Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!
Chương 28
Sau khi đưa Kình Ngọc băng bó vết thương, Lục Vũ Minh gọi cho tài xế trở về chỗ ở của cô
Lúc xuống xe vì cậu sợ cô đau lên đã cõng một đoạn, lại bắt gặp mẹ Kình vừa đi mua đồ về
Mẹ Kình nhìn thoáng qua Lục Vũ Minh sau đó đảo mắt sang Kình Ngọc đang được công
Hắn nhìn bà với khuôn mặt không cảm xúc nhưng vòng tay quàng qua cổ cậu thiếu niên càng chặt tỏ ý 'Đừng làm phiền con
Khoé môi bà giật giật, cảm thấy thật cạn lời
Thằng điên, nó còn điên hơn bà đây!
Lỗi do bà đã nuôi nó sai lệch nên mới thành ra vậy.
Chào bác, bác khoẻ chứ?
Lục Vũ Minh đối diện với Kình Vân vẫn luôn chào hỏi lịch sự
Bà cảm thấy trong mắt đứa nhóc này không có sự miệt thị nào, bình thường bọn họ đều nói bà là mụ điên
Bây giờ mới biết tại sao đứa con điên nhà bà lại thích đứa nhóc này đến vậy
Chẳng biết đây là kiểu người tốt tính hay khờ khạo nữa.
" À...chào cháu, ta khoẻ rồi, cảm ơn cháu và gửi lời cảm ơn đến cha nhé."
Mẹ Kình mỉm cười thân thiện khác với lần đầu tiên gặp mặt làm cậu còn nghĩ bà ấy bị đa nhân cách nữaBà cười nói vui vẻ còn mời cậu vào nhà, thậm chí còn không hỏi lý do tại sao con mình lại bị thương
Cậu dìu Kình Ngọc ngồi xuống ghế, thấy cô nhẹ kêu một tiếng " A...
" Vẫn còn đau hả? Vậy khi nào đi học tớ qua đón nha?
"Ùm..."
Mẹ Kình thấy một màn này ngứa hết cả mắt
Đau? Từ bao giờ nó chịu đau kém thế?Bà nhiệt tình mời Lục Vũ Minh ở lại đây chơi nhưng cậu từ chối khéo vì tài xế đang đợi bên ngoài.
Đợi tới lúc Lục Vũ Minh đi khuất
Sắc mặt tươi cười của mẹ Kình biến mất, bà tẩn vào đầu Kình Ngọc một phát" Rồi mày định giả vờ tới khi nào?"
Kình Ngọc lạnh mặt không nói gì, hắn phớt lờ đứng dậy đi tới tủ lạnh tu hết chai sữa, tựa như không có chuyện gì xảy ra
So với người vừa rồi kêu đau và bây giờ hoàn toàn chẳng liên quan.
Haha...mày đúng là giỏi diễn thật! Nó mà biết chắc cách xa mày mất haha...
Mẹ Kình cười lớn, càng lúc càng không nhịn được ôm bụng cười đến nỗi chảy cả nước mắt
Không phải chuyện của mẹ. "
Hắn đóng mạnh cách cửa tủ lại, một bước trở về phòng, trong đầu không khỏi suy nghĩ
Vì cái gì phải giữ khoảng cách chứ?
Nếu cậu chán tôi thật thì đã không quan tâm tôi tới vậy...
Vậy lý do là gì?
**
[ Vũ Minh! Cậu quá để tâm tới nữ chính rồi! ]
[ Đã nói phớt lờ, mặc kệ đi! ]
[ Bộ không định quay đầu hả!? ]
Tiếng của hệ thống cứ vang bên tai cậu muốn điếng luôn quá' Tôi biết rồi mà! Thấy cô ấy ngã nên lương tâm tôi bứt rứt! '
[ Đang yên lành đi cầu thang thì bị ngã? Bộ không thấy đáng ngờ hả!?]
Lục Vũ Minh ngầm suy ngẫm lại lời của hệ thống
Chẳng lẽ Kinh Ngọc thật sự bất chấp tự làm mình bị thương để được chú ý? Không...thế thì quá rợn người rồi.
" Chỉ lần này thôi, tới khi cô ấy khỏi hẳn tôi sẽ rời đi.
[ Cứ hết lần này tới lần khác! Nếu cậu làm sao thì tôi không chịu trách nhiệm đâu! Hừ. ]
_Cốc cốc
' Tiểu Minh à? Con ngủ chưa? "
Bên ngoài giọng cha Lục gõ cửa vọng vào, cậu nhẹ giọng
" Con chưa, cha vào đi. '
Cạch
Cha có chuyện quan trọng muốn nói với con.
Vừa vào Lục Tân đã vào thẳng vấn đề chính, có điều trông ông có hơi khó nói
Cha cứ nói đi. "
" 2 tuần tới vì thay đổi công tác nên có thể gia đình ta phải chuyển đến thành phố mới để thuận tiện...Nhưng nếu con không lỡ rời xa nơi đây thì cha có thể sắp xếp... "Không sao, chúng ta cũng nên chuyển đi mà. "
Trái với phản ứng ông nghĩ tới, cậu lại vô cùng điềm tĩnh như biết trước điều này từ lâu rồi
'Con...không buồn sao? Ta tưởng con luyến tiếc con bé...
Lục Vũ Minh nghe vậy mỉm cười nhẹ, lắc lắc đầu
Bọn con sắp kết thúc rồi, vì vậy không có gì phải luyến tiếc, cứ cho đó là một kỷ niệm đẹp thời thanh xuân đi. "
Lục Tân rất bất ngờ khi có ngày được nghe con trai mình nói ra những lời này...
Dù có lẽ trong lời nói đó có phần là không thật lòng.
Lúc xuống xe vì cậu sợ cô đau lên đã cõng một đoạn, lại bắt gặp mẹ Kình vừa đi mua đồ về
Mẹ Kình nhìn thoáng qua Lục Vũ Minh sau đó đảo mắt sang Kình Ngọc đang được công
Hắn nhìn bà với khuôn mặt không cảm xúc nhưng vòng tay quàng qua cổ cậu thiếu niên càng chặt tỏ ý 'Đừng làm phiền con
Khoé môi bà giật giật, cảm thấy thật cạn lời
Thằng điên, nó còn điên hơn bà đây!
Lỗi do bà đã nuôi nó sai lệch nên mới thành ra vậy.
Chào bác, bác khoẻ chứ?
Lục Vũ Minh đối diện với Kình Vân vẫn luôn chào hỏi lịch sự
Bà cảm thấy trong mắt đứa nhóc này không có sự miệt thị nào, bình thường bọn họ đều nói bà là mụ điên
Bây giờ mới biết tại sao đứa con điên nhà bà lại thích đứa nhóc này đến vậy
Chẳng biết đây là kiểu người tốt tính hay khờ khạo nữa.
" À...chào cháu, ta khoẻ rồi, cảm ơn cháu và gửi lời cảm ơn đến cha nhé."
Mẹ Kình mỉm cười thân thiện khác với lần đầu tiên gặp mặt làm cậu còn nghĩ bà ấy bị đa nhân cách nữaBà cười nói vui vẻ còn mời cậu vào nhà, thậm chí còn không hỏi lý do tại sao con mình lại bị thương
Cậu dìu Kình Ngọc ngồi xuống ghế, thấy cô nhẹ kêu một tiếng " A...
" Vẫn còn đau hả? Vậy khi nào đi học tớ qua đón nha?
"Ùm..."
Mẹ Kình thấy một màn này ngứa hết cả mắt
Đau? Từ bao giờ nó chịu đau kém thế?Bà nhiệt tình mời Lục Vũ Minh ở lại đây chơi nhưng cậu từ chối khéo vì tài xế đang đợi bên ngoài.
Đợi tới lúc Lục Vũ Minh đi khuất
Sắc mặt tươi cười của mẹ Kình biến mất, bà tẩn vào đầu Kình Ngọc một phát" Rồi mày định giả vờ tới khi nào?"
Kình Ngọc lạnh mặt không nói gì, hắn phớt lờ đứng dậy đi tới tủ lạnh tu hết chai sữa, tựa như không có chuyện gì xảy ra
So với người vừa rồi kêu đau và bây giờ hoàn toàn chẳng liên quan.
Haha...mày đúng là giỏi diễn thật! Nó mà biết chắc cách xa mày mất haha...
Mẹ Kình cười lớn, càng lúc càng không nhịn được ôm bụng cười đến nỗi chảy cả nước mắt
Không phải chuyện của mẹ. "
Hắn đóng mạnh cách cửa tủ lại, một bước trở về phòng, trong đầu không khỏi suy nghĩ
Vì cái gì phải giữ khoảng cách chứ?
Nếu cậu chán tôi thật thì đã không quan tâm tôi tới vậy...
Vậy lý do là gì?
**
[ Vũ Minh! Cậu quá để tâm tới nữ chính rồi! ]
[ Đã nói phớt lờ, mặc kệ đi! ]
[ Bộ không định quay đầu hả!? ]
Tiếng của hệ thống cứ vang bên tai cậu muốn điếng luôn quá' Tôi biết rồi mà! Thấy cô ấy ngã nên lương tâm tôi bứt rứt! '
[ Đang yên lành đi cầu thang thì bị ngã? Bộ không thấy đáng ngờ hả!?]
Lục Vũ Minh ngầm suy ngẫm lại lời của hệ thống
Chẳng lẽ Kinh Ngọc thật sự bất chấp tự làm mình bị thương để được chú ý? Không...thế thì quá rợn người rồi.
" Chỉ lần này thôi, tới khi cô ấy khỏi hẳn tôi sẽ rời đi.
[ Cứ hết lần này tới lần khác! Nếu cậu làm sao thì tôi không chịu trách nhiệm đâu! Hừ. ]
_Cốc cốc
' Tiểu Minh à? Con ngủ chưa? "
Bên ngoài giọng cha Lục gõ cửa vọng vào, cậu nhẹ giọng
" Con chưa, cha vào đi. '
Cạch
Cha có chuyện quan trọng muốn nói với con.
Vừa vào Lục Tân đã vào thẳng vấn đề chính, có điều trông ông có hơi khó nói
Cha cứ nói đi. "
" 2 tuần tới vì thay đổi công tác nên có thể gia đình ta phải chuyển đến thành phố mới để thuận tiện...Nhưng nếu con không lỡ rời xa nơi đây thì cha có thể sắp xếp... "Không sao, chúng ta cũng nên chuyển đi mà. "
Trái với phản ứng ông nghĩ tới, cậu lại vô cùng điềm tĩnh như biết trước điều này từ lâu rồi
'Con...không buồn sao? Ta tưởng con luyến tiếc con bé...
Lục Vũ Minh nghe vậy mỉm cười nhẹ, lắc lắc đầu
Bọn con sắp kết thúc rồi, vì vậy không có gì phải luyến tiếc, cứ cho đó là một kỷ niệm đẹp thời thanh xuân đi. "
Lục Tân rất bất ngờ khi có ngày được nghe con trai mình nói ra những lời này...
Dù có lẽ trong lời nói đó có phần là không thật lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất