Chương 35: Chỉ có anh, yêu em nhất
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm chặt cứng trong lòng, anh cấu véo cánh tay cậu rồi vặn vẹo đủ trò cả nửa ngày mà vẫn không thoát ra được, giống hệt như một đứa trẻ con đang giận dỗi, đôi chân dài quẫy đạp trong chăn, kết quả lại đạp đến nỗi chăn tuột xuống dưới đất, lúc này mới nhớ ra mình chẳng mặc gì hết, liền vội vàng túm lấy chăn che lại.
Vương Nhất Bác cười như muốn điên luôn, "Nói anh 3 tuổi chắc là em còn đánh giá cao anh rồi, tiểu bảo bảo."
"Làm gì có ai đối xử với đứa bé 3 tuổi như thế? Em chính là cầm thú."
"Tâm trí thì 3 tuổi đấy, cơ thể thì..." Vương Nhất Bác lướt tay xuống, không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mông anh.
"Này nhá!"
Tiêu Chiến tránh khỏi ma trảo, Vương Nhất Bác liền bật cười, "Được rồi, nếu còn không dậy nữa thì đến trà chiều cũng không có mà uống đâu bạn nhỏ ơi."
Vốn dĩ Tiêu Chiến đã ngủ tới giờ trưa mới tỉnh, rồi lại thêm trận giận dỗi kia, tham lam sự dỗ dành của một Vương Nhất Bác đầy khác lạ, đảo qua đảo lại, giờ cơm trưa cũng qua mất rồi.
Bụng anh đã ùng ục kêu gào kháng nghị, Vương Nhất Bác không nhịn được mà cười lớn, "Tức đến nỗi đói luôn nè."
"Không cho cười!" Tiêu Chiến đứng ở cạnh giường giũ giũ ống quần, nâng mắt nhăn mũi với Vương Nhất Bác, "Tức em chứ tức ai."
Hàng lông mày đầy khí chất của Vương Nhất Bác nhướn cao, dù muốn cười lắm nhưng cũng nhượng bộ, giống hệt như đang dỗ dành trẻ con, "Được rồi.... em giỏi ghê, có thể làm anh tức giận đến đói cả luôn."
Cậu cúi đầu lướt điện thoại, "Ra ngoài ăn hay về rồi ăn?"
Tiêu Chiến trở tay bóp bóp eo mình, "Về đi." Anh thực sự không còn hơi sức để mà đi đâu nữa.
Vương Nhất Bác nhận được lệnh, quay đầu liền lập tức gọi qua cho Tề Vận, vừa đưa tay phải về phía sau. Lúc này Tiêu Chiến đang bận rộn nhặt hai chiếc áo phông đêm qua Vương Nhất Bác có mặc qua đang vất ở cuối giường, nhất thời không chú ý đến.
Vương Nhất Bác quay đầu lại,"Bảo bảo?"
"Hả?" Tiêu Chiến xoay người lại, lúc này mới cười cong cả hai mắt đặt tay lên tay Vương Nhất Bác, mặc Vương Nhất Bác dắt đi.
Cuộc gọi đã được kết nối, Tề Vận nghe thấy hai tiếng này như sét đánh ngang tai, ngớ người ra một lúc, đến tận khi Vương Nhất Bác ở đầu bên kia đơn giản, ngắn gọn rành mạch nói hai chữ "nấu cơm" như mũi tên phóng ra từ điện thoại đâm thẳng lên mặt cậu, cậu mới phản ứng lại được nhưng rồi lại nghi hoặc hỏi lại một câu, "Bảo bảo á?" Nhưng điện thoại đã cúp từ lâu rồi còn đâu.
Tề Vận lại ngơ người, nhìn chằm chằm vào điện thoại thêm một lúc nữa, cả lưng như bị điện giật run lẩy bà lẩy bẩy, khóe môi giật giật liên hồi sau một hồi lâu lắc mới lết được thân vào nhà bếp ở đằng sau Ngàn Chén.
Sau khi chào viện trưởng cùng đám trẻ xong, hai người mỗi người một bên lên xe, Vương Nhất Bác vươn người ra ghế đằng sau lấy một chiếc gối ôm nhỏ qua, tháo dây an toàn của Tiêu Chiến ra, nhét chiếc gối ra sau eo Tiêu Chiến, lại cài đai an toàn cho anh cẩn thận mới quay ra cài dây an toàn của mình, rồi quay đầu xe rời đi.
Mắt mày Tiêu Chiến cong cong đẹp y như trăng đầu tháng, tâm trạng cực kì tốt, lướt lướt xem danh sách bài hát trên màn hình, chọn xong rồi cho phát sau đó còn ngân nga hát theo, ở bên kia Vương Nhất Bác nghe thấy anh ngân nga khóe môi liền nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, tuy rằng chỉ nhàn nhạt thôi nhưng cũng cực kì vui vẻ.
Tiêu Chiến chỉ ngân nga một lúc rồi dừng, cũng không biết thấy hứng thú điều gì, đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn chăm chú vào gương mặt đang cười của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm nhận được ánh mắt cũng lia mắt qua nhìn, một tay giữ lấy vô lăng, tay rảnh rỗi còn lại liền chọt chọt lên gương mặt đang cười đến xán lạn của Tiêu Chiến, "Sao nào?"
Câu "Sao nào?" này cậu nói với Tiêu Chiến tuy trầm thấp nhưng lại dịu dàng vô biên.
Đôi mắt cười đến cong của anh lại càng thêm cong, "Không sao cả, ngắm em cũng không được à."
Vương Nhất Bác nhìn về phía trước, khóe môi giương cao, "Được chứ, không có anh sao mà được."
Tiêu Chiến luôn cảm thấy Vương Nhất Bác như biến thành một người khác, nhưng lại nghĩ lại, hình như người này trước giờ đều như thế thì phải.
Gương mặt đẹp trai đến siêu thực của Vương Nhất Bác, dáng vẻ luôn đầy khí chất định bạt của cậu, còn có sự mâu thuẫn giữa cấm dục và mê hoặc của cậu, những khi cậu không cười không nói gì vẫn lộ ra sự lạnh lùng đầy ngạo mạn coi mọi chuyện như hư vô.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn thấu hết mọi chuyện nhưng vẫn thuận theo mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cậu vẫn bình tĩnh, ung dung, nhưng có vẻ đã không còn khiến Tiêu Chiến cảm thấy lạnh lùng, lãnh đạm như dạo trước nữa. Nhưng chắc có lẽ chính tâm trạng của anh cũng thay đổi rồi, nên mới biết rằng đằng sau dáng vẻ đầy bình thản, tiêu sái kia toàn bộ đều là sự nhượng bộ, không hề so đo thiệt hơn đến vô hạn với anh.
Hoặc có thể, hai người đều bị conditinhyeu nhập hồn đến nỗi chỉ có mình mới nhận ra tính cách tốt đẹp của đối phương. Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông yêu nghiệt luôn khiến người khác cảm thấy không thể với tới lại luôn chứa chan tình cảm cùng kiên nhẫn vô hạn chiều theo ý anh, tùy theo ý anh, người còn lại luôn cất giấu sâu trong da thịt một trái tim đầy nhạy cảm, mềm yếu nhưng cũng cực kì mạnh mẽ cũng chỉ trước mặt đối phương lộ ra triệt để dáng vẻ trẻ con, ngây ngô lại ương bướng.
Tiêu Chiến lại hứng trí hừng hực trong giới hạn của đai an toàn nghiêng người quay ra chỗ Vương Nhất Bác, "Sau nay chúng mình tự nấu cơm đi."
Vương Nhất Bác thấy cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ liếc anh một cái, "Được, nhưng mà anh phải chờ em học nấu ăn trước đã rồi mới nấu được."
"Anh biết nè. Ai biểu em nấu đâu."
Vương Nhất Bác cau mày, lập tức đổi chủ đề, "Củi lửa nguy hiểm lắm, cơm Tề Vận nấu không ngon à?"
Tiêu Chiến cũng nhíu nhíu mày, "Ngon thì vẫn ngon." Anh dừng lại rồi nói tiếp, "Làm gì đến nỗi nguy hiểm thế chứ, anh có phải là đốt luôn cái bếp đâu..."
Vương Nhất Bác nghe anh làu bàu liền muốn trêu đùa, "Thế nào, muốn tận tay nấu cơm cho chồng anh ăn à?"
"Ừm..." Trong đầu Tiêu Chiến còn đang mải đắn đo suy nghĩ xem làm món gì món gì, nghe thấy Vương Nhất Bác nói cũng không nghĩ gì nhiều liền trả lời theo, đến khi vội vàng phản ứng lại giọng nói cũng to hẳn lên như muốn át đi, "Cái quần què ấy, em xem nhà bếp em lắp đặt đẹp như thế, không dùng thì phí lắm."
Vương Nhất Bác vừa bất lực vừa buồn cười, nhưng cũng không vạch trần anh. Cậu cúi đầu cười khẽ một cái, dịu dàng đến nỗi tim mềm cả đi. Nhưng chỉ lười biếng nói một câu thật lòng, "Tùy anh vậy."
Nụ cười khiến người khác nhũn cả tim, ngữ điệu lười biếng như hòa cùng dòng không khí trong xe xâm nhập vào trái tim Tiêu Chiến, con tim không nghe theo lí trí lại thình thịch thình thịch từng hồi. Người đàn ông này vẫn luôn như thế, dùng giọng điệu bình thản nhất nói những câu quý giá nhất, ngọt ngào nhất, từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi.
Lúc này trong xe đang phát bài hát gì, Tiêu Chiến chẳng hề chú ý đến, chỉ biết rằng tất cả những thứ gì mong manh vương vấn còn đọng lại trong tim đều bị một trận gió mặt trời nhè nhẹ thổi bay đi hết.
Anh cười với Vương Nhất Bác, hàng mi mảnh mai, cong dài khẽ chớp, rợp bóng lên đôi mắt chưa đầy ánh sao, tràn ngập thâm tình.
Bài hát đang phát đến lời hai của bài, Tiêu Chiến nghiêng đầu, nụ cười vừa thơ ngây vừa đáng yêu. Đợi đến khi Vương Nhất Bác tìm được khe trống chuyển rời ánh mắt sang nhìn anh, anh liền vô thanh vô tức, đột ngột, khẽ mấp máy môi gọi Vương Nhất Bác, "Lão công?"
Rõ ràng Vương Nhất Bác đã bị anh chọc đến buồn cười, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ thản nhiên nhưng bình thường, ý cười chỉ bàng bạc, "Nghe không rõ."
Người bên kia nghiến răng, cho rằng mình đang hung dữ lắm, "Không phải em nhìn thấy rồi đó à?"
Vương Nhất Bác vẫn ngang nhiên, "Chỉ thấy anh cười thôi."
Tiêu Chiến lườm cậu, "Không nhìn thấy thì thôi."
Khóe môi Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, làm như thực sự "thì thôi" nên chẳng nói gì nữa.
Bài hát trong xe hát thêm được mấy câu nữa, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy hơi cáu, bản thân vừa rồi thì bối rối, ngượng ngùng lại mang theo ít tâm tư, thế mà người này lại một bộ bình tĩnh, thản nhiên như không thế này là sao.
Nhưng người này chính là người anh thích mà phải không, anh đã xác nhận vô số lần rồi, người này chính là người yêu anh mà.
Dáng vẻ trẻ con của anh triệt để lộ ra ngoài, "Về sau không thèm gọi em như thế nữa!"
Ông chủ Vương luôn nắm bắt được nhân tâm mà giờ lại giả ngây giả ngô diễn bộ dáng ngờ nghệch cũng đỉnh chóp ghê. Cậu hơi nghiêng đầu, cười đến là thản nhiên, "Gọi là gì cơ? Ông chủ á?"
Tiêu Chiến mím chặt môi, chống cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lão công ấy."
"Sao thế, bạn nhỏ?"
".....!" Tiêu Chiến phóng qua một ánh mắt sắc như dao.
Lúc này gió thu thổi qua, ánh nắng vàng rực chiếu vào trong xe. Người đàn ông tinh xảo như tượng khắc đang ngồi bên ghế lái hơi hếch cằm, mặt vẫn hướng về đằng trước, tầm mắt lia đến đuôi mắt xinh đẹp kia, "Muốn được dỗ thì ngoan ngoãn gọi lão công đi."
"Lái xe của em đi!"
Bụng Tiêu Chiến lại ùng ục ùng ục kêu to, anh ngồi thẳng người vỗ vỗ lên bụng nhỏ đang đói của mình, "Nói cho em biết Vương Nhất Bác, lúc anh đói tính tình cực kì kém đó!"
Vương Nhất Bác liền trả lời, "Lúc anh ở cùng với em đến giờ, tính tình có bao giờ tốt đâu."
"Quần què ấy!"
"Anh xem, đây không phải à."
"....Nói nữa anh càng đói thêm."
Cổ họng Vương Nhất Bác vang lên tiếng cười trầm nhưng lại khiến lòng người ta tê rần cả đi, "Ừn, lúc chưa *làm* cũng rất dễ phát hỏa, chắc đều là đói rồi ha."
"VƯƠNG NHẤT BÁC!"
Xe chạy chầm chậm, hai người một người hát một người xướng, một người tuy tức giận trẻ con nhưng cũng rất vui vẻ, một người thì nhàn nhã hùa theo, thỉnh thoảng trong lúc liên tục "bạn nhỏ, bảo bảo, tiểu bảo bảo" thì đột ngột lạnh lùng gọi một tiếng Tiêu Chiến, đều có thể khiến người đang không ngừng càm ràm kia lập tức ngừng chiến rồi sững sờ mất mấy giây, nhưng khi nhìn thấy nụ cười bên môi Vương Nhất Bác anh mới biết mình đang bị trêu chọc.
Thời gian như đang bị sự ấm áp này làm cho hao mòn, lại bị những cuộc đối thoại ấu trĩ, không có ý nghĩa gì giữa những người yêu nhau tỉ mỉ là phẳng.
Tiến vào khu vực đô thị, tắc đường làm cho xe đi càng chậm hơn, một cuộc điện thoại không biết là ai gọi đến, tự động kết nối bluetooth với xe, trên màn hình chỉ có một dãy số.
Vương Nhất Bác chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền ấn.
Tiêu Chiến đã vô số lần thấy được Vương Nhất Bác không nhận điện thoại cũng trực tiếp cúp như này. Anh liền dựa vào ghế phó lái âm dương quái khí nói, "Điện thoại của em cũng khó gọi ghê đó nhỉ."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến, "Anh cũng khó?"
Tiêu Chiến mím môi lục lại trí nhớ, rồi như muốn tính lại nợ cũ, "Anh bảo Tề Vận gọi điện cho em, em cũng không thèm bắt máy đó còn gì, còn cúp luôn nữa chứ, à, lại còn để người khác bắt máy thay cơ mà."
Anh biết mình đang cố tình giận lẫy nhưng anh chính là không vui khi nhắc đến cái tên Lạc Bùi này, cứ muốn lôi ra tính sổ đó.
Vương Nhất Bác cười, đoán ra được Tiêu Chiến không thích nhắc đến tên người kia, nên cũng thuận theo ý anh, "Thế những lúc anh gọi thì sao?"
Bạn nhỏ kia vẫn hếch cằm lên, "Hình như, cũng tạm ổn."
Vương Nhất Bác lại đưa tay lên chọt chọt lên má bạn nhỏ, "Thế mà chỉ tạm ổn thôi á?"
"Không thế thì sao, lần trước anh hát cho bọn nhóc nghe, em có thèm để ý gì đến anh đâu."
Vương Nhất Bác cực kì hợp tác tiếp lời, "Em làm gì có cái gan đó, dám không để ý đến anh?"
Tiêu Chiến mím môi cười, "Đúng vậy, làm gì có ai giỏi bằng em đâu."
Đuôi chân mày Vương Nhất Bác hơi nhướn lên, "Đó là vì em không dám lên tiếng, sợ làm phiền đến Tiêu mỹ nhân hát hò."
"Ở chỗ tôi ngoan thế cơ à? Ông chủ?"
"Nếu anh nghe lời một chút gọi lão công đi, em sẽ càng ngoan ngoãn hơn đó, Tiêu mỹ nhân."
Tiêu Chiến học theo Vương Nhất Bác cũng đưa tay lên nhẹ nhàng gảy gảy cằm cậu, "Lão công."
Người bên kia vẫn chăm chú lái xe, cười đến nỗi rung cả vai, "Có gì phân phó đó tiểu bảo bảo?"
Tiêu Chiến hơi bĩu môi, "Anh là tiểu bảo bảo, anh đúng là tâm lí chưa trưởng thành mới chọn ra tay với người như em."
Vương Nhất Bác như mặt trời chân lý chói qua tim, nhướn mày, "Thực sự vất vả cho anh rồi."
"Lại chẳng thế à, anh đây không phải chỉ là vượt năm ải, chém sáu tướng thôi đâu." (*)
(*) Vượt năm ải chém sáu tướng: xuất phát từ trong "Tam quốc diễn nghĩa" mang ý nghĩa là khắc phục khó khăn trùng trùng, cuối cùng cũng gặt hái được thành công.
Vương Nhất Bác tuy đã biết thừa ý đồ của Tiêu Chiến nhưng vẫn bị sự chua xót giả trân của anh chọc cười, "Ừm, anh lợi hại."
Tiêu Chiến còn đắc ý ngời ngời, "Chẳng thế thì sao."
Xe dừng lại ở một cột đèn đỏ, Vương Nhất Bác tiến sát đến hôn lên dái tai anh, giọng trầm trầm tê tê vô cùng, "Thế, chúc mừng bảo bảo, trảm yêu thành công rồi."
Cứ một câu tiếp một câu như thế cuối cùng Tiêu Chiến không nhịn được nữa liền bật cười, đôi mắt anh híp thành một đường ngang, "Đúng là diễn viên xuất sắc."
Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh đặt lên cần điều khiển rồi luồn tay mình vào, "Cảm ơn vì lời khen."
Tiêu Chiến cười, "Cảm ơn vì đã yêu thích."
Hôm đó, ngoài cửa sổ là một ngày trong xanh, nắng hồng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong khoang xe những mảnh sáng óng ánh như bụi vàng, rơi trên người hai bọn họ vừa ấm ấp vừa dịu êm.
Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào gương mặt người mình yêu, hình như chẳng cần đắn đo gì, chỉ dựa vào suy nghĩ của con tim.
Yêu mà anh trảm được, có lẽ vẫn luôn là oanh oanh yến yến đổ xô về phía người này mà thôi.
Anh vươn người sang hôn lên khóe môi Vương Nhất Bác, "Em là món quà, là châu báu mà anh nhặt được."
Nói xong mặt anh liền đỏ bừng giống như đã uống rượu quá chén.
Dẫu cho ban đầu khổ đau có chất chồng, trên những nẻo đường đời mà hai người vẫn còn là hai đường thẳng song song, người anh yêu đã chịu đựng bao mảnh vỡ, bao gai nhọn, dẫu cho hai người đã có khoảng thời gian dài như thế không thể sánh bước bên nhau.
May mắn thay, anh cuối cùng cũng đi đến nơi này, mà người anh yêu cũng vừa hay ở đó. May mắn thay, từ nay về sau bọn họ sẽ luôn có thời gian để từ từ, tỉ mỉ chăm bẵm cho mảnh đất khô cằn và sa mạc hoang vắng này, bảo vệ cái cây xơ xác còn lại duy nhất ở đây.
Cho dù lưỡi đao có sắc bén đến đâu, cho dù trên đường đi sẽ còn vô số những cảnh tươi đẹp khác, cho dù người đó vẫn là sự tồn tại đầy yêu nghiệt, bên cạnh chắc chắn sẽ luôn có những người "rục rịch, chộn rộn" "đổ xô vào" cậu. Nhưng anh vẫn luôn có thể đắc ý, tự hào nói với cậu, chỉ có anh, yêu em nhất.
Anh yêu em nhất.
Và, chỉ yêu em mà thôi.
Vương Nhất Bác cười như muốn điên luôn, "Nói anh 3 tuổi chắc là em còn đánh giá cao anh rồi, tiểu bảo bảo."
"Làm gì có ai đối xử với đứa bé 3 tuổi như thế? Em chính là cầm thú."
"Tâm trí thì 3 tuổi đấy, cơ thể thì..." Vương Nhất Bác lướt tay xuống, không nặng không nhẹ vỗ vỗ lên mông anh.
"Này nhá!"
Tiêu Chiến tránh khỏi ma trảo, Vương Nhất Bác liền bật cười, "Được rồi, nếu còn không dậy nữa thì đến trà chiều cũng không có mà uống đâu bạn nhỏ ơi."
Vốn dĩ Tiêu Chiến đã ngủ tới giờ trưa mới tỉnh, rồi lại thêm trận giận dỗi kia, tham lam sự dỗ dành của một Vương Nhất Bác đầy khác lạ, đảo qua đảo lại, giờ cơm trưa cũng qua mất rồi.
Bụng anh đã ùng ục kêu gào kháng nghị, Vương Nhất Bác không nhịn được mà cười lớn, "Tức đến nỗi đói luôn nè."
"Không cho cười!" Tiêu Chiến đứng ở cạnh giường giũ giũ ống quần, nâng mắt nhăn mũi với Vương Nhất Bác, "Tức em chứ tức ai."
Hàng lông mày đầy khí chất của Vương Nhất Bác nhướn cao, dù muốn cười lắm nhưng cũng nhượng bộ, giống hệt như đang dỗ dành trẻ con, "Được rồi.... em giỏi ghê, có thể làm anh tức giận đến đói cả luôn."
Cậu cúi đầu lướt điện thoại, "Ra ngoài ăn hay về rồi ăn?"
Tiêu Chiến trở tay bóp bóp eo mình, "Về đi." Anh thực sự không còn hơi sức để mà đi đâu nữa.
Vương Nhất Bác nhận được lệnh, quay đầu liền lập tức gọi qua cho Tề Vận, vừa đưa tay phải về phía sau. Lúc này Tiêu Chiến đang bận rộn nhặt hai chiếc áo phông đêm qua Vương Nhất Bác có mặc qua đang vất ở cuối giường, nhất thời không chú ý đến.
Vương Nhất Bác quay đầu lại,"Bảo bảo?"
"Hả?" Tiêu Chiến xoay người lại, lúc này mới cười cong cả hai mắt đặt tay lên tay Vương Nhất Bác, mặc Vương Nhất Bác dắt đi.
Cuộc gọi đã được kết nối, Tề Vận nghe thấy hai tiếng này như sét đánh ngang tai, ngớ người ra một lúc, đến tận khi Vương Nhất Bác ở đầu bên kia đơn giản, ngắn gọn rành mạch nói hai chữ "nấu cơm" như mũi tên phóng ra từ điện thoại đâm thẳng lên mặt cậu, cậu mới phản ứng lại được nhưng rồi lại nghi hoặc hỏi lại một câu, "Bảo bảo á?" Nhưng điện thoại đã cúp từ lâu rồi còn đâu.
Tề Vận lại ngơ người, nhìn chằm chằm vào điện thoại thêm một lúc nữa, cả lưng như bị điện giật run lẩy bà lẩy bẩy, khóe môi giật giật liên hồi sau một hồi lâu lắc mới lết được thân vào nhà bếp ở đằng sau Ngàn Chén.
Sau khi chào viện trưởng cùng đám trẻ xong, hai người mỗi người một bên lên xe, Vương Nhất Bác vươn người ra ghế đằng sau lấy một chiếc gối ôm nhỏ qua, tháo dây an toàn của Tiêu Chiến ra, nhét chiếc gối ra sau eo Tiêu Chiến, lại cài đai an toàn cho anh cẩn thận mới quay ra cài dây an toàn của mình, rồi quay đầu xe rời đi.
Mắt mày Tiêu Chiến cong cong đẹp y như trăng đầu tháng, tâm trạng cực kì tốt, lướt lướt xem danh sách bài hát trên màn hình, chọn xong rồi cho phát sau đó còn ngân nga hát theo, ở bên kia Vương Nhất Bác nghe thấy anh ngân nga khóe môi liền nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, tuy rằng chỉ nhàn nhạt thôi nhưng cũng cực kì vui vẻ.
Tiêu Chiến chỉ ngân nga một lúc rồi dừng, cũng không biết thấy hứng thú điều gì, đột nhiên nghiêng đầu qua nhìn chăm chú vào gương mặt đang cười của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm nhận được ánh mắt cũng lia mắt qua nhìn, một tay giữ lấy vô lăng, tay rảnh rỗi còn lại liền chọt chọt lên gương mặt đang cười đến xán lạn của Tiêu Chiến, "Sao nào?"
Câu "Sao nào?" này cậu nói với Tiêu Chiến tuy trầm thấp nhưng lại dịu dàng vô biên.
Đôi mắt cười đến cong của anh lại càng thêm cong, "Không sao cả, ngắm em cũng không được à."
Vương Nhất Bác nhìn về phía trước, khóe môi giương cao, "Được chứ, không có anh sao mà được."
Tiêu Chiến luôn cảm thấy Vương Nhất Bác như biến thành một người khác, nhưng lại nghĩ lại, hình như người này trước giờ đều như thế thì phải.
Gương mặt đẹp trai đến siêu thực của Vương Nhất Bác, dáng vẻ luôn đầy khí chất định bạt của cậu, còn có sự mâu thuẫn giữa cấm dục và mê hoặc của cậu, những khi cậu không cười không nói gì vẫn lộ ra sự lạnh lùng đầy ngạo mạn coi mọi chuyện như hư vô.
Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn thấu hết mọi chuyện nhưng vẫn thuận theo mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cậu vẫn bình tĩnh, ung dung, nhưng có vẻ đã không còn khiến Tiêu Chiến cảm thấy lạnh lùng, lãnh đạm như dạo trước nữa. Nhưng chắc có lẽ chính tâm trạng của anh cũng thay đổi rồi, nên mới biết rằng đằng sau dáng vẻ đầy bình thản, tiêu sái kia toàn bộ đều là sự nhượng bộ, không hề so đo thiệt hơn đến vô hạn với anh.
Hoặc có thể, hai người đều bị conditinhyeu nhập hồn đến nỗi chỉ có mình mới nhận ra tính cách tốt đẹp của đối phương. Ai có thể ngờ rằng một người đàn ông yêu nghiệt luôn khiến người khác cảm thấy không thể với tới lại luôn chứa chan tình cảm cùng kiên nhẫn vô hạn chiều theo ý anh, tùy theo ý anh, người còn lại luôn cất giấu sâu trong da thịt một trái tim đầy nhạy cảm, mềm yếu nhưng cũng cực kì mạnh mẽ cũng chỉ trước mặt đối phương lộ ra triệt để dáng vẻ trẻ con, ngây ngô lại ương bướng.
Tiêu Chiến lại hứng trí hừng hực trong giới hạn của đai an toàn nghiêng người quay ra chỗ Vương Nhất Bác, "Sau nay chúng mình tự nấu cơm đi."
Vương Nhất Bác thấy cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ liếc anh một cái, "Được, nhưng mà anh phải chờ em học nấu ăn trước đã rồi mới nấu được."
"Anh biết nè. Ai biểu em nấu đâu."
Vương Nhất Bác cau mày, lập tức đổi chủ đề, "Củi lửa nguy hiểm lắm, cơm Tề Vận nấu không ngon à?"
Tiêu Chiến cũng nhíu nhíu mày, "Ngon thì vẫn ngon." Anh dừng lại rồi nói tiếp, "Làm gì đến nỗi nguy hiểm thế chứ, anh có phải là đốt luôn cái bếp đâu..."
Vương Nhất Bác nghe anh làu bàu liền muốn trêu đùa, "Thế nào, muốn tận tay nấu cơm cho chồng anh ăn à?"
"Ừm..." Trong đầu Tiêu Chiến còn đang mải đắn đo suy nghĩ xem làm món gì món gì, nghe thấy Vương Nhất Bác nói cũng không nghĩ gì nhiều liền trả lời theo, đến khi vội vàng phản ứng lại giọng nói cũng to hẳn lên như muốn át đi, "Cái quần què ấy, em xem nhà bếp em lắp đặt đẹp như thế, không dùng thì phí lắm."
Vương Nhất Bác vừa bất lực vừa buồn cười, nhưng cũng không vạch trần anh. Cậu cúi đầu cười khẽ một cái, dịu dàng đến nỗi tim mềm cả đi. Nhưng chỉ lười biếng nói một câu thật lòng, "Tùy anh vậy."
Nụ cười khiến người khác nhũn cả tim, ngữ điệu lười biếng như hòa cùng dòng không khí trong xe xâm nhập vào trái tim Tiêu Chiến, con tim không nghe theo lí trí lại thình thịch thình thịch từng hồi. Người đàn ông này vẫn luôn như thế, dùng giọng điệu bình thản nhất nói những câu quý giá nhất, ngọt ngào nhất, từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi.
Lúc này trong xe đang phát bài hát gì, Tiêu Chiến chẳng hề chú ý đến, chỉ biết rằng tất cả những thứ gì mong manh vương vấn còn đọng lại trong tim đều bị một trận gió mặt trời nhè nhẹ thổi bay đi hết.
Anh cười với Vương Nhất Bác, hàng mi mảnh mai, cong dài khẽ chớp, rợp bóng lên đôi mắt chưa đầy ánh sao, tràn ngập thâm tình.
Bài hát đang phát đến lời hai của bài, Tiêu Chiến nghiêng đầu, nụ cười vừa thơ ngây vừa đáng yêu. Đợi đến khi Vương Nhất Bác tìm được khe trống chuyển rời ánh mắt sang nhìn anh, anh liền vô thanh vô tức, đột ngột, khẽ mấp máy môi gọi Vương Nhất Bác, "Lão công?"
Rõ ràng Vương Nhất Bác đã bị anh chọc đến buồn cười, nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ thản nhiên nhưng bình thường, ý cười chỉ bàng bạc, "Nghe không rõ."
Người bên kia nghiến răng, cho rằng mình đang hung dữ lắm, "Không phải em nhìn thấy rồi đó à?"
Vương Nhất Bác vẫn ngang nhiên, "Chỉ thấy anh cười thôi."
Tiêu Chiến lườm cậu, "Không nhìn thấy thì thôi."
Khóe môi Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, làm như thực sự "thì thôi" nên chẳng nói gì nữa.
Bài hát trong xe hát thêm được mấy câu nữa, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy hơi cáu, bản thân vừa rồi thì bối rối, ngượng ngùng lại mang theo ít tâm tư, thế mà người này lại một bộ bình tĩnh, thản nhiên như không thế này là sao.
Nhưng người này chính là người anh thích mà phải không, anh đã xác nhận vô số lần rồi, người này chính là người yêu anh mà.
Dáng vẻ trẻ con của anh triệt để lộ ra ngoài, "Về sau không thèm gọi em như thế nữa!"
Ông chủ Vương luôn nắm bắt được nhân tâm mà giờ lại giả ngây giả ngô diễn bộ dáng ngờ nghệch cũng đỉnh chóp ghê. Cậu hơi nghiêng đầu, cười đến là thản nhiên, "Gọi là gì cơ? Ông chủ á?"
Tiêu Chiến mím chặt môi, chống cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lão công ấy."
"Sao thế, bạn nhỏ?"
".....!" Tiêu Chiến phóng qua một ánh mắt sắc như dao.
Lúc này gió thu thổi qua, ánh nắng vàng rực chiếu vào trong xe. Người đàn ông tinh xảo như tượng khắc đang ngồi bên ghế lái hơi hếch cằm, mặt vẫn hướng về đằng trước, tầm mắt lia đến đuôi mắt xinh đẹp kia, "Muốn được dỗ thì ngoan ngoãn gọi lão công đi."
"Lái xe của em đi!"
Bụng Tiêu Chiến lại ùng ục ùng ục kêu to, anh ngồi thẳng người vỗ vỗ lên bụng nhỏ đang đói của mình, "Nói cho em biết Vương Nhất Bác, lúc anh đói tính tình cực kì kém đó!"
Vương Nhất Bác liền trả lời, "Lúc anh ở cùng với em đến giờ, tính tình có bao giờ tốt đâu."
"Quần què ấy!"
"Anh xem, đây không phải à."
"....Nói nữa anh càng đói thêm."
Cổ họng Vương Nhất Bác vang lên tiếng cười trầm nhưng lại khiến lòng người ta tê rần cả đi, "Ừn, lúc chưa *làm* cũng rất dễ phát hỏa, chắc đều là đói rồi ha."
"VƯƠNG NHẤT BÁC!"
Xe chạy chầm chậm, hai người một người hát một người xướng, một người tuy tức giận trẻ con nhưng cũng rất vui vẻ, một người thì nhàn nhã hùa theo, thỉnh thoảng trong lúc liên tục "bạn nhỏ, bảo bảo, tiểu bảo bảo" thì đột ngột lạnh lùng gọi một tiếng Tiêu Chiến, đều có thể khiến người đang không ngừng càm ràm kia lập tức ngừng chiến rồi sững sờ mất mấy giây, nhưng khi nhìn thấy nụ cười bên môi Vương Nhất Bác anh mới biết mình đang bị trêu chọc.
Thời gian như đang bị sự ấm áp này làm cho hao mòn, lại bị những cuộc đối thoại ấu trĩ, không có ý nghĩa gì giữa những người yêu nhau tỉ mỉ là phẳng.
Tiến vào khu vực đô thị, tắc đường làm cho xe đi càng chậm hơn, một cuộc điện thoại không biết là ai gọi đến, tự động kết nối bluetooth với xe, trên màn hình chỉ có một dãy số.
Vương Nhất Bác chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền ấn.
Tiêu Chiến đã vô số lần thấy được Vương Nhất Bác không nhận điện thoại cũng trực tiếp cúp như này. Anh liền dựa vào ghế phó lái âm dương quái khí nói, "Điện thoại của em cũng khó gọi ghê đó nhỉ."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Chiến, "Anh cũng khó?"
Tiêu Chiến mím môi lục lại trí nhớ, rồi như muốn tính lại nợ cũ, "Anh bảo Tề Vận gọi điện cho em, em cũng không thèm bắt máy đó còn gì, còn cúp luôn nữa chứ, à, lại còn để người khác bắt máy thay cơ mà."
Anh biết mình đang cố tình giận lẫy nhưng anh chính là không vui khi nhắc đến cái tên Lạc Bùi này, cứ muốn lôi ra tính sổ đó.
Vương Nhất Bác cười, đoán ra được Tiêu Chiến không thích nhắc đến tên người kia, nên cũng thuận theo ý anh, "Thế những lúc anh gọi thì sao?"
Bạn nhỏ kia vẫn hếch cằm lên, "Hình như, cũng tạm ổn."
Vương Nhất Bác lại đưa tay lên chọt chọt lên má bạn nhỏ, "Thế mà chỉ tạm ổn thôi á?"
"Không thế thì sao, lần trước anh hát cho bọn nhóc nghe, em có thèm để ý gì đến anh đâu."
Vương Nhất Bác cực kì hợp tác tiếp lời, "Em làm gì có cái gan đó, dám không để ý đến anh?"
Tiêu Chiến mím môi cười, "Đúng vậy, làm gì có ai giỏi bằng em đâu."
Đuôi chân mày Vương Nhất Bác hơi nhướn lên, "Đó là vì em không dám lên tiếng, sợ làm phiền đến Tiêu mỹ nhân hát hò."
"Ở chỗ tôi ngoan thế cơ à? Ông chủ?"
"Nếu anh nghe lời một chút gọi lão công đi, em sẽ càng ngoan ngoãn hơn đó, Tiêu mỹ nhân."
Tiêu Chiến học theo Vương Nhất Bác cũng đưa tay lên nhẹ nhàng gảy gảy cằm cậu, "Lão công."
Người bên kia vẫn chăm chú lái xe, cười đến nỗi rung cả vai, "Có gì phân phó đó tiểu bảo bảo?"
Tiêu Chiến hơi bĩu môi, "Anh là tiểu bảo bảo, anh đúng là tâm lí chưa trưởng thành mới chọn ra tay với người như em."
Vương Nhất Bác như mặt trời chân lý chói qua tim, nhướn mày, "Thực sự vất vả cho anh rồi."
"Lại chẳng thế à, anh đây không phải chỉ là vượt năm ải, chém sáu tướng thôi đâu." (*)
(*) Vượt năm ải chém sáu tướng: xuất phát từ trong "Tam quốc diễn nghĩa" mang ý nghĩa là khắc phục khó khăn trùng trùng, cuối cùng cũng gặt hái được thành công.
Vương Nhất Bác tuy đã biết thừa ý đồ của Tiêu Chiến nhưng vẫn bị sự chua xót giả trân của anh chọc cười, "Ừm, anh lợi hại."
Tiêu Chiến còn đắc ý ngời ngời, "Chẳng thế thì sao."
Xe dừng lại ở một cột đèn đỏ, Vương Nhất Bác tiến sát đến hôn lên dái tai anh, giọng trầm trầm tê tê vô cùng, "Thế, chúc mừng bảo bảo, trảm yêu thành công rồi."
Cứ một câu tiếp một câu như thế cuối cùng Tiêu Chiến không nhịn được nữa liền bật cười, đôi mắt anh híp thành một đường ngang, "Đúng là diễn viên xuất sắc."
Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh đặt lên cần điều khiển rồi luồn tay mình vào, "Cảm ơn vì lời khen."
Tiêu Chiến cười, "Cảm ơn vì đã yêu thích."
Hôm đó, ngoài cửa sổ là một ngày trong xanh, nắng hồng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong khoang xe những mảnh sáng óng ánh như bụi vàng, rơi trên người hai bọn họ vừa ấm ấp vừa dịu êm.
Tiêu Chiến nhìn chăm chú vào gương mặt người mình yêu, hình như chẳng cần đắn đo gì, chỉ dựa vào suy nghĩ của con tim.
Yêu mà anh trảm được, có lẽ vẫn luôn là oanh oanh yến yến đổ xô về phía người này mà thôi.
Anh vươn người sang hôn lên khóe môi Vương Nhất Bác, "Em là món quà, là châu báu mà anh nhặt được."
Nói xong mặt anh liền đỏ bừng giống như đã uống rượu quá chén.
Dẫu cho ban đầu khổ đau có chất chồng, trên những nẻo đường đời mà hai người vẫn còn là hai đường thẳng song song, người anh yêu đã chịu đựng bao mảnh vỡ, bao gai nhọn, dẫu cho hai người đã có khoảng thời gian dài như thế không thể sánh bước bên nhau.
May mắn thay, anh cuối cùng cũng đi đến nơi này, mà người anh yêu cũng vừa hay ở đó. May mắn thay, từ nay về sau bọn họ sẽ luôn có thời gian để từ từ, tỉ mỉ chăm bẵm cho mảnh đất khô cằn và sa mạc hoang vắng này, bảo vệ cái cây xơ xác còn lại duy nhất ở đây.
Cho dù lưỡi đao có sắc bén đến đâu, cho dù trên đường đi sẽ còn vô số những cảnh tươi đẹp khác, cho dù người đó vẫn là sự tồn tại đầy yêu nghiệt, bên cạnh chắc chắn sẽ luôn có những người "rục rịch, chộn rộn" "đổ xô vào" cậu. Nhưng anh vẫn luôn có thể đắc ý, tự hào nói với cậu, chỉ có anh, yêu em nhất.
Anh yêu em nhất.
Và, chỉ yêu em mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất