[Bjyx] Đoạn Nhạn Thanh

Chương 7

Trước Sau
Ngày kế Ngụy Vương vẫn chưa bước ra khỏi cửa, hiếm có được ngày mới sớm tinh mơ, đã đi thư phòng đọc sách. Tiêu Chiến vẫn chưa dậy, hắn dặn dò người hầu hạ bên cạnh, nhưng vẫn không yên tâm.

Tên tiểu tư hôm trước bị hắn đuổi ra ngoài vẫn theo lẽ thường tới hầu hạ, trong lòng nơm nớp lo sợ, sợ mình lại khiến cho Ngụy Vương không vui. Nhất Bác chỉ cần ho nhẹ một tiếng cũng đủ khiến gã đứng bên cạnh sợ đái ra quần, nhảy dựng lên.

Nhất Bác cuối cùng không kiên nhẫn ngồi dậy, liếc mắt nhìn một cái, thấy tên kia đứng với bộ dạng hết sức kỳ quái, giống như thiếu sức lực, thần sắc không được tự nhiên. Lúc này hắn mới nghĩ tới cái gì đó, mày cau lại, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên những trang sách, âm thanh từ trong cổ họng đều đều phát ra: "Hai ngày rồi, vẫn chưa khỏe sao?"

Tên tiểu tư bị dọa cho kinh sợ, ngập ngừng không dám mở lời.

Nhất Bác đặt quyển sách xuống, nghiêm túc nhìn gã, mi tâm khẽ chau lại: "Đau lắm sao?"

Tên tiểu tư nào dám nói gì khác, vội vàng quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Không...Không đau"

Nhất Bác: "Vậy ngươi đứng lên, đi lại hai bước cho ta xem." Tên tiểu tư mặt mày đỏ văng, đứng dậy, bước đi hai bước

Nhất Bác ngả người về phía ghế tựa bên cạnh, lười biếng nói: "Thưởng tọa"

Tên tiểu tư mặt càng thêm đỏ, suýt chút nữa thì bị dọa khóc: "Vương gia...."

Nhất Bác hít một hơi, nhớ đến ánh mắt của Tiêu Chiến hôm qua, nghĩ một hồi liền cảm thấy bản thân mình quả thực không phải là một món đồ chơi. Hắn khoát khoát tay: "Được rồi, quay về bồi dưỡng đi, sau này không cần ngươi hầu hạ nữa."

Tên tiểu tư sắc mặt chuyển sang trắng bệch, cho rằng mình đây là sắp bị đuổi ra khỏi phủ, lại muốn dập đầu: "Vương gia! Nô tài hầu hạ không tốt, sau này nhất định sẽ sửa! Xin Vương gia đừng đuổi nô tài....."

Trong lòng Nhất Bác lại càng thêm mất kiên nhẫn, không thoải mái đứng dậy: "Ta nói sau này người không cần tới tư phòng ta hầu hạ nữa, lưu lại thư phòng quét dọn đi."

Tên tiểu tư ngẩn người, gã cũng không biết đây được xem là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, nhất thời vẫn chưa dám đứng dậy. Nhất Bác cũng không thèm để ý tới gã nữa, quay người rời khỏi thư phòng, trở về thăm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên giường, hỏi qua thì nô tỳ nói y vẫn luôn nằm đó, bữa sáng mang vào y cũng không muốn ăn, lúc này có lẽ đã ngủ rồi.

Nhất Bác tự mình đi tới phía đầu giường, nhìn thấy y nằm ngửa, quả nhiên là nhắm mắt đang ngủ. Chỉ là trong giấc mơ, hàng lông mày cũng nhăn lại. kết thành một hàng biến hóa hiện ra vẻ u sầu. Cánh tay từ trong chăn lộ ra, có thể thấy rõ những vết thương rợn người trên cổ tay, giữa vết bầm xanh tím là miệng vết thương màu đỏ sẫm, da thịt non nớt.

Nhất Bác nhìn một lúc, nhẹ nhàng cầm tay y lên, thấy trong lòng bàn tay cũng có hai vết xanh tím hình trăng liềm, nhất định là do bị móng tay cào mà thành.

Nhất Bác tự giễu bất đắc dĩ cười: " Đáng để ngươi tức thành như này cơ à"

Lời còn chưa dứt, thấy ngón tay trong lòng bàn tay khẽ động đậy, Nhất Bác nâng mắt dõi theo, thấy người trên giường đã tỉnh, chăm chú nhìn hắn. Nhất Bác rất tự nhiên đặt tay y xuống: "Sắp trưa rồi, dậy ăn chút gì đi"

Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn như cũ, vì chưa tỉnh hẳn nên không phản ứng kịp. Thế nhưng ý tứ trong ánh mắt đã thay đổi, không còn dùng ánh mắt phòng bị và lạnh lẽo lúc ban đầu nhìn hắn nữa, cũng không phải là dáng vẻ hết sức câu dẫn đêm qua. Có lẽ là vì giao ước đã định, tiếp tục náo loạn cũng không ý nghĩa gì, Tiêu Chiến tỏ ra miễn cưỡng, dáng vẻ lười biếng:

"Không có khẩu vị, không ăn"

"Vậy sao được?" Nhất Bác đưa tay ra muốn vén chăn lên, Tiêu Chiến tránh bàn tay hắn, cũng không biết chạm vào nơi nào mà mặt mày nhăn nhó, rên lên một tiếng.



Hắn cúi xuống, trong lời nói còn mang ẩn ý nói: "Lần tới ta sẽ nhẹ nhàng hơn."

Vừa nói, bàn tay lại không thành thật di chuyển xuống phía dưới, bao phủ lấy mông y xoa nhẹ: "Còn đau chỗ nào nữa?"

Tiêu Chiến đưa tay giữ lấy móng vuốt kia, đem từ trong chăn bỏ ra ngoài, tự mình lấy chăn cuộn kín người, giống như thành trì bền vững bao quanh. Sau đó lạnh nhạt cắt ngang ánh mắt hắn, xoay người vào trong, không thèm nói chuyện. Trong một trận cãi vã, im lặng có lẽ là chiêu thức đáng sợ nhất.

Tiêu Chiến bệnh nặng quả thực đã hao tổn vài phần khí lực, lúc nào cũng thèm ngủ, sắc mặt nhìn cũng không được tốt. Hai người cũng không ngủ chung một giường, có những lúc trời đã quá trưa Nhất Bác mới đi thăm y, thấy y vẫn còn đang ngủ, liền gọi người thức dậy, rồi hướng về phía y phân trần, sớm đã nghe nói Nam Du coi trọng nhạc lễ, các vị công tử đều phong lưu, am hiểu thưởng ngoạn thú vui tao nhã, nói vậy chắc hẳn tài năng của Thải tử lại càng xuất chúng, thực muốn nghe y đánh đàn.

Một câu này đã thành công thu hút được sự chú ý của Tiêu Chiến, y quay mặt lại hỏi, "Ngươi xem ta là ca kỹ sao?" rồi đứng dậy phất tay áo bỏ đi.

Nhất Bác cũng không cùng y đôi co nữa, ngày hôm sau lại lôi người đi đánh cờ. Sau đó vài ngày, hai người lúc nào cũng đánh cờ cùng nhau. Kỹ năng chơi cờ của Tiêu Chiến còn thua xa Nhất Bác, mỗi lần ăn được quân cờ của y, hắn lại híp mắt cười nói với y chuyện ở tiền tuyến, nói thúc thúc Giang Lăng hầu của y dẫn binh giao chiến với Bắc Lương ra sao, rồi liên tiếp tháo chạy như thế nào, giống như làm vậy có thể lấy lại được thể diện.

Nhưng đến lúc này, Tiêu Chiến cũng không bày ra vẻ mặt không vui với hắn nữa, chỉ nhấc quân cờ lên không nói câu gì.

Ngụy Vương thấy tâm trạng y vẫn không khá hơn chút nào, lại mời đại phu tới khám. Đại phu nói Thái tử thiếu khí huyết, cũng không nghỉ ngơi dưỡng bệnh tốt, nếu rảnh rỗi có thể đua ngựa, vận động nhiều một chút.

Tính ra, Ngụy Vương phủ này là do chính Tiên đế khi còn sống ban sắc lệnh thưởng cho. Lúc đó vì yêu thương đích trưởng tôn là hắn, nên đã cho xây dựng tòa vương phủ lộng lẫy không gì sánh bằng, hậu viện còn có riêng một trường đua ngựa, trong kinh thành chẳng mấy ai có được vinh sủng như vậy. Chỉ là Ngụy Vương quen sống trong nhung lụa, lại đam mê tửu sắc, mấy chuyện cưỡi ngựa bắn cung này làm sao có thể nhắc đến, quả thật có chút lãng phí.

Đại phu đã nói như vậy, hắn liền ân chuẩn Tiêu Chiến có thể tùy ý sử dụng trường đua ngựa.

Ngụy Vương ở trong triều cũng không giữ chức vụ gì, bình thường cũng không có công vụ cần giải quyết, những người kết giao gần như đều là những tên ăn chơi trác táng giống hắn. Mấy tên này thường xuyên tới chơi, rồi ở lại phủ uống rượu, cũng có lúc Ngụy Vương cho gọi Thái tử đến cùng chung vui. Tiêu Chiến biết ý định của hắn, mấy tên công tử bột là này đều là những kẻ vô dụng, nhưng phụ thân và huynh đệ của bọn họ, mỗi người đều là cánh tay đắc lực của Bắc Lương. Ngụy Vương cho phép y cùng dự yến, nghĩa là hắn đang thực hiện lời hứa với y. Tiêu Chiến ngồi xuống bàn tiệc, cùng với mọi người chuyện trò vui vẻ.

Hết lần này tới lần khác, cuối cùng đến một hôm, Nhất Bác cố tình không gọi Tiêu Chiến tới. Hắn nghe hạ nhân nói quý phủ có khách, không nghĩ ngợi nhiều, dắt một con ngựa hoa bạch tuyết mà hắn thường cưỡi gần đây tới trường đua ngựa. Người vừa mới tới gần, đã nghe thấy từng trận náo động bên trường đua, tiếng người tiếng ngựa hí, náo nhiệt cả một khoảng trời.

Vốn là Ngụy Vương cùng mấy tên bằng hữu kia của hắn cùng nhau chơi bắn liễu*. Hôm nay tuyết tan, trường đua sớm đã có hạ nhân tới quét dọn. Lớp cỏ bị nước tuyết tan ra thấm ướt đẫm, còn làm cho vó ngựa chạy qua một bước đã biến thành vũng lầy. Có vài người không xuống sa trường vì ngại bẩn, chỉ ngồi bên cạnh xem thú, Ngụy Vương lệnh cho người sắp xếp đặt bàn trà ở đó. Trên mấy cái cây được treo bầu hồ lô ở phía xa, có rất nhiều mũi tên nằm xiêu xiêu vẹo vẹo sát bên cạnh. Bầu hồ lô bị đụng phải không ngừng đung đưa, những hạt tuyết đọng ở trên cao theo đó mà ào ạt rơi xuống. Thế nhưng chưa có mũi tên nào đâm trúng bầu hồ lô cả, đúng là mấy tên ăn hại. Tiêu Chiến đứng ở phía xa nhìn một lúc, trên môi bất giác nở nụ cười.

*(射柳): Bắn liễu là một trò chơi để luyện kỹ năng bắn cung, nó là một trong những phong tục cổ xưa vào Tiết Thanh minh ở Trung Quốc. Theo ghi chép thời nhà Minh, bắn liễu là bỏ bồ câu vào bầu hồ lô, sau đó treo lên cao trên cây liễu, giương cung bắn vào trúng bầu, bồ câu bay ra, dựa vào độ cao của bồ câu bay, để xác định người chiến thắng.(Nguồn: Baidu)

Lúc này có một tên quay người lại, đã nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở đó, liền hô lên: "Ai đến thế này, là Thái tử đây mà!"

Nhất Bác nghe vậy cũng xoay người lại, nhìn thấy người đang đi tới là y, thần sắc có vẻ không được tự nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại như cũ, cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Chiến cười, cầm dây cương ném vào trong tay kẻ trông ngựa, chắp tay phía sau, ung dung thong thả bước đến: "Nghe thấy náo nhiệt nên đến nhìn một cái xem sao"

Tất cả mọi người đều khách khí hành lễ với y, Tiêu Chiến cũng chào đáp lại. Trong đám người có một tên co rúm lại, trốn ở phía sau, lúc hành lễ cũng làm rất qua loa, còn lấy tay áo che mặt, không chịu nói nửa lời. Tiêu Chiến nhướng mày: "Vị này là?"

Thần sắc Ngụy Vương có chút lúng túng.

Người nọ thấy Tiêu Chiến hỏi tới mình, lúc này mới không tự nhiên để lộ ra khuôn mặt, nở nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, hành lễ với y: "Thái tử điện hạ"

Tên này không phải ai khác, mà chính là Du thần Lý thị lang. Lúc trước Hàn vương đem quân vây kín thành, tình thế hết sức nguy cấp, Du chủ sai gã xuất thành đi theo Thái tử, đàm phán thương lượng với Hàn vương, cuối cùng gã lại bị Hàn vương chiêu hàng, quy thuận về Bắc Lương. Tiêu Chiến bất bình trước yêu cầu quá đáng của Hàn vương, kiên quyết không chịu đáp ứng điều kiện nghị hòa của hắn. Hàn vương còn từng phái người tới khuyên, bị Tiêu Chiến khinh bỉ, phỉ nhổ vào mặt ngay giữa đám đông, chửi cho máu chó đầy đầu.



Chẳng trách giờ này còn phải lấy tay áo che mặt, không dám gặp người.

Tiêu Chiến nhìn lướt qua, quan sát mọi người xung quanh. Nghe nói lúc Lý thị lang đến Bắc Lương, đã lấy cháu gái của Đại tướng quân. Mà trong số những bằng hữu của Ngụy vương, cũng có người xuất thân từ phủ Đại tướng quân. Chắc hẳn hôm nay Lý thị lang tới đây cùng cậu em vợ.

Y dừng lại một chút, vẻ tức giận trên mặt cũng dần biến mất, ngược lại cười nói: "Thì ra là cố nhân, Lý đại nhân vẫn khỏe chứ?"

Lý thị lang không ngờ tới y lại có thái độ như vậy, trong lòng vui sướng, cuống quýt chắp vái: "Tạ Điện hạ quan tâm! Điện hạ mọi việc đều tốt chứ ạ?"

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc, nói: "Ta sớm đã không phải là Điện hạ gì nữa rồi, danh xưng cũ này, Lý đại nhân cũng nên sớm đổi đi thôi." Lý thị lang ngẩn ra, luôn miệng hô:"Phải phải phải......Hạ quan hồ đồ......"

Nhất Bác khẽ cười, nắm lấy tay Tiêu Chiến rồi nói: "Người ở chỗ ta, có thể có gì không tốt chứ?"

Mọi người nghe xong ai nấy đều cười vang. Mặt Tiêu Chiến hơi đỏ lên, nhưng cũng không phản bác lại, cảm nhận được ngón tay Nhất Bác làm loạn trong lòng bàn tay mình, nơi nào đó giống như đang âm thầm tán thưởng.

Y rũ mắt xuống, không nói gì, tùy ý để Ngụy Vương cùng mình mười tay ngón đan xen trước mặt mọi người, kéo y ngồi xuống một bên.

Lại một người nữa lên tiễn, nhưng lần này vẫn không bắn trúng. Tiếng cười đùa của mọi người càng lớn hơn, có người còn giục Ngụy Vương lên biểu diễn tài nghệ.

"Ta nghe nói, Tiên đế từng ban thưởng cho Ngụy quốc công một bộ cung tên hắc giao long, từ huyền thiết chế ra, nặng sáu mươi cân, Vương gia từ trước đến nay sao vẫn chưa từng cho bọn ta được chiêm ngưỡng, mở mang kiến thức."

Lời này vừa nói ra, đám người càng thêm sôi nổi. Không lâu sau, quả thực có hai tên hạ nhân khiêng bộ cung tên kia tới. Chỉ nhìn thấy lưng tên có hình giao long đang phẫn nộ, huyền thiết đen như mực, tràn ngập vẻ oai phong nghiêm nghị. Ánh sáng từ hộp tên phát ra, có thể cảm thấy sát ý bức bách người.

Ngụy Vương thờ ơ nghiêng nhìn, bọn họ ồn ào một phen giơ cung tên lên thử, hoàn toàn không để tâm. Mấy tên nhà giàu vô dụng này cũng chỉ là muốn vui đùa thôi. Dùng loại cung tên thông thường còn không bắn trúng, chứ đừng nói tới cung hắc giao long này. Chuyển qua chuyển lại, cuối cùng thì vẫn trở về tay Ngụy Vương. Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh hắn, thuận tiện đưa tay ra đón lấy.

Nhất Bác hơi bất ngờ, vội vàng muốn giúp y nâng một tay, nhưng lại thấy Tiêu Chiến vững vàng cầm bộ cung tên kia lên, trên bờ vai gầy yếu lộ ra một đường cong lưu loát. Trước đó thậm chí không một người nào có thể cầm vững được cung tên này.

Ánh mắt hắn khẽ động, nụ cười bên môi ngưng lại, bàn tay mới đưa ra tới lưng chừng liền thu về, hướng phía thị vệ bên cạnh vẫy tới, thì thầm gì đó rồi lập tức cho người dâng mũi tên lên.

Nhất Bác cầm lấy mũi tên đưa cho Tiêu Chiến: "Ngươi thử xem"

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, cũng không khước từ, đón lấy mũi tên kia. Xung quanh vang lên âm thanh xì xào không ngớt. Dây cung trong tay Tiêu Chiến bị kéo đến cực điểm, y dường như còn chưa ngắm trúng, chỉ nghe thấy một tiếng vèo, hồ lô treo trên cây theo đó nứt ra, một con chim bồ câu xui xẻo bị nhốt cả ngày trong đó hoảng hồn thoát ra bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn thấy nhành cây đang rung nhẹ, thậm chí bông tuyết trên cành cũng không rơi xuống bao nhiêu.

Tiêu Chiến vẫn còn giương cung, trước ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của mọi người đem cung tên để lại vào trong hộp gỗ liễu đỏ, bộ dáng thản nhiên giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là tiện tay giương cung lên bắn vậy.

Tiêu Chiến cũng cười, cúi đầu chỉnh lại ống tay áo bị cuộn lên, nói: "Ta thắng rồi, Vương gia là muốn chơi xấu sao?"

Nhất Bác chớp mắt nhìn y một lúc, thấy không có ai nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ, liền tiền gần tới nhẹ nhàng đáp: "Ta thấy thân thể ngươi cũng xem như khá lên rồi, tối nay ta đến chỗ ngươi, thế nào hả?" Tiêu Chiến làm như không nghe thấy, tiếp tục đùa nghịch tay áo bị cột lại của y, cũng không nói được hay không.

Nhất Bác lại tiến sát thêm một chút nữa, dường như cắn nhẹ vào tai y: "Ngươi kéo nổi cung tên nặng tới mười thạch, ở trên giường thế nào lại đẩy không nổi ta? Có thể thấy, đây là trong lòng ngươi nguyện ý......."

Lời hắn còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã dùng khuỷu tay đẩy hắn sang một bên. Nhất Bác đã sớm dự liệu trước, vừa cười ha ha lại dễ dàng nắm lấy cổ tay y, không đứng đắn kéo kéo về phía mình. Tiêu Chiến đang muốn vung tay hắn ra, lại bị nụ cười nhẹ nhàng bên tai giữ lại: "Cuối năm bệ hạ muốn dẫn hoàng tử hoàng tôn đi săn, thái tử có nguyện ý đi cùng với ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau