Chương 15: Hoa tưởng dung
Chương 15: Hoa tưởng dung
Tạ Doãn vẫn cầm tờ giấy kia trong tay, không nhịn được cười mà nhìn Ngôn Băng Vân, hỏi:
"Ngươi còn gì muốn nói?"
"Ty chức không còn lời nào để nói." Ngôn Băng Vân buồn bực nói: "Xin điện hạ trách phạt."
Tạ Doãn tiện tay để tờ giấy lên trên bàn, dứt khoát ôm chặt lấy người, cách vài lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được vòng eo cực kỳ dẻo dai do rèn luyện lâu ngày mà thành dưới lòng bàn tay mình, mà người trong lòng hắn thì đang buông mày rũ mắt, biểu cảm kia không rõ là đang tức giận hay đang thẹn thùng, khuôn mặt ửng lên một tầng hồng nhạt xinh đẹp, hàng mi dài khẽ rung, hệt như cánh bướm lay động trong gió. Hắn không nhịn được lại muốn hôn, nhưng Ngôn Băng Vân đã kịp nghiêng đầu sang một bên, gượng gạo né tránh.
Trong lòng Tạ Doãn vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ đến cùng cực, cuối cùng nói:
"Ta đi tìm Nguyệt Hồ, thuần túy là vì muốn nghe nàng gảy tỳ bà, thật sự không có nửa điểm tư tình hay hứng thú với bản thân nàng, huynh có tin ta không?"
"Điện hạ là người phong nhã, thích nghe khúc hay thích người đàn khúc đều hợp tình hợp lý, không cần phải giải thích với ty chức."
Ngôn Băng Vân đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhưng tư thế nghiêng đầu sang một bên lại để lộ hoàn toàn cần cổ trắng nõn, Tạ Doãn đè xuống ý xấu muốn để lại dấu vết trên đó xuống, nói:
"Nếu ta không giải thích thì không biết huynh còn muốn vẽ bao nhiêu tranh con rùa để mắng ta đâu."
Hắn thở dài, lại nói tiếp:
"Ta thích nghe đàn tỳ bà, là bởi vì mẫu phi gảy đàn tỳ bà rất hay. Khi còn nhỏ ở trong cung, ta thường xuyên có thể nghe bà gảy đàn, sau khi bà mất, ta đã tìm rất nhiều người đến đàn, tới tới lui lui cũng không tìm được một ai đàn giống. Gặp Nguyệt Hồ cũng là nhân duyên xảo hợp thôi, nàng đàn rất khá, làm cho ta nhớ tới mẫu phi, cho nên khi ta rảnh rỗi thì sẽ đến nghe một lát."
Cuối cùng Ngôn Băng Vân cũng quay đầu lại, trong mắt tựa như có chút xúc động, Tạ Doãn cảm thấy ánh mắt kia vừa dịu dàng lại vừa thuần khiết, đáy mắt như có bóng nước mênh mang, trắng đen rõ ràng, thật khiến người ta hận không thể cả đời chìm đắm trong đó.
"Nhưng sau khi gặp lại huynh, ta đã không đến đó nữa."
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, thả nhẹ giọng, hệt như sợ làm kinh động đến cái gì đó.
"Nói đến cũng lạ, trước đây tuy rằng ta đi chơi khắp chốn, cũng quen biết không ít bạn chơi cùng, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy cô đơn, thường xuyên nhớ đến mẫu phi, nhớ về khoảng thời gian còn ở bên bà. Nhưng sau khi huynh đến, ta lại ít khi nhớ đến, tựa như bất chợt trong một lúc nào đó, ta cảm thấy bản thân không còn là một kẻ cô độc nữa. Ta luôn không nói cho huynh biết, là vì không muốn làm huynh sợ..."
Ngôn Băng Vân chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn:
"Điện hạ tiếp nhận rất nhiều việc, ngày ngày bận rộn, đương nhiên là ít nghĩ đến."
Tạ Doãn nghiêng người hôn lên đôi mắt kia, khe khẽ thở dài:
"Nhìn xem, huynh lại chuẩn bị muốn đẩy ta ra."
"Điện hạ..."
"Tiểu Ngôn."
Tạ Doãn cảm thấy trong lòng bất ổn, vừa rồi bị những lời kia nện mạnh đến mức suýt ngã quỵ, giương mắt lên lại nhìn thấy vẻ mặt trốn tránh thấp thỏm của Ngôn Băng Vân, hắn không kìm lòng nổi mà nghiêng người hôn lên. Rất nhiều chuyện đến ngay cả bản thân hắn cũng chưa thể xác định, chẳng qua là hắn không cách nào buông tay ra nữa.
"Nếu như huynh thật sự không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không cố ép huynh. Thật ra vốn dĩ ta còn thầm nghĩ chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy huynh là tốt rồi, cũng không định thử huynh đâu, nhưng sáng nay huynh thật sự đã chọc tức ta. Thái tử biết dùng huynh để uy hiếp ta tránh xa đoạt trữ, Yến vương cũng biết dùng huynh để thuyết phục ta nhập cuộc. Ngay cả vị hoàng tẩu đang mang thai ở nhà an dưỡng kia của ta cũng biết huynh là nơi trái tim ta hướng về, cũng là tình yêu mà ta không thể kiểm soát được. Chỉ riêng huynh là cố tình không biết. Huynh không biết cũng được thôi, huynh lại còn đẩy ta đến chỗ người khác, còn xúi giục ta đi tìm Nguyệt Hồ?"
Tạ Doãn càng nói càng ấm ức, dỗi hờn mà kết luận:
"Cho nên huynh không thể trách ta tương kế tựu kế mà thử huynh. Hơn nữa nếu không bày ra ván cờ này, ta vẫn sẽ không biết rằng thật ra trong lòng huynh cũng nhớ đến ta."
"Điện hạ! Ta..."
Ngôn Băng Vân bỗng nhiên nâng mắt lên, để hắn thấy rõ được phần cự tuyệt cùng ý muốn chùn bước trong mắt y, một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, Tạ Doãn cảm thấy đau nhói, mặc dù không biết rõ là đau ở chỗ nào. Hắn chỉ có thể thuận theo bản năng mà hôn lên, lấp kín môi y, cạy mở khớp hàm, mút lấy đầu lưỡi non mềm, ép y phải nuốt hết những lời từ chối cùng trốn tránh xuống, buộc y phải dũng cảm đối mặt với đoạn tình cảm chân thành này.
"Tiểu Ngôn... Tiểu Ngôn..."
Hắn thấp giọng gọi tên y, thỏa mãn nhìn gò má cùng cần cổ của người trong lòng biến thành một mảnh ửng hồng vì nụ hôn của hắn.
"Huynh cũng thích ta, huynh không lừa được ta đâu..."
Hắn đã nhẫn nại thật lâu, thậm chí còn nghĩ chỉ cần người này ở trong tầm mắt của bản thân là được rồi, nghĩ rằng phần tình yêu chớm nở trong lặng thầm này chỉ giống như nắng ấm trời đông hay gió mát ngày hè, mỏng manh nhẹ bẫng. Nhưng đến khi thật sự ôm trong vòng tay rồi kề sát lồng ngực hắn mới biết được, hóa ra bản thân đã nhẫn nhịn lâu đến như vậy, lâu đến mức không muốn nhịn nữa, lâu đến mức thầm nghĩ dùng nụ hôn mà hòa tan y, hòa tan khối băng ngày đông lạnh thành dòng nước ấm khi xuân sang, sau đó vĩnh viễn được hắn vốc lên rồi nâng niu trong lòng bàn tay.
Tiếng bước chân vội vã bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó là giọng nói của Tần Xuyên từ xa vang lại gần:
"Ngôn công tử! Yến vương sai người mang đồ đến..."
Ngôn Băng Vân dùng một chưởng đẩy Tạ Doãn ra, y dùng sức rất lớn, mà hắn lại không đề phòng, ngay lập tức đụng mạnh vào cột nhà phía sau, "uỵch" một tiếng thật nặng.
Tần Xuyên đã nhảy vào trong phòng rồi, đang thò đầu vào gian trong xem xét:
"Chủ tử?"
Tạ Doãn tự mình xoa xoa phần sau đầu bị đau do đụng vào cột nhà, xoay người lại, hai mắt tối sầm nói:
"Làm gì mà giật đùng đùng lên như vậy?"
"Yến vương sai người tặng nhiều đồ nọ đồ kia đến, nghe Mi Nương nói đều là bảo bối do ngoại bang tiến cống, chủ tử có đi xem thử không?"
Tạ Doãn tức đến mức mắng cũng lười mắng cậu:
"Bảo bối của phủ Đoan vương ít quá phải không, ngươi không thích ở lại nữa chứ gì? Được, ngày mai cho ngươi đến phủ Yến vương làm việc, ta sẽ tự mình đưa ngươi sang đó."
Tần Xuyên bị dọa sợ, "phập" một tiếng quỳ xuống, vội la lên:
"Chủ tử, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này! Thuộc hạ là thấy Ngôn công tử hôm nay buồn bã không vui, cho nên mới muốn dẫn y đi xem mấy thứ đồ thú vị..."
Tạ Doãn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Vào phòng của người khác mà không biết gõ cửa sao? Ta thấy người tuổi thì lớn lên nhưng ngược lại quy củ càng học càng thụt lùi đấy!"
"Cửa... cửa đang mở mà..."
Tạ Doãn cả giận nói:
"Còn dám xảo biện!"
Tần Xuyên lập tức câm như hến, quỳ gối tại chỗ không dám nói thêm gì nữa. Ngược lại Ngôn Băng Vân đang đứng phía sau hắn lên tiếng:
"Là ty chức quên đóng cửa, không trách Tần Xuyên được, cậu ấy cũng chỉ có ý tốt, vẫn mong Điện hạ bớt giận."
Tạ Doãn quay đầu lại, người kia đã kịp thời lảng tránh ánh mắt của hắn rồi. Thế nhưng vệt ửng hồng còn chưa kịp tan nơi gò má, cùng với đôi môi bởi vì bị hắn yêu chiều hết lần này đến lần khác mà màu sắc hóa tươi đẹp ướt át thêm nhiều phần của y, không một điểm nào là không thể hiện rõ sự đón nhận cùng dung túng mà y dành cho hắn. Vừa nghĩ đến đây, phần hờn dỗi khó chịu trong lòng cũng tự tiêu tan, Tạ Doãn quay lại nói với Tần Xuyên:
"Cho ngươi thêm cơ hội nữa, lần này coi như bỏ qua, đi theo Mi Nương học quy củ cho tử tế, để lần sau ra ngoài đỡ phải làm mất mặt phủ Đoan vương ta!"
Tần Xuyên ngoan ngoãn đáp một tiếng, Tạ Doãn nhân tiện nói:
"Đi ra ngoài đi. Nhớ đóng kín cửa lại cho ta."
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt rồi, Tạ Doãn xoay người, nhìn thấy Ngôn Băng Vân gần như là cùng lúc đó lui về phía sau vài bước. Dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt của người kia đẹp đến mức vừa chấn động lòng người lại vừa xa xăm mơ hồ. Tạ Doãn cảm thấy hụt hẫng cô độc, nói:
"Ở trong mắt huynh, người khác đều có ý tốt, chỉ có mình ta là có ý xấu."
Hắn tựa như cực kỳ không cam lòng, hỏi thêm:
"Huynh cảm thấy ta là một tên tồi tệ, có phải không?"
Ngôn Băng Vân nhìn tránh sang hướng khác, thấp giọng nói:
"Điện hạ... đương nhiên không phải là đồ tồi. Điện hạ là chủ tử của ty chức, là hoàng tử được Thánh thượng yêu thương, là Vương gia thân phong, là hoàng thân quốc thích."
Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay bất chợt tan hết, Tạ Doãn nghe thấy giọng điệu của hắn lúc này cũng giống như nhiệt độ cơ thể vậy, dần dần lạnh xuống:
"Huynh nói như vậy, là muốn vạch rõ giới hạn với ta?"
Ngôn Băng Vân im lặng đứng đó trong giây lát, lãnh đạm nói:
"Ty chức và Điện hạ, vốn là tôn ti có khác, tách biệt rõ ràng."
"Tôn ti có khác... Tách biệt rõ ràng..." Tạ Doãn chậm rãi lặp lại, chỉ cảm thấy tám chữ này hệt như mũi dao bén nhọn, rạch thẳng một đường từ miệng xuống cổ họng hắn, nhưng ngược lại hắn vẫn phải cười, nói: "Tại sao huynh không hỏi vì cái gì mà Yến vương lại vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho ta?"
Cuối cùng Ngôn Băng Vân cũng nhìn về phía hắn, nhưng Tạ Doãn lại quay mặt đi, thản nhiên nói:
"Tối hôm qua huynh ấy đến tìm ta, ta đã đồng ý sẽ trợ giúp huynh ấy đoạt trữ."
Hai mắt của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên mở lớn, mà hắn thì đã giải thích luôn trước khi đối phương chất vấn:
"Giữa ta và Thái tử đã sinh hiềm khích, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm cách trị ta. Thay vì ngồi yên chờ chết để mặc cho người giày xéo, không bằng nhân lúc đang còn cơ hội, vì bản thân mà mưu toan một con đường lùi."
"Nhưng Yến vương luôn luôn thâm tàng bất lộ..." Trong giọng điệu của Ngôn Băng Vân có chút lo lắng, tìm cách uyển chuyển nhất để đưa ra vấn đề: "Nếu hắn ta cũng chỉ xem Điện hạ là một quân cờ, đến lúc đó qua sông hủy cầu..."
"Đương nhiên là ta cũng sẽ nơi chốn đề phòng." Tạ Doãn nói: "Huynh ấy đồng ý để ta vào bộ Binh, ta sẽ tranh đoạt đủ lợi thế cho chính mình, để cho huynh ấy phải kiêng kỵ ta, đồng thời cũng cần ta. Chỉ cần trong tay ta có binh lực, thì mọi chuyện đều dễ nói."
Hắn nhìn thoáng qua Ngôn Băng Vân, thấy đối phương nhìn mình chăm chú, bèn cười cười, không tự chủ được mà mềm giọng xuống, nói:
"Chờ đến khi ta vào bộ Binh, là có thể điều tra chuyện quân báo bị cắt đứt giúp huynh. Mấy ngày hôm nay ở bộ Hộ, ta đã điều tra sơ sơ được vấn đề về quân lương, có người dùng lương thực mốc meo đánh tráo với lương thực mới, sau đó chiếm đoạt rồi bán ra thị trường. Kẻ chủ mưu đứng sau màn mười phần thì có đến tám chín là Từ Phó, Thái tử thì dùng khoản tiền do cữu cữu của gã thay xà đổi cột mà có này đi thu mua lòng người khắp nơi. Ta không nói cho huynh biết, thứ nhất là bởi vì không thể tìm được bất kỳ một bằng chứng cụ thể xác thực nào. Thứ hai, cho dù có bằng chứng, Phụ hoàng cũng không có khả năng vì mấy trăm vạn lượng bạc mà tùy tiện đụng đến Thái tử do chính mình thân phong, nếu thế chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ sao, cho nên chúng ta chỉ có thể ẩn nấp chờ thời cơ."
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, vẻ cảm động lộ rõ trên mặt, Tạ Doãn bất đắc dĩ nói:
"Đấy, lý do thứ ba đây, chính vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của huynh, không muốn nghe huynh nói mấy câu linh tinh, như đại ân của Điện hạ ty chức ghi tạc trong lòng rồi vân vân gì đó."
Ngôn Băng Vân im lặng gục đầu xuống, hệt như không biết nên cư xử thế nào. Tạ Doãn bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, chỉ sợ y lại né tránh một lần nữa, đến cả thanh âm cũng nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Tiểu Ngôn, ta nói những lời này, không phải vì muốn huynh cảm kích ta, ta không hề muốn huynh vì báo ơn mà ngoan ngoãn vâng lời. Ta chỉ muốn để huynh biết, chuyện ta đã đồng ý với huynh, ta đều đã và đang làm, những lời ta nói với huynh, cũng tuyệt không có nửa câu giả dối."
Hắn không dám ôm y nữa, nhưng mà vẫn nắm lấy tay y không hề nhúc nhích, chỉ cảm thấy bản thân lớn bằng từng này tuổi rồi mà chưa từng nhỏ giọng khép nép với bất kỳ ai giống như thế này:
"Trong lòng huynh còn đắn đo, ta có thể lý giải, ta cho huynh thời gian. Cũng xin huynh cho ta thời gian, ta sẽ chứng minh với huynh rằng, những thứ mà huynh còn băn khoăn kia là không đáng nhắc đến."
Ngôn Băng Vân đột nhiên đón lấy ánh nhìn của hắn, từ đôi mắt trong veo kia có thể nhận ra được một tia giảo hoạt:
"Những lời ngươi nói với ta, không có nửa câu giả dối?"
Thấy y không dùng tôn xưng nữa, Tạ Doãn cũng buông lỏng rất nhiều, gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Ngôn Băng Vân lại lập tức giãy khỏi tay hắn:
"Nếu như thế, mời Điện hạ về cho, ty chức cần phải đi ngủ sớm một chút, để ngày mai còn phải dậy sớm, có việc cần làm."
Tạ Doãn nhìn bàn tay trống trơn của mình, thất vọng nói:
"Tiểu Ngôn, ta không có cơ hội nữa sao, dù chỉ là một chút?"
Ngôn Băng Vân chỉ nói:
"Điện hạ đã dặn dò, phải đến Lai Phúc cư sớm một chút để mua bánh hạnh nhân cho Nguyệt Hồ cô nương, đi muộn là hết đấy."
Tạ Doãn ngẩn ra, đến khi lấy lại phản ứng thì mới nhận ra bản thân lọt hố, còn là cái hố do chính tay mình đào, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng một phần vui mừng không biết nguyên nhân lập tức tràn ngập đáy lòng, hắn dang tay ra muốn ôm lấy đối phương. Ngôn Băng Vân khẽ di chuyển, khó khăn lắm mới tránh né được, đứng ở một chỗ cách xa hắn ba bước, lại cười nói:
"Điện hạ chỉ biết bắt Tần Xuyên học quy củ, còn bản thân tại sao lại chẳng có chút quy củ nào thế?"
Tạ Doãn vừa buồn cười lại vừa nóng lòng, nụ cười của người trước mặt ngọt ngào đến say lòng người, thế nhưng lại chỉ được nhìn chứ không được ăn:
"Đó là ta trêu huynh thôi, huynh còn cố ý dùng nó chọc tức ta!"
Ngôn Băng Vân nâng ngón tay lên chỉ về phía cửa phòng, Tạ Doãn biết bản thân bị người ta hạ lệnh đuổi khách thật rồi, đành phải vừa bất đắc dĩ đi ra ngoài vừa căm giận nói:
"Tiểu Ngôn là quỷ nhỏ xấu xa không có lương tâm!"
_______
Nhắc khéo, chương 18 có H
Tạ Doãn vẫn cầm tờ giấy kia trong tay, không nhịn được cười mà nhìn Ngôn Băng Vân, hỏi:
"Ngươi còn gì muốn nói?"
"Ty chức không còn lời nào để nói." Ngôn Băng Vân buồn bực nói: "Xin điện hạ trách phạt."
Tạ Doãn tiện tay để tờ giấy lên trên bàn, dứt khoát ôm chặt lấy người, cách vài lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được vòng eo cực kỳ dẻo dai do rèn luyện lâu ngày mà thành dưới lòng bàn tay mình, mà người trong lòng hắn thì đang buông mày rũ mắt, biểu cảm kia không rõ là đang tức giận hay đang thẹn thùng, khuôn mặt ửng lên một tầng hồng nhạt xinh đẹp, hàng mi dài khẽ rung, hệt như cánh bướm lay động trong gió. Hắn không nhịn được lại muốn hôn, nhưng Ngôn Băng Vân đã kịp nghiêng đầu sang một bên, gượng gạo né tránh.
Trong lòng Tạ Doãn vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ đến cùng cực, cuối cùng nói:
"Ta đi tìm Nguyệt Hồ, thuần túy là vì muốn nghe nàng gảy tỳ bà, thật sự không có nửa điểm tư tình hay hứng thú với bản thân nàng, huynh có tin ta không?"
"Điện hạ là người phong nhã, thích nghe khúc hay thích người đàn khúc đều hợp tình hợp lý, không cần phải giải thích với ty chức."
Ngôn Băng Vân đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhưng tư thế nghiêng đầu sang một bên lại để lộ hoàn toàn cần cổ trắng nõn, Tạ Doãn đè xuống ý xấu muốn để lại dấu vết trên đó xuống, nói:
"Nếu ta không giải thích thì không biết huynh còn muốn vẽ bao nhiêu tranh con rùa để mắng ta đâu."
Hắn thở dài, lại nói tiếp:
"Ta thích nghe đàn tỳ bà, là bởi vì mẫu phi gảy đàn tỳ bà rất hay. Khi còn nhỏ ở trong cung, ta thường xuyên có thể nghe bà gảy đàn, sau khi bà mất, ta đã tìm rất nhiều người đến đàn, tới tới lui lui cũng không tìm được một ai đàn giống. Gặp Nguyệt Hồ cũng là nhân duyên xảo hợp thôi, nàng đàn rất khá, làm cho ta nhớ tới mẫu phi, cho nên khi ta rảnh rỗi thì sẽ đến nghe một lát."
Cuối cùng Ngôn Băng Vân cũng quay đầu lại, trong mắt tựa như có chút xúc động, Tạ Doãn cảm thấy ánh mắt kia vừa dịu dàng lại vừa thuần khiết, đáy mắt như có bóng nước mênh mang, trắng đen rõ ràng, thật khiến người ta hận không thể cả đời chìm đắm trong đó.
"Nhưng sau khi gặp lại huynh, ta đã không đến đó nữa."
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, thả nhẹ giọng, hệt như sợ làm kinh động đến cái gì đó.
"Nói đến cũng lạ, trước đây tuy rằng ta đi chơi khắp chốn, cũng quen biết không ít bạn chơi cùng, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy cô đơn, thường xuyên nhớ đến mẫu phi, nhớ về khoảng thời gian còn ở bên bà. Nhưng sau khi huynh đến, ta lại ít khi nhớ đến, tựa như bất chợt trong một lúc nào đó, ta cảm thấy bản thân không còn là một kẻ cô độc nữa. Ta luôn không nói cho huynh biết, là vì không muốn làm huynh sợ..."
Ngôn Băng Vân chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn:
"Điện hạ tiếp nhận rất nhiều việc, ngày ngày bận rộn, đương nhiên là ít nghĩ đến."
Tạ Doãn nghiêng người hôn lên đôi mắt kia, khe khẽ thở dài:
"Nhìn xem, huynh lại chuẩn bị muốn đẩy ta ra."
"Điện hạ..."
"Tiểu Ngôn."
Tạ Doãn cảm thấy trong lòng bất ổn, vừa rồi bị những lời kia nện mạnh đến mức suýt ngã quỵ, giương mắt lên lại nhìn thấy vẻ mặt trốn tránh thấp thỏm của Ngôn Băng Vân, hắn không kìm lòng nổi mà nghiêng người hôn lên. Rất nhiều chuyện đến ngay cả bản thân hắn cũng chưa thể xác định, chẳng qua là hắn không cách nào buông tay ra nữa.
"Nếu như huynh thật sự không thích ta, ta tuyệt đối sẽ không cố ép huynh. Thật ra vốn dĩ ta còn thầm nghĩ chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy huynh là tốt rồi, cũng không định thử huynh đâu, nhưng sáng nay huynh thật sự đã chọc tức ta. Thái tử biết dùng huynh để uy hiếp ta tránh xa đoạt trữ, Yến vương cũng biết dùng huynh để thuyết phục ta nhập cuộc. Ngay cả vị hoàng tẩu đang mang thai ở nhà an dưỡng kia của ta cũng biết huynh là nơi trái tim ta hướng về, cũng là tình yêu mà ta không thể kiểm soát được. Chỉ riêng huynh là cố tình không biết. Huynh không biết cũng được thôi, huynh lại còn đẩy ta đến chỗ người khác, còn xúi giục ta đi tìm Nguyệt Hồ?"
Tạ Doãn càng nói càng ấm ức, dỗi hờn mà kết luận:
"Cho nên huynh không thể trách ta tương kế tựu kế mà thử huynh. Hơn nữa nếu không bày ra ván cờ này, ta vẫn sẽ không biết rằng thật ra trong lòng huynh cũng nhớ đến ta."
"Điện hạ! Ta..."
Ngôn Băng Vân bỗng nhiên nâng mắt lên, để hắn thấy rõ được phần cự tuyệt cùng ý muốn chùn bước trong mắt y, một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, Tạ Doãn cảm thấy đau nhói, mặc dù không biết rõ là đau ở chỗ nào. Hắn chỉ có thể thuận theo bản năng mà hôn lên, lấp kín môi y, cạy mở khớp hàm, mút lấy đầu lưỡi non mềm, ép y phải nuốt hết những lời từ chối cùng trốn tránh xuống, buộc y phải dũng cảm đối mặt với đoạn tình cảm chân thành này.
"Tiểu Ngôn... Tiểu Ngôn..."
Hắn thấp giọng gọi tên y, thỏa mãn nhìn gò má cùng cần cổ của người trong lòng biến thành một mảnh ửng hồng vì nụ hôn của hắn.
"Huynh cũng thích ta, huynh không lừa được ta đâu..."
Hắn đã nhẫn nại thật lâu, thậm chí còn nghĩ chỉ cần người này ở trong tầm mắt của bản thân là được rồi, nghĩ rằng phần tình yêu chớm nở trong lặng thầm này chỉ giống như nắng ấm trời đông hay gió mát ngày hè, mỏng manh nhẹ bẫng. Nhưng đến khi thật sự ôm trong vòng tay rồi kề sát lồng ngực hắn mới biết được, hóa ra bản thân đã nhẫn nhịn lâu đến như vậy, lâu đến mức không muốn nhịn nữa, lâu đến mức thầm nghĩ dùng nụ hôn mà hòa tan y, hòa tan khối băng ngày đông lạnh thành dòng nước ấm khi xuân sang, sau đó vĩnh viễn được hắn vốc lên rồi nâng niu trong lòng bàn tay.
Tiếng bước chân vội vã bỗng nhiên truyền đến từ ngoài cửa, ngay sau đó là giọng nói của Tần Xuyên từ xa vang lại gần:
"Ngôn công tử! Yến vương sai người mang đồ đến..."
Ngôn Băng Vân dùng một chưởng đẩy Tạ Doãn ra, y dùng sức rất lớn, mà hắn lại không đề phòng, ngay lập tức đụng mạnh vào cột nhà phía sau, "uỵch" một tiếng thật nặng.
Tần Xuyên đã nhảy vào trong phòng rồi, đang thò đầu vào gian trong xem xét:
"Chủ tử?"
Tạ Doãn tự mình xoa xoa phần sau đầu bị đau do đụng vào cột nhà, xoay người lại, hai mắt tối sầm nói:
"Làm gì mà giật đùng đùng lên như vậy?"
"Yến vương sai người tặng nhiều đồ nọ đồ kia đến, nghe Mi Nương nói đều là bảo bối do ngoại bang tiến cống, chủ tử có đi xem thử không?"
Tạ Doãn tức đến mức mắng cũng lười mắng cậu:
"Bảo bối của phủ Đoan vương ít quá phải không, ngươi không thích ở lại nữa chứ gì? Được, ngày mai cho ngươi đến phủ Yến vương làm việc, ta sẽ tự mình đưa ngươi sang đó."
Tần Xuyên bị dọa sợ, "phập" một tiếng quỳ xuống, vội la lên:
"Chủ tử, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này! Thuộc hạ là thấy Ngôn công tử hôm nay buồn bã không vui, cho nên mới muốn dẫn y đi xem mấy thứ đồ thú vị..."
Tạ Doãn hừ lạnh một tiếng, nói:
"Vào phòng của người khác mà không biết gõ cửa sao? Ta thấy người tuổi thì lớn lên nhưng ngược lại quy củ càng học càng thụt lùi đấy!"
"Cửa... cửa đang mở mà..."
Tạ Doãn cả giận nói:
"Còn dám xảo biện!"
Tần Xuyên lập tức câm như hến, quỳ gối tại chỗ không dám nói thêm gì nữa. Ngược lại Ngôn Băng Vân đang đứng phía sau hắn lên tiếng:
"Là ty chức quên đóng cửa, không trách Tần Xuyên được, cậu ấy cũng chỉ có ý tốt, vẫn mong Điện hạ bớt giận."
Tạ Doãn quay đầu lại, người kia đã kịp thời lảng tránh ánh mắt của hắn rồi. Thế nhưng vệt ửng hồng còn chưa kịp tan nơi gò má, cùng với đôi môi bởi vì bị hắn yêu chiều hết lần này đến lần khác mà màu sắc hóa tươi đẹp ướt át thêm nhiều phần của y, không một điểm nào là không thể hiện rõ sự đón nhận cùng dung túng mà y dành cho hắn. Vừa nghĩ đến đây, phần hờn dỗi khó chịu trong lòng cũng tự tiêu tan, Tạ Doãn quay lại nói với Tần Xuyên:
"Cho ngươi thêm cơ hội nữa, lần này coi như bỏ qua, đi theo Mi Nương học quy củ cho tử tế, để lần sau ra ngoài đỡ phải làm mất mặt phủ Đoan vương ta!"
Tần Xuyên ngoan ngoãn đáp một tiếng, Tạ Doãn nhân tiện nói:
"Đi ra ngoài đi. Nhớ đóng kín cửa lại cho ta."
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt rồi, Tạ Doãn xoay người, nhìn thấy Ngôn Băng Vân gần như là cùng lúc đó lui về phía sau vài bước. Dưới ánh nến chập chờn, khuôn mặt của người kia đẹp đến mức vừa chấn động lòng người lại vừa xa xăm mơ hồ. Tạ Doãn cảm thấy hụt hẫng cô độc, nói:
"Ở trong mắt huynh, người khác đều có ý tốt, chỉ có mình ta là có ý xấu."
Hắn tựa như cực kỳ không cam lòng, hỏi thêm:
"Huynh cảm thấy ta là một tên tồi tệ, có phải không?"
Ngôn Băng Vân nhìn tránh sang hướng khác, thấp giọng nói:
"Điện hạ... đương nhiên không phải là đồ tồi. Điện hạ là chủ tử của ty chức, là hoàng tử được Thánh thượng yêu thương, là Vương gia thân phong, là hoàng thân quốc thích."
Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay bất chợt tan hết, Tạ Doãn nghe thấy giọng điệu của hắn lúc này cũng giống như nhiệt độ cơ thể vậy, dần dần lạnh xuống:
"Huynh nói như vậy, là muốn vạch rõ giới hạn với ta?"
Ngôn Băng Vân im lặng đứng đó trong giây lát, lãnh đạm nói:
"Ty chức và Điện hạ, vốn là tôn ti có khác, tách biệt rõ ràng."
"Tôn ti có khác... Tách biệt rõ ràng..." Tạ Doãn chậm rãi lặp lại, chỉ cảm thấy tám chữ này hệt như mũi dao bén nhọn, rạch thẳng một đường từ miệng xuống cổ họng hắn, nhưng ngược lại hắn vẫn phải cười, nói: "Tại sao huynh không hỏi vì cái gì mà Yến vương lại vô duyên vô cớ tặng lễ vật cho ta?"
Cuối cùng Ngôn Băng Vân cũng nhìn về phía hắn, nhưng Tạ Doãn lại quay mặt đi, thản nhiên nói:
"Tối hôm qua huynh ấy đến tìm ta, ta đã đồng ý sẽ trợ giúp huynh ấy đoạt trữ."
Hai mắt của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên mở lớn, mà hắn thì đã giải thích luôn trước khi đối phương chất vấn:
"Giữa ta và Thái tử đã sinh hiềm khích, sớm muộn gì gã cũng sẽ tìm cách trị ta. Thay vì ngồi yên chờ chết để mặc cho người giày xéo, không bằng nhân lúc đang còn cơ hội, vì bản thân mà mưu toan một con đường lùi."
"Nhưng Yến vương luôn luôn thâm tàng bất lộ..." Trong giọng điệu của Ngôn Băng Vân có chút lo lắng, tìm cách uyển chuyển nhất để đưa ra vấn đề: "Nếu hắn ta cũng chỉ xem Điện hạ là một quân cờ, đến lúc đó qua sông hủy cầu..."
"Đương nhiên là ta cũng sẽ nơi chốn đề phòng." Tạ Doãn nói: "Huynh ấy đồng ý để ta vào bộ Binh, ta sẽ tranh đoạt đủ lợi thế cho chính mình, để cho huynh ấy phải kiêng kỵ ta, đồng thời cũng cần ta. Chỉ cần trong tay ta có binh lực, thì mọi chuyện đều dễ nói."
Hắn nhìn thoáng qua Ngôn Băng Vân, thấy đối phương nhìn mình chăm chú, bèn cười cười, không tự chủ được mà mềm giọng xuống, nói:
"Chờ đến khi ta vào bộ Binh, là có thể điều tra chuyện quân báo bị cắt đứt giúp huynh. Mấy ngày hôm nay ở bộ Hộ, ta đã điều tra sơ sơ được vấn đề về quân lương, có người dùng lương thực mốc meo đánh tráo với lương thực mới, sau đó chiếm đoạt rồi bán ra thị trường. Kẻ chủ mưu đứng sau màn mười phần thì có đến tám chín là Từ Phó, Thái tử thì dùng khoản tiền do cữu cữu của gã thay xà đổi cột mà có này đi thu mua lòng người khắp nơi. Ta không nói cho huynh biết, thứ nhất là bởi vì không thể tìm được bất kỳ một bằng chứng cụ thể xác thực nào. Thứ hai, cho dù có bằng chứng, Phụ hoàng cũng không có khả năng vì mấy trăm vạn lượng bạc mà tùy tiện đụng đến Thái tử do chính mình thân phong, nếu thế chẳng phải sẽ đánh rắn động cỏ sao, cho nên chúng ta chỉ có thể ẩn nấp chờ thời cơ."
Ngôn Băng Vân nhìn hắn, vẻ cảm động lộ rõ trên mặt, Tạ Doãn bất đắc dĩ nói:
"Đấy, lý do thứ ba đây, chính vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của huynh, không muốn nghe huynh nói mấy câu linh tinh, như đại ân của Điện hạ ty chức ghi tạc trong lòng rồi vân vân gì đó."
Ngôn Băng Vân im lặng gục đầu xuống, hệt như không biết nên cư xử thế nào. Tạ Doãn bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, chỉ sợ y lại né tránh một lần nữa, đến cả thanh âm cũng nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Tiểu Ngôn, ta nói những lời này, không phải vì muốn huynh cảm kích ta, ta không hề muốn huynh vì báo ơn mà ngoan ngoãn vâng lời. Ta chỉ muốn để huynh biết, chuyện ta đã đồng ý với huynh, ta đều đã và đang làm, những lời ta nói với huynh, cũng tuyệt không có nửa câu giả dối."
Hắn không dám ôm y nữa, nhưng mà vẫn nắm lấy tay y không hề nhúc nhích, chỉ cảm thấy bản thân lớn bằng từng này tuổi rồi mà chưa từng nhỏ giọng khép nép với bất kỳ ai giống như thế này:
"Trong lòng huynh còn đắn đo, ta có thể lý giải, ta cho huynh thời gian. Cũng xin huynh cho ta thời gian, ta sẽ chứng minh với huynh rằng, những thứ mà huynh còn băn khoăn kia là không đáng nhắc đến."
Ngôn Băng Vân đột nhiên đón lấy ánh nhìn của hắn, từ đôi mắt trong veo kia có thể nhận ra được một tia giảo hoạt:
"Những lời ngươi nói với ta, không có nửa câu giả dối?"
Thấy y không dùng tôn xưng nữa, Tạ Doãn cũng buông lỏng rất nhiều, gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Ngôn Băng Vân lại lập tức giãy khỏi tay hắn:
"Nếu như thế, mời Điện hạ về cho, ty chức cần phải đi ngủ sớm một chút, để ngày mai còn phải dậy sớm, có việc cần làm."
Tạ Doãn nhìn bàn tay trống trơn của mình, thất vọng nói:
"Tiểu Ngôn, ta không có cơ hội nữa sao, dù chỉ là một chút?"
Ngôn Băng Vân chỉ nói:
"Điện hạ đã dặn dò, phải đến Lai Phúc cư sớm một chút để mua bánh hạnh nhân cho Nguyệt Hồ cô nương, đi muộn là hết đấy."
Tạ Doãn ngẩn ra, đến khi lấy lại phản ứng thì mới nhận ra bản thân lọt hố, còn là cái hố do chính tay mình đào, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thế nhưng một phần vui mừng không biết nguyên nhân lập tức tràn ngập đáy lòng, hắn dang tay ra muốn ôm lấy đối phương. Ngôn Băng Vân khẽ di chuyển, khó khăn lắm mới tránh né được, đứng ở một chỗ cách xa hắn ba bước, lại cười nói:
"Điện hạ chỉ biết bắt Tần Xuyên học quy củ, còn bản thân tại sao lại chẳng có chút quy củ nào thế?"
Tạ Doãn vừa buồn cười lại vừa nóng lòng, nụ cười của người trước mặt ngọt ngào đến say lòng người, thế nhưng lại chỉ được nhìn chứ không được ăn:
"Đó là ta trêu huynh thôi, huynh còn cố ý dùng nó chọc tức ta!"
Ngôn Băng Vân nâng ngón tay lên chỉ về phía cửa phòng, Tạ Doãn biết bản thân bị người ta hạ lệnh đuổi khách thật rồi, đành phải vừa bất đắc dĩ đi ra ngoài vừa căm giận nói:
"Tiểu Ngôn là quỷ nhỏ xấu xa không có lương tâm!"
_______
Nhắc khéo, chương 18 có H
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất