[Bjyx] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 32

Trước Sau
Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn vết sẹo dưới xương quai xanh của anh, vẻ mặt đột nhiên có chút buồn bã. Hắn chính là nguyên nhân làm vết sẹo không hề nhạt đi mà đỏ sẫm trông giống như một vết sẹo mới được thêm vào.

Tiêu Chiến nói rằng vết thương không còn đau nữa, nhưng các ngón tay của Vương Nhất Bác đang run lên. Thời gian như chảy ngược về sáu năm trước, nhìn cảnh Tiêu Chiến bị lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, máu bắn tung tóe trước mắt khiến hắn một lần nữa cảm thấy tội lỗi và hối hận vô cùng.

Tiêu Chiến bắt tay và tiến lên một bước, khoảng cách giữa họ đột nhiên thu hẹp đến mức khó có thể thở được.

Trong phòng yên tĩnh, mùi hương pheromone của Omega trong không khí dần trở nên mạnh mẽ hơn, cảm nhận được hơi thở gấp gáp và kiềm chế của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên duỗi cánh tay ra ôm lấy cổ hắn.

“Hôn anh.” Giọng anh khàn khàn, đôi môi ửng hồng, khóe mắt hơi rũ xuống, lông mi dài run rẩy, tựa hồ sẽ chạm vào mặt Vương Nhất Bác trong một giây tiếp theo.

Vương Nhất Bác bị anh ôm, lưng cứng đờ sụp xuống, mím chặt môi, bất động nhìn khuôn mặt người hắn yêu gần trong gang tấc. Hắn phải thừa nhận rằng dưới sự dụ dỗ của Tiêu Chiến, cơ thể hắn nhanh chóng có phản ứng, hắn không thể từ chối Tiêu Chiến, nhưng cảm thấy buồn không thể giải thích được.

Làm thế nào họ lại đi đến mức này?

Tiêu Chiến dường như đã hạ quyết tâm có một đứa con với hắn, thấy Vương Nhất Bác không hề động đậy, anh thực sự lại gần hắn hơn, hai cơ thể ấm áp gần như áp sát vào nhau, sau đó Tiêu Chiến quay người lại hôn nhẹ nhàng, rồi chuyển dần sang day cắn vào môi hắn.

Đôi môi của Tiêu Chiến ẩm và mềm, dường như anh đang cố gắng hết sức để làm hài lòng Vương Nhất Bác, nhưng kỹ năng hôn của anh không thành thạo, anh đã không có một cuộc sống lãng mạn trong sáu năm, nên răng thỉnh thoảng sẽ va vào Vương Nhất Bác.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Vương Nhất Bác đang ở trong thế bị động dường như thở dài, sau đó như từ bỏ cái gì, đột nhiên nhấc theo thân thể gầy yếu của Tiêu Chiến, đi tới bên cạnh giường trong vài bước, đặt anh xuống giường. Sau khi nghe thấy vài tiếng cúc áo văng xuống sàn, áo sơ mi của Tiêu Chiến đã bị xé toạc ra ngay lập tức vì sự thiếu kiên nhẫn của hắn, quần tây của anh sau đó đã bị tuột đến gót chân.

Vương Nhất Bác lập tức ôm lại, lòng bàn tay to lớn nâng gáy Tiêu Chiến lên, môi nóng rực hôn lên môi anh một cách mãnh liệt.

Đó là một nụ hôn gần như điên cuồng, như để bù đắp tất cả những gì đã thiếu trong sáu năm qua, Vương Nhất Bác một tay ôm chặt eo anh, tay kia giữ lấy gáy anh, hàm răng cắn chặt môi và vươn lưỡi vào quấn lấy lưỡi anh.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên gần như bị ngạt thở, trong não thoáng chốc trống rỗng, ngay khi anh nghĩ rằng mình sẽ chết chìm trong nụ hôn mãnh liệt này, Vương Nhất Bác đột nhiên ngừng tra tấn đôi môi của anh.

Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể mình đang bị hắn di chuyển, ngay sau đó, đôi môi nóng ẩm đáp xuống vết sẹo dưới xương quai xanh của anh.

Không giống như nụ hôn vừa rồi, nụ hôn của Vương Nhất Bác lúc này rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Môi hắn lướt dọc theo vết sẹo ba bốn centimet, giống như xoa dịu, nhưng lại mang theo vẻ bá đạo, như thể người dưới thân hắn là đồ sứ quý giá nhất trong lòng hắn, và hắn muốn hàn gắn cái vết rạn nứt.

Một luồng khí Omega mạnh mẽ tràn ngập khắp căn phòng ngủ. Vương Nhất Bác kéo quần lót anh xuống, tiểu Chiến Chiến liền cương cứng bật ra. Hắn nhấc chân Tiêu Chiến lên và nhìn vào đôi mắt ngấn nước của đối phương. Tự mình hôn lên từng chút một.

“Tiêu Chiến …” Đang trong trạng thái mơ màng, hắn đột nhiên cắn vào vành tai của Tiêu Chiến, cố nén giọng hỏi: “Nếu cuộc sống có thể lặp lại, anh vẫn lấy em chứ?”

*

Nửa đêm, làm tình dữ dội lắng xuống, cả hai nằm trên chiếc giường tân hôn cũ, biết rằng đối phương chưa ngủ nhưng cả hai vẫn im lặng.

Một lúc sau, thành giường như bị trũng xuống, lại nhanh chóng phẳng phiu. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn về hướng ban công, thấy Tiêu Chiến mặc chiếc áo khoác sáng màu kia, đang ngồi trên lan can ban công châm thuốc.

Hắn trầm tư một lúc rồi cuối cùng mặc quần áo vào và bước tới.

Ánh trăng đêm nay không sáng, chỉ là một lưỡi liềm, trên bầu trời không có các vì sao, trong bóng tối rất thê lương.



Nghe thấy tiếng hắn, Tiêu Chiến quay lại, đưa cho hắn một điếu thuốc và một chiếc bật lửa.

Vương Nhất Bác lặng lẽ châm khói, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Tiêu Chiến trong làn khói, trái tim hắn nặng trĩu.

Hắn hưởng thụ mùi vị quen thuộc của nicotin trong thuốc lá, cùng Tiêu Chiến tựa vào lan can, nhìn núi rừng xa xa không rõ phía xa.

“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến cầm một điếu thuốc, đột nhiên quay mặt lại hỏi hắn: “Em cho rằng anh thật ích kỷ sao?”

Vương Nhất Bác biết anh đang nói gì, nhưng hắn không thể đưa ra câu trả lời. Tiêu Chiến chỉ biết tìm hi vọng trong tuyệt vọng, để cứu con mình, anh có thể làm bất cứ việc gì quá đáng, hơn nữa nó là con của hắn, chuyện này sao có thể nói là không ích kỷ.

“Ha ha…” Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, “Anh biết anh ích kỷ, bất quá là đối với việc sinh ra để cứu người, nhưng là anh không có lựa chọn, không có lựa chọn.”

Vương Nhất Bác hút một điếu thuốc thật sâu, gần như hít phải khói dầu màu nâu vào phổi, “Chỉ cần có thể cứu được Locke, em cũng có thể làm bất cứ việc gì.” Hắn thì thào.

Khói sương tan vào đêm đen, một cơn gió thổi qua, Tiêu Chiến quấn chiếc áo khoác duy nhất ở trên người, Vương Nhất Bác bước tới chặn hướng gió, chờ anh hút xong điếu thuốc.

“Đói bụng không?” Một lúc sau Vương Nhất Bác mới hỏi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc hắn một cái, tựa hồ đã quên bọn họ tối nay chưa ăn cái gì.

“Không sao,” anh nói.

“Anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh.”

Tiêu Chiến lau tàn thuốc trong tay lắc đầu, “Không cần, đã muộn rồi, đi ngủ đi.”

“Bên ngoài lạnh lắm, trở về phòng chờ em nửa giờ.”

Nói xong, Vương Nhất Bác liền quay lưng đi xuống lầu, nhìn bóng lưng cô độc của hắn, ngón tay trên chiếc bật lửa của Tiêu Chiến khẽ run lên, ánh mắt anh trở nên phức tạp một hồi.

Tiêu Chiến dựa vào giường đợi hơn 20 phút, Vương Nhất Bác dọn ra một mâm đồ ăn. Hắn làm hai bát mì cà chua và trứng, cùng với ba đĩa đồ ăn kèm mới lạ, thơm ngon, mùi rất hấp dẫn.

Ngoài ra, trên mâm còn có một chén canh đậy kín nắp, Tiêu Chiến không nhìn ra được bên trong là thứ gì.

“Hãy làm bất cứ điều gì anh muốn. Còn có anh không thể ăn quá nhiều vào buổi tối.”

Vương Nhất Bác đặt thức ăn trên chiếc bàn thấp cạnh cửa sổ kiểu Pháp, họ thường ăn tối ở đây, khi Tiêu Chiến bước tới, anh cảm thấy thời gian và không gian lệch lạc một cách khó hiểu.

Vương Nhất Bác mở chén súp, Tiêu Chiến liếc nhìn, hóa ra là một chén súp nấm trắng đường phèn.

“Em đã nhờ dì Trương nấu cho anh.” Vương Nhất Bác nói với anh, “Ăn mì trước, sau đó mới uống canh”.



Tiêu Chiến liếc hắn một cái, cúi đầu ăn mì nóng trong bát, mì cà chua ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị, sau khi ăn một ít liền cảm thấy trong bụng thoải mái hơn rất nhiều.

Anh luôn là một người mềm lòng, luôn rung động trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống đời thường. Dù anh và Vương Nhất Bác đã trải qua một quá khứ không mấy êm đẹp, anh vẫn phải thừa nhận rằng Vương Nhất Bác đã không tiếc công sức chăm sóc họ trong khoảng thời gian Locke bị bệnh. Tiêu Chiến thấy tận mắt hắn đã làm những gì, có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận thấy tuyết trong lòng anh thực sự đang từ từ tan biến.

Sau khi ăn mì, Tiêu Chiến uống thêm nửa bát súp nấm trắng đường phèn.

Anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, mới phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, hai người ánh mắt giao nhau giữa không trung, Tiêu Chiến hai má hơi nóng, cúi đầu xuống.

“Ăn ngon không?” Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến gật đầu, anh cầm thìa canh lên, múc một thìa trong bát, đưa lên môi Vương Nhất Bác, “Em cũng uống một ngụm.”

Vương Nhất Bác đưa miệng uống một ngụm.

Hai người đã dùng chung thìa để uống nước canh nấm trắng ngọt và mềm.

Sau khi ăn xong, Tiêu Chiến muốn thu dọn bộ đồ ăn xuống lầu, nhưng Vương Nhất Bác đã ngăn lại hành động của anh, “Anh cứ nghỉ ngơi đi. Hôm nay anh mệt, để em đi rửa sạch sẽ.”

Lúc chuẩn bị xuống lầu, Tiêu Chiến đột nhiên gọi tên Vương Nhất Bác, hắn quay đầu lại thì thấy Tiêu Chiến đang đứng trước cửa sổ rộng rãi kiểu Pháp, lặng lẽ nhìn hắn.

“Vừa rồi em hỏi anh, anh xem như đã có câu trả lời.” Anh cười nói, nụ cười rất nông, dường như có chút mệt mỏi, “Anh sẽ nói cho em biết khi Locke khỏe lại.”.

Vương Nhất Bác hơi giật mình nhìn, một lúc lâu, cuối cùng đáp lại anh bằng một nụ cười nhẹ.

——Nếu cuộc sống có thể lặp lại, anh vẫn sẽ lấy em chứ?

——Nếu cuộc sống có thể lặp lại, không gặp em thì anh có thể sống hạnh phúc hơn không?

*

Sau đó, cứ hai ba ngày, Tiêu Chiến sẽ trở lại biệt thự trên núi với Vương Nhất Bác.

Ngân hàng tủy chưa tìm thấy loại tủy phù hợp với Locke, may mắn thay, một tháng sau, chất pheromone trong cơ thể Tiêu Chiến đã thay đổi bất thường, khẩu vị ăn uống của anh cũng đột ngột thay đổi, anh linh cảm rằng mình sẽ mang thai. Anh đến khoa sản với Vương Nhất Bác vào một buổi chiều để thử máu.

Chờ đợi kết quả, Tiêu Chiến cảm thấy như đau khổ từng phút, vô cùng xa vời. Vương Nhất Bác nhìn thấy tâm trạng bồn chồn lo lắng của anh, liền nắm tay anh qua một bên, âm thầm động viên, xoa dịu tinh thần cho anh.

Một tiếng rưỡi sau, tên của Tiêu Chiến cuối cùng cũng được phát thanh viên đại sảnh gọi đến, anh đột ngột đứng dậy, muốn đi về hướng phòng khám, ai ngờ vào lúc này, điện thoại của Vương Nhất Bác đột nhiên vang lên.

Tên của trợ lý Catherine xuất hiện trên màn hình.

Vương Nhất Bác mí mắt giật giật, giống như sắp có chuyện gì xảy ra, hắn nắm lấy tay Tiêu Chiến, quẹt vào màn hình để nhận cuộc gọi.

“Vương tổng, tôi đã tìm được tuỷ phù hợp!” Rõ ràng là một chuyện tốt, nhưng Catherine do dự một lúc mới nói tiếp: “Là… con trai trưởng trước của Thịnh Nguyên, anh cả của ngài, Vương Thần.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau