Chương 141
CHƯƠNG 88 PN6
Sửa soạn quần áo hoàn tất, Khổng Thu đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc của mình, dưới nền âu phục trắng thuần, sắc mặt cậu trông càng tồi tệ hơn. Dùng sức vỗ vỗ vào mặt mấy cái, Khổng Thu cố gắng làm mình tươi tỉnh hơn một chút, hít sâu thở mạnh, cứ vậy vài lần, sắc mặt cậu trông cũng ổn hơn.
Có người gõ cửa, Khổng Thu không đi ra mở mà trực tiếp lên tiếng: “Mời vào.”
Nhưng người đó chỉ đứng ngoài nói: “Tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.”
“Anh Cam Y đâu?” Khổng Thu đi đến hỏi.
“Không biết.” Câu trả lời làm Khổng Thu chấn động, có điều rất nhanh cậu đã bình tĩnh trở lại ngay. Nếu như đối phương là tộc nhân Miêu Linh, thì câu trả lời của hắn thật bình thường. Quên đi, dù sao lát nữa cũng gặp anh Cam Y thôi.
Càng nghĩ, Khổng Thu càng khẳng định Cam Y là muốn tổ chức yến hội. Ngẫm lại, Y Đông đã trải qua cuộc thử luyện trở thành một phần trong Mêu Linh Tộc, hẳn là nên tuyên cáo một phen. Cứ duy trì ý nghĩ như vậy, Khổng Thu bất giác cảm thấy không yên, hi vọng sắc mặt của mình không làm ảnh hưởng tới tâm tình của anh Cam Y.
Tâm tư Khổng Thu lại bay bổng đi xa, mãi sau cậu mới bất ngờ phát hiện ra hai bên đường cậu đi trải đầy hoa hồng trắng, kỳ quái, thời điểm cậu đến đâu có những thứ này a. Ngó nhìn xung quanh một chút, hình như không phải con đường đã đi lúc cậu đến, Khổng Thu nhịn không được mở miệng nói: “Xin hỏi, hôm nay có phải tổ chức yến hội gì đó không?”
“Không biết.” Người dẫn đường cho Khổng Thu trả lời.
Khổng Thu nhụt chí, xem ra có hỏi thêm cũng vô ích thôi. Nhưng đây là cái yến hội gì mà lại bày nhiều hoa hồng trắng vậy? Cũng đâu phải đám cưới. Hơn nữa nếu là đám cưới thì phải là hoa hồng đỏ mới đúng chứ. Tuy rằng bốn mươi năm qua Khổng Thu chưa lần nào được tham dự một buổi đám cưới tiêu chuẩn của tộc nhân Miêu Linh Tộc, nhưng cậu biết rõ người hầu trong tộc sẽ ưa thích hoa hồng đỏ hoặc hoa hồng tím hơn, bởi vì chủ nhân của bọn họ phần lớn đều mang tâm tính băng lãnh, màu trắng chỉ làm cho không khí càng trở nên lạnh lẽo, cho nên bình thường có rất ít người chọn hoa hồng trắng. Cam Y đã từng nói rằng, trong phòng Nữu Nhân đâu đâu cũng được nàng trang trí đủ kiểu màu sắc sặc sỡ, đương nhiên Khổng Thu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hay chính xác hơn là cậu không dám xuất hiện ở nơi đó.
Người dẫn đường dừng bước, Khổng Thu không thể không dừng lại theo. Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, những dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu cậu, nếu đúng là yến hội, vậy sao chỉ có mình cậu ở đây? Người dẫn đường cũng đã đi mất tiêu, giờ chỉ còn lại một mình Khổng Thu cái gì cũng không biết đứng đó. Đông nhìn một chút, tây ngó một tẹo, trừ hoa ra thì không còn một bóng người nào khác, Khổng Thu căng thẳng nuốt từng ngụm khí, anh Cam Y mới rời đi một ngày sao đột nhiên lại thích bí ẩn trêu người vậy?
“Tèn ten ten ten —— tèn tén tèn ten ——”
Âm nhạc bất thình lình vang lên dọa Khổng Thu nhảy ngược ra sau, ngay sau đó, Khổng Thu lại như chết đứng tại chỗ, cậu hoài nghi mình đang nghe nhầm. Cánh cửa lớn chậm mở ra hé lộ một đoàn nam nhân, nữ nhân thân mặc lễ phục đứng đầy hai bên. Cảm giác lạ lẫm, bất ngờ chụp mạnh lên trái tim Khổng Thu, cậu cảm thấy mình chao đảo như bị say xe, không biết làm sao để hô hấp nữa.
“Tiểu Thu Thu” Có người trong đám đông cao hứng nhảy lên vẫy vẫy tay với Khổng Thu, sau đó lại nhanh chóng bị nam nhân bên cạnh kéo tay lại nắm chặt. Âm nhạc như bị xóa sạch, cậu có thể nghe rõ vừa rồi có người gọi cậu, vốn là khuôn mặt thiếu sinh khí, nhưng giờ đây lại đỏ bừng bừng do không kịp hít thở.
“Thu Thu! Thu Thu!” Lại có thêm một người hướng cậu phất tay, tâm tình tựa hồ thực vui sướng, song lại như muốn khóc. Khổng Thu chớp chớp mắt, cậu nghĩ rằng mình không những bị lãng tai mà còn bị ảo giác nữa.
“Trọng Ni! Ở đây!”
Khổng Thu ngơ ngác nhìn sang người vừa gọi mình, một người có khuôn mặt rất giống Mục Dã. Thật kỳ cục, Mục Mục không phải vẫn ở bên cạnh Bố Nhĩ Thác sao? A, người đứng bênh cạnh trông thật quen mắt, có điểm giống giống Bố Nhĩ Thác ghê.
Ý thức Khổng Thu hoàn toàn bị khuấy động, ánh mắt trở nên mông lung, cách chỗ cậu đứng khoảng năm mươi mét đối diện với cậu, có một nam nhân đang tiến đến. Nam nhân đó cũng mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc dài kim sắc điểm vài lọn bạch kim khẽ động theo từng bước chân. Điểm đáng chú ý nhất ở nam nhân đó là một ấn ký lam diễm trên ấn đường, ấn ký đó cứ như ngọn lửa xanh không ngừng cháy rực tỏa sáng. Trái lại, nam nhân lại có một đôi mắt màu xanh lạnh đến thấu xương, đôi mắt sâu thẳm đó như cắn nuốt linh hồn con người.
“Thu Thu.”
Thanh âm chợt gần trong gang tấc, một chiếc khăn tay khéo léo lau nước mắt nước mũi trên mặt Khổng Thu. Khổng Thu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay kia: “Sao lại… hức… có thể… hức… như vậy…” Một giây sau, Khổng Thu nhào vào lòng đối phương hô lớn: “B…” Sao có thể như vậy… Sao lại chưa nói một tiếng nào mà đã làm như vậy… Một chút cũng chưa có chuẩn bị, bây giờ cậu rất xấu a…
Hành khúc hôn lễ chuyển nhạc lần thứ ba, Khổng Thu ở trong lòng người kia gào khóc đến không kiềm chế nổi. Nam nhân hôn nhẹ lên đỉnh đầu Khổng Thu một cái, nhẹ nói vào bên tai cậu, thanh âm không chút ấm áp nào, “Anh đã trở về, xin lỗi.” Xin lỗi đã bắt em phải chờ lâu như thế.
“B…” Không khóc, không được khóc mà, cậu muốn nhìn thật rõ khuôn mặt người đang ôm cậu, không được khóc! “B…lue…ô ô…”
Đưa lưng về phía mọi người, bế Khổng Thu trong tay, nam nhân vừa mới từ Đan Á trở về cách đây ba tiếng xoay người tiến tới đại sảnh. Trong ngực Blue, Khổng Thu không có bất kỳ phản ứng nào ngoài việc ôm thật chặt lấy người anh, cậu sợ lơ đãng một chút thôi người này sẽ lại biến mất. Hai bên lễ đường, có người tò mò nhìn chăm chăm Khổng Thu, có người buồn bực nhíu mày (mọi người hẳn rõ là ai rồi đấy), có người mặt mũi lại tràn đầy nước mắt như Khổng Thu, lại có người mang theo lời chúc phúc gửi tới.
“Ô ô… cảm động quá, thật sự rất cảm động a…”
“Không được khóc vì người khác!”
“Không phải em khóc, chỉ là cảm động thôi, chủ nhân em cảm động quá à”
“Không được khóc!”
“Em không khóc, không khóc, chủ nhân ôm ôm ”
“Thế là tốt rồi, Blue đã trở lại, Trọng Ni không còn cô đơn nữa, thật tốt quá!”
“…”
“Bố Nhĩ, anh tức giận sao?”
“…”
“Bố Nhĩ?”
“Sau khi kết thúc phải đi ngay!”
“Hả?”
“Ô ô ô… Thu Thu thật hạnh phúc nha… Cuối cùng Đề Cổ đã trở lại… Ô ô ô…”
“Gia Gia.”
“Papa vui quá, ba người chúng ta đã chờ được chủ nhân trở về, thật là vui quá.”
“Gia Gia!”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
“…”
“Tiểu Đông? Có chuyện gì vậy? Con không vui sao?”
“Không vui!”
“Hả? Tại sao?”
Thanh âm bốn phía đều không lọt được vào tai Khổng Thu một chữ nào, cậu chỉ biết rằng hiện tại Blue đã trở về, dùng phương thức dọa cậu như vậy để trở lại. Đến nỗi Blue đứng trước mặt mọi người nói cái gì, rồi thì người khác nói với cậu điều chi, hay là nghi thức bắt đầu và kết thúc ra sao, cậu đều không rõ.
“Thu Thu, đeo nhẫn cho anh.”
Đặt một chiếc nhẫn vào tay Khổng Thu, cậu khóc càng lợi lợi hại hơn, vậy là “người ta” đành phải cầm tay cậu đeo nhẫn cho “người ta”. Trưởng lão có địa vị cao nhất trong gia tộc Tát La Cách dùng ngôn ngữ Miêu Linh Tộc cầu nguyện cho hai người, phát ra quang cầu rực rỡ chúc phúc. Đứng trước toàn bộ thành viên trong gia tộc Tát La Cách cùng mấy đại gia tộc khác, một người dùng nụ hôn của mình để chấp nhận lời thề, chủ nhân sẽ cho người hầu cuộc sống hạnh phúc nhất đến tận lúc chết mới thôi.
“Thay mặt cho toàn thể tộc nhân Miêu Linh Tộc, ta chúc hai con, Đề Cổ Cát Kha – Tát La Cách – Cung và ngươi hầu của con – Khổng Thu mãi mãi hạnh phúc.”
Trưởng lão vừa tuyên bố xong, Blue liền vòng một tay ôm lấy Khổng Thu đi đến trước mặt mỗi người nhận lời chúc, đây là phần không thể thiếu trong một buổi hôn lễ của Miêu Linh Tộc. Blue đã đạt đến Cung, dựa theo quy định Miêu linh Tộc, mọi người nhất định phải tham gia hôn lễ của Đường và Cung. Còn có một quy định bất thành văn khác đó là, người có năng lực Đường và Cung khi kết hôn có thể đưa ra một yêu cầu với Đường và Cung khác trong tộc, đối phương không được phép cự tuyệt.
Quy định này ban đầu là nhằm tạo động lực để tộc nhân trong tộc có thể luyện đạt đến Đường và Cung, có điều sau khi đã trở thành Đường và Cung, tính cách mọi người càng trở nên lãnh đạm, cô tịch, lòng tự trọng trở nên rất cao, cơ bản sẽ không đề xuất yêu cầu với người khác, cho nên cái quy định đó cũng không hay dùng.
Blue ôm chặt Khổng Thu bước tới trước mặt cha mẹ mình, Ba Địch Ma tuyệt đối không phải là người sẽ mở lời nói mấy lời chúc gì đó, bất quá có Nữu Nhân ở bên cạnh, lời chúc phúc hẳn sẽ không thể không có, nàng còn chuẩn bị một phần đại lễ cho Khổng Thu nữa. Bây giờ Khổng Thu đã là “con dâu” của nàng, lại còn đang trong thời khắc kết hôn, Ba Địch Ma dù có chán ghét đến đâu cũng không thể ngăn cản được.
Tiếp theo là đến chỗ Bố Nhĩ Thác – Cung, Mục Dã không kìm hãm nổi xúc cảm trong lòng chạy đến ôm lấy Khổng Thu, kích động nói: “Chúc mừng em, Trọng Ni, hôm nay là ngày đại hôn của em, không được khóc đó.”
“Em… biết…” Khổng Thu thút thít lau nước mắt, “Tại… B…lue.”
“Ha ha.”
Hai người còn lại hoàn toàn bất đồng với Mục Dã và Khổng Thu, Blue nhìn Bố Nhĩ Thác bằng đôi mắt lạnh thấu xương, đối phương cũng không thua kém gì. Sau khi Mục Dã buông Khổng Thu ra, Blue nói với Bố Nhĩ Thác: “Một năm.”
Ánh mắt Bố Nhĩ Thắc càng trở nên sắc bén hơn, nhìn qua tựa hồ rất muốn cho Blue một đấm. Y nắm chặt bàn tay, gân xanh chạy loằng ngoằng trên mu bàn tay. Bất quá y không thể cự tuyệt, yêu cầu của Blue vẫn nằm trong phạm vi yêu cầu của tộc.
“Một năm gì?” Mục Dã tò mò hỏi.
Bố Nhĩ Thác không nói, Blue càng không thèm trả lời, dứt khoát ôm Khổng Thu chuyển tới trước mặt Cam Y và Y Đông. Thời điểm Cam Y gửi những lời chúc tốt đẹp đến Khổng Thu, Blue lại nói một câu với Y Đông: “Một năm.”
Y Đông siết chặt bàn tay, lãnh mạc nói: “Ta không phải là người trong gia tộc Tát La Cách.”
Blue lạnh nhạt nói: “Không có gia tộc Tát La Cách, sẽ không có ngươi.”
Lời này không thể phản bác được, Y Đông chỉ còn biết cắn răng chấp thuận.
“Tiểu Đông?”
“Không có gì.”
Rõ ràng là có cái gì đó mà… Cam Y không cố truy hỏi, chờ đến thời gian thích hợp hỏi sau cũng được.
“Blue?” Ánh mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều của Khổng Thu cuối cùng cũng nhận thấy điều dị thường. Blue không quản, chỉ ôm lấy Khổng Thu đi tiếp tới người kế bên.
“Đề Cổ, Thu Thu thật đáng yêu nha, chị chúc mừng hai em.” Là một nữ nhân rất xinh đẹp, nàng có khuôn mặt khá giống Nữu Nhân. Không đợi Blue giới thiệu thân phận của mình, nàng mỉm cười nói với Khổng Thu: “Chị là Bối Ti – Khâu Nạp Đức, là chị hai của Đề Cổ, chị nghe mẹ nhắc đến thường xuyên, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, em thật giống những gì chị đã tưởng tượng.”
“Chị hai.” Khổng Thu ngượng ngùng chào hỏi, bây giờ trông cậu thật ngây ngô, mặt mũi không biết nên giấu vào nơi nào nữa. Có người nào kết hôn lại khóc suốt từ đầu buổi đến cuối buổi như cậu đâu, đều tại Blue cả. Bố Ti kéo nam nhân mắt xanh bên cạnh nói tiếp: “Đây là chủ nhân của chị, tên là Ba Đế Nặc – Khâu Nạp Đức – Cung.”
“Xin chào.” Dưới ánh mắt không xem ai ra gì đang nhìn mình chằm chằm, Khổng Thu tự nhiên sinh ra cảm giác không dám khóc, cậu sớm đã nghe qua Cam Y kể về người anh rể này, lần đầu gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, những người năng lực Cung thật đáng sợ. Nhưng mà… chỉ cần quay lại nhìn Blue, cậu lại có muốn khóc, Blue không phải cũng đã đạt đến Cung rồi sao?
Khẽ gật đầu coi như lời đáp lại với Khổng Thu, Khâu Nạp Đức vẫn giữ nguyên bộ dạng lãnh mạc đặc trưng của người mang thân phận Cung. Blue không để ý, ôm lấy Khổng Thu tiếp tục đi sang người tiếp theo. Đối phương chủ động mở miệng trước: “Chúc mừng ngày thành hôn của hai em, anh là anh tư của Đề Cổ, Lai Văn Lợi – Tát La Cách.”
“Tứ ca.”
Đối với người hết năm này qua năm khác đi tìm người hầu của mình, đây cũng là lần đầu tiên Khổng Thu được gặp mặt. Thấy bên cạnh y không có ai đặc biệt, Khổng Thu cũng không dám hỏi đối phương đã tìm thấy người hay của mình hay chưa.
Bất quá Lai Văn Lợi tự mình nói: “Tạm thời anh chưa tìm thấy người hầu của mình, nhưng anh tin tưởng sẽ tìm được. Khi nào anh kết hôn, em có thể đến tham dự chứ?”
“Tất nhiên.” Nhất định là thế rồi!
Lai Văn Lợi vừa nghe vậy cảm thấy rất cao hứng, Khổng Thu vẫn còn khó hiểu đã bị Blue ôm đến trước mặt người tiếp theo. Cậu không biết rằng, những người mới chỉ đạt đến Tỉnh như Cam Y mà nói, nếu Lai Văn Lợi kết hôn tối đa cũng chỉ có thể mời được Cấn đến mà thôi. Tuy rằng phụ thân và đại ca của Lai Văn Lợi đều đạt năng lực cao, nhưng khi y kết hôn, những người đó không nhất định phải có mặt. Hiện tại Khổng Thu đã đáp ứng rồi, mà Blue lại không có phản đối, vậy chuyện đó xem như là đã định, Lai Văn Lợi tự nhiên là cao hứng thôi. Ai ai cũng đều hi vọng trong hôn lễ của mình có những người mang thân phận cao tham dự mà.
“Đề Cổ, Khổng Thu, chúc mừng hai em.”
“Văn Sâm, khi nào thì em mới được uống rượu mừng của anh và Fiona đây?”
“Còn phải xem em và Đề Cổ rảnh lúc nào đã.”
“Lúc nào cũng được mà.”
Văn Sâm cũng rất hi vọng có người mang thân phận cao tham dự hôn lễ của mình, cũng may tâm tình Blue ngày hôm nay tốt lắm, hơn nữa khi Khổng Thu đáp ứng tham dự hôn lễ của hai người, Blue cũng không hề lên tiếng phản đối.
Bối Ti nhìn Lai Văn Lợi và Văn Sâm cười khổ, hai tiểu tử ngốc này như thế nào lại nghi ngờ năng lực của nàng chứ. Mặc kệ Khâu Đức Nạp có đồng ý hay không, nàng nhất định sẽ dùng biện pháp đưa chủ nhân tới tham dự đầy đủ, đó chính là trách nhiệm, đồng thời chính là nghĩa vụ của người hầu mà. Nhìn về phía Bố Nhĩ Thác không biết đang nói gì với Mục Dã, Bối Ti gian manh cười sâu, nàng phải tìm cơ hội truyền thụ một số phương pháp chế phục dã thú với vị “đại tẩu” kia mới được. Ngẩng đầu lên, Bối Ti ôm lấy Khâu Nạp Đức nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng, giơ chân đá đá.
“Chủ nhân, chân em đau, đêm nay lưu lại đây được không? Ngày mai trở về cũng được.” Đồng tử thoáng rút lại, Khâu Nạp Đức cúi người ôm lấy Bối Ti, không để nàng tiếp tục đứng nữa. Bối Ti liếm liếm vành tai Khâu Nạp Đức: “Được không, chủ nhân?”
“Ừm!” Hơi thở của Khâu Nạp Đức rõ ràng đã thay đổi. Mà Bối Ti sung sướng làm một dấu tay “ok” trong lòng, biết mà, đơn giản thôi.
※
Ngày đó, buổi chung thân đại sự đối với Khổng Thu thực khó quên, dù là ai đặt vào trường hợp đó hẳn cững vậy thôi. Đó không phải hôn lễ với Blue do cậu tưởng tượng ra, tuyệt đối không phải! Bốn mươi năm chưa một lần gặp mặt Blue, cậu sao có thể khống chế được bản thân mình? Tại sao ngày trở về nhất định phải cử hành hôn lễ luôn? Người nào khi kết hôn lại mặt mũi tèm lem toàn nước đâu cơ chứ?!
Được Blue ôm đến trên giường, Khổng Thu vốn còn vui mừng, kích động nay đột nhiên chuyển thành hờn giận, hôn lễ của cậu xem như hỏng mất rồi, cậu khẳng định sẽ trở thành chú rể xấu xấu nhất trong lịch sử Miêu Linh Tộc! À, ừm, hình như cậu là cô dâu… Không! Là chú rể!
“Hôm nay, em… xấu… muốn chết à…” Khổng Thu vẫn còn nghẹn ngào.
“Không xấu.”
“Rõ ràng là xấu xí mà!”
Hai mắt không mở ra được, miệng thì bị chặn lại, Khổng Thu chỉ còn biết dùng quyền cước để biểu thị bất mãn trong lòng mình, hôn lễ của cậu, hôn lễ của cậu đáng lẽ không ra nông nỗi này nha.
“Ưm!”
Thân thể mềm nhũn ra, từng nắm tay của Khổng Thu hạ trên người Blue cũng chỉ giống như những cái vuốt ve, ấu yếm. Blue, Blue… sao anh lại làm như vậy! Sống mũi Khổng Thu bỗng chua xót.
“Em muốn sống ở đâu?”
Hổn hển hít thở, Khổng Thu lắc đầu: “Tùy anh…” Chỉ cần có Blue, đi nơi nào cũng được.
“Anh có hai năm không cần phải xen vào bất kỳ chuyện gì trong gia tộc, em muốn đi đâu trước?”
“Tại sao lại là hai năm?”
“Muốn đi đâu?”
Khổng Thu hít hít cái mũi, sau một lúc mới nói: “Đi gặp… ba mẹ em.”
“Được.”
Kế tiếp không cần nói kỹ, đều là việc luyến nhân tương phùng hay làm, chính là tứ chi giao triền đó…
Tại thời khắc Blue và Khổng Thu tình cảm mãnh liệt, Bố Nhĩ Thác và Y Đông đều tự mình gọi điện cho cấp dưới, ngày mai bọn hắn cũng phải cử hành hôn lễ. Quản lý toàn bộ công việc trong gia tộc Tát La Cách trong vòng một năm?! Đáng ghét! Như vậy bọn hắn sao có nhiều thời gian với người hầu của mình được! Nhất định phải nhanh nhanh đẩy củ khoai nóng này sang cho người khác mới được! Vốn hai người họ cũng đã dự tính tới việc này, nhưng không ngờ rằng người nào đó mới từ Đan Á trở về đã tốc hành tổ chức hôn lễ, đánh cho hai người họ trở tay không kịp!
Đó mà là việc người có thân phận Cung làm sao! Chết tiệt!
※
“Tại sao bây giờ mới trở về? Em rất nhớ anh, rất rất nhớ…”
“Anh đã giao thánh ấn cho Bố Nhĩ Thác.”
“Sao?”
“Điều kiện là y tiếp nhận nửa năm công việc trong gia tộc.”
“…”
———————-
Cam Y và Mục Dã ngây người không hiểu chuyện gì, tại sao Blue và Khổng Thu kết hôn, bọn họ lại phẫn nộ đến thế. Lặng nhìn mật tín trong tay mà Bối Ti giao đến, hai người Cam Y và Mục Dã tạm thời đem nghi hoặc gác qua một bên, xem xét kỹ lưỡng những điều Bối Ti chỉ dẫn. Đợi chủ nhân của mình nói chuyện điện thoại xong, bọn hắn sẽ thực hành luôn.
Cúp điện thoại, hai mắt của Bố Nhĩ Thác và Y Đông đều tỏa rõ hàn quang, chuyện này không thể cứ như vậy cho qua được. Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một sự kiện, bọn hắn nhanh chóng cởi bỏ âu phục, kéo caravat sang một bên, tức tốc đi tìm người hầu. Một quy định bất thành văn khác trong Miêu Linh Tộc, nếu người hầu có thai, chủ nhân có thể đưa ra một yêu cầu thích hợp với người chưa có con, đối phương không được phép cự tuyệt.
———————
“Thu Thu.”
“Ư…”
“Anh muốn đứa con.”
“Cái gì?!”
(Gà: nguyên gốc tác giả dùng từ 虾米 (tôm khô) nhưng 虾米 là ngôn ngữ mạng và cũng là âm đọc trại của từ 什么 (cái gì) [đi hỏi đó])
Ai là người cười cuối cùng, vẫn chưa thể nói trước được.
Toàn văn hoàn Đăng bởi: admin
Sửa soạn quần áo hoàn tất, Khổng Thu đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc của mình, dưới nền âu phục trắng thuần, sắc mặt cậu trông càng tồi tệ hơn. Dùng sức vỗ vỗ vào mặt mấy cái, Khổng Thu cố gắng làm mình tươi tỉnh hơn một chút, hít sâu thở mạnh, cứ vậy vài lần, sắc mặt cậu trông cũng ổn hơn.
Có người gõ cửa, Khổng Thu không đi ra mở mà trực tiếp lên tiếng: “Mời vào.”
Nhưng người đó chỉ đứng ngoài nói: “Tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.”
“Anh Cam Y đâu?” Khổng Thu đi đến hỏi.
“Không biết.” Câu trả lời làm Khổng Thu chấn động, có điều rất nhanh cậu đã bình tĩnh trở lại ngay. Nếu như đối phương là tộc nhân Miêu Linh, thì câu trả lời của hắn thật bình thường. Quên đi, dù sao lát nữa cũng gặp anh Cam Y thôi.
Càng nghĩ, Khổng Thu càng khẳng định Cam Y là muốn tổ chức yến hội. Ngẫm lại, Y Đông đã trải qua cuộc thử luyện trở thành một phần trong Mêu Linh Tộc, hẳn là nên tuyên cáo một phen. Cứ duy trì ý nghĩ như vậy, Khổng Thu bất giác cảm thấy không yên, hi vọng sắc mặt của mình không làm ảnh hưởng tới tâm tình của anh Cam Y.
Tâm tư Khổng Thu lại bay bổng đi xa, mãi sau cậu mới bất ngờ phát hiện ra hai bên đường cậu đi trải đầy hoa hồng trắng, kỳ quái, thời điểm cậu đến đâu có những thứ này a. Ngó nhìn xung quanh một chút, hình như không phải con đường đã đi lúc cậu đến, Khổng Thu nhịn không được mở miệng nói: “Xin hỏi, hôm nay có phải tổ chức yến hội gì đó không?”
“Không biết.” Người dẫn đường cho Khổng Thu trả lời.
Khổng Thu nhụt chí, xem ra có hỏi thêm cũng vô ích thôi. Nhưng đây là cái yến hội gì mà lại bày nhiều hoa hồng trắng vậy? Cũng đâu phải đám cưới. Hơn nữa nếu là đám cưới thì phải là hoa hồng đỏ mới đúng chứ. Tuy rằng bốn mươi năm qua Khổng Thu chưa lần nào được tham dự một buổi đám cưới tiêu chuẩn của tộc nhân Miêu Linh Tộc, nhưng cậu biết rõ người hầu trong tộc sẽ ưa thích hoa hồng đỏ hoặc hoa hồng tím hơn, bởi vì chủ nhân của bọn họ phần lớn đều mang tâm tính băng lãnh, màu trắng chỉ làm cho không khí càng trở nên lạnh lẽo, cho nên bình thường có rất ít người chọn hoa hồng trắng. Cam Y đã từng nói rằng, trong phòng Nữu Nhân đâu đâu cũng được nàng trang trí đủ kiểu màu sắc sặc sỡ, đương nhiên Khổng Thu chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, hay chính xác hơn là cậu không dám xuất hiện ở nơi đó.
Người dẫn đường dừng bước, Khổng Thu không thể không dừng lại theo. Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, những dấu hỏi chấm to đùng xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu cậu, nếu đúng là yến hội, vậy sao chỉ có mình cậu ở đây? Người dẫn đường cũng đã đi mất tiêu, giờ chỉ còn lại một mình Khổng Thu cái gì cũng không biết đứng đó. Đông nhìn một chút, tây ngó một tẹo, trừ hoa ra thì không còn một bóng người nào khác, Khổng Thu căng thẳng nuốt từng ngụm khí, anh Cam Y mới rời đi một ngày sao đột nhiên lại thích bí ẩn trêu người vậy?
“Tèn ten ten ten —— tèn tén tèn ten ——”
Âm nhạc bất thình lình vang lên dọa Khổng Thu nhảy ngược ra sau, ngay sau đó, Khổng Thu lại như chết đứng tại chỗ, cậu hoài nghi mình đang nghe nhầm. Cánh cửa lớn chậm mở ra hé lộ một đoàn nam nhân, nữ nhân thân mặc lễ phục đứng đầy hai bên. Cảm giác lạ lẫm, bất ngờ chụp mạnh lên trái tim Khổng Thu, cậu cảm thấy mình chao đảo như bị say xe, không biết làm sao để hô hấp nữa.
“Tiểu Thu Thu” Có người trong đám đông cao hứng nhảy lên vẫy vẫy tay với Khổng Thu, sau đó lại nhanh chóng bị nam nhân bên cạnh kéo tay lại nắm chặt. Âm nhạc như bị xóa sạch, cậu có thể nghe rõ vừa rồi có người gọi cậu, vốn là khuôn mặt thiếu sinh khí, nhưng giờ đây lại đỏ bừng bừng do không kịp hít thở.
“Thu Thu! Thu Thu!” Lại có thêm một người hướng cậu phất tay, tâm tình tựa hồ thực vui sướng, song lại như muốn khóc. Khổng Thu chớp chớp mắt, cậu nghĩ rằng mình không những bị lãng tai mà còn bị ảo giác nữa.
“Trọng Ni! Ở đây!”
Khổng Thu ngơ ngác nhìn sang người vừa gọi mình, một người có khuôn mặt rất giống Mục Dã. Thật kỳ cục, Mục Mục không phải vẫn ở bên cạnh Bố Nhĩ Thác sao? A, người đứng bênh cạnh trông thật quen mắt, có điểm giống giống Bố Nhĩ Thác ghê.
Ý thức Khổng Thu hoàn toàn bị khuấy động, ánh mắt trở nên mông lung, cách chỗ cậu đứng khoảng năm mươi mét đối diện với cậu, có một nam nhân đang tiến đến. Nam nhân đó cũng mặc một bộ âu phục màu trắng, mái tóc dài kim sắc điểm vài lọn bạch kim khẽ động theo từng bước chân. Điểm đáng chú ý nhất ở nam nhân đó là một ấn ký lam diễm trên ấn đường, ấn ký đó cứ như ngọn lửa xanh không ngừng cháy rực tỏa sáng. Trái lại, nam nhân lại có một đôi mắt màu xanh lạnh đến thấu xương, đôi mắt sâu thẳm đó như cắn nuốt linh hồn con người.
“Thu Thu.”
Thanh âm chợt gần trong gang tấc, một chiếc khăn tay khéo léo lau nước mắt nước mũi trên mặt Khổng Thu. Khổng Thu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay kia: “Sao lại… hức… có thể… hức… như vậy…” Một giây sau, Khổng Thu nhào vào lòng đối phương hô lớn: “B…” Sao có thể như vậy… Sao lại chưa nói một tiếng nào mà đã làm như vậy… Một chút cũng chưa có chuẩn bị, bây giờ cậu rất xấu a…
Hành khúc hôn lễ chuyển nhạc lần thứ ba, Khổng Thu ở trong lòng người kia gào khóc đến không kiềm chế nổi. Nam nhân hôn nhẹ lên đỉnh đầu Khổng Thu một cái, nhẹ nói vào bên tai cậu, thanh âm không chút ấm áp nào, “Anh đã trở về, xin lỗi.” Xin lỗi đã bắt em phải chờ lâu như thế.
“B…” Không khóc, không được khóc mà, cậu muốn nhìn thật rõ khuôn mặt người đang ôm cậu, không được khóc! “B…lue…ô ô…”
Đưa lưng về phía mọi người, bế Khổng Thu trong tay, nam nhân vừa mới từ Đan Á trở về cách đây ba tiếng xoay người tiến tới đại sảnh. Trong ngực Blue, Khổng Thu không có bất kỳ phản ứng nào ngoài việc ôm thật chặt lấy người anh, cậu sợ lơ đãng một chút thôi người này sẽ lại biến mất. Hai bên lễ đường, có người tò mò nhìn chăm chăm Khổng Thu, có người buồn bực nhíu mày (mọi người hẳn rõ là ai rồi đấy), có người mặt mũi lại tràn đầy nước mắt như Khổng Thu, lại có người mang theo lời chúc phúc gửi tới.
“Ô ô… cảm động quá, thật sự rất cảm động a…”
“Không được khóc vì người khác!”
“Không phải em khóc, chỉ là cảm động thôi, chủ nhân em cảm động quá à”
“Không được khóc!”
“Em không khóc, không khóc, chủ nhân ôm ôm ”
“Thế là tốt rồi, Blue đã trở lại, Trọng Ni không còn cô đơn nữa, thật tốt quá!”
“…”
“Bố Nhĩ, anh tức giận sao?”
“…”
“Bố Nhĩ?”
“Sau khi kết thúc phải đi ngay!”
“Hả?”
“Ô ô ô… Thu Thu thật hạnh phúc nha… Cuối cùng Đề Cổ đã trở lại… Ô ô ô…”
“Gia Gia.”
“Papa vui quá, ba người chúng ta đã chờ được chủ nhân trở về, thật là vui quá.”
“Gia Gia!”
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
“…”
“Tiểu Đông? Có chuyện gì vậy? Con không vui sao?”
“Không vui!”
“Hả? Tại sao?”
Thanh âm bốn phía đều không lọt được vào tai Khổng Thu một chữ nào, cậu chỉ biết rằng hiện tại Blue đã trở về, dùng phương thức dọa cậu như vậy để trở lại. Đến nỗi Blue đứng trước mặt mọi người nói cái gì, rồi thì người khác nói với cậu điều chi, hay là nghi thức bắt đầu và kết thúc ra sao, cậu đều không rõ.
“Thu Thu, đeo nhẫn cho anh.”
Đặt một chiếc nhẫn vào tay Khổng Thu, cậu khóc càng lợi lợi hại hơn, vậy là “người ta” đành phải cầm tay cậu đeo nhẫn cho “người ta”. Trưởng lão có địa vị cao nhất trong gia tộc Tát La Cách dùng ngôn ngữ Miêu Linh Tộc cầu nguyện cho hai người, phát ra quang cầu rực rỡ chúc phúc. Đứng trước toàn bộ thành viên trong gia tộc Tát La Cách cùng mấy đại gia tộc khác, một người dùng nụ hôn của mình để chấp nhận lời thề, chủ nhân sẽ cho người hầu cuộc sống hạnh phúc nhất đến tận lúc chết mới thôi.
“Thay mặt cho toàn thể tộc nhân Miêu Linh Tộc, ta chúc hai con, Đề Cổ Cát Kha – Tát La Cách – Cung và ngươi hầu của con – Khổng Thu mãi mãi hạnh phúc.”
Trưởng lão vừa tuyên bố xong, Blue liền vòng một tay ôm lấy Khổng Thu đi đến trước mặt mỗi người nhận lời chúc, đây là phần không thể thiếu trong một buổi hôn lễ của Miêu Linh Tộc. Blue đã đạt đến Cung, dựa theo quy định Miêu linh Tộc, mọi người nhất định phải tham gia hôn lễ của Đường và Cung. Còn có một quy định bất thành văn khác đó là, người có năng lực Đường và Cung khi kết hôn có thể đưa ra một yêu cầu với Đường và Cung khác trong tộc, đối phương không được phép cự tuyệt.
Quy định này ban đầu là nhằm tạo động lực để tộc nhân trong tộc có thể luyện đạt đến Đường và Cung, có điều sau khi đã trở thành Đường và Cung, tính cách mọi người càng trở nên lãnh đạm, cô tịch, lòng tự trọng trở nên rất cao, cơ bản sẽ không đề xuất yêu cầu với người khác, cho nên cái quy định đó cũng không hay dùng.
Blue ôm chặt Khổng Thu bước tới trước mặt cha mẹ mình, Ba Địch Ma tuyệt đối không phải là người sẽ mở lời nói mấy lời chúc gì đó, bất quá có Nữu Nhân ở bên cạnh, lời chúc phúc hẳn sẽ không thể không có, nàng còn chuẩn bị một phần đại lễ cho Khổng Thu nữa. Bây giờ Khổng Thu đã là “con dâu” của nàng, lại còn đang trong thời khắc kết hôn, Ba Địch Ma dù có chán ghét đến đâu cũng không thể ngăn cản được.
Tiếp theo là đến chỗ Bố Nhĩ Thác – Cung, Mục Dã không kìm hãm nổi xúc cảm trong lòng chạy đến ôm lấy Khổng Thu, kích động nói: “Chúc mừng em, Trọng Ni, hôm nay là ngày đại hôn của em, không được khóc đó.”
“Em… biết…” Khổng Thu thút thít lau nước mắt, “Tại… B…lue.”
“Ha ha.”
Hai người còn lại hoàn toàn bất đồng với Mục Dã và Khổng Thu, Blue nhìn Bố Nhĩ Thác bằng đôi mắt lạnh thấu xương, đối phương cũng không thua kém gì. Sau khi Mục Dã buông Khổng Thu ra, Blue nói với Bố Nhĩ Thác: “Một năm.”
Ánh mắt Bố Nhĩ Thắc càng trở nên sắc bén hơn, nhìn qua tựa hồ rất muốn cho Blue một đấm. Y nắm chặt bàn tay, gân xanh chạy loằng ngoằng trên mu bàn tay. Bất quá y không thể cự tuyệt, yêu cầu của Blue vẫn nằm trong phạm vi yêu cầu của tộc.
“Một năm gì?” Mục Dã tò mò hỏi.
Bố Nhĩ Thác không nói, Blue càng không thèm trả lời, dứt khoát ôm Khổng Thu chuyển tới trước mặt Cam Y và Y Đông. Thời điểm Cam Y gửi những lời chúc tốt đẹp đến Khổng Thu, Blue lại nói một câu với Y Đông: “Một năm.”
Y Đông siết chặt bàn tay, lãnh mạc nói: “Ta không phải là người trong gia tộc Tát La Cách.”
Blue lạnh nhạt nói: “Không có gia tộc Tát La Cách, sẽ không có ngươi.”
Lời này không thể phản bác được, Y Đông chỉ còn biết cắn răng chấp thuận.
“Tiểu Đông?”
“Không có gì.”
Rõ ràng là có cái gì đó mà… Cam Y không cố truy hỏi, chờ đến thời gian thích hợp hỏi sau cũng được.
“Blue?” Ánh mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều của Khổng Thu cuối cùng cũng nhận thấy điều dị thường. Blue không quản, chỉ ôm lấy Khổng Thu đi tiếp tới người kế bên.
“Đề Cổ, Thu Thu thật đáng yêu nha, chị chúc mừng hai em.” Là một nữ nhân rất xinh đẹp, nàng có khuôn mặt khá giống Nữu Nhân. Không đợi Blue giới thiệu thân phận của mình, nàng mỉm cười nói với Khổng Thu: “Chị là Bối Ti – Khâu Nạp Đức, là chị hai của Đề Cổ, chị nghe mẹ nhắc đến thường xuyên, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, em thật giống những gì chị đã tưởng tượng.”
“Chị hai.” Khổng Thu ngượng ngùng chào hỏi, bây giờ trông cậu thật ngây ngô, mặt mũi không biết nên giấu vào nơi nào nữa. Có người nào kết hôn lại khóc suốt từ đầu buổi đến cuối buổi như cậu đâu, đều tại Blue cả. Bố Ti kéo nam nhân mắt xanh bên cạnh nói tiếp: “Đây là chủ nhân của chị, tên là Ba Đế Nặc – Khâu Nạp Đức – Cung.”
“Xin chào.” Dưới ánh mắt không xem ai ra gì đang nhìn mình chằm chằm, Khổng Thu tự nhiên sinh ra cảm giác không dám khóc, cậu sớm đã nghe qua Cam Y kể về người anh rể này, lần đầu gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, những người năng lực Cung thật đáng sợ. Nhưng mà… chỉ cần quay lại nhìn Blue, cậu lại có muốn khóc, Blue không phải cũng đã đạt đến Cung rồi sao?
Khẽ gật đầu coi như lời đáp lại với Khổng Thu, Khâu Nạp Đức vẫn giữ nguyên bộ dạng lãnh mạc đặc trưng của người mang thân phận Cung. Blue không để ý, ôm lấy Khổng Thu tiếp tục đi sang người tiếp theo. Đối phương chủ động mở miệng trước: “Chúc mừng ngày thành hôn của hai em, anh là anh tư của Đề Cổ, Lai Văn Lợi – Tát La Cách.”
“Tứ ca.”
Đối với người hết năm này qua năm khác đi tìm người hầu của mình, đây cũng là lần đầu tiên Khổng Thu được gặp mặt. Thấy bên cạnh y không có ai đặc biệt, Khổng Thu cũng không dám hỏi đối phương đã tìm thấy người hay của mình hay chưa.
Bất quá Lai Văn Lợi tự mình nói: “Tạm thời anh chưa tìm thấy người hầu của mình, nhưng anh tin tưởng sẽ tìm được. Khi nào anh kết hôn, em có thể đến tham dự chứ?”
“Tất nhiên.” Nhất định là thế rồi!
Lai Văn Lợi vừa nghe vậy cảm thấy rất cao hứng, Khổng Thu vẫn còn khó hiểu đã bị Blue ôm đến trước mặt người tiếp theo. Cậu không biết rằng, những người mới chỉ đạt đến Tỉnh như Cam Y mà nói, nếu Lai Văn Lợi kết hôn tối đa cũng chỉ có thể mời được Cấn đến mà thôi. Tuy rằng phụ thân và đại ca của Lai Văn Lợi đều đạt năng lực cao, nhưng khi y kết hôn, những người đó không nhất định phải có mặt. Hiện tại Khổng Thu đã đáp ứng rồi, mà Blue lại không có phản đối, vậy chuyện đó xem như là đã định, Lai Văn Lợi tự nhiên là cao hứng thôi. Ai ai cũng đều hi vọng trong hôn lễ của mình có những người mang thân phận cao tham dự mà.
“Đề Cổ, Khổng Thu, chúc mừng hai em.”
“Văn Sâm, khi nào thì em mới được uống rượu mừng của anh và Fiona đây?”
“Còn phải xem em và Đề Cổ rảnh lúc nào đã.”
“Lúc nào cũng được mà.”
Văn Sâm cũng rất hi vọng có người mang thân phận cao tham dự hôn lễ của mình, cũng may tâm tình Blue ngày hôm nay tốt lắm, hơn nữa khi Khổng Thu đáp ứng tham dự hôn lễ của hai người, Blue cũng không hề lên tiếng phản đối.
Bối Ti nhìn Lai Văn Lợi và Văn Sâm cười khổ, hai tiểu tử ngốc này như thế nào lại nghi ngờ năng lực của nàng chứ. Mặc kệ Khâu Đức Nạp có đồng ý hay không, nàng nhất định sẽ dùng biện pháp đưa chủ nhân tới tham dự đầy đủ, đó chính là trách nhiệm, đồng thời chính là nghĩa vụ của người hầu mà. Nhìn về phía Bố Nhĩ Thác không biết đang nói gì với Mục Dã, Bối Ti gian manh cười sâu, nàng phải tìm cơ hội truyền thụ một số phương pháp chế phục dã thú với vị “đại tẩu” kia mới được. Ngẩng đầu lên, Bối Ti ôm lấy Khâu Nạp Đức nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng, giơ chân đá đá.
“Chủ nhân, chân em đau, đêm nay lưu lại đây được không? Ngày mai trở về cũng được.” Đồng tử thoáng rút lại, Khâu Nạp Đức cúi người ôm lấy Bối Ti, không để nàng tiếp tục đứng nữa. Bối Ti liếm liếm vành tai Khâu Nạp Đức: “Được không, chủ nhân?”
“Ừm!” Hơi thở của Khâu Nạp Đức rõ ràng đã thay đổi. Mà Bối Ti sung sướng làm một dấu tay “ok” trong lòng, biết mà, đơn giản thôi.
※
Ngày đó, buổi chung thân đại sự đối với Khổng Thu thực khó quên, dù là ai đặt vào trường hợp đó hẳn cững vậy thôi. Đó không phải hôn lễ với Blue do cậu tưởng tượng ra, tuyệt đối không phải! Bốn mươi năm chưa một lần gặp mặt Blue, cậu sao có thể khống chế được bản thân mình? Tại sao ngày trở về nhất định phải cử hành hôn lễ luôn? Người nào khi kết hôn lại mặt mũi tèm lem toàn nước đâu cơ chứ?!
Được Blue ôm đến trên giường, Khổng Thu vốn còn vui mừng, kích động nay đột nhiên chuyển thành hờn giận, hôn lễ của cậu xem như hỏng mất rồi, cậu khẳng định sẽ trở thành chú rể xấu xấu nhất trong lịch sử Miêu Linh Tộc! À, ừm, hình như cậu là cô dâu… Không! Là chú rể!
“Hôm nay, em… xấu… muốn chết à…” Khổng Thu vẫn còn nghẹn ngào.
“Không xấu.”
“Rõ ràng là xấu xí mà!”
Hai mắt không mở ra được, miệng thì bị chặn lại, Khổng Thu chỉ còn biết dùng quyền cước để biểu thị bất mãn trong lòng mình, hôn lễ của cậu, hôn lễ của cậu đáng lẽ không ra nông nỗi này nha.
“Ưm!”
Thân thể mềm nhũn ra, từng nắm tay của Khổng Thu hạ trên người Blue cũng chỉ giống như những cái vuốt ve, ấu yếm. Blue, Blue… sao anh lại làm như vậy! Sống mũi Khổng Thu bỗng chua xót.
“Em muốn sống ở đâu?”
Hổn hển hít thở, Khổng Thu lắc đầu: “Tùy anh…” Chỉ cần có Blue, đi nơi nào cũng được.
“Anh có hai năm không cần phải xen vào bất kỳ chuyện gì trong gia tộc, em muốn đi đâu trước?”
“Tại sao lại là hai năm?”
“Muốn đi đâu?”
Khổng Thu hít hít cái mũi, sau một lúc mới nói: “Đi gặp… ba mẹ em.”
“Được.”
Kế tiếp không cần nói kỹ, đều là việc luyến nhân tương phùng hay làm, chính là tứ chi giao triền đó…
Tại thời khắc Blue và Khổng Thu tình cảm mãnh liệt, Bố Nhĩ Thác và Y Đông đều tự mình gọi điện cho cấp dưới, ngày mai bọn hắn cũng phải cử hành hôn lễ. Quản lý toàn bộ công việc trong gia tộc Tát La Cách trong vòng một năm?! Đáng ghét! Như vậy bọn hắn sao có nhiều thời gian với người hầu của mình được! Nhất định phải nhanh nhanh đẩy củ khoai nóng này sang cho người khác mới được! Vốn hai người họ cũng đã dự tính tới việc này, nhưng không ngờ rằng người nào đó mới từ Đan Á trở về đã tốc hành tổ chức hôn lễ, đánh cho hai người họ trở tay không kịp!
Đó mà là việc người có thân phận Cung làm sao! Chết tiệt!
※
“Tại sao bây giờ mới trở về? Em rất nhớ anh, rất rất nhớ…”
“Anh đã giao thánh ấn cho Bố Nhĩ Thác.”
“Sao?”
“Điều kiện là y tiếp nhận nửa năm công việc trong gia tộc.”
“…”
———————-
Cam Y và Mục Dã ngây người không hiểu chuyện gì, tại sao Blue và Khổng Thu kết hôn, bọn họ lại phẫn nộ đến thế. Lặng nhìn mật tín trong tay mà Bối Ti giao đến, hai người Cam Y và Mục Dã tạm thời đem nghi hoặc gác qua một bên, xem xét kỹ lưỡng những điều Bối Ti chỉ dẫn. Đợi chủ nhân của mình nói chuyện điện thoại xong, bọn hắn sẽ thực hành luôn.
Cúp điện thoại, hai mắt của Bố Nhĩ Thác và Y Đông đều tỏa rõ hàn quang, chuyện này không thể cứ như vậy cho qua được. Trong đầu hai người đồng thời hiện lên một sự kiện, bọn hắn nhanh chóng cởi bỏ âu phục, kéo caravat sang một bên, tức tốc đi tìm người hầu. Một quy định bất thành văn khác trong Miêu Linh Tộc, nếu người hầu có thai, chủ nhân có thể đưa ra một yêu cầu thích hợp với người chưa có con, đối phương không được phép cự tuyệt.
———————
“Thu Thu.”
“Ư…”
“Anh muốn đứa con.”
“Cái gì?!”
(Gà: nguyên gốc tác giả dùng từ 虾米 (tôm khô) nhưng 虾米 là ngôn ngữ mạng và cũng là âm đọc trại của từ 什么 (cái gì) [đi hỏi đó])
Ai là người cười cuối cùng, vẫn chưa thể nói trước được.
Toàn văn hoàn Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất