Chương 25: Bán đảo Reykjanes (Hoàn)
Chuyến bay từ Reykjavik đến Bắc Kinh sắp cất cánh, sảnh chờ dành cho khách lên máy bay đang phát thanh tìm người. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đồng thời theo thói quen nâng kính mát, giả vờ bộ dáng chuyện không hề liên quan đến mình, tiếp tục đi về phía cửa ra.
"Sớm biết thì sẽ không đi kí gửi hành lý nhanh như thế."
"Chỉ cần người không lên máy bay, hành lý sẽ bị xem là vật nguy hiểm, công ty hàng không sẽ không mang đi. Chúng ta đợi lát nữa có thể đi lấy."
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Hay thật. Hầu hết thành viên đoàn phim đều đáp chuyến bay này quay về Bắc Kinh, chỉ cần căng lỗ tai sẽ nghe được tiếng loa phát thanh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác căn bản không hề lên máy bay, mà là sau khi đổi vé, trực tiếp bỏ trốn từ sân bay Reykjavik.
Trò lừa của mấy cặp đôi yêu nhau.
Sáng sớm sau hôm đóng máy, Frida và đoàn đội của cô đã rời khỏi Seydisfjordur mà không chào hỏi ai, cuối cùng cũng trở về dáng vẻ đại minh tinh. Những người khác cũng nhanh chóng thu dọn rồi lên đường, lái xe quay lại Reykjavik. Đoàn phim trả lại thiết bị và phương tiện, mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, dạo phố mua sắm, hôm sau chuẩn bị đáp chuyến bay về Bắc Kinh. Ngày tháng trên vé đã định sẵn, ai muốn thay đổi, xin lỗi, phải tự mình bù tiền vào. Vốn dĩ trong kế hoạch của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không hề có dự định sẽ tiếp tục ở lại Iceland, thậm chí còn nhanh chóng tới sân bay, làm xong thủ tục gửi hành lý.
Nhưng kế hoạch luôn luôn không theo kịp sự biến hóa, chỉ cần bạn đang ở Iceland. Chỉ cần ở bên cạnh Vương Nhất Bác, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện xảy ra.
Khi ấy, còn năm phút nữa là đến giờ lên máy bay, Tiêu Chiến đứng trước màn hình quảng cáo cực lớn ở sảnh chờ, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên của Iceland, trong lòng thầm điểm lại những nơi đã đi, những chỗ chưa kịp tới. Trong khi đó, Vương Nhất Bác đang nắm tay anh đứng ngẩn người, lòng thầm tính toán một kế hoạch hoàn toàn khác.
Một người tay không lạc lõng mà đến, hai người lại nắm tay nhau quay về. Vì sao càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý thế này, hời rồi nha.
Sau khi phần quảng cáo phong cảnh chiếu xong là mục tin tức, nhắc nhở người dân và khách du lịch mấy ngày gần đây khi đi dã ngoại cần chú ý an toàn. Nguyên nhân là do nửa tiếng trước, một ngọn núi lửa ngừng hoạt động trên bán đảo Reykjanes ở phía tây nam Iceland đột nhiên vang lên một tiếng nứt lớn, dung nham phun ra ngoài từ kẽ hở, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ khu vực một kilomet vuông vùng lân cận.
Núi lửa phun trào rồi.
Màn hình quảng cáo liên tục phát những hình ảnh toàn cảnh do flycam chụp từ trên cao. Dung nham đỏ sậm chảy dọc theo ngọn núi đen, lấp đầy bốn phía xung quanh. Nhóm người trong phòng chờ cũng nhỏ giọng thảo luận về việc núi lửa phun trào lần này. Vương Nhất Bác mở to mắt, ngơ ngác nhìn màn hình: "Anh Chiến, anh nói xem, dung nham chuyển động sẽ có âm thanh thế nào?"
"Muốn nghe không? Chúng ta không bay nữa, đi xem núi lửa có chịu không?" Tiêu Chiến nói bình thản như thể rủ buổi tối cùng uống súp thịt cừu vậy.
"Được thật hả?!" Vương Nhất Bác vui mừng khôn xiết, má sữa bay lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm tay Tiêu Chiến chạy ngược trở về. Dường như chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã hoạch định được toàn bộ lộ trình, vừa rời khỏi sân bay liền lập tức đi thuê xe. Sau đó nhảy một phát, đánh thẳng tới núi lửa Fagradalsfjall (1) trên bán đảo Reykjanes (2).
====
Điều bất ngờ là xe trên quốc lộ nhiều vô cùng, càng đến gần núi lửa càng bị tắc nghẽn. Người Iceland cũng không có thường thức như du khách nước ngoài, đều chen chúc nhau đến để xem ngọn núi lửa ngủ đông suốt 800 năm này. Muốn nhìn thử dung nham cổ đại đã tồn tại hàng ngàn năm sâu 20 km dưới lòng đất, khi phun trào sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Núi lửa này kích thước nhỏ, tốc độ dung nham phun trào chậm. Vì vậy, dù mới phun không bao lâu, song Tổng cục du lịch Iceland vẫn không ra thông báo phong tỏa, vẫn cho phép mọi người đi lại xung quanh, khiến bọn họ bị chặn xe cả nửa ngày trên quốc lộ. Lúc đến nơi, trời đã sắp tối. Đường dẫn vào núi lửa vẫn đầy ắp xe, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm chỗ đậu xe xa hơn. Trải qua thêm một tiếng đi bộ, leo qua một sườn đồi thấp, cuối cùng một chút ánh lửa đỏ sẫm mới lọt vào mắt.
"Xa quá, Vương Nhất Bác. Mệt rồi nha." Thật ra cũng không mệt đến như vậy, Tiêu Chiến chỉ thích làm nũng trước mặt cậu.
Vương Nhất Bác hôn lên má anh, vòng ra sau đẩy anh về phía trước: "Sắp tới nơi rồi!"
Tro núi lửa trong không khí tuy không dày đặc như dự đoán nhưng vẫn gây ra sự sai lệch về tầm nhìn. Thực tế là không mất quá nhiều thời gian, hai người đã đến được ngọn núi đang có ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ. Nơi này cách miệng núi lửa còn rất xa, dung nham trong quá trình lan rộng dần dần nguội đi, biến thành một dòng chảy nhỏ.
Nói là dòng chảy nhỏ nhưng vẫn lớn hơn hai mét. Khi chảy qua địa hình núi non chênh vênh bỗng nhiên cuộn trào dữ dội, lộ ra dòng dung nham đỏ nóng bỏng hơn bên trong, tựa như những trái tim trần trụi đang nhảy múa, bốc lên khí hơi màu trắng, khiến người xem kích thích xông lên tận não.
Đá đen, cát đen, trời đen, trước mắt toàn bộ đều là một màu đen tuyền, khiến dung nham cuồn cuộn càng thêm bỏng mắt. Dưới chân núi lửa đang hoạt động mãnh liệt, người không hề cảm thấy lạnh, thậm chí gò má bị khí nóng hun đến có chút nhột nhạt.
"Oa, nghe nói dòng dung nham này đã tồn tại từ 7000 năm trước." Tiêu Chiến ngước nhìn miệng núi lửa ở phía xa.
"Cháy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể hóa thành đá hóng gió rồi."
"Nếu lại được nước biển rửa qua một lần nữa, không chừng sẽ phong hóa thành cát."
"Đến lúc đó, gió thổi cát bay, không biết sẽ phiêu du đến nơi nào."
Vương Nhất Bác cầm máy thu âm lên, hai người anh một câu, em một câu mà trò chuyện. Đối thoại được máy ghi lại, sau đó là một hồi yên lặng thật lâu, đứng trước tự nhiên bao la, con người vĩnh viễn luôn bé nhỏ như vậy.
Từ xa không ngừng truyền tới tiếng động ầm ầm, Vương Nhất Bác cũng không biết đó là tiếng nổ sâu trong lòng đất, hay là tiếng nổ liên tiếp do dung nham phun trào. Thậm chí, cậu cũng không phân biệt được âm thanh này do gió truyền tới hay do mặt đất đem lại. Cậu chỉ biết dung nham mang theo nhiệt độ cao quét qua sông núi, đốt đá tạo thành tiếng xèo xèo. Hai loại tần số trộn chung một chỗ, tạo thành một bản giao hưởng kì lạ với gió.
Không giống với những rung động trên sông băng Vatnajökull, chắc chắn có thể chạm vào, leo lên. Núi lửa mang theo một sức sống mãnh liệt hơn cùng ý thức về số mệnh.
Tiêu Chiến bỗng nhiên quay đầu lại: "Vương Nhất Bác, em nói xem, vì sao anh lại gặp được em nhỉ?"
Vương Nhất Bác giả vờ thâm trầm, lắc đầu đáp: "Định mệnh a định mệnh."
Tiêu Chiến cười: "Em muốn sáng tác thơ sao? Thầy Vương."
Vương Nhất Bác chợt nghiêm túc: "Gặp được em có tốt không?"
Tiêu Chiến im lặng, nhưng khóe mắt cong cong đã để lộ ra ái ý dài lâu, thay cho câu trả lời của anh.
50
"Vương Nhất Bác, anh đói rồi. Anh không biết, em đi tìm đồ ăn đi."
Iceland nơi nào cũng tốt, chỉ có duy nhất một thiếu sót, đó là tiệm bán thức ăn quá ít. Mặc dù đã ăn một bữa sáng hoành tráng ở sân bay, nhưng đến giờ vẫn không chịu nổi, lại còn trải qua trên quốc lộ gập ghềnh suốt một ngày. Tiêu Chiến đang tiếp tục làm nũng trước núi lửa Fagradalsfjall phun trào, giao cho bạn trai trẻ tuổi vừa tìm được một vấn đề khó khăn, không có đồ ăn sẽ lập tức nổi giận.
Vương Nhất Bác cũng chỉ bối rối hai phút, sau đó vỗ trán một cái, chui vào trong đám người.
"Em đi đâu đó?" Tiêu Chiến hét lớn.
"Em đi tìm đồ ăn cho anh." Vương Nhất Bác cũng không quay đầu lại.
"Này......"
Người đã không thấy đâu.
Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chỉ tùy ý nói như thế, còn cho là thật à."
Qua một lúc lâu, Vương Nhất Bác bưng một cái đĩa giấy nhỏ, lon ton chạy về, phía trên là một cây xúc xích nướng thơm ngon béo ngậy.
"Bên kia có người bán sao?" Tiêu Chiến phấn khích nói.
"Không có."
"Vậy cây xúc xích này ở đâu ra?"
"Xin người ta đó." Vương Nhất Bác vô cùng tự hào.
"Xin người ta? Em bản lĩnh lớn đấy, còn học được cả cách xin đồ ăn." Hai ngón tay Tiêu Chiến cầm lên cắn một miếng, dầu làm phỏng miệng: "Oa, vẫn còn nóng."
"Vị thế nào?"
"Bình thường, có mùi lưu huỳnh." Nói xong, đút cho Vương Nhất Bác một miếng.
Vương Nhất Bác phồng má nhai, quả thật có mùi lưu huỳnh.
"Anh Chiến, chúng ta sang bên kia đi. Bên kia náo nhiệt hơn, có rất nhiều người dân địa phương." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi dọc theo dòng chảy dung nham qua phía xa kia. Xin đồ ăn một chuyến xong quay về liền tỏ ra kinh nghiệm đầy mình.
Đi một vòng quanh ngọn núi, quả nhiên thấy được khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Rất đông người Viking mặc trang phục áo lông cừu truyền thống, ngồi thành vòng tròn trò chuyện, uống bia. Còn có một nhóm nhỏ nhân viên khảo sát mặc đồng phục đang đo đạc, ghi chép. Thậm chí còn có người chơi trò "quăng đĩa" – tôi ném bạn bắt (3).
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, một đường đi thẳng đến gần dòng dung nham, một ông chú người Iceland đang nướng xúc xích trên những tảng đá đen. Dầu từ bên trong tràn ra chảy xuống, khiến phiến đá bên dưới thêm đen bóng. Vương Nhất Bác chào hỏi với chú ấy, dùng tiếng Anh giới thiệu đây là bạn trai tôi.
Hóa ra vụ xin đồ ăn vừa rồi là nói thật nha. Nói cái gì mà bạn trai đói blah blah, Tiêu Chiến không nhịn được, ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Ông chú Iceland nhiệt tình chào hỏi cậu, lại cầm lên hai cây xúc xích nướng đưa cho bọn họ, hỏi hai người có muốn thử thêm nữa không.
Không cần, không cần, cả hai đồng loạt xua tay. Hóa ra là xúc xích nướng trên đá núi lửa, đúng thật là mang theo mùi vị của tài nguyên địa nhiệt thiên nhiên thuần gốc, nếm thử một cái là đủ rồi.
Quay đầu rời đi, Vương Nhất Bác nói người Iceland thật sự rất tốt bụng, nhưng cũng rất sốc. Sao có thể nghĩ ra chuyện nướng xúc xích ở núi lửa chứ?
Không ngờ đi mấy chục mét liền gặp chuyện còn thú vị hơn. Có người đang điều khiển flycam (4), một nhóm nhỏ du khách đang vây quanh nhìn màn hình. Trên đó là hình ảnh nhìn được toàn cảnh ngọn núi, gần hơn so với video tin tức vào buổi sáng, càng thêm rung động. Thậm chí có thể thấy rõ cảnh dung nham trào ra từ miệng núi lửa, cách một lúc sẽ có một đợt phun, mỗi đợt đều có sức mạnh kinh người.
Flycam đang từ từ hạ xuống, bất kể là khoảng cách hay độ cao, đều đang dần dần tiếp cận miệng núi lửa. Nhiệt độ cao ở nơi đó làm thay đổi áp suất, khiến luồng không khí rung chuyển. Máy bay càng lúc càng rung lắc dữ dội. Tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp, cứ như rất sợ dung nham sẽ xuyên qua màn hình, bắn đến trước mặt bọn họ vậy.
Lúc không thể đến gần dung nham hơn nữa, flycam bị rơi vỡ nhưng đoạn video quý giá này đã được hoàn hảo lưu lại. Mọi người phát ra tiếng xôn xao nho nhỏ.
Một người Iceland tên Gooderson đang nhiệt tình phát danh thiếp và tờ rơi quảng cáo cho flycam. Anh ta nói đây là chiếc thứ sáu bị rơi vỡ trong tối nay, nhưng không thành vấn đề, bọn họ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều.
Nhà cung cấp thiết bị flycam là một doanh nghiệp chuyên chế tạo máy bay không người lái ở Iceland. Bọn họ nhân dịp núi lửa Fagradalsfjall phun trào để tiến hành quảng bá sản phẩm, xem thử nó có thể kiên trì được bao nhiêu giây trước khi bị dung nham đánh rơi.
"Anh muốn thử." Tiêu Chiến nói.
Anh là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có được linh cảm ống kính rất tuyệt vời. Huống chi, anh còn là một nhiếp ảnh gia rất giỏi điều khiển flycam, hoạt động này giống như là đặc biệt sắp xếp dành riêng cho anh vậy. Nhưng với tính cách của anh lúc bình thường, không thích loại chuyện quá nổi bật như vậy. So tốc độ, so sức chịu đựng với thiên nhiên bao la là chuyện mà Vương Nhất Bác ưa thích.
Nhưng khi Tiêu Chiến cầm điều khiển của máy bay bằng hai tay, đột nhiên anh lại có một loại cảm giác muốn giành chiến thắng.
Anh đã giữ kỉ lục về cảnh quay dài nhất trong số bảy chiếc máy bay bị rơi hôm nay, hơn nữa còn lưu lại cho nhà cung cấp một đoạn video vô cùng hùng vĩ. Mọi người đều hoan hô anh. Vương Nhất Bác cao hứng đến sắp bay lên trời, huơ tay múa chân nói với Gooderson, Tiêu Chiến là nhiếp ảnh gia, nếu là chụp ở hoàn cảnh khác, nhất định phải thu phí cao đấy! Gooderson đương nhiên liên tục khen ngợi.
Tiêu Chiến ném điều khiển flycam đã vô chủ xuống đất, chạy về phía Vương Nhất Bác: "Anh bay có tốt không?"
"Bay quá giỏi luôn!" Vương Nhất Bác vững vàng ôm lấy Tiêu Chiến, hôn anh giữa đám đông. Bên tai vang lên một trận hò reo, mọi người đều chú ý đến bọn họ. Rồi có ai đó bắt đầu cất lên một bản ballad tiếng Viking, sau đó, tất cả người có mặt đều hát theo. Bài hát này dường như là tình yêu và niềm tự hào dành tặng cho dân tộc.
Đây là một nụ hôn giữa bản ballad Viking, mang theo mùi vị tro núi lửa cùng lưu huỳnh. Không chân thật, lãng mạn đến không chân thật. Đến nỗi khi tiếng hát chưa dứt, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không dám tùy tiện buông ra đôi môi đối phương.
Mãi cho đến khi tiếng hát bị gián đoạn bởi âm thanh vo ve, flycam tiến lại gần, đậu sát bên cạnh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người mới lưu luyến tách nhau ra.
Trên máy bay có đặt một chiếc đĩa giấy, bên trong là hai chiếc bánh sừng bò, hai nửa vừa vặn được đặt ghép lại thành hình trái tim. Bên dưới đĩa giấy còn một tấm thiệp, được gấp từ tờ rơi quảng cáo của máy bay, phía trên là một dòng chữ bằng bút bi "To Lovers".
Đây là bữa tối mà ai đó dành tặng cho hai người.
Cả hai nhận lấy chiếc đĩa, nhìn thấy Gooderson đứng trong đám đông giơ ngón cái lên, cười với bọn họ, sau đó lại dùng hai tay tạo thành hình trái tim.
Tiêu Chiến khẽ nói với Vương Nhất Bác: "Em xem, mép bánh sừng bò bị cháy rồi, nhất định là lại nướng trên đá núi lửa. Em nói xem liệu có vị lưu huỳnh không?"
Vương Nhất Bác bật cười, trong đầu nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác: "Anh Chiến, nếu bây giờ anh mặc áo cưới thì đây chính là hôn lễ của chúng mình nha."
Đều là người đã hai ba chục tuổi đầu, chẳng có ai chịu nghiêm túc cả.
51
Visa công tác có thể ở lại Iceland thêm nửa năm nữa. Túi Vương Nhất Bác trống rỗng không phải là vấn đề lớn lao gì, dù sao Tiêu Chiến cũng có tiền. Nhưng công việc trong nước đã sắp xếp xong từ lâu, đến ngày, không thể không mua vé máy bay quay về Bắc Kinh. Cũng may, sau khi bỏ trốn, bọn họ đã có thể chơi đùa thỏa thích cả một ngày.
Đêm đó rời khỏi núi lửa Fagradalsfjall, hai người không trực tiếp quay về Reykjavik mà tìm một khách sạn ven đường ở bán đảo Reykjanes. Lúc làm thủ tục, lễ tân hỏi bọn họ có cần dịch vụ đánh thức ngắm cực quang không.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên, còn có loại dịch vụ cực quang đến sẽ đánh thức sao?
Tiêu Chiến cạn lời, đại ca à, tất cả khách sạn ở Iceland đều có loại dịch vụ này đó, có được không?
Đêm đó quả thật có cực quang, khi lễ tân gọi điện đến, Tiêu Chiến đang bị Vương Nhất Bác đè thao mãnh liệt. Anh cầm điện thoại lên nhưng không thể giữ chặt, ống nghe cùng dây đều bị rớt dưới giường. Vương Nhất Bác nhặt lại ống nghe cho anh, Tiêu Chiến sợ sẽ kêu thành tiếng, vội vàng ấn nút ngắt máy, ấn mấy lần mới thành công.
"Vương Nhất Bác, ngắm...ngắm cực quang đi..."
Vương Nhất Bác trầm giọng: "Ngắm anh, ca ca."
Tiêu Chiến vùi đầu vào gối, nức nở đạt cao trào, thân dưới cả trước lẫn sau đều một trận hỗn độn.
Vương Nhất Bác nằm trên lưng anh thở gấp, véo nhẹ vòng eo thon mịn của Tiêu Chiến: "Đi nào, đi xem cực quang."
Cơ thể Tiêu Chiến còn đang run rẩy, gương mặt ửng đỏ do nhiệt độ cơ thể tăng cao. Anh giận dỗi: "Không xem, làm thêm lần nữa."
Vì vậy, Vương Nhất Bác lại xoay người áp lên: "Sau này, bất cứ khi nào anh muốn ngắm cực quang, em lại dẫn anh đuổi theo nó."
Cho nên, cả đêm, rèm cửa sổ không hề được vén lên dù chỉ một góc. Cực quang dẫu có đẹp thì một năm trước đã từng xem rồi. Nhưng người trước mắt dù có ngắm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không cảm thấy đủ.
Mặt trời đã sang đến bán cầu bên kia, chờ đợi bọn họ cùng sóng vai về nhà. Đó là đất nước mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn luôn sinh sống từ nhỏ cho đến cả tương lai sau này. Mà dòng hạt được phóng ra bởi ngôi sao rực lửa này, tựa như gió, vẫn đang đuổi theo và chơi đùa trong không gian giữa các vì sao phía trên vòng Bắc Cực, phát ra ánh sáng bạc lóa mắt.
Gió mặt trời chính là cực quang, thắp sáng bầu trời đêm, soi rọi đôi tình nhân dưới bầu trời ấy. Những tinh linh trên đảo Viking dỏng tai lên, nghe thấy lời thì thầm bí mật của những người yêu nhau.
Anh yêu em. Em cũng yêu anh.
Hoàn chính văn
"Sớm biết thì sẽ không đi kí gửi hành lý nhanh như thế."
"Chỉ cần người không lên máy bay, hành lý sẽ bị xem là vật nguy hiểm, công ty hàng không sẽ không mang đi. Chúng ta đợi lát nữa có thể đi lấy."
Tiêu Chiến gật gật đầu.
Hay thật. Hầu hết thành viên đoàn phim đều đáp chuyến bay này quay về Bắc Kinh, chỉ cần căng lỗ tai sẽ nghe được tiếng loa phát thanh. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác căn bản không hề lên máy bay, mà là sau khi đổi vé, trực tiếp bỏ trốn từ sân bay Reykjavik.
Trò lừa của mấy cặp đôi yêu nhau.
Sáng sớm sau hôm đóng máy, Frida và đoàn đội của cô đã rời khỏi Seydisfjordur mà không chào hỏi ai, cuối cùng cũng trở về dáng vẻ đại minh tinh. Những người khác cũng nhanh chóng thu dọn rồi lên đường, lái xe quay lại Reykjavik. Đoàn phim trả lại thiết bị và phương tiện, mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, dạo phố mua sắm, hôm sau chuẩn bị đáp chuyến bay về Bắc Kinh. Ngày tháng trên vé đã định sẵn, ai muốn thay đổi, xin lỗi, phải tự mình bù tiền vào. Vốn dĩ trong kế hoạch của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không hề có dự định sẽ tiếp tục ở lại Iceland, thậm chí còn nhanh chóng tới sân bay, làm xong thủ tục gửi hành lý.
Nhưng kế hoạch luôn luôn không theo kịp sự biến hóa, chỉ cần bạn đang ở Iceland. Chỉ cần ở bên cạnh Vương Nhất Bác, bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện xảy ra.
Khi ấy, còn năm phút nữa là đến giờ lên máy bay, Tiêu Chiến đứng trước màn hình quảng cáo cực lớn ở sảnh chờ, thưởng thức phong cảnh thiên nhiên của Iceland, trong lòng thầm điểm lại những nơi đã đi, những chỗ chưa kịp tới. Trong khi đó, Vương Nhất Bác đang nắm tay anh đứng ngẩn người, lòng thầm tính toán một kế hoạch hoàn toàn khác.
Một người tay không lạc lõng mà đến, hai người lại nắm tay nhau quay về. Vì sao càng nghĩ càng cảm thấy đắc ý thế này, hời rồi nha.
Sau khi phần quảng cáo phong cảnh chiếu xong là mục tin tức, nhắc nhở người dân và khách du lịch mấy ngày gần đây khi đi dã ngoại cần chú ý an toàn. Nguyên nhân là do nửa tiếng trước, một ngọn núi lửa ngừng hoạt động trên bán đảo Reykjanes ở phía tây nam Iceland đột nhiên vang lên một tiếng nứt lớn, dung nham phun ra ngoài từ kẽ hở, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ khu vực một kilomet vuông vùng lân cận.
Núi lửa phun trào rồi.
Màn hình quảng cáo liên tục phát những hình ảnh toàn cảnh do flycam chụp từ trên cao. Dung nham đỏ sậm chảy dọc theo ngọn núi đen, lấp đầy bốn phía xung quanh. Nhóm người trong phòng chờ cũng nhỏ giọng thảo luận về việc núi lửa phun trào lần này. Vương Nhất Bác mở to mắt, ngơ ngác nhìn màn hình: "Anh Chiến, anh nói xem, dung nham chuyển động sẽ có âm thanh thế nào?"
"Muốn nghe không? Chúng ta không bay nữa, đi xem núi lửa có chịu không?" Tiêu Chiến nói bình thản như thể rủ buổi tối cùng uống súp thịt cừu vậy.
"Được thật hả?!" Vương Nhất Bác vui mừng khôn xiết, má sữa bay lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nắm tay Tiêu Chiến chạy ngược trở về. Dường như chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã hoạch định được toàn bộ lộ trình, vừa rời khỏi sân bay liền lập tức đi thuê xe. Sau đó nhảy một phát, đánh thẳng tới núi lửa Fagradalsfjall (1) trên bán đảo Reykjanes (2).
====
Điều bất ngờ là xe trên quốc lộ nhiều vô cùng, càng đến gần núi lửa càng bị tắc nghẽn. Người Iceland cũng không có thường thức như du khách nước ngoài, đều chen chúc nhau đến để xem ngọn núi lửa ngủ đông suốt 800 năm này. Muốn nhìn thử dung nham cổ đại đã tồn tại hàng ngàn năm sâu 20 km dưới lòng đất, khi phun trào sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Núi lửa này kích thước nhỏ, tốc độ dung nham phun trào chậm. Vì vậy, dù mới phun không bao lâu, song Tổng cục du lịch Iceland vẫn không ra thông báo phong tỏa, vẫn cho phép mọi người đi lại xung quanh, khiến bọn họ bị chặn xe cả nửa ngày trên quốc lộ. Lúc đến nơi, trời đã sắp tối. Đường dẫn vào núi lửa vẫn đầy ắp xe, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm chỗ đậu xe xa hơn. Trải qua thêm một tiếng đi bộ, leo qua một sườn đồi thấp, cuối cùng một chút ánh lửa đỏ sẫm mới lọt vào mắt.
"Xa quá, Vương Nhất Bác. Mệt rồi nha." Thật ra cũng không mệt đến như vậy, Tiêu Chiến chỉ thích làm nũng trước mặt cậu.
Vương Nhất Bác hôn lên má anh, vòng ra sau đẩy anh về phía trước: "Sắp tới nơi rồi!"
Tro núi lửa trong không khí tuy không dày đặc như dự đoán nhưng vẫn gây ra sự sai lệch về tầm nhìn. Thực tế là không mất quá nhiều thời gian, hai người đã đến được ngọn núi đang có ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ. Nơi này cách miệng núi lửa còn rất xa, dung nham trong quá trình lan rộng dần dần nguội đi, biến thành một dòng chảy nhỏ.
Nói là dòng chảy nhỏ nhưng vẫn lớn hơn hai mét. Khi chảy qua địa hình núi non chênh vênh bỗng nhiên cuộn trào dữ dội, lộ ra dòng dung nham đỏ nóng bỏng hơn bên trong, tựa như những trái tim trần trụi đang nhảy múa, bốc lên khí hơi màu trắng, khiến người xem kích thích xông lên tận não.
Đá đen, cát đen, trời đen, trước mắt toàn bộ đều là một màu đen tuyền, khiến dung nham cuồn cuộn càng thêm bỏng mắt. Dưới chân núi lửa đang hoạt động mãnh liệt, người không hề cảm thấy lạnh, thậm chí gò má bị khí nóng hun đến có chút nhột nhạt.
"Oa, nghe nói dòng dung nham này đã tồn tại từ 7000 năm trước." Tiêu Chiến ngước nhìn miệng núi lửa ở phía xa.
"Cháy nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể hóa thành đá hóng gió rồi."
"Nếu lại được nước biển rửa qua một lần nữa, không chừng sẽ phong hóa thành cát."
"Đến lúc đó, gió thổi cát bay, không biết sẽ phiêu du đến nơi nào."
Vương Nhất Bác cầm máy thu âm lên, hai người anh một câu, em một câu mà trò chuyện. Đối thoại được máy ghi lại, sau đó là một hồi yên lặng thật lâu, đứng trước tự nhiên bao la, con người vĩnh viễn luôn bé nhỏ như vậy.
Từ xa không ngừng truyền tới tiếng động ầm ầm, Vương Nhất Bác cũng không biết đó là tiếng nổ sâu trong lòng đất, hay là tiếng nổ liên tiếp do dung nham phun trào. Thậm chí, cậu cũng không phân biệt được âm thanh này do gió truyền tới hay do mặt đất đem lại. Cậu chỉ biết dung nham mang theo nhiệt độ cao quét qua sông núi, đốt đá tạo thành tiếng xèo xèo. Hai loại tần số trộn chung một chỗ, tạo thành một bản giao hưởng kì lạ với gió.
Không giống với những rung động trên sông băng Vatnajökull, chắc chắn có thể chạm vào, leo lên. Núi lửa mang theo một sức sống mãnh liệt hơn cùng ý thức về số mệnh.
Tiêu Chiến bỗng nhiên quay đầu lại: "Vương Nhất Bác, em nói xem, vì sao anh lại gặp được em nhỉ?"
Vương Nhất Bác giả vờ thâm trầm, lắc đầu đáp: "Định mệnh a định mệnh."
Tiêu Chiến cười: "Em muốn sáng tác thơ sao? Thầy Vương."
Vương Nhất Bác chợt nghiêm túc: "Gặp được em có tốt không?"
Tiêu Chiến im lặng, nhưng khóe mắt cong cong đã để lộ ra ái ý dài lâu, thay cho câu trả lời của anh.
50
"Vương Nhất Bác, anh đói rồi. Anh không biết, em đi tìm đồ ăn đi."
Iceland nơi nào cũng tốt, chỉ có duy nhất một thiếu sót, đó là tiệm bán thức ăn quá ít. Mặc dù đã ăn một bữa sáng hoành tráng ở sân bay, nhưng đến giờ vẫn không chịu nổi, lại còn trải qua trên quốc lộ gập ghềnh suốt một ngày. Tiêu Chiến đang tiếp tục làm nũng trước núi lửa Fagradalsfjall phun trào, giao cho bạn trai trẻ tuổi vừa tìm được một vấn đề khó khăn, không có đồ ăn sẽ lập tức nổi giận.
Vương Nhất Bác cũng chỉ bối rối hai phút, sau đó vỗ trán một cái, chui vào trong đám người.
"Em đi đâu đó?" Tiêu Chiến hét lớn.
"Em đi tìm đồ ăn cho anh." Vương Nhất Bác cũng không quay đầu lại.
"Này......"
Người đã không thấy đâu.
Tiêu Chiến nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh chỉ tùy ý nói như thế, còn cho là thật à."
Qua một lúc lâu, Vương Nhất Bác bưng một cái đĩa giấy nhỏ, lon ton chạy về, phía trên là một cây xúc xích nướng thơm ngon béo ngậy.
"Bên kia có người bán sao?" Tiêu Chiến phấn khích nói.
"Không có."
"Vậy cây xúc xích này ở đâu ra?"
"Xin người ta đó." Vương Nhất Bác vô cùng tự hào.
"Xin người ta? Em bản lĩnh lớn đấy, còn học được cả cách xin đồ ăn." Hai ngón tay Tiêu Chiến cầm lên cắn một miếng, dầu làm phỏng miệng: "Oa, vẫn còn nóng."
"Vị thế nào?"
"Bình thường, có mùi lưu huỳnh." Nói xong, đút cho Vương Nhất Bác một miếng.
Vương Nhất Bác phồng má nhai, quả thật có mùi lưu huỳnh.
"Anh Chiến, chúng ta sang bên kia đi. Bên kia náo nhiệt hơn, có rất nhiều người dân địa phương." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi dọc theo dòng chảy dung nham qua phía xa kia. Xin đồ ăn một chuyến xong quay về liền tỏ ra kinh nghiệm đầy mình.
Đi một vòng quanh ngọn núi, quả nhiên thấy được khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Rất đông người Viking mặc trang phục áo lông cừu truyền thống, ngồi thành vòng tròn trò chuyện, uống bia. Còn có một nhóm nhỏ nhân viên khảo sát mặc đồng phục đang đo đạc, ghi chép. Thậm chí còn có người chơi trò "quăng đĩa" – tôi ném bạn bắt (3).
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, một đường đi thẳng đến gần dòng dung nham, một ông chú người Iceland đang nướng xúc xích trên những tảng đá đen. Dầu từ bên trong tràn ra chảy xuống, khiến phiến đá bên dưới thêm đen bóng. Vương Nhất Bác chào hỏi với chú ấy, dùng tiếng Anh giới thiệu đây là bạn trai tôi.
Hóa ra vụ xin đồ ăn vừa rồi là nói thật nha. Nói cái gì mà bạn trai đói blah blah, Tiêu Chiến không nhịn được, ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Ông chú Iceland nhiệt tình chào hỏi cậu, lại cầm lên hai cây xúc xích nướng đưa cho bọn họ, hỏi hai người có muốn thử thêm nữa không.
Không cần, không cần, cả hai đồng loạt xua tay. Hóa ra là xúc xích nướng trên đá núi lửa, đúng thật là mang theo mùi vị của tài nguyên địa nhiệt thiên nhiên thuần gốc, nếm thử một cái là đủ rồi.
Quay đầu rời đi, Vương Nhất Bác nói người Iceland thật sự rất tốt bụng, nhưng cũng rất sốc. Sao có thể nghĩ ra chuyện nướng xúc xích ở núi lửa chứ?
Không ngờ đi mấy chục mét liền gặp chuyện còn thú vị hơn. Có người đang điều khiển flycam (4), một nhóm nhỏ du khách đang vây quanh nhìn màn hình. Trên đó là hình ảnh nhìn được toàn cảnh ngọn núi, gần hơn so với video tin tức vào buổi sáng, càng thêm rung động. Thậm chí có thể thấy rõ cảnh dung nham trào ra từ miệng núi lửa, cách một lúc sẽ có một đợt phun, mỗi đợt đều có sức mạnh kinh người.
Flycam đang từ từ hạ xuống, bất kể là khoảng cách hay độ cao, đều đang dần dần tiếp cận miệng núi lửa. Nhiệt độ cao ở nơi đó làm thay đổi áp suất, khiến luồng không khí rung chuyển. Máy bay càng lúc càng rung lắc dữ dội. Tất cả mọi người đều nín thở hồi hộp, cứ như rất sợ dung nham sẽ xuyên qua màn hình, bắn đến trước mặt bọn họ vậy.
Lúc không thể đến gần dung nham hơn nữa, flycam bị rơi vỡ nhưng đoạn video quý giá này đã được hoàn hảo lưu lại. Mọi người phát ra tiếng xôn xao nho nhỏ.
Một người Iceland tên Gooderson đang nhiệt tình phát danh thiếp và tờ rơi quảng cáo cho flycam. Anh ta nói đây là chiếc thứ sáu bị rơi vỡ trong tối nay, nhưng không thành vấn đề, bọn họ đã chuẩn bị sẵn rất nhiều.
Nhà cung cấp thiết bị flycam là một doanh nghiệp chuyên chế tạo máy bay không người lái ở Iceland. Bọn họ nhân dịp núi lửa Fagradalsfjall phun trào để tiến hành quảng bá sản phẩm, xem thử nó có thể kiên trì được bao nhiêu giây trước khi bị dung nham đánh rơi.
"Anh muốn thử." Tiêu Chiến nói.
Anh là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bất cứ lúc nào cũng có được linh cảm ống kính rất tuyệt vời. Huống chi, anh còn là một nhiếp ảnh gia rất giỏi điều khiển flycam, hoạt động này giống như là đặc biệt sắp xếp dành riêng cho anh vậy. Nhưng với tính cách của anh lúc bình thường, không thích loại chuyện quá nổi bật như vậy. So tốc độ, so sức chịu đựng với thiên nhiên bao la là chuyện mà Vương Nhất Bác ưa thích.
Nhưng khi Tiêu Chiến cầm điều khiển của máy bay bằng hai tay, đột nhiên anh lại có một loại cảm giác muốn giành chiến thắng.
Anh đã giữ kỉ lục về cảnh quay dài nhất trong số bảy chiếc máy bay bị rơi hôm nay, hơn nữa còn lưu lại cho nhà cung cấp một đoạn video vô cùng hùng vĩ. Mọi người đều hoan hô anh. Vương Nhất Bác cao hứng đến sắp bay lên trời, huơ tay múa chân nói với Gooderson, Tiêu Chiến là nhiếp ảnh gia, nếu là chụp ở hoàn cảnh khác, nhất định phải thu phí cao đấy! Gooderson đương nhiên liên tục khen ngợi.
Tiêu Chiến ném điều khiển flycam đã vô chủ xuống đất, chạy về phía Vương Nhất Bác: "Anh bay có tốt không?"
"Bay quá giỏi luôn!" Vương Nhất Bác vững vàng ôm lấy Tiêu Chiến, hôn anh giữa đám đông. Bên tai vang lên một trận hò reo, mọi người đều chú ý đến bọn họ. Rồi có ai đó bắt đầu cất lên một bản ballad tiếng Viking, sau đó, tất cả người có mặt đều hát theo. Bài hát này dường như là tình yêu và niềm tự hào dành tặng cho dân tộc.
Đây là một nụ hôn giữa bản ballad Viking, mang theo mùi vị tro núi lửa cùng lưu huỳnh. Không chân thật, lãng mạn đến không chân thật. Đến nỗi khi tiếng hát chưa dứt, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không dám tùy tiện buông ra đôi môi đối phương.
Mãi cho đến khi tiếng hát bị gián đoạn bởi âm thanh vo ve, flycam tiến lại gần, đậu sát bên cạnh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người mới lưu luyến tách nhau ra.
Trên máy bay có đặt một chiếc đĩa giấy, bên trong là hai chiếc bánh sừng bò, hai nửa vừa vặn được đặt ghép lại thành hình trái tim. Bên dưới đĩa giấy còn một tấm thiệp, được gấp từ tờ rơi quảng cáo của máy bay, phía trên là một dòng chữ bằng bút bi "To Lovers".
Đây là bữa tối mà ai đó dành tặng cho hai người.
Cả hai nhận lấy chiếc đĩa, nhìn thấy Gooderson đứng trong đám đông giơ ngón cái lên, cười với bọn họ, sau đó lại dùng hai tay tạo thành hình trái tim.
Tiêu Chiến khẽ nói với Vương Nhất Bác: "Em xem, mép bánh sừng bò bị cháy rồi, nhất định là lại nướng trên đá núi lửa. Em nói xem liệu có vị lưu huỳnh không?"
Vương Nhất Bác bật cười, trong đầu nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác: "Anh Chiến, nếu bây giờ anh mặc áo cưới thì đây chính là hôn lễ của chúng mình nha."
Đều là người đã hai ba chục tuổi đầu, chẳng có ai chịu nghiêm túc cả.
51
Visa công tác có thể ở lại Iceland thêm nửa năm nữa. Túi Vương Nhất Bác trống rỗng không phải là vấn đề lớn lao gì, dù sao Tiêu Chiến cũng có tiền. Nhưng công việc trong nước đã sắp xếp xong từ lâu, đến ngày, không thể không mua vé máy bay quay về Bắc Kinh. Cũng may, sau khi bỏ trốn, bọn họ đã có thể chơi đùa thỏa thích cả một ngày.
Đêm đó rời khỏi núi lửa Fagradalsfjall, hai người không trực tiếp quay về Reykjavik mà tìm một khách sạn ven đường ở bán đảo Reykjanes. Lúc làm thủ tục, lễ tân hỏi bọn họ có cần dịch vụ đánh thức ngắm cực quang không.
Vương Nhất Bác ngạc nhiên, còn có loại dịch vụ cực quang đến sẽ đánh thức sao?
Tiêu Chiến cạn lời, đại ca à, tất cả khách sạn ở Iceland đều có loại dịch vụ này đó, có được không?
Đêm đó quả thật có cực quang, khi lễ tân gọi điện đến, Tiêu Chiến đang bị Vương Nhất Bác đè thao mãnh liệt. Anh cầm điện thoại lên nhưng không thể giữ chặt, ống nghe cùng dây đều bị rớt dưới giường. Vương Nhất Bác nhặt lại ống nghe cho anh, Tiêu Chiến sợ sẽ kêu thành tiếng, vội vàng ấn nút ngắt máy, ấn mấy lần mới thành công.
"Vương Nhất Bác, ngắm...ngắm cực quang đi..."
Vương Nhất Bác trầm giọng: "Ngắm anh, ca ca."
Tiêu Chiến vùi đầu vào gối, nức nở đạt cao trào, thân dưới cả trước lẫn sau đều một trận hỗn độn.
Vương Nhất Bác nằm trên lưng anh thở gấp, véo nhẹ vòng eo thon mịn của Tiêu Chiến: "Đi nào, đi xem cực quang."
Cơ thể Tiêu Chiến còn đang run rẩy, gương mặt ửng đỏ do nhiệt độ cơ thể tăng cao. Anh giận dỗi: "Không xem, làm thêm lần nữa."
Vì vậy, Vương Nhất Bác lại xoay người áp lên: "Sau này, bất cứ khi nào anh muốn ngắm cực quang, em lại dẫn anh đuổi theo nó."
Cho nên, cả đêm, rèm cửa sổ không hề được vén lên dù chỉ một góc. Cực quang dẫu có đẹp thì một năm trước đã từng xem rồi. Nhưng người trước mắt dù có ngắm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không cảm thấy đủ.
Mặt trời đã sang đến bán cầu bên kia, chờ đợi bọn họ cùng sóng vai về nhà. Đó là đất nước mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn luôn sinh sống từ nhỏ cho đến cả tương lai sau này. Mà dòng hạt được phóng ra bởi ngôi sao rực lửa này, tựa như gió, vẫn đang đuổi theo và chơi đùa trong không gian giữa các vì sao phía trên vòng Bắc Cực, phát ra ánh sáng bạc lóa mắt.
Gió mặt trời chính là cực quang, thắp sáng bầu trời đêm, soi rọi đôi tình nhân dưới bầu trời ấy. Những tinh linh trên đảo Viking dỏng tai lên, nghe thấy lời thì thầm bí mật của những người yêu nhau.
Anh yêu em. Em cũng yêu anh.
Hoàn chính văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất