Chương 7
"Chào cậu, Vương Nhất Bác."
Ricky gọi Vương Nhất Bác, cậu đang đứng đợi ở hậu trường buổi diễn. Vương Nhất Bác nhìn lại phía sau, cậu nhận ra cô là người phụ nữ đã ở cùng Tiêu Chiến trong hậu trường và chương trình. Họ có vẻ rất thân thiết.
Nhìn thoáng qua Ricky đã biết Vương Nhất Bác có thái độ thù địch với cô. Thái độ gần như là vô thức và Vương Nhất Bác thậm chí có thể không nhận ra. Tiêu Chiến đã nói với cô về tính chiếm hữu của Vương Nhất Bác. Anh nói, "Tình yêu của Nhất Bác là vậy, nồng nàn như ánh mặt trời."
Rõ ràng, sự hiểu lầm này có thể sẽ dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn. Ricky đủ thông minh để nhận ra cô nên cắt đứt hiểu lầm này.
Ricky nhìn Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện mà Tiêu Chiến đã vô số lần kể với cô một cách chân thực như vậy. Cô đã nghe quá nhiều mẩu tin và mảnh ghép về Vương Nhất Bác từ Tiêu Chiến.
Đôi khi Tiêu Chiến hoàn thành bản vẽ thiết kế và chỉ vào bản vẽ để nói về nguồn cảm hứng của anh; đôi khi cô thấy anh dùng tay tỉ mỉ thêu logo lên đường viền cổ áo, xoa đầu ngón tay, nói Estate. Hẳn là cái tên này có liên quan đến Vương Nhất Bác.
"Đừng hiểu nhầm tôi và Tiêu Chiến. Tôi và anh ấy chỉ là bạn đơn thuần. Tôi đã giúp anh ấy khi mới thành lập Estate. Tôi đã nghe anh ấy nói rất nhiều về anh."
Vương Nhất Bác nhìn Ricky, không mặn không nhạt, âm sắc thẳng thắn hỏi:
"Cô muốn nói với tôi điều gì?"
Ricky cười,
"Những bộ trang phục cuối cùng của mỗi mùa diễn thường niên cũng là những bộ trang phục của Estate mà giới thời trang thèm muốn nhất. Tất cả hiện vẫn chỉ được trưng bày. Mỗi năm, mỗi một bộ trang phục đều sẽ được nhà thiết kế của chúng tôi tự tay thêu một dãy số ở bên trong ngực áo. Nếu quan tâm, cậu có thể thử nhìn xem dãy số của bộ trang phục năm nay. Hiện tại đang ở ngay trên cơ thể cậu." Ricky liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, "Sắp hết giờ rồi. Vài phút nữa, chúng tôi sẽ kết thúc show. Đại diện toàn cầu của Estate, đã đến lúc cậu được toàn quyền tự do."
"Không ai hiểu rõ triết lý thiết kế của Estate hơn tôi."
Cho đến khi bước về phòng nghỉ, đầu óc Tiêu Chiến vẫn còn quay cuồng, quẩn quanh trong não bộ của anh đều là những lời Vương Nhất Bác đã nói trên sân khấu ban nãy.
Khi đang xem live ở phòng khách, anh nhận ra có người muốn cố tình làm bẽ mặt Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đã đi đến khuôn viên buổi trình diễn mà không kịp suy nghĩ về điều đó. Chân nhanh hơn não. Khi hồi phục ý thức, anh nhận ra rằng mình đã đến ngay sau cánh gà của sân khấu. Cách một bức màn mỏng, chỉ cần Tiêu Chiến tiến thêm một bước, ngày mai sẽ là một ngày mất kiểm soát của cả giới thời trang quốc tế lẫn giới giải trí Đại Lục.
Tiêu Chiến nấp sau tấm rèm, giọng nói của Vương Nhất Bác lọt vào tai anh rất rõ ràng.
Đúng vậy, tại sao anh lại quên mất, cậu bạn nhỏ của anh, người vẫn hay cười bám lấy Tiêu Chiến ngày trước, luôn lao tới trước mặt anh ầm ĩ. Cũng chính là người đã biết bao nhiêu lần nói: "Chiến ca, em sẽ bảo vệ anh!"
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu mở màn hình điện thoại lên, màn hình khóa là khuôn mặt tươi cười của Vương Nhất Bác, trên má cậu là ngón tay của anh. Tiêu Chiến dùng ngón tay chọc vào cặp dấu ngoặc nhỏ, "Vương Nhất Bác ngốc."
Lúc này, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thoát khỏi cánh phóng viên, rời khỏi buổi biểu diễn và lên xe rời khỏi Estate's Milan Park.
"Vương Nhất Bác, chúng ta cứ đi thế này có thực sự ổn không?"
Trợ lý ngồi ở ghế phụ, bên cạnh tài xế, nhấp nhổm quay người hỏi, cô thật sự không dám chắc việc người đại diện toàn cầu lần đầu tiên được công bố của Estate rời đi như vậy lại có thể yên ổn dưới ánh mắt của mọi người.
"Ổn."
Không phải Vương Nhất Bác không muốn ở lại chương trình, nhưng Ricky đã nói với cậu rằng nếu bây giờ cậu không rời đi thì cậu thực sự sẽ không thể đi được sau khi phần tiếp theo diễn ra. Estate sẽ sắp xếp một bữa tối sau buổi biểu diễn lớn hàng năm. Việc một người dám đứng lên làm rối loạn chương trình bằng vài câu hỏi ngu ngốc đã khiến Ricky bực bội. Cô muốn Vương Nhất Bác rời đi. Và bản thân mình dùng sự chuyên nghiệp thần kỳ, ổn định lại toàn bộ tổ chức. Một cỗ máy làm việc không có cảm xúc.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một tòa nhà nhỏ hai tầng cách trung tâm Milan không xa, tấm biển bên cổng ghi dòng chữ Sean Xiao.
"Vậy, Nhất Bác, cậu nghỉ ngơi sớm đi, nhớ gọi cho tôi biết khi cậu ấn định được thời gian trở về Trung Quốc, tôi sẽ trực tiếp đặt vé cho cậu."
Trợ lý vẫy tay với Vương Nhất Bác từ cửa sổ của ghế đồng tài xế, và bắt đầu âm thầm tìm cách tự mình trải qua kỳ nghỉ trong vài ngày tới.
Tòa nhà nhỏ hai tầng này không được sang trọng như vẻ bề ngoài, cũng không hào nhoáng như phong vị của Milan. Tòa nhà mang phong cách châu Âu cổ điển rất truyền thống. Phần lớn không gian ở tầng 1 được sử dụng làm studio. Rất nhiều bản nháp thiết kế, mô hình giả và rất nhiều chất liệu quần áo và hàng may mặc bán thành phẩm gần như lấp đầy không gian chật hẹp này. Và hương thơm của cà phê.
Vương Nhất Bác lật xem bản thảo thiết kế trên bàn và viết một hoặc hai dòng dưới mỗi trang của bản vẽ thiết kế.
"Đây là bộ đồ đầu tiên được thiết kế cho em ấy"
"Màu xanh đậm hẳn rất hợp với em ấy ~"
"Bộ thứ 30! Tôi hy vọng em ấy có thể mặc nó khi con số này lên đến 99. Cố lên!"
"Tôi nhớ rằng em ấy đã dùng một trong những chiếc áo khoác yêu thích của em để giữ cho tôi khỏi bị ướt mưa. Sau trận mưa, chiếc áo ướt đẫm, lại còn bị Kiên Quả nghịch ngợm giẫm lên vài bước. Hahaha, em ấy nhìn như sắp khóc. Được rồi, ca ca đã tự tay thiết kế một cái mới cho em rồi."
"Màu xanh lá cây yêu thích của em ấy"
"Cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ trình chiếu bộ này!"
"Chà, bộ vest thứ 52..."
"Tôi đã mơ thấy em ấy đêm qua ~ Liệu có ai thấy nhà thiết kế của Estate thật kỳ quặc khi bộ đồ trượt tuyết này được triển lãm không?"
"Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không..."
"Tôi nghĩ em trông cũng vẫn đẹp trong màu đỏ!"
……
Trên trang mới nhất là chiếc áo khoác mà Vương Nhất Bác mặc hôm nay.
"Mối tình đầu là em, mối tình cuối là em, một đời là em."
Từng trang, từng nét, từng chữ, tất cả đều dành cho cậu, và tất cả là vì cậu.
Vương Nhất Bác đóng bản thảo thiết kế và đặt tay lên bàn, mọi cảm xúc cuồn cuộn như sóng ập đến trong lòng, nhất thời Vương Nhất Bác không biết phải làm thế nào với tình yêu mà anh ấy đã giấu kín trong suốt những năm tháng một mình chống chọi này.
Đưa tay ôm chặt trái tim, cậu chợt nhớ tới lời Ricky nói. Cởi chiếc áo khoác chưa thay ra khỏi buổi biểu diễn, đôi tay đang mở túi trong trước ngực của Vương Nhất Bác khẽ run lên.
"99"
Giống như hình thêu trên đường viền cổ áo, tất cả đều là thêu tay. Đây là lý do mà cậu nhận ra, người đứng sau Estate chính là Tiêu Chiến, đây chính là nét chữ của Tiêu Chiến.
"Nhất Bác...?"
Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đã vào nhà từ lúc nào, trong đầu cậu chỉ toàn những con số và dòng chữ trên bản thảo thiết kế.
Có quá nhiều, Tiêu Chiến đã làm quá nhiều cho cậu. Để có thể khoác lên bộ vest số "99" này vào người cậu, Vương Nhất Bác không cần hỏi cũng biết Tiêu Chiến đã sống như thế nào trong 5 năm qua, với tình yêu và nỗi nhớ dành cho cậu, với nỗi hoang mang không biết liệu có thể thực hiện được ước nguyện này hay không. Nép mình trong tòa nhà nhỏ này, điên cuồng tạo nên một đế chế hùng mạnh của ngành thời trang mà hiện tại ai nhắc đến cũng đều phải rùng mình nể phục. Đây có phải là những gì Tiêu Chiến nói về việc "quay lưng"?
Vào thời khắc đó, Vương Nhất Bác thà rằng Tiêu Chiến cứ dứt khoát như cậu từng tưởng tượng.
"Tại sao phải là 99?"
Vương Nhất Bác thậm chí còn không nhận ra, giọng nói của cậu khàn đặc.
Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi nói: "Anh đã nghĩ đến 100, nhưng trên đời có lẽ không có thứ gì có thể hoàn hảo như hệ thống 100 điểm. Bất kể là bắt đầu hay kết thúc, hình như đều sẽ có nuối tiếc hoặc không trọn vẹn. Vậy thì đơn giản là đừng trông mong điểm cuối cùng. Sau 99, hãy quay về 1. Đừng nản lòng, hãy bắt đầu lại với những tiếc nuối còn sót lại trong quá khứ, có thể lần sau chúng ta sẽ được 100 điểm."
Tiêu Chiến tự giễu cợt bản thân, "Có phải em nghĩ rằng, anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mình không? Nhưng Nhất Bác..." Tiêu Chiến bước đến chỗ Vương Nhất Bác và nhìn vào mắt cậu, "Anh có thể chấp nhận chu kỳ lặp đi lặp lại, đó là bởi vì, với anh, chỉ em mới có thể điền vào điểm cuối cùng."
Vì vậy, nếu em mặc số 99 trên người, thì đó có nghĩa là 100.
Ricky gọi Vương Nhất Bác, cậu đang đứng đợi ở hậu trường buổi diễn. Vương Nhất Bác nhìn lại phía sau, cậu nhận ra cô là người phụ nữ đã ở cùng Tiêu Chiến trong hậu trường và chương trình. Họ có vẻ rất thân thiết.
Nhìn thoáng qua Ricky đã biết Vương Nhất Bác có thái độ thù địch với cô. Thái độ gần như là vô thức và Vương Nhất Bác thậm chí có thể không nhận ra. Tiêu Chiến đã nói với cô về tính chiếm hữu của Vương Nhất Bác. Anh nói, "Tình yêu của Nhất Bác là vậy, nồng nàn như ánh mặt trời."
Rõ ràng, sự hiểu lầm này có thể sẽ dẫn đến nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn. Ricky đủ thông minh để nhận ra cô nên cắt đứt hiểu lầm này.
Ricky nhìn Vương Nhất Bác. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhân vật nam chính trong câu chuyện mà Tiêu Chiến đã vô số lần kể với cô một cách chân thực như vậy. Cô đã nghe quá nhiều mẩu tin và mảnh ghép về Vương Nhất Bác từ Tiêu Chiến.
Đôi khi Tiêu Chiến hoàn thành bản vẽ thiết kế và chỉ vào bản vẽ để nói về nguồn cảm hứng của anh; đôi khi cô thấy anh dùng tay tỉ mỉ thêu logo lên đường viền cổ áo, xoa đầu ngón tay, nói Estate. Hẳn là cái tên này có liên quan đến Vương Nhất Bác.
"Đừng hiểu nhầm tôi và Tiêu Chiến. Tôi và anh ấy chỉ là bạn đơn thuần. Tôi đã giúp anh ấy khi mới thành lập Estate. Tôi đã nghe anh ấy nói rất nhiều về anh."
Vương Nhất Bác nhìn Ricky, không mặn không nhạt, âm sắc thẳng thắn hỏi:
"Cô muốn nói với tôi điều gì?"
Ricky cười,
"Những bộ trang phục cuối cùng của mỗi mùa diễn thường niên cũng là những bộ trang phục của Estate mà giới thời trang thèm muốn nhất. Tất cả hiện vẫn chỉ được trưng bày. Mỗi năm, mỗi một bộ trang phục đều sẽ được nhà thiết kế của chúng tôi tự tay thêu một dãy số ở bên trong ngực áo. Nếu quan tâm, cậu có thể thử nhìn xem dãy số của bộ trang phục năm nay. Hiện tại đang ở ngay trên cơ thể cậu." Ricky liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, "Sắp hết giờ rồi. Vài phút nữa, chúng tôi sẽ kết thúc show. Đại diện toàn cầu của Estate, đã đến lúc cậu được toàn quyền tự do."
"Không ai hiểu rõ triết lý thiết kế của Estate hơn tôi."
Cho đến khi bước về phòng nghỉ, đầu óc Tiêu Chiến vẫn còn quay cuồng, quẩn quanh trong não bộ của anh đều là những lời Vương Nhất Bác đã nói trên sân khấu ban nãy.
Khi đang xem live ở phòng khách, anh nhận ra có người muốn cố tình làm bẽ mặt Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đã đi đến khuôn viên buổi trình diễn mà không kịp suy nghĩ về điều đó. Chân nhanh hơn não. Khi hồi phục ý thức, anh nhận ra rằng mình đã đến ngay sau cánh gà của sân khấu. Cách một bức màn mỏng, chỉ cần Tiêu Chiến tiến thêm một bước, ngày mai sẽ là một ngày mất kiểm soát của cả giới thời trang quốc tế lẫn giới giải trí Đại Lục.
Tiêu Chiến nấp sau tấm rèm, giọng nói của Vương Nhất Bác lọt vào tai anh rất rõ ràng.
Đúng vậy, tại sao anh lại quên mất, cậu bạn nhỏ của anh, người vẫn hay cười bám lấy Tiêu Chiến ngày trước, luôn lao tới trước mặt anh ầm ĩ. Cũng chính là người đã biết bao nhiêu lần nói: "Chiến ca, em sẽ bảo vệ anh!"
Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu mở màn hình điện thoại lên, màn hình khóa là khuôn mặt tươi cười của Vương Nhất Bác, trên má cậu là ngón tay của anh. Tiêu Chiến dùng ngón tay chọc vào cặp dấu ngoặc nhỏ, "Vương Nhất Bác ngốc."
Lúc này, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thoát khỏi cánh phóng viên, rời khỏi buổi biểu diễn và lên xe rời khỏi Estate's Milan Park.
"Vương Nhất Bác, chúng ta cứ đi thế này có thực sự ổn không?"
Trợ lý ngồi ở ghế phụ, bên cạnh tài xế, nhấp nhổm quay người hỏi, cô thật sự không dám chắc việc người đại diện toàn cầu lần đầu tiên được công bố của Estate rời đi như vậy lại có thể yên ổn dưới ánh mắt của mọi người.
"Ổn."
Không phải Vương Nhất Bác không muốn ở lại chương trình, nhưng Ricky đã nói với cậu rằng nếu bây giờ cậu không rời đi thì cậu thực sự sẽ không thể đi được sau khi phần tiếp theo diễn ra. Estate sẽ sắp xếp một bữa tối sau buổi biểu diễn lớn hàng năm. Việc một người dám đứng lên làm rối loạn chương trình bằng vài câu hỏi ngu ngốc đã khiến Ricky bực bội. Cô muốn Vương Nhất Bác rời đi. Và bản thân mình dùng sự chuyên nghiệp thần kỳ, ổn định lại toàn bộ tổ chức. Một cỗ máy làm việc không có cảm xúc.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở một tòa nhà nhỏ hai tầng cách trung tâm Milan không xa, tấm biển bên cổng ghi dòng chữ Sean Xiao.
"Vậy, Nhất Bác, cậu nghỉ ngơi sớm đi, nhớ gọi cho tôi biết khi cậu ấn định được thời gian trở về Trung Quốc, tôi sẽ trực tiếp đặt vé cho cậu."
Trợ lý vẫy tay với Vương Nhất Bác từ cửa sổ của ghế đồng tài xế, và bắt đầu âm thầm tìm cách tự mình trải qua kỳ nghỉ trong vài ngày tới.
Tòa nhà nhỏ hai tầng này không được sang trọng như vẻ bề ngoài, cũng không hào nhoáng như phong vị của Milan. Tòa nhà mang phong cách châu Âu cổ điển rất truyền thống. Phần lớn không gian ở tầng 1 được sử dụng làm studio. Rất nhiều bản nháp thiết kế, mô hình giả và rất nhiều chất liệu quần áo và hàng may mặc bán thành phẩm gần như lấp đầy không gian chật hẹp này. Và hương thơm của cà phê.
Vương Nhất Bác lật xem bản thảo thiết kế trên bàn và viết một hoặc hai dòng dưới mỗi trang của bản vẽ thiết kế.
"Đây là bộ đồ đầu tiên được thiết kế cho em ấy"
"Màu xanh đậm hẳn rất hợp với em ấy ~"
"Bộ thứ 30! Tôi hy vọng em ấy có thể mặc nó khi con số này lên đến 99. Cố lên!"
"Tôi nhớ rằng em ấy đã dùng một trong những chiếc áo khoác yêu thích của em để giữ cho tôi khỏi bị ướt mưa. Sau trận mưa, chiếc áo ướt đẫm, lại còn bị Kiên Quả nghịch ngợm giẫm lên vài bước. Hahaha, em ấy nhìn như sắp khóc. Được rồi, ca ca đã tự tay thiết kế một cái mới cho em rồi."
"Màu xanh lá cây yêu thích của em ấy"
"Cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ trình chiếu bộ này!"
"Chà, bộ vest thứ 52..."
"Tôi đã mơ thấy em ấy đêm qua ~ Liệu có ai thấy nhà thiết kế của Estate thật kỳ quặc khi bộ đồ trượt tuyết này được triển lãm không?"
"Anh rất nhớ em, em có nhớ anh không..."
"Tôi nghĩ em trông cũng vẫn đẹp trong màu đỏ!"
……
Trên trang mới nhất là chiếc áo khoác mà Vương Nhất Bác mặc hôm nay.
"Mối tình đầu là em, mối tình cuối là em, một đời là em."
Từng trang, từng nét, từng chữ, tất cả đều dành cho cậu, và tất cả là vì cậu.
Vương Nhất Bác đóng bản thảo thiết kế và đặt tay lên bàn, mọi cảm xúc cuồn cuộn như sóng ập đến trong lòng, nhất thời Vương Nhất Bác không biết phải làm thế nào với tình yêu mà anh ấy đã giấu kín trong suốt những năm tháng một mình chống chọi này.
Đưa tay ôm chặt trái tim, cậu chợt nhớ tới lời Ricky nói. Cởi chiếc áo khoác chưa thay ra khỏi buổi biểu diễn, đôi tay đang mở túi trong trước ngực của Vương Nhất Bác khẽ run lên.
"99"
Giống như hình thêu trên đường viền cổ áo, tất cả đều là thêu tay. Đây là lý do mà cậu nhận ra, người đứng sau Estate chính là Tiêu Chiến, đây chính là nét chữ của Tiêu Chiến.
"Nhất Bác...?"
Vương Nhất Bác không biết Tiêu Chiến đã vào nhà từ lúc nào, trong đầu cậu chỉ toàn những con số và dòng chữ trên bản thảo thiết kế.
Có quá nhiều, Tiêu Chiến đã làm quá nhiều cho cậu. Để có thể khoác lên bộ vest số "99" này vào người cậu, Vương Nhất Bác không cần hỏi cũng biết Tiêu Chiến đã sống như thế nào trong 5 năm qua, với tình yêu và nỗi nhớ dành cho cậu, với nỗi hoang mang không biết liệu có thể thực hiện được ước nguyện này hay không. Nép mình trong tòa nhà nhỏ này, điên cuồng tạo nên một đế chế hùng mạnh của ngành thời trang mà hiện tại ai nhắc đến cũng đều phải rùng mình nể phục. Đây có phải là những gì Tiêu Chiến nói về việc "quay lưng"?
Vào thời khắc đó, Vương Nhất Bác thà rằng Tiêu Chiến cứ dứt khoát như cậu từng tưởng tượng.
"Tại sao phải là 99?"
Vương Nhất Bác thậm chí còn không nhận ra, giọng nói của cậu khàn đặc.
Tiêu Chiến im lặng một lúc rồi nói: "Anh đã nghĩ đến 100, nhưng trên đời có lẽ không có thứ gì có thể hoàn hảo như hệ thống 100 điểm. Bất kể là bắt đầu hay kết thúc, hình như đều sẽ có nuối tiếc hoặc không trọn vẹn. Vậy thì đơn giản là đừng trông mong điểm cuối cùng. Sau 99, hãy quay về 1. Đừng nản lòng, hãy bắt đầu lại với những tiếc nuối còn sót lại trong quá khứ, có thể lần sau chúng ta sẽ được 100 điểm."
Tiêu Chiến tự giễu cợt bản thân, "Có phải em nghĩ rằng, anh chỉ đang tự lừa dối bản thân mình không? Nhưng Nhất Bác..." Tiêu Chiến bước đến chỗ Vương Nhất Bác và nhìn vào mắt cậu, "Anh có thể chấp nhận chu kỳ lặp đi lặp lại, đó là bởi vì, với anh, chỉ em mới có thể điền vào điểm cuối cùng."
Vì vậy, nếu em mặc số 99 trên người, thì đó có nghĩa là 100.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất