[Bình Tà] Hóa Ra Anh Không Phải Gay
Chương 16
Ngô Tà ngồi trên xe, không dám quay đầu nhìn người đang ngồi trên ghế lái. Với đôi mắt và trực giác mà anh đã tích lũy trên thương trường, Trương Khởi Linh đương nhiên đã đoán được Ngô Tà vừa mới làm gì. Ngô Tà có thể không phải người đầu tiên dùng cấp trên chắn hoa đào; nhưng biết rõ cấp trên là gay còn dùng người ta tới chắn hoa đào thì Ngô Tà chắc chắn là người đầu tiên.
Chỉ có thể hy vọng Trương Khởi Linh rộng lượng, không bắt bẻ chút thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng gì của cậu.
Trương Khởi Linh hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Đi..." Lát nữa Ngô Tà còn có hai lần xem mắt, cũng không thể dẫn Trương Khởi Linh đi theo, liền hỏi: "Chiều nay anh có việc không? Có việc bận thì cứ đi đi, không cần xen vào việc của tôi..."
Lời này vừa nói ra, Ngô Tà hận không thể cho mình một cái tát. Trương Khởi Linh đang tạm thời nghỉ ngơi, một mình lái xe tới một thị trấn nhỏ xa xôi chẳng lẽ để đi thăm khách hàng hả? Mà cho dù không phải tới đây giải sầu thì có làm sao...
Trương Khởi Linh giống như đọc được sự chờ mong của Ngô Tà: "Đúng là có việc cần xử lý, tìm quán cà phê hoặc quán trà, có bàn ngồi là được."
Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, chỗ xem mắt mà Ngô Nhị Bạch sắp xếp là quán trà kiêm quán cà phê cao cấp duy nhất của thị trấn, sáng nay Ngô Tà đã ở đó cả buổi sáng, hương vị cà phê tạm được, khung cảnh cũng ổn, bởi vì giá cả trung bình tương đối cao so với giá hàng trong thị trấn nhỏ cho nên ít người lui tới.
Chỉ là nếu giờ tới đó, chẳng phải là dẫn sếp cùng đi xem mắt sao?
Nếu đổi chỗ khác lại sợ hoàn cảnh không tốt ảnh hưởng tới công việc của Trương Khởi Linh.
Thật sự quá khó chọn.
Trương Khởi Linh dừng xe ven đường, cũng không giục người, điều hòa thổi gió nhè nhẹ, cửa kính xe đóng chặt, ngăn cách bên trong với bên ngoài đông đúc ồn ào.
Không biết từ khi nào, suy nghĩ lộn xộn của Ngô Tà đã yên tĩnh lại, nghĩ thầm, dù sao ban nãy không hỏi han gì đã "mượn" mặt Trương Khởi Linh xài, chính chủ không trách cứ, vậy chứng minh chính chủ không để ý tới chuyện này... Nếu đã như vậy... Vậy... Mượn dùng tiếp luôn?
Ngô Tà châm chước tìm từ: "Trấn trên có một quán trà không tệ, ít người, thích hợp để làm việc. Trùng hợp tôi cũng có chút việc phải tới đó. Chờ xong việc tôi mời anh ăn cơm chiều nhé."
"Được." Trương Khởi Linh trả lời rất lưu loát, giống như hắn hoàn toàn không ý thức được tâm lý xoắn xuýt của Ngô Tà.
Hai người đi vào quán trà, tìm hai cái bàn không gần không xa, một người ngồi một bàn. Mười phút nữa cô gái xem mắt sẽ tới, Ngô Tà không ngồi chung bàn với Trương Khởi Linh, miễn cho tới lúc đó phải đổi bàn, rất mất mặt.
Trương Khởi Linh chẳng ảnh hưởng gì, lấy notebook trong cặp ra, nháy mắt tiến vào trạng thái làm việc, mắt nhìn chằm chằm màn hình chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Ngô Tà vốn muốn diễn lại tiết mục ban sáng, khiến cho cô gái tới xem mắt bị Trương Khởi Linh hấp dẫn lực chú ý, cho nên ngồi đưa lưng về phía Trương Khởi Linh. Phía sau truyền tới tiếng gõ phím khi có khi không, lúc nhanh lúc chậm giống như móng mèo cào vào lòng không nặng không nhẹ. Nghe một lát, hô hấp của cậu cũng bị tiếng gõ phím điều khiển, không nghe thấy tiếng gõ phím lồng ngực sẽ khó chịu.
Không được mấy phút sau, Ngô Tà đã yên lặng ngồi xuống cái bàn đối diện, vừa ngước mặt lên là có thể nhìn thấy Muộn Du Bình đang chăm chú làm việc. Có câu đàn ông đang chăm chú làm việc là đẹp trai nhất, lời này chẳng sai chút nào. Tuy khuôn mặt Trương Khởi Linh lúc nào cũng đẹp, nhưng lúc hắn lạnh mặt làm việc lại có hương vị khác, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho hắn phân tâm, cũng không có chuyện gì có thể vượt qua hắn, giống như hắn chính là vua trên chiến trường.
Trương Khởi Linh bưng cà phê trong tay uống một ngụm, khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngô Tà không thèm nể nang gì mà ngồi thưởng thức sắc đẹp rồi thình lình bị ánh mắt sắc lạnh của vị thần chưa kịp thoát khỏi trạng thái làm việc kia lia cho một nhát, cả người giống như đứa nhỏ ăn vụng đồ ăn vặt bị người lớn bắt được, hoảng tới nổi khiến chén trà trong tay bị nghiêng. Nước trà nóng đổ hơn phân nửa lên tay, nháy mắt cả tay ửng đỏ thành một mảng. Nửa chén còn lại đổ lên bàn, nương theo quán tính và trọng lực chảy xuống bàn, nhỏ xuống quần Ngô Tà.
Quần kaki bị ướt một mảnh, bị nhuộm thành màu sẫm, vị trí đúng ngay chính giữa, ngay chỗ đũng quần...
Phục vụ vừa mới dọn bàn xong, đối tượng xem mắt liền xuất hiện sau lưng. Ngô Tà đứng dậy đón, lễ phép nhường chỗ ngồi cho cô. Cô gái đánh giá Ngô Tà từ trên xuống dưới, vẻ mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ khinh thường khó mà che được.
Hỏi: Dưới tình huống nào đũng quần bị ướt? Là lúc trẻ con tè dầm hay lúc người lớn dùng tay ướt kéo quần.
Hỏi lại: Người lớn dưới tình huống gì mới dùng tay ướt kéo khóa quần? Nước tiểu dính tay hay là làm một hiệp trong WC xong rửa tay kéo khoá.
Khó trách cô gái lộ ra vẻ mặt như thế. Có điều cô gái này cũng biết không ít.
Ngô Tà lười giải thích, cũng muốn giải thích. Vốn đã không có hứng xem mắt, thay vì phí công giải thích rõ ràng rồi lại phải tìm cớ đuổi người, chi bằng tiếp tục kéo dài hiệu quả của sự hiểu lầm không đẹp đẽ này còn hơn.
Tình cảnh lạnh nhạt duy trì hơn hai mươi phút, cô gái tuyên bố có chút không thoải mái, cáo từ rời đi.
Ngô Tà thở ra một hơi thật dài, mở mắt thì thấy Trương Khởi Linh giống như đã hóa đá, duy trì tư thế suốt hai mươi phút, đắm chìm trong công việc. Ngô Tà lại thở dài thêm lần nữa.
Dáng vẻ xấu hổ như vậy, Trương Khởi Linh không nên nhìn thì hơn.
Ngô Tà chán muốn chết, ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ mới chờ được cô gái cuối cùng mà hôm nay cậu phải gặp. Lúc này quần đã khô, không cần phải đùa giỡn lưu manh nữa.
Cô gái có chút thẹn thùng, nhìn như thể đây là lần đầu tiên đi xem mắt, hồi hộp nắm chặt túi nhỏ giống như sợ bị ai cướp.
Ngô Tà nhường ghế, nhịn đau tặng chỗ ngồi lý tưởng để thưởng thức sắc đẹp lại cho cô gái, nhưng lần này cậu thất bại, người ta thẹn thùng tới mức ngay cả Ngô Tà cũng không dám nhìn, làm sao có thể ngó đông ngó tây tìm người đẹp khác.
Ngô Tà cảm thấy chuyện này khó giải quyết rồi.
Mỹ nam kế của cậu không còn tác dụng, mà đối mặt với cô gái như thế cậu lại không đành lòng xuống tay, sợ làm người ta bị ám ảnh với chuyện xem mắt. Ngô Tà nói đông nói tây, biểu hiện không mấy hăng hái nhưng cũng không tới mức tẻ ngắt. Cậu cân nhắc chừng mực rất khá, không phụ sự chu toàn mỗi khi đứng trước mặt khách hàng lớn.
Tính toán của Ngô Tà coi như bỏ. Biểu hiện bình thường như vậy, chỉ cần đối phương tinh ý một chút sẽ biết Ngô Tà không có hứng thú, là lúc nên chủ động rời đi giữ mặt mũi cho hai bên. Nhưng cô gái này vừa mới tốt nghiệp đại học, giống Ngô Tà năm đó cái gì cũng không biết, hơn nữa tính cách lại quá thẹn thùng, không nghe ra ẩn ý của Ngô Tà.
Ngô Tà đỡ trán, mắt thấy mặt trời sắp lặn, lát nữa còn phải dẫn Trương Khởi Linh đi ăn cơm chiều, nếu cứ kéo dài mãi chẳng lẽ cậu phải quản luôn chuyện cơm nước của cô gái này sao?
Thời điểm mấu chốt, di động rung lên, trong lòng Ngô Tà đang điên cuồng khen ngợi người đang gọi tới, âm thầm thề phải tìm cơ hội báo đáp ân nhân đàng hoàng, mời người đó ăn một bữa tiệc lớn.
Cậu lấy điện thoại ra, vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Người gọi chính là Trương Khởi Linh!
Cậu phải cố gắng lắm mới nhịn được không quay đầu nhìn về phía Trương Khởi Linh đang ngồi, lập tức nhận cuộc gọi.
Trương Khởi Linh: "Tôi chờ cậu trong xe."
Ngô Tà đáp: "Được, được, tôi lập tức qua ngay."
Buông điện thoại, Ngô Tà ra vẻ tiếc nuối nói với cô gái là mình đột nhiên có việc gấp, chỉ có thể đi trước. Xin lỗi, trả tiền, rời khỏi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn thử. Cô gái kia quả nhiên không còn ở đó nữa.
Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh tới một quán ăn có mặt tiền rất nhỏ, bên trong chỉ có ba bộ bàn ghế vuông, ai mà ngồi xuống cái là không còn đường đi nữa. Mặt tiền cửa hàng hướng về phía bắc, ánh sáng trong phòng rất kém, trần nhà chỉ treo một cái bóng đèn, bên ngoài bóng đèn còn có lớp mỡ bám lên, khiến cho ánh sáng trong phòng ngả vàng. Cho dù hoàn cảnh ăn uống bên trong tệ như thế nhưng trong phòng chật ních người, còn có người bưng tô ngồi xổm ăn ngoài đường.
Ông chủ bà chủ bận rộn trước quầy thu tiền.
Ngô Tà đi qua, hô to một tiếng: "Chú Tần, hai tô mì xào, thêm một phần thịt xào cay."
Ông chủ vừa nhào bột vừa trả lời: "Được! Cháu đợi một chút, lập tức có chỗ ngồi ngay thôi."
Đợi một lát, cái bàn bên cạnh cửa quả nhiên trống hai chỗ. Bà chủ dọn dẹp chén đũa, lau khô bàn để hai người Ngô Tà ngồi xuống.
Trên mặt Trương Khởi Linh không hiện lên vẻ ghét bỏ, ngồi rất thong dong như đang ngồi trên chiếc sô pha đơn giản mà xa hoa của hắn.
Ngô Tà rút ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Trương Khởi Linh, nói: "Anh đừng thấy quán này xập xệ mà lầm, mì với thịt ở đây ngon lắm, ngày nào hai vợ chồng chú Tần cũng làm từ lúc trời chưa sáng. Từ nhỏ tôi đã thích ăn mì xào nhà chú ấy, mấy chục năm vẫn mùi vị như thế chưa từng thay đổi. Anh nếm thử đi."
Hai tô mì nóng hầm hập được bưng lên, trên mặt có một lớp thịt xào cay thật dày, mùi rất nồng, hương thơm bay rất xa.
Vừa ngửi được mùi, chút buồn bực buổi trưa của Ngô Tà nhất thời biến mất, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào đồ ăn, chiếc đũa không chút lưu tình cắm vào trong tô.
Trương Khởi Linh cũng động đũa, không gấp gáp như Ngô Tà, trước trộn đều lên rồi gắp một đũa cho vào miệng, tinh tế nhấm nháp một hồi rồi nuốt xuống, dáng vẻ thong dong như đang thưởng thức món ăn cao cấp cực kỳ tinh xảo trong nhà hàng Michelin 3 sao vậy.
Lúc Ngô Tà ăn một hơi hết cả tô mì, Trương Khởi Linh mới ăn được một nửa.
Đợi Trương Khởi Linh ăn xong rồi, Ngô Tà mới mở miệng hỏi: "Thế nào?"
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, gật đầu: "Được."
Trên mặt Ngô Tà có chút thất vọng: "Chỉ được thôi sao?"
Khoé môi Trương Khởi Linh nhếch lên: "Chỉ có quán này là được."
Sau giờ cơm chiều, tất cả mọi người đều đi ra ngoài tập thể dục, công viên bên bờ đê toàn là người, rất náo nhiệt.
Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh dạo bước trên đường, nói chuyện câu được câu không. Phần lớn thời gian hai người không nói câu nào, cứ im lặng như vậy mà đi.
Ngày mai đã là ngày nghỉ cuối cùng, Ngô Tà sẽ ngồi chuyến tàu lúc giữa trưa, sau giờ cơm chiều mới tới. Cậu hỏi Trương Khởi Linh: "Chừng nào anh quay về?"
Trương Khởi Linh đáp: "Sáng mai."
"À" một tiếng, Ngô Tà lại nói: "Cũng nên trở về rồi, anh không tới công ty ba ngày, giờ chỗ đó chắc đang gà bay chó sủa. Hạng mục của ASD tháng sau phải giao bản vẽ sơ đồ đầu tiên rồi, trước khi nghỉ lễ tôi đã xác nhận tiến độ với phòng kỹ thuật, không có vấn đề gì lớn. Có điều những khách hàng khác dường như có khá nhiều ý kiến với sản phẩm mới của chúng ta, sau khi trở về sẽ bận lắm."
Trương Khởi Linh gật đầu, lát sau mới hỏi: "Mấy giờ cậu tới trạm?"
"Chắc sau giờ cơm chiều." Ngô Tà giữ ý, không nói thời gian chính xác. Thật ra tàu cao tốc đi qua thị trấn này mỗi ngày chỉ có hai chuyến, muốn tra thời gian rất dễ, nói hay không nói chẳng có gì khác nhau, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống.
Thông minh như Trương Khởi Linh, chắc là hiểu được mà đúng không?
Trương Khởi Linh không nói tiếp nữa.
Trong lòng Ngô Tà thở dài, quả nhiên là nghe hiểu. Đột nhiên trong lòng cậu lại có chút mất mát.
Quên đi, mọi chuyện cứ như vậy trước đã.
Chỉ có thể hy vọng Trương Khởi Linh rộng lượng, không bắt bẻ chút thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng gì của cậu.
Trương Khởi Linh hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Đi..." Lát nữa Ngô Tà còn có hai lần xem mắt, cũng không thể dẫn Trương Khởi Linh đi theo, liền hỏi: "Chiều nay anh có việc không? Có việc bận thì cứ đi đi, không cần xen vào việc của tôi..."
Lời này vừa nói ra, Ngô Tà hận không thể cho mình một cái tát. Trương Khởi Linh đang tạm thời nghỉ ngơi, một mình lái xe tới một thị trấn nhỏ xa xôi chẳng lẽ để đi thăm khách hàng hả? Mà cho dù không phải tới đây giải sầu thì có làm sao...
Trương Khởi Linh giống như đọc được sự chờ mong của Ngô Tà: "Đúng là có việc cần xử lý, tìm quán cà phê hoặc quán trà, có bàn ngồi là được."
Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, chỗ xem mắt mà Ngô Nhị Bạch sắp xếp là quán trà kiêm quán cà phê cao cấp duy nhất của thị trấn, sáng nay Ngô Tà đã ở đó cả buổi sáng, hương vị cà phê tạm được, khung cảnh cũng ổn, bởi vì giá cả trung bình tương đối cao so với giá hàng trong thị trấn nhỏ cho nên ít người lui tới.
Chỉ là nếu giờ tới đó, chẳng phải là dẫn sếp cùng đi xem mắt sao?
Nếu đổi chỗ khác lại sợ hoàn cảnh không tốt ảnh hưởng tới công việc của Trương Khởi Linh.
Thật sự quá khó chọn.
Trương Khởi Linh dừng xe ven đường, cũng không giục người, điều hòa thổi gió nhè nhẹ, cửa kính xe đóng chặt, ngăn cách bên trong với bên ngoài đông đúc ồn ào.
Không biết từ khi nào, suy nghĩ lộn xộn của Ngô Tà đã yên tĩnh lại, nghĩ thầm, dù sao ban nãy không hỏi han gì đã "mượn" mặt Trương Khởi Linh xài, chính chủ không trách cứ, vậy chứng minh chính chủ không để ý tới chuyện này... Nếu đã như vậy... Vậy... Mượn dùng tiếp luôn?
Ngô Tà châm chước tìm từ: "Trấn trên có một quán trà không tệ, ít người, thích hợp để làm việc. Trùng hợp tôi cũng có chút việc phải tới đó. Chờ xong việc tôi mời anh ăn cơm chiều nhé."
"Được." Trương Khởi Linh trả lời rất lưu loát, giống như hắn hoàn toàn không ý thức được tâm lý xoắn xuýt của Ngô Tà.
Hai người đi vào quán trà, tìm hai cái bàn không gần không xa, một người ngồi một bàn. Mười phút nữa cô gái xem mắt sẽ tới, Ngô Tà không ngồi chung bàn với Trương Khởi Linh, miễn cho tới lúc đó phải đổi bàn, rất mất mặt.
Trương Khởi Linh chẳng ảnh hưởng gì, lấy notebook trong cặp ra, nháy mắt tiến vào trạng thái làm việc, mắt nhìn chằm chằm màn hình chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Ngô Tà vốn muốn diễn lại tiết mục ban sáng, khiến cho cô gái tới xem mắt bị Trương Khởi Linh hấp dẫn lực chú ý, cho nên ngồi đưa lưng về phía Trương Khởi Linh. Phía sau truyền tới tiếng gõ phím khi có khi không, lúc nhanh lúc chậm giống như móng mèo cào vào lòng không nặng không nhẹ. Nghe một lát, hô hấp của cậu cũng bị tiếng gõ phím điều khiển, không nghe thấy tiếng gõ phím lồng ngực sẽ khó chịu.
Không được mấy phút sau, Ngô Tà đã yên lặng ngồi xuống cái bàn đối diện, vừa ngước mặt lên là có thể nhìn thấy Muộn Du Bình đang chăm chú làm việc. Có câu đàn ông đang chăm chú làm việc là đẹp trai nhất, lời này chẳng sai chút nào. Tuy khuôn mặt Trương Khởi Linh lúc nào cũng đẹp, nhưng lúc hắn lạnh mặt làm việc lại có hương vị khác, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho hắn phân tâm, cũng không có chuyện gì có thể vượt qua hắn, giống như hắn chính là vua trên chiến trường.
Trương Khởi Linh bưng cà phê trong tay uống một ngụm, khẽ nhíu mày, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngô Tà không thèm nể nang gì mà ngồi thưởng thức sắc đẹp rồi thình lình bị ánh mắt sắc lạnh của vị thần chưa kịp thoát khỏi trạng thái làm việc kia lia cho một nhát, cả người giống như đứa nhỏ ăn vụng đồ ăn vặt bị người lớn bắt được, hoảng tới nổi khiến chén trà trong tay bị nghiêng. Nước trà nóng đổ hơn phân nửa lên tay, nháy mắt cả tay ửng đỏ thành một mảng. Nửa chén còn lại đổ lên bàn, nương theo quán tính và trọng lực chảy xuống bàn, nhỏ xuống quần Ngô Tà.
Quần kaki bị ướt một mảnh, bị nhuộm thành màu sẫm, vị trí đúng ngay chính giữa, ngay chỗ đũng quần...
Phục vụ vừa mới dọn bàn xong, đối tượng xem mắt liền xuất hiện sau lưng. Ngô Tà đứng dậy đón, lễ phép nhường chỗ ngồi cho cô. Cô gái đánh giá Ngô Tà từ trên xuống dưới, vẻ mặt lập tức thay đổi, lộ ra vẻ khinh thường khó mà che được.
Hỏi: Dưới tình huống nào đũng quần bị ướt? Là lúc trẻ con tè dầm hay lúc người lớn dùng tay ướt kéo quần.
Hỏi lại: Người lớn dưới tình huống gì mới dùng tay ướt kéo khóa quần? Nước tiểu dính tay hay là làm một hiệp trong WC xong rửa tay kéo khoá.
Khó trách cô gái lộ ra vẻ mặt như thế. Có điều cô gái này cũng biết không ít.
Ngô Tà lười giải thích, cũng muốn giải thích. Vốn đã không có hứng xem mắt, thay vì phí công giải thích rõ ràng rồi lại phải tìm cớ đuổi người, chi bằng tiếp tục kéo dài hiệu quả của sự hiểu lầm không đẹp đẽ này còn hơn.
Tình cảnh lạnh nhạt duy trì hơn hai mươi phút, cô gái tuyên bố có chút không thoải mái, cáo từ rời đi.
Ngô Tà thở ra một hơi thật dài, mở mắt thì thấy Trương Khởi Linh giống như đã hóa đá, duy trì tư thế suốt hai mươi phút, đắm chìm trong công việc. Ngô Tà lại thở dài thêm lần nữa.
Dáng vẻ xấu hổ như vậy, Trương Khởi Linh không nên nhìn thì hơn.
Ngô Tà chán muốn chết, ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ mới chờ được cô gái cuối cùng mà hôm nay cậu phải gặp. Lúc này quần đã khô, không cần phải đùa giỡn lưu manh nữa.
Cô gái có chút thẹn thùng, nhìn như thể đây là lần đầu tiên đi xem mắt, hồi hộp nắm chặt túi nhỏ giống như sợ bị ai cướp.
Ngô Tà nhường ghế, nhịn đau tặng chỗ ngồi lý tưởng để thưởng thức sắc đẹp lại cho cô gái, nhưng lần này cậu thất bại, người ta thẹn thùng tới mức ngay cả Ngô Tà cũng không dám nhìn, làm sao có thể ngó đông ngó tây tìm người đẹp khác.
Ngô Tà cảm thấy chuyện này khó giải quyết rồi.
Mỹ nam kế của cậu không còn tác dụng, mà đối mặt với cô gái như thế cậu lại không đành lòng xuống tay, sợ làm người ta bị ám ảnh với chuyện xem mắt. Ngô Tà nói đông nói tây, biểu hiện không mấy hăng hái nhưng cũng không tới mức tẻ ngắt. Cậu cân nhắc chừng mực rất khá, không phụ sự chu toàn mỗi khi đứng trước mặt khách hàng lớn.
Tính toán của Ngô Tà coi như bỏ. Biểu hiện bình thường như vậy, chỉ cần đối phương tinh ý một chút sẽ biết Ngô Tà không có hứng thú, là lúc nên chủ động rời đi giữ mặt mũi cho hai bên. Nhưng cô gái này vừa mới tốt nghiệp đại học, giống Ngô Tà năm đó cái gì cũng không biết, hơn nữa tính cách lại quá thẹn thùng, không nghe ra ẩn ý của Ngô Tà.
Ngô Tà đỡ trán, mắt thấy mặt trời sắp lặn, lát nữa còn phải dẫn Trương Khởi Linh đi ăn cơm chiều, nếu cứ kéo dài mãi chẳng lẽ cậu phải quản luôn chuyện cơm nước của cô gái này sao?
Thời điểm mấu chốt, di động rung lên, trong lòng Ngô Tà đang điên cuồng khen ngợi người đang gọi tới, âm thầm thề phải tìm cơ hội báo đáp ân nhân đàng hoàng, mời người đó ăn một bữa tiệc lớn.
Cậu lấy điện thoại ra, vừa nhìn đã trợn tròn mắt.
Người gọi chính là Trương Khởi Linh!
Cậu phải cố gắng lắm mới nhịn được không quay đầu nhìn về phía Trương Khởi Linh đang ngồi, lập tức nhận cuộc gọi.
Trương Khởi Linh: "Tôi chờ cậu trong xe."
Ngô Tà đáp: "Được, được, tôi lập tức qua ngay."
Buông điện thoại, Ngô Tà ra vẻ tiếc nuối nói với cô gái là mình đột nhiên có việc gấp, chỉ có thể đi trước. Xin lỗi, trả tiền, rời khỏi, lúc đi còn quay đầu lại nhìn thử. Cô gái kia quả nhiên không còn ở đó nữa.
Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh tới một quán ăn có mặt tiền rất nhỏ, bên trong chỉ có ba bộ bàn ghế vuông, ai mà ngồi xuống cái là không còn đường đi nữa. Mặt tiền cửa hàng hướng về phía bắc, ánh sáng trong phòng rất kém, trần nhà chỉ treo một cái bóng đèn, bên ngoài bóng đèn còn có lớp mỡ bám lên, khiến cho ánh sáng trong phòng ngả vàng. Cho dù hoàn cảnh ăn uống bên trong tệ như thế nhưng trong phòng chật ních người, còn có người bưng tô ngồi xổm ăn ngoài đường.
Ông chủ bà chủ bận rộn trước quầy thu tiền.
Ngô Tà đi qua, hô to một tiếng: "Chú Tần, hai tô mì xào, thêm một phần thịt xào cay."
Ông chủ vừa nhào bột vừa trả lời: "Được! Cháu đợi một chút, lập tức có chỗ ngồi ngay thôi."
Đợi một lát, cái bàn bên cạnh cửa quả nhiên trống hai chỗ. Bà chủ dọn dẹp chén đũa, lau khô bàn để hai người Ngô Tà ngồi xuống.
Trên mặt Trương Khởi Linh không hiện lên vẻ ghét bỏ, ngồi rất thong dong như đang ngồi trên chiếc sô pha đơn giản mà xa hoa của hắn.
Ngô Tà rút ra hai đôi đũa, đưa một đôi cho Trương Khởi Linh, nói: "Anh đừng thấy quán này xập xệ mà lầm, mì với thịt ở đây ngon lắm, ngày nào hai vợ chồng chú Tần cũng làm từ lúc trời chưa sáng. Từ nhỏ tôi đã thích ăn mì xào nhà chú ấy, mấy chục năm vẫn mùi vị như thế chưa từng thay đổi. Anh nếm thử đi."
Hai tô mì nóng hầm hập được bưng lên, trên mặt có một lớp thịt xào cay thật dày, mùi rất nồng, hương thơm bay rất xa.
Vừa ngửi được mùi, chút buồn bực buổi trưa của Ngô Tà nhất thời biến mất, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào đồ ăn, chiếc đũa không chút lưu tình cắm vào trong tô.
Trương Khởi Linh cũng động đũa, không gấp gáp như Ngô Tà, trước trộn đều lên rồi gắp một đũa cho vào miệng, tinh tế nhấm nháp một hồi rồi nuốt xuống, dáng vẻ thong dong như đang thưởng thức món ăn cao cấp cực kỳ tinh xảo trong nhà hàng Michelin 3 sao vậy.
Lúc Ngô Tà ăn một hơi hết cả tô mì, Trương Khởi Linh mới ăn được một nửa.
Đợi Trương Khởi Linh ăn xong rồi, Ngô Tà mới mở miệng hỏi: "Thế nào?"
Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà, gật đầu: "Được."
Trên mặt Ngô Tà có chút thất vọng: "Chỉ được thôi sao?"
Khoé môi Trương Khởi Linh nhếch lên: "Chỉ có quán này là được."
Sau giờ cơm chiều, tất cả mọi người đều đi ra ngoài tập thể dục, công viên bên bờ đê toàn là người, rất náo nhiệt.
Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh dạo bước trên đường, nói chuyện câu được câu không. Phần lớn thời gian hai người không nói câu nào, cứ im lặng như vậy mà đi.
Ngày mai đã là ngày nghỉ cuối cùng, Ngô Tà sẽ ngồi chuyến tàu lúc giữa trưa, sau giờ cơm chiều mới tới. Cậu hỏi Trương Khởi Linh: "Chừng nào anh quay về?"
Trương Khởi Linh đáp: "Sáng mai."
"À" một tiếng, Ngô Tà lại nói: "Cũng nên trở về rồi, anh không tới công ty ba ngày, giờ chỗ đó chắc đang gà bay chó sủa. Hạng mục của ASD tháng sau phải giao bản vẽ sơ đồ đầu tiên rồi, trước khi nghỉ lễ tôi đã xác nhận tiến độ với phòng kỹ thuật, không có vấn đề gì lớn. Có điều những khách hàng khác dường như có khá nhiều ý kiến với sản phẩm mới của chúng ta, sau khi trở về sẽ bận lắm."
Trương Khởi Linh gật đầu, lát sau mới hỏi: "Mấy giờ cậu tới trạm?"
"Chắc sau giờ cơm chiều." Ngô Tà giữ ý, không nói thời gian chính xác. Thật ra tàu cao tốc đi qua thị trấn này mỗi ngày chỉ có hai chuyến, muốn tra thời gian rất dễ, nói hay không nói chẳng có gì khác nhau, nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn không giống.
Thông minh như Trương Khởi Linh, chắc là hiểu được mà đúng không?
Trương Khởi Linh không nói tiếp nữa.
Trong lòng Ngô Tà thở dài, quả nhiên là nghe hiểu. Đột nhiên trong lòng cậu lại có chút mất mát.
Quên đi, mọi chuyện cứ như vậy trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất