có đứng đó thoải mái tiếp mấy quả rồi kết ván thế không? Chẳng lẽ hắn không rõ tình thế, không tự biết trình độ của mình à?
Trận đấu bên cạnh tiến vào trạng thái giằng co, điểm số nhảy rất nhanh, hai bên đều dùng hết bản lĩnh ra chơi. Bởi vì biểu hiện của Trương Khởi Linh và Ngô Tà ở ván thứ nhất rất bình thường, chẳng có gì thú vị, cho nên khán giả chuyển hết qua trận khác, tiếng cổ vũ và tiếng hoan hô vang lên liên tiếp rất náo nhiệt.
Trước khi vào sân, Trương Khởi Linh nhẹ giọng nói với Ngô Tà: "Đừng quá để ý kết quả."
Được lắm, đúng là an ủi ghê, thua thì về nhà sớm một chút.
Ngô Tà phát cầu.
Chắc đối phương bị trận đấu bên cạnh ảnh hưởng nên tinh thần phấn chấn, hoặc là muốn hấp dẫn một số khán giả, ván này không giữ lối đành cầu hòa nữa, vừa ra tay đã đánh rất tàn nhẫn, trực tiếp phát cầu cao đánh vào phía sau.
Ngô Tà nâng bước muốn lùi về phía sau, theo thói quen muốn cứu cầu. Trương Khởi Linh sau lưng cậu hô lên: "Để tôi."
Vừa dứt lời, cầu bay nhanh, chỉ nghe "vèo" một tiếng, cầu đã sắp rơi xuống đất chính giữa hai người bên kia, khiến đối phương không biết ai mới là người nên tiếp cầu.
Tất cả mọi người trong sân đều đờ đẫn nhìn nhìn Trương Khởi Linh. Ngô Tà cũng kinh ngạc quay đầu lại: "Anh... biết đánh cầu lông à?"
Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà: "Tôi có nói tôi không biết đánh à?"
Má!
Ngô Tà vô thức phản ứng lại, hóa ra là vì Trương Khởi Linh mới mua dụng cụ nên mình mới tự cho rằng Trương Khởi Linh không biết đánh cầu, sau đó dùng hết sức cướp cầu. Chắc Trương Khởi Linh nghĩ Ngô Tà muốn chơi trội cho nên cũng không lộ trình độ thật, chỉ đứng đó nhìn Ngô Tà chạy tán loạn khắp sân như con khỉ.
Mất mặt chết mất.
Đã có vài người ý thức được động tĩnh bên này, xoay người lại chú ý tới chiến đội Trương Ngô.
Đối phương được một bài học, đặt trọng tâm lên nửa sân trước, có ý muốn thắng bằng cách bỏ nhỏ.
Không may là, hồi còn học đại học Ngô Tà được giáo viên bộ môn luyện bỏ nhỏ rất ác, lúc ấy vì để Ngô Tà vào được đội cầu lông nên cậu đã tập luyện rất kỹ lưỡng. Đối phương không bỏ nhỏ được Ngô Tà, ngược lại còn bị Ngô Tà kéo cầu lên cao, kết quả cầu lại rơi xuống đúng chỗ Trương Khởi Linh. Hắn đập từng quả từng quả, không phải rơi xuống ngay vạch sân thì sẽ rơi xuống đúng chỗ hai người phối hợp, cực kỳ khó phòng.
Một ván này đúng là lật ngược thế cờ, điểm số của đội Trương Ngô bỏ xa, nhanh chóng thắng ván thứ hai.
Lúc này, gần như tất cả khán giả đều sắp quay sang đây nhìn Trương Khởi Linh đánh cầu. Mỗi một lần trả cầu của hắn đều sạch sẽ lưu loát, không có động tác dư thừa nào, lại mang theo khí chất trong trẻo lạnh lùng của riêng hắn, quả cầu như một khối băng bay thẳng tới bụng đối phương.
Sân bóng bị người và điện thoại vây quanh.
Lúc vào ván thứ ba, Trương Khởi Linh thu khí thế, đối phương biết không có cơ hội thắng nào nên hình như cũng muốn buông, chỉ chơi cầm chừng để điểm số không quá khó coi.
Lúc nghỉ ngơi, Ngô Tà ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh, ngượng ngùng nói: "Anh nói anh mới mua vợt, tôi còn tưởng đây là lần đầu anh đánh chứ."
Trương Khởi Linh mở nắp một bình nước khoáng đưa cho Ngô Tà, bản thân mở một bình khác, uống mấy ngụm rồi mới nói: "Lúc đi học cược cầu với người ta nên có tập qua."
"Cược cầu? Anh còn cược cầu nữa á?" Ngô Tà trợn to mắt nhìn Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà, bỗng nhiên cười cười: "Cậu đánh không tồi."
Ngô Tà nhất thời cảm thấy nóng mặt, cúi đầu cắn bình nước khoáng không nói lời nào.
Trương Khởi Linh và Ngô Tà một đường tiến tới, đánh vào tận trận chung kết. A Ninh đứng đối diện cười nói: "Giám đốc Trương thâm tàng bất lộ, lát nữa mong anh nương tay nhé."
Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Chưa chắc."
Đội có thể vào chung kết đương nhiên rất khó lường. Vừa rồi hai người có xem trận đấu của đội A Ninh, phong cách giống với tổ hợp Trương Ngô bên này. A Ninh đứng đằng trước tiếp cầu vô cùng linh hoạt, mà đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật cũng là dạng tấn công, đánh cầu rất hung hiểm.
Dựa trên tiêu chí công bằng nào đó thì khi đôi hỗn hợp đánh với đôi nam, đôi hỗn hợp sẽ được tính điểm gấp 1,5 lần. Nói cách khác là phía A Ninh thắng hai cầu liên tiếp bằng phía Ngô Tà thắng ba cầu liên tiếp.
Lúc mở màn, hai bên đều có ý đồ thăm dò tìm điểm yếu của đối phương và điểm mạnh của mình. Trương Khởi Linh và đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật không hẹn mà cùng biểu hiện rất ga lăng. Bình thường khi đập cầu người ta thường cố ý nhắm vào chung quanh của người yếu hơn, như vậy xác suất người đó mắc lỗi sẽ cao hơn. Có lẽ vì Trương Khởi Linh không đập cầu về phía A Ninh, mà đối phương có qua có lại, cũng không coi Ngô Tà như điểm tấn công, vậy nên điểm số hai bên giằng co không chênh lệch, mà Trương Khởi Linh và vị đồng nghiệp kia còn đánh qua lại thêm bốn năm lượt.
Tuy điểm số sát nút, nhưng hai cao thủ đối chiến vô cùng đặc sắc khiến người xem la hét không thôi, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm như xe đang leo núi, cực kỳ kích thích.
Nếu không thể đánh lại cao thủ, cũng không thể bắt nạt A Ninh và Ngô Tà, vậy hai bên chỉ còn cách phối hợp ăn ý. A Ninh và vị đồng nghiệp kia luyện đánh cầu cùng nhau, cũng đã luyện cách phối hợp với nhau nên ngay từ đầu có vẻ ăn ý hơn Trương Khởi Linh và Ngô Tà.
Điểm rớt xuống, ván đầu thua nửa điểm.
Lúc bắt đầu đánh ván thứ hai, Trương Khởi Linh nói với Ngô Tà: "Thả lỏng rồi đánh, đừng nghĩ nhiều."
Ý là, thả lỏng người, thoải mái đánh, nếu không tiếp được cầu thì giao cho người đứng sau.
Ngô Tà nghĩ, trình độ của Trương Khởi Linh thế này, nếu mình lanh tay lanh chân đi tiếp quả cầu có độ khó cao thì sẽ ảnh hưởng ngược tới phán đoán của Trương Khởi Linh.
Quả nhiên tâm trạng thả lỏng thì đánh cũng dễ hơn. Chỉ cần Ngô Tà cảm thấy bản thân không chắc chắn tiếp được cầu thì cứ đứng yên tại chỗ chờ Trương Khởi Linh xử lý. Tuy như thế rất bị động, nhưng hình như hiệu quả không tệ, hơn nữa bởi vì đột nhiên phối hợp tốt hơn, hai người đánh cho đối phương trở tay không kịp, điểm số vọt lên một khoảng, cuối cùng dùng ưu thế mỏng manh thắng ván thứ hai.
Tới ván thứ ba, hai bên vừa vào trận đã tiến vào giai đoạn gay cấn, A Ninh và đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật dùng hết toàn lực, ngay cả Trương Khởi Linh cũng không dễ tiếp, bắt đầu thở dốc.
Điểm số chênh lệch rất gắt, luôn chênh nhau nửa điểm hoặc một điểm. Mắt thấy sắp tới điểm thắng, hoặc hai bên chênh nhau một quả, hoặc bên Ngô Tà thắng luôn hai quả, nhưng điểm lại không vượt quá hai điểm, không được tính là thắng.
25.5 – 27.
Tất cả mọi người trên sân nín thở.
"Mười một!" "Mười hai!" "A!" "Mười ba!"
Người xem nhốn nháo, bắt đầu đếm xem hai bên đánh mấy lượt.
"Hai mươi mốt!" "Trời ơi! Cố lên!" "Hai mươi hai!"
"Hai mươi ba!"
Chỉ nghe một tiếng xé gió sắc nhọn truyền tới từ sau lưng Ngô Tà, âm thanh đáp đất của Trương Khởi Linh, sau đó liền thấy quả cầu bắn ra từ vợt, xoáy một đường qua lưới rồi rơi xuống bên A Ninh.
28 – 25.5!
"Ai da!" "Đánh tốt lắm!" "Đánh đẹp quá!" "Xuất sắc!"
Trên sân tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang hết đợt này tới đợt khác.
A Ninh và đồng nghiệp bên kỹ thuật đứng tại chỗ điều chỉnh hơi thở, sau đó bước qua lưới tới trước bảng điểm, bắt tay với Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
Ngô Tà và Trương Khởi Linh dùng khăn lau mồ hôi trên đầu, nói hai chữ "chúc mừng" với nhau.
Trương Khởi Linh uống nửa bình nước, quay đầu liền thấy Ngô Tà đang yên lặng nhìn mình, vì thế cũng gửi lại một ánh nhìn dò hỏi.
Hai má Ngô Tà đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xoay người sang chỗ khác.
Cậu thầm mắng trong lòng, má nó chứ, ngây người cái gì vậy, chẳng phải Muộn Du Bình chỉ cười một cái thôi sao, làm gì phải ngạc nhiên nhìn chằm chằm người ta như thế! Mất mặt quá!
Không biết cuối tuần Trương Khởi Linh bận gì mà khi Ngô Tà hỏi hắn cuối tuần có muốn đi luyện cầu không, Trương Khởi Linh không lên tiếng, chắc ý hắn là không đồng ý đừng hỏi lại.
Ngô Tà lôi vợt đánh cầu hồi đại học từ dưới gầm giường ra, lau đi lớp bụi thật dày, sau đó tới cửa hàng dụng cụ thể thao đan lại mặt lưới, thay đai hút mồ hôi chỗ tay cầm.
Lúc cậu luyện cầu thì A Ninh cũng tới, cô hẹn với một đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật. Người đàn ông này thân hình cao ráo, nổi bật trong đám đông, còn cao hơn Ngô Tà mấy centimet, hơn nữa nhìn dáng người là biết đây là người thường xuyên vận động.
Ngô Tà không biết Trương Khởi Linh đánh cầu tới trình độ nào, nếu Trương Khởi Linh là cao thủ, vậy cậu không nên cản trở. Nhưng lỡ đâu Trương Khởi Linh đánh không tốt, vậy thì cậu phải trở tay cho kịp, không thể để thua quá thảm, đề phòng cho sau này Trương Khởi Linh không duy trì được hình tượng cao cao tại thượng của hắn.
Vác trên vai gánh nặng cứu vớt hình tượng của Trương Khởi Linh, tuần nào Ngô Tà cũng đúng giờ đi tập. Đừng tưởng bình thường mọi người chỉ ngồi ăn chờ béo, cao thủ luôn ở dân gian, quả thật không ít đồng nghiệp đánh cầu rất giỏi, hỏi ra thì toàn lăn lộn qua câu lạc bộ này đội tuyển kia. Đồng nghiệp hợp tác với A Ninh xuất thân từ đội tuyển trường, đánh vừa nhanh chuẩn lại vừa hung, góc độ còn xảo quyệt, không dễ tiếp cầu.
Ngô Tà đổ mồ hôi thay bản thân và Trương Khởi Linh.
Tới hôm thi đấu, mọi người đều vô cùng hăng hái, hơn nữa không ít đồng nghiệp còn nghe nói sếp to của bên kinh doanh muốn tới tham gia nên vẻ mặt mong chờ không khác gì thấy UFO trên mây. Dưới sự tra hỏi của mọi người, A Ninh mới nói trước giờ Trương Khởi Linh chưa từng tham gia hoạt động giải trí nào của công ty, lần này tham gia đấu cầu lông là lần phá lệ đầu tiên.
Trận đấu sắp bắt đầu rồi nhưng Trương Khởi Linh thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Bốn người của sân đấu kế bên đã bắt đầu khởi động, tiếng cầu chạm vợt quanh quẩn trên không trung.
Trọng tài kêu chờ năm phút, năm phút sau còn không tới thì coi như bỏ quyền thi đấu.
Ngô Tà gửi tin nhắn.
Một lát sau, Trương Khởi Linh trả lời: Đang đỗ xe dưới lầu.
Gần như hơn nửa số người trên khán đài nhìn về phía cửa vào sân, như fan ngóng trông idol lên sân khấu.
Trương Khởi Linh không để mọi người chờ lâu, lúc hắn đẩy cửa vào, Ngô Tà chỉ nghe bốn phía vang lên tiếng hít sâu.
Người vẫn luôn mặc đồ tây phẳng phiu như hắn đột nhiên thay đổi từ đầu tới chân. Trương Khởi Linh đội mũ thể thao, trên người mặc áo thể thao màu trắng viền đen và quần short đen, dưới chân là một đôi giày thể thao cũng màu đen nốt. Trên người hắn còn đeo một cái túi cầu lông chuyên nghiệp, bao cổ tay trên cổ tay trắng tinh, nhưng vẫn không khiến người ta cảm thấy làn da bên cạnh bao tay bị sạm đi.
Nhìn như hình mẫu quán quân thế giới ấy.
Trương Khởi Linh tới bên cạnh Ngô Tà, tùy ý đặt túi xuống đất, lấy vợt ra rồi nói: "Vừa đi mua vợt nên hơi trễ."
Ngô Tà tưởng mình sắp lăn đùng ra mất, Trương Khởi Linh vừa mới đi mua dụng cụ quần áo mới từ đầu tới chân thật luôn? Ngô Tà biết trong tủ quần áo của Trương Khởi Linh không có đồ thể thao, nhưng thật sự không hiểu nổi sao người này cái gì cũng không có mà còn muốn tới đấu góp vui làm gì, hơn nữa còn khoác tạm lên người full set trang bị chuyên nghiệp như thế.
Ngô Tà không biết nói sao, dứt khoát chỉ vào cây vợt kiểu mới của năm nay trị giá hai mươi tờ ông Mao trong tay Trương Khởi Linh, nói: "Vợt này tốt đó."
Ha ha...
Không có gì, đừng thua khó coi quá là được.
Hai bên khởi động trước, đánh qua đánh lại mười mấy lượt, cục diện căn bản nằm trong tay Ngô Tà. Đối phương có vẻ thành thạo, Trương Khởi Linh chỉ tiếp một quả cầu rất đơn giản. Ngô Tà thở ra một hơi, xem ra hắn từng đánh cầu, không phải loại tay mơ tới cả cầu cũng không biết đỡ.
Phát cầu lên, hai bên cười cười nói nói, cầu bay qua bay lại, không dùng bao nhiêu lực.
Ngô Tà sợ đối phương đột nhiên đánh ra phía sau cứu không kịp, liền dồn lực đánh phủ đầu trước, ai ngờ không may ra ngoài. Trương Khởi Linh không chạm cầu.
1 – 3, Ngô Tà một mình tiếp cầu, Trương Khởi Linh làm khán giả đứng bên cạnh xem.
Đổi phát bóng, tới lượt Trương Khởi Linh.
Ngô Tà nhỏ giọng nói: "Phát bóng đánh đường chéo, đánh qua chỗ đối phương là được."
Trương Khởi Linh liếc Ngô Tà, bình tĩnh phát một quả cầu vô cùng quy củ. Ngô Tà khẽ thở ra.
Nhưng còn chưa kịp thở hết một hơi, đối phương đã phát một quả cầu cao bay thẳng ra sau. Ngô Tà quay về chậm nửa nhịp, không thể dùng hết sức khiến cầu bay ra sân sau của đối phương, chất lượng phản cầu rất thấp, chỉ được một quả cầu cao vừa phải, vô cùng thích hợp phản chiến.
Ngô Tà phải nhanh chóng quay về phòng thủ.
May mà đối phương thấy cơ hội tốt, kích động nên dùng sức hơi quá, cầu văng trúng lưới.
2 – 3, gỡ về một điểm.
Trương Khởi Linh tiếp tục phát bóng, vẫn quy củ như trước.
Hiển nhiên đối phương cũng không dùng toàn lực, cầu đánh về đều để lại chỗ hở, có mấy quả vốn có thể ghi điểm, nhưng lại dừng ngay trước lưới.
Điểm số chênh lệch không lớn, chênh lệch hai ba điểm vẫn có thể khống chế được. Nhưng người sáng suốt nhìn là biết ngay những vị đồng nghiệp đó đang nương tay, không muốn chèn ép sếp lớn của bên kinh doanh ác quá, khéo làm người ta mất mặt.
Thua ván đầu không có gì bất ngờ lắm..
Ngô Tà đành phải an ủi Trương Khởi Linh: "Đánh không tồi, chúng ta tiếp tục ổn định tiếp cầu là được."
Trương Khởi Linh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ngô Tà, hỏi: "Mệt sao?"
Ngô Tà dùng tay quạt quạt, mồ hôi từng giọt từng giọt lăn dài trên trán trên cổ cậu, cậu miễn cưỡng cười cười: "Tàm tạm thôi, không mệt lắm."
Không mệt mới là lạ, chơi kiểu này là một chọi hai, phải quan sát cả sân đấu, chạy qua chạy lại trái phải trước sau, mà đó là đối thủ còn nương tay cho, không thì cậu nằm xuống đất luôn mất.
Trương Khởi Linh giống như không phát hiện ra Ngô Tà đang chật vật, lại hỏi: "Đánh phối hợp không?"
Ngô Tà thiếu chút nữa là đảo mắt, cố lắm mới nhịn được: "Anh muốn phối hợp thế nào? Chia trái phải hay chia trước sau? Anh... anh rành kiểu tiếp cầu nào?"
Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Cậu tiêu hao nhiều thể lực như thế, phụ trách đánh cầu bỏ nhỏ phía trước."
Ngô Tà ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại thầm chửi bậy, nếu không phải mình mệt sống mệt chết suy xét cho hắn thì hắn có đứng đó thoải mái tiếp mấy quả rồi kết ván thế không? Chẳng lẽ hắn không rõ tình thế, không tự biết trình độ của mình à?
Trận đấu bên cạnh tiến vào trạng thái giằng co, điểm số nhảy rất nhanh, hai bên đều dùng hết bản lĩnh ra chơi. Bởi vì biểu hiện của Trương Khởi Linh và Ngô Tà ở ván thứ nhất rất bình thường, chẳng có gì thú vị, cho nên khán giả chuyển hết qua trận khác, tiếng cổ vũ và tiếng hoan hô vang lên liên tiếp rất náo nhiệt.
Trước khi vào sân, Trương Khởi Linh nhẹ giọng nói với Ngô Tà: "Đừng quá để ý kết quả."
Được lắm, đúng là an ủi ghê, thua thì về nhà sớm một chút.
Ngô Tà phát cầu.
Chắc đối phương bị trận đấu bên cạnh ảnh hưởng nên tinh thần phấn chấn, hoặc là muốn hấp dẫn một số khán giả, ván này không giữ lối đành cầu hòa nữa, vừa ra tay đã đánh rất tàn nhẫn, trực tiếp phát cầu cao đánh vào phía sau.
Ngô Tà nâng bước muốn lùi về phía sau, theo thói quen muốn cứu cầu. Trương Khởi Linh sau lưng cậu hô lên: "Để tôi."
Vừa dứt lời, cầu bay nhanh, chỉ nghe "vèo" một tiếng, cầu đã sắp rơi xuống đất chính giữa hai người bên kia, khiến đối phương không biết ai mới là người nên tiếp cầu.
Tất cả mọi người trong sân đều đờ đẫn nhìn nhìn Trương Khởi Linh. Ngô Tà cũng kinh ngạc quay đầu lại: "Anh... biết đánh cầu lông à?"
Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà: "Tôi có nói tôi không biết đánh à?"
Má!
Ngô Tà vô thức phản ứng lại, hóa ra là vì Trương Khởi Linh mới mua dụng cụ nên mình mới tự cho rằng Trương Khởi Linh không biết đánh cầu, sau đó dùng hết sức cướp cầu. Chắc Trương Khởi Linh nghĩ Ngô Tà muốn chơi trội cho nên cũng không lộ trình độ thật, chỉ đứng đó nhìn Ngô Tà chạy tán loạn khắp sân như con khỉ.
Mất mặt chết mất.
Đã có vài người ý thức được động tĩnh bên này, xoay người lại chú ý tới chiến đội Trương Ngô.
Đối phương được một bài học, đặt trọng tâm lên nửa sân trước, có ý muốn thắng bằng cách bỏ nhỏ.
Không may là, hồi còn học đại học Ngô Tà được giáo viên bộ môn luyện bỏ nhỏ rất ác, lúc ấy vì để Ngô Tà vào được đội cầu lông nên cậu đã tập luyện rất kỹ lưỡng. Đối phương không bỏ nhỏ được Ngô Tà, ngược lại còn bị Ngô Tà kéo cầu lên cao, kết quả cầu lại rơi xuống đúng chỗ Trương Khởi Linh. Hắn đập từng quả từng quả, không phải rơi xuống ngay vạch sân thì sẽ rơi xuống đúng chỗ hai người phối hợp, cực kỳ khó phòng.
Một ván này đúng là lật ngược thế cờ, điểm số của đội Trương Ngô bỏ xa, nhanh chóng thắng ván thứ hai.
Lúc này, gần như tất cả khán giả đều sắp quay sang đây nhìn Trương Khởi Linh đánh cầu. Mỗi một lần trả cầu của hắn đều sạch sẽ lưu loát, không có động tác dư thừa nào, lại mang theo khí chất trong trẻo lạnh lùng của riêng hắn, quả cầu như một khối băng bay thẳng tới bụng đối phương.
Sân bóng bị người và điện thoại vây quanh.
Lúc vào ván thứ ba, Trương Khởi Linh thu khí thế, đối phương biết không có cơ hội thắng nào nên hình như cũng muốn buông, chỉ chơi cầm chừng để điểm số không quá khó coi.
Lúc nghỉ ngơi, Ngô Tà ngồi bên cạnh Trương Khởi Linh, ngượng ngùng nói: "Anh nói anh mới mua vợt, tôi còn tưởng đây là lần đầu anh đánh chứ."
Trương Khởi Linh mở nắp một bình nước khoáng đưa cho Ngô Tà, bản thân mở một bình khác, uống mấy ngụm rồi mới nói: "Lúc đi học cược cầu với người ta nên có tập qua."
"Cược cầu? Anh còn cược cầu nữa á?" Ngô Tà trợn to mắt nhìn Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh quay đầu nhìn Ngô Tà, bỗng nhiên cười cười: "Cậu đánh không tồi."
Ngô Tà nhất thời cảm thấy nóng mặt, cúi đầu cắn bình nước khoáng không nói lời nào.
Trương Khởi Linh và Ngô Tà một đường tiến tới, đánh vào tận trận chung kết. A Ninh đứng đối diện cười nói: "Giám đốc Trương thâm tàng bất lộ, lát nữa mong anh nương tay nhé."
Trương Khởi Linh thản nhiên nói: "Chưa chắc."
Đội có thể vào chung kết đương nhiên rất khó lường. Vừa rồi hai người có xem trận đấu của đội A Ninh, phong cách giống với tổ hợp Trương Ngô bên này. A Ninh đứng đằng trước tiếp cầu vô cùng linh hoạt, mà đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật cũng là dạng tấn công, đánh cầu rất hung hiểm.
Dựa trên tiêu chí công bằng nào đó thì khi đôi hỗn hợp đánh với đôi nam, đôi hỗn hợp sẽ được tính điểm gấp 1,5 lần. Nói cách khác là phía A Ninh thắng hai cầu liên tiếp bằng phía Ngô Tà thắng ba cầu liên tiếp.
Lúc mở màn, hai bên đều có ý đồ thăm dò tìm điểm yếu của đối phương và điểm mạnh của mình. Trương Khởi Linh và đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật không hẹn mà cùng biểu hiện rất ga lăng. Bình thường khi đập cầu người ta thường cố ý nhắm vào chung quanh của người yếu hơn, như vậy xác suất người đó mắc lỗi sẽ cao hơn. Có lẽ vì Trương Khởi Linh không đập cầu về phía A Ninh, mà đối phương có qua có lại, cũng không coi Ngô Tà như điểm tấn công, vậy nên điểm số hai bên giằng co không chênh lệch, mà Trương Khởi Linh và vị đồng nghiệp kia còn đánh qua lại thêm bốn năm lượt.
Tuy điểm số sát nút, nhưng hai cao thủ đối chiến vô cùng đặc sắc khiến người xem la hét không thôi, nhịp tim lúc nhanh lúc chậm như xe đang leo núi, cực kỳ kích thích.
Nếu không thể đánh lại cao thủ, cũng không thể bắt nạt A Ninh và Ngô Tà, vậy hai bên chỉ còn cách phối hợp ăn ý. A Ninh và vị đồng nghiệp kia luyện đánh cầu cùng nhau, cũng đã luyện cách phối hợp với nhau nên ngay từ đầu có vẻ ăn ý hơn Trương Khởi Linh và Ngô Tà.
Điểm rớt xuống, ván đầu thua nửa điểm.
Lúc bắt đầu đánh ván thứ hai, Trương Khởi Linh nói với Ngô Tà: "Thả lỏng rồi đánh, đừng nghĩ nhiều."
Ý là, thả lỏng người, thoải mái đánh, nếu không tiếp được cầu thì giao cho người đứng sau.
Ngô Tà nghĩ, trình độ của Trương Khởi Linh thế này, nếu mình lanh tay lanh chân đi tiếp quả cầu có độ khó cao thì sẽ ảnh hưởng ngược tới phán đoán của Trương Khởi Linh.
Quả nhiên tâm trạng thả lỏng thì đánh cũng dễ hơn. Chỉ cần Ngô Tà cảm thấy bản thân không chắc chắn tiếp được cầu thì cứ đứng yên tại chỗ chờ Trương Khởi Linh xử lý. Tuy như thế rất bị động, nhưng hình như hiệu quả không tệ, hơn nữa bởi vì đột nhiên phối hợp tốt hơn, hai người đánh cho đối phương trở tay không kịp, điểm số vọt lên một khoảng, cuối cùng dùng ưu thế mỏng manh thắng ván thứ hai.
Tới ván thứ ba, hai bên vừa vào trận đã tiến vào giai đoạn gay cấn, A Ninh và đồng nghiệp của bộ phận kỹ thuật dùng hết toàn lực, ngay cả Trương Khởi Linh cũng không dễ tiếp, bắt đầu thở dốc.
Điểm số chênh lệch rất gắt, luôn chênh nhau nửa điểm hoặc một điểm. Mắt thấy sắp tới điểm thắng, hoặc hai bên chênh nhau một quả, hoặc bên Ngô Tà thắng luôn hai quả, nhưng điểm lại không vượt quá hai điểm, không được tính là thắng.
25.5 – 27.
Tất cả mọi người trên sân nín thở.
"Mười một!" "Mười hai!" "A!" "Mười ba!"
Người xem nhốn nháo, bắt đầu đếm xem hai bên đánh mấy lượt.
"Hai mươi mốt!" "Trời ơi! Cố lên!" "Hai mươi hai!"
"Hai mươi ba!"
Chỉ nghe một tiếng xé gió sắc nhọn truyền tới từ sau lưng Ngô Tà, âm thanh đáp đất của Trương Khởi Linh, sau đó liền thấy quả cầu bắn ra từ vợt, xoáy một đường qua lưới rồi rơi xuống bên A Ninh.
28 – 25.5!
"Ai da!" "Đánh tốt lắm!" "Đánh đẹp quá!" "Xuất sắc!"
Trên sân tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô vang hết đợt này tới đợt khác.
A Ninh và đồng nghiệp bên kỹ thuật đứng tại chỗ điều chỉnh hơi thở, sau đó bước qua lưới tới trước bảng điểm, bắt tay với Ngô Tà và Trương Khởi Linh.
Ngô Tà và Trương Khởi Linh dùng khăn lau mồ hôi trên đầu, nói hai chữ "chúc mừng" với nhau.
Trương Khởi Linh uống nửa bình nước, quay đầu liền thấy Ngô Tà đang yên lặng nhìn mình, vì thế cũng gửi lại một ánh nhìn dò hỏi.
Hai má Ngô Tà đỏ ửng, vội vàng cúi đầu xoay người sang chỗ khác.
Cậu thầm mắng trong lòng, má nó chứ, ngây người cái gì vậy, chẳng phải Muộn Du Bình chỉ cười một cái thôi sao, làm gì phải ngạc nhiên nhìn chằm chằm người ta như thế! Mất mặt quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất