[Bjyx] Abo Chi Cưỡng Chế Thụ Thai
Chương 42
Tiêu Chiến quả thật tán thành cách làm của Kennard, nhưng mà, để cậu xuất đầu lộ diện trước camera..., chỉ là nghĩ lại, khiến cho thiếu tướng vô vị này cảm thấy xấu hổ, cậu vừa muốn nói gì đó. Kennard đã đánh gãy cậu:
"Tôi nghĩ Tiêu thiếu tướng chắc sẽ vui lòng tiếp nhận bất cứ công việc nào, chỉ cần không vi phạm lợi ích chung của hai chúng ta. Chỉ mới chút khiêu chiến này, cậu đã cảm thấy bản thân không làm được. Muốn bỏ cuộc? Vậy cũng được, dù sao phụ thân của cậu tặng tôi hai viên đạn hủy diệt, tới lúc đó cùng lắm liều một mạng với bọn chúng, tôi thì không có vấn đề gì, cống hiến cho nhân loại thôi mà."
Thật là anh em ruột, lấy lui làm tiến, không từ thủ đoạn đều giống hệt nhau. Tiêu Chiến đương nhiên không thể nói bản thân làm không được muốn thoái lui rồi. Cho dù trong lòng xấu hổ ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ làm theo lời anh nói."
"Vậy thì" Kennard vuốt mái tóc màu vàng dài mượt của bản thân, nói có chút tình thú: "Bởi vì toàn nhân loại, thiếu tướng hãy chọn một bộ quân trang phù hợp với bản thân nhất đi."
Tiêu Chiến chọn một bộ quân trang màu đen có kiểu dáng bảo thủ nhất, bản hình cao ngất làm dáng người cậu càng thêm cao lớn vững chãi, Kennard huýt một tiếng sáo nói với cậu: "Tôi nghĩ Omega trên toàn thế giới chắc sẽ điên cuồng vì cậu mất."
"Bớt sàm ngôn, bắt đầu đi."
Bản thảo đã được soạn sẵn chiếu lên màn hình, là đoạn văn cần Tiêu Chiến phối hợp đọc tuyên truyền, máy quay, ánh sáng bên cạnh tất cả đều đã vào chỗ.
Tiêu Chiến không phải là diễn viên, hơn nữa thực đáng tiếc, cậu dường như hoàn toàn không có thiên phú trong việc biểu diễn, chỉ là đọc bản thảo thôi, cũng đọc có chút lắp bắp.
"Không đúng không đúng, biểu cảm tự nhiên chút, tựa như đây là lời từ trái tim nói ra vậy."
Sau vài lần bị hô dừng, Kennard cũng bắt đầu hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm người rồi hay không, hắn đỡ đỡ trán: "Không cần khẩn trương, hít sâu, trứng còn sinh ra rồi, mấy câu này còn có thể làm khó cậu sao."
Tiêu Chiến vung tay một phát, chiếc bút máy bay tới mặt Kennard, trong lòng có chút tuyệt vọng. Tên gia khỏa này thật giống Vương Nhất Bác y đúc, trước đó sao cậu lại có thể cảm thấy hắn cao quý tao nhã cơ chứ.
"Chọi tôi cũng vô dụng. Hôm nay cậu phải quay xong đoạn này, còn phải chỉnh sửa sau hậu trường, lấy thành ý ra làm đi Tiêu thiếu tướng"
Nếu chuyện này có thể nói dễ như trở bàn tay thì cậu cũng không đọc lấp ba lấp bắp như vậy.
Hít sâu một hơi, quay thêm một lần nữa đi: "Chào mọi người, tôi là...tôi là Tiêu Chiến"
"Tại sao lại có hai chữ tôi là, cậu là ai cậu cũng không biết ư?" Kennard lại lần nữa phát cuồng, để cả đội nghỉ ngơi một chút. Sau đó mới thẳng tiến, chạy như bay ra ngoài. Vài phút sau, Vương Nhất Bác bị hắn bắt về, nhìn Tiêu Chiến với quân trang mới tinh, hai mắt hắn đều phát sáng như hai cái đèn ôtô.
"Đi dạy nam nhân của mày làm sao nói chuyện có cảm xúc để diễn đi, anh cho hai đứa nửa tiếng đồng hồ."
Mọi người đều được giải tán, chỉ còn lại hai người, một Vương Nhất Bác hai mắt đang phát sáng và một Tiêu Chiến đang xấu hổ không biết trốn đâu.
"Trời ạ, em đang dùng chế phục dụ hoặc tôi ư?" Vương Nhất Bác một bước thẳng chân, xông lên muốn ôm cậu, lại bị Tiêu Chiến đẩy ra.
"Đừng, đừng, để tôi ngắm em thật kĩ"
Nam nhân trước mắt, tư thế oai hùng hiên ngang, xinh đẹp suất khí, đến mức hô hấp của Vương Nhất Bác cũng sắp ngừng lại. Tín hiệu trong mắt nam nhân, làm Tiêu Chiến đề cao cảnh giác, sau khi sinh Toả Nhi, thân thể cậu đã dần dần thoát khỏi ảnh hưởng của dược vật, cũng không ỷ lại và mẫn cảm với hormone của Vương Nhất Bác như trước nữa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Tiêu Chiến phát hiện chân mình có chút mềm nhũn ra.
"Thật xinh đẹp, em thật luôn cho tôi bất ngờ. Nhìn chế phục này mà xem, trời ạ, tôi muốn xé rách nó ngay lập tức."
"Khốn nạn, anh của anh kêu anh tới để giúp tôi, chứ không phải để anh tuyên dâm." Thiếu tướng chính trực mặt đã đỏ lên, một phen muốn đẩy Vương Nhất Bác ra để hắn bình tĩnh lại, trong lòng lại đang nghĩ ba mươi phút có đủ cho hai người giải quyết một lần hay không. Chết tiệt, cậu sao lại phải lo lắng vấn đề này, cậu không muốn làm với Vương Nhất Bác chút nào, một chút cũng không.
"Nhưng em mặc thành như vậy, tôi có thể thanh tỉnh lại xác xuất bé như con kiến đi." Bám riết không tha luôn là ưu điểm của Vương Nhất Bác, hắn bị Tiêu Chiến đẩy ra đã không phải ngày một ngày hai.
Nam nhân bám dai như đỉa lại dính lên người Tiêu Chiến như hình với bóng, ôm lấy cậu: "Tôi biết thời gian không đủ, không làm gì, để tôi giúp em phát tiết một lần đi."
Nói xong hai tay linh hoạt như rắn nhanh chóng cởi bỏ cúc áo trên người Tiêu Chiến, hơi hơi dùng sức, thắt lưng trên quần cũng mở ra và bị hắn ném qua một bên.
Nam nhân soái khí khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, vừa cách cổ áo hôn hôn cổ Tiêu Chiến, tay kéo quần cậu xuống, phóng túng sờ mó hầu kết và hai đùi nơi mẫn cảm và gợi cảm nhất của cậu.
Ba mươi phút, không đủ làm tới cuối, hoặc là...
"Ngô" nam nhân cúi người xuống, tựa như cúng bái mà hôn xuống bộ vị của cậu, giúp cậu hầu hạ. Nước bọt làm ướt quần lót màu trắng, Vương Nhất Bác không chút do dự xé nát, xé rách miếng vải che đậy cuối cùng, đem toàn bộ thứ đẹp nhất trong cảm nhận của hắn, nhét vào khoang miệng ấm áp.
Không có ai nghi ngờ tình yêu của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến, cho dù Tiêu Chiến không thừa nhận, nhưng nam nhân này buông bỏ tôn nghiêm của một Alpha giúp một Alpha khác hầu hạ phục vụ một cách tỉ mỉ như vậy. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không có cách nào làm được, trước kia tất cả đều là dựa vào cơ sở bị Vương Nhất Bác bắt ép.
Nam nhân trước mắt này lại không có chút không tình nguyện nào, này làm Tiêu Chiến vừa hưởng thụ vừa dấy lên nhu cầu được khống chế của nam nhân.
Cậu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài chôn vào mái tóc màu vàng của Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến phát hiện bản thân không hề chống cự tất cả các hành vi của Vương Nhất Bác, ít nhất nam nhân này làm cậu yên tâm- cảm giác an tâm lạ thường.
Ba mươi phút ngắn ngủi đương nhiên không đủ cho hai người làm thêm chuyện gì khác, Vương Nhất Bác thủ đoạn lấy lòng nào, cũng giở ra, đặt toàn bộ tâm tư để yêu thương tiểu huynh đệ của thiếu tướng. Kết quả biểu thị, đợi hắn một ngụm một ngụm nuốt lấy "kết quả" vào bụng, còn có thể cười ha ha nói: "Còn mười phút nữa lận, bảo bối em còn lo lắng khẩn trương không"
Đỏ mặt thở hổn hển, đem quần áo mình kéo lại: "Nếu đây là cách anh giúp tôi thả lỏng, tôi chỉ có thể nói anh quá vô sỉ."
"Tình dục có thể giúp con người giảm bớt áp lực, tôi làm việc trước giờ đều rất khoa học a." Đứng lên hôn hôn khoé môi của Tiêu Chiến: "Một lát nữa tôi sẽ ở lại đây, em khẩn trương thì nhìn tôi, nghĩ tới chuyện tôi vừa làm với em."
"Câm miệng, Vương Nhất Bác"
Còn muốn nói gì đó, Kennard đã đem đội ngũ quay chụp lần nữa bước vào phòng, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nam tính, làm mỗi người ở đây đều nghe ra được, mọi người ăn ý xem nhẹ, ai vào việc nấy nhanh chóng chuẩn bị quay chụp video.
Thật không ngờ là, biểu hiện lúc này của Tiêu Chiến thực sự so với trước đó tốt hơn rất nhiều. Này đương nhiên là có nguyên nhân. Cậu muốn nhanh chút quay xong, không muốn nhìn Vương Nhất Bác nữa. Bởi vì ánh mắt của tên gia khỏa kia nhìn chằm chằm cậu, bị cậu bắt gặp còn trắng trợn hướng cậu làm một động tác liếm môi.
Tên hạ lưu không có thuốc chữa.
Trong lòng mắng Vương Nhất Bác, đoạn video tuyên truyền cũng thuận lợi một phát làm mấy cái.
Kennard thưởng thức mà nhìn em trai vỗ vỗ vai hắn: "Nam nhân của mày không tệ."
Vương Nhất Bác thâm tình nhìn nam nhân bên đó: "Cậu ấy là người tốt nhất vũ trụ này."
"Tôi nghĩ Tiêu thiếu tướng chắc sẽ vui lòng tiếp nhận bất cứ công việc nào, chỉ cần không vi phạm lợi ích chung của hai chúng ta. Chỉ mới chút khiêu chiến này, cậu đã cảm thấy bản thân không làm được. Muốn bỏ cuộc? Vậy cũng được, dù sao phụ thân của cậu tặng tôi hai viên đạn hủy diệt, tới lúc đó cùng lắm liều một mạng với bọn chúng, tôi thì không có vấn đề gì, cống hiến cho nhân loại thôi mà."
Thật là anh em ruột, lấy lui làm tiến, không từ thủ đoạn đều giống hệt nhau. Tiêu Chiến đương nhiên không thể nói bản thân làm không được muốn thoái lui rồi. Cho dù trong lòng xấu hổ ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ làm theo lời anh nói."
"Vậy thì" Kennard vuốt mái tóc màu vàng dài mượt của bản thân, nói có chút tình thú: "Bởi vì toàn nhân loại, thiếu tướng hãy chọn một bộ quân trang phù hợp với bản thân nhất đi."
Tiêu Chiến chọn một bộ quân trang màu đen có kiểu dáng bảo thủ nhất, bản hình cao ngất làm dáng người cậu càng thêm cao lớn vững chãi, Kennard huýt một tiếng sáo nói với cậu: "Tôi nghĩ Omega trên toàn thế giới chắc sẽ điên cuồng vì cậu mất."
"Bớt sàm ngôn, bắt đầu đi."
Bản thảo đã được soạn sẵn chiếu lên màn hình, là đoạn văn cần Tiêu Chiến phối hợp đọc tuyên truyền, máy quay, ánh sáng bên cạnh tất cả đều đã vào chỗ.
Tiêu Chiến không phải là diễn viên, hơn nữa thực đáng tiếc, cậu dường như hoàn toàn không có thiên phú trong việc biểu diễn, chỉ là đọc bản thảo thôi, cũng đọc có chút lắp bắp.
"Không đúng không đúng, biểu cảm tự nhiên chút, tựa như đây là lời từ trái tim nói ra vậy."
Sau vài lần bị hô dừng, Kennard cũng bắt đầu hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm người rồi hay không, hắn đỡ đỡ trán: "Không cần khẩn trương, hít sâu, trứng còn sinh ra rồi, mấy câu này còn có thể làm khó cậu sao."
Tiêu Chiến vung tay một phát, chiếc bút máy bay tới mặt Kennard, trong lòng có chút tuyệt vọng. Tên gia khỏa này thật giống Vương Nhất Bác y đúc, trước đó sao cậu lại có thể cảm thấy hắn cao quý tao nhã cơ chứ.
"Chọi tôi cũng vô dụng. Hôm nay cậu phải quay xong đoạn này, còn phải chỉnh sửa sau hậu trường, lấy thành ý ra làm đi Tiêu thiếu tướng"
Nếu chuyện này có thể nói dễ như trở bàn tay thì cậu cũng không đọc lấp ba lấp bắp như vậy.
Hít sâu một hơi, quay thêm một lần nữa đi: "Chào mọi người, tôi là...tôi là Tiêu Chiến"
"Tại sao lại có hai chữ tôi là, cậu là ai cậu cũng không biết ư?" Kennard lại lần nữa phát cuồng, để cả đội nghỉ ngơi một chút. Sau đó mới thẳng tiến, chạy như bay ra ngoài. Vài phút sau, Vương Nhất Bác bị hắn bắt về, nhìn Tiêu Chiến với quân trang mới tinh, hai mắt hắn đều phát sáng như hai cái đèn ôtô.
"Đi dạy nam nhân của mày làm sao nói chuyện có cảm xúc để diễn đi, anh cho hai đứa nửa tiếng đồng hồ."
Mọi người đều được giải tán, chỉ còn lại hai người, một Vương Nhất Bác hai mắt đang phát sáng và một Tiêu Chiến đang xấu hổ không biết trốn đâu.
"Trời ạ, em đang dùng chế phục dụ hoặc tôi ư?" Vương Nhất Bác một bước thẳng chân, xông lên muốn ôm cậu, lại bị Tiêu Chiến đẩy ra.
"Đừng, đừng, để tôi ngắm em thật kĩ"
Nam nhân trước mắt, tư thế oai hùng hiên ngang, xinh đẹp suất khí, đến mức hô hấp của Vương Nhất Bác cũng sắp ngừng lại. Tín hiệu trong mắt nam nhân, làm Tiêu Chiến đề cao cảnh giác, sau khi sinh Toả Nhi, thân thể cậu đã dần dần thoát khỏi ảnh hưởng của dược vật, cũng không ỷ lại và mẫn cảm với hormone của Vương Nhất Bác như trước nữa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt này của hắn, Tiêu Chiến phát hiện chân mình có chút mềm nhũn ra.
"Thật xinh đẹp, em thật luôn cho tôi bất ngờ. Nhìn chế phục này mà xem, trời ạ, tôi muốn xé rách nó ngay lập tức."
"Khốn nạn, anh của anh kêu anh tới để giúp tôi, chứ không phải để anh tuyên dâm." Thiếu tướng chính trực mặt đã đỏ lên, một phen muốn đẩy Vương Nhất Bác ra để hắn bình tĩnh lại, trong lòng lại đang nghĩ ba mươi phút có đủ cho hai người giải quyết một lần hay không. Chết tiệt, cậu sao lại phải lo lắng vấn đề này, cậu không muốn làm với Vương Nhất Bác chút nào, một chút cũng không.
"Nhưng em mặc thành như vậy, tôi có thể thanh tỉnh lại xác xuất bé như con kiến đi." Bám riết không tha luôn là ưu điểm của Vương Nhất Bác, hắn bị Tiêu Chiến đẩy ra đã không phải ngày một ngày hai.
Nam nhân bám dai như đỉa lại dính lên người Tiêu Chiến như hình với bóng, ôm lấy cậu: "Tôi biết thời gian không đủ, không làm gì, để tôi giúp em phát tiết một lần đi."
Nói xong hai tay linh hoạt như rắn nhanh chóng cởi bỏ cúc áo trên người Tiêu Chiến, hơi hơi dùng sức, thắt lưng trên quần cũng mở ra và bị hắn ném qua một bên.
Nam nhân soái khí khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa, vừa cách cổ áo hôn hôn cổ Tiêu Chiến, tay kéo quần cậu xuống, phóng túng sờ mó hầu kết và hai đùi nơi mẫn cảm và gợi cảm nhất của cậu.
Ba mươi phút, không đủ làm tới cuối, hoặc là...
"Ngô" nam nhân cúi người xuống, tựa như cúng bái mà hôn xuống bộ vị của cậu, giúp cậu hầu hạ. Nước bọt làm ướt quần lót màu trắng, Vương Nhất Bác không chút do dự xé nát, xé rách miếng vải che đậy cuối cùng, đem toàn bộ thứ đẹp nhất trong cảm nhận của hắn, nhét vào khoang miệng ấm áp.
Không có ai nghi ngờ tình yêu của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến, cho dù Tiêu Chiến không thừa nhận, nhưng nam nhân này buông bỏ tôn nghiêm của một Alpha giúp một Alpha khác hầu hạ phục vụ một cách tỉ mỉ như vậy. Tiêu Chiến cảm thấy bản thân không có cách nào làm được, trước kia tất cả đều là dựa vào cơ sở bị Vương Nhất Bác bắt ép.
Nam nhân trước mắt này lại không có chút không tình nguyện nào, này làm Tiêu Chiến vừa hưởng thụ vừa dấy lên nhu cầu được khống chế của nam nhân.
Cậu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài chôn vào mái tóc màu vàng của Vương Nhất Bác, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến phát hiện bản thân không hề chống cự tất cả các hành vi của Vương Nhất Bác, ít nhất nam nhân này làm cậu yên tâm- cảm giác an tâm lạ thường.
Ba mươi phút ngắn ngủi đương nhiên không đủ cho hai người làm thêm chuyện gì khác, Vương Nhất Bác thủ đoạn lấy lòng nào, cũng giở ra, đặt toàn bộ tâm tư để yêu thương tiểu huynh đệ của thiếu tướng. Kết quả biểu thị, đợi hắn một ngụm một ngụm nuốt lấy "kết quả" vào bụng, còn có thể cười ha ha nói: "Còn mười phút nữa lận, bảo bối em còn lo lắng khẩn trương không"
Đỏ mặt thở hổn hển, đem quần áo mình kéo lại: "Nếu đây là cách anh giúp tôi thả lỏng, tôi chỉ có thể nói anh quá vô sỉ."
"Tình dục có thể giúp con người giảm bớt áp lực, tôi làm việc trước giờ đều rất khoa học a." Đứng lên hôn hôn khoé môi của Tiêu Chiến: "Một lát nữa tôi sẽ ở lại đây, em khẩn trương thì nhìn tôi, nghĩ tới chuyện tôi vừa làm với em."
"Câm miệng, Vương Nhất Bác"
Còn muốn nói gì đó, Kennard đã đem đội ngũ quay chụp lần nữa bước vào phòng, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nam tính, làm mỗi người ở đây đều nghe ra được, mọi người ăn ý xem nhẹ, ai vào việc nấy nhanh chóng chuẩn bị quay chụp video.
Thật không ngờ là, biểu hiện lúc này của Tiêu Chiến thực sự so với trước đó tốt hơn rất nhiều. Này đương nhiên là có nguyên nhân. Cậu muốn nhanh chút quay xong, không muốn nhìn Vương Nhất Bác nữa. Bởi vì ánh mắt của tên gia khỏa kia nhìn chằm chằm cậu, bị cậu bắt gặp còn trắng trợn hướng cậu làm một động tác liếm môi.
Tên hạ lưu không có thuốc chữa.
Trong lòng mắng Vương Nhất Bác, đoạn video tuyên truyền cũng thuận lợi một phát làm mấy cái.
Kennard thưởng thức mà nhìn em trai vỗ vỗ vai hắn: "Nam nhân của mày không tệ."
Vương Nhất Bác thâm tình nhìn nam nhân bên đó: "Cậu ấy là người tốt nhất vũ trụ này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất