Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!
Chương 14
Trong quán nước đông đúc
Đám đàn em cùng Lục Vũ Minh ngồi đối diện với đám học sinh mặc đồng phục trường khác
Sở dĩ có buổi gặp mặt này là đám đàn em cùng 'Lục Vũ Minh' gốc vốn thuộc kiểu dân chơi quan hệ rộng nên ưa kết bạn xã giao tạo dựng quan hệ kết phái
Nhìn đám học sinh đó đeo đồng hồ, giày hành hiệu, vòng cổ vàng là biết gia cảnh cũng không vừa rồi
Cụ thể học sinh bên đó có 2 nam sinh trông khá ngầu và 1 nữ sinh sành điệu còn bên Lục Vũ Minh có 3 nam sinh tính cả cậu.
" Còn thiếu một người nữa đúng không? "
Một trong đàn em của Lục Vũ Minh lên tiếng hỏi nam sinh bên đó.
Nam sinh đeo đồng hồ hàng hiệu đưa tay check giờ đáp
" Đúng vậy, đã 5 phút rồi cậu ta chưa đến đúng là lề mề mà. "
Người chưa đến được nhắc đến là nam chính Nguyên Dương.
Theo hệ thống mưu tả thì nam chính có vibe mặt trời sáng rọi luôn che chở bên cạnh nữ chính, là một người tính tình tốt và bao dung vậy nên khiến trái tim đầy tổn thương của nữ chính được chữa lành
Cậu thật sự cũng muốn xem xem nam chính trông như thế nào.
" Xin lỗi, tớ đến muộn. "
Vừa nhắc tới, nam sinh có vẻ vội vàng như vừa chạy đến, đổ một chút mồ hôi trên trán nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai mà người bình thường không có được
Trông có vẻ giản dị nhưng hệ thống nói cậu ta vẫn luôn che giấu thân phận của mình, mặc dù vậy vẫn chơi được với đám học sinh ăn chơi này thì đủ hiểu tính tốt cỡ nào
" Nguyên Dương đến rồi, ngồi đây đi. "
Nữ sinh duy nhất của trường bên lúc này tỏ ra ngọt ngào mời Nguyên Dương ngồi bên cạnh mình
Nguyên Dương không nghĩ ngợi nhiều gật đầu ngồi xuống, trùng hợp đối diện với Lục Vũ Minh
' Hệ thống, nam chính đến rồi tôi phải làm gì. '
[ Trước tiên làm quen giới thiệu bản thân trước. ]
" Xin chào tôi là Lục Vũ Minh, rất vui được gặp cậu. "
Cậu chìa tay đưa về phía trước, nam chính nhanh chóng bắt lấy còn kèm theo nụ cười đầy thân thiện
" Chào cậu, tôi là Nguyên Dương, rất vui được gặp. "
" Ài cũng đâu phải ra mắt đâu mà hai người trịnh trọng vậy chứ " Nam sinh đeo vòng vàng cười cợt
" Nè, Lục ca tôi là người lịch sự đâu phải như cậu. "
" Thôi tôi giỡn tí mà, chẳng lẽ chúng ta đến đây để cãi lộn. "
" Được rồi, gọi nước đi. "
Sau đó đám học sinh ngồi đây kể chuyện về cuộc đời, tình yêu và các thứ xàm lông mà tụi trẻ trâu mới có thể nghĩ ra
Là một người linh hồn đã có tuổi như Lục Vũ Minh đây chẳng biết nên xen vào kiểu gì hay nói cái gì cho đồng trang lứa
Cậu cũng nhận ra không chỉ có mình không biết nói gì mà Nguyên Dương cũng vậy
Nam chính mà cậu nghĩ tưởng sẽ năng nổ và hoạt bát thế nào chứ? Vậy mà cũng chỉ biết ngồi đó cười hề hề hùa theo.
Có lẽ nam chính cũng không có hứng thú với mấy chủ đề này ha.
Đang mải suy nghĩ thì ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Nguyên Dương sau đó cậu ta khẽ gật đầu cười với cậu
Lục Vũ Minh: "..." Nam chính có vẻ thích cười ha.
Mỗi lần cười là ảo giác hào quang sáng chói các kiểu.
[ Thì người ta có nụ cười tựa ánh mặt trời mà. ]
" Mà này, sở thích của cậu là gì vậy Nguyên Dương? "
Nam sinh bên cạnh đang nói không ngừng bỗng xoay sang chủ đề người bén cạnh mình
Nguyên Dương suy nghĩ một hồi rồi nhẹ đáp " Tớ thích nhất đọc tiểu thuyết và lách. "
" Ồ ~ " Đám bạn bất ngờ ồ lên tiếng
Với bề ngoài của Nguyên Dương thì sở thích quả thật quá khác biệt, họ cứ nghĩ cậu ta sẽ thích mấy hoạt động ngoài trời thể thao cơ.
Đến Lục Vũ Minh khi nghe câu đó cũng bất ngờ mà.
Vậy là cậu và nam chính cùng chung sở thích sao?
" Cái sở thích đó chẳng phải rất nhàm chán sao? Lạ thật đấy, con trai mà đi thích tiểu thuyết với viết lách hả? "
Nam sinh đeo vòng vàng lên tiếng khiến nụ cười Nguyên Dương có hơi sượng lại
" haha...kì lạ lắm nhỉ... "
_Cạnh
Lục Vũ Minh tính nhẹ đặt ly nước xuống nhưng không biết phải do mất kiểm soát lực hay không nên tạo ra tiếng hơi mạnh
" Chẳng có gì kì lạ, tôi cũng thích tiểu thuyết và viết lách đây. Có vấn đề gì? "
Đám đàn em cùng Lục Vũ Minh ngồi đối diện với đám học sinh mặc đồng phục trường khác
Sở dĩ có buổi gặp mặt này là đám đàn em cùng 'Lục Vũ Minh' gốc vốn thuộc kiểu dân chơi quan hệ rộng nên ưa kết bạn xã giao tạo dựng quan hệ kết phái
Nhìn đám học sinh đó đeo đồng hồ, giày hành hiệu, vòng cổ vàng là biết gia cảnh cũng không vừa rồi
Cụ thể học sinh bên đó có 2 nam sinh trông khá ngầu và 1 nữ sinh sành điệu còn bên Lục Vũ Minh có 3 nam sinh tính cả cậu.
" Còn thiếu một người nữa đúng không? "
Một trong đàn em của Lục Vũ Minh lên tiếng hỏi nam sinh bên đó.
Nam sinh đeo đồng hồ hàng hiệu đưa tay check giờ đáp
" Đúng vậy, đã 5 phút rồi cậu ta chưa đến đúng là lề mề mà. "
Người chưa đến được nhắc đến là nam chính Nguyên Dương.
Theo hệ thống mưu tả thì nam chính có vibe mặt trời sáng rọi luôn che chở bên cạnh nữ chính, là một người tính tình tốt và bao dung vậy nên khiến trái tim đầy tổn thương của nữ chính được chữa lành
Cậu thật sự cũng muốn xem xem nam chính trông như thế nào.
" Xin lỗi, tớ đến muộn. "
Vừa nhắc tới, nam sinh có vẻ vội vàng như vừa chạy đến, đổ một chút mồ hôi trên trán nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp trai mà người bình thường không có được
Trông có vẻ giản dị nhưng hệ thống nói cậu ta vẫn luôn che giấu thân phận của mình, mặc dù vậy vẫn chơi được với đám học sinh ăn chơi này thì đủ hiểu tính tốt cỡ nào
" Nguyên Dương đến rồi, ngồi đây đi. "
Nữ sinh duy nhất của trường bên lúc này tỏ ra ngọt ngào mời Nguyên Dương ngồi bên cạnh mình
Nguyên Dương không nghĩ ngợi nhiều gật đầu ngồi xuống, trùng hợp đối diện với Lục Vũ Minh
' Hệ thống, nam chính đến rồi tôi phải làm gì. '
[ Trước tiên làm quen giới thiệu bản thân trước. ]
" Xin chào tôi là Lục Vũ Minh, rất vui được gặp cậu. "
Cậu chìa tay đưa về phía trước, nam chính nhanh chóng bắt lấy còn kèm theo nụ cười đầy thân thiện
" Chào cậu, tôi là Nguyên Dương, rất vui được gặp. "
" Ài cũng đâu phải ra mắt đâu mà hai người trịnh trọng vậy chứ " Nam sinh đeo vòng vàng cười cợt
" Nè, Lục ca tôi là người lịch sự đâu phải như cậu. "
" Thôi tôi giỡn tí mà, chẳng lẽ chúng ta đến đây để cãi lộn. "
" Được rồi, gọi nước đi. "
Sau đó đám học sinh ngồi đây kể chuyện về cuộc đời, tình yêu và các thứ xàm lông mà tụi trẻ trâu mới có thể nghĩ ra
Là một người linh hồn đã có tuổi như Lục Vũ Minh đây chẳng biết nên xen vào kiểu gì hay nói cái gì cho đồng trang lứa
Cậu cũng nhận ra không chỉ có mình không biết nói gì mà Nguyên Dương cũng vậy
Nam chính mà cậu nghĩ tưởng sẽ năng nổ và hoạt bát thế nào chứ? Vậy mà cũng chỉ biết ngồi đó cười hề hề hùa theo.
Có lẽ nam chính cũng không có hứng thú với mấy chủ đề này ha.
Đang mải suy nghĩ thì ánh mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Nguyên Dương sau đó cậu ta khẽ gật đầu cười với cậu
Lục Vũ Minh: "..." Nam chính có vẻ thích cười ha.
Mỗi lần cười là ảo giác hào quang sáng chói các kiểu.
[ Thì người ta có nụ cười tựa ánh mặt trời mà. ]
" Mà này, sở thích của cậu là gì vậy Nguyên Dương? "
Nam sinh bên cạnh đang nói không ngừng bỗng xoay sang chủ đề người bén cạnh mình
Nguyên Dương suy nghĩ một hồi rồi nhẹ đáp " Tớ thích nhất đọc tiểu thuyết và lách. "
" Ồ ~ " Đám bạn bất ngờ ồ lên tiếng
Với bề ngoài của Nguyên Dương thì sở thích quả thật quá khác biệt, họ cứ nghĩ cậu ta sẽ thích mấy hoạt động ngoài trời thể thao cơ.
Đến Lục Vũ Minh khi nghe câu đó cũng bất ngờ mà.
Vậy là cậu và nam chính cùng chung sở thích sao?
" Cái sở thích đó chẳng phải rất nhàm chán sao? Lạ thật đấy, con trai mà đi thích tiểu thuyết với viết lách hả? "
Nam sinh đeo vòng vàng lên tiếng khiến nụ cười Nguyên Dương có hơi sượng lại
" haha...kì lạ lắm nhỉ... "
_Cạnh
Lục Vũ Minh tính nhẹ đặt ly nước xuống nhưng không biết phải do mất kiểm soát lực hay không nên tạo ra tiếng hơi mạnh
" Chẳng có gì kì lạ, tôi cũng thích tiểu thuyết và viết lách đây. Có vấn đề gì? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất