Blue

Chương 128: 2

Trước Sau
CHƯƠNG 78.2

Y Đông không cần suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời luôn: “Cháu không muốn papa thương tâm, khổ sở, nếu cháu chết trước papa, papa sẽ khóc.”

“Oh my God!” Văn Sâm lấy một tay che trán mình lại, “Cháu từ khi nào, có loại ý niệm này trong đầu?”

Lúc này, Y Đông không có trả lời ngay mà quay qua nghĩ nghĩ một lúc: “Là hôm chú Blue đi.”

“Ngày hôm đó đã xảy ra việc gì?”

“Papa khóc.”

“…”

Văn Sâm hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt đang chăm chú dõi theo của Y Đông. Y Đông hơi cắn môi, tiến đến một bước, nói: “Chú Văn Sâm, chú nhất định có biện pháp đúng không?”

Văn Sâm không thể xoay đầu lại, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của bé: “Nữu Nhân nói sau khi cháu mười sáu tuổi thì quay lại hỏi nàng, cháu vì sao không đợi đến lúc đó?”

Y Đông ấp úng nói: “Bây giờ cháu mới có chín tuổi, qua năm cũng mới mười tuổi, phải chờ thêm sáu năm nữa cháu mới đủ mười sáu tuổi.”

“Cháu không muốn chờ sao?”

Y Đông gật gật đầu.

Văn Sâm cũng không nói mình có biện pháp hay không, chỉ nhìn chằm chằm vào Y Đông khiến cho bé càng khẩn trương hơn, bàn tay nắm chặt để trên đùi, hiện giờ, hi vọng duy nhất của bé chính là Văn Sâm.

“Cháu đã hỏi papa của cháu chưa?”

“Đã hỏi, papa không biết.”

Thân thể Văn Sâm nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nói: “Tiểu Đông, hiện giờ cháu còn quá nhỏ, lúc này cháu còn chưa hiểu và chưa thể chịu trách nhiệm với những gì cháu nói ra. Liệu cháu có dám khẳng định đợi sau khi cháu trưởng thành, cháu vẫn muốn như thế không? Có thể lúc này cháu chỉ có papa của cháu, nhưng đến khi cháu lớn lên, cháu sẽ có rất nhiều bạn bè, sẽ có bạn gái, cho dù hiện tại cháu không có loại ý niệm này trong đầu đi chăng nữa.”

Y Đông lắc đầu, mỗi lời nói ra đều rất cương quyết: “Nếu sau này khi cháu lớn lên, nếu cháu có loại ý nghĩ đó, cháu không xứng làm con của papa, cháu sẽ rời khỏi papa.”

“Tiểu Đông?!”

Y Đông nhìn thẳng vào trong mắt Văn Sâm, bởi vì tuổi còn nhỏ nên bé không biết dùng lời lẽ gì để thuyết phục Văn Sâm, bé cũng không thể hiểu được bạn gái mà Văn Sâm nói đến là gì. Điều duy nhất bé thấu suốt chính là bé không muốn rời khỏi papa, bé muốn ở bên papa, bé không muốn nhìn thấy… nước mắt của papa.

Văn Sâm nhìn Y Đông, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy do dự cũng như mâu thuẫn như lúc này. Mà Y Đông cũng không cho Văn Sâm có cơ hội do dự, bé trực tiếp quỳ gối trước mặt Văn Sâm.

“Tiểu Đông!” Văn Sâm cuống lên kéo Y Đông đứng dậy. Y Đông đè lại tay của Văn Sâm nhất định không chịu đứng, bé khẩn cầu: “Chú Văn Sâm, chú nhất định có cách, xin chú nói cho cháu biết.”



Dù cho bị cha mẹ đẻ ghét bỏ, không thể về nhà hay đói bụng đến choáng váng, hoa mắt, bé cũng chưa bao giờ quỳ gối trước bất kỳ ai. Nhưng vì papa, bé nguyện ý!

Bàn tay Văn Sâm khi nãy còn hơi dùng sức nay lại buông ra. Bất ngờ dùng sức thêm một lần nữa, Văn Sâm kéo Y Đông đứng dậy, trầm giọng nói: “Thấy cháu đã kiên trì như vậy, chú sẽ nói cho cháu biết.”

Trên mặt Y Đông hiện rõ hai chữ kinh hỉ. Buông Y Đông ra, Văn Sâm phi thường nghiêm túc nói: “Cháu còn nhỏ, nhưng cháu là nam nhân, cần phải có trách nhiệm với những gì mình nói ra, nhất là chuyện cháu đã kiên trì đến mức này. Nếu ngay bây giờ, cháu nói cháu không thể, chú sẽ coi như hôm nay chưa phát sinh chuyện gì.”

“Cháu có thể làm được!” Thu hồi kích động, Y Đông tiếp tục gật đầu.

Văn Sâm trầm mặc một lúc lâu rồi mới ôm lấy Y Đông: “Được, chú sẽ nói cho cháu biết. Quả thực có biện pháp để cháu cùng papa của cháu được ở bên nhau mãi mãi, nhưng cháu sẽ vô cùng thống khổ, có thể phải đánh cược bằng cả mạng sống, cháu sợ không?”

“Không sợ!” Mạng của bé là của papa mà!

Trong ánh mắt Văn Sâm hiện lên khen ngợi: “Tốt!”



Vừa vặn một tiếng trôi qua, Văn Sâm vặn eo nghiêng cổ đi từ tầng trên xuống. Lúc nãy còn đang nói mấy chuyên liên quan đến SM, thế mà bây giờ mỗi người lại đang cầm trong tay mấy quân bài. Huýt sáo một cái, Văn Sâm đi đến phía sau Fiona ôm lấy hai vai của ái nhân, Fiona ngửa đầu về phía sau đón nhận nụ hôn của Văn Sâm rồi mới hỏi: “Muốn chơi thử không?”

“Thôi khỏi, em chơi là được rồi.”

Ngồi vào bên cạnh Fiona, Văn Sâm nhìn sang Cam Y vẻ mặt đăm chiêu đang suy nghĩ nên đánh quân nào, hắn cố gắng áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

“Tiểu Đông, chuyện này cháu không được nói với bất cứ một ai khác, cho dù là papa của cháu.”

“Vâng.”

“Nếu một ngày kia cháu thay đổi quyết định, cũng có thể, chú sẽ không trách cháu, chú sẽ làm như chưa có chuyện này xảy ra.”

“Cháu sẽ không.”

“Tiểu Đông, cháu nghĩ kỹ chưa?”

“Cháu nghĩ kỹ rồi. Cám ơn chú, chú Văn Sâm.”

“…Vậy đi, chú sẽ chờ đến ngày cháu chuẩn bị tốt.”

“Vâng ạ!”

Vừa mới hạ quân bài xuống, đỉnh đầu Cam Y đột nhiên bị người xoa nhẹ, Cam Y ngẩng đầu nhìn, là Văn Sâm. Đối phương nhìn Cam Y cười thật sâu, không khỏi thở dài: “Tiểu Gia Gia, tại sao là em vậy?”



“Cái gì?”

“Không có gì cả.” Văn Sâm đoạt lấy mấy quân bài trong tay Cam Y, làm như thuận miệng nói: “Bài tập của Y Đông nhiều vậy sao? Thằng bé cả ngày đều phải làm hả?”

“Bé rất chăm chỉ mà.” Cam Y đau lòng bĩu môi, nghĩ nghĩ rồi đứng dậy: “Em đi nhìn bé một lát.”

“Ừ.”

Đi vào phòng bếp ép một ly nước hoa quả, lại đặt trong đĩa hai miếng bánh ngọt, Cam Y bưng lên lầu. Anh phải khuyên Tiểu Đông không được học một cách liều mạng như vậy mới được.

Khi không nhìn thấy Cam Y đâu nữa, Văn Sâm mới xoay đầu lại. Đối với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của Mục Dã và Khổng Thu, hắn chỉ bày ra một nụ cười, rồi giơ bài lên, hỏi: “Quy tắc như thế nào?” Khổng Thu nhìn Mục Dã, trong mắt Mục Dã cũng là khó hiểu, câu nói khi nãy của Văn Sâm là ý gì?

Ban đêm, Cam Y lại biến thành mèo nhỏ rúc vào trong lòng Y Đông hưởng thụ sự vuốt ve của bé. Lúc ăn cơm tối, biểu hiện của Y Đông rất bình thường, không thể nhìn ra ngày hôm nay bé cùng Văn Sâm đã nói tới một số chuyện quan trọng liên quan đến vấn đề sinh tử của mình.

Chứng kiến vẻ mặt của Y Đông, Văn Sâm nhịn không nổi ở trong lòng dựng một ngón tay cái thán phục, đồng thời cũng rất xót thương cho bé. Cam Y thì hoàn hoàn không biết đang có chuyện gì xảy ra, anh vẫn chấp nhận yêu cầu của Y Đông, biến thành mèo nhỏ, chỉ là anh cảm thấy, tối nay bàn tay bé vuốt trên người anh vô cùng mềm nhẹ.

“Tiểu Đông.”

“Dạ.”

“Sau Tết, chúng ta đi sang Pháp chơi được không? Mục Dã nói bài tập của con tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng, con không cần phải học liều mạng như vậy.”

“Vâng ạ.”

Sự đồng ý ngay tức thì của Y Đông khiến cho Cam Y nhất thời sửng sốt, giương đôi mắt mèo lên, Cam Y liền chứng kiến Y Đông đang nhìn mình. Liếm liếm cằm bé, Cam Y phấn chấn nói: “Vậy sau này, thời gian làm bài tập của con ngắn đi một ít được không?”

“Được.”

A! Hôm nay đã xảy ra chuyện gì với Tiểu Đông vậy?

Ôm sát Cam Y vào người, Y Đông cọ cọ vào cái đầu mèo đầy lông, nói: “Papa, con muốn có nhiều thời gian ở bên papa.”

Thì ra là vậy. Mắt mèo lập tức híp lại, Cam Y đẩy đẩy cái đầu vào sâu trong cổ Y Đông: “Papa cũng muốn dành nhiều thời gian cho con.”

Y Đông nở nụ cười, lực đạo trên tay càng thêm ôn nhu: “Papa, papa mau ngủ đi.”

“Ừm, Tiểu Đông cũng mau ngủ nhé.”

“Dạ, hai chúng ta cùng ngủ.”

Nhắm mắt lại, thoải mái hít lấy hương vị trên người Cam Y, trong lòng Y Đông thầm thề: Papa, con sẽ mãi ở bên cạnh papa, con sẽ bảo vệ cho papa. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau