Chương 74: 1
CHƯƠNG 48.1
Ngày hôm sau, Khổng Thu vẫn chưa thoát ra khỏi tình trạng hoảng hốt, làm cho Dư Nhạc Dương và Đào Đào không thể nào không hoài nghi có phải mấy đêm nay cậu đều trộm ra ngoài ăn vụng không. Blue hãy còn mải trầm mình trong nước, tựa hồ như anh quyết tâm phải nhanh chóng đạt đến cấp bậc cao nhất, mà dường như anh cũng an tâm vì có Cam Y bên cạnh Khổng Thu, cho nên anh không cần lo lắng cho an nguy của cậu, cũng không cần ngày lo đêm sợ cậu đụng chạm tay chân với “nam nhân khác”. Làm anh trai, Cam Y có trách nhiệm phải chăm sóc, chiếu cố cho người hầu của em mình.
Blue không xuất hiện, Dư Nhạc Dương và Đào Đào tự nhiên sẽ thấy khả nghi, Khổng Thu cố dùng chút thanh tỉnh ít ỏi còn sót lại của mình để bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý, đó là Blue đang cáu kỉnh, không muốn ra ngoài, hai vợ chồng dường như cũng hiểu, chỉ gật gật đầu ra vẻ đồng ý, cũng không hỏi thêm về Blue nữa, vì toàn bộ lực chú ý hiện nay của họ đều dồn lên trên “con mèo” Cam Y, làm y khổ không nói nên lời, y chán ghét bị nam nhân “đùa bỡn”.
Liên tục mấy ngày sau, tinh thần của Khổng Thu vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, Dư Nhạc Dương và Đào Đào liền dẫn cậu ra ngoài đi dạo, rồi họp mặt ăn cơm cùng bạn bè cũ. Nhưng dù có làm gì, Khổng Thu vẫn trong trạng thái suy sụp, thất thần. Nếu không phải bồn tắm đã bị Blue giăng kết giới, cậu thật muốn lôi anh từ trong nước lên để thử hỏi anh xem có phải cậu có thể mang thai hay không. Cậu sinh con không phải là không được, có điều, không phải nên ở kiếp sau sao? Khổng Thu suy đi nghĩ lại vẫn thấy chuyện này cứ trái tự nhiên thế nào ấy.
Đêm nay, sau khi đi karaoke về, Dư Nhạc Dương lại dò hỏi cậu: “Trọng Ni, rốt cục cậu đang có tâm sự gì mà không thể nói cho tôi biết được vậy? Nhớ nhà sao?”
Khổng Thu ngây ngây ngẩn ngẩn lắc đầu, cậu đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, đá rơi đôi dép đang mang, cả người co cụm lại, trong đầu mải suy nghĩ về em bé mà mình sẽ mang trong bụng.
“Trọng Ni, đừng nói với tôi là cậu đang nhớ bạn trai đó nha.” Đào Đào ngồi xuống bên cạnh cậu, tựa như chị em tốt, khẽ nắm tay cậu rồi nói: “Nếu nhớ, sao không gọi điện cho anh ấy đi? Mà cậu đã về đây mấy hôm rồi, sao không thấy bạn trai gọi điện đến hỏi thăm vậy?”
Khổng Thu vẫn chỉ lắc đầu, rồi mới nhìn chằm chằm vào bụng của Đào Đào. Đào Đào khó hiểu mà sờ sờ lên bụng mình, vẻ mặt hiện lên nguyên một dấu chấm hỏi to tướng.
“Trọng Ni, xảy ra chuyện gì vậy? Bị luộc rồi hả?” Dùng mấy câu từ trong quảng cáo, Dư Nhạc Dương ngồi xuống tay vịn sofa bên cạnh Khổng Thu, Cam Y cảnh giác nhảy vào ngồi giữa hắn và cậu, đề phòng hắn dám “động tay động chân”. Thẳng tay hất con mèo chướng mắt xuống đất, Dư Nhạc Dương ôm lấy vai Khổng Thu, ra vẻ anh em tốt thăm hỏi: “Không phải cậu đang cãi nhau với bạn trai đó chứ? Người kia có biết không? Cậu đâu phải loại người thấy kẻ khác thân cận chồng mình thì đỏ mặt tía tai, chắc chắn là anh ta không đúng rồi. Đưa tôi số điện thoại của anh ta, để tôi nói chuyện cho.”
“Meo meo ngao!” Nhảy lên lưng ghế sofa, so với Blue mà nói thì Cam Y đã vô cùng dịu dàng khi không trực tiếp cào Dư Nhạc Dương vài phát, y chỉ ngao ngao hai tiếng cảnh cáo.
“Tôi nói Trọng Ni này, sao con mèo nào cậu mang về cũng có dục vọng độc chiếm cường đại hết vậy?” Xách Cam Y lên, ném thẳng y xuống đất, Dư Nhạc Dương nhe răng nhìn y, rồi mới khiêu khích, xích lại gần ôm lấy Khổng Thu, ôm thật chặt.
“Meo meo meo ngáo ngáo!” Lông trên người Cam Y dựng thẳng đứng, đừng cho là ta sẽ không bung trảo nha!
Kéo tay Dư Nhạc Dương xuống, Khổng Thu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bụng của Đào Đào, ông nói gà, bà đáp vịt mà hỏi một cậu trớt quớt: “Hai người định khi nào mới có em bé?”
“Hả?” Hai vợ chồng sửng sốt.
Đào Đào chọc chọc mặt của Khổng Thu: “Trọng Ni, muốn làm cha nuôi rồi sao? Được a. Vậy sang năm tôi sẽ sinh cho cậu một đứa con nuôi.”
“Ách.” Khổng Thu xoa xoa mặt, “Không, không phải, tôi chỉ là hơi tò mò thôi, ừm…” Tò mò muốn biết cảm giác khi mang thai là như thế nào.
“Cậu hỏi vấn đề này đúng là hiếm thấy đó, để làm gì vậy?” Đào Đào híp mắt lại, rồi đột nhiên hai mắt phát sáng nói: “Đừng nói là đến bây giờ cậu đột nhiên phát hiện ra bản thân không thích nam nhân, nên muốn tìm một nữ nhân đó nha!”
Thở dài một hơi, Khổng Thu nhanh tay lần lượt đẩy hai người đang vừa nằm vừa gác trên người mình xuống, cậu đứng lên, nói: “Tôi đi ngủ đây. Mai tôi còn phải theo hai người đi chơi Tết nữa.”
“A, ngủ bây giờ sao? Mới hơn một giờ thôi mà.”
“Tôi già rồi, không dai được như hai người.”
Vô lực nói hai chữ “ngủ ngon” với đôi vợ chồng trẻ, Khổng Thu túm Cam Y lên lầu. Nhìn bóng lưng của cậu biến mất trên cầu thang, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, không giấu được vẻ lo lắng.
Nửa đêm, nằm trên giường, Khổng Thu trân trối nhìn cánh cửa nhà tắm, không sao ngủ được. Cậu vô cùng mâu thuẫn, cùng một lúc cậu muốn có con với Blue, con cậu chắc chắn sẽ rất anh tuấn, đáng yêu; nhưng đồng thời, nhìn theo phương diện khác, cậu không tài nào chấp nhận được bản thân là nam nhân mà lại mang thai, sinh em bé. Con cái vốn là nỗi đau của các cặp tình nhân đồng tính, nhưng sau khi chuyện này có thể trở thành hiện thực, thì Khổng Thu lại muốn chùn bước. Cậu… chưa bao giờ nghĩ tới, bởi sau khi biết rõ tính hướng của bản thân, cậu đã xác định cả đời này mình sẽ không con không cháu, hoặc giả sau này khi lớn tuổi, có lẽ cậu sẽ nhận một đứa con nuôi.
Tim lại gia tăng tốc độ, nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cậu sẽ sinh một đứa con cho Blue, trong đầu Khổng Thu bắt đầu câu lên từng tầng, từng tầng vướng mắc, có một chút khẩn trương không nên có, lại còn một chút, một chút…. Dù sao cũng không biết phải nói sao cho rõ.
“Cam Y, anh ngủ rồi hả?”
“Meo meo.” Chưa nha.
“Anh biến lại thành người đi, em có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
Mấy giây sau, thanh âm của Cam Y truyền đến: “Em vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện có em bé hả? Em không muốn có con với Đề Cổ sao? Anh nghĩ là em yêu cậu ấy lắm chứ.”
“Em đương nhiên yêu anh ấy.”
Bị người ta hoài nghi tình cảm của mình dành cho Blue, tâm Khổng Thu bỗng nhói đau.
Cam Y tạm như thở dài một tiếng, nói: “Nếu Đề Cổ nói cậu ấy quyết định muốn có con, em cũng không thể cự tuyệt. Cho nên hiện tại em nên bắt đầu chuẩn bị tâm lý đi là vừa. Kỳ thật trong tộc của bọn anh có rất nhiều nam giới nhân loại sau khi biết bản thân mang thai cũng không tài nào chấp nhận được, nhưng một khắc khi con mình được sinh ra, nhất là những em bé trong lốt mèo, thái độ của bọn họ liền lập tức thay đổi, trở nên yêu thương bọn nhỏ còn hơn cả nữ nhân bình thường. Cho nên anh nói thật, không cần quá để tâm thân phận của em, em chỉ cần biết đứa bé sinh ra chính là máu mủ ruột thịt của em và Đề Cổ, vậy là được rồi.”
Tuy những lời Cam Y nói không tính là nước lạnh xối lên đầu làm thức tỉnh kẻ u mê, nhung cũng có chút tác dụng khuyên nhủ. Đúng vậy, nếu Blue nói anh ấy muốn có con, cậu cự tuyệt được sao? Không, cậu không cự tuyệt được. Blue yêu thương cậu như vậy, che chở cậu như vậy, cậu căn bản không thể nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của anh, hơn nữa, cậu cũng không muốn cự tuyệt.
Qua một lúc thật lâu, người nào đó lên tiếng hỏi: “Có đau lắm không? Cũng giống như khi nữ nhân mang thai sao?”
“Ừm… Anh cũng không biết nữa. Nhưng chắc cũng không đau lắm đâu. A, đúng rồi, Anh từng nghe mấy người bạn nói qua, năng lực của chủ nhân càng cường đại thì thống khổ khi sinh của người hầu sẽ càng thấp. Anh lớn hơn Đề Cổ hai mươi ba tuổi, anh còn nhớ khi mẹ sinh Đề Cổ, mẹ vừa kêu đau là cha đã ôm mẹ đi mất. Ngày hôm sau đã thấy mẹ ôm Đề Cổ ra khỏi phòng, nhìn mẹ dường như không có chỗ nào không khỏe cả, chỉ có bụng là đã xẹp nhỏ xuống thôi.”
Còn có thể như vậy sao? Khổng Thu xoay người, mặt hướng về phía Cam Y đang nằm trên sofa, tò mò thay thế cho do dự.
“Anh lớn hơn Đề Cổ hai mươi ba tuổi sao?” Nhìn không ra nha.
“Đúng vậy.” Cam Y trong bóng đêm gật gật đầu, “Đại ca lớn hơn Đề Cổ năm mươi tuổi. Đề Cổ được mẹ sinh ngay sau khi cha thăng lên cấp “Đường”, nên bộ dạng của cậu ấy giống cha nhất. Bất quá người mà cha thích nhất lại là chị hai, vì chị hai giống mẹ nhất.”
“Ách… Có phải mẹ của anh rất thích thời trang Hello Kitty không?”
“Ơ?”Camy kinh ngạc, “Sao em biết vậy?”
Khổng Thu há hốc miệng, mặt đơ như bị xịt keo, trong đầu nứt ra một khoảng trống không, rồi mới hoàn hồn nói: “Một hôm em đang đi shopping trong trung tâm thương mại, thì đụng phải một cô gái mặc một bộ đồ tone sur tone Hello Kitty, cô ấy còn muốn em giúp lựa quần áo nữa.”
“Người đó đi một mình sao?” Cam Y từ trên sofa bật người dậy.
“Dạ.”
“Oa!” Đôi mắt xanh biếc của Cam Y trong đêm có chút đáng sợ, “Em thấy rõ là hôm ấy người đó chỉ đi có một mình sao?! Cha anh sao lại thả cho mẹ long nhong một mình như vậy được?” Nói xong, y lại nhíu nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng: “Ách, hôm đó, người đó nói là phải vất vả lắm mới có thể được đi shopping một mình. À, bất quá người đó nói chỉ đươc có ba tiếng thôi.”
“Thì ra là vậy…”Camy nghe thế liền nằm trở lại, “Mẹ rất quan tâm đến mấy người bọn anh, nhưng cũng vì cha, nên sau khi bọn anh trưởng thành, mẹ không còn tiếp tục chiếu cố được nữa. Khi Đề Cổ xảy ra chuyện, mẹ không phải không biết, hơn nữa anh nghĩ, mẹ lúc nào cũng dõi theo Đề Cổ từng giây từng phút. Nhất định mẹ đã biết đến sự tồn tại của em. Lần này là mẹ đặc biệt đến tìm em đó, à đúng rồi, hôm đó em có cùng mẹ đi shopping không?”
“Có!” Khổng Thu gật đầu một cái thật mạnh, tuyệt đối là có! Trong lòng cậu lại không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, thật may là hôm đó cậu không cự tuyệt.
“Vậy là tốt.” Cam Y nở nụ cười, “Mẹ là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn. Mẹ chịu để em cùng đi shopping, vậy chứng minh là mẹ thật sự thích em rồi đó. Khổng Thu, hoan nghênh em chính thức trở thành thành viên của gia tộc Tát La Cách.”
Mặt Khổng Thu chợt nóng bừng lên, gương mặt mà hôm nay thiếu vắng nụ cười giờ lại đang tươi cười hạnh phúc: “Cám ơn anh, Cam Y.”
“Ha ha. Vốn là nên như vậy mà.” Đăng bởi: admin
Ngày hôm sau, Khổng Thu vẫn chưa thoát ra khỏi tình trạng hoảng hốt, làm cho Dư Nhạc Dương và Đào Đào không thể nào không hoài nghi có phải mấy đêm nay cậu đều trộm ra ngoài ăn vụng không. Blue hãy còn mải trầm mình trong nước, tựa hồ như anh quyết tâm phải nhanh chóng đạt đến cấp bậc cao nhất, mà dường như anh cũng an tâm vì có Cam Y bên cạnh Khổng Thu, cho nên anh không cần lo lắng cho an nguy của cậu, cũng không cần ngày lo đêm sợ cậu đụng chạm tay chân với “nam nhân khác”. Làm anh trai, Cam Y có trách nhiệm phải chăm sóc, chiếu cố cho người hầu của em mình.
Blue không xuất hiện, Dư Nhạc Dương và Đào Đào tự nhiên sẽ thấy khả nghi, Khổng Thu cố dùng chút thanh tỉnh ít ỏi còn sót lại của mình để bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý, đó là Blue đang cáu kỉnh, không muốn ra ngoài, hai vợ chồng dường như cũng hiểu, chỉ gật gật đầu ra vẻ đồng ý, cũng không hỏi thêm về Blue nữa, vì toàn bộ lực chú ý hiện nay của họ đều dồn lên trên “con mèo” Cam Y, làm y khổ không nói nên lời, y chán ghét bị nam nhân “đùa bỡn”.
Liên tục mấy ngày sau, tinh thần của Khổng Thu vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt, Dư Nhạc Dương và Đào Đào liền dẫn cậu ra ngoài đi dạo, rồi họp mặt ăn cơm cùng bạn bè cũ. Nhưng dù có làm gì, Khổng Thu vẫn trong trạng thái suy sụp, thất thần. Nếu không phải bồn tắm đã bị Blue giăng kết giới, cậu thật muốn lôi anh từ trong nước lên để thử hỏi anh xem có phải cậu có thể mang thai hay không. Cậu sinh con không phải là không được, có điều, không phải nên ở kiếp sau sao? Khổng Thu suy đi nghĩ lại vẫn thấy chuyện này cứ trái tự nhiên thế nào ấy.
Đêm nay, sau khi đi karaoke về, Dư Nhạc Dương lại dò hỏi cậu: “Trọng Ni, rốt cục cậu đang có tâm sự gì mà không thể nói cho tôi biết được vậy? Nhớ nhà sao?”
Khổng Thu ngây ngây ngẩn ngẩn lắc đầu, cậu đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, đá rơi đôi dép đang mang, cả người co cụm lại, trong đầu mải suy nghĩ về em bé mà mình sẽ mang trong bụng.
“Trọng Ni, đừng nói với tôi là cậu đang nhớ bạn trai đó nha.” Đào Đào ngồi xuống bên cạnh cậu, tựa như chị em tốt, khẽ nắm tay cậu rồi nói: “Nếu nhớ, sao không gọi điện cho anh ấy đi? Mà cậu đã về đây mấy hôm rồi, sao không thấy bạn trai gọi điện đến hỏi thăm vậy?”
Khổng Thu vẫn chỉ lắc đầu, rồi mới nhìn chằm chằm vào bụng của Đào Đào. Đào Đào khó hiểu mà sờ sờ lên bụng mình, vẻ mặt hiện lên nguyên một dấu chấm hỏi to tướng.
“Trọng Ni, xảy ra chuyện gì vậy? Bị luộc rồi hả?” Dùng mấy câu từ trong quảng cáo, Dư Nhạc Dương ngồi xuống tay vịn sofa bên cạnh Khổng Thu, Cam Y cảnh giác nhảy vào ngồi giữa hắn và cậu, đề phòng hắn dám “động tay động chân”. Thẳng tay hất con mèo chướng mắt xuống đất, Dư Nhạc Dương ôm lấy vai Khổng Thu, ra vẻ anh em tốt thăm hỏi: “Không phải cậu đang cãi nhau với bạn trai đó chứ? Người kia có biết không? Cậu đâu phải loại người thấy kẻ khác thân cận chồng mình thì đỏ mặt tía tai, chắc chắn là anh ta không đúng rồi. Đưa tôi số điện thoại của anh ta, để tôi nói chuyện cho.”
“Meo meo ngao!” Nhảy lên lưng ghế sofa, so với Blue mà nói thì Cam Y đã vô cùng dịu dàng khi không trực tiếp cào Dư Nhạc Dương vài phát, y chỉ ngao ngao hai tiếng cảnh cáo.
“Tôi nói Trọng Ni này, sao con mèo nào cậu mang về cũng có dục vọng độc chiếm cường đại hết vậy?” Xách Cam Y lên, ném thẳng y xuống đất, Dư Nhạc Dương nhe răng nhìn y, rồi mới khiêu khích, xích lại gần ôm lấy Khổng Thu, ôm thật chặt.
“Meo meo meo ngáo ngáo!” Lông trên người Cam Y dựng thẳng đứng, đừng cho là ta sẽ không bung trảo nha!
Kéo tay Dư Nhạc Dương xuống, Khổng Thu vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bụng của Đào Đào, ông nói gà, bà đáp vịt mà hỏi một cậu trớt quớt: “Hai người định khi nào mới có em bé?”
“Hả?” Hai vợ chồng sửng sốt.
Đào Đào chọc chọc mặt của Khổng Thu: “Trọng Ni, muốn làm cha nuôi rồi sao? Được a. Vậy sang năm tôi sẽ sinh cho cậu một đứa con nuôi.”
“Ách.” Khổng Thu xoa xoa mặt, “Không, không phải, tôi chỉ là hơi tò mò thôi, ừm…” Tò mò muốn biết cảm giác khi mang thai là như thế nào.
“Cậu hỏi vấn đề này đúng là hiếm thấy đó, để làm gì vậy?” Đào Đào híp mắt lại, rồi đột nhiên hai mắt phát sáng nói: “Đừng nói là đến bây giờ cậu đột nhiên phát hiện ra bản thân không thích nam nhân, nên muốn tìm một nữ nhân đó nha!”
Thở dài một hơi, Khổng Thu nhanh tay lần lượt đẩy hai người đang vừa nằm vừa gác trên người mình xuống, cậu đứng lên, nói: “Tôi đi ngủ đây. Mai tôi còn phải theo hai người đi chơi Tết nữa.”
“A, ngủ bây giờ sao? Mới hơn một giờ thôi mà.”
“Tôi già rồi, không dai được như hai người.”
Vô lực nói hai chữ “ngủ ngon” với đôi vợ chồng trẻ, Khổng Thu túm Cam Y lên lầu. Nhìn bóng lưng của cậu biến mất trên cầu thang, hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, không giấu được vẻ lo lắng.
Nửa đêm, nằm trên giường, Khổng Thu trân trối nhìn cánh cửa nhà tắm, không sao ngủ được. Cậu vô cùng mâu thuẫn, cùng một lúc cậu muốn có con với Blue, con cậu chắc chắn sẽ rất anh tuấn, đáng yêu; nhưng đồng thời, nhìn theo phương diện khác, cậu không tài nào chấp nhận được bản thân là nam nhân mà lại mang thai, sinh em bé. Con cái vốn là nỗi đau của các cặp tình nhân đồng tính, nhưng sau khi chuyện này có thể trở thành hiện thực, thì Khổng Thu lại muốn chùn bước. Cậu… chưa bao giờ nghĩ tới, bởi sau khi biết rõ tính hướng của bản thân, cậu đã xác định cả đời này mình sẽ không con không cháu, hoặc giả sau này khi lớn tuổi, có lẽ cậu sẽ nhận một đứa con nuôi.
Tim lại gia tăng tốc độ, nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cậu sẽ sinh một đứa con cho Blue, trong đầu Khổng Thu bắt đầu câu lên từng tầng, từng tầng vướng mắc, có một chút khẩn trương không nên có, lại còn một chút, một chút…. Dù sao cũng không biết phải nói sao cho rõ.
“Cam Y, anh ngủ rồi hả?”
“Meo meo.” Chưa nha.
“Anh biến lại thành người đi, em có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
Mấy giây sau, thanh âm của Cam Y truyền đến: “Em vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện có em bé hả? Em không muốn có con với Đề Cổ sao? Anh nghĩ là em yêu cậu ấy lắm chứ.”
“Em đương nhiên yêu anh ấy.”
Bị người ta hoài nghi tình cảm của mình dành cho Blue, tâm Khổng Thu bỗng nhói đau.
Cam Y tạm như thở dài một tiếng, nói: “Nếu Đề Cổ nói cậu ấy quyết định muốn có con, em cũng không thể cự tuyệt. Cho nên hiện tại em nên bắt đầu chuẩn bị tâm lý đi là vừa. Kỳ thật trong tộc của bọn anh có rất nhiều nam giới nhân loại sau khi biết bản thân mang thai cũng không tài nào chấp nhận được, nhưng một khắc khi con mình được sinh ra, nhất là những em bé trong lốt mèo, thái độ của bọn họ liền lập tức thay đổi, trở nên yêu thương bọn nhỏ còn hơn cả nữ nhân bình thường. Cho nên anh nói thật, không cần quá để tâm thân phận của em, em chỉ cần biết đứa bé sinh ra chính là máu mủ ruột thịt của em và Đề Cổ, vậy là được rồi.”
Tuy những lời Cam Y nói không tính là nước lạnh xối lên đầu làm thức tỉnh kẻ u mê, nhung cũng có chút tác dụng khuyên nhủ. Đúng vậy, nếu Blue nói anh ấy muốn có con, cậu cự tuyệt được sao? Không, cậu không cự tuyệt được. Blue yêu thương cậu như vậy, che chở cậu như vậy, cậu căn bản không thể nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của anh, hơn nữa, cậu cũng không muốn cự tuyệt.
Qua một lúc thật lâu, người nào đó lên tiếng hỏi: “Có đau lắm không? Cũng giống như khi nữ nhân mang thai sao?”
“Ừm… Anh cũng không biết nữa. Nhưng chắc cũng không đau lắm đâu. A, đúng rồi, Anh từng nghe mấy người bạn nói qua, năng lực của chủ nhân càng cường đại thì thống khổ khi sinh của người hầu sẽ càng thấp. Anh lớn hơn Đề Cổ hai mươi ba tuổi, anh còn nhớ khi mẹ sinh Đề Cổ, mẹ vừa kêu đau là cha đã ôm mẹ đi mất. Ngày hôm sau đã thấy mẹ ôm Đề Cổ ra khỏi phòng, nhìn mẹ dường như không có chỗ nào không khỏe cả, chỉ có bụng là đã xẹp nhỏ xuống thôi.”
Còn có thể như vậy sao? Khổng Thu xoay người, mặt hướng về phía Cam Y đang nằm trên sofa, tò mò thay thế cho do dự.
“Anh lớn hơn Đề Cổ hai mươi ba tuổi sao?” Nhìn không ra nha.
“Đúng vậy.” Cam Y trong bóng đêm gật gật đầu, “Đại ca lớn hơn Đề Cổ năm mươi tuổi. Đề Cổ được mẹ sinh ngay sau khi cha thăng lên cấp “Đường”, nên bộ dạng của cậu ấy giống cha nhất. Bất quá người mà cha thích nhất lại là chị hai, vì chị hai giống mẹ nhất.”
“Ách… Có phải mẹ của anh rất thích thời trang Hello Kitty không?”
“Ơ?”Camy kinh ngạc, “Sao em biết vậy?”
Khổng Thu há hốc miệng, mặt đơ như bị xịt keo, trong đầu nứt ra một khoảng trống không, rồi mới hoàn hồn nói: “Một hôm em đang đi shopping trong trung tâm thương mại, thì đụng phải một cô gái mặc một bộ đồ tone sur tone Hello Kitty, cô ấy còn muốn em giúp lựa quần áo nữa.”
“Người đó đi một mình sao?” Cam Y từ trên sofa bật người dậy.
“Dạ.”
“Oa!” Đôi mắt xanh biếc của Cam Y trong đêm có chút đáng sợ, “Em thấy rõ là hôm ấy người đó chỉ đi có một mình sao?! Cha anh sao lại thả cho mẹ long nhong một mình như vậy được?” Nói xong, y lại nhíu nhíu mày trầm tư suy nghĩ.
Khổng Thu nuốt nuốt nước miếng: “Ách, hôm đó, người đó nói là phải vất vả lắm mới có thể được đi shopping một mình. À, bất quá người đó nói chỉ đươc có ba tiếng thôi.”
“Thì ra là vậy…”Camy nghe thế liền nằm trở lại, “Mẹ rất quan tâm đến mấy người bọn anh, nhưng cũng vì cha, nên sau khi bọn anh trưởng thành, mẹ không còn tiếp tục chiếu cố được nữa. Khi Đề Cổ xảy ra chuyện, mẹ không phải không biết, hơn nữa anh nghĩ, mẹ lúc nào cũng dõi theo Đề Cổ từng giây từng phút. Nhất định mẹ đã biết đến sự tồn tại của em. Lần này là mẹ đặc biệt đến tìm em đó, à đúng rồi, hôm đó em có cùng mẹ đi shopping không?”
“Có!” Khổng Thu gật đầu một cái thật mạnh, tuyệt đối là có! Trong lòng cậu lại không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, thật may là hôm đó cậu không cự tuyệt.
“Vậy là tốt.” Cam Y nở nụ cười, “Mẹ là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn. Mẹ chịu để em cùng đi shopping, vậy chứng minh là mẹ thật sự thích em rồi đó. Khổng Thu, hoan nghênh em chính thức trở thành thành viên của gia tộc Tát La Cách.”
Mặt Khổng Thu chợt nóng bừng lên, gương mặt mà hôm nay thiếu vắng nụ cười giờ lại đang tươi cười hạnh phúc: “Cám ơn anh, Cam Y.”
“Ha ha. Vốn là nên như vậy mà.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất