Chương 9: Nhớ lúc gặp
Chương 9: Nhớ lúc gặp
Hai ngày sau đó, Tạ Doãn và Hoắc Bắc Lương vẫn như cũ dẫn thêm một đám Cẩm Y Vệ đến Từ phủ chực ăn chực uống. Từ Luân thật sự không chịu nổi, tự mình dâng thẻ bài xin tiến cung để khóc lóc kể lể với Thái tử. Tạ Tuấn bị làm phiền đến mức không thể phiền hơn, lại không muốn mất thể diện, đành phải đến quý phủ của Tạ Doãn một chuyến. Thế nhưng Tạ Doãn binh đến tướng chặn, lấy cớ đang bị bệnh thương hàn, sợ làm lây bệnh cho Thái tử điện hạ, kiên quyết đóng cửa không gặp. Tạ Tuấn đá phải cái đinh mềm này, không thể làm gì hơn là căm giận hồi cung.
Tuy rằng gã cực kỳ hi vọng Tạ Doãn không làm xong được việc này rồi bị Hoàng thượng ghét bỏ. Nhưng những quan viên từ lớn đến nhỏ theo bè cánh của Yến vương đã dần dần trả hết bạc nợ quốc khố, Tạ Tuấn lại càng ngày càng sợ Hoàng thượng so sánh hai bên với nhau rồi sau đó sẽ giận chó đánh mèo lên chính gã. Bản tính của gã vốn đã nhát gan sợ phiền phức, không thể gánh vác trọng trách, chỉ vì do Chính cung Hoàng hậu sinh ra cho nên mới được lập làm Thái tử. Bản thân gã vẫn luôn biết rõ rằng thật ra Sùng Thanh đế cũng chẳng hài lòng gì về gã, vì thế càng ngày càng sợ hãi rụt rè, sợ làm sai chuyện gì đó chọc giận Phụ hoàng thì vị trí Thái tử cũng sẽ bị phế bỏ.
Sau khi hồi cung gã bèn khuyên Từ Luân ngoan ngoãn trả tiền, đừng tiếp tục dây dưa lề mề với Tạ Doãn nữa.
"Hoàng tử ngày nào cũng dẫn theo Cẩm Y Vệ đến quý phủ của ngươi, biết bao nhiêu người đã ngấm ngầm chê cười rồi? Ồn ào đến mức cả kinh thành đều biết Từ đại nhân nợ bạc không trả, thể diện của Từ các lão biết ném đi đâu? Lão Ngũ cái người này ta hiểu rõ, việc đứng đắn thì chẳng làm được mấy cái, nhưng mấy chuyện bàng môn tả đạo thì đúng là không ai bằng. Hắn ta học được một thân bản lĩnh hỗn loạn của đám giang hồ kia, ngươi không thể chơi lại hắn được đâu, khẩn trương trả bạc đi!"
Từ Luân lại bán thảm theo thói quen:
"Năm mươi tám vạn lượng, trong thời gian ngắn vi thần biết lấy đâu ra nhiều bạc như vậy đây..."
"Từ đại nhân, mấy lời này ngươi dùng để lấy cớ qua loa với lão Ngũ còn được, nói với ta là có ý gì?" Tạ Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái, bưng chén trà trên bàn lên kề sát miệng: "Chỉ cần một món kỳ trân dị bảo hay một bức danh họa tuyệt bản trong quý phủ của Từ đại nhân cũng đáng giá mấy ngàn vạn lượng đi? Năm mươi tám vạn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi."
Từ Luân vừa nghe thấy vậy thì biết ngay là không thể dựa vào Thái tử được nữa, lần này đúng thật là trốn không thoát, không thể không nhịn đau từ bỏ thứ mà mình yêu thích. Nhưng cho dù là thế, trong lòng gã vẫn cảm thấy nghẹn khuất, cũng cực kỳ muốn cắn lại Tạ Doãn một phát.
"Điện hạ nói cũng phải, Ngũ điện hạ rất được Thánh thượng sủng ái, vi thần vốn dĩ không nên lấy trứng chọi với đá."
Giọng điệu than thở của gã tràn ngập xót xa, lại nói tiếp:
"Mọi người đều nói Từ phủ của thần nhận được sự che chở của Thái hoàng Thái hậu cùng Thái tử điện hạ, hiện giờ bị Ngũ điện hạ cản tay cũng không còn cách nào khác ngoài cam chịu. Chỉ thương thay cho khuyển tử cũng vì vậy mà bị liên lụy, ngày hôm trước chẳng qua là chỉ xảy ra chút xung đột nho nhỏ với một thứ dân, đúng lúc cận vệ của Ngũ hoàng tử đi ngang qua, cuối cùng toàn bộ tùy tùng đều bị đánh thảm, đến tận bây giờ vẫn còn chưa xuống nổi giường..."
Gã nói đến đây thì giống như là cực kỳ đau lòng, không kìm nổi nước mắt:
"Ngũ điện hạ đây là đánh thẳng vào mặt lão thần còn gì... Thôi thôi, lão thần vẫn là nên tranh thủ về nhà gom góp bạc thì hơn!"
Từ Luân thấy sắc mặt Thái tử tái xanh đi, trong lòng biết rõ bản thân đã chọc đúng chỗ đau của người này. Từ khi Tạ Tuấn được sắc phong làm Thái tử, điều làm gã kiêng kỵ nhất chính là các Hoàng tử khác khiêu chiến uy tín cùng danh vọng của gã. Yến vương từ trước đến nay tài giỏi thì thôi đi, một kẻ rảnh rỗi lười nhác như Tạ Doãn cũng không kiêng nể gì dám đụng vào người của gã, trên triều dưới triều chỗ nào cũng thấy hắn gây khó dễ, bảo gã làm sao có thể nhẫn nhịn?
Từ Luân mặt không đổi sắc đâm ra một kích cuối cùng.
"Cứ như thế này, thành Kiến An có thể có người không biết đến Thái tử điện hạ, thế nhưng Ngũ điện hạ vất vả ngược xuôi vì dân tính toán, mỗi người đều biết."
Từ Luân chân trước vừa bước ra khỏi Đông cung, Tạ Tuấn vung một tay gạt mạnh chén trà men xanh trắng khắc hoa kia xuống đất, cái chén lập tức rơi xuống nát tan tành.
Từ Luân không nỡ bán đi bảo bối của chính mình, chỉ lấy chút ngọc hiếm trâm quý từ trong hộp trang sức của mấy vợ bé, gom góp lại với nhau cũng coi như là đủ, ngày hôm sau mặt xám mày tro cầm theo bạc đến bộ Hộ trả đủ.
Từ gia chấp nhận thỏa hiệp, những quan viên khác thuộc bè phái Thái tử nào còn có thể ngồi yên được nữa, không đến ba ngày đã lần lượt trả hết bạc còn nợ quốc khố, mười phần đã thu hồi được chín. Còn lại một phần, Tạ Doãn phái Cẩm Y Vệ âm thầm điều tra, cũng không phải là con cháu thế gia, lại còn là quan thanh liêm, ăn mặc ở đi đều rất tiết kiệm. Hắn nghĩ trong thời gian ngắn như vậy những người này đúng là không thể trả nổi, đành cho những quan viên này kéo dài kỳ hạn trả bạc lên hai tháng.
Mặc dù chỉ mới thu về được chín phần bạc nợ, thế nhưng tính sơ sơ cũng đã có hơn sáu trăm hai mươi vạn lượng bạc. Sau khi bộ Hộ kiểm kê xong xuôi, đầu tiên là giao sổ sách cho thượng thư bộ Hộ Từ Phó cùng Thái tử ký tên, tiếp đến mới dâng lên cho Sùng Thanh đế. Tạ Doãn quỳ ở điện dưới, không nhanh không chậm mà bẩm tấu lại quá trình ban sai lần này, hắn lược bớt đi những hành vi cố tình gây khó dễ của người khác, cho nên nghe qua giống như là làm một việc cực kỳ dễ dàng.
Hoàng thượng đổ bệnh hai ngày nay, thế nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ, ông biết việc này vốn không dễ dàng. Tuy rằng phương pháp dẫn theo Hoắc Bắc Lương đến quý phủ công thân ăn chực cơm của Tạ Doãn làm ông dở khóc dở cười, thế nhưng sáu trăm vạn lượng bạc hàng thật giá thật này, đúng là còn có tác dụng tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào. Lúc này Hoàng thượng không thấy đau đầu chóng mặt nữa, chân tay cũng có sức lực hơn, hiếm khi ông có thể để lộ vẻ mặt tươi cười trước mặt thần tử như vậy, quyết định trọng thưởng cho Tạ Doãn.
"Trẫm thấy từ lúc ngươi từ Đoan Châu trở về, bèn trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, bằng lòng bỏ ra một phần sức lực vì xã tắc, trẫm cũng cảm thấy được an ủi trong lòng." Hoàng thượng chậm rãi nói: "Cho nên trẫm sắc phong ngươi làm "Đoan vương", hi vọng ngươi từ nay về sau hành động cư xử đoan chính ngay thẳng, suy nghĩ nhiều hơn đến quốc sự cùng triều cục."
Tạ Doãn hơi biến sắc, cúi thấp người, nói:
"Nhi thần chưa lập được chút công trạng nào, không dám vượt qua quy củ."
Hoàng thượng còn chưa mở miệng, Thái tử đã bước ra khỏi hàng nói:
"Nhi thần có chuyện khởi tấu."
Hoàng thượng nhìn gã một lát:
"Nói."
"Ngọn nguồn việc thu hồi nợ bạc thiếu, vừa rồi Ngũ đệ vẫn còn chưa nói rõ ràng chi tiết, có ý muốn khi quân, cho dù có công, cũng là ưu điểm khuyết điểm bù trừ cho nhau, không nên thụ phong." Tạ Tuấn bị sự đố kị ghen ghét làm đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nhìn thấy Từ Phó đứng bên cạnh liều mạng nháy mắt với gã, tiếp tục gân cổ cáo trạng: "Lần này đi thúc giục thu hồi bạc nợ quốc khố, đối với vương công quý tộc và các đại thần con cháu thế gia thì Ngũ đệ ép sát từng bước, rất nhiều người không có cách nào lập tức lấy ra nhiều bạc trắng như vậy, cho nên không thể không bán đồ đạc trong nhà để quy thành bạc. Nhưng ngược lại đối với những người gọi là quan thanh liêm không phải con cháu thế gia, mặc dù có người nợ hơn một vạn lượng bạc, Ngũ đệ cũng xem như không nhìn thấy, thậm chí còn kéo dài kỳ hạn trả khoản vay lên đến hai tháng. Cái này chẳng phải là phân biệt đối xử sao? Sao có thể chứng minh được đây không phải là thủ đoạn thu mua lòng người? Ngũ đệ làm như vậy, sao có thể khiến con cháu thế gia tâm phục khẩu phục?!"
Hoàng thượng vẫn nhìn gã chằm chằm, không có động tĩnh gì:
"Quan thanh liêm nào thiếu hơn vạn lượng bạc?"
"Hồi bẩm Phụ hoàng, là Phùng Chi Hoán, trước đây từng được phong Chinh tây Tướng quân. Ông ta nợ quốc khố một vạn năm trăm ngàn lượng, Ngũ đệ lại không đề cập đến dù chỉ nửa chữ. Chủ sự bộ Hộ Mạnh Phưởng chỉ mượn có tám ngàn lạng, lại bị Ngũ đệ sai Cẩm Y Vệ đến chắn cửa đòi năm ngày liên tục."
"Phùng Chi Hoán..." Hoàng thượng thấp giọng lặp lại cái tên này, giống như đang cố gắng lục lọi trí nhớ.
Yến vương Tạ Ngật bước ra khỏi hàng, nói:
"Phụ hoàng, Phùng Chi Hoán tướng quân có công tiến đánh Đát Lạt, được Hoàng Tổ phụ thân phong làm Chinh tây Tướng quân. Năm Sùng Thanh thứ năm dẫn binh xuất chinh Tây Nam, bốn người con trai đều chết trận, sau khi quay về triều bèn xin được cởi giáp về quê, sống ở một thôn lâm ngoài thành. Một vạn năm trăm ngàn lượng này, là Phùng tướng quân mượn trước khi xuất chinh, lý do là vì muốn mua thêm áo giáp cho tướng sĩ trong quân doanh. Năm đó khoản này nộp dự toán lên bộ Hộ nhưng không thể lấy được phê chuẩn, bởi vậy lão tướng quân mới không còn cách nào khác ngoài bỏ tiền túi của mình ra."
Hắn ta ngừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp:
"Thái tử điện hạ có điều không biết, sở dĩ Ngũ đê không nhắc đến chuyện này nửa chữ, là bởi vì đệ ấy đã thay Phùng lão tướng quân trả hết số bạc còn nợ quốc khố."
Lời này vừa nói ra, cả triều lập tức ồ lên. Thái tử cũng sững sờ tại chỗ, chuyện Phùng Chi Hoán nợ bạc là Từ Luân nói cho gã biết, vừa rồi lúc ký tên gã vẫn chưa kịp cẩn thận nhìn kỹ sổ sách, không nghĩ rằng thế mà lại trả hết rồi... Gã vốn định đè lên đầu Tạ Doãn tội danh kết bè kết đảng, cuối cùng lại thành tự mình vả mặt mình một phát thật đau.
Hoàng thượng trầm giọng nói:
"Số bạc này vốn dĩ không nên để ngươi gánh vác, là trẫm sơ suất, lại bỏ quên một bậc trung lương đến ngần ấy." Ông quay đầu sang phân phó Mạc Ngôn: "Lấy hai vạn lượng bạc từ tư khố của trẫm, trả cho Đoan vương một vạn năm ngàn lượng bạc, còn lại năm ngàn lượng thì ban cho Phùng tướng quân."
Mạc Ngôn cúi đầu thưa vâng, Hoàng thượng lại hỏi Thái tử:
"Ngươi còn chuyện gì muốn tấu không?"
Mặt Thái tử lúc này đã đỏ bừng:
"Nhi thần... không còn chuyện gì muốn khởi tấu..."
Lúc này tâm trạng của Hoàng thượng đã không còn tốt như lúc ban đầu nữa, vung tay áo rộng, nói:
"Bãi triều."
Chạng vạng ngày hôm đó thánh chỉ phong vương đã được đưa đến phủ, Tạ Doãn tươi cười thưởng tiền cho công công đến tuyên chỉ. Chẳng qua là người ngoài vừa đi hết, hắn đã khôi phục khuôn mặt chẳng có chút biểu tình nào cả. Mi Nương thì thật sự vui mừng thay cho hắn, đề nghị:
"Từ nay về sau, có phải là chúng ta nên sửa miệng gọi "Vương gia" hay không?"
Tần Xuyên lắc lắc đầu:
"Ta chỉ gọi là "chủ tử", cho dù có phải là Vương gia hay không, chủ tử vẫn là chủ tử của ta."
Tạ Doãn không nói gì, chọn một ít vàng bạc được ngự ban cùng vài vật khác rồi giao cho Mi Nương, bảo nàng đi phân phát cho hạ nhân trong phủ, sau đó một mình xoay người bước về phía thư phòng. Ngôn Băng Vân đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên lên tiếng gọi:
"Điện hạ."
Sau ngày hôm đó, Tạ Doãn giống như là cố tình lạnh nhạt với Ngôn Băng Vân, ra ngoài ban sai chỉ dẫn theo Tần Xuyên, sau khi về phủ cũng không gọi y đến. Ngôn Băng Vân lẳng lặng ở lại trong phủ giúp Mi Nương làm việc, chẳng có chút nào giống thị vệ, ngược lại trông giống tạp vụ hơn. Phó Cầm đến cạnh giếng múc nước giặt quần áo, thùng gỗ có vẻ nặng, Ngôn Băng Vân thấy nàng xách thật vất vả, bèn giúp một phen. Đúng lúc đó Tạ Doãn đi ngang qua hậu viện để tới hoa viên, vừa nhìn thấy y thì chỉ lạnh lùng liếc một cái, ngay cả hoa viên cũng không thèm đi nữa, quay đầu bước ngược về đường cũ.
Ngôn Băng Vân cảm giác được Tạ Doãn đã dần dần cởi xuống lớp áo ngoài dịu dàng và bình dị dễ gần mà hắn khoác lên từ ngày đầu quen biết. Một Tạ Doãn chân thực, có sự sắc sảo của chính mình cùng với chút cáu kỉnh nho nhỏ, thậm chí còn có vài phần vui giận thất thường. Nhưng Ngôn Băng Vân không biết vì sao hắn vui, cũng không biết vì sao hắn giận, chỉ nghĩ rằng bản thân hắn trời sinh đã mang trên mình khí tràng của hậu duệ hoàng thất cao quý, mừng giận không để lộ ra ngoài, người ngoài khó mà đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tạ Doãn quay đầu lại nhìn y:
"Có việc?"
"Điện hạ không được vui, ty chức cùng ngài ra ngoài đi dạo được không?"
Tạ Doãn lạnh giọng hỏi:
"Ai nói ta không vui?"
Ngôn Băng Vân vội nói:
"Là ty chức lỡ lời. Thật ra ty chức mới vừa được nhận bổng lộc, muốn mời Điện hạ đi ăn bánh hoa quế, coi như đáp lại xâu đường hồ lô hôm trước của Điện hạ."
Tạ Doãn đứng im tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi:
"Bổng lộc phát cho ngươi, đã mua đồ cho những ai rồi?"
"Còn chưa dùng đến." Ngôn Băng Vân thành thực đáp: "Bạc vẫn còn ở trên người ty chức, chưa tiêu một đồng."
Lúc này Tạ Doãn mới đồng ý cất bước, nói:
"Đi thôi. Ngoại trừ bánh hoa quế ta còn muốn ăn bánh trôi nữa."
Bánh hoa quế thì mỗi người một miếng, nhưng bánh trôi lại chỉ mua một bát, bởi vì Tạ Doãn nói còn muốn để bụng ăn bánh nướng cải muối. Tạ Doãn chỉ lấy thêm một cái thìa, nhưng lại không cầm thêm cái bát nào, hắn đặt bát bánh trôi ở giữa hai người, đưa thìa cho Ngôn Băng Vân, nói:
"Ăn đi."
Ngôn Băng Vân không dám cầm, ngồi ăn cùng bàn với Hoàng tử đã là vượt quá quy củ rồi, sao còn có thể ăn chung một cái bát chứ?
"Mời Điện hạ dùng trước." Y nói.
Tạ Doãn sầm mặt xuống, hỏi:
"Làm sao? Còn muốn bản vương đút cho ngươi nữa à?"
"Ty chức... không dám."
"Bản vương lệnh cho ngươi ăn ngay lập tức, ngươi dám kháng lệnh sao?"
Ngôn Băng Vân hết cách, chỉ đành nghe theo.
Đó là một quán nhỏ ngoài trời, ngay gần sát con hào* quanh thành, ánh trăng dịu dàng như nước, mềm mại buông xuống bên chân bọn họ. Hai người ngồi ở hai bên của chiếc bàn vuông nho nhỏ ăn một bát bánh trôi, đầu ghé đầu thật gần, Ngôn Băng Vân lại phảng phất ngửi thấy mùi đàn hương cực nhẹ cực mỏng kia, chẳng hiểu sao hai bên tai lại nóng dần lên. Y chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Cũng may chỉ có mấy cái bánh trôi, ăn vèo một phát là xong, Tạ Doãn mới lấy chiếc khăn màu xanh da trời trong tay áo mình ra.
(*Con hào: Một con sông hoặc con mương được đào xung quanh thành nhằm phục đích phòng ngự.)
Đây là lần đầu tiên Ngôn Băng Vân nhìn kỹ chiếc khăn này ở khoảng cách gần như vậy, mới có thể phát hiện được rằng thật ra nó đã rất cũ rồi, giặt nhiều đến mức bạc cả màu. Y không rõ với thân phận của Tạ Doãn, tại sao lại luôn dùng một chiếc khăn bạc màu như vậy. Không chỉ có thế, chỉ cần nhìn mỗi lần hắn dùng chiếc khăn này đều nhận ra hắn cực kỳ yêu quý, dùng xong sẽ cẩn thận gấp lại chỉnh tề như cũ, sau đó bỏ vào trong tay áo.
Bóng trăng mờ rơi nghiêng trên khuôn mặt của thiếu niên, để lại chút ánh bạc êm dịu nhưng sáng rõ, vừa nhẹ nhàng vừa mong manh, hệt như một bức mành lụa mỏng được dệt từ muôn vạn đốm sáng trời ban đang tung mình trong gió. Tạ Doãn nhận ra ánh mắt của y đang dừng ở chỗ nào, cũng không nói gì. Gió sông ban đêm mang theo hơi nước lạnh lẽo, bên trong còn hòa lẫn chút rét buốt cuối đông, khẽ phất qua một phần kỷ niệm đã lâu chẳng ai chạm tới, thổi bùng nó dậy trong miền ký ức.
Ngôn Băng Vân thấp giọng nói:
"Chiếc khăn này..."
Tạ Doãn lẳng lặng nhìn y, đồng tử sâu lắng, trong ánh mắt cũng chất chứa vài phần cảm xúc phức tạp, một lúc lâu sau mới nói:
"Không phải là của ta, là vào năm ta sáu tuổi, gặp được một vị ca ca, người ấy cho ta."
Trái tim của Ngôn Băng Vân đập thình thịch từng nhịp vội vã, cảm thấy khó mà tin được:
"Sáu tuổi...?"
"Sáu tuổi. Năm đó ta còn ở trong cung, mấy vị ca ca của ta rất thích bắt nạt ta, mẫu phi của bọn họ nếu không phải hoàng hậu thì cũng là quý phi, cho nên đám cung nữ thái giám cũng không dám ngăn cản. Có một hôm ta bị bọn họ ép phải cùng trèo lên núi giả trong Ngự hoa viên chơi, hôm ấy tuyết vừa tan, mấy tảng đá đó cực kỳ trơn, không biết có ai đứng ở sau lưng đẩy ta một phát, ta đứng không vững, lập tức ngã xuống. Cũng may đúng lúc gặp được một tiểu ca ca đi ngang qua, y kịp thời ôm lấy ta, nếu không có lẽ lần đó ta đã ngã thành tên ngốc luôn rồi."
Tạ Doãn cúi đầu nhìn chiếc khăn kia, giọng nói cũng dần dần thấp xuống, giống như thủ thỉ tâm tình:
"Lúc ta ngã xuống, mu bàn tay quẹt qua mỏm đá, rách thành một đường. Tiểu ca ca kia dùng chiếc khăn này băng bó lại miệng vết thương giúp ta, lúc ấy ta vẫn chỉ biết khóc, không nhớ được nhiều chi tiết lắm, chỉ nhớ rất rõ một chuyện là, y cho ta tất cả số kẹo đường còn trong túi y, tổng cộng có sáu viên. Ta biết y không phải là người trong cung, hôm sau ta sai Mi Nương đi tìm y giúp ta. Nhưng sau khi nàng quay về thì lại nói, vị ca ca kia đã rời khỏi Kiến An cùng phụ thân rồi."
Tạ Doãn khẽ thở dài một câu, nói:
"Ta vẫn luôn giữ chiếc khăn này bên người, nghĩ rằng có lẽ sẽ có một ngày nào đó gặp lại được y, có thể nói chuyện với y trong chốc lát."
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn y, cười cười rồi nói:
"Thế nhưng y không còn nhớ rõ ta nữa rồi."
Hai ngày sau đó, Tạ Doãn và Hoắc Bắc Lương vẫn như cũ dẫn thêm một đám Cẩm Y Vệ đến Từ phủ chực ăn chực uống. Từ Luân thật sự không chịu nổi, tự mình dâng thẻ bài xin tiến cung để khóc lóc kể lể với Thái tử. Tạ Tuấn bị làm phiền đến mức không thể phiền hơn, lại không muốn mất thể diện, đành phải đến quý phủ của Tạ Doãn một chuyến. Thế nhưng Tạ Doãn binh đến tướng chặn, lấy cớ đang bị bệnh thương hàn, sợ làm lây bệnh cho Thái tử điện hạ, kiên quyết đóng cửa không gặp. Tạ Tuấn đá phải cái đinh mềm này, không thể làm gì hơn là căm giận hồi cung.
Tuy rằng gã cực kỳ hi vọng Tạ Doãn không làm xong được việc này rồi bị Hoàng thượng ghét bỏ. Nhưng những quan viên từ lớn đến nhỏ theo bè cánh của Yến vương đã dần dần trả hết bạc nợ quốc khố, Tạ Tuấn lại càng ngày càng sợ Hoàng thượng so sánh hai bên với nhau rồi sau đó sẽ giận chó đánh mèo lên chính gã. Bản tính của gã vốn đã nhát gan sợ phiền phức, không thể gánh vác trọng trách, chỉ vì do Chính cung Hoàng hậu sinh ra cho nên mới được lập làm Thái tử. Bản thân gã vẫn luôn biết rõ rằng thật ra Sùng Thanh đế cũng chẳng hài lòng gì về gã, vì thế càng ngày càng sợ hãi rụt rè, sợ làm sai chuyện gì đó chọc giận Phụ hoàng thì vị trí Thái tử cũng sẽ bị phế bỏ.
Sau khi hồi cung gã bèn khuyên Từ Luân ngoan ngoãn trả tiền, đừng tiếp tục dây dưa lề mề với Tạ Doãn nữa.
"Hoàng tử ngày nào cũng dẫn theo Cẩm Y Vệ đến quý phủ của ngươi, biết bao nhiêu người đã ngấm ngầm chê cười rồi? Ồn ào đến mức cả kinh thành đều biết Từ đại nhân nợ bạc không trả, thể diện của Từ các lão biết ném đi đâu? Lão Ngũ cái người này ta hiểu rõ, việc đứng đắn thì chẳng làm được mấy cái, nhưng mấy chuyện bàng môn tả đạo thì đúng là không ai bằng. Hắn ta học được một thân bản lĩnh hỗn loạn của đám giang hồ kia, ngươi không thể chơi lại hắn được đâu, khẩn trương trả bạc đi!"
Từ Luân lại bán thảm theo thói quen:
"Năm mươi tám vạn lượng, trong thời gian ngắn vi thần biết lấy đâu ra nhiều bạc như vậy đây..."
"Từ đại nhân, mấy lời này ngươi dùng để lấy cớ qua loa với lão Ngũ còn được, nói với ta là có ý gì?" Tạ Tuấn lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái, bưng chén trà trên bàn lên kề sát miệng: "Chỉ cần một món kỳ trân dị bảo hay một bức danh họa tuyệt bản trong quý phủ của Từ đại nhân cũng đáng giá mấy ngàn vạn lượng đi? Năm mươi tám vạn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi."
Từ Luân vừa nghe thấy vậy thì biết ngay là không thể dựa vào Thái tử được nữa, lần này đúng thật là trốn không thoát, không thể không nhịn đau từ bỏ thứ mà mình yêu thích. Nhưng cho dù là thế, trong lòng gã vẫn cảm thấy nghẹn khuất, cũng cực kỳ muốn cắn lại Tạ Doãn một phát.
"Điện hạ nói cũng phải, Ngũ điện hạ rất được Thánh thượng sủng ái, vi thần vốn dĩ không nên lấy trứng chọi với đá."
Giọng điệu than thở của gã tràn ngập xót xa, lại nói tiếp:
"Mọi người đều nói Từ phủ của thần nhận được sự che chở của Thái hoàng Thái hậu cùng Thái tử điện hạ, hiện giờ bị Ngũ điện hạ cản tay cũng không còn cách nào khác ngoài cam chịu. Chỉ thương thay cho khuyển tử cũng vì vậy mà bị liên lụy, ngày hôm trước chẳng qua là chỉ xảy ra chút xung đột nho nhỏ với một thứ dân, đúng lúc cận vệ của Ngũ hoàng tử đi ngang qua, cuối cùng toàn bộ tùy tùng đều bị đánh thảm, đến tận bây giờ vẫn còn chưa xuống nổi giường..."
Gã nói đến đây thì giống như là cực kỳ đau lòng, không kìm nổi nước mắt:
"Ngũ điện hạ đây là đánh thẳng vào mặt lão thần còn gì... Thôi thôi, lão thần vẫn là nên tranh thủ về nhà gom góp bạc thì hơn!"
Từ Luân thấy sắc mặt Thái tử tái xanh đi, trong lòng biết rõ bản thân đã chọc đúng chỗ đau của người này. Từ khi Tạ Tuấn được sắc phong làm Thái tử, điều làm gã kiêng kỵ nhất chính là các Hoàng tử khác khiêu chiến uy tín cùng danh vọng của gã. Yến vương từ trước đến nay tài giỏi thì thôi đi, một kẻ rảnh rỗi lười nhác như Tạ Doãn cũng không kiêng nể gì dám đụng vào người của gã, trên triều dưới triều chỗ nào cũng thấy hắn gây khó dễ, bảo gã làm sao có thể nhẫn nhịn?
Từ Luân mặt không đổi sắc đâm ra một kích cuối cùng.
"Cứ như thế này, thành Kiến An có thể có người không biết đến Thái tử điện hạ, thế nhưng Ngũ điện hạ vất vả ngược xuôi vì dân tính toán, mỗi người đều biết."
Từ Luân chân trước vừa bước ra khỏi Đông cung, Tạ Tuấn vung một tay gạt mạnh chén trà men xanh trắng khắc hoa kia xuống đất, cái chén lập tức rơi xuống nát tan tành.
Từ Luân không nỡ bán đi bảo bối của chính mình, chỉ lấy chút ngọc hiếm trâm quý từ trong hộp trang sức của mấy vợ bé, gom góp lại với nhau cũng coi như là đủ, ngày hôm sau mặt xám mày tro cầm theo bạc đến bộ Hộ trả đủ.
Từ gia chấp nhận thỏa hiệp, những quan viên khác thuộc bè phái Thái tử nào còn có thể ngồi yên được nữa, không đến ba ngày đã lần lượt trả hết bạc còn nợ quốc khố, mười phần đã thu hồi được chín. Còn lại một phần, Tạ Doãn phái Cẩm Y Vệ âm thầm điều tra, cũng không phải là con cháu thế gia, lại còn là quan thanh liêm, ăn mặc ở đi đều rất tiết kiệm. Hắn nghĩ trong thời gian ngắn như vậy những người này đúng là không thể trả nổi, đành cho những quan viên này kéo dài kỳ hạn trả bạc lên hai tháng.
Mặc dù chỉ mới thu về được chín phần bạc nợ, thế nhưng tính sơ sơ cũng đã có hơn sáu trăm hai mươi vạn lượng bạc. Sau khi bộ Hộ kiểm kê xong xuôi, đầu tiên là giao sổ sách cho thượng thư bộ Hộ Từ Phó cùng Thái tử ký tên, tiếp đến mới dâng lên cho Sùng Thanh đế. Tạ Doãn quỳ ở điện dưới, không nhanh không chậm mà bẩm tấu lại quá trình ban sai lần này, hắn lược bớt đi những hành vi cố tình gây khó dễ của người khác, cho nên nghe qua giống như là làm một việc cực kỳ dễ dàng.
Hoàng thượng đổ bệnh hai ngày nay, thế nhưng vẫn chưa đến mức hồ đồ, ông biết việc này vốn không dễ dàng. Tuy rằng phương pháp dẫn theo Hoắc Bắc Lương đến quý phủ công thân ăn chực cơm của Tạ Doãn làm ông dở khóc dở cười, thế nhưng sáu trăm vạn lượng bạc hàng thật giá thật này, đúng là còn có tác dụng tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào. Lúc này Hoàng thượng không thấy đau đầu chóng mặt nữa, chân tay cũng có sức lực hơn, hiếm khi ông có thể để lộ vẻ mặt tươi cười trước mặt thần tử như vậy, quyết định trọng thưởng cho Tạ Doãn.
"Trẫm thấy từ lúc ngươi từ Đoan Châu trở về, bèn trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, bằng lòng bỏ ra một phần sức lực vì xã tắc, trẫm cũng cảm thấy được an ủi trong lòng." Hoàng thượng chậm rãi nói: "Cho nên trẫm sắc phong ngươi làm "Đoan vương", hi vọng ngươi từ nay về sau hành động cư xử đoan chính ngay thẳng, suy nghĩ nhiều hơn đến quốc sự cùng triều cục."
Tạ Doãn hơi biến sắc, cúi thấp người, nói:
"Nhi thần chưa lập được chút công trạng nào, không dám vượt qua quy củ."
Hoàng thượng còn chưa mở miệng, Thái tử đã bước ra khỏi hàng nói:
"Nhi thần có chuyện khởi tấu."
Hoàng thượng nhìn gã một lát:
"Nói."
"Ngọn nguồn việc thu hồi nợ bạc thiếu, vừa rồi Ngũ đệ vẫn còn chưa nói rõ ràng chi tiết, có ý muốn khi quân, cho dù có công, cũng là ưu điểm khuyết điểm bù trừ cho nhau, không nên thụ phong." Tạ Tuấn bị sự đố kị ghen ghét làm đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nhìn thấy Từ Phó đứng bên cạnh liều mạng nháy mắt với gã, tiếp tục gân cổ cáo trạng: "Lần này đi thúc giục thu hồi bạc nợ quốc khố, đối với vương công quý tộc và các đại thần con cháu thế gia thì Ngũ đệ ép sát từng bước, rất nhiều người không có cách nào lập tức lấy ra nhiều bạc trắng như vậy, cho nên không thể không bán đồ đạc trong nhà để quy thành bạc. Nhưng ngược lại đối với những người gọi là quan thanh liêm không phải con cháu thế gia, mặc dù có người nợ hơn một vạn lượng bạc, Ngũ đệ cũng xem như không nhìn thấy, thậm chí còn kéo dài kỳ hạn trả khoản vay lên đến hai tháng. Cái này chẳng phải là phân biệt đối xử sao? Sao có thể chứng minh được đây không phải là thủ đoạn thu mua lòng người? Ngũ đệ làm như vậy, sao có thể khiến con cháu thế gia tâm phục khẩu phục?!"
Hoàng thượng vẫn nhìn gã chằm chằm, không có động tĩnh gì:
"Quan thanh liêm nào thiếu hơn vạn lượng bạc?"
"Hồi bẩm Phụ hoàng, là Phùng Chi Hoán, trước đây từng được phong Chinh tây Tướng quân. Ông ta nợ quốc khố một vạn năm trăm ngàn lượng, Ngũ đệ lại không đề cập đến dù chỉ nửa chữ. Chủ sự bộ Hộ Mạnh Phưởng chỉ mượn có tám ngàn lạng, lại bị Ngũ đệ sai Cẩm Y Vệ đến chắn cửa đòi năm ngày liên tục."
"Phùng Chi Hoán..." Hoàng thượng thấp giọng lặp lại cái tên này, giống như đang cố gắng lục lọi trí nhớ.
Yến vương Tạ Ngật bước ra khỏi hàng, nói:
"Phụ hoàng, Phùng Chi Hoán tướng quân có công tiến đánh Đát Lạt, được Hoàng Tổ phụ thân phong làm Chinh tây Tướng quân. Năm Sùng Thanh thứ năm dẫn binh xuất chinh Tây Nam, bốn người con trai đều chết trận, sau khi quay về triều bèn xin được cởi giáp về quê, sống ở một thôn lâm ngoài thành. Một vạn năm trăm ngàn lượng này, là Phùng tướng quân mượn trước khi xuất chinh, lý do là vì muốn mua thêm áo giáp cho tướng sĩ trong quân doanh. Năm đó khoản này nộp dự toán lên bộ Hộ nhưng không thể lấy được phê chuẩn, bởi vậy lão tướng quân mới không còn cách nào khác ngoài bỏ tiền túi của mình ra."
Hắn ta ngừng lại một lát, sau đó mới nói tiếp:
"Thái tử điện hạ có điều không biết, sở dĩ Ngũ đê không nhắc đến chuyện này nửa chữ, là bởi vì đệ ấy đã thay Phùng lão tướng quân trả hết số bạc còn nợ quốc khố."
Lời này vừa nói ra, cả triều lập tức ồ lên. Thái tử cũng sững sờ tại chỗ, chuyện Phùng Chi Hoán nợ bạc là Từ Luân nói cho gã biết, vừa rồi lúc ký tên gã vẫn chưa kịp cẩn thận nhìn kỹ sổ sách, không nghĩ rằng thế mà lại trả hết rồi... Gã vốn định đè lên đầu Tạ Doãn tội danh kết bè kết đảng, cuối cùng lại thành tự mình vả mặt mình một phát thật đau.
Hoàng thượng trầm giọng nói:
"Số bạc này vốn dĩ không nên để ngươi gánh vác, là trẫm sơ suất, lại bỏ quên một bậc trung lương đến ngần ấy." Ông quay đầu sang phân phó Mạc Ngôn: "Lấy hai vạn lượng bạc từ tư khố của trẫm, trả cho Đoan vương một vạn năm ngàn lượng bạc, còn lại năm ngàn lượng thì ban cho Phùng tướng quân."
Mạc Ngôn cúi đầu thưa vâng, Hoàng thượng lại hỏi Thái tử:
"Ngươi còn chuyện gì muốn tấu không?"
Mặt Thái tử lúc này đã đỏ bừng:
"Nhi thần... không còn chuyện gì muốn khởi tấu..."
Lúc này tâm trạng của Hoàng thượng đã không còn tốt như lúc ban đầu nữa, vung tay áo rộng, nói:
"Bãi triều."
Chạng vạng ngày hôm đó thánh chỉ phong vương đã được đưa đến phủ, Tạ Doãn tươi cười thưởng tiền cho công công đến tuyên chỉ. Chẳng qua là người ngoài vừa đi hết, hắn đã khôi phục khuôn mặt chẳng có chút biểu tình nào cả. Mi Nương thì thật sự vui mừng thay cho hắn, đề nghị:
"Từ nay về sau, có phải là chúng ta nên sửa miệng gọi "Vương gia" hay không?"
Tần Xuyên lắc lắc đầu:
"Ta chỉ gọi là "chủ tử", cho dù có phải là Vương gia hay không, chủ tử vẫn là chủ tử của ta."
Tạ Doãn không nói gì, chọn một ít vàng bạc được ngự ban cùng vài vật khác rồi giao cho Mi Nương, bảo nàng đi phân phát cho hạ nhân trong phủ, sau đó một mình xoay người bước về phía thư phòng. Ngôn Băng Vân đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên lên tiếng gọi:
"Điện hạ."
Sau ngày hôm đó, Tạ Doãn giống như là cố tình lạnh nhạt với Ngôn Băng Vân, ra ngoài ban sai chỉ dẫn theo Tần Xuyên, sau khi về phủ cũng không gọi y đến. Ngôn Băng Vân lẳng lặng ở lại trong phủ giúp Mi Nương làm việc, chẳng có chút nào giống thị vệ, ngược lại trông giống tạp vụ hơn. Phó Cầm đến cạnh giếng múc nước giặt quần áo, thùng gỗ có vẻ nặng, Ngôn Băng Vân thấy nàng xách thật vất vả, bèn giúp một phen. Đúng lúc đó Tạ Doãn đi ngang qua hậu viện để tới hoa viên, vừa nhìn thấy y thì chỉ lạnh lùng liếc một cái, ngay cả hoa viên cũng không thèm đi nữa, quay đầu bước ngược về đường cũ.
Ngôn Băng Vân cảm giác được Tạ Doãn đã dần dần cởi xuống lớp áo ngoài dịu dàng và bình dị dễ gần mà hắn khoác lên từ ngày đầu quen biết. Một Tạ Doãn chân thực, có sự sắc sảo của chính mình cùng với chút cáu kỉnh nho nhỏ, thậm chí còn có vài phần vui giận thất thường. Nhưng Ngôn Băng Vân không biết vì sao hắn vui, cũng không biết vì sao hắn giận, chỉ nghĩ rằng bản thân hắn trời sinh đã mang trên mình khí tràng của hậu duệ hoàng thất cao quý, mừng giận không để lộ ra ngoài, người ngoài khó mà đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tạ Doãn quay đầu lại nhìn y:
"Có việc?"
"Điện hạ không được vui, ty chức cùng ngài ra ngoài đi dạo được không?"
Tạ Doãn lạnh giọng hỏi:
"Ai nói ta không vui?"
Ngôn Băng Vân vội nói:
"Là ty chức lỡ lời. Thật ra ty chức mới vừa được nhận bổng lộc, muốn mời Điện hạ đi ăn bánh hoa quế, coi như đáp lại xâu đường hồ lô hôm trước của Điện hạ."
Tạ Doãn đứng im tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi:
"Bổng lộc phát cho ngươi, đã mua đồ cho những ai rồi?"
"Còn chưa dùng đến." Ngôn Băng Vân thành thực đáp: "Bạc vẫn còn ở trên người ty chức, chưa tiêu một đồng."
Lúc này Tạ Doãn mới đồng ý cất bước, nói:
"Đi thôi. Ngoại trừ bánh hoa quế ta còn muốn ăn bánh trôi nữa."
Bánh hoa quế thì mỗi người một miếng, nhưng bánh trôi lại chỉ mua một bát, bởi vì Tạ Doãn nói còn muốn để bụng ăn bánh nướng cải muối. Tạ Doãn chỉ lấy thêm một cái thìa, nhưng lại không cầm thêm cái bát nào, hắn đặt bát bánh trôi ở giữa hai người, đưa thìa cho Ngôn Băng Vân, nói:
"Ăn đi."
Ngôn Băng Vân không dám cầm, ngồi ăn cùng bàn với Hoàng tử đã là vượt quá quy củ rồi, sao còn có thể ăn chung một cái bát chứ?
"Mời Điện hạ dùng trước." Y nói.
Tạ Doãn sầm mặt xuống, hỏi:
"Làm sao? Còn muốn bản vương đút cho ngươi nữa à?"
"Ty chức... không dám."
"Bản vương lệnh cho ngươi ăn ngay lập tức, ngươi dám kháng lệnh sao?"
Ngôn Băng Vân hết cách, chỉ đành nghe theo.
Đó là một quán nhỏ ngoài trời, ngay gần sát con hào* quanh thành, ánh trăng dịu dàng như nước, mềm mại buông xuống bên chân bọn họ. Hai người ngồi ở hai bên của chiếc bàn vuông nho nhỏ ăn một bát bánh trôi, đầu ghé đầu thật gần, Ngôn Băng Vân lại phảng phất ngửi thấy mùi đàn hương cực nhẹ cực mỏng kia, chẳng hiểu sao hai bên tai lại nóng dần lên. Y chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn người đối diện. Cũng may chỉ có mấy cái bánh trôi, ăn vèo một phát là xong, Tạ Doãn mới lấy chiếc khăn màu xanh da trời trong tay áo mình ra.
(*Con hào: Một con sông hoặc con mương được đào xung quanh thành nhằm phục đích phòng ngự.)
Đây là lần đầu tiên Ngôn Băng Vân nhìn kỹ chiếc khăn này ở khoảng cách gần như vậy, mới có thể phát hiện được rằng thật ra nó đã rất cũ rồi, giặt nhiều đến mức bạc cả màu. Y không rõ với thân phận của Tạ Doãn, tại sao lại luôn dùng một chiếc khăn bạc màu như vậy. Không chỉ có thế, chỉ cần nhìn mỗi lần hắn dùng chiếc khăn này đều nhận ra hắn cực kỳ yêu quý, dùng xong sẽ cẩn thận gấp lại chỉnh tề như cũ, sau đó bỏ vào trong tay áo.
Bóng trăng mờ rơi nghiêng trên khuôn mặt của thiếu niên, để lại chút ánh bạc êm dịu nhưng sáng rõ, vừa nhẹ nhàng vừa mong manh, hệt như một bức mành lụa mỏng được dệt từ muôn vạn đốm sáng trời ban đang tung mình trong gió. Tạ Doãn nhận ra ánh mắt của y đang dừng ở chỗ nào, cũng không nói gì. Gió sông ban đêm mang theo hơi nước lạnh lẽo, bên trong còn hòa lẫn chút rét buốt cuối đông, khẽ phất qua một phần kỷ niệm đã lâu chẳng ai chạm tới, thổi bùng nó dậy trong miền ký ức.
Ngôn Băng Vân thấp giọng nói:
"Chiếc khăn này..."
Tạ Doãn lẳng lặng nhìn y, đồng tử sâu lắng, trong ánh mắt cũng chất chứa vài phần cảm xúc phức tạp, một lúc lâu sau mới nói:
"Không phải là của ta, là vào năm ta sáu tuổi, gặp được một vị ca ca, người ấy cho ta."
Trái tim của Ngôn Băng Vân đập thình thịch từng nhịp vội vã, cảm thấy khó mà tin được:
"Sáu tuổi...?"
"Sáu tuổi. Năm đó ta còn ở trong cung, mấy vị ca ca của ta rất thích bắt nạt ta, mẫu phi của bọn họ nếu không phải hoàng hậu thì cũng là quý phi, cho nên đám cung nữ thái giám cũng không dám ngăn cản. Có một hôm ta bị bọn họ ép phải cùng trèo lên núi giả trong Ngự hoa viên chơi, hôm ấy tuyết vừa tan, mấy tảng đá đó cực kỳ trơn, không biết có ai đứng ở sau lưng đẩy ta một phát, ta đứng không vững, lập tức ngã xuống. Cũng may đúng lúc gặp được một tiểu ca ca đi ngang qua, y kịp thời ôm lấy ta, nếu không có lẽ lần đó ta đã ngã thành tên ngốc luôn rồi."
Tạ Doãn cúi đầu nhìn chiếc khăn kia, giọng nói cũng dần dần thấp xuống, giống như thủ thỉ tâm tình:
"Lúc ta ngã xuống, mu bàn tay quẹt qua mỏm đá, rách thành một đường. Tiểu ca ca kia dùng chiếc khăn này băng bó lại miệng vết thương giúp ta, lúc ấy ta vẫn chỉ biết khóc, không nhớ được nhiều chi tiết lắm, chỉ nhớ rất rõ một chuyện là, y cho ta tất cả số kẹo đường còn trong túi y, tổng cộng có sáu viên. Ta biết y không phải là người trong cung, hôm sau ta sai Mi Nương đi tìm y giúp ta. Nhưng sau khi nàng quay về thì lại nói, vị ca ca kia đã rời khỏi Kiến An cùng phụ thân rồi."
Tạ Doãn khẽ thở dài một câu, nói:
"Ta vẫn luôn giữ chiếc khăn này bên người, nghĩ rằng có lẽ sẽ có một ngày nào đó gặp lại được y, có thể nói chuyện với y trong chốc lát."
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn y, cười cười rồi nói:
"Thế nhưng y không còn nhớ rõ ta nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất