Chương 3
Vương Nhất Bác không biết mình nên nói gì nếu gặp lại Tiêu Chiến vào năm năm sau, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Tiêu Chiến.
Cà phê mới pha được đặt trước mặt Vương Nhất Bác, cậu theo thói quen cầm một viên đường thả vào.
Tiêu Chiến còn nhớ ngày trước, để duy trì trạng thái tinh thần quay phim, sáng nào Vương Nhất Bác cũng mang theo một tách cà phê đến trường quay. Tiêu Chiến đã buộc cậu phải cho thêm đường vào cà phê, nói rằng cậu cần phải thêm một viên đường, nếu không, cafe sẽ quá đắng và làm đau dạ dày của cậu.
Sau đó, Vương Nhất Bác ngừng uống cà phê đen nguyên chất, cậu luôn nhớ rằng, phải thêm một viên đường.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào viên đường trong cốc của Vương Nhất Bác, cho đến khi nó chìm xuống đáy, anh mới thu hồi tầm mắt, khuấy ly cà phê trong tay mình.
Tiêu Chiến không biết nên nói gì đầu tiên để cậu không có cảm giác xa lạ với anh. Cho dù đã 5 năm trôi qua, trong tiềm thức, Tiêu Chiến vẫn không muốn xếp Vương Nhất Bác vào cột "những người bạn đã lâu không gặp".
Như Vương Nhất Bác đã nói, không thể làm bạn sau khi chia tay.
Tiêu Chiến đứng dậy đi đến bàn lấy hợp đồng đặt trước mặt Vương Nhất Bác, sự im lặng luôn cần người phá bỏ, Vương Nhất Bác không muốn làm, anh cũng không cố ép. Tiêu Chiến luôn bao dung và độ lượng với Vương Nhất Bác.
"Phải rồi, tôi đã hứa sẽ ký hợp đồng khi được gặp nhà thiết kế của Estate."
Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến nửa tia nhìn, cầm bút trên bàn lên, ký ngay ngắn một chữ ở cuối hợp đồng. Ánh mắt không chủ định lại nhìn đến phần thời gian hợp đồng vẫn để trống, đầu bút dừng lại, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
Anh ấy thật sự không thay đổi chút nào, dù năm tháng trôi qua vẫn có thể trùng trùng hình bóng trong trí nhớ của cậu.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, đôi mắt biết cười rất đỗi ôn nhu và tự nhiên ấy.
"Thời gian hiệu lực của hợp đồng không nên do tôi điền."
Vương Nhất Bác đóng nắp và đặt bút trở lại.
"Người đại diện toàn cầu của Estate là suốt đời."
Tiêu Chiến bình thản nói.
Vương Nhất Bác cười nhẹ, "Nhưng tôi không chắc mình sẽ sống đến năm nào."
Tiêu Chiến đặt tách cà phê trên tay xuống, cúi người nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Anh khó chịu quá, Vương Nhất Bác như thế này khiến anh thực sự quá khó chịu. Cảm giác hiện tại của anh cũng khó chịu như khi Vương Nhất Bác nói lời chia tay năm năm trước.
"Vương Nhất Bác, em biết anh mà, anh không phải người sẽ quay đầu lại."
Vậy thì sao?
Vương Nhất Bác không trả lời anh.
"Nhưng ngày em chia tay anh, anh đã quay đầu lại."
Hôm đó là sinh nhật của Vương Nhất Bác.
Sau đó, cậu thỉnh thoảng nhớ lại rằng cậu thực sự tàn nhẫn với bản thân.
Làm thế nào mà người ta có thể nói chia tay vào ngày sinh nhật của họ?
Lúc đó đã là nửa đêm, Tiêu Chiến bưng một cái bánh kem có nến đến trước mặt cậu, "Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác, sinh nhật Vương Nhất Bác mãn nguyện, sinh nhật Vương Nhất Bác 23 tuổi!"
Căn phòng tối đen như mực, khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến được chiếu sáng bằng ánh lửa của những ngọn nến, đối với Vương Nhất Bác, đó là tất cả ánh sáng có thể bừng lên trong bóng tối này.
"Nhanh lên, em ước đi, chúc mừng sinh nhật em!."
Đây là sinh nhật lần thứ ba mà Tiêu Chiến đồng hành cùng Vương Nhất Bác. Năm nào cậu ấy cũng ước, ước có mũ bảo hiểm mới, muốn Lego, muốn ván trượt, muốn ở cạnh Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Xuyên qua ánh nến, dường như là ngẩn ngơ, mơ hồ trở về sinh nhật hai mốt tuổi, cậu nắm tay Tiêu Chiến nói từng chữ từng chữ, "Tiêu Chiến, điều ước sinh nhật năm nay là, muốn có anh ở bên em."
Lúc đó Tiêu Chiến cũng giống như bây giờ, mỉm cười nhìn cậu. Bàn tay trên cổ tay cậu đang đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhưng càng nắm chặt hơn, không hề có ý định buông ra, Tiêu Chiến cúi đầu, thay Vương Nhất Bác thổi nến, trong căn phòng tối sầm lại, một nụ hôn khẽ rơi xuống đậu ở khóe miệng Vương Nhất Bác.
"Anh thổi nến giúp em rồi."
Nến đã thổi giúp em. Điều ước của em cũng sẽ giúp em thực hiện.
Đó là ký ức Vương Nhất Bác cảm thấy hạnh phúc nhất mỗi khi nghĩ đến.
"Không cần biết em muốn gì, anh sẽ đồng ý chứ?"
"Tất nhiên, anh sẽ cùng em thực hiện. Cún con, vậy em nghĩ xong chưa?"
Vương Nhất Bác gật đầu, nói một tiếng "ừm", ánh mắt rơi vào ngọn nến đang đung đưa, nói xong liền cảm thấy giọng mình run lên.
"Điều ước đầu tiên" Cậu nhìn lên đôi mắt của Tiêu Chiến, sau đó nói, "Tôi hy vọng Tiêu Chiến có thể làm những gì anh ấy thích."
Đôi tay cầm bánh hơi run.
"Điều ước thứ hai, tôi hy vọng rằng Tiêu Chiến có thể sống hạnh phúc mỗi ngày trong tương lai."
Ngay cả khi không có tôi.
"Thứ ba......"
"Đừng nói," Tiêu Chiến ngắt lời cậu, "Em nếu nói ra hết thì sẽ không thực hiện được."
Nhưng Vương Nhất Bác nhớ rằng Tiêu Chiến đã nói với cậu rằng việc người khác nói ra tất cả mong muốn của họ có thể không hiệu quả, nhưng em có thể nói với anh tất cả. Vương Nhất Bác, bởi vì anh sẽ cho em tất cả những gì mà em muốn.
"Điều ước thứ ba" Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, buông tay trên cổ tay Tiêu Chiến ra. "Tiêu Chiến, chúng ta chia tay đi."
Với một tiếng phù, ngọn nến đã bị thổi tắt, và ánh sáng duy nhất cũng không còn nữa.
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đóng cửa trong phòng ngủ và ngồi xuống cạnh cửa, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt một vệt sáng yếu ớt vào cậu, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác không sợ hãi trong một căn phòng không có đèn.
Những mảnh vụn quá khứ lướt qua tâm trí cậu, từng khung hình như một cuốn phim. Ngần ấy năm, rất nhiều ngày ở bên Tiêu Chiến, cậu thậm chí muốn xây dựng một cung điện ký ức, giấu tất cả vào đó, không muốn quên, cũng không muốn nhớ. Cậu chưa bao giờ hiểu được những chi tiết vô tình trong những kịch bản phim, cùng yêu nhau nhiều như vậy nhưng lại sẵn sàng chia lìa.
“Đã yêu thì phải mãi mãi bên nhau”.
Vương Nhất Bác đã từng chỉ vào một đoạn trong kịch bản và phàn nàn với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ cười và xoa đầu cậu, anh nói: “Chia tay không phải vì người ta không yêu nữa, mà còn bởi vì quá yêu nhau."
Nước mắt cậu tuôn rơi, cậu đưa mu bàn tay bừa bãi lau lên mặt, mu bàn tay đẫm nước mắt mặn chát, tiếng thổn thức của cậu dường như đặc biệt được phóng đại trong căn phòng yên tĩnh này đến mức một tiếng thở dài bên ngoài cánh cửa không thể lọt đến tai cậu.
Ánh sáng trong studio rất tốt, buổi trưa nắng sẽ chiếu qua cửa kính, toàn bộ ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào Vương Nhất Bác rất ấm áp mềm mại.
Tiêu Chiến thường xuyên nói về Vương Nhất Bác trong những cuộc trò chuyện thỉnh thoảng với Ricky ở Ý.
"Cô có biết rằng Vương Nhất Bác chưa bao giờ khóc. Cậu ấy đã đến Hàn Quốc một mình khi còn là thực tập sinh tập vũ đạo cho đến khi không thở được. Khi đến Thái Lan tham gia biểu diễn, cậu ấy đã bị tạt sơn đỏ. Nhưng khi ấy, Vương Nhất Bác thậm chí còn không kịp buồn. Cậu ấy chưa bao giờ khóc đến nấc nghẹ như tôi nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ đêm đó, muốn khóc nhưng cố kìm chế. Lúc đó tôi cũng vô cùng sụp đổ, nhưng lại thấy lo cho cậu ấy nên tôi quay lại. Cô có biết, tôi đã cảm thấy may mắn đến mức nào khi ngày hôm ấy, bản thân mình đã quay lại không? Tôi rất may mắn vì tôi biết rằng cậu ấy chia tay tôi không phải vì không còn yêu tôi nữa."
"Tôi biết Vương Nhất Bác quá rõ. Kể từ sau khi tôi gặp cậu ấy, tôi luôn biết chính xác cậu ấy đang nghĩ gì khi cười và tại sao cậu ấy khóc. Sau này, khi tôi thực sự rời khỏi căn phòng đó một lần nữa, tôi đã tự nhủ, và tôi cũng nói với Vương Nhất Bác, rằng "Chỉ lần này thôi, anh sẽ cho em một cơ hội duy nhất để chia tay với anh. Trong tương lai sẽ không cho em một cơ hội nào nữa. Thậm chí em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trong lòng Tiêu Chiến, bọn họ chưa bao giờ chia tay, chỉ là ngưng gặp thôi, sẽ có một ngày chúng ta tìm lại được nhau và tiếp tục yêu nhau.
Cà phê mới pha được đặt trước mặt Vương Nhất Bác, cậu theo thói quen cầm một viên đường thả vào.
Tiêu Chiến còn nhớ ngày trước, để duy trì trạng thái tinh thần quay phim, sáng nào Vương Nhất Bác cũng mang theo một tách cà phê đến trường quay. Tiêu Chiến đã buộc cậu phải cho thêm đường vào cà phê, nói rằng cậu cần phải thêm một viên đường, nếu không, cafe sẽ quá đắng và làm đau dạ dày của cậu.
Sau đó, Vương Nhất Bác ngừng uống cà phê đen nguyên chất, cậu luôn nhớ rằng, phải thêm một viên đường.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào viên đường trong cốc của Vương Nhất Bác, cho đến khi nó chìm xuống đáy, anh mới thu hồi tầm mắt, khuấy ly cà phê trong tay mình.
Tiêu Chiến không biết nên nói gì đầu tiên để cậu không có cảm giác xa lạ với anh. Cho dù đã 5 năm trôi qua, trong tiềm thức, Tiêu Chiến vẫn không muốn xếp Vương Nhất Bác vào cột "những người bạn đã lâu không gặp".
Như Vương Nhất Bác đã nói, không thể làm bạn sau khi chia tay.
Tiêu Chiến đứng dậy đi đến bàn lấy hợp đồng đặt trước mặt Vương Nhất Bác, sự im lặng luôn cần người phá bỏ, Vương Nhất Bác không muốn làm, anh cũng không cố ép. Tiêu Chiến luôn bao dung và độ lượng với Vương Nhất Bác.
"Phải rồi, tôi đã hứa sẽ ký hợp đồng khi được gặp nhà thiết kế của Estate."
Vương Nhất Bác cũng không cho Tiêu Chiến nửa tia nhìn, cầm bút trên bàn lên, ký ngay ngắn một chữ ở cuối hợp đồng. Ánh mắt không chủ định lại nhìn đến phần thời gian hợp đồng vẫn để trống, đầu bút dừng lại, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
Anh ấy thật sự không thay đổi chút nào, dù năm tháng trôi qua vẫn có thể trùng trùng hình bóng trong trí nhớ của cậu.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, đôi mắt biết cười rất đỗi ôn nhu và tự nhiên ấy.
"Thời gian hiệu lực của hợp đồng không nên do tôi điền."
Vương Nhất Bác đóng nắp và đặt bút trở lại.
"Người đại diện toàn cầu của Estate là suốt đời."
Tiêu Chiến bình thản nói.
Vương Nhất Bác cười nhẹ, "Nhưng tôi không chắc mình sẽ sống đến năm nào."
Tiêu Chiến đặt tách cà phê trên tay xuống, cúi người nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Anh khó chịu quá, Vương Nhất Bác như thế này khiến anh thực sự quá khó chịu. Cảm giác hiện tại của anh cũng khó chịu như khi Vương Nhất Bác nói lời chia tay năm năm trước.
"Vương Nhất Bác, em biết anh mà, anh không phải người sẽ quay đầu lại."
Vậy thì sao?
Vương Nhất Bác không trả lời anh.
"Nhưng ngày em chia tay anh, anh đã quay đầu lại."
Hôm đó là sinh nhật của Vương Nhất Bác.
Sau đó, cậu thỉnh thoảng nhớ lại rằng cậu thực sự tàn nhẫn với bản thân.
Làm thế nào mà người ta có thể nói chia tay vào ngày sinh nhật của họ?
Lúc đó đã là nửa đêm, Tiêu Chiến bưng một cái bánh kem có nến đến trước mặt cậu, "Chúc mừng sinh nhật Vương Nhất Bác, sinh nhật Vương Nhất Bác mãn nguyện, sinh nhật Vương Nhất Bác 23 tuổi!"
Căn phòng tối đen như mực, khuôn mặt tươi cười của Tiêu Chiến được chiếu sáng bằng ánh lửa của những ngọn nến, đối với Vương Nhất Bác, đó là tất cả ánh sáng có thể bừng lên trong bóng tối này.
"Nhanh lên, em ước đi, chúc mừng sinh nhật em!."
Đây là sinh nhật lần thứ ba mà Tiêu Chiến đồng hành cùng Vương Nhất Bác. Năm nào cậu ấy cũng ước, ước có mũ bảo hiểm mới, muốn Lego, muốn ván trượt, muốn ở cạnh Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến Xuyên qua ánh nến, dường như là ngẩn ngơ, mơ hồ trở về sinh nhật hai mốt tuổi, cậu nắm tay Tiêu Chiến nói từng chữ từng chữ, "Tiêu Chiến, điều ước sinh nhật năm nay là, muốn có anh ở bên em."
Lúc đó Tiêu Chiến cũng giống như bây giờ, mỉm cười nhìn cậu. Bàn tay trên cổ tay cậu đang đổ mồ hôi vì căng thẳng, nhưng càng nắm chặt hơn, không hề có ý định buông ra, Tiêu Chiến cúi đầu, thay Vương Nhất Bác thổi nến, trong căn phòng tối sầm lại, một nụ hôn khẽ rơi xuống đậu ở khóe miệng Vương Nhất Bác.
"Anh thổi nến giúp em rồi."
Nến đã thổi giúp em. Điều ước của em cũng sẽ giúp em thực hiện.
Đó là ký ức Vương Nhất Bác cảm thấy hạnh phúc nhất mỗi khi nghĩ đến.
"Không cần biết em muốn gì, anh sẽ đồng ý chứ?"
"Tất nhiên, anh sẽ cùng em thực hiện. Cún con, vậy em nghĩ xong chưa?"
Vương Nhất Bác gật đầu, nói một tiếng "ừm", ánh mắt rơi vào ngọn nến đang đung đưa, nói xong liền cảm thấy giọng mình run lên.
"Điều ước đầu tiên" Cậu nhìn lên đôi mắt của Tiêu Chiến, sau đó nói, "Tôi hy vọng Tiêu Chiến có thể làm những gì anh ấy thích."
Đôi tay cầm bánh hơi run.
"Điều ước thứ hai, tôi hy vọng rằng Tiêu Chiến có thể sống hạnh phúc mỗi ngày trong tương lai."
Ngay cả khi không có tôi.
"Thứ ba......"
"Đừng nói," Tiêu Chiến ngắt lời cậu, "Em nếu nói ra hết thì sẽ không thực hiện được."
Nhưng Vương Nhất Bác nhớ rằng Tiêu Chiến đã nói với cậu rằng việc người khác nói ra tất cả mong muốn của họ có thể không hiệu quả, nhưng em có thể nói với anh tất cả. Vương Nhất Bác, bởi vì anh sẽ cho em tất cả những gì mà em muốn.
"Điều ước thứ ba" Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, buông tay trên cổ tay Tiêu Chiến ra. "Tiêu Chiến, chúng ta chia tay đi."
Với một tiếng phù, ngọn nến đã bị thổi tắt, và ánh sáng duy nhất cũng không còn nữa.
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, Vương Nhất Bác đóng cửa trong phòng ngủ và ngồi xuống cạnh cửa, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt một vệt sáng yếu ớt vào cậu, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác không sợ hãi trong một căn phòng không có đèn.
Những mảnh vụn quá khứ lướt qua tâm trí cậu, từng khung hình như một cuốn phim. Ngần ấy năm, rất nhiều ngày ở bên Tiêu Chiến, cậu thậm chí muốn xây dựng một cung điện ký ức, giấu tất cả vào đó, không muốn quên, cũng không muốn nhớ. Cậu chưa bao giờ hiểu được những chi tiết vô tình trong những kịch bản phim, cùng yêu nhau nhiều như vậy nhưng lại sẵn sàng chia lìa.
“Đã yêu thì phải mãi mãi bên nhau”.
Vương Nhất Bác đã từng chỉ vào một đoạn trong kịch bản và phàn nàn với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ cười và xoa đầu cậu, anh nói: “Chia tay không phải vì người ta không yêu nữa, mà còn bởi vì quá yêu nhau."
Nước mắt cậu tuôn rơi, cậu đưa mu bàn tay bừa bãi lau lên mặt, mu bàn tay đẫm nước mắt mặn chát, tiếng thổn thức của cậu dường như đặc biệt được phóng đại trong căn phòng yên tĩnh này đến mức một tiếng thở dài bên ngoài cánh cửa không thể lọt đến tai cậu.
Ánh sáng trong studio rất tốt, buổi trưa nắng sẽ chiếu qua cửa kính, toàn bộ ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào Vương Nhất Bác rất ấm áp mềm mại.
Tiêu Chiến thường xuyên nói về Vương Nhất Bác trong những cuộc trò chuyện thỉnh thoảng với Ricky ở Ý.
"Cô có biết rằng Vương Nhất Bác chưa bao giờ khóc. Cậu ấy đã đến Hàn Quốc một mình khi còn là thực tập sinh tập vũ đạo cho đến khi không thở được. Khi đến Thái Lan tham gia biểu diễn, cậu ấy đã bị tạt sơn đỏ. Nhưng khi ấy, Vương Nhất Bác thậm chí còn không kịp buồn. Cậu ấy chưa bao giờ khóc đến nấc nghẹ như tôi nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ đêm đó, muốn khóc nhưng cố kìm chế. Lúc đó tôi cũng vô cùng sụp đổ, nhưng lại thấy lo cho cậu ấy nên tôi quay lại. Cô có biết, tôi đã cảm thấy may mắn đến mức nào khi ngày hôm ấy, bản thân mình đã quay lại không? Tôi rất may mắn vì tôi biết rằng cậu ấy chia tay tôi không phải vì không còn yêu tôi nữa."
"Tôi biết Vương Nhất Bác quá rõ. Kể từ sau khi tôi gặp cậu ấy, tôi luôn biết chính xác cậu ấy đang nghĩ gì khi cười và tại sao cậu ấy khóc. Sau này, khi tôi thực sự rời khỏi căn phòng đó một lần nữa, tôi đã tự nhủ, và tôi cũng nói với Vương Nhất Bác, rằng "Chỉ lần này thôi, anh sẽ cho em một cơ hội duy nhất để chia tay với anh. Trong tương lai sẽ không cho em một cơ hội nào nữa. Thậm chí em muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trong lòng Tiêu Chiến, bọn họ chưa bao giờ chia tay, chỉ là ngưng gặp thôi, sẽ có một ngày chúng ta tìm lại được nhau và tiếp tục yêu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất