Chương 15
Dùng thẻ lương do bạn trai đưa để trả lại tiền, nói rằng không có gánh nặng gì cả là giả dối, Tiêu Tiêu cắn ngón tay và do dự hồi lâu rồi mới hạ quyết tâm làm. Vì vậy, khi chuyển tiền cho tên ngốc đầu tiên, Tiêu Tiêu đã tập trung đến mức mặt mũi căng thẳng, mắt thỏ tròn xoe, miệng mím chặt, ngón tay buông thõng trên màn hình một lúc mới phát ra tiếng "ting" nhỏ, sau đó ấn nó xuống.
Trước lạ sau quen, hai mươi mấy tên ngốc tiếp theo đều bị Tiêu Tiêu cho bay màu, mặc kệ họ than khóc van xin và tung ra một đống mồi chài cám dỗ. Tiêu Tiêu block mấy tên ngốc với tốc độ tên lửa, tên cuối cùng không chịu bỏ cuộc, hắ hỏi Tiêu Tiêu:
"Bạn trai em có thể giàu bằng anh không?"
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ với Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu không thể nhìn nổi cảnh người khác hạ thấp bạn trai mình chút nào, bèn hỏi lại hắn:
"Anh giàu lắm sao?"
Nếu người này có thể nghe thấy giọng nói của Tiêu Tiêu, anh ta sẽ dễ dàng cảm nhận được ý tứ châm chọc trong từng câu chữ, nhưng sự xuất hiện của Đào Đào trước nay luôn là điệu bộ ngây ngô không rành thế sự, thính bay ngập trời, người đàn ông nọ cứ tưởng Đào Đào đã bị cám dỗ, liền tỏ ra khinh thường, và anh ta hỏi Tiêu Tiêu:
"Em có biết tập đoàn Vương Thị không?"
Màn hình điện thoại di động Tiêu Tiêu trước mặt phát ra một tiếng "ting", bé con ngẩng đầu lên, trên bàn Vương Nhất Bác có một tập danh thiếp mạ vàng bốn ký tự của tập đoàn, Tiêu Tiêu cúi đầu gửi tin nhắn.
"Tôi biết, chủ tịch tập đoàn Vương Thị. Anh ấy là bạn trai tôi."
Vừa vặn cùng lúc cũng có tin nhắn đối phương gửi đến:
" Anh là lãnh đạo cấp cao của Vương Thị, lương một năm trăm vạn. Sinh viên như em có thể tìm loại bạn trai có tiền đồ gì chứ? Không bằng đi theo anh, mỗi tuần ở với anh hai ngày, chỉ cần em đồng ý, tiền bạc dễ thương lượng."
Tiêu Tiêu đọc được tin nhắn bên kia, suýt thì cười vỡ bụng, khung chat cứ hiện dòng chữ " đang nhập tin nhắn", hết trồi lên lại lặn xuống mấy lượt, một lúc sau, người đàn ông gửi dấu ba chấm, sau đó là dòng chữ "làm phiền rồi", cuối cùng tự động biến mất khỏi vòng bạn bè của Tiêu Tiêu.
Ôm điện thoại cười không thành tiếng, miệng há to, thân thể nghiêng ngả hết ra đằng sau lại đổ về đằng trước, chân khua đạp loạn xạ trong không khí, trong khi Vương Nhất Bác ở trong phòng nghỉ hiển nhiên không được vui vẻ như vậy, thậm chí còn có một chút... Ừm được rồi, chính xác là hắn đang tức giận.
Vương Nhất Bác nhớ lại những gì Trần Vũ đã nói, nếu hắn đoán không lầm, thì Tiêu Tiêu đã lấy được thông tin cá nhân của hắn thông qua những cuộc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, và bệnh viện đó không phải chỉ có Vương Nhất Bác tới, mà còn có một số thành viên cấp cao của tập đoàn. Trong lần kiểm tra y tế tại bệnh viện đó, không biết có bao nhiêu trong số hai mươi mấy tên ngốc này là thuộc hạ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Quý Hướng Không:
"Giúp tôi tìm xem có bao nhiêu người tán gẫu với Tiêu Tiêu là người Vương thị."
Quý Hướng Không nhanh chóng phản hồi:
"Tại sao tôi phải giúp anh?"
Vương Nhất Bác cau mày nhìn điện thoại, nhanh chóng đánh chữ:
"Tôi nghe nói cậu là hậu bối của Tiêu Tiêu, còn muốn theo đuổi bạn cùng phòng của em ấy hả?"
Quý Hướng Không cục súc đáp:
" Có liên quan gì tới anh?"
Cách màn hình điện thoại cũng thừa biết bộ mặt vênh váo của Quý Hướng Không đáng ghét mức nào, Vương Nhất Bác đành cắn răng ngậm tức, đưa điều kiện mồi chài cậu ta:
"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?"
Vương Nhất Bác tự tin cười cợt,
" Chà chà, tôi đã cưa đổ Tiêu Tiêu tám đời rồi, vậy mà cậu vẫn còn độc thân."
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Quý Hướng Không gọi cho Vương Nhất Bác, hắn ung dung cầm điện thoại nghe, nghe Quý Hướng Không hung tợn mắng mấy câu thô tục cũng không thèm tức giận, trong lòng rất thư thái, lại còn vỗ vỗ lên bộ quần áo phẳng lì chưa dính tí bụi nào, ra bộ ta đây không chấp trẻ con, sau đó hỏi đối phương"
" Có muốn hợp tác hay là không đây?"
"Anh muốn hợp tác thế nào?" Quý Hướng Không rất khó chịu Vương Nhất Bác, càng khó chịu hơn là mình đã bị lời đề nghị của Vương Nhất Bác dụ dỗ.
"Cậu giúp tôi làm việc."
" Vậy tôi được lợi lộc gì? Đừng nói năng chung chung như thế, tôi muốn nghe cụ thể."
"Sớm nhất tuần sau, tôi có thể giúp Tiêu Tiêu Xiao hoàn thành các thủ tục tại trường Đại học."
" Ăn thua gì tới tôi?"
"Tôi có thể đưa người ra khỏi ký túc xá của trường, cũng có thể khiến phòng kí túc đó thừa chỗ."
"..."
" Không động lòng sao? Vậy thì..."
" Thành giao!!! Thông tin của mấy người kia, buổi tối tôi sẽ gửi cho anh. Tuần sau anh đưa Tiêu Tiêu đi, tôi sẽ chuyển đến ngay lập tức. "
" Chuyện nhỏ."
Cúp điện thoại xong, Vương Nhất Bác nghe thấy động tĩnh ngoài cửa còn chưa kịp vui mừng, vội vàng cất hai chiếc điện thoại di động đi, nằm im thin thít trở lại trên giường.
Vương Nhất Bác vừa nhắm mắt lại, tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn vẹo, con mèo Tiêu Tiêu rũ thắt lưng xuống, luồn cái đầu nhỏ bông xù của mình vào khe cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm trên giường, liền cười khẩy một cái, le lưỡi, sau đó nhón gót chân, thận trọng đi vào phòng nghỉ, chậm rãi đóng cửa lại, dừng ở đầu giường.
Dù đang giả vờ nhắm mắt, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể tưởng tượng được bảo bối vụng về của mình bước từng bước chậm rãi đến bên, rón rén phát ra một vài tiếng động nhỏ.
Lông mi hơi ngứa, Vương Nhất Bác cảm giác được có thứ gì đó động đậy trước đôi mắt đang nhắm nghiền, hắn nghe thấy tiếng cười kiềm nén của Tiêu Tiêu, liền đoán được đứa nhỏ đang dùng ngón tay nghịch ngợm lông mi.
Vương Nhất Bác đang nằm nghiêng trên giường, nếu rèm cửa trong phòng không đủ dày nặng, ngăn trở những tia sáng rực rỡ từ bên ngoài, thì lúc này Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ nhận thấy khóe miệng Vương Nhất Bác đang bí mật cong lên.
Sau một hồi nghịch lông mi chán chê, Tiêu Tiêu lại chuyển sang vuốt tóc cho Vương Nhất Bác, tóc bạn trai ngốc rất dày, tóc mái hơi uốn lượn như sóng biển, cũng giống như bản thân hắn, có nét kiêu kỳ độc nhất vô nhị. Vừa liều lĩnh vừa có bản lĩnh, tuổi trẻ tài cao, quan trọng nhất lại là bạn trai của Tiêu Tiêu ta đây.
"Bạn trai."
Tiêu Tiêu thì thào ba chữ này, chống cằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác nằm đối diện, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ trên tóc, gõ lên lông mày, theo sống mũi cao từ từ trượt xuống, dừng ở chóp mũi vài giây, sau đó tiếp tục di tay, chạm vào môi Vương Nhất Bác, môi mỏng mềm mại, mềm mại nhưng nóng rực, thời điểm đầu ngón tay chạm vào, cảnh Vương Nhất Bác hôn Tiêu Tiêu dịu dàng hay mãnh liệt đều lũ lượt ùa về trong tâm trí.
Tiêu Tiêu nhớ đến "chuyện xấu" mà mình và Vương Nhất Bác đã làm trên ghế sô pha lúc sáng, xấu hổ siết chặt ngón tay, muốn rút tay về, không ngờ lại bị cái tên đang giả bộ ngủ tóm chặt lấy.
"Em là ai?" Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu, sự dịu dàng không thể che giấu giống như một dòng xoáy bất tận, cuốn Tiêu Tiêu vào bể tình không có điểm dừng, Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Tiêu, đem đứa trẻ đang rụt cổ sợ hãi khảm trong lòng, vòng tay rộng lớn ấm áp nhéo lên cái cổ thanh mảnh, hỏi lại:
"Em là ai vậy?"
Biết ngay Vương Nhất Bác đang giả vờ đang ngủ, Tiêu Tiêu dựa vào trên người bạn trai ngốc, mím môi nóng nảy, vỗ nhẹ lên mặt hắn, trán cọ trán, mũi chạm mũi, nhìn Vương Nhất Bác nhe răng nói:
"Ta là cha ngươi."
Tiêu Tiêu cười khúc khích, ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, thoáng cái liền lật người đè xuống dưới, ngón tay trên cổ dùng sức một chút, Vương Nhất Bác nâng đầu đứa nhỏ đang cười kề đến rất gần, môi gần như áp lên trên người Tiêu Tiêu:
" Có tin không, bây giờ anh liền khiến em gọi "Cha"? Có dám không? Hửm?"
Nhận ra mình chơi hơi dại rồi, Tiêu Tiêu dụi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, lí nhí nói:
"Em sai rồi. Caca là bạn trai em. "
Vừa là caca vừa là bạn trai. Tiêu Tiêu đã thật sự chấp nhận thân phận của một người yêu, cũng càng ngày càng hiểu rõ tính tình Vương Nhất Bác như thế nào. Bé ngoan chủ động móc lấy cổ bạn trai ngốc, chuộc lỗi bằng một nụ hôn.
Vương Nhất Bác quả thực yêu đến chết Tiêu Tiêu chủ động như vậy, ôm người hôn trên giường làm sao mà đủ, có thể do lực tay nắm trên cằm quá mạnh, hoặc do quá hưng phấn, Tiêu Tiêu thấy hơi đau, ậm ừ đẩy Vương Nhất Bác ra, nụ hôn quấn quít lại phải đứt gánh giữa đường.
"Thôi... anh đừng hôn nữa, miệng em đau quá."
Tiêu Tiêu sụt sịt, hai mắt thỏ đẫm lệ, bộ dáng đáng yêu khiến Vương Nhất Bác can tâm tình nguyện vì bảo bối mà tan nát cõi lòng, đem người như trân bảo nâng niu sủng ái. Hắn không nỡ dùng tay lau đi những giọt nước mắt quý giá, mà dùng từng nụ hôn nóng bỏng phủ lấp dòng lệ đang rơi.
"Được rồi, không hôn."
Mỗi lần Vương Nhất Bác hứa với Tiếu Tiếu sẽ ngừng hôn là lại mổ chít chít vào môi mình thêm cái nữa, sau đó mới dừng hẳn, cảm giác lễ nghi đầy, sau đó hắn xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của Tiêu Tiêu và hỏi:
"Bé con đói không? Buổi tối muốn ăn gì nào?"
Bảo bảo mỗi ngày đều cho ăn mà vẫn không mập nổi, đây là nỗi lo lớn thứ hai của Vương Nhất Bác sau khi Tiêu Tiêu đề nghị chia tay. Nếu thân thể gầy yếu không được bảo dưỡng tốt thì sau này làm sao có thể chịu đựng được tình yêu của Vương Nhất Bác đây.
Vương Nhất Bác làm ông chủ đã lâu, hắn có thể phân biệt rõ ràng đâu là lâu dài, đâu là chơi đùa thoáng qua, nếu muốn chơi cho vui, Vương Nhất Bác tùy ý bỏ tiền ra là có thể mua được vô số hư tình giả ý. Nhưng hiện tại hắn thực sự muốn gắn bó lâu dài với Tiêu Tiêu.., vậy nên những thôi thúc và ham muốn nhất thời của mình đều xứng đáng kiềm chế thêm một chút.
Bảo bối nhỏ còn chưa dính người lắm, nếu chẳng may bị dọa sợ chạy mất dép thì toang.
Kế hoạch tiếp theo của Vương Nhất Bác là đưa Tiêu Tiêu ra khỏi kí túc xá Đại học, lúc ăn tối hắn đã nhắc nhở vô số lần, sau khi nuốt một viên thịt bự, Tiêu Tiêu đã bị lời dụ dỗ của Vương Nhất Bác đánh động sâu sắc.
"Anh muốn sau này ngày nào cũng đưa em đi ăn đồ ăn ngon "
Nhưng sau khi nghĩ đến người bạn cùng phòng yêu quý, nếu bỏ Phương Thiên Trạch lại một mình thì không tốt lắm, Tiêu Tiêu thấy vừa thẹn lòng vừa day dứt, miệng cắn cắn ống hút hỏi Vương Nhất Bác:
" Này,... thế em có thể đem bạn đi cùng không?"
" Phương Thiên Trạch là bạn cùng lớp của em, tụi em sống cùng nhau, cậu ấy rất tốt... Aizz, nhưng không phải kiểu tốt kia đâu, tụi em là bạn bè thôi. Hồi em học năm nhất, khi mà em không có tiền đi ăn, cậu ấy đã mời em đó."
Nói đến trải nghiệm ăn không đủ no trước đây, Tiêu Tiêu đã tê tại đến mức không còn cảm giác, chỉ lo lắng giải thích mối quan hệ của mình và Phương Thiên Trạch với Vương Nhất Bác, lo bạn trai ngốc sẽ hiểu lầm, mỗi một câu đều dỗ dành vô cùng nghiêm túc, bàn tay nhỏ đập đập lên bụng, nói:
"Nếu không có Phương Thiên Trạch, em có lẽ đã chết đói."
Tiêu Tiêu lo lắng Vương Nhất Bác sẽ nghĩ rằng mình làm quá, nhưng với Tiêu Tiêu, đó là một sự thật cay đắng.
Đã hơn một lần, đứa nhỏ ấy nghĩ mình có thể chết đói trên đường trở về ký túc xá hoặc đường đến lớp.
Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, yên lặng nghe Tiêu Tiêu nói, lúc bắt gặp mất từ then chốt "không có tiền ăn" và "chết đói", Vương Nhất Bác đau lòng muốn ngạt thở, nắm tay trên bàn siết đến trắng bệch, hắn mím môi không nói gì, nhưng trong lòng đã ngầm nổi sóng to gió lớn.
Khôn ngoan như Vương Nhất Bác, làm sao hắn có thể không nghĩ tới nguyên nhân Tiêu Tiêu đi lừa tiền xuất phát từ cuộc sống quẫn bách, nhưng vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người mình yêu, nên Vương Nhất Bác cũng không chủ động dò hỏi, bất quá hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Tiêu lại khốn khó đến mức thiếu thốn cả miếng ăn.
Nếu như lúc trước Vương Nhất Bác vì chuyện Tiêu Tiêu lừa dối mình mà còn chút oán giận, thì giờ phút này, chỉ cần nghĩ đến bảo bối nhỏ đã bị đói bụng, Vương Nhất Bác hận không thể quay về quá khứ, để cho Tiêu Tiêu lừa gạt chính mình, lừa gạt đám ngốc nghếch đó.
Vương Nhất Bác chỉ hy vọng trong hoàn cảnh nghèo túng quẫn bách, chán nản vô bờ kia, bảo bối nhỏ có thể tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Nhưng hiện tại dù nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng, quá khứ đã qua chẳng thể trở lại nữa, Vương Nhất Bác chỉ có thể ôm Tiêu Tiêu, hôn lên vành tai một nụ hôn ấm áp, sau đó nói với người yêu rằng:
"Có anh ở đây rồi, sau này bảo bảo sẽ không phải chịu đói nữa".
"Không sao... không sao đâu, đều qua rồi." Nhận ra được sự tự trách trong lời nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng, duỗi tay ra ôm bạn trai ngốc thật chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời.
Một thứ tình cảm tưởng như đã có từ lâu, nhưng đã bị dập tắt trong biển bong bóng rối loạn.
"Có sao đấy!" Vương Nhất Bác ôm càng ngày càng chặt, thậm chí có chút kích động,
"Anh có thể lo cho hiện tại và tương lai của em, nhưng quá khứ của em thì sao..."
Giọng nói trở nên run rẩy, hắn chôn chặt bản thân mình trong vai Tiêu Tiêu, đờ đẫn hỏi:
"Còn Tiêu Tiêu ngày xưa thì sao... Nếu có thể, anh rất muốn quay về quá khứ, chăm sóc cái bụng đói của em lúc đó!"
Lách tách
Những lời nói của Vương Nhất Bác đã làm biển bong bóng của Tiêu Tiêu hoàn toàn tan vỡ, và khi giọt nước mắt lăn xuống khỏi khóe mi, Tiêu Tiêu mới nhận ra rằng những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay là sự đau buồn và oan ức.
Người bạn nhỏ bị đói bụng kì thực vẫn luôn chịu oan ức, nhưng trước khi Vương Nhất Bác xuất hiện, sẽ không ai cảm thấy đau lòng vì cậu ấy, không ai quan tâm cậu đã phải chịu đựng những gì, vì vậy thậm chí cậu ấy gần như quên mất rằng:
Một đứa trẻ mới thành niên bị bức nợ rất đau khổ, cũng rất đáng thương.
Trước lạ sau quen, hai mươi mấy tên ngốc tiếp theo đều bị Tiêu Tiêu cho bay màu, mặc kệ họ than khóc van xin và tung ra một đống mồi chài cám dỗ. Tiêu Tiêu block mấy tên ngốc với tốc độ tên lửa, tên cuối cùng không chịu bỏ cuộc, hắ hỏi Tiêu Tiêu:
"Bạn trai em có thể giàu bằng anh không?"
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ với Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu không thể nhìn nổi cảnh người khác hạ thấp bạn trai mình chút nào, bèn hỏi lại hắn:
"Anh giàu lắm sao?"
Nếu người này có thể nghe thấy giọng nói của Tiêu Tiêu, anh ta sẽ dễ dàng cảm nhận được ý tứ châm chọc trong từng câu chữ, nhưng sự xuất hiện của Đào Đào trước nay luôn là điệu bộ ngây ngô không rành thế sự, thính bay ngập trời, người đàn ông nọ cứ tưởng Đào Đào đã bị cám dỗ, liền tỏ ra khinh thường, và anh ta hỏi Tiêu Tiêu:
"Em có biết tập đoàn Vương Thị không?"
Màn hình điện thoại di động Tiêu Tiêu trước mặt phát ra một tiếng "ting", bé con ngẩng đầu lên, trên bàn Vương Nhất Bác có một tập danh thiếp mạ vàng bốn ký tự của tập đoàn, Tiêu Tiêu cúi đầu gửi tin nhắn.
"Tôi biết, chủ tịch tập đoàn Vương Thị. Anh ấy là bạn trai tôi."
Vừa vặn cùng lúc cũng có tin nhắn đối phương gửi đến:
" Anh là lãnh đạo cấp cao của Vương Thị, lương một năm trăm vạn. Sinh viên như em có thể tìm loại bạn trai có tiền đồ gì chứ? Không bằng đi theo anh, mỗi tuần ở với anh hai ngày, chỉ cần em đồng ý, tiền bạc dễ thương lượng."
Tiêu Tiêu đọc được tin nhắn bên kia, suýt thì cười vỡ bụng, khung chat cứ hiện dòng chữ " đang nhập tin nhắn", hết trồi lên lại lặn xuống mấy lượt, một lúc sau, người đàn ông gửi dấu ba chấm, sau đó là dòng chữ "làm phiền rồi", cuối cùng tự động biến mất khỏi vòng bạn bè của Tiêu Tiêu.
Ôm điện thoại cười không thành tiếng, miệng há to, thân thể nghiêng ngả hết ra đằng sau lại đổ về đằng trước, chân khua đạp loạn xạ trong không khí, trong khi Vương Nhất Bác ở trong phòng nghỉ hiển nhiên không được vui vẻ như vậy, thậm chí còn có một chút... Ừm được rồi, chính xác là hắn đang tức giận.
Vương Nhất Bác nhớ lại những gì Trần Vũ đã nói, nếu hắn đoán không lầm, thì Tiêu Tiêu đã lấy được thông tin cá nhân của hắn thông qua những cuộc kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện, và bệnh viện đó không phải chỉ có Vương Nhất Bác tới, mà còn có một số thành viên cấp cao của tập đoàn. Trong lần kiểm tra y tế tại bệnh viện đó, không biết có bao nhiêu trong số hai mươi mấy tên ngốc này là thuộc hạ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Quý Hướng Không:
"Giúp tôi tìm xem có bao nhiêu người tán gẫu với Tiêu Tiêu là người Vương thị."
Quý Hướng Không nhanh chóng phản hồi:
"Tại sao tôi phải giúp anh?"
Vương Nhất Bác cau mày nhìn điện thoại, nhanh chóng đánh chữ:
"Tôi nghe nói cậu là hậu bối của Tiêu Tiêu, còn muốn theo đuổi bạn cùng phòng của em ấy hả?"
Quý Hướng Không cục súc đáp:
" Có liên quan gì tới anh?"
Cách màn hình điện thoại cũng thừa biết bộ mặt vênh váo của Quý Hướng Không đáng ghét mức nào, Vương Nhất Bác đành cắn răng ngậm tức, đưa điều kiện mồi chài cậu ta:
"Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?"
Vương Nhất Bác tự tin cười cợt,
" Chà chà, tôi đã cưa đổ Tiêu Tiêu tám đời rồi, vậy mà cậu vẫn còn độc thân."
Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Quý Hướng Không gọi cho Vương Nhất Bác, hắn ung dung cầm điện thoại nghe, nghe Quý Hướng Không hung tợn mắng mấy câu thô tục cũng không thèm tức giận, trong lòng rất thư thái, lại còn vỗ vỗ lên bộ quần áo phẳng lì chưa dính tí bụi nào, ra bộ ta đây không chấp trẻ con, sau đó hỏi đối phương"
" Có muốn hợp tác hay là không đây?"
"Anh muốn hợp tác thế nào?" Quý Hướng Không rất khó chịu Vương Nhất Bác, càng khó chịu hơn là mình đã bị lời đề nghị của Vương Nhất Bác dụ dỗ.
"Cậu giúp tôi làm việc."
" Vậy tôi được lợi lộc gì? Đừng nói năng chung chung như thế, tôi muốn nghe cụ thể."
"Sớm nhất tuần sau, tôi có thể giúp Tiêu Tiêu Xiao hoàn thành các thủ tục tại trường Đại học."
" Ăn thua gì tới tôi?"
"Tôi có thể đưa người ra khỏi ký túc xá của trường, cũng có thể khiến phòng kí túc đó thừa chỗ."
"..."
" Không động lòng sao? Vậy thì..."
" Thành giao!!! Thông tin của mấy người kia, buổi tối tôi sẽ gửi cho anh. Tuần sau anh đưa Tiêu Tiêu đi, tôi sẽ chuyển đến ngay lập tức. "
" Chuyện nhỏ."
Cúp điện thoại xong, Vương Nhất Bác nghe thấy động tĩnh ngoài cửa còn chưa kịp vui mừng, vội vàng cất hai chiếc điện thoại di động đi, nằm im thin thít trở lại trên giường.
Vương Nhất Bác vừa nhắm mắt lại, tay nắm cửa nhẹ nhàng vặn vẹo, con mèo Tiêu Tiêu rũ thắt lưng xuống, luồn cái đầu nhỏ bông xù của mình vào khe cửa, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nằm trên giường, liền cười khẩy một cái, le lưỡi, sau đó nhón gót chân, thận trọng đi vào phòng nghỉ, chậm rãi đóng cửa lại, dừng ở đầu giường.
Dù đang giả vờ nhắm mắt, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể tưởng tượng được bảo bối vụng về của mình bước từng bước chậm rãi đến bên, rón rén phát ra một vài tiếng động nhỏ.
Lông mi hơi ngứa, Vương Nhất Bác cảm giác được có thứ gì đó động đậy trước đôi mắt đang nhắm nghiền, hắn nghe thấy tiếng cười kiềm nén của Tiêu Tiêu, liền đoán được đứa nhỏ đang dùng ngón tay nghịch ngợm lông mi.
Vương Nhất Bác đang nằm nghiêng trên giường, nếu rèm cửa trong phòng không đủ dày nặng, ngăn trở những tia sáng rực rỡ từ bên ngoài, thì lúc này Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ nhận thấy khóe miệng Vương Nhất Bác đang bí mật cong lên.
Sau một hồi nghịch lông mi chán chê, Tiêu Tiêu lại chuyển sang vuốt tóc cho Vương Nhất Bác, tóc bạn trai ngốc rất dày, tóc mái hơi uốn lượn như sóng biển, cũng giống như bản thân hắn, có nét kiêu kỳ độc nhất vô nhị. Vừa liều lĩnh vừa có bản lĩnh, tuổi trẻ tài cao, quan trọng nhất lại là bạn trai của Tiêu Tiêu ta đây.
"Bạn trai."
Tiêu Tiêu thì thào ba chữ này, chống cằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn Vương Nhất Bác nằm đối diện, ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ trên tóc, gõ lên lông mày, theo sống mũi cao từ từ trượt xuống, dừng ở chóp mũi vài giây, sau đó tiếp tục di tay, chạm vào môi Vương Nhất Bác, môi mỏng mềm mại, mềm mại nhưng nóng rực, thời điểm đầu ngón tay chạm vào, cảnh Vương Nhất Bác hôn Tiêu Tiêu dịu dàng hay mãnh liệt đều lũ lượt ùa về trong tâm trí.
Tiêu Tiêu nhớ đến "chuyện xấu" mà mình và Vương Nhất Bác đã làm trên ghế sô pha lúc sáng, xấu hổ siết chặt ngón tay, muốn rút tay về, không ngờ lại bị cái tên đang giả bộ ngủ tóm chặt lấy.
"Em là ai?" Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt ra nhìn thẳng vào Tiêu Tiêu, sự dịu dàng không thể che giấu giống như một dòng xoáy bất tận, cuốn Tiêu Tiêu vào bể tình không có điểm dừng, Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Tiêu, đem đứa trẻ đang rụt cổ sợ hãi khảm trong lòng, vòng tay rộng lớn ấm áp nhéo lên cái cổ thanh mảnh, hỏi lại:
"Em là ai vậy?"
Biết ngay Vương Nhất Bác đang giả vờ đang ngủ, Tiêu Tiêu dựa vào trên người bạn trai ngốc, mím môi nóng nảy, vỗ nhẹ lên mặt hắn, trán cọ trán, mũi chạm mũi, nhìn Vương Nhất Bác nhe răng nói:
"Ta là cha ngươi."
Tiêu Tiêu cười khúc khích, ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, thoáng cái liền lật người đè xuống dưới, ngón tay trên cổ dùng sức một chút, Vương Nhất Bác nâng đầu đứa nhỏ đang cười kề đến rất gần, môi gần như áp lên trên người Tiêu Tiêu:
" Có tin không, bây giờ anh liền khiến em gọi "Cha"? Có dám không? Hửm?"
Nhận ra mình chơi hơi dại rồi, Tiêu Tiêu dụi đầu vào cổ Vương Nhất Bác, lí nhí nói:
"Em sai rồi. Caca là bạn trai em. "
Vừa là caca vừa là bạn trai. Tiêu Tiêu đã thật sự chấp nhận thân phận của một người yêu, cũng càng ngày càng hiểu rõ tính tình Vương Nhất Bác như thế nào. Bé ngoan chủ động móc lấy cổ bạn trai ngốc, chuộc lỗi bằng một nụ hôn.
Vương Nhất Bác quả thực yêu đến chết Tiêu Tiêu chủ động như vậy, ôm người hôn trên giường làm sao mà đủ, có thể do lực tay nắm trên cằm quá mạnh, hoặc do quá hưng phấn, Tiêu Tiêu thấy hơi đau, ậm ừ đẩy Vương Nhất Bác ra, nụ hôn quấn quít lại phải đứt gánh giữa đường.
"Thôi... anh đừng hôn nữa, miệng em đau quá."
Tiêu Tiêu sụt sịt, hai mắt thỏ đẫm lệ, bộ dáng đáng yêu khiến Vương Nhất Bác can tâm tình nguyện vì bảo bối mà tan nát cõi lòng, đem người như trân bảo nâng niu sủng ái. Hắn không nỡ dùng tay lau đi những giọt nước mắt quý giá, mà dùng từng nụ hôn nóng bỏng phủ lấp dòng lệ đang rơi.
"Được rồi, không hôn."
Mỗi lần Vương Nhất Bác hứa với Tiếu Tiếu sẽ ngừng hôn là lại mổ chít chít vào môi mình thêm cái nữa, sau đó mới dừng hẳn, cảm giác lễ nghi đầy, sau đó hắn xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của Tiêu Tiêu và hỏi:
"Bé con đói không? Buổi tối muốn ăn gì nào?"
Bảo bảo mỗi ngày đều cho ăn mà vẫn không mập nổi, đây là nỗi lo lớn thứ hai của Vương Nhất Bác sau khi Tiêu Tiêu đề nghị chia tay. Nếu thân thể gầy yếu không được bảo dưỡng tốt thì sau này làm sao có thể chịu đựng được tình yêu của Vương Nhất Bác đây.
Vương Nhất Bác làm ông chủ đã lâu, hắn có thể phân biệt rõ ràng đâu là lâu dài, đâu là chơi đùa thoáng qua, nếu muốn chơi cho vui, Vương Nhất Bác tùy ý bỏ tiền ra là có thể mua được vô số hư tình giả ý. Nhưng hiện tại hắn thực sự muốn gắn bó lâu dài với Tiêu Tiêu.., vậy nên những thôi thúc và ham muốn nhất thời của mình đều xứng đáng kiềm chế thêm một chút.
Bảo bối nhỏ còn chưa dính người lắm, nếu chẳng may bị dọa sợ chạy mất dép thì toang.
Kế hoạch tiếp theo của Vương Nhất Bác là đưa Tiêu Tiêu ra khỏi kí túc xá Đại học, lúc ăn tối hắn đã nhắc nhở vô số lần, sau khi nuốt một viên thịt bự, Tiêu Tiêu đã bị lời dụ dỗ của Vương Nhất Bác đánh động sâu sắc.
"Anh muốn sau này ngày nào cũng đưa em đi ăn đồ ăn ngon "
Nhưng sau khi nghĩ đến người bạn cùng phòng yêu quý, nếu bỏ Phương Thiên Trạch lại một mình thì không tốt lắm, Tiêu Tiêu thấy vừa thẹn lòng vừa day dứt, miệng cắn cắn ống hút hỏi Vương Nhất Bác:
" Này,... thế em có thể đem bạn đi cùng không?"
" Phương Thiên Trạch là bạn cùng lớp của em, tụi em sống cùng nhau, cậu ấy rất tốt... Aizz, nhưng không phải kiểu tốt kia đâu, tụi em là bạn bè thôi. Hồi em học năm nhất, khi mà em không có tiền đi ăn, cậu ấy đã mời em đó."
Nói đến trải nghiệm ăn không đủ no trước đây, Tiêu Tiêu đã tê tại đến mức không còn cảm giác, chỉ lo lắng giải thích mối quan hệ của mình và Phương Thiên Trạch với Vương Nhất Bác, lo bạn trai ngốc sẽ hiểu lầm, mỗi một câu đều dỗ dành vô cùng nghiêm túc, bàn tay nhỏ đập đập lên bụng, nói:
"Nếu không có Phương Thiên Trạch, em có lẽ đã chết đói."
Tiêu Tiêu lo lắng Vương Nhất Bác sẽ nghĩ rằng mình làm quá, nhưng với Tiêu Tiêu, đó là một sự thật cay đắng.
Đã hơn một lần, đứa nhỏ ấy nghĩ mình có thể chết đói trên đường trở về ký túc xá hoặc đường đến lớp.
Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, yên lặng nghe Tiêu Tiêu nói, lúc bắt gặp mất từ then chốt "không có tiền ăn" và "chết đói", Vương Nhất Bác đau lòng muốn ngạt thở, nắm tay trên bàn siết đến trắng bệch, hắn mím môi không nói gì, nhưng trong lòng đã ngầm nổi sóng to gió lớn.
Khôn ngoan như Vương Nhất Bác, làm sao hắn có thể không nghĩ tới nguyên nhân Tiêu Tiêu đi lừa tiền xuất phát từ cuộc sống quẫn bách, nhưng vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người mình yêu, nên Vương Nhất Bác cũng không chủ động dò hỏi, bất quá hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Tiêu lại khốn khó đến mức thiếu thốn cả miếng ăn.
Nếu như lúc trước Vương Nhất Bác vì chuyện Tiêu Tiêu lừa dối mình mà còn chút oán giận, thì giờ phút này, chỉ cần nghĩ đến bảo bối nhỏ đã bị đói bụng, Vương Nhất Bác hận không thể quay về quá khứ, để cho Tiêu Tiêu lừa gạt chính mình, lừa gạt đám ngốc nghếch đó.
Vương Nhất Bác chỉ hy vọng trong hoàn cảnh nghèo túng quẫn bách, chán nản vô bờ kia, bảo bối nhỏ có thể tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Nhưng hiện tại dù nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng, quá khứ đã qua chẳng thể trở lại nữa, Vương Nhất Bác chỉ có thể ôm Tiêu Tiêu, hôn lên vành tai một nụ hôn ấm áp, sau đó nói với người yêu rằng:
"Có anh ở đây rồi, sau này bảo bảo sẽ không phải chịu đói nữa".
"Không sao... không sao đâu, đều qua rồi." Nhận ra được sự tự trách trong lời nói của Vương Nhất Bác, Tiêu Tiêu hơi ngượng ngùng, duỗi tay ra ôm bạn trai ngốc thật chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ không nói nên lời.
Một thứ tình cảm tưởng như đã có từ lâu, nhưng đã bị dập tắt trong biển bong bóng rối loạn.
"Có sao đấy!" Vương Nhất Bác ôm càng ngày càng chặt, thậm chí có chút kích động,
"Anh có thể lo cho hiện tại và tương lai của em, nhưng quá khứ của em thì sao..."
Giọng nói trở nên run rẩy, hắn chôn chặt bản thân mình trong vai Tiêu Tiêu, đờ đẫn hỏi:
"Còn Tiêu Tiêu ngày xưa thì sao... Nếu có thể, anh rất muốn quay về quá khứ, chăm sóc cái bụng đói của em lúc đó!"
Lách tách
Những lời nói của Vương Nhất Bác đã làm biển bong bóng của Tiêu Tiêu hoàn toàn tan vỡ, và khi giọt nước mắt lăn xuống khỏi khóe mi, Tiêu Tiêu mới nhận ra rằng những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay là sự đau buồn và oan ức.
Người bạn nhỏ bị đói bụng kì thực vẫn luôn chịu oan ức, nhưng trước khi Vương Nhất Bác xuất hiện, sẽ không ai cảm thấy đau lòng vì cậu ấy, không ai quan tâm cậu đã phải chịu đựng những gì, vì vậy thậm chí cậu ấy gần như quên mất rằng:
Một đứa trẻ mới thành niên bị bức nợ rất đau khổ, cũng rất đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất