Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!
Chương 21
Lục Vũ Minh tìm tới địa chỉ vạch ra của hệ thống, đi cùng với cậu là cha Lục
Sở dĩ hôm nay Lục Tân rảnh rỗi nên ông lái xe đưa cậu đi luôn thay vì gọi tài xế khá mất thời gian
Đến nơi, Lục Vũ Minh ngước mắt nhìn số căn hộ thấy ở đó có một người phụ nữ đang mở cửa để vào, cậu đoán đây chính mẹ của Kình Ngọc nên đã chạy theo
Xoảng
Cảnh tượng trước mắt mẹ Kình rất hỗn loạn
Trong góc tối, Kình Ngọc ngồi cách đó không xa đang ném đồ đạc về phía cha Dương
Chẳng cần biết nguyên nhân là gì, hình ảnh này đủ khiến bà điên lên
Người phụ nữ vô cùng tức giận đi về phía Kình Ngọc đạp cô ngã xuống sàn, không quan tâm con mình đang bị sốt
'Mày điên rồi hả!? Sao lại ném đồ vào dượng mày!? Cái thứ bất hiếu này!"
Kình Ngọc cho dù cảm thấy đau cũng không kêu ra tiếng, người phụ nữ còn tính đạp thêm phát nữa thì giọng nói từ đằng sau vang lên
'Dừng lại, đừng đánh nữa "
Mẹ Kình quay đầu nhìn, phát hiện đó chỉ là một thiếu niên trạc tuổi con mình liền tỏ ra khinh thường
Mày là con cái nhà ai tùy tiện xen vào chuyện người khác? 'Đầu tiên thì...chào bác, cháu là bạn của Kình Ngọc."
Lục Vũ Minh vừa nói, tay vừa cầm điện thoại quay, mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể
" Nhãi con quay gì chứ!? Đưa cái máy đây... "
Người đàn ông tính tiến đến chỗ Lục Vũ Minh thì bị Kình Ngọc dùng hết sức nắm lấy cổ chân, gắn giọng cảnh cáo
Không được động vào cậu ấy, nếu không tôi sẽ giết ông... "
"Mày...!"
Người đàn ông còn chưa định hình được, giây tiếp theo đã bị cắt ngang bởi giọng nói quen thuộc
" Ở đây có gì ồn vậy?"
Cha Lục tiến vào ngay phía sau con trai mình, người đàn ông nhìn thấy Lục Tân sắc mặt gã liền tái mét hơn bao giờ hết
Tại tại sao giám đốc lại ở đây?
Mấy người là ai sao lại...ưm "
Mẹ Kình chưa hiểu chuyện gì hết, mới nói chưa đầy một câu thì bị người đàn ông bịt miệng
" Biết điều giữ miệng đi, người đó là giám đốc của anh."
Người đàn ông nói nhỏ với vẻ mặt nghiêm trọng, người phụ nữ cũng sợ hãi theo lặng lẽ gật đầu" Ồ...Chẳng phải anh Lý trưởng phòng kỹ thuật đây à? Anh ở đây làm gì? "
Ngay khi thấy cha mình quen biết người đàn ông kia, Lục Vũ Minh rất bất ngờ
Không ngờ người đàn ông kia lại làm dưới trướng cha cậu... Không phải mọi chuyện dễ dàng đã dễ dàng hơn sao?
Lục Vũ Minh định gọi hệ thống nhưng chợt nhận ra vì cốt truyện đang thay đổi nên hệ thống cũng tạm thời biến mất từ khi cậu tìm tới đây rồi.
" À... Không ngờ gặp sếp ở đây...Đây là họ hàng của tôi, tôi đến thăm một chút ấy mà... "
Họ hàng? "
Cha Lục khẽ liếc mắt, nhìn đứa trẻ nằm rạp trên sàn trông rất vật vã đang được người phụ nữ cố gắng rìu lên
Có vẻ như...anh rất quan tâm tới họ hàng của mình nhỉ?
Đương...đương nhiên rồi, vì vậy con sếp chắc hiểu lầm cái gì rồi...sếp mau
bảo thằng bé xoá video đi... '
Nhìn được vẻ lo sợ của người đàn ông, Lục Tân mỉm cười đáp
Anh không làm gì thì sao phải sợ chứ, con trai tôi chỉ quay cho vui thôi. "
Vui cái gì chứ!! Ông đây không có giỡn!!
Người đàn ông tức tới phát điên nhưng vẫn phải nhịn xuống
Lục Vũ Minh cũng tắt máy quay rồi chạy đến chỗ Kinh Ngọc thăm hỏi" Có đau lắm không? Đi với tớ nhé..."
Cậu đưa tay muốn rìu cô liền bị người phụ nữ gạt ra một bên
' Cậu định đưa con tôi đi đâu hả!? Nếu thật sự quan tâm nó thì đưa tiền mua thuốc đây! "
Cha Lục bình tĩnh bước tới, đưa ra một tập tiền tới trước mắt người phụ nữ
'Chừng này đã đủ mượn con gái bà 1 ngày rồi chứ?
Người phụ nữ bắt đầu lung lay nhìn về phía người đàn ông nhưng bị ông trừng mắt cảnh cáo
'Không được! Con gái tôi đâu thể tùy tiện đưa đi như vậy! "
Lục Tân thở dài " Vậy thì để con bé quyết định đi, Kình Ngọc, con muốn ở đây hay đi với chúng ta nào? "
Kình Ngọc như không cần suy nghĩ, níu chặt lấy tay áo Lục Vũ Minh, đây là câu trả lời
'Quyết định đã rõ, bà yên tâm sau khi đi cùng tôi con bé sẽ khoẻ sớm thôi...Còn nữa anh trưởng phòng, về sớm đi kẻo gia đình lo. "
Lục Tân đầy thâm hiểm nhắc khéo khiến trong lòng người đàn ông đầy chột dạ.
' Tôi...tôi biết rồi.
Lục Vũ Minh cõng Kình Ngọc trên lưng rời khỏi cái nơi tối tăm đó' Nói rồi, có chuyện gì tớ sẽ ở bên cậu mà. '
"Ừm..."
Kình Ngọc nửa tỉnh nửa mê, rụi đầu vào lưng cậu, giờ trong lòng hắn tràn ngập cảm giác an toàn
Cảm ơn vì đã đến, bạn trai của tôi...
Tôi yêu cậu rất nhiều.
Sở dĩ hôm nay Lục Tân rảnh rỗi nên ông lái xe đưa cậu đi luôn thay vì gọi tài xế khá mất thời gian
Đến nơi, Lục Vũ Minh ngước mắt nhìn số căn hộ thấy ở đó có một người phụ nữ đang mở cửa để vào, cậu đoán đây chính mẹ của Kình Ngọc nên đã chạy theo
Xoảng
Cảnh tượng trước mắt mẹ Kình rất hỗn loạn
Trong góc tối, Kình Ngọc ngồi cách đó không xa đang ném đồ đạc về phía cha Dương
Chẳng cần biết nguyên nhân là gì, hình ảnh này đủ khiến bà điên lên
Người phụ nữ vô cùng tức giận đi về phía Kình Ngọc đạp cô ngã xuống sàn, không quan tâm con mình đang bị sốt
'Mày điên rồi hả!? Sao lại ném đồ vào dượng mày!? Cái thứ bất hiếu này!"
Kình Ngọc cho dù cảm thấy đau cũng không kêu ra tiếng, người phụ nữ còn tính đạp thêm phát nữa thì giọng nói từ đằng sau vang lên
'Dừng lại, đừng đánh nữa "
Mẹ Kình quay đầu nhìn, phát hiện đó chỉ là một thiếu niên trạc tuổi con mình liền tỏ ra khinh thường
Mày là con cái nhà ai tùy tiện xen vào chuyện người khác? 'Đầu tiên thì...chào bác, cháu là bạn của Kình Ngọc."
Lục Vũ Minh vừa nói, tay vừa cầm điện thoại quay, mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể
" Nhãi con quay gì chứ!? Đưa cái máy đây... "
Người đàn ông tính tiến đến chỗ Lục Vũ Minh thì bị Kình Ngọc dùng hết sức nắm lấy cổ chân, gắn giọng cảnh cáo
Không được động vào cậu ấy, nếu không tôi sẽ giết ông... "
"Mày...!"
Người đàn ông còn chưa định hình được, giây tiếp theo đã bị cắt ngang bởi giọng nói quen thuộc
" Ở đây có gì ồn vậy?"
Cha Lục tiến vào ngay phía sau con trai mình, người đàn ông nhìn thấy Lục Tân sắc mặt gã liền tái mét hơn bao giờ hết
Tại tại sao giám đốc lại ở đây?
Mấy người là ai sao lại...ưm "
Mẹ Kình chưa hiểu chuyện gì hết, mới nói chưa đầy một câu thì bị người đàn ông bịt miệng
" Biết điều giữ miệng đi, người đó là giám đốc của anh."
Người đàn ông nói nhỏ với vẻ mặt nghiêm trọng, người phụ nữ cũng sợ hãi theo lặng lẽ gật đầu" Ồ...Chẳng phải anh Lý trưởng phòng kỹ thuật đây à? Anh ở đây làm gì? "
Ngay khi thấy cha mình quen biết người đàn ông kia, Lục Vũ Minh rất bất ngờ
Không ngờ người đàn ông kia lại làm dưới trướng cha cậu... Không phải mọi chuyện dễ dàng đã dễ dàng hơn sao?
Lục Vũ Minh định gọi hệ thống nhưng chợt nhận ra vì cốt truyện đang thay đổi nên hệ thống cũng tạm thời biến mất từ khi cậu tìm tới đây rồi.
" À... Không ngờ gặp sếp ở đây...Đây là họ hàng của tôi, tôi đến thăm một chút ấy mà... "
Họ hàng? "
Cha Lục khẽ liếc mắt, nhìn đứa trẻ nằm rạp trên sàn trông rất vật vã đang được người phụ nữ cố gắng rìu lên
Có vẻ như...anh rất quan tâm tới họ hàng của mình nhỉ?
Đương...đương nhiên rồi, vì vậy con sếp chắc hiểu lầm cái gì rồi...sếp mau
bảo thằng bé xoá video đi... '
Nhìn được vẻ lo sợ của người đàn ông, Lục Tân mỉm cười đáp
Anh không làm gì thì sao phải sợ chứ, con trai tôi chỉ quay cho vui thôi. "
Vui cái gì chứ!! Ông đây không có giỡn!!
Người đàn ông tức tới phát điên nhưng vẫn phải nhịn xuống
Lục Vũ Minh cũng tắt máy quay rồi chạy đến chỗ Kinh Ngọc thăm hỏi" Có đau lắm không? Đi với tớ nhé..."
Cậu đưa tay muốn rìu cô liền bị người phụ nữ gạt ra một bên
' Cậu định đưa con tôi đi đâu hả!? Nếu thật sự quan tâm nó thì đưa tiền mua thuốc đây! "
Cha Lục bình tĩnh bước tới, đưa ra một tập tiền tới trước mắt người phụ nữ
'Chừng này đã đủ mượn con gái bà 1 ngày rồi chứ?
Người phụ nữ bắt đầu lung lay nhìn về phía người đàn ông nhưng bị ông trừng mắt cảnh cáo
'Không được! Con gái tôi đâu thể tùy tiện đưa đi như vậy! "
Lục Tân thở dài " Vậy thì để con bé quyết định đi, Kình Ngọc, con muốn ở đây hay đi với chúng ta nào? "
Kình Ngọc như không cần suy nghĩ, níu chặt lấy tay áo Lục Vũ Minh, đây là câu trả lời
'Quyết định đã rõ, bà yên tâm sau khi đi cùng tôi con bé sẽ khoẻ sớm thôi...Còn nữa anh trưởng phòng, về sớm đi kẻo gia đình lo. "
Lục Tân đầy thâm hiểm nhắc khéo khiến trong lòng người đàn ông đầy chột dạ.
' Tôi...tôi biết rồi.
Lục Vũ Minh cõng Kình Ngọc trên lưng rời khỏi cái nơi tối tăm đó' Nói rồi, có chuyện gì tớ sẽ ở bên cậu mà. '
"Ừm..."
Kình Ngọc nửa tỉnh nửa mê, rụi đầu vào lưng cậu, giờ trong lòng hắn tràn ngập cảm giác an toàn
Cảm ơn vì đã đến, bạn trai của tôi...
Tôi yêu cậu rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất