[Bjyx|Doãn Ngôn] Quan Sơn Tửu

Chương 38: Chợt như về

Trước Sau


Chương 38: Chợt như về

Huyện Định Phong nằm ở phía tây đỉnh Lộc Giác, địa thế khá cao, cả tòa thành tọa lạc trên một sườn núi bằng phẳng của đỉnh Lộc Giác. Bởi vì địa thế hiểm trở, giao thông không tiện, dân chúng trong thành rất thưa thớt, cộng thêm cả hơn một nghìn người Thời Cảnh mang từ Lộc Huyền tới, cũng tổng cộng không đến hai nghìn người. Nhưng mà ở chỗ hoang vu hẻo lánh như vậy, cũng là nơi bố trí phòng thủ quan trọng của quân Ninh Viễn, bởi vì huyện Định Phong là nơi chắc chắn phải đi qua nếu muốn đến thành Ninh Viễn, một khi rơi vào tay giặc, quân địch có thể hình thành một thế vây kín đại doanh của quân Ninh Viễn theo hình cánh quạt từ tây sang bắc.

Ngôn Băng Vân từng tuân lệnh phòng thủ ở chỗ này suốt bốn ngày, cho đến tận mùa đông năm ngoái mới bị Xích Vưu đạp đổ cửa thành. Lúc ấy y sai người hộ tống dân chúng trong thành đến Ninh Viễn, còn bản thân thì dẫn quân ngăn địch, vừa đánh vừa lui. Vốn tưởng rằng quay lại Chủ doanh, hội hợp cùng viện binh của Đông tuyến thì sẽ an toàn, không nghĩ rằng Thời Cảnh ở phía đông bị Triết Lâm cắn chặt khó có thể thoát thân, cuối cùng chỉ còn y, phụ thân, và sư phụ tử thủ mười ngày, đánh đến tận một binh một tốt cuối cùng. Thành Ninh Viễn bị phá, dân chúng của huyện Định Phong rốt cuộc cũng không tránh được một kiếp, tất cả những ai ở trong thành đều bị quân Khương giết hại.

Khi Ninh Viễn thua trận, Phùng Chi Hoán còn ở trong nhà làm ruộng, chỉ nghe thấy đầu đường cuối ngõ ai ai cũng bàn tán đến chuyện này. Hiện giờ tự mình đến biên giới phía bắc, đi đi lại lại giữa thành Ninh Viễn cùng Tây tuyến hai chuyến, mới nhớ đến chuyện cũ được bàn tán nơi vỉa hè năm đó, cũng không khó để chắp vá lại thành một quá trình đầy đủ. Ông đánh trận ở Tây Nam hơn hai mươi năm, biết rõ ở rất nhiều thời điểm, uy hiếp tâm lý còn có tác dụng hơn quân số hoặc thậm chí là vũ khí trang bị rất nhiền lần. Lý do mới hơn nửa năm mà Khương Di đã kéo quân xâm lược lần nữa, chính là bởi vì bọn chúng biết quân Ninh Viễn mới được xây dựng lại, chân đứng chưa vững, chẳng qua là mấy tướng quân trẻ tuổi thảo luận binh pháp thì nhiều ra trận giết địch thì ít, dẫn theo một đám lính mới chẳng biết gì cả, lúc này xuất quân, muốn đánh thắng một trận chắc chắn là dễ như trở bàn tay.

Phùng Chi Hoán dẫn theo một trăm kỵ binh chạy như bay đến Tây tuyến trong đêm. Dọc đường đi đều đặc biệt im ắng, trong rừng không có tiếng chim vỗ cánh, bên bờ ao chẳng nghe thấy tiếng ếch kêu, thậm chí còn không nghe thấy tiếng dế mèn dế chũi tuýt tuýt trong bụi cỏ, dự cảm chẳng lành trong lòng Phùng Chi Hoán lại càng lúc càng nặng. Bọn họ đi theo đường nhỏ lên núi, bởi vì đường vừa hẹp vừa dốc, không thể không xuống ngựa đi bộ, gần như là dùng cả tay lẫn chân mà leo lên, cuối cùng cũng thuận lợi đến được cửa đông của huyện thành Định Phong.

Dưới ánh trăng sáng rọi, chỉ thấy ngoài thành đã sớm biến thành một mảnh đất khô cằn, thi thể của quân Ninh Viễn nằm ngổn ngang trên mặt đất, quân kỳ viết chữ "Tiêu" bị đốt cháy một nửa, ngã vào giữa một vũng nước. Phùng Chi Hoán chỉ thấy lá cờ bị ngâm trong nước đỏ thẫm một cách khác thường, bước hai bước lại gần mới nhìn rõ, đó không phải là nước, mà là máu.

Nhưng quân kỳ của Tiêu Trúc vẫn còn được cắm trên thành lâu như cũ, rất nhanh đã có binh lính phát hiện ra bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng soàn soạt của dây cung được đồng loạt kéo căng, có người cao giọng hỏi:

"Người dưới thành là ai? Mau báo tên họ!"

Phùng Chi Hoán giơ lệnh bài ra, cao giọng đáp:

"Ta là tướng tiên phong của quân Ninh Viễn, Phùng Chi Hoán! Nhận lệnh của Ngôn tướng quân đến tra xét quân tình!"

Một lát sau, cửa thành chậm rãi hé ra một khe hở, Phùng Chi Hoán nhanh chóng dẫn người cấp tốc lách vào trong thành, nghe thấy tiếng cửa thành sau lưng đóng lại lần nữa.

Trần Kế Viên chạy từng bước nhỏ từ trên cầu thang xuống, Thời Cảnh đi phía sau hắn ta, hai người còn chưa đến gần đã ôm quyền chào:

"Phùng tướng quân!"

Trần Kế Viên vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu bức thiết nhưng vẫn mang theo chút vui mừng ngạc nhiên:

"Quân Khương đã khống chế tất cả trạm dịch ven đường, làm sao ngài tới được vậy?"

"Đi theo đường nhỏ. Chúng ta đến ngựa cũng phải bỏ lại." Phùng Chi Hoán đáp: "Ngôn tướng quân không nhận được chiến báo của Tây tuyến, lòng nóng như lửa đốt, bèn sai lão hũ đến đây." Ông hỏi: "Tiêu tướng quân đâu rồi?"

Trên mặt Trần Kế Viên lộ ra vẻ đau thương, cắn răng nói:

"Tiêu tướng quân... hôm nay giao chiến cùng Triết Lâm ở ngoài thành, bị chém chết dưới ngựa."

Luôn luôn trấn định như Phùng Chi Hoán cũng không nhịn được mà kinh hãi thốt lên:

"Cái gì?!"

"Mấy ngày trước Triết Lâm dẫn binh công thành, dùng máy bắn đá phá được một chỗ hổng trên tường thành, đoán chừng có mấy trăm tên lính Khương nhân cơ hội ào ào xông vào, giết hơn một nghìn tướng sĩ của chúng ta. Tuy rằng cuối cùng Tiêu tướng quân cũng sai người vá lại lỗ hổng sửa lành tường thành, nhưng binh sĩ đều bị quân Khương dọa sợ rồi, phần lớn bọn họ đều là lần đầu lên chiến trường mà... Tiêu tướng quân vì muốn ủng hộ sĩ khí, tự mình ra khỏi thành khiêu chiến với Triết Lâm. Phùng lão tướng quân chưa gặp qua Triết Lâm, tên này sức lực kinh người, mà vết thương cũ của Tiêu tướng quân còn chưa lành..." Hai mắt của Thời Cảnh đỏ bừng, khàn giọng nói: "Ta muốn dẫn người đi cứu, nhưng hoàn toàn không kịp, cây chiến phủ của Triết Lâm quá nhanh..."

Phùng Chi Hoán khép hai mắt lại im lặng trong giây lát, đến khi mở mắt ra đã khôi phục vẻ kiên nghị trấn định, hệt như chưa có chuyện gì xảy ra, ông hỏi:

"Thương vong của hai bên thế nào?"

"Quân ta ngoại trừ những người chết và bị thương nặng, người có thể chiến đấu vẫn còn hơn một vạn. Về phần quân Khương..." Thời Cảnh suy tư trong chốc lát, "Thương vong chắc là không đến năm nghìn."

Nói cách khác, hiện giờ quân số của Khương Di gấp đôi quân Ninh Viễn.

Một vạn quân cũng không phải là ít. Phùng Chi Hoán nhớ đến mấy lần bản thân ông từng dẫn theo chỉ mấy nghìn thậm chí là mấy trăm binh mã tập kích ngược lại quân địch có binh lực gấp mấy lần. Nhưng ông cũng biết nay không giống xưa, chủ soái bị quân địch chém chết ngay trước mắt, lúc này Tây Đại doanh chẳng còn một vạn mũi thương dũng mãnh tiến lên, mà chỉ còn lại một vạn trái tim đang lo sợ không yên, kinh hãi đan xen. Bọn họ bị Triết Lâm dọa sợ, thứ bức thiết bọn họ cần bây giờ là một trận thắng, một tấm gương xung phong đi đầu dẫn dắt cho binh lính, như thế mới có thể tìm được lòng tin cùng dũng cảm về được.

Phùng Chi Hoán lại hỏi:

"Dân chúng có thương vong gì không?"

"Dân chúng trốn ở trong thành, vẫn bình an." Thời Cảnh nói: "Chỉ là bọn họ cũng rất sợ."

Phùng Chi Hoán khẽ gật đầu, ông đảo mắt một vòng về phía thành trì, nơi đó vô cùng im lặng, nhưng không ai ngủ, binh lính kẻ đứng người ngồi, đều cùng mở lớn đôi mắt tràn ngập kinh hoàng, tầm nhìn không ngừng dao động, bọn bọ nắm chặt vũ khí của chính mình, giống như đó là cọng rơm cứu mạng. Không có niềm tin, không có thù hận, không có nhiệt huyết, không có tướng quân, chỉ có sợ hãi, là nỗi sợ che trời lấp đất.



Phùng Chi Hoán xoay người, nhìn Trần Kế Viên cùng Thời Cảnh, hỏi:

"Hai vị tướng quân có tin tưởng ta không?"

Hai người cùng chém đinh chặt sắt nói:

"Mạt tướng nguyện nghe theo lời sai bảo của tướng quân!"

Phùng Chi Hoán chỉ về phía sau lưng bọn họ, gọn gàng dứt khoát mà nói:

"Một vạn quân này không thủ nổi huyện Định Phong, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, Tây tuyến không chống đỡ nổi ba ngày, chắc chắn sẽ rơi vào tay giặc."

Sắc mặt của Thời Cảnh khẽ biến, cố gắng kiềm chế để không nổi giận, nói:

"Tướng quân không giúp nâng cao sĩ khí thì thôi, sao còn làm ngược lại, tăng thêm uy phong cho kẻ khác?"

"Nâng cao sĩ khí cũng không thể dựa vào nói miệng." Phùng Chi Hoán nói: "Đánh giặc cũng không phải chỉ dựa vào vào mình dũng cảm là được."

Thời Cảnh lạnh giọng hỏi: "Chẳng lẽ tướng quân muốn chúng ta bỏ thành chạy trốn?"

"Cũng không phải." Phùng Chi Hoán lắc đầu nói: "Nhưng nếu cứ để bọn họ thủ thành trong trạng thái này, thì cũng đồng nghĩa với việc đẩy bọn họ đi chịu chết."

Trần Kế Viên khó hiểu: "Tướng quân định làm thế nào?"

"Một vạn quân này có thể chết, nhưng có thể chết với tư cách là một liệt sĩ đã anh dũng thủ thành, chứ không thể đang sống sờ sờ mà bị quân địch dọa chết được. Thân là tướng lĩnh, phải có trách nhiệm để binh lính dưới trướng dù chết cũng phải chết một cách ý nghĩa." Phùng Chi Hoán ôm quyền nói: "Xin Trần tướng quân dẫn người đi theo đường nhỏ quay về, báo cho Ngôn tướng quân biết rằng không cần chia quân tới cứu, nếu không Xích Vưu chắc chắn sẽ thừa nước đục thả câu mà xông vào. Xin Thời tướng quân dẫn theo hai nghìn binh mã chiếm lại trạm dịch cùng đường lớn, đả thông sự liên kết giữa Tây tuyến và Chủ doanh một lần nữa. Còn lão hủ sẽ đánh lạc hướng Triết Lâm giúp ngươi."

Thời Cảnh không khỏi hoảng sợ, hỏi:

"Tướng quân muốn tự mình đọ sức với Triết Lâm?"

Hắn ta liên tục xua tay, nói:

"Tuyệt đối không thể! Nửa năm trước mạt tướng đã từng giao chiến với Triết Lâm, tên này đúng là không thể khinh thường. Cũng không phải là Thời Cảnh không đặt ai vào mắt, nhưng dù tướng quân anh dũng, suy cho cùng thì tuổi cũng đã cao, làm sao có thể là đối thủ của Triết Lâm được?"

Phùng Chi Hoán cười ha hả, nói:

"Tướng quân đã từng giao chiến với Triết Lâm, vậy tướng quân đã từng luận bàn với tại hạ chưa?"

Thời Cảnh ngơ ngác, Phùng Chi Hoán lại nói tiếp:

"Nếu tướng quân chưa từng luận bàn với lão hủ, làm sao biết lão hủ nhất định sẽ không đánh bại được Triết Lâm?"

Thời Cảnh không biết nên trả lời thế nào, Trần Kế Viên cũng không yên lòng, đề nghị:

"Tướng quân vốn chỉ đến để tra xét tình hình chiến đấu, ắt phải quay về Chủ doanh báo cáo kết quả. Chi bằng tướng quân theo đường cũ quay về, mạt tướng sẽ đánh lạc hướng Triết Lâm giúp Thời tướng quân."

Phùng Chi Hoán chậm rãi lắc đầu: "Đánh lạc hướng gã không phải là mục đích chính, giết gã mới đúng."

Trần Kế Viên khiếp sợ không thôi, dù hắn ta chưa từng giao chiến với Triết Lâm, nhưng cũng tận mắt thấy được thực lực của đối phương. Tiêu Trúc đang tuổi tráng niên, trong quân Ninh Viễn cũng xem như là người có thể đánh đấm, ở trước mặt Triết Lâm còn không chống được quá năm mươi hồi. Chính hắn ta có thể kéo chân Triết Lâm trong một khoảng thời gian ngắn đã là không dễ dàng, làm gì có năng lực mà lấy được mạng tên kia chứ?

Phùng Chi Hoán lại chỉ về phía sau, nói:

"Hơn một vạn thằng nhóc vừa bị dọa đến nứt gan này cần có dũng khí để bản thân có thể đứng thẳng không run, cả quân Ninh Viễn đều cần lòng tin ắt thắng trận này. Những cái đó không thể dựa vào nói suông, cũng không thể dựa vào hô to gọi nhỏ..."

Ông cầm trường thương trong tay dùng sức nện cán xuống đất, chỉ nghe "phập" một tiếng, mặt đất dưới ánh trăng đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ sâu nửa tấc, nói:

"Mà chỉ có thể dựa vào cái này! Không có cách nào nâng cao sĩ khí hơn là giết chết được chủ tướng của quân địch. Hôm nay lão tử muốn để cho đám nhóc này nhìn thấy, mặc dù kẻ địch cường tráng, hung dữ, khí thế mạnh mẽ, mặc dù lưỡi đao của kẻ địch sắc bén hơn so với chúng ta, quân số cũng nhiều hơn so với chúng ta, nhưng chỉ cần trong lòng có niềm tin, thì sẽ không thua. Kiêu binh tất bại, nhưng khiếp đảm cũng sẽ thua, chỉ có người dũng cảm mới có thể thắng! Nếu như các ngươi đều đã nói khó mà thắng được Triết Lâm, vậy thì hôm nay lão hủ... sẽ giết chết Triết Lâm!"

***

Triết Lâm còn đang ngủ say, nằm ngáy như sấm trong trướng, chợt có cấp dưới đến báo rằng, có người của quân Ninh Viễn ra khỏi cổng thành khiêu chiến. Triết Lâm nghĩ là trời sáng rồi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy trăng tròn vành vạnh vẫn còn treo trên đỉnh đầu, lập tức dùng tiếng mẹ đẻ mắng bậy một câu, hỏi:



"Là tên nào ngại sống lâu đến quấy rầy giấc ngủ của ông đây?"

Tên lính kia trả lời: "Người nọ tự báo tên họ, gọi là Phùng Chi Hoán."

"Phùng Chi Hoán là tên ruồi bọ nào?" Triết Lâm nghe thấy cái tên này thì cực kỳ lạ lẫm, nhưng cũng không có kiên nhẫn so đo nhiều, lúc này mới nhấc cây chiến phủ bên cạnh lên, đến khôi giáp cũng lười đội, để trần thân trên rồi cưỡi lên ngựa của chính mình.

Nửa năm trước gã bị Thời Cảnh chọc mù mắt trái, lúc này đeo một miếng bịt mắt màu đen, nhìn càng có vẻ hung thần ác sát, đám binh lính không ai dám khuyên nhủ, để kệ gã một mình đi ra khỏi đại doanh.

Triết Lâm chưa từng gặp qua Phùng Chi Hoán, chỉ thấy râu tóc ông đã bạc quá nửa, dù trong đêm tối vẫn có thể nhìn rõ nếp nhăn, không khỏi cười đến đất rung núi chuyển, dùng thứ tiếng Hán lơ lớ mà nói:

"Quân Ninh Viễn chết hết rồi sao? Sai một lão già ra đánh với ta? Thời Cảnh đâu?! Bản thân không dám ra lại sai ông nội mình lên đài à?"

Phùng Chi Hoán chậm rãi nâng thương lên, mũi thương chỉ thẳng vào đầu gã, cao giọng nói:

"Hôm nay ông nội đây sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!"

Phùng Chi Hoán vừa dứt lời, trống trận trên thành lâu bỗng chốc rền vang, tiếp đến là đám lính đang líu ríu đứng ở nơi đó hò hét trợ uy cho ông. Triết Lâm khinh thường nhìn lại, thấy đối phương tuổi già sức yếu, bản thân gã có lẽ chẳng cần dùng đến "Địa Sát" cũng có thể dùng một chưởng chụp chết ông lão này. Mắt thấy Phùng Chi Hoán thúc ngựa xông thẳng về hướng mình thì cũng làm ngơ không thèm nhúc nhích, tận đến khi mũi thương bạc đã gần ngay trước mắt, gã mới miễn cưỡng nhấc tay lên, muốn dùng trường phủ đón đỡ, không nghĩ rằng Phùng Chi Hoán bỗng dưng nằm rạp người xuống, mũi thương bạc nhoáng lên một cái, đâm thẳng vào móng trước của con ngựa mà gã đang cưỡi, Triết Lâm chỉ kịp cảm thấy dưới thân hụt một phát, sau đó ngã lăn xuống mặt đất trong tiếng hí gào đau đớn của ngựa chiến, ăn phải một mồm đất.

Tiếng cười nhạo cùng tung hô hưng phấn lập tức bùng lên trên thành lâu, Phùng Chi Hoán dừng ngựa nhìn lại, vẻ mặt mỉa mai, nói:

"Cháu trai ngoan, mới thế đã vội vàng dập đầu với ông nội rồi à?"

Triết Lâm tức điên, chống tay đứng dậy, vung Địa Sát đánh về phía Phùng Chi Hoán. Ông nhanh chống kéo cương, con ngựa đang cưỡi dưới thân lập tức nâng cao hai móng trước, né tránh khỏi Địa Sát. Không ngờ Triết Lâm lại ném trường phủ xuống đất, dùng tay không túm lấy móng trước của ngựa chiến rồi dùng sức hất thẳng cả con ngựa lên trên, trực tiếp làm Phùng Chi Hoán ngã xuống đất. Triết Lâm giống như vẫn chưa hả giận, xem ngựa chiến như một con dê con mà nâng lên cao quá đỉnh đầu, rống giận một tiếng rồi ném ra xa, quăng thẳng đến một chỗ cách đó phải cả trượng. Chiến mã rơi huỵch một tiếng nặng nề xuống đất, bốn chân không ngừng giãy giụa, nhưng không thể nào đứng dậy, chỉ lát sau đã dần dần không giãy giụa nổi nữa.

Hai người đều không còn ngựa để cưỡi nữa, đành phải tự nhặt trường thương nhặt chiến phủ lên tái chiến, đánh qua đánh lại hơn ba mươi hồi, Triết Lâm thấy Phùng Chi Hoán từ đầu đến cuối vẫn không lộ chút khe hở, trong lòng gấp gáp, chỉ sợ bị thuộc hạ âm thầm chế nhạo gã đến ngay cả một ông lão cũng không đánh lại được, cho nên càng thêm tập trung tinh thần, mỗi một chiêu đều dùng toàn lực. Lại qua thêm ba mươi hồi, gã cảm nhận rõ ràng được rằng nhịp thở của Phùng Chi Hoán trở nên nặng nề, thân hình cũng chậm dần. Triết Lâm mừng thầm, biết thể lực của đối phương đã cạn, càng ép sát thêm từng bước, ý đồ dùng khỏe đối mệt để một kích giết chết đối thủ.

"Lão già!" Triết Lâm dùng Địa Sát đỡ lấy mũi thương của Phùng Chi Hoán, khiêu khích: "Lập tức quỳ xuống nói một câu "Ông nội tha mạng", ta sẽ để cho lão được toàn thây!"

"Oắt con nhãi ranh, cũng dám gâu gâu sủa bậy!" Phùng Chi Hoán mệt đến sắp không thở nổi, chỉ cười lạnh nói: "Cứ nhìn xem ta với ngươi ai là người ngã xuống trước!"

Cây chiến phủ trong tay Triết Lâm múa đến nhanh mạnh như gió, Phùng Chi Hoán cùng gã đánh phải một trăm hồi, cuối cùng thể lực cũng không thể chịu được nữa, chỉ còn sót lại sức để chống đỡ, nhưng khó có cơ hội mà đánh trả. Trường đao ông đang đeo bên hông vẫn chưa rút ra, trong lòng cũng biết đối thủ sẽ không cho ông cơ hội để rút đao, muốn giết chết Triết Lâm, chỉ có thể lấy thân làm mồi nhử.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, Địa Sát đã từ trên trời giáng xuống, Phùng Chi Hoán giơ thương lên đỡ, chỉ thấy hai tay run lên, gần như là mất hết cảm giác. Triết Lâm liên tục dùng sức ép xuống, cây thương của Phùng Chi Hoán càng lúc càng hạ thấp hơn, hai chân cũng khuỵu dần, đến mức sắp quỳ hẳn xuống. Chỉ trong chớp mắt, ông bất thình lình thu cây thương của mình về trước người, hơi nghiêng đầu, để mặc cây chiến phủ kia thoải mái hạ xuống, chém thẳng vào phần vai gáy.

Máu tươi lập tức ào ào phun ra như suối, Triết Lâm vui mừng khôn xiết, ngửa đầu cười to hai tiếng, lại phát hiện ra Phùng Chi Hoán vẫn nhìn chằm chằm gã như cũ, thế mà vẫn chưa chịu ngã xuống. Triết Lâm cắn răng tiếp tục ép xuống, ý đồ muốn bổ đôi người đối phương thành hai nửa, ai ngờ sau khi lưỡi của chiến phủ găm sâu vào xương bả vai thì khó mà xuống tiếp, muốn rút ra cũng không rút được. Triết Lâm không biết phải làm thế nào, đành phải tiến lên hai bước, định cầm lấy phần giữa cán của chiến phủ để dùng sức bổ xuống.

Nhưng chỉ cần hai bước này, cũng khiến gã thành công rơi vào phạm vi tấn công của trường đao. Cả đời này Phùng Chi Hoán đã rút đao vô số lần, nhưng không có lần nào nhanh hơn được hôm nay, ánh bạc sắc lạnh của lưỡi đao lóe lên như sao băng đuổi trăng, nhanh như chớp mà xẹt ngang qua cần cổ của Triết Lâm.

Con mắt còn lành lặn của Triết Lâm trợn trừng, giơ tay sờ lên trên yết hầu, chỉ cảm thấy máu tươi nóng bỏng phun thẳng về phía trước rồi dội vào lòng bàn tay gã, sau đó lập tức ngửa mặt, ngã phịch xuống đất.

Không hề còn một tiếng động nào khác nữa.

Xung quanh chỉ còn lại một mảnh lặng ngắt như tờ.

Ánh trăng trên cao vừa thanh lãnh vừa dịu dàng, im ắng mà chiếu xuống dưới chân Phùng Chi Hoán, soi rõ máu tươi dần gom góp lại thành một vũng lớn. Ông đỡ lấy cán của chiến phủ Địa Sát, để một đầu còn lại của nó có thể cắm nghiêng xuống dưới cát, vững vàng chắc chắn chống đỡ được thân mình đang lung lay sắp đổ của của chính ông. Phùng Chi Hoán hơi nghiêng đầu, nhìn về phía dòng sông đang lẳng lặng uốn lượn bên cạnh chân núi, từng nhành cây ngọn cỏ, thành trì doanh lũy, trong bóng đêm mờ ảo, tất cả cảnh tượng đều không quá rõ ràng, nhưng ông không cần phải mở to mắt, cũng biết được khi bình minh ló rạng ở phía chân trời, dưới ánh hừng đông của ngày mới, tất cả sẽ có hình dáng ra sao.

Biết được nước sông trong vắt đến nhường nào, cây cối tốt tươi biết bao, thành trì doanh lũy chỉnh tề ngay ngắn đến mức nào.

Biết được hơi ấm của làn gió mùa xuân, cái mát mẻ của cơn mưa đầu hạ, chút se lạnh của màn sương mỏng trời thu, tuyết trắng ngày đông sạch sẽ tinh khôi.

Tất cả những cảnh tượng tươi đẹp của mảnh đất đai này đều in sâu khắc rõ trong trái tim ông.

Mái tóc màu hoa tiêu tung bay trong gió đêm, từ đầu đến cuối Phùng Chi Hoán vẫn đứng vững ở nơi đó, hai mắt dần dần khép lại, ý cười mãn nguyện vẫn còn giữ nguyên trên khóe môi.

Vì giang sơn tươi đẹp này...

Đáng giá!

________

Còn 6 chương nữa cuối tuân sau up nốt ha =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau