[Bjyx] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 12

Trước Sau
Tuyết rơi nặng hạt đến tận lúc mặt trời lặn mới ngừng lại, Nhất Bác quỳ trước điện, cả người sớm đã không còn cảm giác

Trong trí nhớ của hắn, lần quỳ lâu như vậy trước đây là vào năm hắn 9 tuổi, cũng là ở vị trí này, chỉ có điều người ngồi ở bên trong là ông của hắn. Lúc đó hắn không hiểu chuyện, vừa quỳ vừa khóc. Đứa trẻ cậy sủng mà kiêu, biết ông nội thương mình, thế nên mới dùng chiêu này, nhưng ông nội không để ý đến hắn. Hắn quỳ suốt một đêm, cho đến khi không còn sức lực mà khóc nữa. Lúc trời hửng sáng, cửa điện mở ra, tất cả mọi người thấy hắn nằm sõng soài trên mặt đất. Hắn trong cơn mê man, nghe thấy có người tới bẩm báo, Ngụy quốc công ở trong thiên lao đã băng hà rồi.

Phụ thân hắn trước khi chết bị tước đoạt Vương vị, chỉ còn lại danh "Quốc công" không có quyền lực gì. Nhưng Tiên đế vẫn thương người, không nhắc đến hai chữ "Tập tước", lại ban thưởng chức vị "Ngụy Vương" một lần nữa. Bắc Lương rất coi trọng thận phận trưởng thứ, địa vị của đích trưởng tôn còn cao hơn cả con vợ lẽ. Một dạo có tin đồn Tiên đế muốn trực tiếp truyền lại hoàng vị cho hắn. Nhưng Tiên đế từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ động thái nào, ngài muốn bảo vệ tính mạng của tiểu tôn tử này trước phong ba bão táp, nên càng không thể đưa hắn bỏ vào mồi lửa.

Lúc kim thượng ép Tiên đế trao lại ngôi vị, Tiên đế chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là giữ lại tính mạng cho Nhất Bác. Lúc hắn mười lăm tuổi, Tiên đế băng hà. Hắn túc trực ở bên giường ông nội, ngài nói không ra hơi, chỉ nắm lấy tay hắn không ngừng rơi lệ. Hắn nói ông à, con biết mình phải làm gì. Tiên đế mới an tâm nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

Những năm đó, nói Hoàng đế không muốn giết hắn chắc chắn là giả. Sau khi Tiên đế băng hà, Nhất Bác từng tự mình xin lệnh xuất thành, lưu lạc bên ngoài ba năm, mới được Văn thái phó làm chủ bảo lãnh quay về. Nhưng lúc quay trở lại kinh thành, hắn cũng không có bất kì qua lại gì với Văn thái phó. Nhất Bác an tâm làm Vương gia nhàn hạ, quần áo lụa là ăn chơi trác táng, không màng thế sự. Hoàng đế cũng dần buông xuống cảnh giác, suy cho cùng năm đó Ngụy quốc công chết, hắn vẫn còn là một đứa trẻ.

Có đôi khi Nhất Bác nghĩ, Tiêu Chiến mới thực giống con nít. Y chắc chắn được phong Thái tử từ rất sớm, được phụ hoàng xem trọng, quan lại thần phục......Y nhân từ rộng lượng, tính tình thuần lương, thế nên cũng có chút dễ kích động. Nếu như không có quân Bắc Lương đánh tới biên giới, y hẳn đã là một quân vương tốt rồi. Y nhất định chưa từng trải qua chuyện giống hắn, vào cái đêm chín tuổi dài đằng đẵng bỗng nhiên trưởng thành, lúc phủ phục trên quan tài của phụ thân khóc nức nở, còn bị nội thị che miệng lại, bảo hắn không được gọi "Phụ vương".

Nhất Bác quỳ đến ngẩn ngơ, cơ thể bất giác lung lay, suýt chút nữa ngã quỵ.

Một đôi tay đột nhiên duỗi ra trước mặt, đỡ lấy hắn. Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là cung nhân đêm hôm trước tới Ngụy Vương phủ báo tin.

Cung nhân hết sức lo sợ, kính cẩn cúi đầu lùi sang một bên. Một mỹ nhân mặc cung trang từ phía sau xuất hiện, cười với Nhất Bác: "Ngụy Vương."

Nhất Bác hướng phía nàng ta hành lễ: "Tiêu phu nhân."

Nàng so với lúc ở bãi săn hoàn toàn khác biệt. Trên váy khắp nơi thêu hoa, đều được làm bằng những sợi tơ kim tuyến vô cùng quý giá. Eo thắt đai tơ, trên đầu đâu cũng là trang sức quý báu, vì để chống rét, bên ngoài còn khoác thêm áo choàng lông thú, nhìn qua lộng lẫy không gì sánh bằng. Khuôn mặt xinh đẹp tao nhã, mơ hồ nhìn ra được vẻ diễm lệ của nước Thục, cũng lộ ra vẻ ngây ngô của thiếu nữ, ánh mắt đong đưa xoay chuyển, tràn ngập dáng vẻ thùy mị thướt tha.

Nhất Bác gắng sức lấy lại tinh thần khen nàng ta: "Bệ hạ gần đây vì chiến cục với Nam Du mà lo lắng không yên, thế nhưng muộn như vậy rồi vẫn gọi Tiêu phu nhân tới bầu bạn, có thể thấy hết sức sủng ái, chúc mừng phu nhân."

Tiêu phu nhân dịu dàng cười: "Vẫn là nhờ phúc của Ngụy Vương."

"Nhất Bác không dám. Là Phu nhân thông tuệ."

Hai người qua lại vài câu, cửa điện đột nhiên mở, Hàn vương từ trong điện đi ra, sắc mặt gã khó chịu, chắc là nói chuyện không mấy vui vẻ. Nhưng nhìn thấy Tiêu phu nhân, hắn lập tức thay đổi thái độ. Tiêu phu nhân vẫn mỉm cười như cũ, nhẹ nhàng cúi đầu về phía hắn. Hàn Vương không nhận lễ, hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiêu phu nhân không để bụng, tùy ý đùa nghịch khuyên tai của mình: "Ta phải vào trong tiếp Bệ hạ rồi. Ngụy Vương, tự bảo trọng."

"Phu nhân." Nhất Bác bỗng nhiên gọi nàng ta lại, "Việc báo tin, Nhất Bác vẫn chưa trực tiếp cảm ơn."

"Cảm ơn cái gì." Nàng không ngoảnh đầu lại, giọng nói cực kỳ nhỏ, "Suy cho cùng, y vẫn phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ, không phải sao?"

Tiêu phu nhân chuẩn bị bước đi, Nhất Bác lại vội vàng gọi, "Còn một chuyện nữa, muốn thỉnh giáo phu nhân."

Tiêu phu nhân xoay người lại, hiếu kỳ nhìn hắn, "Chuyện gì?"

"Hàn vương....Vì sao gây khó dễ cho phu nhân như vậy?"

"Ồ, hắn ta ư?" Tiêu phu nhân dường như nghĩ tới chuyện gì đó rất buồn cười, cười đến nỗi chuỗi ngọc châu bảo ở trên đầu cũng rung lắc theo. viên bảo thạch đỏ tươi phát ra ánh sáng lấp lánh, hòa vào làm một với ánh mắt của nàng.

"Có một số việc, hắn sợ phụ hoàng mình biết được......"

Nhất Bác cả kinh, không suy nghĩ gì buột miệng nói: "Lẽ nào trên đường tiến Bắc, hắn cũng......"

"Suỵt." Tiêu phu nhân giơ ngón tay lên nhẹ nhàng đặt trên môi mình, sau đó hướng về phía Nhất Bác trừng mắt: "Ngụy Vương là người thông minh, người thông minh thì nên biết, giữ mồm giữ miệng."



Nhất Bác: "Vậy phu nhân vì sao lại đồng ý nói với ta chuyện này?"

Tiêu phu nhân cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn cong lại như vầng trăng khuyết. Nàng ta không nói gì cả, nhưng Nhất Bác đều hiểu cả rồi.

"Phu nhân, là ta đã giết phụ thân của người." Nhất Bác nheo mắt, "Phu nhân thật sự không so đo hiềm khích lúc trước?"

"Ta biết chứ, Ngụy Vương quên rồi hay sao? Lúc đó ta cũng ở bãi săn." Tiêu phu nhân che miệng lại, tựa hồ lời hắn nói thực rất buồn cười.

"Nhưng thế thì sao chứ, trượng phu của ta hiện giờ còn diệt quốc của ta đó thôi."

Nàng ta không nói thêm lời nào nữa, chân trước chân sau lắc lư tiến vào bên trong.

Trong điện không lâu sau đã truyền ra tiếng hát trong trẻo, còn pha lẫn tiếng cười của Bắc Lương đế. Nhưng chỉ một khắc sau, liền có cung nhân đi ra truyền chỉ, lệnh cho Ngụy vương hồi phủ, phạt đóng cửa tự suy ngẫm ba tháng.

Nhất Bác khấu đầu tạ ơn, nhưng không đứng dậy ngay. Hắn từ trước đến nay luôn tỏ ra yếu kém trước mặt Hoàng đế, vì thế không chút do dự bổ nhào về phía trước, chật vật ngã trên mặt tuyết. Cung nhân kia thấy vậy, sai hai người tới nâng hắn dậy.

Tiếng hát trong điện lại vang lên, du dương giống như điệu hát dân gian của Nam quốc, nghe không hiểu được một câu nào.

Nhất Bác hướng về phía điện vái một cái, xoay người rời đi.

Mỹ nhân Tiêu gia nhà bọn họ, quả thật là càng xinh đẹp.....càng thông minh.

Tiêu Chiến từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được, thuốc mà gã lang băm kia kê đơn y không thể uống, nô tỳ đành phải làm một món ăn thanh đạm khác cho y. Kết quả cũng không biết bị lang băm kia nói trúng cái gì, ăn không được bao nhiêu, y nằm ở bên cạnh bàn một mạch nôn ra sạch sành sanh, đầu óc càng nặng nề, tay chân vô lực.

Nô tỳ sớm đã hầu hạ Tiêu Chiến thay y phục, y cũng không tài nào ngủ nổi.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy buồn bực, nhưng buồn tới bực lui, đã không biết là đang buồn bực cái gì nữa rồi. Y tức giận phụ hoàng rút quân, cũng tức giận bản thân lại không nghĩ đến chuyện này, tức giận Bắc Lương đế, tức giận cả Ngụy Vương khoanh tay đứng nhìn, xem trò cười của y.

Hắn quả nhiên vẫn là một người Bắc Lương! Tiêu Chiến nghĩ như vậy, lại có chút sửng sốt với căm giận của bản thân mình. Ngụy Vương vốn dĩ là người Bắc Lương, y từ khi nào lại có loại kỳ vọng này với hắn?

Cứ suy đi nghĩ lại như thế, đến sau cùng y lại quên mất lúc trước đang buồn bực cái gì, trong đầu toàn là nghĩ, hắn vẫn còn đang quỳ ở trong cung.

Mãi đến gần giờ Tý, mới nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng. Y trở mình muốn dậy, vội hỏi có chuyện gì

Nô tỳ đi ra ngoài thăm dò, không lâu sau đã quay lại nói Vương gia trở về rồi.

Tiêu Chiến rất nhanh khoác áo đứng dậy, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến phòng Ngụy Vương. Đẩy cửa vào không thấy người đâu, tiến đến nội thất mới nhìn thấy tấm bình phong chắn ngang, bên trong hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, chắc là bị lạnh cóng rồi, đang tắm nước nóng.

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại trên bình phong, thấy mây xanh đầy trời, núi sông uốn lượn, một con bạch hổ đang đứng trên đỉnh núi, y chợt ngừng bước.

Người Bắc Lương sùng bái hổ, loại bình phong này giống như là tranh hổ gầm, hầu như trong mỗi nhà quyền quý đều có một bức. Bạch hổ vừa kêu, chí thủ thiên hạ. Đây là khí thế của người Bắc Lương, cũng là dã tâm của người Bắc Lương.

Đại biểu khí thế và dã tâm đối với Nam Du ngàn dặm đất đai màu mỡ.

Người bên trong đã phát hiện bóng người phản chiếu trên bình phong, trầm giọng nói: "Ai!"

Tiêu Chiến khẽ động, nhưng không đáp lại. Mi tâm Nhất Bác chau lại, ánh nến nhảy nhót chiếu rọi, bóng dáng Tiêu Chiến chiếu trên bình phong càng thêm mờ ảo, thấp thoáng lay động, không giống với người thật. Nhất Bác vốn định đứng dậy, lại chợt nghĩ ra người tới là ai, lưỡng lự một lúc không đứng lên nữa.

Hai người một đứng một ngồi, cách nhau qua tấm bình phong vẽ non sông ngàn dặm



Rất lâu sau, vẫn là Nhất Bác mở lời trước: "Ta tưởng ngươi đã ngủ rồi."

Bóng người khẽ động, Tiêu Chiến giống như cúi thấp đầu xuống, hay là gió thổi qua ánh nến, khiến cho nhân ảnh chập chờn đong đưa

Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui, lại hỏi: "Đại phu đã khám chưa?"

Tiêu Chiến bình tĩnh đáp: "Khám rồi, không việc gì cả."

Nhất Bác: "Vậy thì tốt." Sau đó lại rơi vào im lặng

Tiếng đồng hồ nước chảy từng giọt từng giọt nhỏ xuống, xuyên qua đêm dài.

Bên ngoài bình phong lại truyền đến âm thanh quần áo ma sát chạm nhau, sau đó là tiếng bước chân.

Nhất Bác bỗng nhắm mắt lại, giống như không đành lòng để y rời đi. Nhưng đột nhiên hắn nghĩ, đi rồi cũng tốt.

Từ nay về sau, y chỉ là chất tử của Nam Du đưa tới, hắn cũng chỉ là Ngụy Vương của Bắc Lương. Đợi đến khi Hoàng đế chơi đùa đủ rồi, tự sẽ đưa Tiêu Chiến ra khỏi phủ. Về phần y nói sẽ giúp hắn hoàn thành đại nghiệp kia....

Nhất Bác tự giễu nghĩ, những lời ở trên giường, há lại có thể xem là thật?

Tiếng động biến mất, phía ngoài bình phong lại quay về tĩnh lặng như trước

Nhất Bác mở mắt, bóng người trên bình phong cũng không thấy đâu nữa

Một bàn tay lưỡng lự đặt lên vai hắn. Đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào mặt nước

Tiêu Chiến nói: "Nước lạnh hết rồi."

Nhất Bác gật đầu, bàn tay ướt sũng từ trong nước đưa ra nắm lấy tay Tiêu Chiến, nắm rất chặt, giống như không muốn buông ra nữa.

Hắn hỏi y: "Ngươi đến làm gì?"

Tiêu Chiến làm như không nghe thấy: "Ta sai người đến thêm cho ngươi chút nước nóng."

Nhất Bác vẫn khăng khăng hỏi lại: "Ngươi đến làm gì?"

Tiêu Chiến trầm mặc. Rất lâu sau, thở dài một tiếng

Nhất Bác hơi dùng lực, một phen túm người xuống dưới. Tiêu Chiến cúi xuống, phía sau gáy bị hắn chế trụ, bọt nước bắn tung tóe trên mặt y, chảy dọc xuống hai bên gò má. Nhưng y cũng không có thời gian để ý. Y đã bị đối phương giữ lấy rồi. Y đáp lại nụ hôn của hắn, để mặc hắn hôn kịch liệt, thậm chí trong cơn giận dữ còn cậy hàm răng y, môi lưỡi hắn khiêu khích trêu chọc bên trong, hôn đến khi hai người không thể thở nổi, Tiêu Chiến mới theo đà lùi lại, hai tay đều nâng lấy khuôn mặt Nhất Bác, váy dài vì thế mà rơi vào trong nước.

Trán bọn họ áp sát vào nhau, hơi thở phảng phất quấn quanh

Tiêu Chiến bỗng khe khẽ nói: "Ngươi là người Bắc Lương."

Giống như tự nói cho chính mình nghe.

Nhất Bác gật đầu, nhìn vào sâu trong đôi mắt y: "Ta là người Bắc Lương."

Tiêu Chiến nghiêng người, lại lần nữa hôn lên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau