Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 2

Trước Sau
Vinh Kinh nghĩ rằng dưa hái sớm thì không ngọt, đang tìm cơ hội để chia tay với Thích Ánh, để mình được tự do bay nhảy.

Trước khi tìm ra được một lý do thỏa đáng, đối phương đã đề xuất trước.

Vì anh phản ứng chậm và im lặng trầm mặc, Thích Ánh tưởng rằng anh đang buồn bã quá mức.

Khi nghe Vinh Kinh nói "Được", cậu cảm thấy Vinh Kinh sắp sụp đổ. Không ai có thể hiểu được sức mạnh kinh khủng của Alpha hơn Omega của họ. Khuôn mặt Thích Ánh thay đổi và giọng nói trở nên thân trọng: "Vinh, Vinh Kinh anh đã bình tĩnh chưa?"

Nhìn Thích Ánh người nhỏ nhắn, tay chân gầy guộc, Vinh Kinh có thể xô ngã cậu bằng một cánh tay. Đừng bao giờ đánh giá quá cao việc một Alpha có thể tốt thế nào sau khi chia tay.

Nếu như là trước kia Vinh Kinh sẽ khóc rơi nước mắt, cầu xin cậu đổi ý, cậu cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ, với vẻ mặt lạnh lùng và ít nói, làm sao có thể nói gì được?

Giống như đang nói việc gì đó không liên quan đến mình.

Một Omega như cậu vốn đã rất khó chấp nhận Vinh Kinh, vậy Vinh Kinh làm sao có thể thờ ơ với việc chia tay được chứ? Không thể nào!

Vậy nên anh ấy nhận định là đang nhẫn nại, hiện tại rất tức giận.

Bản thân Thích Ánh cũng không biết liệu cậu có muốn thấy Vinh Kinh bùng nổ hay anh muốn chia tay trong hòa bình.

Phản ứng của Vinh Kinh thật sự nằm ngoài khả năng dự đoán của cậu.

Bầu không khí căng thẳng, Vinh Kinh ngẩng đầu lên nhìn Thích Ánh, cố gắng nói với cậu bằng ánh mắt chân thành rằng anh thực sự đồng ý: "Tôi rất bình tĩnh."

Nhìn vẻ mặt của Thích Ánh chuyển từ khinh bỉ sang bất mãn đến tức giận rất tinh tế, Vinh Kinh cảm thấy người ở thế giới này không giống với quê hương của anh. Người đàn ông vừa rồi anh gặp ở nhà vệ sinh nhìn như một con thú dữ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Thích Ánh cẩn thận quan sát một lúc, chỉ để xác định rằng Vinh Kinh thật tâm đồng ý chia tay và thật lòng không thấy quan trọng

Không biết chuyện như thế nào, rõ ràng chuyện là do hắn đề nghị nhưng trong lòng như có lửa đốt.

Cậu là sinh viên khoa Thiết kế nhân vật điện ảnh của Học viện thiết kế Nghệ thuật Điện Ảnh và Truyền hình, Khi đi thi, cậu chấp nhận chuyển ngành, ngoại trừ khoa biểu diễn được yêu thích nhất. Điểm xét tuyển của khoa này năm đó thấp nhất.

Ở đây, Thích Ánh khéo léo thể hiện một chút. Chỉ cần ra ngoài và nói mình đến từ trường điện ảnh, sẽ không ai quan tâm cụ thể bạn học ngành gì. Tóm lại, đều sẽ có cơ hội để tiếp xúc với đạo diễn và biên kịch

Dùng không phải là người thuộc trường đại học hay ở khoa, cậu cũng là một Omega hiếm hoi như hoa khôi của khoa. Vinh Kinh đã phải mất vài năm mới theo đuổi được cậu. Sao anh ấy có thể đồng ý dễ dàng như vậy?

Điều này phù hợp không?

Cậu nhìn Vinh Kinh, người đang uống cappuccino và chơi với mèo, như nghe một câu trả lời im lặng của Vinh Kinh: Thích hợp.

Thích Ánh có chút không cam lòng, luôn muốn nói điều gì đó, ít nhất có thể nhìn thấy Vinh Kinh vì cậu mà phấn đấu hơn.

Đối phó với Alpha cậu có rất nhiều cách, đây cũng là niềm tự hào mà cậu đã vun đắp trong nhiều năm.

Lúc nãy Thích Ánh vừa còn đang hờn dỗi, rất nhanh chuyển thành vẻ mặt rưng rưng muốn khóc: "Em cũng không muốn, Em thực sự không muốn để chuyện này xảy ra. Anh xem mình thân là Alpha, lại không có sự quyết đoán và quyến rũ, cơ hội thử giọng trước đây đều rất tốt, sao anh lại không biết nắm bắt?"

Sau khi thay thế nguyên chủ, anh xấu hổ muốn chết trước lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng của Thích Ánh.

Nhưng suy nghĩ của Vinh Kinh đã dừng, anh nhìn thấy một người đàn ông chân yếu tay mềm không thích ứng với thân thể cậu.

Anh tuyệt vọng tự nhủ rằng thế giới quan có thể xây dựng lại nếu nó bị phá vỡ. Mặc dù quá trình chấp nhận sáu giới tính có chút khó khắn, nhưng có thể khắc phục từ từ.

Để không làm đối phương khó xử, anh lịch sự gật đầu.

Thấy không hiệu quả, Thích Ánh liền đổi biện pháp quyết liệt khác: "Anh nhìn thử xem, có bao nhiêu Beta giỏi hơn anh?"

Câu nói này đổi với Alpha mà nói có thể là một sự sỉ nhục, không một Alpha chấp nhận bị đem ra so sánh với Beta.

Vừa nói, vừa nhìn xuống bàn, Vinh Kinh đang đi tất rách.

Nếu là nguyên chủ, e rằng lúc này sẽ muốn tìm ra chỗ rách, nguyên chủ không muốn mất mặt trước Thích Ánh, không để ý chuyện tiết kiệm.

Mà đổi lại thành Vinh Kinh, xem như không có gì xảy ra.

Thích Ánh sẽ không bao giờ biết được người trước mặt mình đang suy nghĩ về một chiều hướng khác

Anh hoàn toàn không nhận thấy sự khình thường từ người kia.

"Anh biết em từ trước đến giờ luôn muốn gì, bây giờ đến cơ hội thử vai anh còn không còn, có thể thấy chúng ta không có tương lai..."

Vốn ban đầu đó là vấn đề của Thích Ánh, nhưng dần biến thành là do Vinh Kinh quá vô vọng, liền làm cho anh thất vọng không còn cách nào khác ngoài việc bỏ đi.

Vinh Kinh yên lặng lắng nghe, không hề phản bác, Thích Ánh đột nhiên cảm thấy có lẽ Vinh Kinh quá mức yêu mình nên mới cư xử như vậy

Từ từ, Thích Ánh đi từ sai lầm đến kể khổ, thật lòng nói về những khó khăn trong cuộc sống của cậu. Trong khoảng thời gian đó, Vinh Kinh chu đáo pha một tách cà phê cho cậu, cậu cảm thấy Vinh Kinh quá tốt, nếu một con chó xuất sắc như vậy không còn nữa, làm sao tìm lại được.

Vinh Kinh nhìn có vẻ đang chăm chú nhưng trên thực tế hồn đã ở trên mây. Anh vỗ mạnh vào đầu gối, vừa nghĩ đến người vừa liên qua trên tivi và bộ phim kia.

Thích Ảnh nói đến khô cả họng rốt cục cũng ngừng lại. Thực ra vẫn có chút ý tứ, buổi tối nhà tài trợ của cậu đã sắp xếp cho cậu một buổi thử vai nội bộ cho đạo diễn phim mới. Cậu không thể để lỡ mất cơ hội tốt như vậy.

Cho dù Vinh Kinh có tốt đến đâu, bất quá cũng chỉ là một con chó ăn thì không ngon, chỉ là thấy bỏ thì tiếc.

Cậu không sai, đây là để ngăn chặn nhưng tổn thất kịp thời.



Nghĩ như vậy, tâm lý của Thích Ánh cũng ổn hơn rất nhiều.

Vinh Kinh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nhớ tới thời gian phát huy của thuốc mà người phục vụ nói với anh, thấy cũng sắp hết tác dụng, anh đứng dậy quyết định đi tính tiền.

Thích Ánh biết Vinh Kinh luôn sống tiết kiệm và chặt chẽ. Bây giờ đến cả đôi tất cũng rách, quần áo trên người đã mấy ngày chưa được thay, đang muốn tra tiền thì Vinh Kinh liên ngăn cản: "Để tôi."

Cuối cùng, sau khi giải quyết hết những rắc rối ban đầu do nguyên chủ để lại, Vinh Kinh đã rất nhẹ nhõm, huống hồ ở bên ngoài đàn ông vẫn phải có phong độ.

Vẫn là lời nói ngắn gọn và mạnh mẽ đó.

Khuôn mặt của Thích Ánh hơi đỏ lên, liền nghe lời đứng yên tại chỗ.

Tại sao giờ lại cảm thấy Vinh Kinh rất hấp dẫn? Có phải do ảo giác không?

Nhìn thấy mấy con mèo dưới chân Vinh Kinh cũng theo sát anh, biểu hiện của Thích Ánh có chút kì lạ.

Vinh Kinh là sinh viên năm cuối, trước đây trong trường có nuôi mèo hoang nhưng chưa bao giờ thích đến gần anh.

Và cậu đã đến quán cà phê mèo này nhiều lần, ở đây mèo kiêu ngạo hơn chỗ khác. Chúng sẽ không chủ động tiếp cận với con người nếu không có thức ăn trong tay. Chúng hầu như không thấy đồ sẽ không dính.

Thích Ánh: "Chúng nó hình như rất thích anh?"

Vinh Kinh liếc nhìn con mèo vàng lông ngắn đang nằm trên chân anh và thuận miệng "À" rất thản nhiên. Kiếp trước anh rất thích động vật nên không nghĩ có chuyện gì.

Trước khi rời đi, Thích Ánh nhìn bộ dạng chán nản của Vinh Kinh, cảm thấy tiếc cho anh.

Anh đã có một cơ hội thử giọng nhưng lại từ bỏ vì cảm thấy không phù hợp.

Cậu hỏi mượn người phục vụ bút, viết ra thời gian và địa điểm của buổi thử giọng rồi nhét vào tay Vinh Kinh và nói với vẻ nghiêm túc: "Anh cũng đừng sống trong mớ hỗn độn như vậy. Nếu tiếp tục thế sẽ không có Omega nào sẵn sàng ở cùng với anh. Alpha nên có tiền đồ."

Trong thế giới ban đầu của mình, Vinh Kinh là muộn người được đào tạo bài bản. Ngay cả khi anh không đồng ý, anh vẫn sẵn sàng nghe ý kiến của người khác, hiếm khi làm xấu mặt mọi người.

Và phản xạ thần kinh của anh ấy chậm hơn một giây so với người bình thường, anh đáp lại: "Tôi sẽ xem xét ý kiến của em."

Trong trí nhớ của Vinh Kinh, người bạn trai nhỏ của nguyên chủ rất khó tính và tự cao, vì vậy nguyên tắc của Vinh Kinh hôm nay là tuân theo đối phương, có câu nói trời cho thì dễ, trước sau gì cũng phải gửi gắm.

Giọng điệu của anh bình thương, nhưng người nghe lại thấy anh có vẻ chân thành và nghiêm túc.

Thích Ánh cảm thấy cậu đang đánh một quyền vào bông, và giờ cũng không thể nói được gì.

Cả hai đều không nhận ra một Omega mặc áo đỏ đến chỗ tính tiền liếc mắt xem thường Thích Ánh.

Vinh Kinh dùng Huabei* của nguyên chủ quét mã, nhìn thấy khoản nợ phải được trả hết vào đầu tháng sau trước khi tính lãi, có cảm giác phải kiếm tiền ngay lập tức.

Nhắc mới nhớ, thế giới đã thay đổi rất nhiều, tại sao Huabei vẫn mạnh?

*Huabei: hình thức cho vay tiền online của Alipay.

Anh đã tìm kiếm tên của những người nổi tiếng ở quê hương mình, họ chưa từng xuất hiện ở thế giới này.

Sau khi thanh toán xong, chuông điện thoại vang lên, Vinh Kinh nhìn thấy ID người gọi, tim khẽ nhảy lên, xỏ dép vào máy khử trùng, rồi bước nhanh ra ngoài.

Anh vừa rời đi, người Omega mặc áo đỏ đã ngăn Thích Ánh lại: "Này, sao tôi thấy cậu nói gì mà khó chịu vậy?"

Người trong cuộc gọi là mẹ của nguyên chủ, và giọng nói ở bên kia thận trọng nói: "Bố con nói rằng nếu con về nhà, sẽ mở thẻ lại cho con."

Vinh Kinh không biết nên trả lời thế nào, giống như nguyên chủ im lặng.

Hình như đầu dây bên kia cũng đã quen rồi, nghẹn ngào nói: "Về gặp mẹ nhé, đây cũng là nhà của con."

Đầu bên kia có người đang đi nganh qua nghe được lời mẹ của nguyên chủ liền hừ lạnh một tiếng.

"Nếu không có khí phách như vậy thì chết luôn ngoải đường đi. Đừng dẫm bẩn đất nhà tao. Tao khinh."

Nghe âm thanh của đối phương, Vinh Kinh cau mày chặt lại.

Sự tức giận và nỗi buồn vốn thuộc về nguyên chủ dâng lên trong lòng, muốn phản bác vài lời cho nguyên chủ, nhưng không ai trong gia đình muốn hiểu nguyên chủ nên đành bó tay.

Sự thật là dành cho những ai sẵn sàng lắng nghe, nếu không thì cho dù bạn có trút hết nỗi lòng thì cũng chả ích gì.

Mẹ của nguyên chủ ban đầu giật mình vì giọng nói phía sau và run rẩy nói: "Nhị, nhị thiếu gia"

Sau đó, một tiếng bíp vang lên, điện thoại đã bị cúp.

Tình hình căn nhà đó như thế nào trong trí nhớ của nguyên chủ đều có, cú điện thoại này đồng nghĩa với việc chạy trốn này sắp kết thức và có thể sắp tới sẽ nhận được cuộc thứ hai.

Tuy nhiên, anh ấy còn lo lắng hơn tình huống xấu hổ mà anh ấy phải đối mặt khi trở về nhà. Anh còn lo lắng hơn khi phải đối mặt với người mẹ quen thuộc nhất với nguyên chủ. sẽ là một vấn đề lớn, mặc dù trên thế giới vẫn chưa có tác phẩm xuyên không nào ra mắt.

Anh không định đóng vai nguyên chủ ban đầu. Hiện tại, việc đóng vai một người khác trong những ngày tới sẽ là quá tàn nhẫn và vô nhân đạo.

Anh quay trở lại tiệm cà phê mèo, trước khi rời đi khi muốn chào hỏi, nhưng anh thấy Thích Ảnh vẫn chưa rời quầy thu ngân, và đang tranh cãi với một Omega mặc áo đỏ, âm lượng ngày càng lớn và to hơn.

Tình huống gì đây?



Omega mặc áo đỏ này nhìn có chút quen, hình như vừa nãy ngồi ở ghế sô pha tròn đỏ mặt gật đầu với anh

Trên vai là chữ T màu đỏ, Omega không phân biệt được nam hay nữ, vô cùng tự tin vuốt ve mái tóc dài xoan tít: "Tôi thích, tôi có thể nuôi hắn, thời đại nào rồi, ai quy định Alpha phải kiếm tiền? Nếu Alpha kiếm tiền, tại sao cậu không có tiền đồ vậy?"

Thích Ảnh vốn đã quen kiêu ngạo rồi, khó chịu nhất là thấy người khác phản bác mình, trừng mắt nhìn: "Ôi từ đâu ra mà một người có thể cảm nhận nỗi buồn từ xa vậy, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, cậu đừng nhúng tay vào."

Omega áo đỏ cũng không phải là người hiền lành: "Nghe cậu nói với anh ta vừa rồi, là chia tay đúng không? Anh ấy vừa mới chia tay thì độc thân ai cũng có thể theo đuổi? Tôi đây chỉ nhìn cậu không vừa mắt, cậu không tháo kính trước khi vào cửa hàng, nghĩ mình là siêu sao à? Xin lỗi, ai biết cậu? Hơ hơ hơ..."

Câu nói này đạp lên nỗi đau của Thích Ánh, ngay lập tức mở miệng châm biếm đối phương là người bất nam bất nữ.

Vinh Kinh, người đang là trung tâm của câu chuyện, nghĩ đến vẻ ngoài dịu dàng và nhút nhát của hai người trước đây hầu hết đều cho rằng Omega ấn tượng mang lại là ngọt ngào, nhẹ nhàng. Ngay cả Thích Ảnh đôi khi nói chuyện không hay nói như vậy, cũng là nói nhỏ giọng thôi.

Nhưng một khi Alpha biết mất, ồ, dường như là có hai mặt đi?

Vinh Kinh hơi kỳ lạ nhìn họ, và phát hiện ra rằng những Alpha khác xung quanh mình cũng có những biểu hiện tương tự, có lẽ vì ấn tượng vốn có của họ về Omega đã được làm mới, và nhân tiện đã giúp họ có cái nhìn mới về cuộc sống. Có vẻ như mặc dù thế giới khác nhau nhưng các góc nhìn vẫn có thể kết nối.

Một Alpha ngồi ở đằng xa nhìn anh giơ ngón cái lên.

Tất cả những Alpha khiến Omega tranh giành đều là một con sói trên tình trường.

Vinh Kinh, người được xem là một con sói trên tình trường, không muốn nhận danh hiệu này và đã âm thầm thoát khỏi "nhóm trò chuyện".

Giữa tiếng kêu của mấy con mèo, Vinh Kinh rời quán cà phê.

Thật hết cách, tác dụng của thuốc sắp hết rồi mà anh cũng không muốn đến bệnh viện, mà quan trọng nhất là...trong túi đã không còn tiền.

Vinh Kinh đang đi trên con đường ở thế giới mới, ngắm nhìn phong cảnh và người đi đường, ngay cả xe cũng có thể nhìn thấy nhãn hiệu tại quê hương anh, thật ra ngoài sáu loại giới tính kia, những cái khác cũng không có gì khác biệt.

Nghĩ đến chuyện lúc nãy, anh lấy điện thoại di động ra, vào thanh tìm kiếm, đó là "365 ngàu của Lothal" mà người phục vụ nhắc đến. Bức ảnh là tấm chụp khuôn mặt nghiêng của ngôi sao điện ảnh Cố Hi đóng vai chính, trên mặt cậu đầy vết bẩn, chỉ có một đôi mắt dường như chứa đựng ánh sáng của hy vọng, bố cục không quá đặc biết nhưng đủ hấp dẫn.

Cốt truyện chủ yếu kể về một gia đình nghèo khó sống ở tầng hàm dựa vào tiền của quỹ trợ. Cha mẹ của nhân vật chính sinh ra nhưng lại không nuôi nấng họ. Là con trai cả, nhân vật chính Lothal phải chăm sóc các em khi còn nhỏ. Nhiệm vụ quan trọng là phải tìm mọi cách để có đủ cơm ăn. Khi anh lớn lên, cha mẹ thấy anh đẹp trai, và nhân vật chính bị gãy xương ngón tay, thoát khỏi nhà tù đầy máu và cuối cùng gặp được quý nhân phát hiện ra tài năng khiêu vũ của anh.

Nhưng vào ngày anh ấy quyết định ra nước ngoài, anh đã bị cắt cụt chân trong một vụ tai nạn ô tô để cứu cô gái nhỏ. Nhân vật chính được đưa lên sân khấu với một chiếc băng dính đầy máu để hoàn thành một điệu nhảy, điều mà anh ấy đã mơ ước. Trên sân khấu, anh ấy đã chết.

Bộ phim này chủ yếu nói về 365 ngày cuối cùng trong cuộc đời của anh ấy.

Người phục vụ trước đó nói cảnh cuối cùng của bộ phim này. Vinh Kinh nhìn lại ảnh một chút, ngay cả khi anh áy chưa xem phim nhưng cũng khá bất ngờ.

Vinh Kinh nhìn các bình luận đều nói rằng đây là tác phẩm đầu tiên của Cố Hi sau ba năm im hơi lặng tiếng. Nó thật sự tuyệt vời và quả là bom tấn, bộ phim này chắc chắn là một cơ hội thành công đưa cậu trở lại với công chúng.

Người ta cũng nói rằng bộ phim này phản ánh thời thơ ấu của Cố Hu, nếu không sao cậu ấy có thể diễn xuất tuyệt với như vậy. Như thể cậu ấy đều đã trải qua nó. Nhà biên kịch cũng cho biết trong một cuộc phỏng vấn sau khi bộ phim được công chiếu rằng ông thực sự được truyền cảm hứng bởi bộ phim sau khi biết về cuộc đời của Cố Hi.

Tuy nhiên, cũng một số người hâm mộ phản bác lại cho rằng bởi vì diễn xuất của Cố Hi quá tốt, và không thể dùng cách tiêu chuẩn thần tượng bình thường mà do lường.

"Cố Hi... Cố Hi." Vinh Kinh thì thầm hai từ này.

Rốt cuộc là đã quen ở đâu nhỉ? Vinh Kinh nắm tóc, cảm giác quá gần gũi khiến anh rối loạn.

Nhưng Vinh Kinh cũng không phải là người quá ám ảnh, nếu không nhớ được thì quên đi thôi.

Anh tin rằng trí nhớ của con người có điểm mù và sẽ tự động đặt những thứ không quan trọng, không chủ ý ghi nhớ vào hồi hải mã và cần một lượng kích thích nhất định để ghi nhớ lại.

Anh không thích ép buộc bản thân.

Trong lần đánh giá SCL trước đó, ở cột hoang tưởng, điểm của Vinh Kinh là F8=1.55, cực thấp, điều này cho thấy anh không phải là người mắc chứng hoang tưởng.

Nếu cảm giác quen thuộc kia trong lúc này không có manh mối, tạm thời anh cũng không muốn. Bây giờ trước mắt anh còn một cửa ải khó khăn, liên quan đến việc anh có thể hòa nhập vào thế giới này tốt hay không.

Mười lăm phút sau, có một người đàn ông cao ráo đẹp trai ngồi cạnh bồn hoa ven đường, đang quan sát người đi đường.

Đối với người đáng chú ý, anh sẽ dừng ở đó một lúc, giống như đang suy nghĩ về vấn đề của thế kỉ.

Một số Omega né tránh ánh mắt anh, một số Alpha cho rằng đây là ánh mắt khiêu khích, một nhóm người khác đi ngang qua mà không hề có cảm giác gì. Vinh Kinh nghĩ đây là Beta, cũng là dân số chiếm nhiều nhất.

Không sai, Vinh Kinh chính là người đang đứng ở vỉa hè để quan sát. Cho dù máy tính có dữ liệu nhiều hơn đi nữa, cũng không bằng chính mình tự đi quan sát sẽ chính xác hơn nhiều.

Anh cũng không tìm được biện pháp nào khác, cũng không thể sau đó đối diện mình hỏi rằng hẳn anh cũng là một trong những ABO kia đi?

Anh cũng không biết tại sao người của thế giới này lại có thể phân biệt ra sáu loại giới tính nam nữ, mà phân chia một cách hoàn hảo. ABO có thể rất dễ lẫn lộn, dù sao con người đúng là có nhiều chủng tộc.

Theo phần mềm tìm kiếm của anh ấy, A chủ yếu là khỏe hơn và cao hơn. Điều này dễ hiểu, anh có thể lấy mình làm tham chiếu, chiếm 20% dân số. Hầu hết O là người mỏng manh và cần được bảo vệ. Có các tuyến sau cổ thân hình cũng nhỏ nhắn và tinh tế. Nhưng anh nhớ tới vừa kiếm tra ra Cố Hi chiều cao của cậu ta khá cao, đạt một số tiêu chuẩn của A, cho nên số liệu không phải lúc nào cũng chính xác.

O ước tính chiếm 6.5% tỉ lệ dân số, thậm chí ở ngưỡng 10 còn lâu mới đạt, điều này cũng có thể vì sao nguyên chủ đã mừng đến mức nhồi máu cơ tim khi Thích Ánh đồng ý. Số lượng O quá ít, và người O có điều kiện xuất sắc không thể buộc mình trở thành người bình thường bên A. Họ có đủ điều kiện để chọn, Những lời dạy dỗ của Thích Ánh nói với Vinh Kinh cũng là bởi vì môi trường này.

Hả?

B đâu? B sao không có trong này?

Vinh Kinh nghĩ mình đã bỏ lỡ nó, vì vậy anh tìm kiếm một lần nữa, phát hiện nó nằm trong góc.

Thông tin liên quan đến B rất khan hiếm

Vinh Kinh không tin và lại tiếp tục tìm kiếm thông tin về B trên một số diễn đàn. Hầu hết các bình luận về B là tầm thường, và kì quặc, không có gì đáng nói đến.

Không phải chứ, người trong thế giới này cũng kì thị giới tính à, tại sao B lại không xứng đáng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau