Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 70: Cậu có muốn hay không?

Trước Sau
Edit by Mặc Hàm

Khách sạn Hảo Vượng.

Phòng 1307, nhà vệ sinh, nấp bồn cầu.

Ngồi trên là một người đàn ông đang trầm tư, chỉ mặc quần, ngón trỏ và ngón giữa kẹp thuốc lá.

Ngón tay vẫn còn run rẩy, thỉnh thoảng hút một hơi.

Không thể bình tĩnh.

Ý tưởng cai thuốc đã bị bỏ lại phía sau, khuôn mặt anh nặng nề.

Trong không khí mùi pheromone ngọt ngào chết người sau khi kết thúc, đang dần giảm, nhưng sự mê loạn không phải từ thân thể.

Anh cảm giác rằng mình đang trải qua thử thách lớn nhất kể từ khi sinh ra.

Vinh Kinh đang suy nghĩ một vấn đề nát óc, rốt cuộc anh có phải là gay hay không?

Anh mở điện thoại ra, nhìn hình ảnh nhân vật, vẫn là omega nam mà trước đây anh hầu như chưa từng quá quan tâm, lướt vài tấm, vẫn không thể thưởng thức được loại tính cách nhu nhược yếu đuối o hoặc là các loại omega.

Địa phương nguyên bản tinh thần sáng láng thậm chí còn có dấu hiệu uể oải, anh vẫn là anh, tính hướng không thay đổi.

Ngày hôm nay, anh….không còn cách nào bảo trì được trinh tiết hơn hai mươi năm.

Đây không phải là trọng điểm, một đêm say mộng mơ màng, không khống chế tốt dục vọng của mình, còn đem một omega như muốn nuốt vào trong bụng. Hơn nữa tình hướng nghiêm trọng đến mức thiếu chút nữa không kiềm chế được, muốn tiếp tục trầm luân.

Mấy tiếng trước, anh như thể biến thành một người khác, cho đến bây giờ cũng không dám nhìn vào cảnh tượng lộn xộn trong phòng.

Một đường từ ban công tới cửa, tràn đầy hồi ức.

Cả người, giống như là mở van đang đóng chặt, một khi không còn phòng tuyến đã từng cố thủ, càng không chịu nổi trêu chọc.

Con người cuối cùng là một sinh vật lý trí.

Anh miễn cưỡng từ trong thần trí không rõ tỉnh lại, nhìn thấy một hình ảnh nóng bỏng cực hạn, nhưng cũng giống như nhìn thấy đóa hoa muốn đốt cháy sinh mệnh của mình, đang che giấu sự mệt mỏi cùng thống khổ.

Nghe nói omega lần đầu tiên thường rất thống khổ, phần lớn đều sẽ bị thương.

Nam giới omega càng đặc biệt, vì vậy rất nhiều omega đều sẽ rất bài xích chuyện này. Nhưng hầu hết alpha có ham muốn kiểm soát quá mạnh.

Nói chung đòi hỏi sự chuẩn bị về thể chất và tinh thần, alpha phải rất kiên nhẫn dẫn dắt và động viên.

Nhưng anh không hề làm gì cả.

Vinh Kinh tràn đầy hối hận cùng ngượng ngùng, lấy tay đo kích thước một chút, hình như có chút vượt quá tiêu chuẩn.

Nguy rồi, vừa rồi hình như anh không không chế được lực đạo!!!

Vinh Kinh đột nhiên đứng lên, hiện tại là đang suy nghĩ đến vấn đề tính hướng sao?

Cố Hi ngất xỉu trên giường, vừa nãy rung động quá lớn, anh chỉ nhớ dùng chăn quấn trên người, để tránh cảm lạnh, sau đó liền bỏ chạy.

Trốn cái gì mà trốn!

Là mi làm, mi phải chịu trách nhiệm.

Vinh Kinh dụi tàn thuốc, tùy tiện mặc cái áo sơ mi.

Mở nước nóng xả vào trong bồn tắm, thử nhiệt độ nước, nhanh chóng mở cửa nhà vệ sinh.

“Ồ —— “

Khí tức ngọt ngào cực hạn kia vẫn câu hồn người như trước, làm cho anh nhớ tới lần đầu gặp mặt. Khi đó anh liền cảm thấy mình suýt không khóng chế được.

Ai có thể nghĩ rằng, thực sự có ngày như vậy, anh phá tan luôn đóa hoa cao lĩnh khó gặp nhất trong quyển sách này.

Pheromone nhạt đi rất nhiều thì phải?

Giống như thời kỳ phát tình, không  đánh dấu cũng có thể tiến hành thân mật..để giảm bớt sự thống khổ của thời kỳ phát tình.

Càng thân mật, hiệu quả càng tốt.

Vinh Kinh lúng túng ho khan một tiếng, chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn, đem người bị anh gói thành cái bánh chưng thả ra ngoài.

Đập vào mắt chính là một thân thể tuyệt mỹ trần đầy dấu vết, cái này…đều do anh làm?

Phải rồi..

Vinh Kinh chết lặng nhìn về phía sắc trời bên ngoài, ngày hôm qua lúc mất điện là hơn tám giờ tối, bấm ngón tay tính toán, suốt tám tiếng đồng hồ, không có dừng lại.

Hơn nữa alpha ở loại chuyện này, tựa hồ là thiên phú dị bầm, làm một lần có thể kéo dài thười gian vô hạn, còn có thể theo sự phù hợp của omega, càng ngày càng có tinh thần cùng kích động.

Vinh Kinh a Vinh Kinh, mi không phải là người!

Càng ngày càng không biết xấu hổ, thế giới này, alpha không phải chỉ có thể lực kinh người, ngay cả những phương diện khác đều đặc biệt, một lời khó nói hết.

Phỉ nhổ!

Phải thay đổi thế giới hiện thực, có phải là đến ghi vào kỉ lục Guinness không?

Vinh Kinh nghĩ không được, cố gắng đem tất thảy phát sinh đêm nay của bọn họ bình tĩnh hóa lại.

Vẫn nên kiểm tra, nhất định phải kiểm tra.



Trên người Cố Hi có một đóa Hồng Liên, thiết lập cổ xưa do truyện viết ra, ở thời điểm kia sẽ nở rộ.

Bởi vì thiết lập này, năm đó không ít độc giả gào thét sảng khoái.

Hiện tại, nó kiều diễm ướt át.

Trong tám tiếng vừa rồi, Vinh Kinh cũng không buông tha đóa hoa đang chầm chậm nở rộ này, nhiều lần ghé thăm.

Stop!

Vinh Kinh mi đủ rồi đó!

Nhẹ nhàng mở ra, may mắn thay chỉ là một chút sưng đỏ, không bị rách.

Vinh Kinh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến trong nguyên tác, máu tươi đầy giường, cơ hồ như sắp chết, loại tuyệt vọng giống như văn tự đơn giản thẳng đến đánh vào trong lòng. Thời điểm khi Vinh Kinh đọc sách không cảm thấy sảng khoái và đáng yêu chút nào, chỉ cảm thấy nội dung gây ra khó chịu cực độ.

Ôm người vào trong ngực, Cố Hi quá mệt mỏi, có lẽ ngửi thế mùi quen thuộc, hai tay mềm mại tự nhiên khoác lên cổ Vinh Kinh.

Vinh Kinh bất đắc dĩ nói: “Ngày mai cậu tỉnh lại, có khi hận không thể đánh chết tôi mất.”

Đáp lại anh chính là, Cố Hi thủy chung cau mày.

Thẳng đến khi đưa người vào trong làn nước ấm áp, nơi bị sử dụng nhiều lần bởi vì thoáng cái tiếp xúc với nước nóng mà sinh ra bài xích. Cố Hi cơ hồ lập tức giãy giụa, nước văng khắp nơi.

Cố Hi tựa hồ rất khủng hoảng, trong miệng phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, Vinh Kinh trấn an nửa ngày, Cố Hi mới chậm rãi an tĩnh lại, lại càng quấn lấy Vinh Kinh, giống như dây leo bám vào trên cây lớn, kéo dài cành lá.

Vinh Kinh mất không ít sức lực mới tắm cho người sạch sẽ, chính mình cũng ướt đến độ rối tinh rối mù.

Thật vất vả mới mặc xong quần áo cho Cố Hi, định đi xử lý đống hỗn loạn kia, lại bi đoàn tuyết kia quấn lấy, căn bản không cách nào rút ra để đi dọn phòng.

Cố Hi trong mộng thỉnh thoảng gào khóc, hô: “Cút.” “Không muốn.”

Vừa nghe được những từ này, Vinh Kinh luôn có cảm giác chột dạ.

Hai tay Cố Hi vững vàng bám trụ trên eo Vinh Kinh, không cho rời đi.

Vinh Kinh thất thần nhìn trần nhà, này là đang bảo mình cút à?

Vinh Kinh thấp giọng dỗ dành, ngâm nga một ít bài hát chủ để kiếp trước của mình. Anh chỉ biết diễn xuất, bài hát đều là những ca khúc trong phim truyền do mình đóng, làm diễn viên chính sẽ luôn bị kéo đi hát.

Cố Hi dần dần an tĩnh lại, rụt vào khuỷu tay alpha, giống như một con mèo tìm được ổ, từ chậm rãi lại lười biếng.

Vinh Kinh cũng dỗ dành, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Cố Hi, chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Tạ lăng đứng trong phòng trống của em trai, sắc mặt càng thêm khó coi.

Bởi vì nghe nói nơi này ngày hôm qua sấm chớp giật đùng đùng, không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, vẫn là sấm sét, cũng không có mưa, thời tiết đặc biệt quỷ dị.

Hơn nữa bên này còn mất điện trên diện rộng, đến rạng sáng mới có điện lại.

Đêm qua Tạ Lăng bởi vì lo lắng, gọi điện thoại cho em trai, không có người nghe máy, liên tục mấy lần như thế, cho nên sáng sớm liền chạy tới.

“Chuyện gì xảy ra, người đâu?” Tạ Lăng hướng về phía Chu Du vừa mới tới, hỏi.

Chu Du chỉ nhớ rõ ngày hôm qua tiểu thiếu gia bảo anh đi xác nhận trên hành lang có ai hay không, sau đó trực tiếp để anh tan làm. Anh cũng không biết tiểu thiếu gia đi đâu.

Tạ Lăng nghĩ đến khi mình còn bé bị bắt cóc, sắc mặt thay đổi, mạnh mẽ hỏi: “Phòng của đạo diễn ở đâu.”

Cố Hi tỉnh lại từ trong nơi ấm áp, vô luận là hơi thể dễ ngửi từ chóp mũi, hay là xúc cảm da thịt, đều làm cho cậu muốn tiếp tục ngủ.

Da thịt!

Cố Hi đột nhiên thanh tỉnh, toàn thân đều nhẹ nhàng sảng khoái, ngoại trừ một chỗ giống như khuếch trương quá mức mà có chút ê ẩm.

Cậu ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt còn đang ngủ say, gương mặt tuấn mỹ quen thuộc, đắm chìm trong ánh nắng ban mai, lộ ra một vẻ đẹp nhàn nhạt.

Cố Hi nhanh chóng vén chăn lên, còn mặc quần áo? Không phải nên…

Cảm giác nôn nao sau khi say rượu làm anh buồn nôn, trong dạ dày trống rỗng.

Ký ức sau khi uống say có chút hỗn loạn, chẳng lẽ đều là mộng?

Giờ khắc này, Cố Hi có thể so với Holmes.

Cậu nhìn dấu đỏ trên người, lại quan sát xung quanh, phát hiện quần áo trên mặt đất, một đường kéo dai, cùng với những trải nghiệm quá mức chân thật kia, cảm giác đau nhức cũng không phải là giả.

Thân thể đích xác không khỏe, nhưng lại sảng khoái, khiến Cố Hi có chút ấm áp, ánh mắt đặc biệt trong trẻo.

Thất giống như nhìn thấy được ở nơi sâu trong địa ngục, một đôi bàn tay to ấm áp phía trên duỗi xuống, kéo cậu khỏi vũng lầy.

Là thật!

Phấn khích còn không được vài giây.

Tâm tình lại xuống dốc.

Thật thì thật, nhưng chỉ giống như có một lần.

Sau đó, không có gì cả.

Cậu dường như còn bị đẩy ra.

Sắc mặt Cố Hi trở nên khó coi, thì ra mình…không có mị lực sao?

Bị đả kích nặng nề, khiến Cố Hi lung lay sắp đổ.



Cái gò mà mọt khi độ xứng đôi của ao ở cùng một chỗ, không làm ba ngày ba đêm tuyệt đối không xuống được giường.

Cái gì mà pheromone cao cấp, số lượng ghép đôi cao nhất.

Cái gì mà top 50 toàn câu, vẻ đẹp no 1 trong giới giải trí, đều là giả.

Trước đây những tiền tố này đã làm cho cậu khó chịu, nhưng ít nhất là tôi hôm qua cậu đã từng cảm tạ.

Nhưng từ đầu đến cuối, Vinh Kinh hình như cũng không chủ động làm gì cậu, quả nhiên là không có hứng thú với omega nam.

Trong mắt Vinh Kinh, có dục vọng, có thương tiếc, chỉ là không có tình cảm mà Cố Hi muốn nhất.

Cố Hi vỗ vỗ mặt.

Không thể ủ rũ, trong phim truyền hình vẫn có tình tiết cưới trước yêu sau đấy thôi.

Chẳng qua là trình tự hơi đảo ngược một chút, không phải vấn đề lớn.

Ít nhất cái hàng rào này, đã bị cậu đánh hạ một phần nhỏ của tảng băng chìm.

Vinh Kinh đối với omega khác càng thêm lạnh nhạt, đối với cậu là hoàn toàn khác biệt. Điều hiện tại cậu nên làm là thừa thắng xông lên! Không cho Vinh Kinh có cơ hội phản ứng, tốt nhất là nhân cơ hội bắt được!

Trước đó, cậu vẫn luôn không ra tay quá, từ đầu đến cuối đều duy trì quan hệ bạn bè với Vinh Kinh.

Tiếp đó, Vinh Kinh cũng đừng trách cậu. Cậu muốn cho Vinh Kinh tự mình phá vỡ tầng quan hệ này!

Nhận ra động tĩnh của người phía sau, Cố Hi lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Đã đến lúc thử thách diễn xuất!

Vinh Kinh cảm giác ánh sáng bên ngoài, chậm rãi mở mắt ra.

Tám tiếng vận động không ngừng, sau đó còn phải tắm rửa và động viên omega, dẫn đến anh nghỉ ngới mới vài tiếng. Tuy rằng thân thể rất phấn khởi, nhưng tinh thần Vinh Kinh vẫn có chút mệt mỏi.

Vừa rồi trong mộng tất cả đều là tối qua làm thế nào với Cố Hi, còn có chuyện mình hóa thành cầm thú.

Càng nghĩ càng sốt ruột đối với mình.

Cảm giác được cái đàu mềm mại trong khủy tay, Vinh Kinh cúi đầu liếc mắt nhìn.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt trắng nắng của Cố Hi, hàng mi mảnh khảnh rơi xuống bóng dáng nhàn nhạt, dưới cổ lại không thấy.

Vinh Kinh thở dài một hơi.

Hiện tại chỉ có thể làm như vậy thôi, tuy rằng hôm qua là Cố Hi uống say trước, nhưng vấn đề chủ yếu vẫn là ở trên người mình.

Theo luật pháp của thế giới này, làm điều này khi omega không có ý thức, omega có quyền buộc tội và yêu cầu alpha trả giá tương ứng, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của tình tiết tăng lên từ vài năm đến vài chục năm tù.

Vinh Kinh nghĩ như vậy, nhẹ nhàng dời đầu Cố Hi lên gối đầu.

Vinh Kinh ngồi xếp bằng, lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm kiếm một chút, bình thường lần đầu tiên của ao, nên làm thế nào mới có thể giảm bớt sự thống khổ cho O.

Còn chưa kịp bấm chữ, phía sau đã truyền đến âm thanh.

Vinh Kinh run lên một chút, điện thoại lạch cạch rơi xuống giường.

Đến, đến.

Cố Hi “A” một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.

Cậu nhìn thấy bóng lưng nam nhân ngồi phía trước, tựa hồ là tò mò một chút.

“Vinh, Vinh Kinh?” Giọng Cố Hi bởi vì say rượu, có chút khàn khàn, có chút mềm mại.

Giọng nói kia, mềm mại, nhẹ nhàng, đặc biệt trêu người.

Vinh Kinh chột dạ ừ một tiếng: “Cậu còn nhớ..hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đầu có chút đau, ” Cố Hi ôm đầu, tựa hồ đang hồi tưởng, “A, chúng ta…”

Trên gương mặt Cố Hi ửng đỏ, ngón tay xoắn xuýt kéo chăn, tựa hồ khó có thể tin, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi không biết làm sao, giống như nai hoảng loạn, mờ mịt lại khiến người ta trìu mến.

Vinh Kinh nặng nề gật đầu, đúng, cậu không nhìn lầm.

Trước mặt câu, tôi làm.

Vinh Kinh không quay đầu lại nhìn Cố Hi.

Anh không muốn nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt Cố Hi.

Cố Hi vẫn xem anh là bạn tốt nhất, nhưng anh lại hoàn toàn phụ lòng tin tưởng của Cố Hi đối với anh.

Trong phòng, yên tĩnh.

Ngoài phòng, vô cùng náo nhiệt, không ngừng truyền đến tiếng đối thoại mơ hồ cùng tiếng bước đi vội vàng, giống như đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp.

Hai người cơ hồ cùng lúc mở miệng.

Vinh Kinh bỗng nhiên quay đầu: “Tôi vẫn nên đi tự thú!”

Cố Hi cũng giống là lấy hết dũng khí: “Cậu có muốn bao dưỡng tôi không?”

A?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa kịch liệt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau