[Bjyx] Nếu Tiêu Chiến Xuyên Không Đến 5 Năm Sau

Chương 4

Trước Sau
Vương Nhất Bác không biết mình ngồi bao lâu, hình như chỉ qua mười phút, lại hình như đã qua một giờ, bỗng nhiên cửa vào có tiếng động, truyền đến một hồi thanh âm mở khóa xột xoạt. Cậu mãnh liệt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa...

Tựa như đã qua một thế kỷ, cửa được mở ra...

Là Tiêu Chiến, trong tay anh cầm theo bữa sáng đi vào.

- Nhất Bác, em tỉnh rồi à?

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngồi ngây ngốc trên ghế, có chút kinh ngạc nói.

Hồi lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trả lời, cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.

- Em sao vậy?

Lúc này, Tiêu Chiến mới ý thức được Vương Nhất Bác không đúng, vội vàng buông bữa sáng đi qua chỗ cậu.

- Anh vừa mới đi đâu?

Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, ủy khuất hỏi.

- Buổi sáng anh dậy hơi sớm, lại ngủ không được nên ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng luôn.

Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích.

- Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?

- Ừ... mơ thấy ác mộng thật dài thật dài, khá tốt... giờ tỉnh rồi.

Sau khi cùng Tiêu Chiến chia tay, Vương Nhất Bác thường xuyên mơ tới cảnh cậu cùng Tiêu Chiến vẫn ở bên nhau. Kết quả mỗi lần tỉnh, lại phát hiện nó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, hóa ra khi tỉnh, mới là ác mộng của cậu.

- Đừng sợ Nhất Bác, mơ đều trái với thật.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Nhất Bác, ôn nhu dỗ cậu.

Một lát sau, Vương Nhất Bác hình như dần dần bình phục, Tiêu Chiến vừa mới chuẩn bị đứng dậy đi phòng ngủ, lập tức lại bị Vương Nhất Bác túm lấy...

- Anh đi đâu?

Vương Nhất Bác gắt gao kéo góc áo Tiêu Chiến.

- Anh còn có thể đi đâu? Anh đi phòng ngủ lấy dép cho em.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.

- À...

Vương Nhất Bác có chút xấu hổ buông tay, nhưng mắt vẫn không nháy nhìn Tiêu Chiến, thấy anh vào phòng ngủ, tìm được dép của Vương Nhất Bác cạnh giường, sau đó lại đi tới.

- Đi vào đi, trên đất lạnh.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt dép bên chân cậu

- Ừm...

Vương Nhất Bác nhìn cũng không nhìn vào dép, toàn bộ quá trình chỉ chăm chú vào mặt Tiêu Chiến, tùy ý xỏ dép.



- Đến ăn sáng đi.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, rốt cuộc là ai lo lắng cho ai vậy...

Buổi sáng, Tiêu Chiến chạy bộ xong chuẩn bị đi mua bữa sáng, không nghĩ tiệm bánh mì năm năm trước vẫn còn. 5 năm trước, Tiêu Chiến cực kỳ thích ăn bánh mì của nhà này, xốp xốp giòn giòn, vị vô cùng ngon. Cho nên mỗi lần Vương Nhất Bác đi ngang qua đều sẽ mua về cho anh...

Ngồi trên bàn cơm, cùng Tiêu Chiến ăn vị bánh mì quen thuộc, Vương Nhất Bác có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

- Đúng rồi! Ngày hôm qua quên hỏi em, anh không lỡ công tác, vậy còn em? Sáng sớm hôm qua em đi sân bay hẳn là có công tác đi? Có phải vì tìm anh cho nên không đi nữa không?

Tiêu Chiến hỏi.

- Chiến ca, làm sao anh biết em từ sân bay đến tìm anh...

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc.

- Anh thấy được trong siêu thoại của chúng ta... ặc trên weibo, Vương lão sư của chúng ta nổi quá, vừa mở mạng lên, đâu đâu cũng thấy Vương lão sư!

- Chương trình ngày hôm qua có một buổi diễn tập, em tìm anh gấp nên không đi... nhưng không có việc gì đâu! Xế chiều hôm nay mới chính thức quay!

Vương Nhất Bác giải thích nói.

- Vậy em tranh thủ ăn đi, ăn xong thì đi!

Tiêu Chiến nói tiếp.

- Thế nhưng... em lo lắng có mỗi mình anh ở nhà...

Vương Nhất Bác không cam lòng nói.

- Anh chỉ xuyên không, đầu óc không bị hư, em còn lo lắng anh đi lạc à.

Tiêu Chiến tức giận nói.

- Em không lo anh sẽ đi lạc, nhưng em lo lắng anh lại bỏ lại em.

Vương Nhất Bác nhỏ giọng lầm bầm.

- Em nói gì cơ?

Tiêu Chiến không nghe rõ.

- Không có gì, nhưng.... không được, em không thể để anh một mình ở nhà... đúng rồi! Nếu không thì đi anh cùng em?

Vương Nhất Bác cảm thấy cái chủ ý này quả thực quá hoàn hảo.

- Em điên rồi à Vương Nhất Bác, anh đi theo thì ra cái gì...

Tiêu Chiến lập tức tạc mao.

- Nhưng mà một mình anh ở nhà em sẽ lo lắng, một khi em lo lắng liền không có cách nào làm tốt được, có thể sẽ mất hồn mất vía, sẽ một mực làm sai... Chiến ca, anh nhẫn tâm...

Vương Nhất Bác bắt đầu không ngừng liệt kê những hậu quả nếu Tiêu Chiến không đi cùng cậu.

- Được rồi, được rồi!

Bây giờ Vương Nhất Bác quá biết cách để đối phó Tiêu Chiến, lại khiến Tiêu Chiến mềm lòng rồi. Chỉ cần một ánh măt tội nghiệp của cậu nhìn qua, Tiêu Chiến căn bản không nói lên lời từ chối...



Buổi chiều, Vương Nhất Bác nghênh ngang dẫn theo Tiêu Chiến tới, bộ dáng như đến khoe khoang ấy.

Khi mọi người nhìn thấy Tiêu Chiến đi theo sau Vương Nhất Bác đều kinh ngạc...

Lúc ấy, tất cả mọi người trong vòng đều biết hai người chia tay, Vương Nhất Bác vì vậy tinh thần sa sút một thời gian dài, về sau không biết lại xảy ra chuyện gì, Vương Nhất Bác hình như tốt lên, nhưng luôn cảm giác đâu đó không giống lúc trước...

Cậu bắt đầu liều mạng tiếp nhận công việc, làm tê liệt chính mình, một khắc cũng không dám để mình rảnh rỗi. Tất cả mọi người cẩn thận tránh nhắc đến tên Tiêu Chiến, sợ đâm vào chỗ đau của Vương Nhất Bác.

Nhưng hiện tại, Vương Nhất Bác vậy mà không hề báo trước đem Tiêu Chiến đến chỗ làm, Tiêu Chiến còn hồ nháo theo Vương Nhất Bác... Tất cả mọi người cảm thấy quá huyền huyễn...

- Chiến ca, vị trí này là của em, anh ở đây nghỉ ngơi, những đồ ở đây anh đều có thể ăn, chán liền nghịch điện thoại, em xong việc liền lập tức tìm anh, anh ngay ở chỗ này chờ em đó! Nhất định không được đi lung tung!

Vương Nhất Bác không ngừng dặn dò suốt.

- Được rồi, được rồi... biết rồi, người trong nhà không chê em phiền à Vương Nhất Bác.

Nhiều người nhìn xem như vậy, Tiêu Chiến thật sự có chút ngại.

- Người nhà vừa chê rồi nè...

Vương Nhất Bác có chút ủy khuất trả lời.

Người chung quanh nghe hai người họ nói chuyện, cằm đều sắp rớt xuống luôn rồi... đấy thật sự là Vương Nhất Bác sao?!! Cool guy mình biết đi đâu rồi?

Cuối cùng, chương trình sắp bắt đầu, Vương Nhất Bác một bước quay đầu ba lần, lưu luyến không rời mà đi.

Tiêu Chiến không ngoan ngoãn đợi ở phòng nghỉ, mà đi ra phòng phát sóng, anh nhìn Vương Nhất Bác đang làm việc ở trên sân khấu, hoàn toàn không giống trước mặt anh.

Anh càng thích Vương Nhất Bác như vậy, tràn ngập tự tin " không hổ là ta", đây mới là bộ dáng Vượng Nhất Bác nên có.

Tất cả mọi người dưới sân khấu đều cảm nhận được trạng thái hôm nay của Vương Nhất Bác hoàn toàn khác, hình như cả người đều được rót vào sức sống, ham muốn biểu hiện, thắng bại dục vô cùng mạnh mẽ, tựa như người thương đang ở dưới sân khấu nhìn, cậu phải bày ra mặt tốt nhất của mình, dùng cách nói của rùa chính là " Vương chim công xòe đuôi rồi".

Đồng nghiệp trên sân khấu cũng vô cùng vui mừng, rất lâu chưa thấy được Vương Nhất Bác như này rồi, nhưng khi bọn họ biết nguyên nhân Vương Nhất Bác sẽ có biến hóa như vậy, lại càng lo lắng hơn...

Vương Nhất Bác thật vất vả đợi đến lúc chương trình chấm dứt, liền lập tức chạy về phía phòng nghỉ

- Chiến ca, em xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi.

Vừa tới cửa phòng nghỉ, Vương Nhất Bác liền không chờ được nói ra.

Kết quả, đẩy ra cửa phòng, bên trong lại không có người...

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim như ngừng đập...

Tiêu Chiến mắt thấy Vương Nhất Bác xông hướng phòng nghỉ, anh vừa định gọi lại, Vương Nhất Bác đã đẩy cửa ra rồi, Khi trông thấy anh không ở bên trong, sắc mặt lập tức tái nhợt...

Tiêu Chiến cảm giác tim của mình giống như bị kim đâm chằng chịt, đối mặt với Vương Nhất Bác không có cảm giác an toàn này, anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...

- Nhất Bác, anh ở đây, anh đi toilet một chút, chương trình quay xong rồi à?

Tiêu Chiến vội vàng lên tiếng.

- Ừ! Chúng ta về nhà thôi.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy Tiêu Chiến, lập tức kích động đáp. Tâm tình dâng lên rốt cục buông xuống, trên mặt lại lộ ra dấu ngoặc lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau