[Bjyx] Abo Chi Cưỡng Chế Thụ Thai
Chương 39
Hằng năm sinh tồn trong chiến trường thập tử nhất sinh, làm Tiêu Chiến có một loại bản năng và trực giác trước nguy hiểm, lúc đó cậu cũng không nói rõ chỗ nào không đúng, chỉ là có một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu làm cậu quay người, nhưng không nghĩ tới, Vương Nhất Bác so với cậu còn phản ứng nhanh hơn một bước, cơ thể nhanh chóng cúi xuống, tia laser màu đỏ nhanh chóng bạo tạc, tiếng súng vang lên một tiếng rất nhỏ, nhưng súng hỏa quang không bắn trúng Tiêu Chiến mà lập tức xuyên qua lồng ngực tên binh lính phía sau Tiêu Chiến.
"Có người đánh lén, cảnh giới." Vệ binh ở sân đón phi hành khí nhanh chóng đề cao cảnh giác, tập trung công kích nơi phát ra tiếng súng. Người đánh lén kia thất thủ mục tiêu, cũng biết hành tung bản thân bị bại lộ, trước khi bị vệ binh bắt được, bắn thêm mấy phát về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt, không nói hai lời mà dùng toàn bộ lực lượng bảo vệ Tiêu Chiến, trong lúc tránh đạn, một lỗ máu theo sườn eo của hắn xuất hiện, cúi đầu mắng một tiếng: "Thật sui xẻo quá mà, bảo bối, em không sao chứ."
Thích khách đã bị chế phục, Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt mũi trắng bệch. Nam nhân mồ hôi đổ như mưa, trên tay ướt sũng một màu máu, trong không khí mùi máu tanh tràn ngập, trái tim Tiêu Chiến gắt gao co rút lại, vừa đỡ Vương Nhất Bác vừa lo lắng hỏi: "Anh...anh trúng đạn rồi?"
"Vết thương nhẹ.., tê...Thân ái, xem ra...Lịch trình về nhà của chúng ta phải chậm trễ vài ngày." Nói xong hai mắt vừa nhắm, hôn mê ngã vào trong lòng Tiêu Chiến.
"Mau đưa điện hạ tới phòng cấp cứu." Binh sĩ bên kia sau khi bắt giữ thích khách, cũng lập tức phát hiện thương thế của Vương Nhất Bác, binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng đặt Vương Nhất Bác lên cáng, đưa lên xe, Tiêu Chiến trong đầu trống rỗng, đi theo lên xe. Nhìn nhân viên cấp cứu xử lí và khử trùng vết thương cho Vương Nhất Bác, cậu mới nhận ra sau lưng bản thân mồ hôi ướt đẫm, không chỉ như thế, thân thể không thể kìm chế được run rẩy nhè nhẹ, cả người phát ra tín hiệu cho thấy cậu đã sợ hãi cỡ nào.
Sợ hãi như vậy, từ khi cậu bước vào quân đội thực hiện nhiệm vụ, chưa từng trải qua bao giờ, ngay cả khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc cũng chưa từng có.
Cho dù là lúc bị toàn bộ Liên Bang vứt bỏ cũng không có qua.
Nhưng lúc nam nhân này, hôn mê trong lòng cậu, nội tâm Tiêu Chiến cực kì sợ hãi. Sợ hãi tới mức đủ làm cậu cắn nuốt một cái tinh hệ. Lí trí không còn sót lại chút gì, cậu biết, nếu Vương Nhất Bác thực sự chết đi, cậu nhất định sẽ không màng tất cả, đại khai sát giới. Làm cho tên thích khách đánh lén kia chết không có chỗ chôn. Nếu không phải Vương Nhất Bác còn nằm trong lòng cậu....
Trên tay còn lưu lại màu máu đỏ tươi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hoảng hốt mà nhìn hai tay chính mình, một trận ngây người, một quân y đưa tới cho cậu một cái khăn nóng: "Tẩy rửa một chút đi, Tiêu thiếu tướng."
"Cảm ơn." Thanh âm khàn khàn, gần như không hề nghe ra âm điệu của bản thân. Cùng lúc đó, tinh thần lực tương liên với Vương Nhất Bác, làm cho cậu choáng váng nặng nề, trước mắt như muốn biến thành màu đen.
Dùng sức mà cắn cắn môi để bản thân thanh tỉnh lại, tỉ mỉ lau sạch sẽ hai bàn tay. Tiêu Chiến theo bản năng vuốt ve quả trứng trân quý cất giấu trong ngực, cảm nhận nơi đó phát ra hơi ấm cùng nhịp đập đều đặn, liền bình tĩnh lại đi tới bên giường cấp cứu xem Vương Nhất Bác, hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Máu đã ngừng chảy, đợi tới phòng trị liệu tiến hành tái sinh khôi phục, chắc sẽ không có vấn đề gì."
Đá nặng đè trong lồng ngực cuối cùng cũng thả xuống, đợi đến lúc Vương Nhất Bác được đưa tới phòng trị liệu, tận mắt nhìn hắn được đưa vào phòng cấp cứu trị thương, trên người bị cắm một ống dẫn truyền nước, nhìn một Vương Nhất Bác như vậy, yếu ớt lại nhỏ bé làm Tiêu Chiến xa lạ quá mức.
Nhưng cậu không có một chút ghét bỏ hay khinh thường, cũng không hề có chút ác ý. Bản thân dường như không muốn rời mắt khỏi hắn, chỉ sợ trong lúc trị thương xảy ra chút gì ngoài ý muốn.
"Tên trứng ngốc kia, lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, có phải rất làm người khác đau lòng đúng không?" cửa phòng trị liệu im hơi lặng tiếng được mở ra, thanh âm Kennard xuất hiện bên tai Tiêu Chiến, cậu mới phát hiện ra bản thân mất cảnh giác tới như vậy.
"Chuyện này rất bình thường, tôi là người quản lí cấp cao nhất của tinh hệ này, muốn đi tới nơi nào đều dễ như trở bàn tay. Mà cậu, hiện tại vẫn chỉ là một người khách của tôi mà thôi." Kennard hai tay đút vào túi, quân trang mặc trên người hắn, toát ra một vẻ dễ chịu hài hòa.
"Là ai làm?" Kennard hiện tại đang ở đây tuyệt đối không thể đơn giản chỉ vì muốn tới thăm em trai.
"Còn có thể là ai, người tinh cầu chúng tôi chất phác lương thiện, tuyệt đối không dám xử lí bảo bối của điện hạ mà bọn họ nhiệt tình yêu quý."
Đáp án đã được vẽ ra rõ rành rành trước mắt, nhưng Tiêu Chiến không muốn tin, nơi mà cậu sinh ra, lớn lên, cống hiến hết tâm, hết sức vậy mà, ngay cả cậu đã đi đến Lam Tinh cũng không buông tha, còn phái sát thủ ẩn núp tới Lam Tinh muốn trừ bỏ cậu.
Chỉ đơn giản là vì chiến công của cậu làm những quý tộc và quân nhân khác đố kị? Loại chuyện phản bội, xấu xí, trần trụi bày ra trước mắt, làm cậu không thể không lần nữa hoài nghi ý nghĩa tồn tại hơn hai mươi năm nay của bản thân.
Nam nhân nằm an dưỡng trong khoang thủy tinh trong suốt hai mắt nhắm lại, dịch dinh dưỡng vây quanh cơ thể hắn, nơi bị thương được dịch dinh dưỡng thấm vào, chậm rãi khép lại, vệt màu đỏ được dịch dinh dưỡng thẩm thấu là miệng vết thương do súng hỏa quang tạo thành.
"Cũng do tôi phòng vệ không chu đáo." Vẻ mặt Kennard nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác có chút thâm trầm. "Đoạn đường này những người dòm ngó hai người không ít, nhưng tôi tin vào thân thủ và sự kĩ tính của Vương Nhất Bác, lại ở một nơi đáng tin cậy, nên cũng không kêu thêm nhân thủ bảo vệ hai người. Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Có điều may mắn là, tên gia khỏa này da dày thịt thô, bị dày vò chút, vấn đề cũng không lớn."
"Là tôi không tốt."
" n?" Từ miệng Tiêu Chiến nghe thấy mấy lời này, Kennard có chút không dám tin vào tai mình.
"Tôi..." Cổ họng cậu buộc chặt một chút, nắm đấm buông ra, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Anh ấy là vì cứu tôi.."
"Cho nên?"
"Tôi sẽ phụ trách chăm sóc anh ấy cho tới khi vết thương khỏi hẳn."
Kennard muốn hỏi một câu như vậy là đủ rồi ư? Lời nói đến bên miệng lại không có cách nào đi ra, ánh mắt xinh đẹp đánh giá nhìn bên mặt cương nghị của thiếu tướng, thở dài: "Đương nhiên trừ cậu ra không có ai có thể chăm sóc cho nó tốt hơn nữa. Có điều đợi tới khu trung tâm lại nói đi, chỉ có nơi đó tôi mới có thể cam đoan cho các cậu sự an toàn tuyệt đối."
Tiêu Chiến gật gật đầu, cậu gần như có thể cảm nhận được phòng tuyến của cậu với Vương Nhất Bác luôn từng bước từng bước dời lại phía sau, mãi đến hiện tại, phòng tuyến như muốn vỡ nát, lung lay sắp đổ, lại vì chuyện Vương Nhất Bác chắn thương cho cậu mà như cọng rơm sụp xuống.
Sụp đổ như vậy, làm cậu vừa bất đắc dĩ lại có một chút không cam lòng.
Rõ ràng lúc đầu hắn như tên tội phạm cường bạo cậu không phải sao? Ngày qua ngày ở chung với nhau, chỉ có cậu mới biết trái tim đóng băng đã lâu, đã bị tên giả khỏa tự cho là đúng kia, đục ra một lỗ hổng.
Bản thân lại bị sự chân thành và nồng nhiệt của hắn làm cảm
động, quen thuộc dần với sự ấm áp và trân trọng mà hắn đem tới, nguyên tắc và giới hạn, tất cả đều yếu đuối thua dưới tay hắn.
Thật đáng ghét mà!
"Có người đánh lén, cảnh giới." Vệ binh ở sân đón phi hành khí nhanh chóng đề cao cảnh giác, tập trung công kích nơi phát ra tiếng súng. Người đánh lén kia thất thủ mục tiêu, cũng biết hành tung bản thân bị bại lộ, trước khi bị vệ binh bắt được, bắn thêm mấy phát về phía Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt, không nói hai lời mà dùng toàn bộ lực lượng bảo vệ Tiêu Chiến, trong lúc tránh đạn, một lỗ máu theo sườn eo của hắn xuất hiện, cúi đầu mắng một tiếng: "Thật sui xẻo quá mà, bảo bối, em không sao chứ."
Thích khách đã bị chế phục, Tiêu Chiến nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt mũi trắng bệch. Nam nhân mồ hôi đổ như mưa, trên tay ướt sũng một màu máu, trong không khí mùi máu tanh tràn ngập, trái tim Tiêu Chiến gắt gao co rút lại, vừa đỡ Vương Nhất Bác vừa lo lắng hỏi: "Anh...anh trúng đạn rồi?"
"Vết thương nhẹ.., tê...Thân ái, xem ra...Lịch trình về nhà của chúng ta phải chậm trễ vài ngày." Nói xong hai mắt vừa nhắm, hôn mê ngã vào trong lòng Tiêu Chiến.
"Mau đưa điện hạ tới phòng cấp cứu." Binh sĩ bên kia sau khi bắt giữ thích khách, cũng lập tức phát hiện thương thế của Vương Nhất Bác, binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, nhanh chóng đặt Vương Nhất Bác lên cáng, đưa lên xe, Tiêu Chiến trong đầu trống rỗng, đi theo lên xe. Nhìn nhân viên cấp cứu xử lí và khử trùng vết thương cho Vương Nhất Bác, cậu mới nhận ra sau lưng bản thân mồ hôi ướt đẫm, không chỉ như thế, thân thể không thể kìm chế được run rẩy nhè nhẹ, cả người phát ra tín hiệu cho thấy cậu đã sợ hãi cỡ nào.
Sợ hãi như vậy, từ khi cậu bước vào quân đội thực hiện nhiệm vụ, chưa từng trải qua bao giờ, ngay cả khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc cũng chưa từng có.
Cho dù là lúc bị toàn bộ Liên Bang vứt bỏ cũng không có qua.
Nhưng lúc nam nhân này, hôn mê trong lòng cậu, nội tâm Tiêu Chiến cực kì sợ hãi. Sợ hãi tới mức đủ làm cậu cắn nuốt một cái tinh hệ. Lí trí không còn sót lại chút gì, cậu biết, nếu Vương Nhất Bác thực sự chết đi, cậu nhất định sẽ không màng tất cả, đại khai sát giới. Làm cho tên thích khách đánh lén kia chết không có chỗ chôn. Nếu không phải Vương Nhất Bác còn nằm trong lòng cậu....
Trên tay còn lưu lại màu máu đỏ tươi của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hoảng hốt mà nhìn hai tay chính mình, một trận ngây người, một quân y đưa tới cho cậu một cái khăn nóng: "Tẩy rửa một chút đi, Tiêu thiếu tướng."
"Cảm ơn." Thanh âm khàn khàn, gần như không hề nghe ra âm điệu của bản thân. Cùng lúc đó, tinh thần lực tương liên với Vương Nhất Bác, làm cho cậu choáng váng nặng nề, trước mắt như muốn biến thành màu đen.
Dùng sức mà cắn cắn môi để bản thân thanh tỉnh lại, tỉ mỉ lau sạch sẽ hai bàn tay. Tiêu Chiến theo bản năng vuốt ve quả trứng trân quý cất giấu trong ngực, cảm nhận nơi đó phát ra hơi ấm cùng nhịp đập đều đặn, liền bình tĩnh lại đi tới bên giường cấp cứu xem Vương Nhất Bác, hỏi: "Anh ấy thế nào?"
"Máu đã ngừng chảy, đợi tới phòng trị liệu tiến hành tái sinh khôi phục, chắc sẽ không có vấn đề gì."
Đá nặng đè trong lồng ngực cuối cùng cũng thả xuống, đợi đến lúc Vương Nhất Bác được đưa tới phòng trị liệu, tận mắt nhìn hắn được đưa vào phòng cấp cứu trị thương, trên người bị cắm một ống dẫn truyền nước, nhìn một Vương Nhất Bác như vậy, yếu ớt lại nhỏ bé làm Tiêu Chiến xa lạ quá mức.
Nhưng cậu không có một chút ghét bỏ hay khinh thường, cũng không hề có chút ác ý. Bản thân dường như không muốn rời mắt khỏi hắn, chỉ sợ trong lúc trị thương xảy ra chút gì ngoài ý muốn.
"Tên trứng ngốc kia, lộ ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, có phải rất làm người khác đau lòng đúng không?" cửa phòng trị liệu im hơi lặng tiếng được mở ra, thanh âm Kennard xuất hiện bên tai Tiêu Chiến, cậu mới phát hiện ra bản thân mất cảnh giác tới như vậy.
"Chuyện này rất bình thường, tôi là người quản lí cấp cao nhất của tinh hệ này, muốn đi tới nơi nào đều dễ như trở bàn tay. Mà cậu, hiện tại vẫn chỉ là một người khách của tôi mà thôi." Kennard hai tay đút vào túi, quân trang mặc trên người hắn, toát ra một vẻ dễ chịu hài hòa.
"Là ai làm?" Kennard hiện tại đang ở đây tuyệt đối không thể đơn giản chỉ vì muốn tới thăm em trai.
"Còn có thể là ai, người tinh cầu chúng tôi chất phác lương thiện, tuyệt đối không dám xử lí bảo bối của điện hạ mà bọn họ nhiệt tình yêu quý."
Đáp án đã được vẽ ra rõ rành rành trước mắt, nhưng Tiêu Chiến không muốn tin, nơi mà cậu sinh ra, lớn lên, cống hiến hết tâm, hết sức vậy mà, ngay cả cậu đã đi đến Lam Tinh cũng không buông tha, còn phái sát thủ ẩn núp tới Lam Tinh muốn trừ bỏ cậu.
Chỉ đơn giản là vì chiến công của cậu làm những quý tộc và quân nhân khác đố kị? Loại chuyện phản bội, xấu xí, trần trụi bày ra trước mắt, làm cậu không thể không lần nữa hoài nghi ý nghĩa tồn tại hơn hai mươi năm nay của bản thân.
Nam nhân nằm an dưỡng trong khoang thủy tinh trong suốt hai mắt nhắm lại, dịch dinh dưỡng vây quanh cơ thể hắn, nơi bị thương được dịch dinh dưỡng thấm vào, chậm rãi khép lại, vệt màu đỏ được dịch dinh dưỡng thẩm thấu là miệng vết thương do súng hỏa quang tạo thành.
"Cũng do tôi phòng vệ không chu đáo." Vẻ mặt Kennard nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác có chút thâm trầm. "Đoạn đường này những người dòm ngó hai người không ít, nhưng tôi tin vào thân thủ và sự kĩ tính của Vương Nhất Bác, lại ở một nơi đáng tin cậy, nên cũng không kêu thêm nhân thủ bảo vệ hai người. Ai cũng không nghĩ tới cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Có điều may mắn là, tên gia khỏa này da dày thịt thô, bị dày vò chút, vấn đề cũng không lớn."
"Là tôi không tốt."
" n?" Từ miệng Tiêu Chiến nghe thấy mấy lời này, Kennard có chút không dám tin vào tai mình.
"Tôi..." Cổ họng cậu buộc chặt một chút, nắm đấm buông ra, mới miễn miễn cưỡng cưỡng nói: "Anh ấy là vì cứu tôi.."
"Cho nên?"
"Tôi sẽ phụ trách chăm sóc anh ấy cho tới khi vết thương khỏi hẳn."
Kennard muốn hỏi một câu như vậy là đủ rồi ư? Lời nói đến bên miệng lại không có cách nào đi ra, ánh mắt xinh đẹp đánh giá nhìn bên mặt cương nghị của thiếu tướng, thở dài: "Đương nhiên trừ cậu ra không có ai có thể chăm sóc cho nó tốt hơn nữa. Có điều đợi tới khu trung tâm lại nói đi, chỉ có nơi đó tôi mới có thể cam đoan cho các cậu sự an toàn tuyệt đối."
Tiêu Chiến gật gật đầu, cậu gần như có thể cảm nhận được phòng tuyến của cậu với Vương Nhất Bác luôn từng bước từng bước dời lại phía sau, mãi đến hiện tại, phòng tuyến như muốn vỡ nát, lung lay sắp đổ, lại vì chuyện Vương Nhất Bác chắn thương cho cậu mà như cọng rơm sụp xuống.
Sụp đổ như vậy, làm cậu vừa bất đắc dĩ lại có một chút không cam lòng.
Rõ ràng lúc đầu hắn như tên tội phạm cường bạo cậu không phải sao? Ngày qua ngày ở chung với nhau, chỉ có cậu mới biết trái tim đóng băng đã lâu, đã bị tên giả khỏa tự cho là đúng kia, đục ra một lỗ hổng.
Bản thân lại bị sự chân thành và nồng nhiệt của hắn làm cảm
động, quen thuộc dần với sự ấm áp và trân trọng mà hắn đem tới, nguyên tắc và giới hạn, tất cả đều yếu đuối thua dưới tay hắn.
Thật đáng ghét mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất