[Bjyx] Gió Mặt Trời

Chương 22: Seydisfjordur (1)

Trước Sau
41

Khi Vương Nhất Bác chạy ngang qua Tiêu Chiến, cậu bị đèn pin công suất mạnh trong tay anh làm cho chói không mở nổi mắt, cảm giác râm ran rất giống với khi đuổi theo hoàng hôn.

Nhưng cậu vẫn nhìn được rõ mặt Tiêu Chiến mang theo vẻ sợ hãi, đôi mắt kia trong bóng tối vẫn sáng trong như thế. Có lẽ anh không biết đó là xe của Vương Nhất Bác, thời điểm xe chạy qua, bùn cát trên đường bị đinh trên bánh xe nghiền ép, tạo thành âm thanh chói tai. Khóe miệng Tiêu Chiến khẽ mở, nốt ruồi nhỏ dưới môi dường như cũng theo đó run rẩy.

Thật giống một chú thỏ bị dọa hoảng sợ.

"Ngốc." Vương Nhất Bác trong lòng nói khẽ.

Lúc này, nhóm chat của đoàn phim chưa bao giờ náo nhiệt như vậy. Tất cả mọi người chụp hình, quay video, hứng thú bừng bừng nói đùa quốc lộ này tựa như một đỉnh núi hoang vắng trầm lặng, mang theo vẻ lo âu, nhưng càng nhiều hơn chính là sự hưng phấn, muốn ghi lại khoảnh khắc kì diệu này.

Duy chỉ có Tiêu Chiến dấn thân vào màn sương, dùng dải phản quang trên quần áo dẫn đường cho cả đoàn xe. Anh lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, cũng là một nhiếp ảnh gia có kinh nghiệm phong phú, nhưng anh lại không biết tự chăm sóc bản thân. Vương Nhất Bác không muốn nhìn thấy anh như vậy.

"Anh Chiến, giúp em xem chỉ đường."

Giống như lúc đuổi theo hoàng hôn trên bán đảo Snæfellsnes vào một năm trước, Tiêu Chiến nhìn Google maps, nhắc nhở Vương Nhất Bác hướng quẹo cua của đường núi trước mặt. Cậu dựa theo cảm giác lái về phía trước, so đầu xe với bảng chỉ đường phản quang phủ đầy bụi theo năm tháng. Cũng may đường núi khúc cua nhiều, cứ cách mười mấy mét là có một cái, trên cơ bản vừa qua khỏi một bảng chỉ dẫn đã có thể thấy ngay cái tiếp theo.

Cậu không nên lái nhanh như vậy, đoàn xe phía sau không đuổi kịp, cũng không an toàn.

Những người khác trong xe đều nín thở, tất cả ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào kính chắn gió, dù họ chẳng nhìn thấy gì.

Bất kể là lần thứ bao nhiêu, lòng bàn tay Tiêu Chiến vẫn sẽ ướt đẫm mồ hôi. Lúc Vương Nhất Bác cầm đến tay lái tựa như chim bồ câu bay trên bầu trời. Anh không ngăn được, cũng đuổi không kịp, nhưng lại không khống chế nổi bản thân trầm mê thật sâu bởi cậu. Về điểm này, anh không thể lừa dối bản thân, mặc dù không còn muốn có bất kì mối quan hệ nào với cậu nữa.

Chim bồ câu hoang dã.

42

Đường núi bắt đầu xuống dốc, sương mù dần dần tản đi, tầm nhìn được khôi phục, có thể nhìn thấy ánh đèn của trấn nhỏ dưới chân núi ở phía xa. Đó chính là đích đến tối nay của bọn họ.

Toàn bộ người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm. Nhóm người trong xe dẫn đầu gửi wechat báo tin vui cho mọi người. Đoàn xe phía sau vẫn chưa ra khỏi sương mù, nhưng cũng vội vàng báo bình an.

Vương Nhất Bác đạp mạnh chân ga hết nấc, vẫn lái liều mạng như cũ. Bọn họ rất nhanh sẽ đến được địa điểm chụp hình ngày mai, cũng là chỗ trọ lại tối nay, một biệt thự cổ ở Seydisfjordur.

Xe tùy tiện dừng trước cửa biệt thự. Vương Nhất Bác rút chìa khóa ném về phía sau, cũng không biết ném vào tay ai: "Làm phiền đem xe đi đậu giúp tôi, cảm ơn."

Sau đó, nói với Tiêu Chiến: "Xuống xe."

Đồng nghiệp phụ trách liên lạc ngoại cảnh đã sớm chia sẻ mật khẩu biệt thự trong nhóm chat, để nhóm dẫn đầu có thể vào trong trước.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác mở cửa biệt thự, mò mẫm bước vào nhà trong bóng tối, nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại.

"Tối quá, Vương Nhất Bác, đèn ở đâu vậy?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng. Tiêu Chiến có thể nghe thấy tiếng thở của cậu, có chút dồn dập, có lẽ là do sợ bóng tối.

Tiêu Chiến mò được công tắc trên tường, lối vào dài và hẹp của biệt thự cổ sáng lên một ngọn đèn vàng, chỉ có tác dụng thắp sáng. Trước khi anh có thời gian để xem lối vào trông như thế nào thì trước mắt anh lại tối sầm.

Vương Nhất Bác tắt đèn đi.

Theo đó là hơi thở của người này, cảm giác quen thuộc của áo chống gió, cùng đôi môi mềm mại mà Tiêu Chiến ngỡ đã phần nào lãng quên áp tới. Vương Nhất Bác véo eo anh, đặt anh trên cửa mà hôn, lại là như vậy, vẫn luôn như vậy.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác, cậu lại đè anh hôn tiếp, làm cách nào cũng không đẩy ra được.

"Vương Nhất Bác! Em làm cái quái gì vậy!" Tiêu Chiến hét lên.

Lúc này, anh mới phát hiện Vương Nhất Bác đang khóc.

"Khi nãy, vì sao anh không chịu ngoan ngoãn ở trong xe?"

"Tại sao không ngồi xe của em?"

"Tại sao muốn lên xe của Frida?"

Thật ra, Tiêu Chiến nhất thời có chút mềm lòng. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tách khỏi Vương Nhất Bác.



"Vương Nhất Bác, em trước giờ vẫn luôn thế này. Em chỉ dám nhân khoảng thời bản thân liều mạng kiếm được, lén lút hôn anh. Em dựa vào cái gì mà đòi quan tâm anh?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng "tít tít" mở mật khẩu, cả đoàn đã đến rồi.

43

Tiêu Chiến bật đèn ở lối vào một lần nữa, bước vào trong biệt thự, bỏ lại Vương Nhất Bác đang đứng thất thần ở cửa. Cậu đưa lưng về phía mọi người, giả vờ đang xem bức tranh trên tường, lẳng lặng lau đi nước mắt. Mấy người tiến vào trước còn đang hưng phấn thảo luận về tình hình đường núi khi nãy, không để ý tới không khí kì lạ giữa hai người.

Lúc này, Tiêu Chiến mới nhìn thấy điểm "cổ kính" của biệt thự.

Như đã tìm hiểu từ trước, ngôi nhà có bề dày lịch sử hàng trăm năm, chủ nhân là một gia tộc thợ săn địa phương, vì vậy tất cả những đồ trang trí bên trong đều liên quan đến săn bắn. Phòng khách tầng một bày đầy những đồ trang trí lớn nhỏ, mỗi món đều có dấu vết thủ công mỹ nghệ của người thợ mộc lành nghề. Trên khung cửa treo một tiêu bản đầu hươu sừng dài, mắt hươu lồi ra như hạt thủy tinh, nhìn kĩ, có chút rợn người.

Tất cả đồ đạc cũng bằng gỗ thô, được mài nhẵn bóng ở các góc cạnh, thảm treo tường, thảm dưới sàn cũng vì lâu năm mà bị xỉn màu, bên trong nhất định chứa không ít bụi bẩn, khiến người xem sau lưng cảm thấy ngứa ngáy. Máy hát và đĩa CD cũ không biết còn sử dụng được không, tivi thì vẫn mới nhưng tấm vải phủ trên đó hẳn đã được vài năm. Cho dù mở hết đèn, trong phòng khách cũng không sáng hơn được bao nhiêu. Chiếc đèn chùm lớn nhất bên trên có lớp gỉ đồng, hiện lên chút màu xanh lá cây.

Một nhóm người dọc theo thang gỗ chật hẹp, dốc đứng lên lầu. Bước chân giẫm lên bậc thang mang theo tiếng "kẽo kẹt" nghe vô cùng quỷ dị. Trên lầu có rất nhiều phòng, đủ chỗ cho tất cả mọi người.

Lúc này, cả đoàn mới nhận ra đồ trang trí ở phòng khách chỉ là chuyện nhỏ, mấy tấm hình gia đình trắng đen treo trong phòng ngủ mới khiến người ta nổi da gà. Ngoài ảnh, còn có rất nhiều vật dụng cá nhân của chủ nhân căn phòng. Ví như chiếc dương cầm cũ không biết có đột ngột phát ra âm thanh hay không, hoặc là bộ đồ trượt tuyết nơi góc phòng chẳng rõ có đột ngột đi lại trong đêm chăng?

Có một câu không biết có nên nói hay không. Biệt thự này, lộ ra dáng vẻ như sắp bị ma ám đến nơi.

Giống như chuyện bát quái quá thật, ai cũng không dám trực tiếp nhạo báng. Câu trêu chọc ma quỷ này, không ai dám nói ra.

Thành viên lớn tuổi nhất là nhà sản xuất. Mặc dù hiện tại anh ta cũng cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng vào thời khắc này, nhất định phải ổn định tinh thần mấy đứa nhỏ. Nói nhiều lời vô ích, ăn no nê là yên tâm nhất.

Nhưng mấy quán ăn và siêu thị trong trấn nhỏ giờ này đã đóng cửa, đồng nghĩa với việc, toàn bộ đoàn phim phải dựa vào thực phẩm ăn liền trên xe để chống đói.

Người phụ trách cơm nước dẫn theo vài nam sinh, ra xe khiêng mấy hộp mì cay Shin Ramyun (1) hôm trước mua ở siêu thị Hàn Quốc trong Vik xuống. Frida cũng lấy mì sợi to hấp của mình xuống. Bốn bếp ga trong nhà bếp đều được bật, ba cái nấu mì gói, một cái nấu mì sợi to với nước súp. Đối với những du khách đang sợ hãi, carbohydrate (2) mới là sự an ủi tinh thần tốt nhất.

Hơi nóng và mùi thơm nhanh chóng tỏa ra từ phòng bếp, bao trùm toàn bộ biệt thự, trong phòng khách dần dần có được chút khói lửa con người. Mấy cậu con trai đã đói không chịu nổi, bưng đĩa đứng bên cạnh nồi, gắp vài sợi mì vừa chín phân nửa để ăn. Một ngụm nuốt xuống, nóng đến liên tục kêu oai oái. Người nấu mì cười mắng, đuổi bọn họ đi, nhưng đuổi xong, bản thân cũng muốn ăn vụng một đũa.

Lần lượt có người vào bếp, bưng những tô mì đã nấu chín ra. Mì ăn liền chỉ là cứu đói, mì sợi to hấp mới là hàng chất lượng. Đương nhiên, thực phẩm chính vẫn là mì.

Vì vậy luôn có người yêu cầu, mì gói của bản thân nấu chín xong, cuộn một vòng trong nước súp ngon ngọt là được.

Không cần hỏi, những người nói ra yêu cầu này không phải người Tứ Xuyên thì là người Tây Bắc. Tiêu Chiến cũng là một trong số họ, nhưng hiện tại, anh có tâm trạng ăn uống.

Nhân lúc hỗn loạn, Vương Nhất Bác chắt ra một chén súp cay của mì Hàn Quốc, đem tới cho Tiêu Chiến, đúng lúc nhìn thấy trợ lý của Frida cũng mang đến một chén cho anh.

Tiêu Chiến nhận lấy chén của trợ lý Frida. Vương Nhất Bác không nói gì, lại lẳng lặng bưng đến bàn bên cạnh, tự mình ngồi xuống ăn, quay lưng lại với Tiêu Chiến, cay đến liên tục hít mũi.

Phòng khách cùng phòng bếp sôi động hẳn lên bởi việc nấu và ăn mì. Không khí đáng sợ lúc mới vào biệt thự dần dần biến mất. Bí mật không vui giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng được che giấu trong đám đông.

"Nhất Bác, làm sao vậy? Cay đến khóc rồi à? Nước mắt rơi vào trong mì hết rồi, có mặn không?"

Rốt cuộc có người phát hiện Vương Nhất Bác đang khóc. Cho dù cậu có bị nước súp làm cay khóc thì cũng không đến nỗi quá mất mặt như vậy. Nhưng cậu không cẩn thận, lại bị nước súp tiêu làm sặc đến ho khan kịch liệt.

"Từ từ ăn, từ từ thôi..." Động tĩnh ngày một lớn, có người đưa khăn giấy, có người giúp cậu vỗ lưng, duy chỉ có Tiêu Chiến cách xa cậu mười vạn tám ngàn dặm, bên cạnh còn có một nữ người mẫu đang ngồi cùng.

"Em chỉ dám nhân khoảng thời bản thân liều mạng kiếm được, lén lút hôn anh." Lời của Tiêu Chiến không ngừng lặp lại vang vọng bên tai Vương Nhất Bác. Cậu muốn giải thích, không phải như vậy, nhưng bản thân ăn nói vụng về, mãi không tìm được cơ hội thích hợp.

"Nhất Bác à, nếu sợ cay thì cho ít giấm vào."

Có anh trai người Sơn Tây lấy từ vali ra chai giấm nhỏ đưa tới, nói mình rất thích ăn chua, cố tình đem theo từ Bắc Kinh đến.

Chai giấm nằm trong tay Vương Nhất Bác, liên tục đổ vào chén. Đúng là giấm có thể giúp giảm bớt cay. Nhưng đây không phải cách ăn giấm đúng. Có ai ăn mì mà đổ giấm không ngừng hơn nửa chén thế đâu?

Thật ra không còn cay nữa, nhưng chua đến lợi hại. Nước mắt nước mũi Vương Nhất Bác vẫn thi nhau trào ra. Không còn cách nào khác, chuyên gia ghen tuông số một thế giới.

44

Mấy chục người đập nồi dìm thau ăn một bữa ngon lành. Mì sợi to hấp cay, mì gói Hàn Quốc cũng cay, chẳng mấy chốc, biệt thự thợ săn tuổi đời hàng trăm năm ẩn mình nơi vùng đất hoang vu lạnh lẽo, tràn ngập hơi thở của người phương Đông. Cảm giác âm u nơi rừng sâu cũng được giải tỏa. Đám người này giỏi nhất là quên đi vết sẹo đau, có người đề nghị xem《Silent Hill》bằng tivi trong phòng khách để xứng với những chuyện kì lạ đã gặp hôm nay.

Dĩ nhiên đề nghị này có chút điên rồ, người nhát gan, người lớn tuổi đều từ chối tham gia, đúng lúc phòng khách cũng không thể ngồi nhiều người như vậy. Quay chụp đã đến gần cuối, quà vặt cất giấu trong vali cũng không còn ý nghĩa nữa, mọi người đều ôm từng bao của mình đến bỏ trên bàn trà, dự định lúc xem phim sẽ cùng nhau chia sẻ.

Tiêu Chiến mệt rồi, lười tham gia mấy hoạt động ồn ào này, xách vali lên lầu. Vương Nhất Bác thấy thế cũng theo sát phía sau, xách vali của mình cùng anh vào chung một căn phòng.

Tiêu Chiến dọn dẹp qua loa, lấy ra vài vật dụng cá nhân trong hành lý. Anh vốn định đi ngủ sớm một chút, nhưng lại cảm thấy ở chung phòng với Vương Nhất Bác, sớm muộn gì cũng có chuyện phiền phức xảy ra.



Hành lý của Vương Nhất Bác còn chưa được mở ra, cậu đang căng thẳng nhìn đồ đạc trang trí xung quanh. Căn phòng này hơi giống phòng tiêu chuẩn trong khách sạn, có hai giường đơn và một nhà vệ sinh. Trên tường có treo rất nhiều hình đen trắng, bên trên đều có dấu mộc thuộc về thế kỉ trước.

Đèn bàn và đồ thủ công mỹ nghệ đều có thiết kế kì quặc, bởi vì đã cũ càng tô thêm phần quỷ dị, thế nhưng rất tương xứng với mấy bức ảnh đen trắng trên tường. Cả phòng tràn đầy hơi thở của chủ nhân, khiến người có chút sợ hãi. Nếu đây là địa điểm chụp hình thì không khí rất phù hợp. Nhưng nếu là nơi dừng chân trọ lại thì thật sự khiến người ta không thoải mái.

Nhưng đoàn phim chính là tiết kiệm chi phí như thế đó. Phim trường cũng đã thuê rồi, nếu có thể ở thì dĩ nhiên sẽ không cần phải đặt khách sạn khác.

"Anh muốn đi đâu?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Anh xuống lầu xem《Silent Hill》với bọn họ."

"Đó là gì?"

"Một bộ phim kinh dị kinh điển. Câu chuyện đại loại kể về một người vượt qua đường núi sương mù dày đặc, sau đó gặp phải một ngôi nhà ma." Tiêu Chiến lạnh nhạt đáp, nói xong trong lòng có chút đắc ý. Anh biết Vương Nhất Bác sợ ma quỷ, nhất định không dám xuống lầu xem.

Nhưng anh đã quên mất, Vương Nhất Bác cũng sẽ không dám một mình ở lại căn phòng thế này.

Đúng là Vương Nhất Bác sợ《Silent Hill》cũng sợ căn phòng trên lầu hai. Giữa hai điều đáng sợ, cậu quyết định chọn cái đỡ hơn. Vương Nhất Bác chọn đi nơi có Tiêu Chiến, dù anh nhìn cậu không thuận mắt cho lắm.

Vì vậy, Tiêu Chiến xuống lầu, cậu cũng theo xuống. Tiêu Chiến ngồi trên sô pha, sô pha không còn chỗ, cậu liền lấy đệm ngồi trên sàn nhà ở nơi gần anh nhất.

Phim chiếu hai tiếng, Vương Nhất Bác cũng ngồi đau khổ chịu đựng suốt khoảng thời gian đó. Đây có lẽ là hai tiếng đồng hồ dài nhất trong cuộc đời cậu. Vương Nhất Bác căn bản không theo dõi được câu chuyện, chỉ riêng nhạc nền và hiệu ứng âm thanh thôi đã khiến cậu sợ chết khiếp.

Một khi sợ hãi liền cắn móng tay, cắn trụi rồi thì cào vào ghế sô pha. Một góc da sô pha cũ đã bị cậu cào tới thê thảm, cũng không biết dùng lực lớn cỡ nào, móng tay tách khỏi thịt có chút đau.

Rất nhiều người xem được một nửa liền quyết định lên lầu ngủ. Tiêu Chiến cũng dựa vào ghế sô pha ngáp liên hồi, nhưng không hề có ý định rời đi. Anh cố ý, xem thử Vương Nhất Bác có thể chống đỡ được bao lâu.

Lúc phim kết thúc, chỉ còn lác đác vài người, Vương Nhất Bác im lặng, lại theo sau Tiêu Chiến quay về phòng, thật giống một chú chó chăn cừu ngốc nghếch đi theo chủ nhân.

Đèn trong phòng rất u ám. Tiêu Chiến lật úp những bức ảnh đen trắng, để ánh mắt người xa lạ bên trong quay về phía tường, như vậy sẽ đỡ khiến người ta rợn gáy hơn. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất sợ.

"Anh Chiến, anh cảm thấy căn phòng này có bình thường không?"

"Bình thường mà." Tiêu Chiến nói.

"Anh có sợ không?"

"Sợ gì?"

Sợ tối? Sợ ma? Vương Nhất Bác có chút không nói nên lời.

"Không có gì."

Vương Nhất Bác siết chặt chăn, cậu muốn bản thân nhanh chóng ngủ thật say, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút. Đồng hồ treo tường phát ra âm thanh máy móc, tích tắc tích tắc. Vừa nhắm mắt lại, cậu liền cảm giác như nghe thấy nhạc nền《Silent Hill》, cứ như bản thân đang ở trong cảnh phim vậy.

Mở choàng mắt, cả người toát mồ hôi lạnh. Làm cách nào cũng không ngủ được.

Cậu nhìn Tiêu Chiến ở giường bên cạnh. Anh đã nhắm hai mắt, đầu mày giãn ra, nốt ruồi nho nhỏ dưới môi dường như cũng đang ngủ say.

"Anh Chiến, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác khẽ khàng gọi.

"Tiêu Chiến..."

"Cái gì? Anh muốn ngủ."

"Chúng ta chơi trò gập ngón tay có được không?" Vương Nhất Bác nói: "Em nói một chuyện, nếu anh không có thì phải gập một ngón tay. Nếu anh cũng có thì em sẽ gập."

"Nửa đêm rồi Vương Nhất Bác, em thật nhàm chán." Tiêu Chiến nhắm mắt nói.

"Người bị gập hết ngón tay trước, phải đồng ý với người kia một chuyện, có được không?"

(1) Mì cay Shin Ramyun

(2) Carbohydrate (carbs) là một yếu tố dinh dưỡng đa lượng, là thành phần cơ bản trong thức ăn của con người, được sử dụng để tạo ra năng lượng. Carbs cùng với protein, lipid, vitamin và khoáng chất giúp con người duy trì sự sống, sinh trưởng và phát triển. (vinmec.com)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau