Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 108: Bàn tay ấm áp

Trước Sau
Edit by Mặc Hàm

Xe dần dần bị nước sông vây quanh, nó đang chìm xuống, bóng tối u ám bao phủ chung quanh bọn họ, chỉ có đèn trên bảng điều khiển phát ra ánh sáng yếu ớt.  

Hào quang nhảy nhót chiếu lên khuôn mặt dữ tợn của Kỷ Quýnh Giới, đặc biệt quỷ dị.

Kỷ Quýnh Giới trong nửa năm qua, từ một thiên chi kiêu tử, lập tức biến thành tù nhân mọi người đều ghét bỏ,  Kỷ gia từng tự hào về hắn sau khi phát hiện Ngô Hàm Thích bỏ rơi hắn, trước tiên chọn một người thừa kế khác.

Ngay khi hắn muốn tìm đường ra cho mình, một  tuần trước, nhóm hắn nhắc tới cái chết ly kỳ của tôn tử Kỷ gia năm đó,  nhìn như đang hoài niệm, thật sự là uy hiếp. Thâm ý ẩn hàm là nếu như cậu không ngoan ngoãn, vậy đừng trách chúng ta trở mặt vô tình,  Kỷ gia đời đời vô tình bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Lúc này Kỷ Quýnh Giới mới vận dụng nhân mạch cuối cùng của  mình, cướp xe trốn ngục, điều hắn muốn gặp nhất cũng chỉ có Cố Hi, omega này cho tới bây giờ chưa từng nhìn thẳng vào hắn, từ khi còn nhỏ ở phòng thí nghiệm Ngô gia ngửi thấy pheromone của Cố Hi, hắn ta liền mê muội, hắn  vẫn cảm thấy Cố Hi trời sinh nên thuộc về hắn, trong bóng tối có một thanh âm nói cho hắn biết. 

Nghe này, bây giờ thật tuyệt vời.

Cố Hi cuối cùng cũng đem ánh mắt đặt lên người hắn, cứ như vậy nhìn hắn, cho đến khi bọn họ cùng nhau tiêu vong.

Kỷ Quýnh Giới mở ra độc trí mạng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chất lỏng màu lam trong bình thủy tinh nhẹ nhàng lay động, lưu luyến không rời nhìn thoáng  qua Cố Hi. Sau khi mở nắp ra, một ngụm ngậm vào miệng, cởi dây an toàn, bước qua muốn hôn Cố Hi, đem thuốc vào trong miệng cậu.

Cố Hi quay đầu lại, thấy Kỷ Quýnh Giới không chịu buông tha, hai tay siết chặt cậu muốn hôn cậu, nụ hôn lung tung đập vào mặt Cố Hi.

Cố Hi nắm chặt nắm tay, lực lượng tích góp từ lúc tỉnh lại, ném về phía dạ dày Kỷ Quýnh Giới.

Công kích lần này trực tiếp khiến Kỷ  Quýnh Giới nuốt hết độc ở miệng vào trong bụng. Kỷ Quýnh Giới cũng không nghĩ tới đến tình trạng này, Cố Hi cư nhiên còn có khí lực phản kích, lần này cho độc không thành.  

Cậu một tay bóp mặt Cố Hi,  cơ hồ muốn  bóp mặt cậu biến dạng, hung tợn nói: “Em cho rằng còn trốn thoát sao? Uống nó ít nhất em không cảm thấy nỗi đau của cái chết, em xem tôi đối với em thật tốt.”

Cố Hi không nói lời nào, đối với Cố Hi mà nói chuyện với cặn bã đều là bẩn miệng.

Mắt thấy Cố Hi chết đến trước mắt vẫn khinh thường mình, Kỷ Quýnh Giới cảm thấy thống khổ, nghĩ đến mấy lần trước đều nhìn thấy ánh mắt Cố Hi thủy chung đi theo Alpha kia, biểu tình đều vặn vẹo. Ít nhất cũng nên trước khi chết cũng phải có được một nụ hôn chia tay, bù đắp lại tiếc nuối lớn nhất đời này.

Cố Hi hoàn toàn không cho hắn cơ hội hôn, “không biết cân nhắc” như vậy chọc giận Kỷ Quýnh Giới, hắn một quyền đánh vào mặt phải Cố Hi,  ý đồ làm Cố Hi mất đi tri giác. Lực đạo của Alpha cường hãn, khiến Cố Hi nghiêng mặt, hai má nhanh chóng sưng đỏ lên.

Trong lúc hôn mê liền cảm giác tên kia lại muốn tiến lên, Cố Hi mím môi, không luận Kỷ Quýnh Giới nói thế nào cũng không cho hắn cơ hội hôn.

Theo hai người giằng co, thời gian trôi qua, độc tố trong cơ thể phát tác, Kỷ Quýnh Giới không còn khí lực ép buộc Cố Hi, ầm ầm ngã xuống.

Cố Hi mê man, cậu  cắn đầu lưỡi, ý đồ làm cho mình tỉnh táo.

Hắn muốn lần thứ hai súc lực, lại bởi vì vừa rồi  giãy dụa tiêu hao quá nhiều khí lực.

Độc tố Kỷ Quýnh Giới đã phát tác, đã nửa tỉnh nửa mê, một tay còn  gắt gao túm lấy  cổ tay Cố Hi, có lẽ trước khi chết sợ bị Cố Hi bỏ lại.

Cố Hy nhìn  cảnh tượng đen kịt trước mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh một, cuối cùng dừng lại ở chung với Vinh Kinh mỗi một đoạn phim, nhớ rõ có người nói với cậu,  người trước khi chết nhớ lại nhiều nhất đó là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời.  

Đời này may mắn nhất chính là gặp được Vinh Kinh, có phải là không gặp lại nữa…

Vinh Kinh là người đầu tiên đến tầng hầm Cố Hi biến mất, đây là địa điểm căn cứ vào Ngô Phất Dục cung cấp ngay từ đầu.

Lúc tìm kiếm chung quanh, phát hiện phía sau bánh xe  của  một chiếc xe thương mại xuất hiện một  đôi chân, Vinh Kinh ba bước chạy tới, nhìn thấy một vũng máu, người đàn ông trung niên kia nằm bất tỉnh nhân sự trên vũng máu.

Đây là một người không tính là quen thuộc, nhưng anh biết, là tài xế của Cố Hi, Vinh Kinh đau đầu một trận, đau đớn bị che đậy làm cho anh hiểu được đây có thể lại là một nhân vật cốt truyện, cốt truyện nguyên thủy dùng một phương thức hoàn toàn khác nhau, tròn một  phần, giống như là sự giãy dụa cuối cùng của nó.

Vinh Kinh thăm dò hơi thở, còn sống, chỉ là hơi thở yếu ớt, lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương.

Lúc này, Tạ Lăng cũng chạy tới, sau khi hắn nhìn thấy Vinh Kinh, đầu tiên là ngây ngẩn cả người, chần chờ đứng tại chỗ quan sát, thẳng đến khi Vinh Kinh mở miệng: “Anh…”

Điều này nghe có vẻ bình thản, trên thực tế ẩn chứa nỗi nhớ và một chút ỷ lại  đặc biệt, chỉ có là tên tiểu tử bỏ nhà kia đi mới gọi thế.

Suốt nửa năm chờ đợi, Tạ Lăng có thể cảm giác được Cố Hi gạt hắn chuyện gì, Tạ Lăng không hỏi, vẫn như trước mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, chỉ là hắn cũng không cười nữa, mỗi ngày thời gian rảnh rỗi duy nhất chính là nhìn chằm chằm hình chụp chung với em.

“Bao giờ xong hết, sẽ đánh cho một trận.”

“Hở?” Không, anh nghiêm túc đấy chứ?



Lục tục, Chu Hưởng, Chu Du, Quản Hồng Dật đều tới.

Ngô Phất Dục lại không kịp tới, cậu vừa nhận được  điện thoại từ nhà,  ba hắn đưa vào phòng cấp cứu hơn mười phút trước, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng trên đường hắn đem người điều tra này giao cho Vinh Kinh. Căn cứ vào video phương tiện giao thông đường bộ truyền đến để điều tra, Chu Du nhanh chóng kiểm tra biển số xe khả nghi…

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vinh Kinh vang lên âm thanh nhắc nhở, thanh âm này!

Thần sắc anh căng thẳng mở ra, nhìn thấy phía trên ứng dụng Muli nhắc nhở, vui mừng khôn xiết, là Cố Hi mở định vị.

Vinh Kinh không biết Cố Hi có cảm giác trong lòng, còn trùng hợp mở ra định vị, anh  lập tức mở phần mềm, phóng to bản đồ, liền phát hiện đó là bên cạnh cầu lớn, hiển thị mặt sông. Ánh sáng màu vàng hiển thị định vị vẫn còn nhấp nháy, dường như gần như biến mất vì tín hiệu xấu.

“Đi… Cầu vượt! Không còn kịp nữa rồi! ”

Cố Hi…

*

Khi Ngô Phất Dục chạy tới bệnh viện, chỉ có thể nhìn thấy đèn đỏ không ngừng lóe lên trong phòng cấp cứu.

“Chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian này ba không phải còn tốt sao?” Ngô Phất Dục nói, trong khoảng thời gian này bị ba ra lệnh tăng doanh thu của công ty lên mười lăm phần trăm lợi nhuận mới  có thể về nhà, hắn đã một thời gian không trở về.

“Lão gia hắn không cho chúng tôi nói cho cậu biết, kỳ thật trong khoảng thời gian này thân thể của hắn càng ngày càng tệ…”

Ngô Phất Dục lo lắng đi tới đi lui, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Ngô Hàm Thích nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sóng gợn của màn hình điện tâm đồ nằm trên kệ càng ngày càng bằng phẳng, cơ hồ sắp biến thành đường thẳng.

Thân thể bình tĩnh, nhưng trong đầu lại giống như sôi trào,  hai thiên đạo cũ và mới kịch liệt giao phong.

Thiên đạo cũ thậm chí còn mưu toan giết chết nhân bài màu vàng, đó là nhân vật chính do thiên mệnh quy định, nó ngay cả nhân vật chính cũng không buông tha.

Ngô Hàm Thích bỗng nhiên phát hiện, sau khi Thiên Đạo cởi trói với mình, liền bắt đầu cướp đoạt số mệnh của nhân bài màu vàng, nhân bài màu vàng ánh sáng ảm đạm một  chút, lại thủy chung sừng sững không ngã.

Thế giới này được sinh ra từ cốt truyện đã được thiết lập, nó có nhân vật chính, có câu chuyện, mạch truyện,  tất cả mọi thứ theo quy luật riêng của nó mà phát triển.

Cho đến một ngày nào đó,  nhân vật chính của cuốn sách này thức tỉnh ý thức trong luân hồi,  nỗi đau của luân hồi làm cho ý thức của  nó ngày càng mạnh mẽ, dần dần hình thành thế giới thực cốt truyện này.

Cái thế giới chân thật nguyên là Cố Hi, lại vẫn bị nguyên thủy quy tắc trói buộc như trước.

Quy tắc nguyên thủy khi mới vị diện sinh ra, còn nhỏ yếu  đánh cắp năng lượng của  hắn, hóa thân thành Thiên Đạo. Tất cả các  nhân vật chính bị cướp bóc phải tiếp tục hành động theo cốt truyện ban đầu cho đến khi tất cả năng lượng bị cướp hết.

Lúc Vinh Kinh xuyên qua, chính là thời điểm thiên đạo mạnh nhất, nhân vật chính yếu đuối nhất.

Ngô Hàm Thích cũng không rõ nguyên nhân, nhưng hắn có thể nhìn thấy thiên đạo cũ không ngừng hấp thu  năng lượng của nhân bài màu vàng.

Đây là một canh bạc lớn của hắn, trả giá bằng mạng sống. Hắn  nhắm vào thời cơ, ở nhân bài màu vàng tuyệt địa phản kích, khi Thiên Đạo cũ khổ sở giãy dụa, mang theo lực lượng nửa năm đã trộm được của thiên đạo đứng ở bên cạnh nhân bài màu vàng.

Bầu trời mây đen dày đặc, sấm chớp, trong nháy mắt nổi lên mưa to phiêu bạt.

Ngô Hàm Thích nằm trên bàn cấp cứu, ngừng hô hấp, màn hình phát ra “Tít———” chói tai.

Cầu vượt.

Cố Hi cảm giác mình đang chìm xuống, cậu buông tha giãy dụa, cậu thật sự  không còn sức lực.

Bỗng nhiên, bên tai giống như truyền đến tiếng gọi của Vinh Kinh, Cố Hi mở to mắt, cậu còn  chưa đợi đến Vinh Kinh, cậu còn  không biết rốt cuộc Vinh Kinh có yêu cậu hay không, nửa năm trước cậu còn chưa kịp ôm Vinh Kinh.

Cậu không muốn chết như thế này. Cậu còn muốn ôm Vinh Kinh một chút.

Miếng bánh nướng này mới ăn vài lần, cậu còn chưa kịp trân quý.

Cố Hi đột nhiên bộc phát ra khát vọng sinh tồn  mãnh liệt, đúng lúc này, trong đầu truyền đến một thanh âm quen  thuộc.



Cố Phong: Giao thân thể cho tôi đi.

Là Cố Phong thủy chung đang ngủ say.

Cố Hi phảng phất dự cảm được điều gì đó, kỳ thật gần đây rất ít khi nghe thấy thanh âm của Cố Phong, cậu liền có suy đoán, nhưng thật sự  đợi đến ngày này đến, lại thống khổ như vậy.

Cố Hi: Có phải cậu phải đi không?

Cố Phong: Không đi, tôi luôn ở trong lòng  cậu. Tôi đã từng nói, tôi là những gì mà cậu thật sự mong muốn, bây giờ cậu đã có thể đứng một mình, tôi rất hạnh phúc, cuối cùng chờ đợi cho đến khi Tiểu Hi của tôi lớn lên.

Cậu là nhân cách khi Cố Hi cần mới xuất hiện, bởi vì Cố Hi cần người lắng nghe, cần có người làm bạn, cần có người làm tất cả  những việc cậu không dám làm,  lúc đó sự tồn tại của cậu mới có ý nghĩa.

Cậu là dục vọng sâu đậm nhất trong  lòng  Cố Hi, khi Cố Hi càng ngày càng độc lập, thậm chí bắt đầu vì Vinh Kinh mà trở nên không  sợ hãi, anh  không cần phải tồn tại nữa.

Cố Hi khóc như một đứa trẻ không tìm được nhà, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Bắt đầu từ khi nào, giống như từ  lúc cậu bắt đầu học cách phản kháng, Cố Phong càng ngày càng ít xuất hiện. 

Cố Phong chưa bao giờ mạnh mẽ thay thế thần trí của Cố Hi, đây là  lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Sau khi Cố Phong thay thế, Cố Hi rơi vào giấc ngủ.

Cố Phong cắn đầu lưỡi, dốc toàn lực bảo trì thần trí thanh tỉnh, một  phen kéo sợi dây chuyền Vinh Kinh tặng  ra, nó ngoại trừ chức năng định vị ra, ấn nút nào đó là có thể một hung khí nhỏ, cắm vào mu bàn tay của Kỷ Quýnh Giới đang nắm chặt tay cậu,   Cố Phong vượt qua, ấn nút mở khóa cửa sổ xe.

Kỷ Quýnh Giới bởi vì độc tố phát tác, thân thể khó có thể nhúc nhích, thanh âm đứt quãng từ trong cổ họng chen ra: “Cậu… Cậu…! ”

Hắn muốn nói cái gì, nhưng ngay cả lời nói cơ bản nhất cũng không nói nên lời.

Cố Phong quay đầu, một nắm đấm đánh vào mặt Kỷ Chương Giới, trái phải đối xứng, sau đó nói: “Đây là đáp lễ.”

Đợi đến khi nước sông sắp nhấn chìm miệng mũi, Cố Phong mở cửa xe, bơi ra ngoài.

Kỷ Quýnh Giới mở to hai mắt, tuyệt vọng nhìn cậu chậm rãi bơi xa, để hắn một mình bị nước sông đen ngòm bao phủ.

Cố Phong kéo thân hình nặng nề bơi, nhiều lần đều bị nước sông cuốn đi, một  chút sức lực rất nhỏ cũng có thể khiến cậu kiệt sức.

Niềm tin duy nhất của cậu là nhìn thấy người đàn ông đó, và mỗi khi cậu chìm xuống, cậu đã cố gắng hết sức để đi lên. Cậu không biết đã qua bao lâu, bên tai là tiếng sấm sét, sấm chớp, giống như muốn  bổ cậu thành  hai đoạn.

Cố Phong nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, bò lên bờ, mưa dông rơi xuống người cậu, nhìn xa trông giống như hòa làm một thể với bóng đêm.

Những giọt mưa dày đặc đánh vào cậu, cậu giống như một con cá sắp chết khát, tuyệt vọng hô hấp.

Cho đến khi một sức lực quen thuộc nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Người đàn ông cọ xát vào khuôn mặt lạnh lẽo của mình và nói: “Tìm thấy em rồi.”

Xin lỗi, suýt nữa làm mất em.

Cố Phong ôm eo Alpha, là em tìm được anh.

Chính bàn tay ấm  áp này đã kéo cậu ra khỏi đầm lầy tối tăm.  

Nước mưa dọc theo hai má trượt xuống, không phân biệt được là nước mắt hay là mưa, Cố Phong cảm giác được  ý thức của mình đang mơ hồ, cậu chống đỡ một chút khí lực cuối cùng, chậm rãi nâng mặt Vinh Kinh lên, đặt một  nụ hôn nhẹ nhàng.

Im lặng không nói chôn sâu trong lòng, nồng đậm muốn tràn ra tình cảm, tất cả dục vọng Cố Hi không dám phát tiết ra, tôi đều biết.

Anh  ấy chắc chắn sẽ yêu cậu, và yêu cả một phần của tôi.

……

Lúc này, người trong phòng cấp cứu của bệnh viện, mạch vừa ngừng, lại nhảy lên một cách kỳ diệu.

Tất cả các bác sĩ trong phòng cấp cứu đang chuẩn bị từ bỏ, lại nhìn thấy đường thẳng trên màn hình, xuất hiện gợn sóng, phập phồng càng lúc càng lớn, giống như đang tuyên bố hắn trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau