Chương 5
Lúc đó, đầu cậu choáng váng và vô lực, chỉ quan tâm đến việc liệu Alpha nọ có đuổi theo hay không.
Khủng hoàng đang gần kề trong gang tấc, không cách nào để nghĩ đến chuyện khác.
Bây giờ nhìn lại, sau khi đối phương nhấc cậu dậy, thì không còn động thái nào khác. Ngay cả khi đến hỏi thăm cậu, lời nói cũng lịch sự xa lạ, không có chút phù phiếm.
Điều này cũng đồng nghĩa là người đó không bị ảnh hưởng bởi pheromone của mình.
Cố Hi chẳng lẽ cậu nghĩ rằng cứ là Alpha sẽ bị ảnh hưởng bởi cậu thôi sao, cũng tự quá đề cao bản thân rồi.
Mặc Điềm: "Anh hỏi cái này, chẳng lẽ thật sự có Alpha không bị pheromone của anh ảnh hưởng sao? Đây là loại động vật quý hiếm nào vậy?"
Cố Hi sắc mặt hơi nghiêm lại, không biết câu này đã giẫm lên điểm nào của anh, mím mím khóe miệng: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hi đeo kính râm vào để che đi đôi mắt sâu thảm. Đi vào lần nữa và trở lại dáng vẻ điểm tĩnh, lạnh lùng trong mắt mọi người.
Cậu bước đi với đôi chân dài và lướt như gió.
Như thể sự yếu đuối và đau đơn vừa rồi biến mất, cậu tự tin về phương diện bảo trì sắc mặt của mình với công chúng.
Chỉ là khi đi không bao lâu, đột nhiên quay lại và nhìn thấy chiếc vòng tay pha lê trên mặt đất của Man A, đó là quà lưu niệm của ngày hôm nay.
Đột nhiên nhớ ra rằng khi cậu va vào Alpha vừa rồi, cậu đã kéo đứt nó.
Sau khi người đó đi rồi, lại quên chiế vòng này nhưng lại không quên đóng cửa giúp cậu.
Cố Hi nheo mắt lại, hương vị khó tả đọng lại trong lòng cậu.
Bất quá hôm nay là cậu sơ suất, tình huống phát sinh đột ngột, nếu như không có Alpha đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai lường trướng được.
Và bởi vì hành trình của ngày hôm nay đã được gửi đi sớm, có cả phóng viên cùng paparazi. Nếu ai đó muốn tận dụng khoảng khắc yếu ớt nhất của cậu thì đó sẽ trở thành thảm họa.
Sau ba năm chìm nghỉm, cậu vất vả lắm mới lên bờ đề lấy hơi. Nếu một tin xấu lại phát sinh, thì tất cả những nỗ lực sẽ bị hủy hoại và ngay cả cậu cũng không còn đường trở lại.
Trong người Cố Hi vẫn còn tác dụng phụ của thuốc ức chế, tay hơi co quáp lại một chút, sợ rằng một lúc sau mặt sẽ tấi đi.
Cậu không thích nợ ân tình của ai, ngay cả đối phương là người xa lạ.
Ân tình, là thứ khó trả nhất trên thế giới này.
"Chuyện gì vậy, có phải anh cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta xin đi."Mặc Điềm quan sát sắc mặt của Cố Hi thực sự là quá kém, liền muốn dẫn cậu rời khỏi đây.
Thấy ánh mắt Cố Hi chăm chú nhìn vào vật rơi trên đất, cô giúp nhặt nó lên mà không biết là cái gì.
Nhưng Cố Hi lại ngăn cảm: "Anh không sao, xin nghỉ nhiều như vậy, khoản nợ sau này ai sẽ trả?"
Nhìn Cố Hi mỉm cười, khuôn mặt không hề yếu ớt, gầy gò mà trong mắt có sự kiên định, mặc dù là Omega nhưng lại độc lập như A. Có lẽ vậy nhiều người mới nói Cố Hi là A từ trong xương tủy.
Cố Hi nhặt chiếc vòng pha lê lên, nhẹ nhàng phủi bụi ở trên đó.
Đồ vật phải sạch sẽ, không làm bẩn được.
Bọn họ đến ga ra dưới hầm, tài xế vừa về đã vội vàng dập thuốc la, bởi vì buổi tối thường phải làm thêm giờ đều hút thêm một điếu để tinh thần sảng khoái.
Cố Hi rất không thích mùi thuốc lá, nghe thấy liền sẽ nghĩ tới những ký ức không tốt đẹp trước kia.
Cậu ngồi vào băng ghế sau mà không nói câu nói, chỉ mở cửa sổ xuống để mùi tan bớt.
Bởi vì cậu biết gia đình tài xế có một đứa con mới vài tháng tuổi và vợ đang cho con bú, cậu không muốn làm xấu mặt người đang kiếm sống ở nơi này.
Khi xe vừa khởi dộng, Cố Hi liền lấy cái vòng tay kia, chú ý tới plastic phía dưới, chính là hình ảnh của mình phiên bản Q
Thấy Cố Hi nghiên cứu chiếc vòng tay, Mặc Điềm trao đổi với tài xế xong, quay lại nói: "A, đây không phải là chiếc vòng tay pha lê được vẽ theo chữ Q dành cho anh sao? Nó là vòng tay kết nối của người hâm mộ, sao bây giờ trở thành đồ cổ vũ rồi?"
Tcoos Hi thu tay về cười: "Em cũng biết cái này à?"
Mặc Điềm gãi đầu ngượng ngùng, cười nói: "Đây không phải là những người hâm mộ của anh thường đi thăm dò một vòng và theo dõi động thái của anh sao?"
Cố Hi không nói gì, sau khi bật đèn trần ô tô, đeo vòng tay vảo và hướng đến cổ tay mình chụp một tấm rồi tải lên.
Ăn ăn ăn Cố Hi: [ biểu tượng trái tim][ hình minh hoạ ]
Trong ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo chiếu lên cổ tay mảnh mai trắng như ngọc bích, chiếc vòng tay đen được trang trí bằng hình đại diện hoạt hình của cậu thật dễ thương.
Khi Cố Hi vừa đăng tấm hình này lên, ngay lập tức người hâm mộ đã bùng nổ và liên tục nhắn tin
- -Ahhhhhh, cái này là vật cổ vũ ngày hôm nay! Tôi đã in nó nè! Trong lúc đang đứng ở hội trường thì bỏ lỡ nó mất tiêu!
- -Chỉ vừa nghĩ đến chúng ta ở bên ngoài la hét, bên trong lại lén lấy vật cổ vũ tôi muốn phát điên rồi, nhìn bức hình kia thật sự đáng yêu!
- -Bảo bối chắc chắn là người yêu fan nhất, quả thật như thiên sức, thật ấm áp!!
- -Tự tin như vậy, đây đúng là thiên sứ!
- -Không ai thấy bàn tay của bảo bối sao? Đây là bàn tay của người thường à?
- -Mẹ tôi hỏi tại sao lại quỳ liếm màn hình~awsl
Tài khoản weibo của Cố Hi đã bị công ty kiểm soát ba năm, gần đây vừa trả lại cho câu. Sau đó cậu sẽ thường xuyên cập nhật trạng thái của mình.
Đối với cậu mà nói đó không phải là công ty mà là nhà tù, Sau khi cấm cửa được thả ra ngoài, thì chí ít vẫn có thể thư giãn một chút.
Cô Hi tháo vòng tay ra và nhét vào trong túi quần, nghiêng người mệt mỏi nhắm mắt dưỡi thần
"Đến nơi thì gọi tôi." Trong một cảnh quay trước đó, bản thu âm không hiệu quả lắm, cậu muốn quay lại và tự lồng tiếng một lần nữa. Không biết đến khi nào mới xong, nên giờ chỉ có thể nhắm mắt ở trên xe nghỉ một lát.
Sự mệt mỏi liên tục và thời kỳ phát tình cùng đến, làm cho cậu nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
Người lái xe và trợ lý đều là Beta đều không biết cậu suýt chút nữa gây ra náo loạn ở trung tâm thương mại
Mặc Điềm đau lòng nhìn khuôn mặt của cố Hi, giơ tay tắt đèn trần lại, và đắp cho chăn cho cậu.
Tài xế điều chỉnh gương chiếu hậu nhìn Cố Hi đang ngủ, trong mắt hiện lên một tia lửa.
*
Vinh Kinh vừa rồi không quan tâm đến tình tiết, nghĩ chỉ cần gặp mặt thuận lợi, cũng không tốn kém gì.
Anh vội vã đên cửa của buổi ra mắt trang sức mới và thấy mọi người đang lần lượt ra về. Hai cô gái hồi nãy nhiệt tình chỉ đường cho anh và vui vẻ nói với rằng anh đã đến muộn rồi. Cố Hi sớm đã lên xe ra về.
Vinh Kinh nghĩ không có gì ngạc nhiên, chẳng trách người trong trung tâm thương mại lại ít đi nhiều vậy. Đây có thể thể nói là truyền kì của người có fan hâm mộ đông đảo vậy.
Vinh Kinh gật đầu, anh nhìn thấy tấm banner hình người, làm theo đúng chiều cao của Cố Hi.
Anh chưa tận mắt nhìn thấy người thật, có khi banner làm cũng giống như vậy. Điều anh muốn tim là cảm giác quen thuộc trong tâm trí, sự thật mơ hồ lướt qua, mỗi khi không nắm bắt được thì người cảm thấy khó chịu.
HÌnh Cố Hi trên khán đài mặc bộ dầu màu trắng với xương mày thanh tú và sâu thẳm, lộ ra vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần, có một loại khí chất khiến người bình thường cảm thấy tự ti, ánh mắt quyếtn rũ trong sáng. Vinh Kinh bỗng nghĩ đến một từ: Vừa tinh khiết vừa tràn đầy dục vọng.
Chỉ là banner mà cũng thể thấy được sự quyến rũ như vậy, nếu là người thật thì càng khó tưởng tượng hơn.
Nhưng trong mắt Vinh Kinh không chút dao động, chỉ có một tia tán thưởng nhàn nhạt.
Anh ấy nhìn một lúc từ góc độ khán giả, từ tràn đầy hy vọng đến khi mờ dần đi.
Nhìn ảnh trong điện thoại cũng giống như vậy, xem ra 2D và 3D không khác nhau lắm, khuôn mặt này anh không quen, chỉ quen với cái tên Cố HI và bộ phim mà cậu đóng vai chính.
Trong thế giới mới, khi môi trường xung quanh và con người đều xa lạ, cho dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, con người cũng sẽ cảm thấy tử tế với những thứ họ quen thuộc.
Để lưu lại làm kỷ niệm, Vinh Kinh đã tự sướng với cái banner một tấm.
Nhìn vào bức hình, thấy mặt mình không có chút cảm xúc, người phía sau lộ ra vẻ thở ơ tạo cảm giác lạnh lẽo và tang tóc.
Vinh Kinh kiếp trước cũng chỉ luẩn quẩn một chỗ, cơ bản đối với mình anh cũng có thẩm mỹ riêng về bức hình này.
Vinh Kinh là người hiếm khi chụp hình tự sướng, có hơi không quen lắm, so nó với chữ V một lúc cũng cảm thấy dễ nhìn hơn một tí.
Vinh Kinh đến máy ATM để kiểm tra tài khoản. Tạ Lăng giữ lời, một số thẻ cũng đã được rã đông, bên trong là thẻ do bố dượng và anh hai Tạ Lăng đưa. Còn có mẹ của chính chủ, ngay cả cuộc đời mình còn không quyết định được, làm sao có thể không chu cấp tiền bạc cho con trai.
Chỉ có một cái thẻ hoa mẫu đơn này là trước kia chính chủ tự mình đi làm kiếm được, phần lớn chi tiều đều rút từ thẻ này.
Chính chủ không cố ý giả nghèo, cũng không muốn cùng Tạ gia tranh cãi, hắn biết muốn hay không muốn thừa nhận thì hắn cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ. CHỉ là khi còn bé ký ức về cái nghèo đã khắc quá sâu, nên thói quen tiết kiệm đă hình thành.
Vinh Kinh rút một phần tiền mặt, trả lại cho Huabei trước, vì vậy anh sẽ không cảm thấy mắc nợ.
Giống như hầu hết đàn ông, anh không quan tâm lắm đến việc mua sắm. Theo trí nhớ của anh, anh bước vào một vài cửa hàng hiệu, chọn hai bộ quần áo và một bộ âu phục cùng với một số bộ để dành cho những dịp trang trọng. Các thương hiệu thời trang đều không chú trọng đến đường nét hoạ tiết trang trí mà thiên về mẫu mã hợp thời hơn, giá cả tương đối phù hợp túi tiền người bình thường. Đó là lựa chọn tiết kiệm chi phí hiện nay của anh
Bề ngoài của một người chính là thương hiệu, là cầu nối giữa mình và người khác.
Mua xong, anh liền đến Watsons một chuyến, đi thẳng đến quầy bán bình xịt ngăn mùi. Nhân viên phục vụ thấy anh chàng đẹp trai lại đến và nhiệt tình giới thiệu cho anh các mùi hương khác nhau. Anh ngửi đến năm lần và thấy chính mình sắp mất đi khứu giác.
Anh tính tiền tất cả những mùi hương vừa rồi đã thử. Trải qua sự việc ở nhà vệ sinh anh rất ấn tượng, trong lòng còn hơi sợ hãi, vì vậy vẫn là sẽ mang theo để phòng ngừa.
Vinh Kinh mang theo túi mua sắm và khi đi ra ngoài, anh ấy nhìn thấy náo động ở phía xa. Có vẻ đang có mâu thuẫn, anh không có ý định xem vì vậy anh đi thẳng ra ngoài trung tâm mua sắm và suy nghĩ về nơi mà mình sẽ nghỉ lại tối nay.
Sau khi tốt nghiệp, chính chủ bị mẹ gọi về nhà họ Tạ, không có chỗ ở bên ngoài, sau này liên tiếp xảy ra chuyện, tài khoản bị đóng băng không cách nào đi thuê phòng. Anh đã tìm một khách sạn bình dân ở gần đó, lúc này pin của điện thoại vẫn còn 2%, anh định đến khách sạn để sạc càng sớm càng tốt. Anh vẫy một chiếc taxi, nhưung không ngờ bị một người đàn ông mặc đồ đỏ ngồi vào, Người này đang say rượu nhìn thấy Vinh Kinh đứng yên, nói: "Mới nãy còn cảm thấy sao bóng lưng quá quen thuộc, quả nhiên là anh. Còn đứng đó làm gì, lên đi!"
Người áo đỏ nói, lặp lại vài tiếng liền buồn nôn.
Khóe mắt của Vinh Kinh hơi giật giật: "Để xe này cho anh đi"
Đây chính là Omega đang tranh cãi với Thích Ảnh trong quán cà phê mèo, thoạt nhìn thì đã say rượu, trên người còn có một ít mùi của pheronone, chỉ có một chút, chắc hẳn là cái bình phun sương đó đã có hiệu quả.
Nhưng cùng là pheromone của Omega lộ ra, tại sao bây giừo anh chỉ cảm thấy hơi dụ người nhưng không kích động.
Loại pheromone này mạnh hơn gấp mười lần, quả thực quá nguy hiểm.
Vinh Kinh cũng không biết tin tức này đến từ đâu.
Vinh Kinh và Omega áo đỏ chỉ có duyên gặp mặt một lần, căn bản không biết nhau.
Nhìn thấy Omega này đang cười khúc khích với mình, nếu vậy hẳn là uống rất nhiều. Trên thực tế, Vinh Kinh không chắc là nam hay nữ, bời vì tuy người này mảnh mai và ăn mặc gợi cảm nhưng giọng nói lại trầm thấp. Đời trước anh đã từng thấy,
Xem cái này Omega đối với mình cười khúc khích, nàng cần phải thật uống rất say. Kỳ thực Vinh Kinh không cũng không xác định là nàng, vẫn là hắn, vì vì người nọ tuy rằng vóc người tinh tế cũng xuyên gợi cảm nữ trang, mà âm thanh nhưng có chút tận lực trầm thấp, đời trước trong vòng thấy nhiều hơn, Vinh Kinh luyện thành một đôi mắt sáng.
Tuy nhiên, để tôn trọng sở thích của người khác, hiện tại Vinh Kinh vẫn có ý định gọi cậu là "anh"
Giây tiếp theo
Cô đạp gót nhọn vào đầu gối của Vinh Kinh
Vinh Kinh:...
Anh không phải là không có cách, hít thở sâu rồi ngẫm, đừng nói chuyện tu luyện hàm dưỡng với một con ma men.
Nghĩ đến những gì đối phương đã nói trong quán cà phê mèo, tuy rằng anh không cần người khác phải thay mình bất hình nhưng không thể phủ nhận tâm ý tốt của đối phương. Bỏ qua tiếng la hét của cô, anh ghi lại biển số xe và đưa một khoản tiền cho tài xế nói ra địa điểm mà tài xế phải đi.
Trên thế giới này có một số quy tắc bất thành văn, tất cả các tài xế taxi và Didi phải là Beta. Điều này là vì sự an toàn của các giới tính.
Thấy tài xế vẫn chưa hoàn hồn, luôn nhìn chằm chăm vào Omega quyến rũ đang say rượu ở phía sau.
Vinh Kinh mắt lạnh xuống, như thể nhìn thấy linh hồn người khác, trầm giọng: "Nếu xảy ra chuyện gì, thì biển số xe chính là bằng chứng." Nói xong chỉ vào bức ảnh trên điện thoại.
Vinh Kinh không nói bất cứ điều gì đe dọa, nhưng da đầu của tài xế tê dại đi,sững sờ gật đầu.
Vinh Kinh chưa nói bất cứ uy hiếp gì nói, mà tài xế da đầu tê dại một hồi, sững sờ gật gật đầu.
Vinh Kinh quay người rời đi, nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một chai xịt vừa mua, không thèm xem là mùi gì, trực tiếp nhét vào tay cô.
Nhưng trước khi bước được vài bước, Omega đã lao ra, nhìn hắn và nôn.
Vinh Kinh nhìn cái đống nôn trên mặt đất với vẻ sững sờ, cũng may anh né kịp chỉ hơi dính một chút vào quần áo, lại nhìn thấy khuôn mặt như muốn khóc của người kia, tay vẫn đang kéo anh, giống như anh bỏ rơi cô ấy.
"Đừng đi mà, hức, tại sao không ai thích tôi..."
"Đừng đi, nha, tại sao không ai yêu thích ta..."
Thấy anh và Omega đang lôi kéo lẫn nhau đã thu hút một số người vây tới xem, Vinh Kinh không muốn gây xôn xao, nên anh nhanh chóng khiêng người như vác bao tải vào ghế sau của xe taxi và nói: "Đến nhà trọ gần nhất."
Tài xế đã nhìn thấy toàn bộ hành trị, ngơ ngác gật đầu rồi phóng xe đi như bay.
Một khi vẻ mặt ôn hòa của Vinh Kinh đè xuống, thì trở nên sắc bén khiến người khác không dám tự ý.
May mắn thay, Omega trong xe không làm ầm ĩ lên vì đã có thứ mình muốn nên từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nếu như lại tiếp tục gây rồi, anh sẽ ra khỏi xe
Vẫn là câu nói cũ: Con trai phải tự bảo vệ mình mình khi ở bên ngoài.
Anh có thể giúp đỡ mọi người nhưng sức lực có giới hạn
Trên thế giới này không có Alpha bảo hộ, pháp luật thậm chí cũng cho rằng nếu quấy rối Alpha là có tội
Từ một góc độ nào đó mà nói, A cũng là một nhóm dễ bị tổn thương.
Khi đến nơi, Vinh Kinh liếc nhìn khách sạn tráng lệ, biển hiệu xanh vàng rực rỡ nhà trọ thể hiện "Rất đắt"
Tài xế thừa nhận mình không tốt bụng, muốn nhân cơ hội này để dạy cho Alpha một bài học, bất kể chuyện gì. Nhà nghỉ này thật ra không có gì đắt cả, nhưng đối diện với ánh mắt tinh tường của Vinh Kinh, chỉ có thể cười nói: "Đây, đây là chỗ gần nhất rồi."
Vinh Kinh không muốn quan tâm đến những chi tiết này, hỏi Omega bên cạnh có mang giấy tờ tùy thân hoặc điện thoại di động không, nhưung đối phương đã ngủ say hoàn toàn và đang ngáy.
Nhân viên lễ tân mở cửa xe và Vinh Kinh nói thẳng: "Hãy nhờ một phục vụ Omega đưa cô ấy vào phòng trước và tìm một người khác đưa tôi đến quầy làm thủ tục."
Tuy nhiên, do sự quý hiếm và tâm quan trọng của Omega, với tư cách là nhân viên, nói Vinh Kinh phải dẫn Omega phải tự đưa cô ấy đi cùng và không có người nào khác xung quanh.
Nếu Omega có chuyện, khách sạn bọn họ không gánh được trách nhiệm.
Đây cũng là lý do Vinh Kinh không dám tùy tiện đi một mình, vì anh ấy là người chứng kiến cuối cùng.
Cái này cũng là Vinh Kinh không dám đem người tùy tiện ném đến lối đi bộ duyên cớ, bởi vì hắn xem như là cái cuối cùng người chứng kiến.
Sau khi giao Omega cho nhân viên phục vụ, Vinh Kinh đi thẳng vào thang máy. Ngay khi thang máy chuẩn bị đóng lại, một đôi bàn tay đã chặn vào cửa.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Hai Alpha với khí thế mạnh mẽ xông tới, bọn họ không để ý tới khí thế kiềm chế của Vinh Kinh, chỉ liếc theo Omega do người phục vụ mang theo, và bởi vì trong xe đã phun sương một lần, lúc này cũng không ngửi ra mùi pheromone, chỉ có mùa chua nhàn nhạt của chất nôn, hai người cau mày nhìn đi chỗ khác, bắt đàu nói chuyện phiếm.
Một trong số họ nói: "Mày vừa mới xảy ra chuyện gì, mày vừa bị đuổi ra khỏi trung tâm thương mại vì gây rối, có cảm thấy mất mặt hay không. Thật may là có anh em đến cứu! Tao suýt chút nữa là bị người ta cho là thị vệ của thái tử nào đó, xem là bị liệt vào danh sách rồi...Chậc, chậc, chậc."
"Mày cười cái gì! Lúc đó tao ngửi thấy hương thơm của O cao cấo, còn chưa kịp ngửi thêm thì đã bị đánh ngất." Alpha kia sơ gáy mình một cách thôi bạo. "Mày nhìn chút coi, chỗ này có bị xanh tím không, tao từ nhỏ đến lớn còn chưa bị thiệt thòi vậy! Mẹ kiếp!"
Vinh Kinh nhướng mày khi nghe thấy đoạn hội thoại này và nhìn hai người đang nói chuyện.
Ôi thế giới này thật nhỏ bé!
Cái cổ của Alpha cáu kỉnh kia quả thực có hơi bần tím. Vinh Kinh có lẽ biết mình ra tay hơi mạnh, khi còn bé anh ở Thiếu Lâm Tự học, thường thì sẽ không dễ dàng ra đòn.
Lần ra tay này anh đã không chế sức lực tối đa, chỉ làm tổn thương các mô mềm của hắn. Sẽ không có vẫn đề gì lớn, qua vài ngày sau là hết.
Ừm, tường đối đau.
"Chị dâu đâu?"
"Thôi, đừng nhắc đến người phụ nữ kia. Chia tay! Còn giữ lại để ăn tết à? Cô ta còn nói" người nam tính tình cục cằn đã tức giận đến mức thở mạnh, học theo bạn gái cũ mình nói chuyện kiểu hấp dẫn "Đó là người tốt, anh ta nói anh chỉ là bị hạ đường huyết, ăn nói linh tinh, quả nhiên không sai mà"
"Tao đây hạ đường huyết hổi nào?"
"Mày không có à?"
"Hiện tại thì tao chỉ bị huyết áp cao! Cô ta bị cái tên mặt trắng đó làm mê mẩn đến hồn phách điên đảo. Hừ, nông cạn!"
Nó cứ như hắn không phải là người không mê sắc đẹp vậy, tên bên cạnh cảm thấy chuyện cũng kịch tính, nhịn cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên lao lấy lý lẽ ra biện luận, muốn tìm tên kia tính sổ, hơi phấn khích một chút, suýt nữa thì người phụ nữ thần kinh kia báo cảnh sát luôn!"
"Vì vậy, đó là lý do tại sao tao ở đây và mày bị mấy người bảo vệ chặn à! Nhưng mà pheromone của O kia mạnh đến cỡ nào?" Bọn họ đã gặp không ít O, vậy người tốt nhất có thể ở chỗ nào.
"Chán nản không thể ta. Tao trước đến giờ chưa từng ngửi qua mùi nào như vậy, cũng không giống như những người khác, nếu không thì không kiểm soát được. Nhưng tao đã ngửi thấy nó, tiếc là quá muộn." So với O cực phẩm kia, rõ ràng người nam hung dữ này để ý đến người đã vu khống và đánh hạ mình hơn "Tên A kia tốt nhất đừng để tao tìm thấy, chúng mày đao ba tấc đất lên cũng phải tìm ra cho tao!"
Lúc này, ngay phía sau, Vinh Kinh đang lặng lẽ nhìn họ nói chuyện.
Sau đó, hai người đã đến tầng của mình, người đàng ông kia vừa đi vừa la hét, tay che cổ kêu gào đau đơn và yêu cầu bạn mình kiếm một người xoa bóp tốt nhất đến, nếu thật sự không được thì gọi xe cứu thương
Nói, hai người tầng trệt đến, táo bạo nam vừa mắng, một bên mang theo tiếng khóc nức nở bưng cái cổ gào gào kêu đau đớn, nhượng đồng bạn tìm tốt nhất đông y xoa bóp sư, không được nữa liền cho hắn gọi chiếc xe cứu thương.
Người nam cáu kỉnh nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng, khi quay đầu lại thì cửa thang máy đã đóng.
Người nam cáu kỉnh khịt mũi và hét giận dữ trước hành lang: "A-Dù có hóa tro cũng nhận ra mày! Tốt nhất đừng có xuất hiện!"
Được, nghe thấy rồi.
Khủng hoàng đang gần kề trong gang tấc, không cách nào để nghĩ đến chuyện khác.
Bây giờ nhìn lại, sau khi đối phương nhấc cậu dậy, thì không còn động thái nào khác. Ngay cả khi đến hỏi thăm cậu, lời nói cũng lịch sự xa lạ, không có chút phù phiếm.
Điều này cũng đồng nghĩa là người đó không bị ảnh hưởng bởi pheromone của mình.
Cố Hi chẳng lẽ cậu nghĩ rằng cứ là Alpha sẽ bị ảnh hưởng bởi cậu thôi sao, cũng tự quá đề cao bản thân rồi.
Mặc Điềm: "Anh hỏi cái này, chẳng lẽ thật sự có Alpha không bị pheromone của anh ảnh hưởng sao? Đây là loại động vật quý hiếm nào vậy?"
Cố Hi sắc mặt hơi nghiêm lại, không biết câu này đã giẫm lên điểm nào của anh, mím mím khóe miệng: "Chúng ta đi thôi."
Cố Hi đeo kính râm vào để che đi đôi mắt sâu thảm. Đi vào lần nữa và trở lại dáng vẻ điểm tĩnh, lạnh lùng trong mắt mọi người.
Cậu bước đi với đôi chân dài và lướt như gió.
Như thể sự yếu đuối và đau đơn vừa rồi biến mất, cậu tự tin về phương diện bảo trì sắc mặt của mình với công chúng.
Chỉ là khi đi không bao lâu, đột nhiên quay lại và nhìn thấy chiếc vòng tay pha lê trên mặt đất của Man A, đó là quà lưu niệm của ngày hôm nay.
Đột nhiên nhớ ra rằng khi cậu va vào Alpha vừa rồi, cậu đã kéo đứt nó.
Sau khi người đó đi rồi, lại quên chiế vòng này nhưng lại không quên đóng cửa giúp cậu.
Cố Hi nheo mắt lại, hương vị khó tả đọng lại trong lòng cậu.
Bất quá hôm nay là cậu sơ suất, tình huống phát sinh đột ngột, nếu như không có Alpha đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không ai lường trướng được.
Và bởi vì hành trình của ngày hôm nay đã được gửi đi sớm, có cả phóng viên cùng paparazi. Nếu ai đó muốn tận dụng khoảng khắc yếu ớt nhất của cậu thì đó sẽ trở thành thảm họa.
Sau ba năm chìm nghỉm, cậu vất vả lắm mới lên bờ đề lấy hơi. Nếu một tin xấu lại phát sinh, thì tất cả những nỗ lực sẽ bị hủy hoại và ngay cả cậu cũng không còn đường trở lại.
Trong người Cố Hi vẫn còn tác dụng phụ của thuốc ức chế, tay hơi co quáp lại một chút, sợ rằng một lúc sau mặt sẽ tấi đi.
Cậu không thích nợ ân tình của ai, ngay cả đối phương là người xa lạ.
Ân tình, là thứ khó trả nhất trên thế giới này.
"Chuyện gì vậy, có phải anh cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta xin đi."Mặc Điềm quan sát sắc mặt của Cố Hi thực sự là quá kém, liền muốn dẫn cậu rời khỏi đây.
Thấy ánh mắt Cố Hi chăm chú nhìn vào vật rơi trên đất, cô giúp nhặt nó lên mà không biết là cái gì.
Nhưng Cố Hi lại ngăn cảm: "Anh không sao, xin nghỉ nhiều như vậy, khoản nợ sau này ai sẽ trả?"
Nhìn Cố Hi mỉm cười, khuôn mặt không hề yếu ớt, gầy gò mà trong mắt có sự kiên định, mặc dù là Omega nhưng lại độc lập như A. Có lẽ vậy nhiều người mới nói Cố Hi là A từ trong xương tủy.
Cố Hi nhặt chiếc vòng pha lê lên, nhẹ nhàng phủi bụi ở trên đó.
Đồ vật phải sạch sẽ, không làm bẩn được.
Bọn họ đến ga ra dưới hầm, tài xế vừa về đã vội vàng dập thuốc la, bởi vì buổi tối thường phải làm thêm giờ đều hút thêm một điếu để tinh thần sảng khoái.
Cố Hi rất không thích mùi thuốc lá, nghe thấy liền sẽ nghĩ tới những ký ức không tốt đẹp trước kia.
Cậu ngồi vào băng ghế sau mà không nói câu nói, chỉ mở cửa sổ xuống để mùi tan bớt.
Bởi vì cậu biết gia đình tài xế có một đứa con mới vài tháng tuổi và vợ đang cho con bú, cậu không muốn làm xấu mặt người đang kiếm sống ở nơi này.
Khi xe vừa khởi dộng, Cố Hi liền lấy cái vòng tay kia, chú ý tới plastic phía dưới, chính là hình ảnh của mình phiên bản Q
Thấy Cố Hi nghiên cứu chiếc vòng tay, Mặc Điềm trao đổi với tài xế xong, quay lại nói: "A, đây không phải là chiếc vòng tay pha lê được vẽ theo chữ Q dành cho anh sao? Nó là vòng tay kết nối của người hâm mộ, sao bây giờ trở thành đồ cổ vũ rồi?"
Tcoos Hi thu tay về cười: "Em cũng biết cái này à?"
Mặc Điềm gãi đầu ngượng ngùng, cười nói: "Đây không phải là những người hâm mộ của anh thường đi thăm dò một vòng và theo dõi động thái của anh sao?"
Cố Hi không nói gì, sau khi bật đèn trần ô tô, đeo vòng tay vảo và hướng đến cổ tay mình chụp một tấm rồi tải lên.
Ăn ăn ăn Cố Hi: [ biểu tượng trái tim][ hình minh hoạ ]
Trong ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo chiếu lên cổ tay mảnh mai trắng như ngọc bích, chiếc vòng tay đen được trang trí bằng hình đại diện hoạt hình của cậu thật dễ thương.
Khi Cố Hi vừa đăng tấm hình này lên, ngay lập tức người hâm mộ đã bùng nổ và liên tục nhắn tin
- -Ahhhhhh, cái này là vật cổ vũ ngày hôm nay! Tôi đã in nó nè! Trong lúc đang đứng ở hội trường thì bỏ lỡ nó mất tiêu!
- -Chỉ vừa nghĩ đến chúng ta ở bên ngoài la hét, bên trong lại lén lấy vật cổ vũ tôi muốn phát điên rồi, nhìn bức hình kia thật sự đáng yêu!
- -Bảo bối chắc chắn là người yêu fan nhất, quả thật như thiên sức, thật ấm áp!!
- -Tự tin như vậy, đây đúng là thiên sứ!
- -Không ai thấy bàn tay của bảo bối sao? Đây là bàn tay của người thường à?
- -Mẹ tôi hỏi tại sao lại quỳ liếm màn hình~awsl
Tài khoản weibo của Cố Hi đã bị công ty kiểm soát ba năm, gần đây vừa trả lại cho câu. Sau đó cậu sẽ thường xuyên cập nhật trạng thái của mình.
Đối với cậu mà nói đó không phải là công ty mà là nhà tù, Sau khi cấm cửa được thả ra ngoài, thì chí ít vẫn có thể thư giãn một chút.
Cô Hi tháo vòng tay ra và nhét vào trong túi quần, nghiêng người mệt mỏi nhắm mắt dưỡi thần
"Đến nơi thì gọi tôi." Trong một cảnh quay trước đó, bản thu âm không hiệu quả lắm, cậu muốn quay lại và tự lồng tiếng một lần nữa. Không biết đến khi nào mới xong, nên giờ chỉ có thể nhắm mắt ở trên xe nghỉ một lát.
Sự mệt mỏi liên tục và thời kỳ phát tình cùng đến, làm cho cậu nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
Người lái xe và trợ lý đều là Beta đều không biết cậu suýt chút nữa gây ra náo loạn ở trung tâm thương mại
Mặc Điềm đau lòng nhìn khuôn mặt của cố Hi, giơ tay tắt đèn trần lại, và đắp cho chăn cho cậu.
Tài xế điều chỉnh gương chiếu hậu nhìn Cố Hi đang ngủ, trong mắt hiện lên một tia lửa.
*
Vinh Kinh vừa rồi không quan tâm đến tình tiết, nghĩ chỉ cần gặp mặt thuận lợi, cũng không tốn kém gì.
Anh vội vã đên cửa của buổi ra mắt trang sức mới và thấy mọi người đang lần lượt ra về. Hai cô gái hồi nãy nhiệt tình chỉ đường cho anh và vui vẻ nói với rằng anh đã đến muộn rồi. Cố Hi sớm đã lên xe ra về.
Vinh Kinh nghĩ không có gì ngạc nhiên, chẳng trách người trong trung tâm thương mại lại ít đi nhiều vậy. Đây có thể thể nói là truyền kì của người có fan hâm mộ đông đảo vậy.
Vinh Kinh gật đầu, anh nhìn thấy tấm banner hình người, làm theo đúng chiều cao của Cố Hi.
Anh chưa tận mắt nhìn thấy người thật, có khi banner làm cũng giống như vậy. Điều anh muốn tim là cảm giác quen thuộc trong tâm trí, sự thật mơ hồ lướt qua, mỗi khi không nắm bắt được thì người cảm thấy khó chịu.
HÌnh Cố Hi trên khán đài mặc bộ dầu màu trắng với xương mày thanh tú và sâu thẳm, lộ ra vẻ lạnh lùng không nhiễm bụi trần, có một loại khí chất khiến người bình thường cảm thấy tự ti, ánh mắt quyếtn rũ trong sáng. Vinh Kinh bỗng nghĩ đến một từ: Vừa tinh khiết vừa tràn đầy dục vọng.
Chỉ là banner mà cũng thể thấy được sự quyến rũ như vậy, nếu là người thật thì càng khó tưởng tượng hơn.
Nhưng trong mắt Vinh Kinh không chút dao động, chỉ có một tia tán thưởng nhàn nhạt.
Anh ấy nhìn một lúc từ góc độ khán giả, từ tràn đầy hy vọng đến khi mờ dần đi.
Nhìn ảnh trong điện thoại cũng giống như vậy, xem ra 2D và 3D không khác nhau lắm, khuôn mặt này anh không quen, chỉ quen với cái tên Cố HI và bộ phim mà cậu đóng vai chính.
Trong thế giới mới, khi môi trường xung quanh và con người đều xa lạ, cho dù tâm lý có mạnh mẽ đến đâu, con người cũng sẽ cảm thấy tử tế với những thứ họ quen thuộc.
Để lưu lại làm kỷ niệm, Vinh Kinh đã tự sướng với cái banner một tấm.
Nhìn vào bức hình, thấy mặt mình không có chút cảm xúc, người phía sau lộ ra vẻ thở ơ tạo cảm giác lạnh lẽo và tang tóc.
Vinh Kinh kiếp trước cũng chỉ luẩn quẩn một chỗ, cơ bản đối với mình anh cũng có thẩm mỹ riêng về bức hình này.
Vinh Kinh là người hiếm khi chụp hình tự sướng, có hơi không quen lắm, so nó với chữ V một lúc cũng cảm thấy dễ nhìn hơn một tí.
Vinh Kinh đến máy ATM để kiểm tra tài khoản. Tạ Lăng giữ lời, một số thẻ cũng đã được rã đông, bên trong là thẻ do bố dượng và anh hai Tạ Lăng đưa. Còn có mẹ của chính chủ, ngay cả cuộc đời mình còn không quyết định được, làm sao có thể không chu cấp tiền bạc cho con trai.
Chỉ có một cái thẻ hoa mẫu đơn này là trước kia chính chủ tự mình đi làm kiếm được, phần lớn chi tiều đều rút từ thẻ này.
Chính chủ không cố ý giả nghèo, cũng không muốn cùng Tạ gia tranh cãi, hắn biết muốn hay không muốn thừa nhận thì hắn cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ. CHỉ là khi còn bé ký ức về cái nghèo đã khắc quá sâu, nên thói quen tiết kiệm đă hình thành.
Vinh Kinh rút một phần tiền mặt, trả lại cho Huabei trước, vì vậy anh sẽ không cảm thấy mắc nợ.
Giống như hầu hết đàn ông, anh không quan tâm lắm đến việc mua sắm. Theo trí nhớ của anh, anh bước vào một vài cửa hàng hiệu, chọn hai bộ quần áo và một bộ âu phục cùng với một số bộ để dành cho những dịp trang trọng. Các thương hiệu thời trang đều không chú trọng đến đường nét hoạ tiết trang trí mà thiên về mẫu mã hợp thời hơn, giá cả tương đối phù hợp túi tiền người bình thường. Đó là lựa chọn tiết kiệm chi phí hiện nay của anh
Bề ngoài của một người chính là thương hiệu, là cầu nối giữa mình và người khác.
Mua xong, anh liền đến Watsons một chuyến, đi thẳng đến quầy bán bình xịt ngăn mùi. Nhân viên phục vụ thấy anh chàng đẹp trai lại đến và nhiệt tình giới thiệu cho anh các mùi hương khác nhau. Anh ngửi đến năm lần và thấy chính mình sắp mất đi khứu giác.
Anh tính tiền tất cả những mùi hương vừa rồi đã thử. Trải qua sự việc ở nhà vệ sinh anh rất ấn tượng, trong lòng còn hơi sợ hãi, vì vậy vẫn là sẽ mang theo để phòng ngừa.
Vinh Kinh mang theo túi mua sắm và khi đi ra ngoài, anh ấy nhìn thấy náo động ở phía xa. Có vẻ đang có mâu thuẫn, anh không có ý định xem vì vậy anh đi thẳng ra ngoài trung tâm mua sắm và suy nghĩ về nơi mà mình sẽ nghỉ lại tối nay.
Sau khi tốt nghiệp, chính chủ bị mẹ gọi về nhà họ Tạ, không có chỗ ở bên ngoài, sau này liên tiếp xảy ra chuyện, tài khoản bị đóng băng không cách nào đi thuê phòng. Anh đã tìm một khách sạn bình dân ở gần đó, lúc này pin của điện thoại vẫn còn 2%, anh định đến khách sạn để sạc càng sớm càng tốt. Anh vẫy một chiếc taxi, nhưung không ngờ bị một người đàn ông mặc đồ đỏ ngồi vào, Người này đang say rượu nhìn thấy Vinh Kinh đứng yên, nói: "Mới nãy còn cảm thấy sao bóng lưng quá quen thuộc, quả nhiên là anh. Còn đứng đó làm gì, lên đi!"
Người áo đỏ nói, lặp lại vài tiếng liền buồn nôn.
Khóe mắt của Vinh Kinh hơi giật giật: "Để xe này cho anh đi"
Đây chính là Omega đang tranh cãi với Thích Ảnh trong quán cà phê mèo, thoạt nhìn thì đã say rượu, trên người còn có một ít mùi của pheronone, chỉ có một chút, chắc hẳn là cái bình phun sương đó đã có hiệu quả.
Nhưng cùng là pheromone của Omega lộ ra, tại sao bây giừo anh chỉ cảm thấy hơi dụ người nhưng không kích động.
Loại pheromone này mạnh hơn gấp mười lần, quả thực quá nguy hiểm.
Vinh Kinh cũng không biết tin tức này đến từ đâu.
Vinh Kinh và Omega áo đỏ chỉ có duyên gặp mặt một lần, căn bản không biết nhau.
Nhìn thấy Omega này đang cười khúc khích với mình, nếu vậy hẳn là uống rất nhiều. Trên thực tế, Vinh Kinh không chắc là nam hay nữ, bời vì tuy người này mảnh mai và ăn mặc gợi cảm nhưng giọng nói lại trầm thấp. Đời trước anh đã từng thấy,
Xem cái này Omega đối với mình cười khúc khích, nàng cần phải thật uống rất say. Kỳ thực Vinh Kinh không cũng không xác định là nàng, vẫn là hắn, vì vì người nọ tuy rằng vóc người tinh tế cũng xuyên gợi cảm nữ trang, mà âm thanh nhưng có chút tận lực trầm thấp, đời trước trong vòng thấy nhiều hơn, Vinh Kinh luyện thành một đôi mắt sáng.
Tuy nhiên, để tôn trọng sở thích của người khác, hiện tại Vinh Kinh vẫn có ý định gọi cậu là "anh"
Giây tiếp theo
Cô đạp gót nhọn vào đầu gối của Vinh Kinh
Vinh Kinh:...
Anh không phải là không có cách, hít thở sâu rồi ngẫm, đừng nói chuyện tu luyện hàm dưỡng với một con ma men.
Nghĩ đến những gì đối phương đã nói trong quán cà phê mèo, tuy rằng anh không cần người khác phải thay mình bất hình nhưng không thể phủ nhận tâm ý tốt của đối phương. Bỏ qua tiếng la hét của cô, anh ghi lại biển số xe và đưa một khoản tiền cho tài xế nói ra địa điểm mà tài xế phải đi.
Trên thế giới này có một số quy tắc bất thành văn, tất cả các tài xế taxi và Didi phải là Beta. Điều này là vì sự an toàn của các giới tính.
Thấy tài xế vẫn chưa hoàn hồn, luôn nhìn chằm chăm vào Omega quyến rũ đang say rượu ở phía sau.
Vinh Kinh mắt lạnh xuống, như thể nhìn thấy linh hồn người khác, trầm giọng: "Nếu xảy ra chuyện gì, thì biển số xe chính là bằng chứng." Nói xong chỉ vào bức ảnh trên điện thoại.
Vinh Kinh không nói bất cứ điều gì đe dọa, nhưng da đầu của tài xế tê dại đi,sững sờ gật đầu.
Vinh Kinh chưa nói bất cứ uy hiếp gì nói, mà tài xế da đầu tê dại một hồi, sững sờ gật gật đầu.
Vinh Kinh quay người rời đi, nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một chai xịt vừa mua, không thèm xem là mùi gì, trực tiếp nhét vào tay cô.
Nhưng trước khi bước được vài bước, Omega đã lao ra, nhìn hắn và nôn.
Vinh Kinh nhìn cái đống nôn trên mặt đất với vẻ sững sờ, cũng may anh né kịp chỉ hơi dính một chút vào quần áo, lại nhìn thấy khuôn mặt như muốn khóc của người kia, tay vẫn đang kéo anh, giống như anh bỏ rơi cô ấy.
"Đừng đi mà, hức, tại sao không ai thích tôi..."
"Đừng đi, nha, tại sao không ai yêu thích ta..."
Thấy anh và Omega đang lôi kéo lẫn nhau đã thu hút một số người vây tới xem, Vinh Kinh không muốn gây xôn xao, nên anh nhanh chóng khiêng người như vác bao tải vào ghế sau của xe taxi và nói: "Đến nhà trọ gần nhất."
Tài xế đã nhìn thấy toàn bộ hành trị, ngơ ngác gật đầu rồi phóng xe đi như bay.
Một khi vẻ mặt ôn hòa của Vinh Kinh đè xuống, thì trở nên sắc bén khiến người khác không dám tự ý.
May mắn thay, Omega trong xe không làm ầm ĩ lên vì đã có thứ mình muốn nên từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nếu như lại tiếp tục gây rồi, anh sẽ ra khỏi xe
Vẫn là câu nói cũ: Con trai phải tự bảo vệ mình mình khi ở bên ngoài.
Anh có thể giúp đỡ mọi người nhưng sức lực có giới hạn
Trên thế giới này không có Alpha bảo hộ, pháp luật thậm chí cũng cho rằng nếu quấy rối Alpha là có tội
Từ một góc độ nào đó mà nói, A cũng là một nhóm dễ bị tổn thương.
Khi đến nơi, Vinh Kinh liếc nhìn khách sạn tráng lệ, biển hiệu xanh vàng rực rỡ nhà trọ thể hiện "Rất đắt"
Tài xế thừa nhận mình không tốt bụng, muốn nhân cơ hội này để dạy cho Alpha một bài học, bất kể chuyện gì. Nhà nghỉ này thật ra không có gì đắt cả, nhưng đối diện với ánh mắt tinh tường của Vinh Kinh, chỉ có thể cười nói: "Đây, đây là chỗ gần nhất rồi."
Vinh Kinh không muốn quan tâm đến những chi tiết này, hỏi Omega bên cạnh có mang giấy tờ tùy thân hoặc điện thoại di động không, nhưung đối phương đã ngủ say hoàn toàn và đang ngáy.
Nhân viên lễ tân mở cửa xe và Vinh Kinh nói thẳng: "Hãy nhờ một phục vụ Omega đưa cô ấy vào phòng trước và tìm một người khác đưa tôi đến quầy làm thủ tục."
Tuy nhiên, do sự quý hiếm và tâm quan trọng của Omega, với tư cách là nhân viên, nói Vinh Kinh phải dẫn Omega phải tự đưa cô ấy đi cùng và không có người nào khác xung quanh.
Nếu Omega có chuyện, khách sạn bọn họ không gánh được trách nhiệm.
Đây cũng là lý do Vinh Kinh không dám tùy tiện đi một mình, vì anh ấy là người chứng kiến cuối cùng.
Cái này cũng là Vinh Kinh không dám đem người tùy tiện ném đến lối đi bộ duyên cớ, bởi vì hắn xem như là cái cuối cùng người chứng kiến.
Sau khi giao Omega cho nhân viên phục vụ, Vinh Kinh đi thẳng vào thang máy. Ngay khi thang máy chuẩn bị đóng lại, một đôi bàn tay đã chặn vào cửa.
"Chờ một chút, chờ một chút!" Hai Alpha với khí thế mạnh mẽ xông tới, bọn họ không để ý tới khí thế kiềm chế của Vinh Kinh, chỉ liếc theo Omega do người phục vụ mang theo, và bởi vì trong xe đã phun sương một lần, lúc này cũng không ngửi ra mùi pheromone, chỉ có mùa chua nhàn nhạt của chất nôn, hai người cau mày nhìn đi chỗ khác, bắt đàu nói chuyện phiếm.
Một trong số họ nói: "Mày vừa mới xảy ra chuyện gì, mày vừa bị đuổi ra khỏi trung tâm thương mại vì gây rối, có cảm thấy mất mặt hay không. Thật may là có anh em đến cứu! Tao suýt chút nữa là bị người ta cho là thị vệ của thái tử nào đó, xem là bị liệt vào danh sách rồi...Chậc, chậc, chậc."
"Mày cười cái gì! Lúc đó tao ngửi thấy hương thơm của O cao cấo, còn chưa kịp ngửi thêm thì đã bị đánh ngất." Alpha kia sơ gáy mình một cách thôi bạo. "Mày nhìn chút coi, chỗ này có bị xanh tím không, tao từ nhỏ đến lớn còn chưa bị thiệt thòi vậy! Mẹ kiếp!"
Vinh Kinh nhướng mày khi nghe thấy đoạn hội thoại này và nhìn hai người đang nói chuyện.
Ôi thế giới này thật nhỏ bé!
Cái cổ của Alpha cáu kỉnh kia quả thực có hơi bần tím. Vinh Kinh có lẽ biết mình ra tay hơi mạnh, khi còn bé anh ở Thiếu Lâm Tự học, thường thì sẽ không dễ dàng ra đòn.
Lần ra tay này anh đã không chế sức lực tối đa, chỉ làm tổn thương các mô mềm của hắn. Sẽ không có vẫn đề gì lớn, qua vài ngày sau là hết.
Ừm, tường đối đau.
"Chị dâu đâu?"
"Thôi, đừng nhắc đến người phụ nữ kia. Chia tay! Còn giữ lại để ăn tết à? Cô ta còn nói" người nam tính tình cục cằn đã tức giận đến mức thở mạnh, học theo bạn gái cũ mình nói chuyện kiểu hấp dẫn "Đó là người tốt, anh ta nói anh chỉ là bị hạ đường huyết, ăn nói linh tinh, quả nhiên không sai mà"
"Tao đây hạ đường huyết hổi nào?"
"Mày không có à?"
"Hiện tại thì tao chỉ bị huyết áp cao! Cô ta bị cái tên mặt trắng đó làm mê mẩn đến hồn phách điên đảo. Hừ, nông cạn!"
Nó cứ như hắn không phải là người không mê sắc đẹp vậy, tên bên cạnh cảm thấy chuyện cũng kịch tính, nhịn cười: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên lao lấy lý lẽ ra biện luận, muốn tìm tên kia tính sổ, hơi phấn khích một chút, suýt nữa thì người phụ nữ thần kinh kia báo cảnh sát luôn!"
"Vì vậy, đó là lý do tại sao tao ở đây và mày bị mấy người bảo vệ chặn à! Nhưng mà pheromone của O kia mạnh đến cỡ nào?" Bọn họ đã gặp không ít O, vậy người tốt nhất có thể ở chỗ nào.
"Chán nản không thể ta. Tao trước đến giờ chưa từng ngửi qua mùi nào như vậy, cũng không giống như những người khác, nếu không thì không kiểm soát được. Nhưng tao đã ngửi thấy nó, tiếc là quá muộn." So với O cực phẩm kia, rõ ràng người nam hung dữ này để ý đến người đã vu khống và đánh hạ mình hơn "Tên A kia tốt nhất đừng để tao tìm thấy, chúng mày đao ba tấc đất lên cũng phải tìm ra cho tao!"
Lúc này, ngay phía sau, Vinh Kinh đang lặng lẽ nhìn họ nói chuyện.
Sau đó, hai người đã đến tầng của mình, người đàng ông kia vừa đi vừa la hét, tay che cổ kêu gào đau đơn và yêu cầu bạn mình kiếm một người xoa bóp tốt nhất đến, nếu thật sự không được thì gọi xe cứu thương
Nói, hai người tầng trệt đến, táo bạo nam vừa mắng, một bên mang theo tiếng khóc nức nở bưng cái cổ gào gào kêu đau đớn, nhượng đồng bạn tìm tốt nhất đông y xoa bóp sư, không được nữa liền cho hắn gọi chiếc xe cứu thương.
Người nam cáu kỉnh nghe thấy tiếng cười khúc khích sau lưng, khi quay đầu lại thì cửa thang máy đã đóng.
Người nam cáu kỉnh khịt mũi và hét giận dữ trước hành lang: "A-Dù có hóa tro cũng nhận ra mày! Tốt nhất đừng có xuất hiện!"
Được, nghe thấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất