Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 105

Trước Sau
Edit by Mặc Hàm

Nam nhân cao lớn liếm liếm môi, còn đang hồi tưởng dư vị.

Hắn thật sự không  ngờ, ở trong lòng Vinh Kinh, Cố Hi nhu nhược như nước, sẽ có phản xạ và hành động nhạy bén như vậy.

Đối mặt với người không phải là Vinh Kinh, phảng phất một lần nữa biến thành Omega không có tình người, vừa lạnh lùng vừa  kiêu ngạo kia. Cố Hi chán ghét Alpha là bản năng trong xương tủy, cậu thậm chí còn không để bất kỳ Alpha nào vào mắt.

Nam nhân tự cho là đã diễn đủ giống, không luận là ngữ khí còn là phương thức nói chuyện, đều hoàn toàn dựa theo Vinh Kinh, hơn nữa còn  là một mảnh tối tăm, Cố Hi cho dù thần thông quảng đại cũng không có khả năng nhận ra.

Nhưng trên thực tế, dưới tình huống như vậy, Cố Hi vẫn rất nhanh nhận ra sự khác biệt, hơn nữa còn kịch liệt phản kháng, giống như trên người Cố Hi lắp máy cảm ứng Vinh Kinh độc nhất vô nhị vậy.

“Làm sao cậu biết được? Tôi giả có chỗ nào không giống?” [Vinh Kinh] không cam lòng hỏi ngược lại, ánh mắt như chim ưng khóa chặt Cố Hi.

Hắn không phải Vinh Kinh, cho nên không thể bỏ qua nhu cầu của cơ thể, rõ ràng rất ham muốn nhưng còn phải cố gắng khống chế.

Hắn có thể cảm nhận được sức hấp dẫn trí mạng của Cố Hi đối với thân thể này, đặc biệt là sau năm lần đánh dấu tạm thời, ngay cả linh hồn cũng muốn khắc tên Omega này. 

Cố Hi kéo cổ áo mình  lại, dấu vết trên mặt bị đụng chạm làm cậu ác lên.

Thấy [Vinh Kinh] không buông tha cậu như mấy lần trước, Cố Hi biết mình chỉ sợ khó thoát khỏi một kiếp nạn, đặt điện thoại di động ở phía sau, lặng lẽ gọi điện thoại cho Tạ Lăng.  Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, trước khi Tạ Lăng tới. Cậu phải tự mình né tránh, nhưng trong mắt Alpha trước mặt tràn đầy dục vọng cầu mà không được, tựa hồ chờ không kịp.

Cố Hi cười nhạo: “Giống chỗ nào? Chỗ nào cũng không giống.”

Giọng điệu  miệt thị kia, bộ dáng bình thản lại ẩn chứa sự bài xích,  triệt để chọc giận nam nhân.

Thẹn quá hóa giận, từ này có lẽ là thích hợp nhất. Ba tháng trước cũng là như thế, rõ ràng là cùng một khuôn mặt,  linh hồn tương tự, nhưng  thái độ của Cố Hi vẫn là khác nhau một trời một vực.

Không cam lòng và xấu hổ cùng tức giận, trong đêm  yên tĩnh này, sinh ra nhiều ham muốn xấu xa  hơn.  

Khi hắn chuẩn bị sẵn sàng lao tới lần nữa, Cố Hi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, để cho người đàn ông nhào vào khoảng trống, trốn dưới gầm giường, trong tay cầm lấy đèn bàn trên tủ đầu giường.

Người đàn ông nhìn đèn bàn trong tay Cố Hi, khóe miệng giương lên độ cong tựa tiếu phi tiếu, tựa hồ đang cười nhạo Cố Hi, vọng tưởng dùng thứ này để ngăn cản hắn.

“Nếu là anh ấy, tuyệt đối không thể ép buộc tôi.” Tôi tốn nhiều thời gian như vậy để theo đuổi Vinh Kinh, cơ hồ dùng hết  tất cả phương pháp tôi có thể nghĩ ra, nếu như không phải vận khí tốt, có thể cả đời đều chỉ là bạn bè.

Vinh Kinh độc nhất vô nhị  như vậy, đâu có thể tùy tiện sao chép ra, không có ai có thể thay thế anh. Nếu như không đặc biệt như thế, làm thế nào cậu xuất hiện được.

Cố Hi xác thực không rõ lai lịch xuất hiện của cơ thể phục chế, nhưng cậu có thể đoán, cho dù là đoán được cũng tám chín không rời mười.

Nếu nói Cố Hi không sợ hãi thì không đúng, ánh mắt của cậu không khỏi liếc qua mục tiêu cuối cùng của mình: cửa phòng ngủ.

Cơ thể phục chế kế thừa thân thể Vinh Kinh, có  được cảm giác của Vinh Kinh, lập tức nhận ra ý nghĩ của Cố Hi.

Trong phòng ngủ, người đàn ông không nói gì nữa, Cố Hi thì mặc đồ ngủ mỏng manh,  ai cũng không nói gì, tựa như hô hấp nhẹ nhàng hơn rất nhiều, yên tĩnh  như giông tố sắp tới.

Đột nhiên, Cố Hi làm động tác giả, sau đó hướng ngược lại vọt về phía cửa, vừa mới cầm tay nắm cửa, đã bị người phía sau đuổi theo. 

Oành!

Cửa phòng ngủ đóng lại!

Cố Hi nhấc chân đá tới, lại nhanh chóng bị người tới dùng đầu gối đè lại, người tới trực tiếp đem hai tay cậu khóa ra sau lưng, Cố Hi hoàn toàn bị áp chế.

“Cút!” Cố Hi gầm lên giận dữ, cố gắng thoát ra, nhưng sau khi trưởng thành. Sức mạnh của alpha thật sự quá lớn



“Không cút được, ai bảo ‘anh’ là alpha của em”. Người đàn ông cúi đầu, muốn hôn lên cổ Cố Hi,  Cố Hi tức giận đến hô hấp dồn dập, phẫn nộ đến đỏ mặt.

Người đàn ông còn ngại không đủ, cố ý kích thích Cố Hi, tiến đến môi cậu, nhìn Cố Hi giãy giụa tránh né.

Hắn theo đuổi vài lần, Cố Hi liền cự tuyệt vài lần, những khuất nhục kia rõ ràng trước mắt, hắn muốn chậm rãi “tra tấn” Cố Hi. Hắn cố ý nhẹ giọng nói bên tai Cố Hi:  “Dấu hiệu tạm thời  của chúng ta vượt qua năm lần đi, tôi nhớ rõ chỉ cần tôi phóng thích pheromone, là có thể cưỡng chế biến cậu thành ‘nô lệ’ của tôi, cậu không muốn, thân thể cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo tôi…”

Đúng như lời đàn ông nói,  khoảng cách giữa cậu và Vinh Kinh chỉ còn kém một bước. Độ xứng đôi pheromone của họ quá cao, trong quá trình kết hợp AO, miễn là Alpha thực sự có bất kỳ dục vọng nào, cậu muốn phản kháng cũng vô ích.

Nhưng những thứ này, đều là vì hấp dẫn Vinh Kinh, mà không phải là bản sao này! Khi nhận ra người đàn ông thật sự có thể phóng thích pheromone ra, trong mắt Cố Hi sinh ra tuyệt vọng.

Ngay khi nam nhân muốn tiến thêm một bước, trong đầu hắn truyền đến từng trận đau đớn, phảng phất có cái gì đó đang ngăn cản hắn.

Bug đó, bị giam cầm, không cho phép bất cứ ai chạm vào Omega của mình.

Khi Omega của anh bị bắt nạt, linh hồn của Vinh Kinh đang sôi trào, đang ngăn cản, anh không cho phép bất cứ ai ép buộc Cố Hi.

Đó là trước khi anh bị cưỡng chế rời đi,  còn sót lại trong thân thể, ký ức linh hồn hiện tại nhìn như không đáng chú ý này, giống như câu thần chú treo lơ lửng trong đầu cơ thể phục chế.

Vinh Kinh, một người từ đầu, hầu như không cố chấp, ngay cả cảm xúc mãnh liệt cũng không tồn tại,  dần dần bắt đầu xuất hiện chấp niệm.

Chấp niệm của anh là thủ hộ, bảo vệ linh hồn hầu như không nhận được sự đối xử ôn nhu của thế giới.

Cố Hi không biết vì sao người trước mặt  bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hắn không kịp suy nghĩ, lập tức tông cửa xông ra.

Cố Hi thuận lợi lao ra khỏi cửa lớn, đứng ở cửa, lập tức không biết đi đâu,  nhà của cậu là Vinh Kinh, nhưng Vinh Kinh không thấy đâu, cậu không biết mình nên đi đâu.

Bỗng nhiên, một thân ảnh quen thuộc từ xa chạy đến, dưới ánh đèn rạng rỡ. Đó là Tạ Lăng sau nhận được điện thoại của Cố Hi, buông chậu ngâm chân xuống, lập tức từ trong biệt thự lao ra.

Gần đây Vinh Kinh vẫn yên lặng chuẩn bị, anh đã sớm bảo Tạ Lăng ở Ngự Thủy Loan, phòng ngừa bất trắc. Ngự Thủy Loan vốn là Tạ thị tạo ra, hắn tự nhiên cũng có nhà của mình ở đây,lúc chạy qua thì không tốn bao nhiêu thời gian

Hắn vẫn cầm điện thoại di động trong tay, thở hổn hển: “Em sao rồi?”

Điện thoại vừa kết nối, cũng không nghe thấy Cố Hi trả lời, nhưng có thể từ cuộc trò chuyện giữa Cố Hi và người khác phát hiện, em nhỏ của hắn biến mất.

Cố Hi chỉ gặp qua Tạ Lăng mặc âu phục giày da, vĩnh viễn đều được chải chuốt chỉnh tề, tóc tai không hể rối bời,  trên mặt luôn là hình ảnh Thái Sơn có sụp đổ ở phía trước cũng không đổi sắc, hiện tại Tạ Lăng hình như đặc biệt chân thật, cũng đặc biệt khiến cho người khác buông lỏng.

Tóc Tạ Lăng có chút lộn xộn, bởi vì chạy quá nhanh, thậm chí ngay cả khí chất lạnh như băng cũng tiêu tán rất nhiều. 

Cố Hi không khỏi đi về phía Tạ Lăng, đi tới trước mặt Tạ Lăng, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Đại ca.”

Tạ Lăng gật gật đầu, bởi vì quan hệ giới tính của AO, hắn cũng không tiện trực tiếp lên  phía trước an ủi.

Tạ Lăng: “Tên kia có phải đã ra rồi không?”

Cố Hi gật đầu.

Tạ Lăng nhíu mày: “Chưa dứt,  còn có mấy lần?”

Cố Hi lấy điện thoại di động ra cho Tạ Lăng xem, Tạ Lăng lại phát hiện ngón tay Cố Hi run rẩy, tựa hồ còn chưa thoát khỏi vòng xoáy lúc trước.  

Trên màn hình là ba tin nhắn cuối cùng Vinh Kinh gửi cho cậu có một vài chữ cái tiếng Anh: F, L và U.

Buổi tối sau khi nhận được tin nhắn, Cố Hi không hiểu rõ, hiện tại cậu đã hiểu.

Cố Hi khẳng định: “Lần cuối cùng.”

Các kết hợp được sắp xếp như thế nào của các chữ cái này không giống như các từ đơn, nhưng nếu tách ra như là một chữ đầu tiên của  một từ, có thể là Final, Last, Ultimate.



Cậu tin tưởng chắc chắn đây không phải là Vinh Kinh gửi nhầm, đây là tin tức Vinh Kinh dưới sự hạn chế gửi cho cậu.

Sự khác biệt duy nhất chính là, ngày trở về cuối cùng của lần này là ba năm sau, nhưng chuyện này, Cố Hi không  nói với Tạ Lăng.

Không nói, là bởi vì còn hy vọng.

Tựa như lần trước rõ ràng là một năm, nhưng Vinh Kinh ba tháng liền trở về, lần này, nhất định cũng sẽ sớm về. 

Mà những thứ này, cậu biết là tốt rồi, vì sao phải phá vỡ hy vọng của Tạ Lăng. 

Người đàn ông bị bỏ lại tại chỗ  sau khi Cố Hi rời đi, cơn đau kịch liệt rốt cục cũng dừng lại

Giống như chỉ cần hắn không ép buộc Cố Hi, sẽ không đau.

Hắn cười ha ha: “Ngươi cho rằng ngươi còn ra  sao, lần này là giam cầm gấp đôi lần trước, là lần đầu tiên không  gấp mấy lần, ngươi hiện tại ngay cả thanh tỉnh cũng không duy trì được, chứ đừng nói là cùng chống lại ta, ngươi không thể chống lại  sức mạnh của thần,  người chiến thắng cuối cùng phải là ta!!”

Nam nhân vừa mới đứng lên, liền đụng phải Tạ Lăng đang đi vào,  biểu tình của hắn  trong nháy mắt vặn vẹo, từ chí đắc ý tràn đầy biến thành sợ hãi.

Tạ Lăng là người hắn nhất định phải lôi kéo, có Tạ Lăng ở đây hắn mới có thể được lưu lại.

“Anh…”

Tạ Lăng nhìn hắn, ý tứ uy hiếp nồng đậm: “Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của cậu sẽ tạm thời đóng băng, trong khoảng thời gian này nếu không an phận thủ thường, tôi sẽ để cậu có thể thử đi viện dưỡng lão của Tạ thị. ”

Phương thức nói chuyện của Tạ Lăng vẫn như vậy,  trực tiếp ra lệnh, cũng lập tức hành động.

Người đàn ông biết Tạ Lăng nghiêm túc, Bug hình như trước khi hắn tới, cố ý ký một bản thỏa thuận, ý tứ là Tạ Lăng có thể toàn quyền xử lý tài sản của Vinh Kinh, không cần trải qua bất kỳ thủ tục gì.

Thì ra, Bug đã sớm đề phòng mình.  

Vì sao Tạ Lăng cũng sẽ phát hiện, rõ ràng hắn diễn giống như vậy, Tạ Lăng muốn em trai như vậy, ngay cả Tạ Kỷ Thịnh kia cũng đồng ý không ngừng cho cơ hội, vì sao hắn thì không thể?

“Đại ca! em cũng có thể là em trai anh mà! Em có thể làm tốt hơn hắn ta!”

Tạ Lăng không trả lời, dần dần đi xa.

Em trai tôi chỉ có một.

Em trai tôi chưa bao dùng điều kiện nào để tiếp tục ở cạnh tôi.

Tạ Lăng xuống lầu, hạn chế tài sản tạm thời của bản sao trước mắt là phương pháp hữu hiệu nhất, Tạ Lăng lúc trước ký thỏa thuận chuyển nhượng quỹ từ thiện cho bản sao, liền phát hiện manh mối, chỉ là vẫn ẩn nhẫn không nói.

Nếu cơ thể bản sao yêu tiền, như vậy hắn trước tiên khống chế, lại từng chút một thả ra, không toàn bộ, treo cho một chút. Đem cà rốt này treo ở phía trước, làm cho cơ thể bản sao này không dám dùng thân thể em trai làm loạn, trước mắt đây chính là tính toán của Tạ Lăng. 

Cố Hi đứng ngoài cửa không ngừng nhìn xung quanh chờ đợi, Cố Hi đã sửa sang lại bản thân, ngoại trừ mặc  đồ ngủ, những thứ khác đều giống như bình thường, Tạ Lăng âm thầm thở dài một tiếng.

Chỉ cần nhìn thấy Cố Hi khi ở cùng Vinh Kinh, trong lòng chỉ toàn là hình bóng Vinh Kinh, bộ dáng hạnh phúc cơ hồ muốn hiện hết ra, sẽ nhịn không được đau lòng bộ dạng kiên cường này của Cố Hi.

Tạ Lăng không an ủi, hắn lạnh nhạt nói: “Đi, cùng đại ca về nhà.”

Cố Hi đi theo, cùng Tạ Lăng đi dưới ánh đèn đường,  đèn đường nhu hòa chiếu lên hai linh hồn đã từng cô độc.  

Cùng nhau chờ nhằng nhóc thúi kia, nếu nó có thể trở về, nhất định phải đánh một trận.

Phải để nó nhớ kĩ rằng khi nó bị lạc trong bóng tối, trong nhà vẫn luôn một ngọn đèn luôn chờ nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau