[Bình Tà] Hóa Ra Anh Không Phải Gay
Chương 14
Lần này quán quân cầu lông có quà to, ngoại trừ một số phần thưởng nhỏ ra thì phần thưởng hậu hĩnh nhất là một cái iPad Pro mới. Không biết là công đoàn thiếu tiền hay cố ý mà chỉ cho một cái iPad, rồi hai người chia nhau kiểu gì? Cổ vũ hai đồng đội phối hợp ăn ý nhất dùng cái iPad này xem thi đấu cầu lông thế giới à?
Trương Khởi Linh tỏ vẻ hắn không cần, tặng món quà lớn này cho Ngô Tà.
Đám đồng nghiệp ồn ào đòi quán quân đãi tiệc ăn mừng. Trương Khởi Linh nói mình còn có việc đi trước, sau Ngô Tà đưa hóa đơn cho hắn, hai người chia đôi.
Mọi người không dám giữ Trương Khởi Linh lại, cũng không định buông tha cho Ngô Tà, một đám người dọn đồ xong đi thẳng tới quán lẩu bên cạnh sân cầu.
Ngô Tà làm nhân vật chính duy nhất bị giữ lại, bị rót bia muốn nứt cả bụng, cuối cùng trốn được ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài ói ra mới đỡ hơn được chút. Cậu quen tay rửa mặt, đột nhiên nhớ lại lần trước bị ép rượu có Trương Khởi Linh cản rượu cho cậu, kết quả hắn uống xong vào bệnh viện luôn.
Lần trước uống rượu vang rượu đế lung tung lộn xộn, trái một ly phải một ly. Người nào có chút thường thức cũng biết uống nhiều loại rượu với nhau là dễ say nhất, cho nên Trương Khởi Linh mới phải cản rượu giúp cậu. Lần này toàn là đồng nghiệp, tuy mời rượu nhưng cũng chỉ muốn náo nhiệt một chút chứ không quá đáng, hơn nữa chỉ uống mỗi bia, độ cồn không cao, không dễ say, chỉ là hơi chướng bụng.
Lúc Ngô Tà về phòng trời đã khuya, bị Bàn Tử quở cho một trận. Bàn Tử vừa quở vừa nhét Ngô Tà vào phòng vệ sinh, để cậu tẩy bớt cả thân toàn mùi mồ hôi với rượu.
Nằm trên giường, Ngô Tà lướt xem ảnh chụp trong nhóm wechat. Mọi người chụp không ít ảnh, quay cả video trực tiếp trận đấu, tất cả đều đăng lên wechat. Ngô Tà xem toàn bộ những ảnh chụp và video có Trương Khởi Linh, còn lưu lại mấy tấm chụp đẹp vào điện thoại.
Nhìn Trương Khởi Linh mặc đồ thể thao tràn ngập sức sống, lại nghĩ tới dáng vẻ hắn mặc âu phục giày da, ngồi trong văn phòng với vẻ mặt lạnh như băng, đúng là người mâu thuẫn mà. Bản thân Ngô Tà không ý thức được khóe miệng của mình đang nở nụ cười.
Cậu ngáp dài một cái, quẳng di động sang một bên, nghiêng đầu ngủ mất.
Trương Khởi Linh đang xử lý công việc trong phòng sách, điện thoại đột nhiên rung lên, là lời mời tham gia cuộc gọi video từ Ngô Tà.
Trương Khởi Linh cầm điện thoại, do dự một chút rồi bắt máy.
Màn hình di động đen thui, cái gì cũng thấy không rõ, một lúc sau, trong điện thoại truyền ra tiếng ngáy khe khẽ.
Trương Khởi Linh nhếch miệng, cứ giữ cuộc gọi như thế, đặt điện thoại bên cạnh máy tính, ánh mắt lại quay về trên màn hình.
Thoáng cái đã sắp tới Trung Thu.
Chú hai của Ngô Tà Ngô Nhị Bạch liên tục gọi điện thoại bảo Ngô Tà về ăn Trung Thu với ông bà. Trong lòng Ngô Tà lờ mờ đoán ra là có chuyện gì nên không muốn về nghe bảy cô tám dì lải nhải, nhưng tuyệt đối không thể làm mất lòng chú hai, nếu không sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Cách tốt nhất là không để ý tới, cố ý kéo dài tới khi không mua được vé xe vé máy bay thì có cớ không về được. Hơn nữa Trung Thu chỉ có một ngày, thêm cuối tuần cũng chỉ được ba ngày, tính cả đi cả về thì phần lớn thời gian đều ở trên đường.
Ngô Nhị Bạch phát cáu, ngay lập tức đặt cho Ngô Tà một vé tàu cao tốc.
Chậc, thế này thì phải xin nghỉ phép hơn ba ngày rồi.
Vừa về tới nhà cũ, quả nhiên từ bà nội tới cha tới chú hai chú ba, còn có một nhóm cô dì chú bác có quan hệ họ hàng xa đều tới hóng chuyện. Ai bảo Ngô Tà là thành phần trí thức có bằng cấp cao nhất, thi đậu vào trường đại học trọng điểm chứ?
Thật ra Ngô Tà vẫn luôn cảm thấy gen của nhà họ Ngô rất tốt, chỉ là đời trước sinh không gặp thời, không thể nhận được giáo dục đầy đủ, phải đi làm đủ mọi nghề. Tuy rằng ba anh em nhà họ Ngô lăn lộn ngoài xã hội không tệ, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy nhà họ Ngô có một sinh viên từ trường đại học trọng điểm mới là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Sau một hồi mệt nhọc tiễn bớt hội cô dì chú bác đi, Ngô Nhị Bạch liền quăng một xấp ảnh chụp xuống trước mặt Ngô Tà.
Ngô Nhị Bạch: "Cháu cũng đã lớn, vợ của lão Dương nhà họ Giải kia đã có bầu đứa thứ hai rồi mà cháu tới bạn gái còn không có. Cái này không được, bà nội với cha cháu đều mong có chắt có cháu mà bế lắm rồi. Trùng hợp mấy hôm nay cháu về nhà, mấy người này chú đã chọn lựa tỉ mỉ, cũng đã hẹn gặp. Tới lúc đó cháu đi gặp đi."
Ngô Tà mặt như sắp khóc tới nơi: "Không phải chứ chú Hai, thời nào rồi mà còn làm chuyện này?"
Ngô Nhị Bạch phát một cái vào gáy Ngô Tà: "Thời nào là thời nào? Cháu khi dễ chú chưa lên thành phố không biết gì phải không?"
Ngô Tà cười nịnh nọt: "Cháu không dám mà, cửa hàng của chú Hai chắc chỉ còn mỗi chi nhánh ở Nhà Trắng Washington là chưa mở, kiến thức với tầm nhìn của chú khiến cả thế giới phải ngước nhìn!"
Ngô Nhị Bạch: "Bớt ba hoa. Ta biết người trẻ tuổi như cháu muốn tập trung phát triển sự nghiệp, công việc bề bộn, khó tránh khỏi sao nhãng chuyện tìm bạn gái, cho nên mới sàng lọc trước một số người cho cháu. Nếu cháu không nhìn trúng ai thì ta có thể tìm tiếp. Mấy người này nhân phẩm gia thế đều tốt, cũng xinh đẹp, sẽ không khiến cháu cảm thấy ấm ức đâu."
Ngô Tà cười xấu xa: "Chú Hai, chú cũng còn độc thân mà ạ? Hay chú chọn người cho chú trước đi?"
Ngô Nhị Bạch lại tát một cái: "Thằng nhãi thiếu đòn này, có muốn ăn đập không?"
Ngô Tà: "Không dám không dám ạ!"
Ngô Nhị Bạch: "Vậy cháu có đi không thì nói?"
Ngô Tà: "Dạ đi! Chú Hai nói là cái gì thì là cái đó. Có điều chú cũng biết mà, chuyện tình cảm này không ép buộc được."
Ngô Nhị Bạch: "Lần này nhìn không trúng ai thì để lần sau."
Ngô Tà trưng ra vẻ mặt cầu xin, bắt đầu kỳ nghỉ đi xem mắt.
Ngày đầu tiên gặp năm người, nói thế nào nhỉ, không thể nói là không được, nhưng mà chẳng có cảm giác gì cả. Hơn nữa sau khi tới nơi, cả người cậu chết lặng, đối phương hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó, không hỏi thì không nói, hoặc nhìn cửa sổ ngẩn người, hoặc mỉm cười ngây ngô. Con gái nhà người ta dĩ nhiên chướng mắt với thái độ này, họ khó chịu kiếm cớ rời đi, để Ngô Tà ở lại trả tiền.
Tới tối hôm Trung Thu, sau khi ăn cơm xong, trong nhà người nào đánh bài thì lo đánh bài, chơi cờ thì lo chơi cờ, Ngô Tà ngồi nói chuyện với bà nội, nói được một lát bà cụ mệt mỏi muốn đi ngủ. Ngô Tà không muốn chơi cờ lẫn chơi bài, một mình chạy ra ngoài hóng gió.
Dưới quê không có nhiều đèn, bầu trời trong vắt, màn đêm mênh mông, có chút hoang dã của tự nhiên, cũng có chút dịu dàng. Trăng sáng treo cao, sáng như đĩa ngọc dưới ánh đèn, long lanh lóng lánh.
Ngắm trăng được một lát, đang định quay về nhà thì di động rung lên:
Trương Khởi Linh gửi tin nhắn: Trung Thu vui vẻ.
Ngô Tà nở nụ cười, trả lời: Trung Thu vui vẻ.
Nghĩ một lát rồi trực tiếp gọi điện thoại.
Ngô Tà: "Trung Thu vui vẻ! Đang ở đâu đấy?"
Trương Khởi Linh: "Ở nhà."
Ngô Tà: "Không về với ông bà sao?"
Trương Khởi Linh: "Không."
Ngô Tà: "À, ở một mình hả?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà: "Vậy... tôi nói chuyện với anh? Trung Thu không nên ở một mình."
Trương Khởi Linh: "Được."
Chỉ là, nói cái gì bây giờ? Ngô Tà đột nhiên phát hiện, hóa ra giữa hai người trừ lúc làm việc thì chưa từng nói chuyện phiếm với nhau.
Ngô Tà: "Ngắm trăng không?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kéo rèm.
Trương Khởi Linh: "Đang nhìn đây."
Ngô Tà: Học nhiều năm như thế, kết quả chỉ thuộc mỗi "Thủy điệu ca đầu" của Tô Đông Pha. Vầng trăng sáng có từ bao giờ? Nâng chén rượu lên hỏi trời cao, chẳng biết cung điện trên chốn ấy, đêm nay đã là đêm năm nào... Người có buồn, vui, ly, hợp, trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết, tự cổ có bao giờ vẹn toàn. Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu."
Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.
Bầu không khí này... Hình như có hơi...
Ngô Tà ngại ngùng hắng giọng: "Khụ, tôi phải về nhà rồi."
Trương Khởi Linh: "Được."
Ngô Tà nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu chỉ có tiếng cậu ngốc nghếch đọc "Thủy điệu ca đầu" cho Trương Khởi Linh nghe, lại tưởng tượng Trương Khởi Linh ở đầu dây bên kia nghe cậu ngơ ngẩn đọc thơ thì có vẻ mặt gì.
Xong rồi, quả nhiên rượu cha ủ không thể uống nhiều, uống có một hớp đã choáng đầu, choáng đầu rồi chỉ biết làm chuyện ngu ngốc. Lúc về làm lại phải dùng vẻ mặt gì đối mặt với Trương Khởi Linh bây giờ?
Ngủ một giấc thẳng tới trưa hôm sau, Ngô Tà bị tiếng người ồn ào ngoài đường đánh thức.
May mà Ngô Nhị Bạch còn thương cháu, cho cậu nghỉ xả hơi một ngày không cần đi xem mắt. Ngô Tà rời giường ăn chén cháo, lướt 99+ thông báo trên điện thoại, đều là tin nhắn chúc Trung Thu, mở từng tin một muốn rút cả gân tay.
Đột nhiên dừng lại ở cửa sổ trò chuyện của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh: Hôm nay có rảnh không?
Thời gian là chín giờ sáng, đã được hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngô Tà gãi đầu, không hiểu Trương Khởi Linh đang có ý gì. Lẽ ra hôm nay là ngày công, cậu xin nghỉ phép, chắc không tới nỗi có công việc cần xử lý. Trương Khởi Linh tuy là người cuồng công việc nhưng rất ít khi bắt người khác tăng ca, hình như trong từ điển của hắn, lên kế hoạch trước quan trọng hơn gấp gáp bất ngờ rất nhiều. Một khi Trương Khởi Linh có việc gấp thì chắc chắn cực kỳ khẩn cấp. Mà nếu là việc gấp thật thì Trương Khởi Linh sẽ không nhắn tin, hắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại luôn.
Ngô Tà trả lời: Hôm nay tôi không bận gì, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi. Có phải hạng mục có chuyện gì gấp cần xử lý không?
Trương Khởi Linh: Mời cậu làm hướng dẫn viên du lịch.
Sau đó Trương Khởi Linh gửi một cái định vị qua.
Ngô Tà mở ra, vừa thấy đã suýt làm rớt điện thoại xuống đất.
Trương Khởi Linh đang ở bến xe khách đường dài của thị trấn này!
Ngô Tà trả lời: Chờ đó, tôi tới liền!
Ngô Tà thuần thục chỉnh trang bản thân, tông cửa xông ra ngoài. Ngô Nhị Bạch vừa mới hỏi: "Đi đâu đó?" thì câu trả lời của Ngô Tà đã ở rất xa: "Có việc ạ!"
Trương Khởi Linh lái chiếc SUV màu đen, đứng ở ven đường cạnh bến xe. Chiếc xe vốn đen bóng bị phủ một lớp bụi, nửa thân dưới chiếc xe còn dính bùn, nhìn đúng lem luốc.
Ngô Tà nhảy xuống khỏi xe ôm, bước như bay tới bên cạnh xe của Trương Khởi Linh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Mặt Trương Khởi Linh không chút thay đổi, chỉ nói: "Lên xe."
Ngô Tà ngồi trên xe, quen thói cài dây an toàn, trong lòng rủa thầm, Muộn Du Bình cuồng công việc cũng xin nghỉ phép nữa à, ngoài miệng lại nói: "Muốn đi đâu chơi? Đây là một thị trấn nhỏ, không có chỗ nào đặc sắc để tham quan, ở phía nam thị trấn có một cái miếu thổ địa, bên cạnh miếu có một khoảng ruộng trồng ngô khá lớn, gần đây đang mùa thu hoạch, có thể hái ngô tươi luộc ăn, ngon hơn ngô bán ở thành phố nhiều. Ừ, còn lại thực sự không có gì."
Trương Khởi Linh khởi động xe, hỏi: "Có món đặc sản nào không?"
Ngô Tà gật đầu: "Cũng có mấy món, anh muốn thử à?"
Trương Khởi Linh: "Ừ, hơi đói..."
Ngô Tà hình như rốt cuộc cũng nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi hắn: "Anh... đến đây từ lúc nào?"
Trương Khởi Linh: "Lúc gửi tin nhắn cho cậu. Chỉ đường."
Ngô Tà rất cố gắng không để miệng biến thành hình chữ O, lắp bắp hỏi: "Vậy... Vậy... Sao anh... Không gọi cho tôi?"
Trương Khởi Linh lại hỏi: "Đi như thế nào? Chỉ đường."
Ngô Tà chỉ hướng cho xe đi, trong đầu càng rối hơn, rốt cuộc nghĩ ra một điểm quan trọng khác, hỏi: "Anh... Tối hôm qua anh ở nhà đúng không?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà chỉ vào xe: "Sau đó... Lái xe cả đêm?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà: "Tới rồi. Đậu phụ thối của tiệm này nổi tiếng lắm, tôi mời anh."
Cậu thật sự không biết nói gì cho phải.
Một giám đốc lớn, một trong những nhân vật trung tâm cao cấp của công ty đột nhiên nghỉ phép, lái xe suốt đêm chạy tới một thị trấn nhỏ không biết tên, ngồi đợi trong xe suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để ăn một chén đậu phụ thối?
Đầu bị cửa kẹp hả?
Trương Khởi Linh tỏ vẻ hắn không cần, tặng món quà lớn này cho Ngô Tà.
Đám đồng nghiệp ồn ào đòi quán quân đãi tiệc ăn mừng. Trương Khởi Linh nói mình còn có việc đi trước, sau Ngô Tà đưa hóa đơn cho hắn, hai người chia đôi.
Mọi người không dám giữ Trương Khởi Linh lại, cũng không định buông tha cho Ngô Tà, một đám người dọn đồ xong đi thẳng tới quán lẩu bên cạnh sân cầu.
Ngô Tà làm nhân vật chính duy nhất bị giữ lại, bị rót bia muốn nứt cả bụng, cuối cùng trốn được ra nhà vệ sinh công cộng bên ngoài ói ra mới đỡ hơn được chút. Cậu quen tay rửa mặt, đột nhiên nhớ lại lần trước bị ép rượu có Trương Khởi Linh cản rượu cho cậu, kết quả hắn uống xong vào bệnh viện luôn.
Lần trước uống rượu vang rượu đế lung tung lộn xộn, trái một ly phải một ly. Người nào có chút thường thức cũng biết uống nhiều loại rượu với nhau là dễ say nhất, cho nên Trương Khởi Linh mới phải cản rượu giúp cậu. Lần này toàn là đồng nghiệp, tuy mời rượu nhưng cũng chỉ muốn náo nhiệt một chút chứ không quá đáng, hơn nữa chỉ uống mỗi bia, độ cồn không cao, không dễ say, chỉ là hơi chướng bụng.
Lúc Ngô Tà về phòng trời đã khuya, bị Bàn Tử quở cho một trận. Bàn Tử vừa quở vừa nhét Ngô Tà vào phòng vệ sinh, để cậu tẩy bớt cả thân toàn mùi mồ hôi với rượu.
Nằm trên giường, Ngô Tà lướt xem ảnh chụp trong nhóm wechat. Mọi người chụp không ít ảnh, quay cả video trực tiếp trận đấu, tất cả đều đăng lên wechat. Ngô Tà xem toàn bộ những ảnh chụp và video có Trương Khởi Linh, còn lưu lại mấy tấm chụp đẹp vào điện thoại.
Nhìn Trương Khởi Linh mặc đồ thể thao tràn ngập sức sống, lại nghĩ tới dáng vẻ hắn mặc âu phục giày da, ngồi trong văn phòng với vẻ mặt lạnh như băng, đúng là người mâu thuẫn mà. Bản thân Ngô Tà không ý thức được khóe miệng của mình đang nở nụ cười.
Cậu ngáp dài một cái, quẳng di động sang một bên, nghiêng đầu ngủ mất.
Trương Khởi Linh đang xử lý công việc trong phòng sách, điện thoại đột nhiên rung lên, là lời mời tham gia cuộc gọi video từ Ngô Tà.
Trương Khởi Linh cầm điện thoại, do dự một chút rồi bắt máy.
Màn hình di động đen thui, cái gì cũng thấy không rõ, một lúc sau, trong điện thoại truyền ra tiếng ngáy khe khẽ.
Trương Khởi Linh nhếch miệng, cứ giữ cuộc gọi như thế, đặt điện thoại bên cạnh máy tính, ánh mắt lại quay về trên màn hình.
Thoáng cái đã sắp tới Trung Thu.
Chú hai của Ngô Tà Ngô Nhị Bạch liên tục gọi điện thoại bảo Ngô Tà về ăn Trung Thu với ông bà. Trong lòng Ngô Tà lờ mờ đoán ra là có chuyện gì nên không muốn về nghe bảy cô tám dì lải nhải, nhưng tuyệt đối không thể làm mất lòng chú hai, nếu không sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Cách tốt nhất là không để ý tới, cố ý kéo dài tới khi không mua được vé xe vé máy bay thì có cớ không về được. Hơn nữa Trung Thu chỉ có một ngày, thêm cuối tuần cũng chỉ được ba ngày, tính cả đi cả về thì phần lớn thời gian đều ở trên đường.
Ngô Nhị Bạch phát cáu, ngay lập tức đặt cho Ngô Tà một vé tàu cao tốc.
Chậc, thế này thì phải xin nghỉ phép hơn ba ngày rồi.
Vừa về tới nhà cũ, quả nhiên từ bà nội tới cha tới chú hai chú ba, còn có một nhóm cô dì chú bác có quan hệ họ hàng xa đều tới hóng chuyện. Ai bảo Ngô Tà là thành phần trí thức có bằng cấp cao nhất, thi đậu vào trường đại học trọng điểm chứ?
Thật ra Ngô Tà vẫn luôn cảm thấy gen của nhà họ Ngô rất tốt, chỉ là đời trước sinh không gặp thời, không thể nhận được giáo dục đầy đủ, phải đi làm đủ mọi nghề. Tuy rằng ba anh em nhà họ Ngô lăn lộn ngoài xã hội không tệ, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy nhà họ Ngô có một sinh viên từ trường đại học trọng điểm mới là chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
Sau một hồi mệt nhọc tiễn bớt hội cô dì chú bác đi, Ngô Nhị Bạch liền quăng một xấp ảnh chụp xuống trước mặt Ngô Tà.
Ngô Nhị Bạch: "Cháu cũng đã lớn, vợ của lão Dương nhà họ Giải kia đã có bầu đứa thứ hai rồi mà cháu tới bạn gái còn không có. Cái này không được, bà nội với cha cháu đều mong có chắt có cháu mà bế lắm rồi. Trùng hợp mấy hôm nay cháu về nhà, mấy người này chú đã chọn lựa tỉ mỉ, cũng đã hẹn gặp. Tới lúc đó cháu đi gặp đi."
Ngô Tà mặt như sắp khóc tới nơi: "Không phải chứ chú Hai, thời nào rồi mà còn làm chuyện này?"
Ngô Nhị Bạch phát một cái vào gáy Ngô Tà: "Thời nào là thời nào? Cháu khi dễ chú chưa lên thành phố không biết gì phải không?"
Ngô Tà cười nịnh nọt: "Cháu không dám mà, cửa hàng của chú Hai chắc chỉ còn mỗi chi nhánh ở Nhà Trắng Washington là chưa mở, kiến thức với tầm nhìn của chú khiến cả thế giới phải ngước nhìn!"
Ngô Nhị Bạch: "Bớt ba hoa. Ta biết người trẻ tuổi như cháu muốn tập trung phát triển sự nghiệp, công việc bề bộn, khó tránh khỏi sao nhãng chuyện tìm bạn gái, cho nên mới sàng lọc trước một số người cho cháu. Nếu cháu không nhìn trúng ai thì ta có thể tìm tiếp. Mấy người này nhân phẩm gia thế đều tốt, cũng xinh đẹp, sẽ không khiến cháu cảm thấy ấm ức đâu."
Ngô Tà cười xấu xa: "Chú Hai, chú cũng còn độc thân mà ạ? Hay chú chọn người cho chú trước đi?"
Ngô Nhị Bạch lại tát một cái: "Thằng nhãi thiếu đòn này, có muốn ăn đập không?"
Ngô Tà: "Không dám không dám ạ!"
Ngô Nhị Bạch: "Vậy cháu có đi không thì nói?"
Ngô Tà: "Dạ đi! Chú Hai nói là cái gì thì là cái đó. Có điều chú cũng biết mà, chuyện tình cảm này không ép buộc được."
Ngô Nhị Bạch: "Lần này nhìn không trúng ai thì để lần sau."
Ngô Tà trưng ra vẻ mặt cầu xin, bắt đầu kỳ nghỉ đi xem mắt.
Ngày đầu tiên gặp năm người, nói thế nào nhỉ, không thể nói là không được, nhưng mà chẳng có cảm giác gì cả. Hơn nữa sau khi tới nơi, cả người cậu chết lặng, đối phương hỏi cái gì thì cậu trả lời cái đó, không hỏi thì không nói, hoặc nhìn cửa sổ ngẩn người, hoặc mỉm cười ngây ngô. Con gái nhà người ta dĩ nhiên chướng mắt với thái độ này, họ khó chịu kiếm cớ rời đi, để Ngô Tà ở lại trả tiền.
Tới tối hôm Trung Thu, sau khi ăn cơm xong, trong nhà người nào đánh bài thì lo đánh bài, chơi cờ thì lo chơi cờ, Ngô Tà ngồi nói chuyện với bà nội, nói được một lát bà cụ mệt mỏi muốn đi ngủ. Ngô Tà không muốn chơi cờ lẫn chơi bài, một mình chạy ra ngoài hóng gió.
Dưới quê không có nhiều đèn, bầu trời trong vắt, màn đêm mênh mông, có chút hoang dã của tự nhiên, cũng có chút dịu dàng. Trăng sáng treo cao, sáng như đĩa ngọc dưới ánh đèn, long lanh lóng lánh.
Ngắm trăng được một lát, đang định quay về nhà thì di động rung lên:
Trương Khởi Linh gửi tin nhắn: Trung Thu vui vẻ.
Ngô Tà nở nụ cười, trả lời: Trung Thu vui vẻ.
Nghĩ một lát rồi trực tiếp gọi điện thoại.
Ngô Tà: "Trung Thu vui vẻ! Đang ở đâu đấy?"
Trương Khởi Linh: "Ở nhà."
Ngô Tà: "Không về với ông bà sao?"
Trương Khởi Linh: "Không."
Ngô Tà: "À, ở một mình hả?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà: "Vậy... tôi nói chuyện với anh? Trung Thu không nên ở một mình."
Trương Khởi Linh: "Được."
Chỉ là, nói cái gì bây giờ? Ngô Tà đột nhiên phát hiện, hóa ra giữa hai người trừ lúc làm việc thì chưa từng nói chuyện phiếm với nhau.
Ngô Tà: "Ngắm trăng không?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng kéo rèm.
Trương Khởi Linh: "Đang nhìn đây."
Ngô Tà: Học nhiều năm như thế, kết quả chỉ thuộc mỗi "Thủy điệu ca đầu" của Tô Đông Pha. Vầng trăng sáng có từ bao giờ? Nâng chén rượu lên hỏi trời cao, chẳng biết cung điện trên chốn ấy, đêm nay đã là đêm năm nào... Người có buồn, vui, ly, hợp, trăng có tỏ, mờ, tròn, khuyết, tự cổ có bao giờ vẹn toàn. Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu."
Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm dưới trăng thâu.
Bầu không khí này... Hình như có hơi...
Ngô Tà ngại ngùng hắng giọng: "Khụ, tôi phải về nhà rồi."
Trương Khởi Linh: "Được."
Ngô Tà nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu chỉ có tiếng cậu ngốc nghếch đọc "Thủy điệu ca đầu" cho Trương Khởi Linh nghe, lại tưởng tượng Trương Khởi Linh ở đầu dây bên kia nghe cậu ngơ ngẩn đọc thơ thì có vẻ mặt gì.
Xong rồi, quả nhiên rượu cha ủ không thể uống nhiều, uống có một hớp đã choáng đầu, choáng đầu rồi chỉ biết làm chuyện ngu ngốc. Lúc về làm lại phải dùng vẻ mặt gì đối mặt với Trương Khởi Linh bây giờ?
Ngủ một giấc thẳng tới trưa hôm sau, Ngô Tà bị tiếng người ồn ào ngoài đường đánh thức.
May mà Ngô Nhị Bạch còn thương cháu, cho cậu nghỉ xả hơi một ngày không cần đi xem mắt. Ngô Tà rời giường ăn chén cháo, lướt 99+ thông báo trên điện thoại, đều là tin nhắn chúc Trung Thu, mở từng tin một muốn rút cả gân tay.
Đột nhiên dừng lại ở cửa sổ trò chuyện của Trương Khởi Linh.
Trương Khởi Linh: Hôm nay có rảnh không?
Thời gian là chín giờ sáng, đã được hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngô Tà gãi đầu, không hiểu Trương Khởi Linh đang có ý gì. Lẽ ra hôm nay là ngày công, cậu xin nghỉ phép, chắc không tới nỗi có công việc cần xử lý. Trương Khởi Linh tuy là người cuồng công việc nhưng rất ít khi bắt người khác tăng ca, hình như trong từ điển của hắn, lên kế hoạch trước quan trọng hơn gấp gáp bất ngờ rất nhiều. Một khi Trương Khởi Linh có việc gấp thì chắc chắn cực kỳ khẩn cấp. Mà nếu là việc gấp thật thì Trương Khởi Linh sẽ không nhắn tin, hắn sẽ trực tiếp gọi điện thoại luôn.
Ngô Tà trả lời: Hôm nay tôi không bận gì, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi. Có phải hạng mục có chuyện gì gấp cần xử lý không?
Trương Khởi Linh: Mời cậu làm hướng dẫn viên du lịch.
Sau đó Trương Khởi Linh gửi một cái định vị qua.
Ngô Tà mở ra, vừa thấy đã suýt làm rớt điện thoại xuống đất.
Trương Khởi Linh đang ở bến xe khách đường dài của thị trấn này!
Ngô Tà trả lời: Chờ đó, tôi tới liền!
Ngô Tà thuần thục chỉnh trang bản thân, tông cửa xông ra ngoài. Ngô Nhị Bạch vừa mới hỏi: "Đi đâu đó?" thì câu trả lời của Ngô Tà đã ở rất xa: "Có việc ạ!"
Trương Khởi Linh lái chiếc SUV màu đen, đứng ở ven đường cạnh bến xe. Chiếc xe vốn đen bóng bị phủ một lớp bụi, nửa thân dưới chiếc xe còn dính bùn, nhìn đúng lem luốc.
Ngô Tà nhảy xuống khỏi xe ôm, bước như bay tới bên cạnh xe của Trương Khởi Linh, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Mặt Trương Khởi Linh không chút thay đổi, chỉ nói: "Lên xe."
Ngô Tà ngồi trên xe, quen thói cài dây an toàn, trong lòng rủa thầm, Muộn Du Bình cuồng công việc cũng xin nghỉ phép nữa à, ngoài miệng lại nói: "Muốn đi đâu chơi? Đây là một thị trấn nhỏ, không có chỗ nào đặc sắc để tham quan, ở phía nam thị trấn có một cái miếu thổ địa, bên cạnh miếu có một khoảng ruộng trồng ngô khá lớn, gần đây đang mùa thu hoạch, có thể hái ngô tươi luộc ăn, ngon hơn ngô bán ở thành phố nhiều. Ừ, còn lại thực sự không có gì."
Trương Khởi Linh khởi động xe, hỏi: "Có món đặc sản nào không?"
Ngô Tà gật đầu: "Cũng có mấy món, anh muốn thử à?"
Trương Khởi Linh: "Ừ, hơi đói..."
Ngô Tà hình như rốt cuộc cũng nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi hắn: "Anh... đến đây từ lúc nào?"
Trương Khởi Linh: "Lúc gửi tin nhắn cho cậu. Chỉ đường."
Ngô Tà rất cố gắng không để miệng biến thành hình chữ O, lắp bắp hỏi: "Vậy... Vậy... Sao anh... Không gọi cho tôi?"
Trương Khởi Linh lại hỏi: "Đi như thế nào? Chỉ đường."
Ngô Tà chỉ hướng cho xe đi, trong đầu càng rối hơn, rốt cuộc nghĩ ra một điểm quan trọng khác, hỏi: "Anh... Tối hôm qua anh ở nhà đúng không?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà chỉ vào xe: "Sau đó... Lái xe cả đêm?"
Trương Khởi Linh: "Ừ."
Ngô Tà: "Tới rồi. Đậu phụ thối của tiệm này nổi tiếng lắm, tôi mời anh."
Cậu thật sự không biết nói gì cho phải.
Một giám đốc lớn, một trong những nhân vật trung tâm cao cấp của công ty đột nhiên nghỉ phép, lái xe suốt đêm chạy tới một thị trấn nhỏ không biết tên, ngồi đợi trong xe suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để ăn một chén đậu phụ thối?
Đầu bị cửa kẹp hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất