[Bjyx] Abo Chi Cưỡng Chế Thụ Thai
Chương 31
"Con của chúng ta rất thích tôi hôn nó, dù mới lớn có chút xíu thôi nhưng đã biết biểu đạt tình cảm với tôi rồi này, thật không giống em tẹo nào cả"
Vương Nhất Bác nói xong, vẫn chưa thỏa mãn mà dùng miệng hôn thêm một cái lên bụng Tiêu Chiến, thân thể ngọt ngào như vậy, chỉ cần chạm vào một chút da thịt thôi cũng đủ làm bản thân nhịn không được. Dưới sự dụ dỗ của thân thể xinh đẹp nhà thiếu tướng, Vương Nhất Bác vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên bụng Tiêu Chiến.
"Đừng làm như vậy" Hành vi này hiển nhiên khác hoàn toàn với việc phụ thân và đứa nhỏ trao đổi tình cảm, thân thể rất dễ dàng cảm nhận được Vương Nhất Bác liếm láp có tính khiêu khích cỡ nào, dưới sự vây quanh của nội tiết tố thuộc về Vương Nhất Bác mãnh liệt truyền tới, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết nên làm sao.
Vương Nhất Bác sao có khả năng nghe lời cậu, dù sao thân thể đã tịch mịch lâu như vậy, bây giờ chắc chắn không có cách nào kháng cự hắn. Đừng nói hiện tại, cho dù là những đêm giao hoan ở nhà cũ Tiêu Chiến, đối với chuyện hắn cầu hoan cậu chưa bao giờ có sức chống cự. Nguyên nhân từ việc nội tiết tố cực kì hấp dẫn đối phương, cộng thêm Tiêu Chiến đang mang thai con của hắn nữa.
Đây là chuyện làm người ta tự hào biết bao, hắn làm Thiếu tướng mang thai, đem cậu mang đến tinh cầu của mình. Cảm giác này giống hệt như tên thổ phỉ cướp được địa bàn rộng lớn, làm cả người hắn nhiệt huyết dâng trào.
Vương Nhất Bác hôn cơ bụng rồi dần dần hôn tiếp lên trên, mang theo mùi vị yêu thích mà độc chiếm, bàn tay thuận thế cởi chiếc áo sơ mi màu trắng ra, ở mỗi tấc da thịt Tiêu Chiến để lại mùi hương cùng dấu ấn, Tiêu Chiến đầu choáng mắt hoa đến không chịu được. Sau mỗi lần chống lại dục vọng bản thân hậu quả thê thảm chính là bị phản ứng ngược lại một cách dữ dội. Cơ thể hoàn toàn không chịu bản thân khống chế, bắt đầu run rẩy không ngừng, ngón tay bám trên đầu nam nhân tóc vàng, tận lực nâng người lên làm cho mình dán chặt vào Vương Nhất Bác, độ ấm cùng hương vị của hắn làm cậu luân hãm, khát vọng mà trầm mê.
"Ngô" Nụ hôn của nam nhân đã tấn công tới chiếc cổ thon dài của cậu, nơi có mạch máu phong phú, cũng là nơi yếu ớt không nên bại lộ trước mắt địch nhân, hiện tại chính cậu lại ngẩng đầu lên để môi Vương Nhất Bác hôn tới. Tựa như mỹ thực rơi vào tay động vật ăn thịt cỡ lớn, tùy lúc đều có thể một ngụm bị cắn đứt cổ họng, đứng trước nguy hiểm như vậy nhưng lại bị nụ hôn bá đạo lại ôn nhu của ai kia làm cho cực kì thỏa mãn, ngay cả máu thịt và xương cốt trong cơ thể đều tê dại vì thỏa mãn.
Hôn môi là chuyện hiển nhiên, dưới sự hấp dẫn của nội tiết tố, hai đôi môi hung hăng mà dán lại với nhau, linh hồn cùng linh hồn va chạm vào nhau pháo hoa bắn ra khắp nơi. Tiêu Chiến hoàn toàn không có sức lực suy nghĩ xem mình hận Vương Nhất Bác bao nhiêu, ngoại trừ muốn thân thiết với hắn thì vẫn là muốn thân thiết với hắn.
Không được, nếu tiếp tục làm tiếp mình nhất định sẽ đầu hàng, không biết xấu hổ mở đùi ra cầu hắn đánh dấu mình. Tiêu Chiến liều một tia lí trí cuối cùng lắc đầu muốn thoát khỏi Vương Nhất Bác. Thú tính trong người nam nhân bạo phát, một tay kéo người lại áp lên trên hung hăng mà hôn lên đôi môi, không cho cậu chút không gian hô hấp nào, cả khoang miệng tràn ngập hương vị của hắn.
Cho dù có camera ở trong phòng, nhưng trận làm tình này e là tránh không được. Tiêu Chiến tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, có lẽ sau khi thân thể đạt được thỏa mãn cậu sẽ tốt hơn một chút nhỉ.
Quần áo trong lúc hai người dây dưa với nhau đã dần dần không còn trên người, ngay lúc Tiêu Chiến chấp nhận sự thật để Vương Nhất Bác lật người cậu lại, âm thanh của Kennard từ máy truyền âm đột nhiên truyền đến: " Hey, bây giờ không phải lúc làm chuyện này. Vương Nhất Bác tên ăn hại mày cút về đây cho anh. Còn có Tiêu thiếu tướng, ba thuộc hạ của cậu sẽ tới phòng nghỉ của cậu báo cáo sau năm phút nữa. Tôi nghĩ, cậu sẽ không muốn để bọn họ thấy dáng vẻ hiện tại của mình đâu ha"
"Đáng chết." Vương Nhất Bác coi như vẫn sót lại chút lí trí, hắn nhanh chóng ngồi dậy. Vừa táo bạo rống lên: "Tôi nhất định sẽ đem camera trong phòng này đập hết, Kennard chết tiệt, tôi sao lại có một anh trai đáng ghét như vậy cơ chứ" Sau đó hắn quay đầu lại nhìn người trên giường mặt vô biểu tình nhưng đã hồng thấu của thiếu tướng. Biết rõ cậu hiện giờ xấu hổ chết rồi, nhanh chóng cúi người xuống hôn hôn cái trán trơn bóng của cậu. ngôn tình tổng tài
"Bảo bối, không sao đâu. Lúc nãy tôi giúp em bao rất chặt, che rất kín, không ai nhìn thấy thân thể em đâu. Tôi sẽ không để xảy ra chuyện đấy"
" À..đúng rồi, mau mặc quần áo vào" Hắn nhặt toàn bộ quần áo của Tiêu Chiến lên đặt trước mặt cậu, vuốt vuốt tóc cậu: "Tôi giúp em mặc cũng được nha.."
Tiêu Chiến đạp hắn một cái, đoạt lại quần áo trong tay hắn. Nhanh chóng mặc vào một câu cũng không thèm nói với Vương Nhất Bác.
Ở một mặt nào đó mà nói tên gia khỏa Vương Nhất Bác này cũng xem như biết quan sát sắc mặt người khác, khá là biết điều thức thời. Biết Tiêu Chiến gặp mặt những thuộc hạ đã phản bội cậu chắc chắn sẽ không hi vọng mình ở đây. Để ba quân nhân dang vẻ mặt co quắp bước vào phòng nghỉ, hắn kiếm đại cái cớ rồi cấp tốc chạy mất hút.
Thân thể Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vừa nhìn thấy ba người kia, cảm giác nghẹn khuất cùng phẫn nộ khi như tên ngốc bị đùa giỡn lập tức trào dâng. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua nét mặt ba người bọn họ, môi mỏng khẽ mở: "Không cần giải thích với tôi, hành vi của các anh đã giải thích tất cả rồi"
"Thiếu tướng, thật xin lỗi. Chúng tôi cũng là phụng mệnh lệnh của thượng tướng làm việc mà thôi.." Rick người coi Tiêu Chiến là thần tượng giành trước giải thích.
"Rick nói không sai, tuy làm như vậy là có lỗi với thiếu tướng ngài nhưng Tiêu Thượng Tướng có ân cứu mạng với chúng tôi. Thiếu tướng cậu bình tĩnh một chút được không? Chúng tôi đã có can đảm tới đây đối mặt với cậu chính là muốn đem toàn bộ chân tướng giải thích rõ ràng." Ariel tiếp lời, tính tình của Rick chắc chắn không thể nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc với Tiêu Chiến.
Nàng nói một hơi, Tiêu Chiến không đáp lời cũng không phản bác. Hít một hơi nàng lấy ra máy tính đem toàn bộ kế hoạch của Lục Thượng Tướng từ đầu đến cuối kể lại toàn bộ.
"Đợi đã" Tiêu Chiến nghe được từ mấu chốt ngay lập tức đánh gãy lời nàng: "Cô nói là cha tôi làm như vậy là vì muốn bảo vệ tôi?"
Thật mắc cười, đem cậu tới địa bàn của địch nhân từ khi nào đã trở thành một loại bảo vệ thế?
"Thiếu tướng ngài có điều không biết, ở Liên Bang, tuy rằng ngài chiến công hiển hách thanh danh vang dội, nhưng kẻ thù của ngài cũng không ít. Nhiệm vụ lần này theo ý nào đó chính là muốn ngài đi chịu chết, tôi nghĩ thiếu tướng ngài không phải không có cảnh giác.." Andy một mực yên lặng lắng nghe lên tiếng nói.
"..." Nhiệm vụ tìm chết này, quả thật, Tiêu Chiến có nghĩ qua, nhưng cậu là một quân nhân, quân nhân lúc chấp hành nhiệm vụ nếu suy nghĩ xem mình có thể toàn thân trở ra hay không, vậy cậu nhất định không phải một chiến sĩ anh dũng.
Trong lần huấn luyện trước đó, Tiêu Chiến tăng độ khó của khảo hạch đối với thuộc hạ, đối với bản thân cũng yêu cầu nghiêm khắc chính là vì muốn nâng cao xác suất còn sống trở về. Nhưng cậu không nghĩ tới, nhiệm vụ này ngay từ đầu đã xác định sẽ tử vong. Đánh bại tinh cầu của phản loạn cũng chỉ là để che đậy, mục đích chính là muốn mạng bọn họ.
Sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, cậu dùng toàn bộ thanh xuân cùng nhiệt huyết để phục vụ Liên Bang nhưng bởi vì nguy cơ cậu sẽ tấn chức nhanh cho đến lợi ích cha truyền con nối của các quí tộc quân bộ cấp cao, cậu đã trở thành vật hi sinh của bọn họ. Đả kích như vậy so với bị phụ thân và thuộc hạ liên hợp lại phản bội càng làm Tiêu Chiến khó lòng chấp nhận hơn.
"Bọn chúng vốn dĩ chính là như vậy không phải sao? Thiếu tướng, ngài xuất thân hiển hách, Lục thượng tước nắm trọng quyền trong tay, nhưng người giống ngài trong quân bộ chỉ là thiểu số, bọn chúng không thể để thế lực của ngài lớn hơn bọn chúng. Tranh đấu chính trị cụ thể thế nào chúng tôi không rõ nhưng chúng tôi đã ở trước mặt Thượng Tướng thề nhất định phải bảo vệ ngài, rút lui đến Tinh hệ Delta cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi."
"Tại sao tôi lại phải tin các anh."Tiêu Chiến biết, bản thân chính là đang bướng bỉnh dãy dụa mà thôi. Ba người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng, Andy từ trong lồng ngực lấy ra một con dấu hình giọt nước ném tới tay Tiêu Chiến.
Con dấu của phụ thân cậu, toàn bộ vũ trụ chỉ có một cái như vậy thôi, do tinh thần lực của ngài ấy khống chế, đại biểu ý chí của phụ thân cậu.
Một tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến, Tiêu Chiến không nói ra lời, gắt gao nắm chặt vật nhỏ màu lam kia, đáy cạnh sắc nhọn đem tay cậu cứa ra máu, cậu lại không hề cảm nhận được đau đớn. Yên lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến nhàn nhạt mở miệng:
"Các anh đi ra ngoài đi" Cậu cần một chút thời gian để tiêu hóa tin tức này.
"Vậy thiếu tướng ngài nghỉ ngơi tốt."
Ba người lui ra ngoài, căn phòng màu trắng lạnh lùng làm thân thể Tiêu Chiến vốn dĩ cương cứng càng không thể nhúc nhích, cảm giác lạnh như băng đâm vào cốt tủy, ngắn ngủi nửa ngày cậu từ bị phụ thân phản bội chuyển thành toàn bộ quân bộ Liên Bang phản bội. Không, không chỉ có quân bộ, thận chí toàn bộ tầng lớp thống trị Liên Bang đều cho rằng sự tồn tại của cậu là một uy hiếp.
Tiêu Chiến cả người cuộn tròn, hai tay ôm lấy đầu, bắt đầu nhớ lại ngày đầu tiên bước vào trường quân giáo, tuổi trẻ nhiệt huyết. Cậu là học viên quân giáo ưu tú nhất, là quân nhân ưu tú nhất bộ đội, cậu dựa vào tinh thần lực cường đại cùng lòng trung tâm với Liên Bang không ngừng vì Liên Bang lập chiến công. Mấy tháng trước cậu còn trải qua một trận chiến kịch liệt ở Lam Tinh.
Tất cả đều trở thành chứng cứ chứng minh cậu có tội. Người thu nhận cậu lại là người cậu đã từng hận nhất.
Cậu không còn nhà để về rồi. Trong danh sách công dân Liên Bang, cậu đã chết rồi.
Thiếu tướng không biết dù mặt cậu không chút biểu cảm nhưng ánh mắt cậu cũng đủ biểu lộ hiện giờ cậu thống khổ biết bao. Nam nhân tóc vàng ở một bên khác đang xem camera nhìn thấy mà đau lòng muốn chết, không nhịn được mà rít gào với ca ca hắn: "Anh đối xử với em dâu mình có thể nào ôn nhu chút không? Cho dù cậu ấy có kiên cường đi chăng nữa, bị thứ mình tôn thờ bán đứng cũng cần thời gian để chấp nhận được không? Trời ạ, em từ trước tới nay còn chưa thấy cậu ấy đau lòng như vậy qua.."
"Ôn nhu cái rắm. Mày làm như đang yêu đương hả? Nơi nào có thời gian ôn nhu. Cái này gọi là tìm đường sống từ chỗ chết, chặt đứt đường lui của cậu ta, cậu ta mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh sinh đứa nhỏ cho mày. Bằng không mày nghĩ lấy tính cách của Tiêu Chiến sẽ không tìm cách quay trở về hỏi cho rõ ràng mọi chuyện?" Thanh niên tóc dài trợn trừng mắt, có đôi khi, nhân từ chính là sự tàn nhẫn nhất.
"Nhưng như vậy cũng hơi quá mức.."Vương Nhất Bác lẩm bẩm nói, cho dù biết Kennard thẳng thắn thành khẩn không sai, nhưng đau lòng Tiêu Chiến vẫn làm hắn bực bội nóng nảy cực kì, thầm muốn đem nam nhân trong màn ảnh ôm vào trong ngực, nói cho cậu biết, dù cho toàn thế giới không cần cậu nữa thì cậu vẫn có mình, còn có đứa nhỏ của bọn họ.
"Mày thành thật ngốc ở đó cho anh, hiện tại không được đi tìm cậu ta." Liếc mắt một cái đã nhận ra động tĩnh của em trai, Kennard đè lại bờ vai của hắn, lạnh lùng nói: "Để cậu ta bình tĩnh một chút, anh nghĩ chỉ cần cậu ta nghĩ cẩn thận, tự nhiên sẽ biết cậu ta chỉ có thể dựa vào chúng ta."
"Đáng chết" Vương Nhất Bác cuồng loạn vò mái tóc màu vàng, trong phòng chỉ huy nơi nơi loạn thành đoàn, quả tim của ai kia như đang bị chiên trong chảo dầu nóng.
Không thể nhìn nổi dáng vẻ như con lừa ngốc của đệ đệ, Kennard nhìn thoáng qua thời gian, rốt cục cũng thả người:
" Đến thơi gian cơm tối rồi, mày đi đưa cơm cho cậu ta đi. Rồi đem cậu ta tới phòng mày đi, chuyện kế tiếp không cần anh dạy mày đâu ha"
"Ngao." Rốt cục cũng đợi được đặc xá, Vương Nhất Bác hưng phấn mà ngao ngao kêu thành tiếng, giây tiếp theo đã không nhìn thấy bóng người, làm cho Kennard nhịn không được lắc đầu. Đứa nhỏ còn chưa sinh ra chỉ số thông minh đã gần bằng không, nếu đứa nhỏ sinh ra rồi, đệ đệ này của hắn còn có thể dùng sao?
Vương Nhất Bác nói xong, vẫn chưa thỏa mãn mà dùng miệng hôn thêm một cái lên bụng Tiêu Chiến, thân thể ngọt ngào như vậy, chỉ cần chạm vào một chút da thịt thôi cũng đủ làm bản thân nhịn không được. Dưới sự dụ dỗ của thân thể xinh đẹp nhà thiếu tướng, Vương Nhất Bác vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm lên bụng Tiêu Chiến.
"Đừng làm như vậy" Hành vi này hiển nhiên khác hoàn toàn với việc phụ thân và đứa nhỏ trao đổi tình cảm, thân thể rất dễ dàng cảm nhận được Vương Nhất Bác liếm láp có tính khiêu khích cỡ nào, dưới sự vây quanh của nội tiết tố thuộc về Vương Nhất Bác mãnh liệt truyền tới, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết nên làm sao.
Vương Nhất Bác sao có khả năng nghe lời cậu, dù sao thân thể đã tịch mịch lâu như vậy, bây giờ chắc chắn không có cách nào kháng cự hắn. Đừng nói hiện tại, cho dù là những đêm giao hoan ở nhà cũ Tiêu Chiến, đối với chuyện hắn cầu hoan cậu chưa bao giờ có sức chống cự. Nguyên nhân từ việc nội tiết tố cực kì hấp dẫn đối phương, cộng thêm Tiêu Chiến đang mang thai con của hắn nữa.
Đây là chuyện làm người ta tự hào biết bao, hắn làm Thiếu tướng mang thai, đem cậu mang đến tinh cầu của mình. Cảm giác này giống hệt như tên thổ phỉ cướp được địa bàn rộng lớn, làm cả người hắn nhiệt huyết dâng trào.
Vương Nhất Bác hôn cơ bụng rồi dần dần hôn tiếp lên trên, mang theo mùi vị yêu thích mà độc chiếm, bàn tay thuận thế cởi chiếc áo sơ mi màu trắng ra, ở mỗi tấc da thịt Tiêu Chiến để lại mùi hương cùng dấu ấn, Tiêu Chiến đầu choáng mắt hoa đến không chịu được. Sau mỗi lần chống lại dục vọng bản thân hậu quả thê thảm chính là bị phản ứng ngược lại một cách dữ dội. Cơ thể hoàn toàn không chịu bản thân khống chế, bắt đầu run rẩy không ngừng, ngón tay bám trên đầu nam nhân tóc vàng, tận lực nâng người lên làm cho mình dán chặt vào Vương Nhất Bác, độ ấm cùng hương vị của hắn làm cậu luân hãm, khát vọng mà trầm mê.
"Ngô" Nụ hôn của nam nhân đã tấn công tới chiếc cổ thon dài của cậu, nơi có mạch máu phong phú, cũng là nơi yếu ớt không nên bại lộ trước mắt địch nhân, hiện tại chính cậu lại ngẩng đầu lên để môi Vương Nhất Bác hôn tới. Tựa như mỹ thực rơi vào tay động vật ăn thịt cỡ lớn, tùy lúc đều có thể một ngụm bị cắn đứt cổ họng, đứng trước nguy hiểm như vậy nhưng lại bị nụ hôn bá đạo lại ôn nhu của ai kia làm cho cực kì thỏa mãn, ngay cả máu thịt và xương cốt trong cơ thể đều tê dại vì thỏa mãn.
Hôn môi là chuyện hiển nhiên, dưới sự hấp dẫn của nội tiết tố, hai đôi môi hung hăng mà dán lại với nhau, linh hồn cùng linh hồn va chạm vào nhau pháo hoa bắn ra khắp nơi. Tiêu Chiến hoàn toàn không có sức lực suy nghĩ xem mình hận Vương Nhất Bác bao nhiêu, ngoại trừ muốn thân thiết với hắn thì vẫn là muốn thân thiết với hắn.
Không được, nếu tiếp tục làm tiếp mình nhất định sẽ đầu hàng, không biết xấu hổ mở đùi ra cầu hắn đánh dấu mình. Tiêu Chiến liều một tia lí trí cuối cùng lắc đầu muốn thoát khỏi Vương Nhất Bác. Thú tính trong người nam nhân bạo phát, một tay kéo người lại áp lên trên hung hăng mà hôn lên đôi môi, không cho cậu chút không gian hô hấp nào, cả khoang miệng tràn ngập hương vị của hắn.
Cho dù có camera ở trong phòng, nhưng trận làm tình này e là tránh không được. Tiêu Chiến tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, có lẽ sau khi thân thể đạt được thỏa mãn cậu sẽ tốt hơn một chút nhỉ.
Quần áo trong lúc hai người dây dưa với nhau đã dần dần không còn trên người, ngay lúc Tiêu Chiến chấp nhận sự thật để Vương Nhất Bác lật người cậu lại, âm thanh của Kennard từ máy truyền âm đột nhiên truyền đến: " Hey, bây giờ không phải lúc làm chuyện này. Vương Nhất Bác tên ăn hại mày cút về đây cho anh. Còn có Tiêu thiếu tướng, ba thuộc hạ của cậu sẽ tới phòng nghỉ của cậu báo cáo sau năm phút nữa. Tôi nghĩ, cậu sẽ không muốn để bọn họ thấy dáng vẻ hiện tại của mình đâu ha"
"Đáng chết." Vương Nhất Bác coi như vẫn sót lại chút lí trí, hắn nhanh chóng ngồi dậy. Vừa táo bạo rống lên: "Tôi nhất định sẽ đem camera trong phòng này đập hết, Kennard chết tiệt, tôi sao lại có một anh trai đáng ghét như vậy cơ chứ" Sau đó hắn quay đầu lại nhìn người trên giường mặt vô biểu tình nhưng đã hồng thấu của thiếu tướng. Biết rõ cậu hiện giờ xấu hổ chết rồi, nhanh chóng cúi người xuống hôn hôn cái trán trơn bóng của cậu. ngôn tình tổng tài
"Bảo bối, không sao đâu. Lúc nãy tôi giúp em bao rất chặt, che rất kín, không ai nhìn thấy thân thể em đâu. Tôi sẽ không để xảy ra chuyện đấy"
" À..đúng rồi, mau mặc quần áo vào" Hắn nhặt toàn bộ quần áo của Tiêu Chiến lên đặt trước mặt cậu, vuốt vuốt tóc cậu: "Tôi giúp em mặc cũng được nha.."
Tiêu Chiến đạp hắn một cái, đoạt lại quần áo trong tay hắn. Nhanh chóng mặc vào một câu cũng không thèm nói với Vương Nhất Bác.
Ở một mặt nào đó mà nói tên gia khỏa Vương Nhất Bác này cũng xem như biết quan sát sắc mặt người khác, khá là biết điều thức thời. Biết Tiêu Chiến gặp mặt những thuộc hạ đã phản bội cậu chắc chắn sẽ không hi vọng mình ở đây. Để ba quân nhân dang vẻ mặt co quắp bước vào phòng nghỉ, hắn kiếm đại cái cớ rồi cấp tốc chạy mất hút.
Thân thể Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vừa nhìn thấy ba người kia, cảm giác nghẹn khuất cùng phẫn nộ khi như tên ngốc bị đùa giỡn lập tức trào dâng. Ánh mắt lạnh lùng đảo qua nét mặt ba người bọn họ, môi mỏng khẽ mở: "Không cần giải thích với tôi, hành vi của các anh đã giải thích tất cả rồi"
"Thiếu tướng, thật xin lỗi. Chúng tôi cũng là phụng mệnh lệnh của thượng tướng làm việc mà thôi.." Rick người coi Tiêu Chiến là thần tượng giành trước giải thích.
"Rick nói không sai, tuy làm như vậy là có lỗi với thiếu tướng ngài nhưng Tiêu Thượng Tướng có ân cứu mạng với chúng tôi. Thiếu tướng cậu bình tĩnh một chút được không? Chúng tôi đã có can đảm tới đây đối mặt với cậu chính là muốn đem toàn bộ chân tướng giải thích rõ ràng." Ariel tiếp lời, tính tình của Rick chắc chắn không thể nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc với Tiêu Chiến.
Nàng nói một hơi, Tiêu Chiến không đáp lời cũng không phản bác. Hít một hơi nàng lấy ra máy tính đem toàn bộ kế hoạch của Lục Thượng Tướng từ đầu đến cuối kể lại toàn bộ.
"Đợi đã" Tiêu Chiến nghe được từ mấu chốt ngay lập tức đánh gãy lời nàng: "Cô nói là cha tôi làm như vậy là vì muốn bảo vệ tôi?"
Thật mắc cười, đem cậu tới địa bàn của địch nhân từ khi nào đã trở thành một loại bảo vệ thế?
"Thiếu tướng ngài có điều không biết, ở Liên Bang, tuy rằng ngài chiến công hiển hách thanh danh vang dội, nhưng kẻ thù của ngài cũng không ít. Nhiệm vụ lần này theo ý nào đó chính là muốn ngài đi chịu chết, tôi nghĩ thiếu tướng ngài không phải không có cảnh giác.." Andy một mực yên lặng lắng nghe lên tiếng nói.
"..." Nhiệm vụ tìm chết này, quả thật, Tiêu Chiến có nghĩ qua, nhưng cậu là một quân nhân, quân nhân lúc chấp hành nhiệm vụ nếu suy nghĩ xem mình có thể toàn thân trở ra hay không, vậy cậu nhất định không phải một chiến sĩ anh dũng.
Trong lần huấn luyện trước đó, Tiêu Chiến tăng độ khó của khảo hạch đối với thuộc hạ, đối với bản thân cũng yêu cầu nghiêm khắc chính là vì muốn nâng cao xác suất còn sống trở về. Nhưng cậu không nghĩ tới, nhiệm vụ này ngay từ đầu đã xác định sẽ tử vong. Đánh bại tinh cầu của phản loạn cũng chỉ là để che đậy, mục đích chính là muốn mạng bọn họ.
Sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, cậu dùng toàn bộ thanh xuân cùng nhiệt huyết để phục vụ Liên Bang nhưng bởi vì nguy cơ cậu sẽ tấn chức nhanh cho đến lợi ích cha truyền con nối của các quí tộc quân bộ cấp cao, cậu đã trở thành vật hi sinh của bọn họ. Đả kích như vậy so với bị phụ thân và thuộc hạ liên hợp lại phản bội càng làm Tiêu Chiến khó lòng chấp nhận hơn.
"Bọn chúng vốn dĩ chính là như vậy không phải sao? Thiếu tướng, ngài xuất thân hiển hách, Lục thượng tước nắm trọng quyền trong tay, nhưng người giống ngài trong quân bộ chỉ là thiểu số, bọn chúng không thể để thế lực của ngài lớn hơn bọn chúng. Tranh đấu chính trị cụ thể thế nào chúng tôi không rõ nhưng chúng tôi đã ở trước mặt Thượng Tướng thề nhất định phải bảo vệ ngài, rút lui đến Tinh hệ Delta cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi."
"Tại sao tôi lại phải tin các anh."Tiêu Chiến biết, bản thân chính là đang bướng bỉnh dãy dụa mà thôi. Ba người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng, Andy từ trong lồng ngực lấy ra một con dấu hình giọt nước ném tới tay Tiêu Chiến.
Con dấu của phụ thân cậu, toàn bộ vũ trụ chỉ có một cái như vậy thôi, do tinh thần lực của ngài ấy khống chế, đại biểu ý chí của phụ thân cậu.
Một tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến, Tiêu Chiến không nói ra lời, gắt gao nắm chặt vật nhỏ màu lam kia, đáy cạnh sắc nhọn đem tay cậu cứa ra máu, cậu lại không hề cảm nhận được đau đớn. Yên lặng một lúc lâu, Tiêu Chiến nhàn nhạt mở miệng:
"Các anh đi ra ngoài đi" Cậu cần một chút thời gian để tiêu hóa tin tức này.
"Vậy thiếu tướng ngài nghỉ ngơi tốt."
Ba người lui ra ngoài, căn phòng màu trắng lạnh lùng làm thân thể Tiêu Chiến vốn dĩ cương cứng càng không thể nhúc nhích, cảm giác lạnh như băng đâm vào cốt tủy, ngắn ngủi nửa ngày cậu từ bị phụ thân phản bội chuyển thành toàn bộ quân bộ Liên Bang phản bội. Không, không chỉ có quân bộ, thận chí toàn bộ tầng lớp thống trị Liên Bang đều cho rằng sự tồn tại của cậu là một uy hiếp.
Tiêu Chiến cả người cuộn tròn, hai tay ôm lấy đầu, bắt đầu nhớ lại ngày đầu tiên bước vào trường quân giáo, tuổi trẻ nhiệt huyết. Cậu là học viên quân giáo ưu tú nhất, là quân nhân ưu tú nhất bộ đội, cậu dựa vào tinh thần lực cường đại cùng lòng trung tâm với Liên Bang không ngừng vì Liên Bang lập chiến công. Mấy tháng trước cậu còn trải qua một trận chiến kịch liệt ở Lam Tinh.
Tất cả đều trở thành chứng cứ chứng minh cậu có tội. Người thu nhận cậu lại là người cậu đã từng hận nhất.
Cậu không còn nhà để về rồi. Trong danh sách công dân Liên Bang, cậu đã chết rồi.
Thiếu tướng không biết dù mặt cậu không chút biểu cảm nhưng ánh mắt cậu cũng đủ biểu lộ hiện giờ cậu thống khổ biết bao. Nam nhân tóc vàng ở một bên khác đang xem camera nhìn thấy mà đau lòng muốn chết, không nhịn được mà rít gào với ca ca hắn: "Anh đối xử với em dâu mình có thể nào ôn nhu chút không? Cho dù cậu ấy có kiên cường đi chăng nữa, bị thứ mình tôn thờ bán đứng cũng cần thời gian để chấp nhận được không? Trời ạ, em từ trước tới nay còn chưa thấy cậu ấy đau lòng như vậy qua.."
"Ôn nhu cái rắm. Mày làm như đang yêu đương hả? Nơi nào có thời gian ôn nhu. Cái này gọi là tìm đường sống từ chỗ chết, chặt đứt đường lui của cậu ta, cậu ta mới có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh sinh đứa nhỏ cho mày. Bằng không mày nghĩ lấy tính cách của Tiêu Chiến sẽ không tìm cách quay trở về hỏi cho rõ ràng mọi chuyện?" Thanh niên tóc dài trợn trừng mắt, có đôi khi, nhân từ chính là sự tàn nhẫn nhất.
"Nhưng như vậy cũng hơi quá mức.."Vương Nhất Bác lẩm bẩm nói, cho dù biết Kennard thẳng thắn thành khẩn không sai, nhưng đau lòng Tiêu Chiến vẫn làm hắn bực bội nóng nảy cực kì, thầm muốn đem nam nhân trong màn ảnh ôm vào trong ngực, nói cho cậu biết, dù cho toàn thế giới không cần cậu nữa thì cậu vẫn có mình, còn có đứa nhỏ của bọn họ.
"Mày thành thật ngốc ở đó cho anh, hiện tại không được đi tìm cậu ta." Liếc mắt một cái đã nhận ra động tĩnh của em trai, Kennard đè lại bờ vai của hắn, lạnh lùng nói: "Để cậu ta bình tĩnh một chút, anh nghĩ chỉ cần cậu ta nghĩ cẩn thận, tự nhiên sẽ biết cậu ta chỉ có thể dựa vào chúng ta."
"Đáng chết" Vương Nhất Bác cuồng loạn vò mái tóc màu vàng, trong phòng chỉ huy nơi nơi loạn thành đoàn, quả tim của ai kia như đang bị chiên trong chảo dầu nóng.
Không thể nhìn nổi dáng vẻ như con lừa ngốc của đệ đệ, Kennard nhìn thoáng qua thời gian, rốt cục cũng thả người:
" Đến thơi gian cơm tối rồi, mày đi đưa cơm cho cậu ta đi. Rồi đem cậu ta tới phòng mày đi, chuyện kế tiếp không cần anh dạy mày đâu ha"
"Ngao." Rốt cục cũng đợi được đặc xá, Vương Nhất Bác hưng phấn mà ngao ngao kêu thành tiếng, giây tiếp theo đã không nhìn thấy bóng người, làm cho Kennard nhịn không được lắc đầu. Đứa nhỏ còn chưa sinh ra chỉ số thông minh đã gần bằng không, nếu đứa nhỏ sinh ra rồi, đệ đệ này của hắn còn có thể dùng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất