Chương 122: 1
CHƯƠNG 75.1
Mục Dã và Y Đông không trở về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở ngoài phòng khách chờ Cam Y cùng Khổng Thu trở về. Tiếng chuông cửa vang lên, làm hai người trong phòng nháy mắt đã tỉnh lại, Mục Dã bật dậy chạy ra mở cửa, khẩn trương hỏi: “Cam Y! Trọng Ni bị làm sao vậy?!” Bác sĩ riêng của gia đình cầm theo hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cam Y ôm Khổng Thu vẫn còn trong tình trạng hôn mê bước nhanh tới phòng ngủ, cẩn thận đặt Khổng Thu lên giường rồi mới nói: “Tiểu Thu Thu bị trúng thuốc mê, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“Thuốc mê?!” Mục Dã vội ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Khổng Thu. Bác sĩ nghe Cam Y nói vậy lập tức từ trong hộp thuốc lấy kim tiêm cùng túi truyền nước ra, rồi tiếp tục cắm ống truyền nước đường glucozo.
Sau khi kiểm tra lại tổng thể, vị bác sĩ quay sang dặn dò Cam Y cùng Mục Dã rằng sau khi Khổng Thu tỉnh lại, cần cho cậu uống nhiều nước bởi như vậy mới mau bài tiết Chloroform ra ngoài được. Cũng may bây giờ Khổng Thu không giống như những nhân loại bình thường cho lắm, bằng không thân thể cậu nhất định sẽ bị tổn thương. Xong xuôi mọi thứ, vị bác sĩ xin phép rời đi trước.
Ở trong điện thoại, Cam Y cũng mới chỉ nói cho Mục Dã biết Khổng Thu gặp sự cố, kêu cậu đặt vé máy bay chứ chưa nói tình hình chi tiết. Không muốn cho Y Đông nghe thấy sự việc bỉ ổi này, Cam Y liền dỗ Y Đông trở về phòng đi ngủ trước rồi mới đóng cửa lại, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Mục Dã. Sau khi nghe Cam Y kể xong, Mục Dã thực không thể tin vào tai mình được, y hết sức kinh hãi.
“May mắn anh có lưu lại ấn ký trên người Trọng Ni, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!” Mục Dã nhìn sang Khổng Thu vẫn còn hôn mê nằm trên giường, trái tim y đập dồn dập.
Khí sắc của Cam Y bỗng trở nên băng lãnh: “Thời gian trước, tên Berilmonto đến thành phố B đã muốn ra tay với Tiểu Thu Thu, nhưng vì có anh luôn bên cạnh Tiểu Thu Thu nên hắn ta còn chưa có cơ hội hạ thủ. Chính vì vậy mà lần này hắn đã cố ý tách anh ra khỏi Tiểu Thu Thu. Cuộc điện thoại kia nhất định là do Berilmonto sắp xếp.”
Nhìn chăm chú vào vết tương trên tay áo Khổng Thu, Mục Dã nói: “Em đã đặt vé máy bay vào một giờ trưa mai. Phía bên khách sạn, anh thử phái người điều tra xem. Anh vừa mới rời đi, Trọng Ni đã bị người khác làm bẩn quần áo, áng chừng trước đó đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Ừm.” Cam Y cắn răng, “Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Berilmonto đó, không ai có thể ức hiếp người của gia tộc Tát La Cách, huống chi tên đó lại là một tên biến thái.”
Mục Dã trầm giọng nói: “Trước hết phải tra rõ lai lịch của Berilmonto. Hắn cư nhiên lớn mật cả gan bắt cóc Trọng Ni, nhất định đây không phải lần đầu tiên làm loại sự tình này.”
Cam Y gật đầu đồng ý.
Ngồi bên cạnh Khổng Thu trong chốc lát, Cam Y bảo Mục Dã đi nghỉ trước. Mục Dã không giống Cam Y, có thể một hai tuần không ngủ cũng không sao. Sau khi Mục Dã rời đi, Cam Y rút roi da từ trong lòng ra, Berilmonto tuyệt đối không thể thả đi, người xấu xa như vậy thả ra ngoài ắt hẳn sẽ là tai họa.
※
Tầm hơn tám giờ sáng hôm sau, Khổng Thu mới tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ, dạ dày khó chịu muốn chết, chỉ muốn nôn hết ra. Mục Dã và Cam Y thúc Khổng Thu uống hết ba cốc nước lớn, Khổng Thu mới ói ra được một lần, cảm giác cũng dễ chịu hơn chút ít. Chứng kiến khuôn mặt tái nhợt của Khổng Thu, khỏi nói cũng biết nội tâm của Cam Y có bao nhiêu phẫn nộ, Cam Y tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng cho Berilmonto.
Từ Cam Y biết được chuyện xảy ra với mình, Khổng Thu không khỏi cảm thấy run sợ. Khổng Thu biết trong giới giải trí có một số người yêu thích SM, cũng đã từng nghe có người nói qua SM là như thế nào, nhưng cậu tuyệt đối không phải người yêu thích SM. Khổng Thu run sợ ôm chặt hai tay, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, Cam Y thấy vậy, liền ân cần trấn an ôm cậu vào ngực.
Cố gắng ép Khổng Thu uống thật nhiều nước, Cam Y mới thoáng thả lỏng nội tâm: “Tiểu Thu Thu, đừng sợ, tên Berilmonto đó anh sẽ không dễ dàng buông tha.”
Khổng Thu suy yếu hỏi: “Cam Y, anh sẽ đem gã giao cho cảnh sát sao?”
Cam Y bĩu môi: “Cái loại người đó có giao cho cảnh sát cũng sẽ được thả thôi. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội nhân loại này lúc nào chẳng được hưởng chút đặc quyền. Đương nhiên, loại tình huống này, nơi nào cũng đều có. Đừng để tâm tới hắn nữa, lát nữa chúng ta sẽ đến sân bay quay trở về thành phố S.”
Vốn vẫn còn một công việc cần giải quyết tại thành phố B, nhưng bởi vì sự cố lần này nên Khổng Thu sớm trở lại thành phố S thì tốt hơn. Cam Y lau đi lớp mồ hôi trên trán cùng cổ của Khổng Thu, rồi nói: “Tiểu Thu Thu, công tác của em hiện giờ rất tốt, nhưng ngành nghề này rất nhiều góc khuất. Hơn nữa tuổi tác của em sẽ khác với những người còn lại, em thử nghĩ xem có muốn làm việc khác hay không? Anh sẽ dẫn em đến các bộ tộc khác du ngoạn. Em thích chụp ảnh như vậy, anh cam đoan cảnh sắc nơi đó còn đẹp hơn xã hội nhân loại này gấp trăm lần.”
Khổng Thu vô lực cười nói: “Tối hôm qua em cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Nếu là trước kia, sống trong hoàn cảnh tràn ngập danh lợi như thế, em cảm thấy rất vui thích, nhưng hiện tại em lại chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Em sẽ không bỏ niềm đam mê của em, nhất là trong thời gian chờ Blue trở về.” Khổng Thu nhìn sang Mục Dã, nói tiếp: “Mục Mục, hai người chúng ta mở một phòng triển lãm nhỏ được không? Em chụp ảnh còn anh vẽ tranh, hai người chúng ta tiếp tục đứng sau làm những điều mình thích, như vậy không cần giải thích với mọi người vì sao thời gian qua đi mà chúng ta vẫn không già.”
Mục Dã nở nụ cười: “Hay! Anh cũng sớm nghĩ đến việc này, như vậy anh cũng có thể nhìn lại những tấm ảnh đã bị mất thật lâu trước kia, anh đã từng có ước mơ trở thành họa sĩ mà.”
“A…” Áp chế dạ dày muốn nổi sóng, Khổng Thu thở hổn hển, nói: “Vậy cứ thế đi. Sau khi bộ phim này kết thúc, em sẽ gửi đơn từ chức tới công ty.”
“Được.”
Bởi vì trong cơ thể của Khổng Thu còn quá nhiều chất gây mê, nếu là người bình thường e rằng tính mạng khó bảo đảm, nhưng Khổng Thu đã cùng Blue ký kết khế ước nên cơ thể cậu ít nhiều cũng được thừa hưởng năng lực đặc biệt. Mặc dù vậy, Khổng Thu vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Nói được một lúc, Khổng Thu đã mệt đến không thở nổi. Cam Y giúp cậu nằm xuống rồi lại lắp chụp khí oxi cho cậu. Tận mắt trông thấy một Khổng Thu suy yếu như vậy, Cam Y hết mực tự trách bản thân.
Cầm lấy bàn tay của Cam Y, Khổng Thu khẽ cười, gắng gượng nói: “Anh Cam Y… sau này, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nửa bước.”
“Anh cũng vậy.” Đem bàn tay của Khổng Thu nhét vào trong chăn, Cam Y cẩn thận vỗ về Khổng Thu để cậu có thể an tâm mà ngủ. Nhắm mắt lại, Khổng Thu hư nhược mê man ngủ tiếp. Giục Cam Y trở về phòng để thay quần áo, Mục Dã ở lại trông chừng, tiện thể đem hành lý thu thập hộ Khổng Thu.
Cam Y trở về phòng ngủ, Y Đông vẫn ngồi nguyên ở trên giường, vừa mới trông thấy Cam Y liền bổ nhào vào lòng anh mà ôm thật chặt, nó lo lắng hỏi: “Papa, papa không sao chứ?”
“Papa không sao.” Ôm lấy Y Đông, Cam Y cúi đầu hôn lên mái tóc Y Đông một cái: “Papa đi thay quần áo rồi thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sẽ trở lại thành phố S.”
“Hành lý con đã thu thập xong rồi. Papa, papa đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Y Đông cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ trên giường đưa cho Cam Y. Cam Y cảm thấy trong lòng lâng lâng, nói: “Tắm cùng papa đi, papa sẽ kỳ lưng cho con.” Ánh mắt Y Đông sáng lên, nó lặng lẽ gật đầu.
Cam Y cởi quần áo ra, chiếc roi từ trong áo bỗng rơi xuống, Cam Y vội nhặt lên nhanh chóng giấu ra sau lưng, cậu làm sao có thể quên vật này được cơ chứ! Y Đông tuy cũng giật mình nhưng lại không hỏi gì thêm mà trực tiếp ôm Cam Y vào phòng tắm. Cam Y nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng vạch vòng kết giới ném chiếc roi trong tay vào, thật may mắn vì Y Đông không hiểu, bằng không sẽ thực phiền toái. Đăng bởi: admin
Mục Dã và Y Đông không trở về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở ngoài phòng khách chờ Cam Y cùng Khổng Thu trở về. Tiếng chuông cửa vang lên, làm hai người trong phòng nháy mắt đã tỉnh lại, Mục Dã bật dậy chạy ra mở cửa, khẩn trương hỏi: “Cam Y! Trọng Ni bị làm sao vậy?!” Bác sĩ riêng của gia đình cầm theo hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cam Y ôm Khổng Thu vẫn còn trong tình trạng hôn mê bước nhanh tới phòng ngủ, cẩn thận đặt Khổng Thu lên giường rồi mới nói: “Tiểu Thu Thu bị trúng thuốc mê, một lát nữa sẽ tỉnh lại.”
“Thuốc mê?!” Mục Dã vội ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Khổng Thu. Bác sĩ nghe Cam Y nói vậy lập tức từ trong hộp thuốc lấy kim tiêm cùng túi truyền nước ra, rồi tiếp tục cắm ống truyền nước đường glucozo.
Sau khi kiểm tra lại tổng thể, vị bác sĩ quay sang dặn dò Cam Y cùng Mục Dã rằng sau khi Khổng Thu tỉnh lại, cần cho cậu uống nhiều nước bởi như vậy mới mau bài tiết Chloroform ra ngoài được. Cũng may bây giờ Khổng Thu không giống như những nhân loại bình thường cho lắm, bằng không thân thể cậu nhất định sẽ bị tổn thương. Xong xuôi mọi thứ, vị bác sĩ xin phép rời đi trước.
Ở trong điện thoại, Cam Y cũng mới chỉ nói cho Mục Dã biết Khổng Thu gặp sự cố, kêu cậu đặt vé máy bay chứ chưa nói tình hình chi tiết. Không muốn cho Y Đông nghe thấy sự việc bỉ ổi này, Cam Y liền dỗ Y Đông trở về phòng đi ngủ trước rồi mới đóng cửa lại, kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Mục Dã. Sau khi nghe Cam Y kể xong, Mục Dã thực không thể tin vào tai mình được, y hết sức kinh hãi.
“May mắn anh có lưu lại ấn ký trên người Trọng Ni, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!” Mục Dã nhìn sang Khổng Thu vẫn còn hôn mê nằm trên giường, trái tim y đập dồn dập.
Khí sắc của Cam Y bỗng trở nên băng lãnh: “Thời gian trước, tên Berilmonto đến thành phố B đã muốn ra tay với Tiểu Thu Thu, nhưng vì có anh luôn bên cạnh Tiểu Thu Thu nên hắn ta còn chưa có cơ hội hạ thủ. Chính vì vậy mà lần này hắn đã cố ý tách anh ra khỏi Tiểu Thu Thu. Cuộc điện thoại kia nhất định là do Berilmonto sắp xếp.”
Nhìn chăm chú vào vết tương trên tay áo Khổng Thu, Mục Dã nói: “Em đã đặt vé máy bay vào một giờ trưa mai. Phía bên khách sạn, anh thử phái người điều tra xem. Anh vừa mới rời đi, Trọng Ni đã bị người khác làm bẩn quần áo, áng chừng trước đó đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.”
“Ừm.” Cam Y cắn răng, “Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho tên Berilmonto đó, không ai có thể ức hiếp người của gia tộc Tát La Cách, huống chi tên đó lại là một tên biến thái.”
Mục Dã trầm giọng nói: “Trước hết phải tra rõ lai lịch của Berilmonto. Hắn cư nhiên lớn mật cả gan bắt cóc Trọng Ni, nhất định đây không phải lần đầu tiên làm loại sự tình này.”
Cam Y gật đầu đồng ý.
Ngồi bên cạnh Khổng Thu trong chốc lát, Cam Y bảo Mục Dã đi nghỉ trước. Mục Dã không giống Cam Y, có thể một hai tuần không ngủ cũng không sao. Sau khi Mục Dã rời đi, Cam Y rút roi da từ trong lòng ra, Berilmonto tuyệt đối không thể thả đi, người xấu xa như vậy thả ra ngoài ắt hẳn sẽ là tai họa.
※
Tầm hơn tám giờ sáng hôm sau, Khổng Thu mới tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ, dạ dày khó chịu muốn chết, chỉ muốn nôn hết ra. Mục Dã và Cam Y thúc Khổng Thu uống hết ba cốc nước lớn, Khổng Thu mới ói ra được một lần, cảm giác cũng dễ chịu hơn chút ít. Chứng kiến khuôn mặt tái nhợt của Khổng Thu, khỏi nói cũng biết nội tâm của Cam Y có bao nhiêu phẫn nộ, Cam Y tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng cho Berilmonto.
Từ Cam Y biết được chuyện xảy ra với mình, Khổng Thu không khỏi cảm thấy run sợ. Khổng Thu biết trong giới giải trí có một số người yêu thích SM, cũng đã từng nghe có người nói qua SM là như thế nào, nhưng cậu tuyệt đối không phải người yêu thích SM. Khổng Thu run sợ ôm chặt hai tay, toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh, Cam Y thấy vậy, liền ân cần trấn an ôm cậu vào ngực.
Cố gắng ép Khổng Thu uống thật nhiều nước, Cam Y mới thoáng thả lỏng nội tâm: “Tiểu Thu Thu, đừng sợ, tên Berilmonto đó anh sẽ không dễ dàng buông tha.”
Khổng Thu suy yếu hỏi: “Cam Y, anh sẽ đem gã giao cho cảnh sát sao?”
Cam Y bĩu môi: “Cái loại người đó có giao cho cảnh sát cũng sẽ được thả thôi. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội nhân loại này lúc nào chẳng được hưởng chút đặc quyền. Đương nhiên, loại tình huống này, nơi nào cũng đều có. Đừng để tâm tới hắn nữa, lát nữa chúng ta sẽ đến sân bay quay trở về thành phố S.”
Vốn vẫn còn một công việc cần giải quyết tại thành phố B, nhưng bởi vì sự cố lần này nên Khổng Thu sớm trở lại thành phố S thì tốt hơn. Cam Y lau đi lớp mồ hôi trên trán cùng cổ của Khổng Thu, rồi nói: “Tiểu Thu Thu, công tác của em hiện giờ rất tốt, nhưng ngành nghề này rất nhiều góc khuất. Hơn nữa tuổi tác của em sẽ khác với những người còn lại, em thử nghĩ xem có muốn làm việc khác hay không? Anh sẽ dẫn em đến các bộ tộc khác du ngoạn. Em thích chụp ảnh như vậy, anh cam đoan cảnh sắc nơi đó còn đẹp hơn xã hội nhân loại này gấp trăm lần.”
Khổng Thu vô lực cười nói: “Tối hôm qua em cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Nếu là trước kia, sống trong hoàn cảnh tràn ngập danh lợi như thế, em cảm thấy rất vui thích, nhưng hiện tại em lại chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi. Em sẽ không bỏ niềm đam mê của em, nhất là trong thời gian chờ Blue trở về.” Khổng Thu nhìn sang Mục Dã, nói tiếp: “Mục Mục, hai người chúng ta mở một phòng triển lãm nhỏ được không? Em chụp ảnh còn anh vẽ tranh, hai người chúng ta tiếp tục đứng sau làm những điều mình thích, như vậy không cần giải thích với mọi người vì sao thời gian qua đi mà chúng ta vẫn không già.”
Mục Dã nở nụ cười: “Hay! Anh cũng sớm nghĩ đến việc này, như vậy anh cũng có thể nhìn lại những tấm ảnh đã bị mất thật lâu trước kia, anh đã từng có ước mơ trở thành họa sĩ mà.”
“A…” Áp chế dạ dày muốn nổi sóng, Khổng Thu thở hổn hển, nói: “Vậy cứ thế đi. Sau khi bộ phim này kết thúc, em sẽ gửi đơn từ chức tới công ty.”
“Được.”
Bởi vì trong cơ thể của Khổng Thu còn quá nhiều chất gây mê, nếu là người bình thường e rằng tính mạng khó bảo đảm, nhưng Khổng Thu đã cùng Blue ký kết khế ước nên cơ thể cậu ít nhiều cũng được thừa hưởng năng lực đặc biệt. Mặc dù vậy, Khổng Thu vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Nói được một lúc, Khổng Thu đã mệt đến không thở nổi. Cam Y giúp cậu nằm xuống rồi lại lắp chụp khí oxi cho cậu. Tận mắt trông thấy một Khổng Thu suy yếu như vậy, Cam Y hết mực tự trách bản thân.
Cầm lấy bàn tay của Cam Y, Khổng Thu khẽ cười, gắng gượng nói: “Anh Cam Y… sau này, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nửa bước.”
“Anh cũng vậy.” Đem bàn tay của Khổng Thu nhét vào trong chăn, Cam Y cẩn thận vỗ về Khổng Thu để cậu có thể an tâm mà ngủ. Nhắm mắt lại, Khổng Thu hư nhược mê man ngủ tiếp. Giục Cam Y trở về phòng để thay quần áo, Mục Dã ở lại trông chừng, tiện thể đem hành lý thu thập hộ Khổng Thu.
Cam Y trở về phòng ngủ, Y Đông vẫn ngồi nguyên ở trên giường, vừa mới trông thấy Cam Y liền bổ nhào vào lòng anh mà ôm thật chặt, nó lo lắng hỏi: “Papa, papa không sao chứ?”
“Papa không sao.” Ôm lấy Y Đông, Cam Y cúi đầu hôn lên mái tóc Y Đông một cái: “Papa đi thay quần áo rồi thu thập hành lý, ngày mai chúng ta sẽ trở lại thành phố S.”
“Hành lý con đã thu thập xong rồi. Papa, papa đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Y Đông cầm lấy một bộ quần áo sạch sẽ trên giường đưa cho Cam Y. Cam Y cảm thấy trong lòng lâng lâng, nói: “Tắm cùng papa đi, papa sẽ kỳ lưng cho con.” Ánh mắt Y Đông sáng lên, nó lặng lẽ gật đầu.
Cam Y cởi quần áo ra, chiếc roi từ trong áo bỗng rơi xuống, Cam Y vội nhặt lên nhanh chóng giấu ra sau lưng, cậu làm sao có thể quên vật này được cơ chứ! Y Đông tuy cũng giật mình nhưng lại không hỏi gì thêm mà trực tiếp ôm Cam Y vào phòng tắm. Cam Y nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng vạch vòng kết giới ném chiếc roi trong tay vào, thật may mắn vì Y Đông không hiểu, bằng không sẽ thực phiền toái. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất