Chương 39: Em ở đây
Nước nóng chảy ra từ vòi hoa sen rơi trên vai và sau lưng, Tiêu Chiến tránh đi theo bản năng. Vương Nhất Bác cụp mắt nhìn vết dấu răng tím đỏ ở sau vai anh, sau đó từng cái từng cái men theo độ cong của từng vết cắn, vừa hôn vừa liếm lên.
Tiêu Chiến vừa đau vừa ngứa, tí tí lại rụt cổ vào tránh đi, xương cánh bướm ở sau lưng còn không ngừng động đậy dưới lớp da.
Vương Nhất Bác ở đằng sau bật cười, "Trốn cái gì thế?"
Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại, đuôi mắt khẽ nhướn lên, nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên môi Vương Nhất Bác lại vội vàng quay đầu lại, "Ngứa, còn đau nữa."
Chút ít xấu hổ thường ngày ít gặp này của anh khiến Vương Nhất Bác thích thú không thôi, "Lúc làm không phải còn đau hơn cái này sao?" Vương Nhất Bác dán người lên lưng anh, "Còn ngứa ghê gớm như thế à?"
Vành tai anh khi nghe thấy câu này liền đỏ ửng lên, người đàn ông cực kì giỏi tán tỉnh đằng sau liền ôm lấy anh, cắn nhẹ lên tai anh, "Có phải anh thích em hung hăng...thao anh như thế không?"
Lúc cậu nói hai chữ cuối còn ra sức cuốn lấy Tiêu Chiến vào sâu trong lồng ngực cậu hơn. Những lúc cậu ám muội lại mạnh bạo như thế này khiến con nai con vốn đã chạy loạn trong tim anh dường như trở nên hưng phấn hơn.
Tiêu Chiến vô thức co người lại, bờ lưng cong cong như đang đắm chìm vào lòng Vương Nhất Bác, trên cổ cũng một mảnh đỏ hồng.
Dái tai bị cắn phát ngứa, giọng khàn đầy từ tính của Vương Nhất Bác như một cái lông vũ khẽ lướt qua lướt lại con tim anh, "Có phải không?"
Anh thích sự xâm nhập và chiếm cứ đầy vội vàng mà mạnh mẽ của Vương Nhất Bác, anh hi vọng Vương Nhất Bác không bao giờ hao mòn ham muốn đối với anh, làm anh đến phát đau, rơi nước mắt, thậm chí là sụp đổ tinh thần.
Anh cảm thấy bản thân thật dâm đãng, nhưng không thể phủ nhận điều đó được.
Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới, rất nhẹ rất nhẹ, chỉ "Ừm" một tiếng.
Bên tai vang đến tiếng cười giòn tan khiến lòng người mềm nhũn, "Vốn dĩ đã định tha cho anh rồi đó."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bắt chéo hai tay ghìm chặt ở sau lưng, rồi bị ấn lên thành bồn tắm đâm chọc đến nỗi khiến trong cổ họng giờ đây chỉ còn lại những tiếng thở dốc đầy dâm mị. Trên cổ đều là vết hôn cùng những dấu ấn của năm đầu ngón tay bóp mạnh còn để lại vết đỏ.
Chiếc cằm bị kìm kẹp cưỡng ép ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, nhìn thấy bản thân bị đè chặt ở eo, nước mắt ầng ậng trực trào, bờ mông cong vểnh lên bị va chạm từng cái từng cái chấn động.
Mặt anh đã đỏ rực cả lên, trên mặt còn không biết được rõ là nước mắt hay là nước nóng chảy ra từ vòi. Đôi mắt hơi nheo lại, đôi môi hơi mở ra, cái cằm vẫn bị kìm chặt hòa cùng tiếng ngâm nga khiến dáng vẻ anh hiện giờ dâm loạn không gì sáng bằng, khác một trời một vực với dáng vẻ cấm dục, hững hờ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thẳng eo đâm vào, mái tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán cũng khẽ đung đưa, những đường gân nổi rõ cùng bắp thịt trên cổ đang căng lên kéo thành một đường nét vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, cơ bắp, đường nhân ngư rõ ràng, những giọt nước và mồ hôi tí tách tí tách chảy xuống đều khiến người đàn ông này quyến rũ đến vô cùng.
Động tác của Vương Nhất Bác hung ác, cậu túm lấy eo Tiêu Chiến, mỗi lần đỉnh lộng vào đều vừa nhanh vừa chuẩn nghiền ép qua điểm sâu trong cơ thể kia. Tiêu Chiến bị thao đến nỗi sắp sụp đổ, những giọt nước mắt phấn khích trên mặt càng nhiều lên, càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn lại càng khiến Tiêu Chiến không có cách nào có thể kìm chế được, mà anh cũng không muốn kiềm chế.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang muốn bóp vụn anh, hòa tan anh, sau đó lại ôm anh vào lòng hôn lên, đem tất cả những mảnh vỡ đó ghép lại hoàn chỉnh.
Anh rất hưởng thụ, trầm luân trong đó.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác lật người lại, ôm lấy anh ép anh lên tường, anh dang rộng hai chân dưới sự thao lộng hung tàn của Vương Nhất Bác mà rên rỉ không ngừng. Tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau, tiếng nước khi tính khí xỏ xuyên vào cơ thể, hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác bật ra những tiếng hừ hừ đầy sung sướng, đều khiến từng tế bào thần kinh của anh như được nhuộm đầy khoái cảm.
Lồng ngực Vương Nhất Bác nóng hổi, tính khí đang trong cơ thể anh càng nóng hổi hơn, đâm chọc đến nỗi toàn thân anh nóng như thiêu như đốt. Anh ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, ấn chặt gáy cậu rồi ưỡn ngực lên, đưa hết toàn bộ đầu v* đã tê ngứa đến khó chịu đựng được nữa vào miệng của người đàn ông.
Vương Nhất Bác cũng thuận thế mà vân vê, cắn lấy đầu nhũ, tỉ mỉ liếm láp rồi ra sức hút vào, bóp bóp bờ mông căng tròn đưa lên gần chỗ hông cậu để dễ bề thao lộng, "Càng mạnh càng hưng phấn phải không?"
Anh chớp đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, thở hổn hển, "Dễ chịu quá..."
Vương Nhất Bác cắn mạnh ngực anh, nhìn ngắm anh run rẩy, nhìn ngắm anh đau đớn mà nhíu mày, "Bên trong anh nóng quá, cắn chặt thật đó, Bảo bảo."
Tiêu Chiến bị đỉnh đến nỗi dính chặt lên tường, nhưng vẫn cố gắng nhún nhún vai, "Thích không?"
"Thích chứ." Vương Nhất Bác cười, giữ lấy anh rồi đâm một cái thật mạnh vào điểm mẫn cảm, "Chỉ cho anh thôi."
Vương Nhất Bác ngẩng cổ hét thành tiếng, run lẩy bẩy như đang sàng gạo, thở gấp đến nỗi không khí không đi xuống nổi cổ họng, "Chỉ cho em..."
Anh biết rõ mình ăn tủy biết vị đến nghiện mất rồi, nghiện cảm giác làm tình với Vương Nhất Bác, thậm chí nghiện Vương Nhất Bác đến quên cả đường đi lối về. Sự ấm áp, nhượng bộ, hung ác, cường thế của Vương Nhất Bác là thuốc giải duy nhất cho cơn nghiện của anh, cũng là thứ thuốc độc đã ăn sâu vào xương tủy anh, vô phương cứu chữa.
Anh sẽ không thể khỏi bệnh, càng không muốn khỏi bệnh.
Xong việc, Tiêu Chiến thực sự chẳng còn chút tí ti sức lực nào nữa. Chỗ nào cũng tê dại cũng mềm nhũn đến không chịu đựng nổi, nếu mà thở cũng có thể để người khác làm giúp thì thậm chí một ngụm khí anh cũng không muốn hít vào.
Duy nhất có một chuyện khiến anh vớt nốt chút sức lực còn lại cũng muốn làm, đó chính là nâng mi mắt đã nặng trịch của mình lên nhìn Vương Nhất Bác nằm bên cạnh, mặt đối mặt.
Lúc này Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ của Vương Nhất Bác tỏa ra nụ cười, "Không phải buồn ngủ lắm rồi à? Sao còn chưa ngủ nữa."
Cậu vừa nói, cánh tay đang đệm dưới cổ Tiêu Chiến vừa gấp lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của người bạn nhỏ.
Bạn nhỏ mang theo giọng mũi vừa mệt mỏi lại buồn ngủ, khe khẽ, nũng nịu, "Em vừa nhìn trộm anh."
Vương Nhất Bác buồn cười đáp, "Là nhìn anh, không phải nhìn trộm."
Tiêu Chiến chỉ lặng yên nhìn cậu, không nói gì, gò má vẫn còn vương lại chút hồng hồng nhàn nhạt còn chưa tan đi hết, ánh đèn đêm ấm áp rọi vào trong đôi mắt anh, hàng ngàn hàng vạn mảnh sáng lung linh, nhẹ nhàng rung lên, vừa ngây thơ lại trong trẻo.
Vương Nhất Bác hết cách, giống như đang dỗ một đứa trẻ mãi không chịu ngủ trưa, giọng nói trầm trầm, dịu dàng đến chết người, "Nói chuyện nhé?"
Tiêu Chiến cười, "Hồi đầu ở ban công ai đã nói rằng mình không thích nói chuyện đấy ấy nhở?"
"Em lúc trước quả thực không thích nói chuyện lắm, nhưng mỗi lần anh nói, có lần nào em không để ý đến anh không." Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười, có lẽ cũng biết rằng mình ít nói im lặng quen rồi, chắc hẳn là anh đang nói đến cái tật này của cậu, vì thế cậu cực kì kiên nhẫn giải thích, "Em là đang nói, lúc ở cùng anh dù không nói gì cũng không cảm thấy nhàm chán một chút nào. Có hiểu chưa?"
Tiêu Chiến cười như một đứa trẻ đã no nê, có lẽ đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa, cũng không vòng vo cứng miệng thêm, "Mấy ngày này em vẫn nên đến viện phúc lợi đi."
"Vâng." Vương Nhất Bác nhìn ngắm anh một hồi, "Buổi tối sẽ trở về."
Tiêu Chiến chớp chớp hàng mi, mí mắt đã trịu nặng, nhắm mắt lại, nở một nụ cười cực kì ngọt ngào, "Anh buồn ngủ quá."
Tiêu Chiến không còn nhớ nổi ngoài trước mặt Vương Nhất Bác ra, lần cuối cùng mình làm nũng nói những câu bày tỏ tình cảm là lúc nào nữa. Hình như những tháng năm có thể làm nũng có thể tùy hứng buông thả kia, anh cũng không có cơ hội làm những điều này.
Sức khỏe của mẹ anh không tốt, vẫn luôn âu sầu u uất, ba anh thì lúc nào cũng oán trách, nói đi nói lại với anh, cả gia đình này chỉ có thể dựa hết vào con thôi.
Anh bắt buộc phải hiểu chuyện.
Vương Nhất Bác xoa xoa lưng anh, bàn tay để sau gáy anh nhẹ nhàng ôm đầu anh lại, để anh dựa sát vào lồng ngực của cậu hơn, đặt lên trán anh một nụ hôn nhàn nhạt, "Ngủ đi."
Tiêu Chiến lại cố chống đỡ mi mắt, nhìn người đàn ông đang nhìn ngắm mình một cái, tất cả những thứ hoa thơm cỏ ngọt, những gió lộng mây bay tưởng chừng như mình không bao giờ có được kia, giờ này phút này dường như đều đã tụ họp đầy đủ ở đây, "Em phải chờ anh ngủ mới được ngủ đó."
"Được."
Tiêu Chiến buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt lại liền không có động tĩnh gì nữa. Nhưng lúc Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh đã ngủ say, bỗng nhiên anh lại thì thầm, "Vương Nhất Bác..."
"Ơi." Âm thanh hồi đáp vừa trầm vừa ấm, luôn khiến trái tim người ta như tan chảy cả ra, "Ngủ đi nào.". Ngôn Tình Cổ Đại
Tiêu Chiến dịch dịch người trong vòng tay Vương Nhất Bác, đặt trán mình kê lên mặt cậu, lại như xác nhận lại mà khẽ dụi dụi, mơ mơ màng màng rầm rì, "Chồng ơi..."
"Em ở đây."
Mấy ngày sau đó, đều như hương rượu Whiskey, vừa nồng nàn đượm hương lại triền miên kéo dài. Ban ngày Vương Nhất Bác vẫn đến viện phúc lợi như cũ, nhưng tối đến dù đã muộn như thế nào đều sẽ trở về nhà, hoàn toàn không giống như lời đã nói mấy ngày trước, ở luôn viện phúc lợi. Chuyện này đã bị Tề Vận lôi ra chế giễu mấy lần, "Trong nhà anh có thứ đồ gì quý giá sợ bị người xấu trộm mất đấy hả, ngày nào cũng đi đi lại lại như thế, sáng bảnh mắt ra 5-6 giờ đã ra ngoài, nửa đêm nửa hôm cũng vội vàng về nhà."
Chỉ có điều là Vương Nhất Bác hoàn toàn giả điếc dở, một tí tẹo phản ứng cũng không thèm cho, Tề Vận mới thôi bày trò. Tiêu Chiến nghe thấy tự nhiên cũng thấy vui lây, chỉ là kế hoạch tề gia nội trợ của anh ấp ủ bấy lâu, bây giờ đến cái bếp ga cũng không có cơ hội đỏ lửa. Mỗi ngày, lúc anh tỉnh dậy Vương Nhất Bác đã không còn ở nhà, anh cũng thử đặt báo thức rồi nhưng không biết vì sao lúc nào cũng bị tắt mất, trước nay chưa từng nghe thấy nó reo lần nào. Buổi tối đợi đến lúc Vương Nhất Bác trở về, lại được một cốc sữa nóng dỗ dành về phòng đi ngủ, muốn làm bữa ăn đêm cũng không có cơ hội, lại còn bị Vương Nhất Bác lạnh mặt năm lần bảy lượt bảo anh không cần đợi cậu.
Phải đợi đến tận khi Vương Nhất Bác lo liệu mọi chuyện ban đầu liên quan đến việc trùng tu lại viện phúc lợi xong xuôi, giờ chỉ còn mỗi việc theo kế hoạch mà tiến hành thôi, thì Tiêu Chiến cuối cùng cũng có cơ hội lần đầu trổ tài nấu cơm cho Vương Nhất Bác ăn.
Ngày hôm đó hiếm lắm mới có ngày dậy được sớm, Tiêu Chiến vừa nhúc nhích người một cái, người đang ôm anh cũng bị lay tỉnh, "Sao dậy sớm thế?"
"Đi mua đồ ăn ấy."
Vương Nhất Bác lôi anh lại, "Sai Tề Vận đi."
"Không được. Tề Vận còn bận rộn việc ở quán, sao còn phải quan tâm luôn cả chuyện trong nhà em thế? Cậu ấy có phải bảo mẫu của em đâu." Tiêu Chiến đập lên tay cậu, "Em đi mua đi, anh vào nhà bếp lôi đồ đạc ra rửa đã."
Vương Nhất Bác vẫn cuốn lấy anh không buông, "Em có biết loại rau nào với loại nào đâu. Để Tề Vận đi đi."
Tiêu Chiến cáu, ở trong lòng cậu xoay người, đối mặt với cậu, cong mắt nở một nụ cười rất giả trân, "Em có đi hay không."
Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, "Uy hiếp em đấy à?"
"Anh sao mà dám uy hiếp em chứ." Tiêu Chiến đạp chăn ra, "Em không đi thì anh đi."
Tiêu Chiến cực kì hài lòng nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác bước ra khỏi cửa, cho dù Vương Nhất Bác vẫn gọi điện cho người tiếp ứng Tề Vận, nhưng trong cuộc điện thoại đó, Vương Nhất Bác bị Tề Vận chế giễu đến tận mấy lần, mặt đều đen sì cả đi.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo như muốn ná thở.
Vương Nhất Bác cúp điện thoại chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Chiến bỗng nhiên như nhớ ra cái gì liền lon ton nhảy chân sáo đến, đặt lên má cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại dùng giọng nũng nịu nói, "Chồng yêu vất vả rồi."
Vương Nhất Bác nhìn rồi lại nhìn anh, sau đó bật cười véo đầu mũi anh, "Anh lợi hại thiệt."
Đáy mắt Tiêu Chiến long lanh phát sáng, anh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, học theo câu của Tề Vận trong điện thoại, "Tất nhiên rồi, có thể sai ông chủ không nhuốm khói lửa trần gian của Ngàn Chén Không Say đích thân đi mua rau, anh còn tự thấy anh giỏi nữa là."
Vương Nhất Bác liền hết cách xin đầu hàng, "Ok ok ok, em đi đây."
Ở bên này Vương Nhất Bác đã đóng cửa lại, Tiêu Chiến đứng trước cửa thêm một lúc nữa mới lê đôi dép đi trong nhà đi vào bếp. Nghĩ đến hai năm này, giờ bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này không còn là một nơi anh chỉ thuê để ở tạm nữa.
Hai năm này hững hờ trôi qua thật nhanh, như bóng câu qua cửa sổ vậy. Điều Vương Nhất Bác dành cho anh đều là những ngày tháng chân thành tốt đẹp, cho dù việc yêu và thích từ chỗ nào bắt đầu, từ lúc nào bắt đầu, thì từ đầu đến cuối anh đều là người được yêu thương, trân trọng, hoặc cũng có thể là tâm trạng thay đổi rồi, quay đầu nhìn lại cũng chỉ toàn là những ngày tháng dịu dàng, chiều chuộng, ngày lại qua ngày, năm lại qua năm.
Tiêu Chiến đã rửa sạch bong kin kít mọi đồ dùng trong nhà bếp mà ngay cả Vương Nhất Bác mua về cũng chưa từng dùng qua lần nào. Ánh nắng vàng rực rỡ ngoài ban công chiếu vào khiến căn phòng trở nên sáng bừng sức sống, thỉnh thoảng có vài cơn gió lại êm đềm thổi qua.
Quả là một ngày đẹp trời, tâm tình anh cũng cực kì vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tiêu Chiến lia ánh mắt qua, động tác trong tay cũng dừng khựng lại.
"Đang làm gì thế?" Đó là người ba ruột nếu không có chuyện thì chẳng bao giờ chịu gọi cho anh lấy một cuộc.
"Đang dọn dẹp nhà cửa ạ." Anh cũng không có nhiều chuyện có thể nói với ba.
"Về nhà đi, ta có chuyện muốn nói với con."
Tim Tiêu Chiến bỗng co thắt lại, cuối cùng vẫn là anh có tật giật mình, "Chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại được ạ?"
"Ta kêu con về nhà! Nếu con không muốn làm ta tức chết thì ngày mai lập tức quay về!"
==============================
A Zhu: trùi ui chương này tui dịch mà tự xỉu up xỉu dowm ấy, nhất là đoạn dỗ ngủ kia kìa, tim tan chảy... hự hự hự...
Với lại, ờ đúng rồi đấy, lại sóng gió....
Tiêu Chiến vừa đau vừa ngứa, tí tí lại rụt cổ vào tránh đi, xương cánh bướm ở sau lưng còn không ngừng động đậy dưới lớp da.
Vương Nhất Bác ở đằng sau bật cười, "Trốn cái gì thế?"
Tiêu Chiến ngoảnh đầu lại, đuôi mắt khẽ nhướn lên, nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên môi Vương Nhất Bác lại vội vàng quay đầu lại, "Ngứa, còn đau nữa."
Chút ít xấu hổ thường ngày ít gặp này của anh khiến Vương Nhất Bác thích thú không thôi, "Lúc làm không phải còn đau hơn cái này sao?" Vương Nhất Bác dán người lên lưng anh, "Còn ngứa ghê gớm như thế à?"
Vành tai anh khi nghe thấy câu này liền đỏ ửng lên, người đàn ông cực kì giỏi tán tỉnh đằng sau liền ôm lấy anh, cắn nhẹ lên tai anh, "Có phải anh thích em hung hăng...thao anh như thế không?"
Lúc cậu nói hai chữ cuối còn ra sức cuốn lấy Tiêu Chiến vào sâu trong lồng ngực cậu hơn. Những lúc cậu ám muội lại mạnh bạo như thế này khiến con nai con vốn đã chạy loạn trong tim anh dường như trở nên hưng phấn hơn.
Tiêu Chiến vô thức co người lại, bờ lưng cong cong như đang đắm chìm vào lòng Vương Nhất Bác, trên cổ cũng một mảnh đỏ hồng.
Dái tai bị cắn phát ngứa, giọng khàn đầy từ tính của Vương Nhất Bác như một cái lông vũ khẽ lướt qua lướt lại con tim anh, "Có phải không?"
Anh thích sự xâm nhập và chiếm cứ đầy vội vàng mà mạnh mẽ của Vương Nhất Bác, anh hi vọng Vương Nhất Bác không bao giờ hao mòn ham muốn đối với anh, làm anh đến phát đau, rơi nước mắt, thậm chí là sụp đổ tinh thần.
Anh cảm thấy bản thân thật dâm đãng, nhưng không thể phủ nhận điều đó được.
Tiêu Chiến cắn cắn môi dưới, rất nhẹ rất nhẹ, chỉ "Ừm" một tiếng.
Bên tai vang đến tiếng cười giòn tan khiến lòng người mềm nhũn, "Vốn dĩ đã định tha cho anh rồi đó."
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác bắt chéo hai tay ghìm chặt ở sau lưng, rồi bị ấn lên thành bồn tắm đâm chọc đến nỗi khiến trong cổ họng giờ đây chỉ còn lại những tiếng thở dốc đầy dâm mị. Trên cổ đều là vết hôn cùng những dấu ấn của năm đầu ngón tay bóp mạnh còn để lại vết đỏ.
Chiếc cằm bị kìm kẹp cưỡng ép ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, nhìn thấy bản thân bị đè chặt ở eo, nước mắt ầng ậng trực trào, bờ mông cong vểnh lên bị va chạm từng cái từng cái chấn động.
Mặt anh đã đỏ rực cả lên, trên mặt còn không biết được rõ là nước mắt hay là nước nóng chảy ra từ vòi. Đôi mắt hơi nheo lại, đôi môi hơi mở ra, cái cằm vẫn bị kìm chặt hòa cùng tiếng ngâm nga khiến dáng vẻ anh hiện giờ dâm loạn không gì sáng bằng, khác một trời một vực với dáng vẻ cấm dục, hững hờ của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác thẳng eo đâm vào, mái tóc ướt nhẹp rủ xuống trước trán cũng khẽ đung đưa, những đường gân nổi rõ cùng bắp thịt trên cổ đang căng lên kéo thành một đường nét vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, cơ bắp, đường nhân ngư rõ ràng, những giọt nước và mồ hôi tí tách tí tách chảy xuống đều khiến người đàn ông này quyến rũ đến vô cùng.
Động tác của Vương Nhất Bác hung ác, cậu túm lấy eo Tiêu Chiến, mỗi lần đỉnh lộng vào đều vừa nhanh vừa chuẩn nghiền ép qua điểm sâu trong cơ thể kia. Tiêu Chiến bị thao đến nỗi sắp sụp đổ, những giọt nước mắt phấn khích trên mặt càng nhiều lên, càng lúc càng run rẩy dữ dội hơn lại càng khiến Tiêu Chiến không có cách nào có thể kìm chế được, mà anh cũng không muốn kiềm chế.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang muốn bóp vụn anh, hòa tan anh, sau đó lại ôm anh vào lòng hôn lên, đem tất cả những mảnh vỡ đó ghép lại hoàn chỉnh.
Anh rất hưởng thụ, trầm luân trong đó.
Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác lật người lại, ôm lấy anh ép anh lên tường, anh dang rộng hai chân dưới sự thao lộng hung tàn của Vương Nhất Bác mà rên rỉ không ngừng. Tiếng hai cơ thể va chạm vào nhau, tiếng nước khi tính khí xỏ xuyên vào cơ thể, hơi thở nặng nề của Vương Nhất Bác bật ra những tiếng hừ hừ đầy sung sướng, đều khiến từng tế bào thần kinh của anh như được nhuộm đầy khoái cảm.
Lồng ngực Vương Nhất Bác nóng hổi, tính khí đang trong cơ thể anh càng nóng hổi hơn, đâm chọc đến nỗi toàn thân anh nóng như thiêu như đốt. Anh ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, ấn chặt gáy cậu rồi ưỡn ngực lên, đưa hết toàn bộ đầu v* đã tê ngứa đến khó chịu đựng được nữa vào miệng của người đàn ông.
Vương Nhất Bác cũng thuận thế mà vân vê, cắn lấy đầu nhũ, tỉ mỉ liếm láp rồi ra sức hút vào, bóp bóp bờ mông căng tròn đưa lên gần chỗ hông cậu để dễ bề thao lộng, "Càng mạnh càng hưng phấn phải không?"
Anh chớp đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, thở hổn hển, "Dễ chịu quá..."
Vương Nhất Bác cắn mạnh ngực anh, nhìn ngắm anh run rẩy, nhìn ngắm anh đau đớn mà nhíu mày, "Bên trong anh nóng quá, cắn chặt thật đó, Bảo bảo."
Tiêu Chiến bị đỉnh đến nỗi dính chặt lên tường, nhưng vẫn cố gắng nhún nhún vai, "Thích không?"
"Thích chứ." Vương Nhất Bác cười, giữ lấy anh rồi đâm một cái thật mạnh vào điểm mẫn cảm, "Chỉ cho anh thôi."
Vương Nhất Bác ngẩng cổ hét thành tiếng, run lẩy bẩy như đang sàng gạo, thở gấp đến nỗi không khí không đi xuống nổi cổ họng, "Chỉ cho em..."
Anh biết rõ mình ăn tủy biết vị đến nghiện mất rồi, nghiện cảm giác làm tình với Vương Nhất Bác, thậm chí nghiện Vương Nhất Bác đến quên cả đường đi lối về. Sự ấm áp, nhượng bộ, hung ác, cường thế của Vương Nhất Bác là thuốc giải duy nhất cho cơn nghiện của anh, cũng là thứ thuốc độc đã ăn sâu vào xương tủy anh, vô phương cứu chữa.
Anh sẽ không thể khỏi bệnh, càng không muốn khỏi bệnh.
Xong việc, Tiêu Chiến thực sự chẳng còn chút tí ti sức lực nào nữa. Chỗ nào cũng tê dại cũng mềm nhũn đến không chịu đựng nổi, nếu mà thở cũng có thể để người khác làm giúp thì thậm chí một ngụm khí anh cũng không muốn hít vào.
Duy nhất có một chuyện khiến anh vớt nốt chút sức lực còn lại cũng muốn làm, đó chính là nâng mi mắt đã nặng trịch của mình lên nhìn Vương Nhất Bác nằm bên cạnh, mặt đối mặt.
Lúc này Vương Nhất Bác cũng đang nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau, gương mặt anh tuấn, đẹp đẽ của Vương Nhất Bác tỏa ra nụ cười, "Không phải buồn ngủ lắm rồi à? Sao còn chưa ngủ nữa."
Cậu vừa nói, cánh tay đang đệm dưới cổ Tiêu Chiến vừa gấp lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của người bạn nhỏ.
Bạn nhỏ mang theo giọng mũi vừa mệt mỏi lại buồn ngủ, khe khẽ, nũng nịu, "Em vừa nhìn trộm anh."
Vương Nhất Bác buồn cười đáp, "Là nhìn anh, không phải nhìn trộm."
Tiêu Chiến chỉ lặng yên nhìn cậu, không nói gì, gò má vẫn còn vương lại chút hồng hồng nhàn nhạt còn chưa tan đi hết, ánh đèn đêm ấm áp rọi vào trong đôi mắt anh, hàng ngàn hàng vạn mảnh sáng lung linh, nhẹ nhàng rung lên, vừa ngây thơ lại trong trẻo.
Vương Nhất Bác hết cách, giống như đang dỗ một đứa trẻ mãi không chịu ngủ trưa, giọng nói trầm trầm, dịu dàng đến chết người, "Nói chuyện nhé?"
Tiêu Chiến cười, "Hồi đầu ở ban công ai đã nói rằng mình không thích nói chuyện đấy ấy nhở?"
"Em lúc trước quả thực không thích nói chuyện lắm, nhưng mỗi lần anh nói, có lần nào em không để ý đến anh không." Vương Nhất Bác vừa tức vừa buồn cười, có lẽ cũng biết rằng mình ít nói im lặng quen rồi, chắc hẳn là anh đang nói đến cái tật này của cậu, vì thế cậu cực kì kiên nhẫn giải thích, "Em là đang nói, lúc ở cùng anh dù không nói gì cũng không cảm thấy nhàm chán một chút nào. Có hiểu chưa?"
Tiêu Chiến cười như một đứa trẻ đã no nê, có lẽ đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa, cũng không vòng vo cứng miệng thêm, "Mấy ngày này em vẫn nên đến viện phúc lợi đi."
"Vâng." Vương Nhất Bác nhìn ngắm anh một hồi, "Buổi tối sẽ trở về."
Tiêu Chiến chớp chớp hàng mi, mí mắt đã trịu nặng, nhắm mắt lại, nở một nụ cười cực kì ngọt ngào, "Anh buồn ngủ quá."
Tiêu Chiến không còn nhớ nổi ngoài trước mặt Vương Nhất Bác ra, lần cuối cùng mình làm nũng nói những câu bày tỏ tình cảm là lúc nào nữa. Hình như những tháng năm có thể làm nũng có thể tùy hứng buông thả kia, anh cũng không có cơ hội làm những điều này.
Sức khỏe của mẹ anh không tốt, vẫn luôn âu sầu u uất, ba anh thì lúc nào cũng oán trách, nói đi nói lại với anh, cả gia đình này chỉ có thể dựa hết vào con thôi.
Anh bắt buộc phải hiểu chuyện.
Vương Nhất Bác xoa xoa lưng anh, bàn tay để sau gáy anh nhẹ nhàng ôm đầu anh lại, để anh dựa sát vào lồng ngực của cậu hơn, đặt lên trán anh một nụ hôn nhàn nhạt, "Ngủ đi."
Tiêu Chiến lại cố chống đỡ mi mắt, nhìn người đàn ông đang nhìn ngắm mình một cái, tất cả những thứ hoa thơm cỏ ngọt, những gió lộng mây bay tưởng chừng như mình không bao giờ có được kia, giờ này phút này dường như đều đã tụ họp đầy đủ ở đây, "Em phải chờ anh ngủ mới được ngủ đó."
"Được."
Tiêu Chiến buồn ngủ lắm rồi, nhắm mắt lại liền không có động tĩnh gì nữa. Nhưng lúc Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh đã ngủ say, bỗng nhiên anh lại thì thầm, "Vương Nhất Bác..."
"Ơi." Âm thanh hồi đáp vừa trầm vừa ấm, luôn khiến trái tim người ta như tan chảy cả ra, "Ngủ đi nào.". Ngôn Tình Cổ Đại
Tiêu Chiến dịch dịch người trong vòng tay Vương Nhất Bác, đặt trán mình kê lên mặt cậu, lại như xác nhận lại mà khẽ dụi dụi, mơ mơ màng màng rầm rì, "Chồng ơi..."
"Em ở đây."
Mấy ngày sau đó, đều như hương rượu Whiskey, vừa nồng nàn đượm hương lại triền miên kéo dài. Ban ngày Vương Nhất Bác vẫn đến viện phúc lợi như cũ, nhưng tối đến dù đã muộn như thế nào đều sẽ trở về nhà, hoàn toàn không giống như lời đã nói mấy ngày trước, ở luôn viện phúc lợi. Chuyện này đã bị Tề Vận lôi ra chế giễu mấy lần, "Trong nhà anh có thứ đồ gì quý giá sợ bị người xấu trộm mất đấy hả, ngày nào cũng đi đi lại lại như thế, sáng bảnh mắt ra 5-6 giờ đã ra ngoài, nửa đêm nửa hôm cũng vội vàng về nhà."
Chỉ có điều là Vương Nhất Bác hoàn toàn giả điếc dở, một tí tẹo phản ứng cũng không thèm cho, Tề Vận mới thôi bày trò. Tiêu Chiến nghe thấy tự nhiên cũng thấy vui lây, chỉ là kế hoạch tề gia nội trợ của anh ấp ủ bấy lâu, bây giờ đến cái bếp ga cũng không có cơ hội đỏ lửa. Mỗi ngày, lúc anh tỉnh dậy Vương Nhất Bác đã không còn ở nhà, anh cũng thử đặt báo thức rồi nhưng không biết vì sao lúc nào cũng bị tắt mất, trước nay chưa từng nghe thấy nó reo lần nào. Buổi tối đợi đến lúc Vương Nhất Bác trở về, lại được một cốc sữa nóng dỗ dành về phòng đi ngủ, muốn làm bữa ăn đêm cũng không có cơ hội, lại còn bị Vương Nhất Bác lạnh mặt năm lần bảy lượt bảo anh không cần đợi cậu.
Phải đợi đến tận khi Vương Nhất Bác lo liệu mọi chuyện ban đầu liên quan đến việc trùng tu lại viện phúc lợi xong xuôi, giờ chỉ còn mỗi việc theo kế hoạch mà tiến hành thôi, thì Tiêu Chiến cuối cùng cũng có cơ hội lần đầu trổ tài nấu cơm cho Vương Nhất Bác ăn.
Ngày hôm đó hiếm lắm mới có ngày dậy được sớm, Tiêu Chiến vừa nhúc nhích người một cái, người đang ôm anh cũng bị lay tỉnh, "Sao dậy sớm thế?"
"Đi mua đồ ăn ấy."
Vương Nhất Bác lôi anh lại, "Sai Tề Vận đi."
"Không được. Tề Vận còn bận rộn việc ở quán, sao còn phải quan tâm luôn cả chuyện trong nhà em thế? Cậu ấy có phải bảo mẫu của em đâu." Tiêu Chiến đập lên tay cậu, "Em đi mua đi, anh vào nhà bếp lôi đồ đạc ra rửa đã."
Vương Nhất Bác vẫn cuốn lấy anh không buông, "Em có biết loại rau nào với loại nào đâu. Để Tề Vận đi đi."
Tiêu Chiến cáu, ở trong lòng cậu xoay người, đối mặt với cậu, cong mắt nở một nụ cười rất giả trân, "Em có đi hay không."
Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, "Uy hiếp em đấy à?"
"Anh sao mà dám uy hiếp em chứ." Tiêu Chiến đạp chăn ra, "Em không đi thì anh đi."
Tiêu Chiến cực kì hài lòng nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác bước ra khỏi cửa, cho dù Vương Nhất Bác vẫn gọi điện cho người tiếp ứng Tề Vận, nhưng trong cuộc điện thoại đó, Vương Nhất Bác bị Tề Vận chế giễu đến tận mấy lần, mặt đều đen sì cả đi.
Tiêu Chiến đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo như muốn ná thở.
Vương Nhất Bác cúp điện thoại chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Chiến bỗng nhiên như nhớ ra cái gì liền lon ton nhảy chân sáo đến, đặt lên má cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại dùng giọng nũng nịu nói, "Chồng yêu vất vả rồi."
Vương Nhất Bác nhìn rồi lại nhìn anh, sau đó bật cười véo đầu mũi anh, "Anh lợi hại thiệt."
Đáy mắt Tiêu Chiến long lanh phát sáng, anh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, học theo câu của Tề Vận trong điện thoại, "Tất nhiên rồi, có thể sai ông chủ không nhuốm khói lửa trần gian của Ngàn Chén Không Say đích thân đi mua rau, anh còn tự thấy anh giỏi nữa là."
Vương Nhất Bác liền hết cách xin đầu hàng, "Ok ok ok, em đi đây."
Ở bên này Vương Nhất Bác đã đóng cửa lại, Tiêu Chiến đứng trước cửa thêm một lúc nữa mới lê đôi dép đi trong nhà đi vào bếp. Nghĩ đến hai năm này, giờ bỗng nhiên cảm thấy căn nhà này không còn là một nơi anh chỉ thuê để ở tạm nữa.
Hai năm này hững hờ trôi qua thật nhanh, như bóng câu qua cửa sổ vậy. Điều Vương Nhất Bác dành cho anh đều là những ngày tháng chân thành tốt đẹp, cho dù việc yêu và thích từ chỗ nào bắt đầu, từ lúc nào bắt đầu, thì từ đầu đến cuối anh đều là người được yêu thương, trân trọng, hoặc cũng có thể là tâm trạng thay đổi rồi, quay đầu nhìn lại cũng chỉ toàn là những ngày tháng dịu dàng, chiều chuộng, ngày lại qua ngày, năm lại qua năm.
Tiêu Chiến đã rửa sạch bong kin kít mọi đồ dùng trong nhà bếp mà ngay cả Vương Nhất Bác mua về cũng chưa từng dùng qua lần nào. Ánh nắng vàng rực rỡ ngoài ban công chiếu vào khiến căn phòng trở nên sáng bừng sức sống, thỉnh thoảng có vài cơn gió lại êm đềm thổi qua.
Quả là một ngày đẹp trời, tâm tình anh cũng cực kì vui vẻ.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Tiêu Chiến lia ánh mắt qua, động tác trong tay cũng dừng khựng lại.
"Đang làm gì thế?" Đó là người ba ruột nếu không có chuyện thì chẳng bao giờ chịu gọi cho anh lấy một cuộc.
"Đang dọn dẹp nhà cửa ạ." Anh cũng không có nhiều chuyện có thể nói với ba.
"Về nhà đi, ta có chuyện muốn nói với con."
Tim Tiêu Chiến bỗng co thắt lại, cuối cùng vẫn là anh có tật giật mình, "Chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại được ạ?"
"Ta kêu con về nhà! Nếu con không muốn làm ta tức chết thì ngày mai lập tức quay về!"
==============================
A Zhu: trùi ui chương này tui dịch mà tự xỉu up xỉu dowm ấy, nhất là đoạn dỗ ngủ kia kìa, tim tan chảy... hự hự hự...
Với lại, ờ đúng rồi đấy, lại sóng gió....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất